Tập Thơ Tập Thơ Truyện: Hồn Lang Về Cõi Thế - Nguyễn Thành Sáng

Thảo luận trong 'Văn Thơ' bắt đầu bởi Nguyễn Thành Sáng, 18 Tháng sáu 2020.

  1. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (36)

    Lang trầm mặc nghe buồn vời vợi

    Cõi lạc loài, rẽ lối về đâu

    Giữa bầu vắng lặng canh thâu

    Nỗi niềm thảm đạm nát đau cánh hồn..


    Bỗng!

    Hỡi ai kia chập chờn ủ rũ?

    Như héo sầu, vần vũ mây mờ

    Chim đen gãy cánh bơ vơ

    Dật dờ, tơi tả, bơ phờ đáng thương!..

    Ngài là ai? Bên đường han hỏi

    Như sẻ chia nhức nhối lòng tôi

    Niềm thương, nỗi nhớ xa xôi

    Đêm nay tìm lại mà thôi thưa ngài!


    Thuở xa xưa một đài trăng sáng

    Mảnh đất nầy lai láng tình thiêng

    Hôm nay nức nở mối giềng

    Nghe sầu tan tác bóng thuyền xa xăm


    Biết làm sao để lần mối chỉ

    Gỡ rối lòng sầu lụy của tôi

    Mịt mờ nẻo tối ngài ơi

    Ngàn ôm, vạn ấp, một thời không quên!..


    Ta Thổ Địa, ân trên ban phẩm

    Cõi u hồn bổn phận quản cai

    Khoảng vuông mười dặm đường dài

    Ta đây hiểu rõ trần ai sự tình


    Ngươi hãy kể đời mình ta biết

    Bao éo le, khúc chiết nỗi lòng

    Để xem có giúp được không

    Cho ngươi vơi bớt những dòng khổ đau!..


    Ba ngàn năm ngọt ngào xưa cũ

    Tộc Ri Tô đứng giữa trời mây

    Trụ trên mảnh đất nơi nầy

    Mà giờ biền biệt, chẳng hay thể nào


    Cha của tôi, anh hào Bộ Tộc

    Mẹ, Chị tôi ăn học đạo lành

    Thân tôi nuôi chí hùng anh

    Cả nhà trung nghĩa, tung hoành đó đây!..


    Hồn Lang đang kể cho

    Thổ Địa nghe..


    Nguyễn Thành Sáng
     
  2. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (37)

    Hồn Lang đang kể nỗi lòng

    Cho Thổ Địa nghe..

    Tộc hiếu hòa bình an xây dựng

    Tình đồng bào chứa đựng yêu thương

    Hoa đời ngào ngạt men hương

    Dòng sông, bến nước vấn vương, êm đềm


    Rồi bỗng chốc một đêm bi thảm

    Tộc Mic Ma vây hãm diệt vong

    Nhà tôi sống cảnh lưu dòng

    Giữa khuya mưa gió, giặc đông diệt cùng!


    Bè trôi nổi, thoát vùng truy sát

    Bị sóng cuồng dập nát, chìm sâu

    Mẹ, Cha, Chị đã mất đâu?

    Tim tôi đau đớn, bước vào ma âm


    Thoáng chốc ba ngàn năm cõi thế

    Nỗi nhớ nhung héo lệ sầu ai

    Tìm về hồn Tổ đêm nay

    Cho vơi nỗi nhớ niềm ray rứt lòng!..


    Ma thương kia! Mối hờn vạn kỷ

    Ngươi nghẹn ngào thủ thỉ kể ra

    Làm cho xúc động lòng ta

    Thương con chim lạc, trời xa mịt mờ


    Đừng buồn nữa! Đừng bơ phờ nữa!

    Bao tâm tư, trăn trở ba sinh

    Giống như biển sóng vô tình

    Nổi, tan bọt nước tự mình mà thôi!


