[edit] Người Vớt Xác - Quỷ Nhãn Khuynh Thiên

Discussion in 'Truyện Drop' started by Công tử như họa, Jun 10, 2020.

  1. Công tử như họa Hàn Lạc Du

    Messages:
    0
    Chương 9: Nuốt mệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi nhíu mày nhìn thoáng qua người vừa túm lấy mình, là một ông già hơn sáu mươi tuổi, ông già này đang nhìn đồ án Huyết Ngư trên tay tôi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

    Đồ án Huyết Ngư này mặc dù kì lạ, nhưng ông già này mới mở miệng ra đã bảo tôi không thể sống bao lâu nữa, tôi cảm thấy hơi khó chịu, ông ta sẽ không nói như vậy với bất kỳ ai có hình xăm chứ?

    Vừa đúng lúc vệ sĩ của Từ Phượng lấy vé xe về, tôi sốt ruột muốn về nhà, trưng ra gương mặt hòa nhã nói với ông già kia: "Ông ơi, cháu không có thời gian ở đây nói chuyện phiếm, ông tìm người khác chơi đi."

    Ông già hơi sửng sốt, thấy tôi muốn đi, thế mà lại đuổi theo đưa đưa cho tôi một tấm danh thiếp: "Chàng trai, giữ lấy tấm danh thiếp này của tôi, cậu sẽ phải tìm đến tôi."

    Thấy ông già chắc chắn như thế, tôi nghĩ nghĩ rồi giữ danh thiếp lại, dù sao Huyết Ngư trên tay tôi cũng thật sự quái dị.

    Tôi về đến nhà vào giữa trưa, ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nhưng khi tôi bước vào sân nhà, lại cảm thấy vô cùng âm u, tôi liếc nhìn ông nội đang sầu khổ trong sân.

    Nghe thấy tiếng bước chân, ông nội trừng tôi một cái rồi mắng: "Ranh con, mày đi đâu mà không nói một câu, cha mày sắp gặp Diêm Vương tới nơi rồi, nếu mày xảy ra chuyện gì, mày bảo ông nội phải làm thế nào để đối diện với liệt tổ liệt tông nhà họ Trần!"

    "Ông nội, cháu đi tìm thuốc cho cha, tìm được máu chó mực thuần dương mười tuổi rồi!"

    Tôi thấy ông nội tức giận, vội đưa máu chó mực thuần dương mười năm ra cho ông như hiến dâng vật quý.

    Ông nội lập tức ngã ngồi từ xích đu xuống mặt đất, nhưng ông đứng ngay dậy, nhìn chằm chằm cái túi trong tay tôi, run run hỏi: "Thật sự là máu chó mực thuần dương mười năm tuổi?"

    Chưa từng thấy ông nội kích động như thế bao giờ, tôi hơi kiêu ngạo, chẳng qua là thấy cha tôi nửa sống nửa chết ngồi trong thùng chưng, tôi nói nhanh: "Ông nội, tranh thủ thời gian cứu cha cháu đi."

    Ông nội gật đầu liên tục, có máu chó mực thuần dương mười năm tuổi, khí sắc của cha tôi khôi phục rất nhanh.

    Sau đó ông nội hỏi tôi lấy ở đâu được, tôi bèn kể đơn giản lại chuyện xảy ra trong nội thành, ông nội tôi nghe tôi kể lại, khi thi thay đổi vẻ mặt, khi thì vỗ đùi nói: "Cháu của ta có tương lai, không làm mất mặt nhà họ Trần."

    Cha già dần dần tốt lên, tôi lại phát hiện ra tim của tôi thỉnh thoảng nhói đau, sức lực cũng càng ngày càng yếu đi.

    Lúc này tôi nghĩ đến ông già mà tôi đã gặp ở nhà ga, thế là dự định đi tìm ông ta.

