Bên em bên em biển đã chết. Tình anh như cơn lũ cuốn đôi bờ mưa giông Tình em như sông vắng trong xanh phẳng lặng Mùa thu đã qua đã qua, mùa đông đã sang đã sang. Tình đã ra đi vội vàng.
Xưa kia là chú chép vàng Lanh quanh ở cái ao làng dạo chơi Từ ngày ông Park dậy bơi Vũ môn chép vuợt biển khơi vẫy vùng
Vùng đông nam á chúng mình Từ Thường Châu ấy thình lình đi lên Ngày mà mọi người kề bên Bóng đá vùng trũng đề tên ngôi đầu Sáng nắng chiều mưa dãi dầu Thì Nhật, Hàn Quốc có ngầu cũng thua Vẫn là chưa chạm ngai vua Cũng đã cho thấy đường đua có mình.
Mình ơi, mình có nhớ tôi Tôi đi tôi nhớ nỗi đau của mình Mình cứ khổ mãi vì tôi Mình bươn, mình chải, nuôi bầy con khôn Tôi đây đi chốn sa trường Súng đạn, gươm giáo đầy đường Mình không nương tựa được gì ở tôi Mình chẳng có trách tôi sao? Tôi thì tự trách bản thân mình tồi * thơ lại không liên quan nữa ^^
Tồi cho giáo dục nước nhà Tàn vì cải cách vậy mà chưa xong Rối trong một mớ bòng bong Phụ huynh tức giận, học sinh ngỡ ngàng Chữ xưa đọc viết rõ ràng Cớ sao phải đổi tốn tiền nhân dân Đặt lên, nặng nhẹ mà cân Lợi nhà, ích nước vì dân mà làm
Làm người làm yêu hay làm quỉ. Lúc tốt lúc xấu có mấy khi Một bước sao dời, sông lại đổi Tử sinh được mất tiếc làm chi
Chi đời khó tìm bạn trăm năm Tiếc cho số phận sầu trăm ngã Ngã rẽ sầu vương bao chén rượu Rượu sầu tặng kẻ ngẫm trầm tư
Tư thành tử, lục thành lộc Một khắc đổi thay mới thấy ta thật ngốc Sông sẽ cạn núi sẽ mòn "Thiên hạ vô địch" thật là trẻ con