    Trong biển lộng, đầy vơi bão tố

    Kiếp con người khắp chỗ thương đau

    Con tim cuốn lại ưu sầu

    Chỉ làm vỡ vụn, phủ màu héo hon


    Hãy đứng dậy, sóng gờn điệp khúc

    Chỉ một lần giây phút rồi tan

    Hơn là đứng đó khóc than

    Vì đời là sống giữa màn phong ba!..


    Thổ Địa thương cảm

    An ủi Hồn Lang..


    Nguyễn Thành Sáng
     
  3. [​IMG]





    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (38)

    Lời của ngài nghe qua thấm dạ

    Như gió trời thổi rã mây mờ

    Ghịt hồn kẻ lụy chơ vơ

    Trở về ý sống bên bờ thênh thang

    Nhưng ngài ơi! Trở trăn còn đó

    Nỗi u hoài mãi bó con tim

    Tộc xưa giờ biết đâu tìm

    Cánh chim mất tổ, nỗi niềm lệ sa!..


    Ba ngàn năm đã ra tiền sử

    Cuộc tồn, vong ở chữ ý trời

    Kinh, rạch đơn lẻ chơi vơi

    Thời gian phủ lấp thế thôi! Lẽ thường


    Chiếc đũa nhỏ phải nương cả bó

    Nếu một mình để đó mà nhìn

    Chỉ cần bẻ nhẹ thình lình

    Tức thì phải gãy, bởi mình lẻ loi!


    Cuộc sinh tồn trong thời vận Quốc

    Ví biển trùng, sóng lốc ngàn đưa

    Cá lớn thì được làm vua

    Cá con đơn độc để lùa mồi xơi


    Tộc nhỏ bé của ngươi số phận

    Như Ci Ra*, U Bẩn*, Ga Quay*

    Mic Ma*, Vi Tim*, Kho Tay*..

    Không còn tồn tại bởi đây thế thời!


    Đến Hồng Bàng khắp nơi gom chí

    Chuyển thời gian Xích Quỷ qua đi

    Văn Lang thống nhất trị vì

    Rồi đời Âu Lạc, trăng thề sáng soi


    Cuộc thịnh suy khắp nơi luân chuyển

    Thục, Triệu, Trưng sóng biển rền vang

    Lý, Ngô, Đinh, Lê trở trăn

    Hậu Lý, Trần, Lê.. Chuyển màng vận nước


    Quê hương ta lần lượt đổi thay

    Hồn Tổ Quốc luôn bay chuyển hóa

    Biển, Trời, Sóng, Nước phong ba

    Thuyền, Sông, thế sự chỉ là lờ trôi!..


    Thổ Địa giãi bày cho Hồn Lang hiểu..


    *Tên từ hư cấu


    Nguyễn Thành Sáng


     
  4. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (39)

    Ngài quý ơi! Một đời ôm ấp

    Con tim nầy trải khắp hồn trăng

    Chỉ mong gặp lại một lần

    Quê hương Tộc Tổ muôn phần khắc sâu

    Nhưng thế sự bể dâu thay đổi

    Để hôm nay đau nhói tim tôi

    Trên trời một ánh sao rơi

    Nỗi niềm tan nát, mất rồi núi sông!..


    Nầy Ma hỡi! Tấc lòng vọng Tộc

    Động trong ta, giọt khóc thương ngươi

    Thôi sầu, bỏ lụy, tìm vui

    Vì dòng huyết mạch Xứ ngươi mãi còn


    Sông, suối, biển hòa chung dòng nước

    Trải ngàn phương, vươn vượt, tồn sinh

    Tộc ngươi chuyển hóa thân mình

    Nằm trong biển nước hữu tình còn đây


    Trăm mối chỉ kết dây Quốc Tổ

    Quyện hòa chung vượt khó, vươn xa

    Bách Việt một gốc Mẹ Cha

    Trăm con, bọc trứng sinh ra, kết thành!..