    Nhưng chuyện đồ án Huyết Ngư này, tôi không dám nói cho ông nội và cha, tôi bảo bọn họ tôi đi học, lần này cha già thậm chí còn cho tôi một nghìn tệ như khen thưởng.

    Tôi ngồi xe vào nội thành, gọi điện trực tiếp cho ông già kia, chỉ chốc lát sau điện thoại đã được kết nối: "Ai đấy?"

    "Ông à, tôi là thằng nhóc lần trước ông cho số điện thoại ở nhà ga, trên tay tôi có một đồ án Huyết Ngư, bây giờ ông có bận gì không?" Tôi sắp xếp lại từ ngữ, lấy lòng hỏi.

    "Ha ha, là cậu à, không nghĩ tôi đây là kẻ lừa đảo sao?" Giọng điệu ông già toàn là trêu tức.

    "Tôi chưa từng coi ông là kẻ lừa đảo, chẳng qua hôm đó vội mang thuốc trở về cứu cha, cho nên không thể nói chuyện phiếm với ông được." Tôi không biết xấu hổ nói.

    Hình như ông già được dỗ cho vui vẻ, nên nói: "Tôi ở cổng nhà ga, cậu đến tìm tôi đi."

    Tôi cất điện thoại đi, nhà ga cách bến đỗ xe khách không xa, tôi đi xe khách mất một tiếng thì đến nơi, từ xa đã thấy ông già đó, bên cạnh ông ấy còn có một thiếu nữ thanh tú.

    Thiếu nữ đội một chiếc mũ cao bồi màu xanh đã bị giặt bạc cả màu, nửa trên mặc một cái áo tay lỡ in hình phim hoạt hình, đại khái khoảng mười lăm mười sáu tuổi.

    Tôi chạy chậm tới, cúi người chào: "Ông à, cứu mạng."

    "Cứu cậu thì có thể, nhưng tôi muốn một trăm vạn." Ông già cười híp mắt nói.

    Tôi bị dọa cho ngã ngồi xuống đất, lão già này đúng là có công phu sư tử ngoạm, một trăm vạn?

    Tôi đếm đếm tiền trong túi, trong người không có nổi hai ngàn tệ: "Ông à, không có một trăm vạn, miễn cưỡng gom được hai ngàn tệ thôi."

    "Hai ngàn tệ? Mua thuốc trị cho cậu còn không đủ." Lão già bĩu môi ghét bỏ.

    Tôi bất đắc dĩ cười khổ: "Ông à, ông muốn thế nào thì mới chịu cứu tôi? Tôi nghĩ ông cũng nhìn thấy tôi không phải một đứa nhóc có tiền."

    Đây cũng là nguyên nhân tôi dám cò kè mặc cả, ông già kia đã có thực lực, hẳn cũng biết tôi là một người nghèo, mà ông ấy vẫn muốn tôi tìm ông ấy, rõ ràng là không đến mức thấy chết không cứu.

    "Cậu cũng không ngốc, tôi và cháu gái hơi đói bụng, trước tiên cậu mời chúng tôi ăn cơm đi." Ông già nói.

    Tôi vội vàng đồng ý, cùng bọn họ tới quán ăn nhỏ đối diện nhà ga gọi đồ ăn, trong quá trình đó tôi cũng biết được ông già họ Cát.

    Cơm nước xong xuôi, ông già Cát lại dẫn tôi tới cửa hàng, muốn tôi bỏ tiền mua quần áo cho con gái ông ấy, cũng may ông già biết tôi không nhiều tiền, nên chỉ phung phí mất hơn bảy trăm.

    Sau đó trở lại phòng trọ bọn họ thuê, ông già Cát bảo Uyển Nhi đi thay quần áo, còn lại tôi và ông ấy trong phòng khách.

    Lúc này ông già Cát mới nói: "Tiểu Trần, muốn tôi cứu cậu, cậu phải đáp ứng một điều kiện của tôi."

