Ô cửa mở Đan Mộc ***** Ô cửa mở, gió đùa chiếc lá Bên trong căn phòng, em xa lạ với chính em Tấm ảnh trên khung, vì thời gian đã lấm lem Màu kí ức, hay màu thương yêu đã cũ Ô cửa mở, gió đùa vui đã đủ Sao chưa về, ai còn đợi ở phía xa Em tìm mình trong khoảnh khắc ngày hôm qua Trong nụ cười vui, trong giọt nước mắt Những đớn đau ngày xa nhau có làm tim anh nhói thắt Sao phút cuối cùng, anh vẫn dửng dưng quay mặt Để em một mình, hiên vắng, cô đơn? Nắng đã lên rồi vì sao chưa hết giận hờn Những nhung nhớ, những khát khao hờn tủi Là xa cách có bao giờ gần gũi Sao thấu được nồng nàn của một trái tim yêu Ô cửa mở, người tựa người yếu đuối Nhìn chăm chăm nơi góc biển trời nào Có thấy chăng bóng dáng những khát khao Những cánh chim mải miết bay về tổ Yêu thương cũ chỉ còn là đau khổ Sao chờ hoài một kẻ đã đi xa Đừng nhìn chi chỉ còn mỗi mình ta Hãy ngẩng mặt và lau thôi nước mắt Có khóc lóc, có buồn đau bế tắc Có nhớ mong và chờ trông dằn vặt Đến cuối cùng con tim vẫn héo hon Nào là đá, nào mãi mãi chẳng mòn? Không cổ tích, càng không còn ông bụt Chỉ có mình nên phải biết thương mình Thôi cứ để ô cửa mở dù lặng thinh Tin một ngày, có người khác về bên cạnh.