    Thần kính ơi! Trăng thanh tỏa ánh

    Soi đêm buồn, lóng lánh ngàn sương

    Hôm nay tôi đã tỏ tường

    Nỗi lòng đau khổ, vấn vương phai dần


    Giọt nước mắt một lần nhỏ lại

    Cho xa xưa thân ái hồn thiêng

    Trời nay còn đó mối giềng

    Thiên thu vạn kỷ đây miền mến yêu


    Kha! Kha! Kha! Thật nhiều sảng khoái

    Từ bây giờ tê dại phôi pha

    Đất nầy sống mãi tình xa

    Từ thời ngàn cổ chuyển ra kia mà


    Cám ơn ngài thương Ma đau khổ

    Trọn ân tình khơi tỏ nguồn cơn

    Từ nay vơi nỗi héo hon

    Chỉ còn một mối, tìm hồn Mẹ Cha!..


    Thổ Địa phân giải sự tình, hồn Lang

    Trút gánh ưu phiền vọng Tộc..


    Nguyễn Thành Sáng
     
  5. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (40)

    Niềm vọng Tộc phôi dần theo dòng nghĩ

    Lang giã từ, cảm nghĩa vị Thổ Thần

    Đường mây mờ che chắn phủ hồn đi

    Chim lạc tổ, sầu bi nguồn thân phận

    Mẹ Cha ơi! Vầng trăng ngàn ôm ấp

    Biết tìm đâu để thấp sáng linh hồn

    Để tim con khỏi buồn, khơi từng chập

    Khỏa đêm đen, sóng dập, gợn ngàn cơn


    Cho đêm hết héo hon bầu nguyệt lạnh

    Trăng mịt mờ rũ ánh, vạn sầu ai

    Mây dật dờ, say bay về cõi vắng

    Dãy lạnh lùng, phẳng lặng trải trời mây!..


    Từ đêm đó, đường dài qua vạn khúc

    Ma miệt mài từng phút thả đường ngay

    Khắp Ninh Bình, Sơn Tây, về Vĩnh Phúc

    Rồi Hải Dương đến lúc chuyển Hà Tây


    Qua Bắc Kạn lại quay về Hà Nội

    Ghé Hòa Bình rồi tới miệt Thái Nguyên..

    Chỉ hoài công, nỗi niềm trông vời vợi

    Bóng người thân! Chỉ tối với sầu riêng!..


    Hỡi gió mây! Nỗi niềm ta khắc khoải

    Cả khắp vùng, mệt mỏi mắt đờ trông

    Như bao phủ mênh mông bầu ngây dại

    Mảnh linh hồn buốt tái ngọn đông phong


    Biết nơi nào dòng sông xưa mát dịu

    Ta trở về để níu lại hồn trăng

    Cho cô đơn, bâng khuâng, thời nặng trĩu

    Theo mây ngàn vợi diệu xóa mờ tan!..


    Hồn Lang tìm bóng hồn người

    Thân trong mệt mỏi, vô vọng..


    Nguyễn Thành Sáng
     
  6. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (41)

    Ma lần bước khắp vùng miền Bắc Việt

    Với nỗi lòng tha thiết kiếm tình thân

    Sương đọng sầu, nhỏ lăn về biền biệt

    Một nhớ thương da diết vọng hồn trăng..

    Rồi thơ thẩn đi dần vào Trung Bộ

    Từ Nghệ An khắp chợ đến Thừa Thiên

    Về Đà Nẳng, Phú Yên, qua nhiều chỗ

    Chuyển Kon Tum, quay trở khắp toàn miền..


    Cả đất trời man miên rồi băng giá

    Để lệ lòng lã chã nhỏ sầu ưu

    Bao đêm dài chu du về tơi tả

    Chỉ nghẹn ngào buồn bã ánh chiều thu..


    Hỡi đất trời! Âm u sao cuốn tôi!

    Sao cứ mãi chơi vơi trong bể lạnh

    Để quặn đau canh cánh chẳng hề vơi

    Bắt chim lạc sầu tơi trong hiu quạnh!