    "Ông Cát cứ nói." Tôi vội vàng gật đầu.

    Ông già Cát nói: "Tôi muốn cậu giúp tôi chăm sóc Uyển Nhi, tôi muốn cậu quan tâm nó cho tới khi nó có khả năng tự sống sót."

    Dừng một lát, ông già Cát lại nói: "Nếu như sau này hai người thích nhau, cậu cũng có thể cưới nó."

    Hình như đây là vụ mua bán có lời!

    Tôi nhìn ông già Cát với vẻ không dám tin, trước đó ông ấy còn muốn một trăm vạn, sao chỉ trong chớp mắt đã muốn tặng cả cháu gái cho tôi rồi?

    "Được, tôi đồng ý." Nhưng cho dù thế nào, chỉ cần ông già Cát có thể chữa khỏi cho tôi, chuyện sau này, thì sau này giải quyết.

    Ánh mắt của ông già Cát bỗng trở nên sắc bén, giống như một cây đao, gằn từng câu từng chữ với tôi: "Cậu nhớ kĩ, nếu cậu không làm được, ông đây cho dù chết cũng sẽ biến thành lệ quỷ tới lấy cái mạng nhỏ của cậu!"

    Tôi giật nảy mình, lúc này ánh mắt của ông già Cát thực sự đáng sợ, so với Lưu Sài trong thân thể Từ Phượng còn đáng sợ hơn.

    Cát Uyển Nhi thay quần áo mới đi ra, rất hào hứng nói: "Ông nội, cháu mặc bộ này đẹp không?"

    Ông già Cát nói đẹp, trên này không có ai đẹp hơn cháu gái của ông, Cát Uyển Nhi nũng nịu một tiếng, nhưng thấy dáng vẻ vui mừng khấp khởi của cô ấy, hiển nhiên là rất thích thú.

    "Uyển Nhi, nếu ông nội không có ở đây, sau này dù ở đâu cháu cũng phải đi theo Trần Tùng." Ông già Cát đột nhiên nói.

    Cát Uyển Nhi nhìn tôi một cái, sau đó chạy tới bên cạnh ông già Cát, ôm lấy cánh tay ông ấy, lắc đầu nói: "Không, Uyển Nhi muốn đi theo ông nội, ông nội đi đâu thì cháu đi đó."

    "Con bé ngốc." Ông già Cát yêu thương vuốt đầu Cát Uyển Nhi.

    Sau đó, ông già Cát đuổi Cát Uyển Nhi đi, nói với tôi: "Muốn giải quyết đồ án trên tay cậu, cần có mấy thứ quý hiếm, những thứ đó tôi cũng không có."

    "Vậy ông cứu tôi kiểu gì?" Suýt nữa thì tôi buột miệng nói tục, nói một hồi lâu, thì là ông già Cát chắc chắn sẽ cứu tôi, nhưng không có đồ để cứu tôi.

    Ông già Cát nói: "Cậu đừng nóng, đương nhiên tôi có biện pháp kéo dài thời gian thứ kia cắn nuốt sinh mệnh của cậu, cuối cùng còn mạng để sống hay không, thì phải xem chính cậu."

    Tôi rất buồn phiền, nhưng vì cái mạng nhỏ, đành hỏi ông già Cát cần cái gì, tôi nghĩ chỉ cần có thể dùng tiền mua, còn không có cách nào khác thì có thể tìm Từ Phượng giúp một tay.

    Ông già Cát nói cho tôi biết mấy thứ, cuối cùng ông ấy nói: "Vị thuốc chính cuối cùng tôi sẽ nói với Uyển Nhi, tới khi nào cậu thực hiện được lời hứa với nó thì mới có thể nói cho cậu."

    Tôi bất đắc dĩ, đành phải để ông già Cát giúp tôi làm chậm tốc độ cắn nuốt sinh mệnh của Huyết Ngư.