    Ta muốn gào to mạnh mẽ tiếng hờn

    Cho đất trời từng cơn giông sấm sét

    Kết mây ngàn, lộng thét phủ trần gian

    Để thảm đạm, khung trăng chìm cõi rét


    Và tim ta sẽ liệt chẳng còn ngân

    Chớ lay động âm thầm làm chi nữa

    Khi ân tình muôn thuở đã phù vân

    Một nẻo vắng vạn lần trong nức nở!..


    Nguyễn Thành Sáng
     
  7. [​IMG]

    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (42)



    Ôi đêm nay trăng tỏa sáng khung trời

    Thế mà sao lòng tôi như ngàn tối

    Mãi mịt mờ phủ lối với chơi vơi

    Bầu rạng ánh lại bời rời xa vợi..

    Ma xuống Nam, đi tới vẫn niềm tin

    Từ phố thị đẹp xinh sang hẻo lánh

    Đến Vũng Tàu, chuyển cánh về Gia Định

    Phố Sài Gòn rồi dính ở Long Thành


    Ghé Mỹ Tho lại quành qua Sa Đéc

    Chuyển Trà Vinh rồi xẹt xuống Cà Mau

    Vòng Châu Đốc lại đào sâu Rạch Chiếc..

    Mãi tối tăm, thống thiết, lệ sầu đau..


    Gần ba năm khát khao trên đất Việt

    Tìm người thân biền biệt áng mây trôi

    Có mấy lúc mừng vui, người giống thiệt

    Nhưng đến gần chẳng biết, lạ mà thôi!


    Từng nhói tim, tả tơi, tràn nhung nhớ

    Và nghẹn ngào, trăn trở, rực sầu đau

    Cả trời đen, trăng sao như than thở

    Một linh hồn vạn thuở ngập hanh hao!


    Hôm nay mệt làm sao! Thôi ghé nghỉ

    Chợ Cần Thơ đèn khí đã đốt rồi

    Tán Bả Đậu ta ngồi coi cho phỉ

    Đánh nửa giấc sẽ đi tìm hừng tối..


    Ồ lạ kìa! Ai tới cả ba người

    Hai vợ chồng trẻ tuổi, một gái xinh

    Càng lại gần, giống in người trông đợi

    Ma luýnh quýnh, bay tới, dậy hồn mình!..


    Hồn Lang luýnh quýnh khi gặp

    Ba người giống Cha, Mẹ, Chị..



    Nguyễn Thành Sán g
     
  8. [​IMG]

    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (43)



    Lần theo bước để nhìn cho thật rõ

    Vóc vạc nầy! Thật đó của Mẹ Cha?

    Hồn của chàng bay qua đằng trước ngó

    Mặt, nói, cười.. chẳng có lạ đâu mà!

    Hỡi Trời ơi! Phải ta đang nằm mơ?

    Biến khát vọng mong chờ thành ảo giác

    Một linh hồn tan tác nỗi sầu lơ

    Được ban tặng hay giờ mê khoảnh khắc?


    Đôi mắt sáng, nét mặt thật khôi ngô

    Điềm nhiên với phong độ trang hảo hán

    Đúng là Cha! Ngút ngàn ta tưởng nhớ

    Thuở năm nào trăn trở dưới cung vàng


    Còn thiếu phụ, ánh trăng trên khuôn mặt

    Đạo hạnh hiền dịu mát suối trong veo

    Xoa ấm áp, thắt theo thời lưu lạc

    Một dòng hương thơm ngát tỏa muôn chiều!


    Bé gái nhỏ đi theo, đôi mắt ngọc

    Duyên dáng cười, mặt, tóc nét đài trang

    Ánh nhìn thẳng chẳng ngang hay ngó dọc

    Giống chị ta gấm vóc trải mây ngàn..


    Chuyển kiếp đời, thời gian nay tụ lại

    Tấm hồn thương sống mãi cuộc vần xoay

    Ba ngàn năm tả tơi, hằn tê tái

    Trời đêm nay dòng xoáy trở về đây


    Ta sẽ nhập hồn nầy vào bụng Mẹ

    Tiếp tục làm con đẻ của tình sâu..