    Ông già Cát vẽ rất nhiều dạng bùa lên người tôi, những dạng bùa này cuối cùng vẫn hướng về đồ án Huyết Ngư trên tay tôi.

    Tôi cảm giác chỗ tay đó đau nhức như bị lửa đốt, rất nhanh sau đó đồ án Huyết Ngư sinh động gần như thật trở nên mờ hơn nhiều.

    Làm xong những việc này, gương mặt ông già Cát tái nhợt.

    Tôi hỏi ông ấy có sao không, ông ấy xua tay, căn dặn một lần nữa: "Trần Tùng, hy vọng cậu không quên chuyện đã đồng ý với tôi."

    Nói xong ông già Cát trở về phòng nghỉ ngơi.

    Ban đêm Cát Uyển Nhi trở về, ông già Cát còn chưa ra, cô ấy cười với tôi, sau đó về phòng mình.

    Cho tới ngày thứ hai cũng chưa thấy ông già Cát, Cát Uyển Nhi chuẩn bị cơm nước xong xuôi bèn đi gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời.

    Thấy cô ấy sốt ruột, tôi cũng sợ ông già Cát có chuyện gì, bởi vì sau tối hôm qua ông ấy giúp tôi vẽ bùa xong, thì tôi không còn thấy tim mình đau nhức nữa, rõ ràng là ông già này có thực lực.

    Tôi phá cửa ra, phát hiện ông già Cát chết ở trên giường, thân thể đã cứng ngắc từ lâu, hiển nhiên là đã chết được một thời gian.
     
    Last edited by a moderator: Jun 14, 2020
  2. Công tử như họa Hàn Lạc Du

    Messages:
    0
    Chương 10: Xác chết trôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cát Uyển Nhi khóc cạn cả nước mắt, tôi coi như tỉnh táo, nhưng cũng không dễ chịu, không nghĩ tới hy vọng vất vả có được vậy mà nháy mắt đã bỏ tôi mà đi.

    Bỗng nhiên, tôi phát hiện ở đầu giường có một quyển sổ ghi chép và một tờ giấy viết bằng bút lông, bèn đi tới cầm lên xem, nhìn những dòng chữ trên tờ giấy, tôi nhíu nhíu mày.

    Đây là lá thư cuối cùng của ông già Cát, cuối cùng ông ấy nói với tôi, bản ghi chép ố vàng này là để lại cho tôi, trên cơ bản đều là những kinh nghiệm của ông ấy và tổ tiên lưu truyền lại. Ví dụ như vài phép âm dương cổ, còn có những phương thuốc kỳ lạ, phương pháp tế tự vân vân,

    Ông già Cát cũng nói rõ, quyển sổ này chỉ để cho tôi xem, đây là coi tôi thành truyền nhân thân truyền rồi ư?

    Tôi không khỏi liếc nhìn Cát Uyển Nhi, cô nhóc khóc như nước tràn bờ đê, kêu gào nghẹn ngào. Tốt xấu gì khi còn sống ông già Cát cũng đã cứu tôi, nhìn thấy như vậy, càng khiến trong lòng tôi không hề dễ chịu.

    "Em Uyển Nhi, nén bi thương đi, chúng ta vẫn nên tạm biệt ông đi thôi." Tôi thuyết phục hai câu.

    Cô ấy mười sáu tuổi cũng hiểu chuyện, gật gật đầu, sau đó thu dọn di vật của ông già Cát, dùng số tiền còn lại của tôi để xử lý thi thể của ông già Cát.

    Phải rèn luyện cho bản thân cứng rắn, bây giờ muốn thoát khỏi cái chết oan uổng, cũng chỉ có thể dựa vào những thứ đồ mà ông già Cát giao lại cho tôi.

    Thứ nhất chính là các loại quả thịt: Hoa lăng tiêu trắng, cây ngũ vị, cây ý dĩ nhân.

    Thứ hai là thảo mộc: Lá sắt thạch hộc, ngọc thung dung, khóa dương thân.