    Chợt thấy lòng nao nao như đau xé

    Phải chăng ai quạnh quẽ khiến vương sầu!..


    Hồn Lang sửa soạn nhập hồn

    Vào bụng Mẹ chợt nhớ

    Tới hồn Nương..



    Nguyễn Thành Sán g
     
  9. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (44)

    Lang trăn trở trước khi nhập

    Hồn vào bụng Mẹ..

    Tình Nương ơi! Ta sắp nhập hồn đi

    Vào cõi thế, biệt ly thời ma giới

    Một khung trời mờ tối mãi hằn ghi

    Uyên lạc bạn sầu bi trong mong đợi


    Còn đâu nữa trăng soi bên suối mộng

    Những đêm về lồng lộng ngất hồn dao

    Cả âm gian lao xao lời của bóng

    Tiếng ma phong rông rống giạt ngàn sao


    Cho đôi ta bên nhau không còn thấy

    Tất cả gì động đậy của không gian

    Chỉ yêu đương mơ màng về ngây dại

    Ngập ngụa tình, phơi trải hết tâm can!


    Những chiều tà tình tang trên sóng nước

    Hồn cuốn nhau vươn vượt tận trời xa

    Để thấy gió kéo ra mây thành múa

    Điệu bồng bềnh muôn thuở của tình ta


    Còn đâu nữa thiết tha lời bạn ngọc

    Bên tai: Đừng trằn trọc nữa chàng ơi!

    Hãy phôi phai buồn tơi, kim châm chọc

    Trái tim chàng, để khóc nghẹn đầy vơi!


    Và sao quên bao lời nàng âu yếm

    Làm cho ta xao xuyến quả hồn yêu

    Giúp thổi trôi, tán tiêu vầng mây tím

    Về cõi xa, tẩn liệm nỗi buồn hiu


    Ta xa em thật nhiều thương với nhớ

    Vạn cung sầu, than thở cõi trần gian

    Những đêm lặng lang thang về xa vợi

    Hồn của ta nhức nhối dưới trăng tan!..


    Lang suy tư trong đau khổ..


    Nguyễn Thành Sáng
     
  10. [​IMG]



    NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (45)

    Nhiều! Nhiều lắm nàng ơi, ta mãi nhớ

    Gần mười năm sáng tỏ ánh trăng thoa

    Chốn thâm sơn u ma, tình vạn thuở

    Lịm hồn ta đau khổ cảnh rời xa

    Một trăm năm ngân nga đời nhân thế

    Chốn dương trần không thể được gần em

    Bóng trăng mờ từng đêm phơi ánh lệ

    Và bao chiều tà xế kéo hồn đen!


    Chốn tịch tờ rũ mềm, ai thảm đạm

    Bên gió buồn ngất chán bặt im hơi

    Con suối gần thả trôi dòng đen sạm

    Không gian tàn u ám mịt sầu tơi


    Ta đau lắm nàng ơi, nàng có hiểu?

    Nhưng phận người ân hiếu phải đành cam

    Nhận một lần tình tàn, thôi chăn chiếu

    Để ngàn sau chẳng níu mảnh trăng tan!..


    Cha Mẹ ơi! Nặng mang tình ân trọng

    Như suối ngàn, biển rộng trải lòng con

    Mấy ngàn năm héo hon, sầu vắng bóng

    Gặp lại rồi ngàn sống mảnh trăng son


    Hồn con lạy song đường, xin nhập xác

    Dưới tàn cây phủ mát của sanh thành

    Ba nghìn năm canh cánh vạn xót xa

    Nay về tổ, đậm đà, thôi rũ cánh


    Hỡi muôn ngàn lóng lánh của trăng sao

    Ta trả lại một màu đen ảm đạm

    Cõi dương trần tiêu tán thuở ngàn đau

    Chỉ có còn héo sầu khi đêm lặn

    Nhớ về ai, ngàn thắm một tình trăng!


    Hồn Lang nhập hồn vào bụng Mẹ

    Chuyển kiếp về dương thế!


    Nguyễn Thành Sáng
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...