    Thứ ba là các loại nấm: Linh chi sáu mươi năm, hoa tuyết liên, nấm phong chi.

    Thứ tư là động vật: Mật rắn kim hoa trắng, xác đồi mồi, vỏ trứng bọ ngựa.

    Thứ năm là pháp bảo đạo gia và những dược liệu khoáng chất: Chu sa, hùng hoàng. Đây là những thứ thường thấy nhất của Đạo giáo, chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy rồi.

    Chẳng qua là loại thứ ba, thứ cuối cùng quan trọng nhất trong miệng ông già Cát rốt cuộc là cái gì, tôi cũng không chủ động đi hỏi Cát Uyển Nhi.

    Sau khi xác định mục tiêu xong, tôi lập tức gọi điện cho Từ Phượng. Dù sao ở trong nội thành tôi chỉ biết mỗi cô ấy, cuối cùng tôi cũng hiểu ra, ban đầu ông già Cát có vẻ như dùng công phu sư tử ngoạm, nhưng thực ra hai ngàn tệ của tôi còn chẳng đủ mua thuốc.

    Từ Phượng rất nhiệt tình, nghe tôi nói xong, bèn nói với tôi, một người bạn của cô ấy có khả năng trên phương diện này.

    Cúp điện thoại, tôi dẫn theo Cát Uyển Nhi đi thẳng tới chung cư của Từ Phượng.

    Cô ấy đứng dưới lầu chờ tôi, đi tới trước mặt tôi, cô ấy cười ngọt ngào nhìn tôi, rồi nhìn Cát Uyển Nhi một cái: "Em gái nhỏ này là?"

    "A, là một người họ hàng, người trong nhà đã qua đời hết rồi, nên để tôi tạm thời chăm sóc." Tôi liền giải thích.

    Nói đến chuyện này, Cát Uyển Nhi lại cúi đầu, trong mắt lấp lánh ánh nước.

    "Thật đáng thương, đi vào trước rồi nói." Từ Phượng than một tiếng thương cảm, rồi mời chúng tôi vào nhà.

    Rót nước cho chúng tôi xong, Từ Phượng ngồi đối diện tôi nói: "Trần Tùng, cậu nói thật cho chị biết, có phải máu chó mực lần trước vô dụng không? Cha cậu còn chưa khỏe lại sao?"

    Lúc nói chuyện cô ấy nhíu chặt mày, hình như có ý, nếu thực sự là như vậy, cô ấy nhất định sẽ đi tìm người cho máu chó kia.

    Tôi vội vàng xua tay: "Không, chị Từ, chuyện này phải cảm ơn chị mới đúng, cha tôi đã khỏe rồi."

    "Thế vì sao cậu còn muốn những loại thuốc quý giá như vậy?" Từ Phượng hỏi tiếp.

    "Chị Từ, chuyện này thật khó nói, chẳng qua là chị thực sự có thể giúp tôi sao?" Tôi hơi ngại ngàng hỏi. Nếu nói cho cô ấy biết về đồ án Huyết Ngư trên cánh tay, chắc chắn cô ấy sẽ vô cùng áy náy.

    "Cậu chờ chút." Cô ấy trả lời, rồi cầm điện thoại lên.

    Điện thoại vừa được kết nối, Từ Phượng mới nghe đã lập tức sợ hãi thốt lên: "Cái gì?" Gương mặt cũng vô cùng khó coi.

    "Chị Từ, sao thế?" Tôi vội vàng hỏi.

    Cả người cô ấy ngã ngồi lên ghế, đôi mắt trợn trừng. Cát Uyển Nhi vội bước tới ấn huyệt nhân trung, rồi đút cho cô ấy ít nước.

    "Khụ khụ.."

    Từ Phượng vừa tỉnh lại, đã đẩy Cát Uyển Nhi ra túm lấy tay tôi nói: "Em trai Trần Tùng, hai ta nhất định vẫn là bạn bè đúng không, chuyện của cậu chị nhất định sẽ để trong lòng, nhưng bây giờ, cậu giúp chị một chút đi!"

    "Chị Từ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chị cứ từ từ nói." Tôi an ủi.

    Cũng may Uyển Nhi hiểu chuyện, thấy cô ấy như vậy cũng không so đo, chúng tôi lại ngồi xuống ghế, Từ Phượng liền nói: "Công trường lại xảy ra chuyện, là người nhà của Lưu Sài, bọn họ đều nhảy vào hồ bơi của khu biệt thự rồi chết đuối."

    Từ Phượng ngạc nhiên nhìn tôi, hai mắt trừng to như chuông đồng.

    Tôi và Cát Uyển Nhi nhìn nhau, xác định chúng tôi đều không nghe nhầm, đang bơi lội trong hồ bơi thì chết đuổi? Bể bơi có thể sâu bao nhiêu chứ?

    "Không phải chuyện của Lưu Sài đã giải quyết xong rồi sao, không phải chị đã ổn định được người nhà của anh ta rồi sao?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

    "Chị cũng không biết, lúc đó bọn họ rất hài lòng mà." Từ Phượng có vẻ hoang mang lo sợ, điều quan trọng không phải là người nhà Lưu Sài lại đến làm loạn, mà tất cả bọn họ đều chết ở công trường.

    "Tới đó xem sao đã." Tôi trả lời.

    Từ Phượng gật đầu, chúng tôi nhanh chóng lên đường, cùng nhau tới công trường.

    Khoảng cách giữa hai nơi cũng không xa, lúc chúng tôi, người giám sát công trình nặng nề đứng lặng ở cửa ra vào chờ chúng tôi.

    "Quản lý Từ, rốt cuộc cô cũng tới." Trông thấy chúng tôi, người đó vội tiến tới tiếp đón.

    "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Từ Phượng hỏi.

    Người giám sát bèn nhanh chóng kể lại mọi chuyện, trước đó sau khi Lưu Sài xảy ra chuyện, công trường do Từ Phượng quản lý mặc dù luôn bị tạm hoãn, nhưng những công trình nhỏ lẻ khác vẫn đang được tiến hành.

    Bây giờ đã sắp xây dựng xong, có không ít hộ khách đặt hàng trước, đồng thời tự mình tới xem trang trí bố cục của công trình. Ngay vào lúc chưa đến một giờ, người nhà Lưu Sài lại tới công trường một lần nữa, cãi lộn như người điên, không ai ngăn cản được.

    Người giám sát dẫn những công nhân khác ra ngăn cản, ai ngờ vào lúc người giám sát dành chút thời gian để gọi điện cho Từ Phượng, thì người nhà Lưu Sài như những miếng há cảo nhảy vào bể bơi.

    "Mọi người nói xem bể bơi có thể sâu tới mức nào, đồng thời công nhân và bảo vệ của chúng ta cũng lập tức nhảy xuống, nhưng khi vớt người lên thì tất cả bọn họ đã ngừng thở." Vẻ mặt người giám sát đau khổ nói.

    "Vậy bây giờ đã vớt hết tất cả lên rồi sao?" Tôi vội vàng hỏi.

    "Những người khác thì đều vớt được, chỉ duy nhất em gái của Lưu Sài là Lưu Hiểu Lệ, mắt thấy thi thể nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nhưng không ai chạm tới được." Người giám sát tiếp tục nói, vô cùng sợ hãi.

    Tôi và Từ Phượng dẫn Cát Uyển Nhi đi nhanh vào trong, bên cạnh hồ bơi chỉ còn lại bảo vệ và công nhân, khách trọ thấy chuyện này sợ gặp xui xẻo, đã rời đi từ lâu.

    Bể bơi không có gì khác thường, trong sạch thấy đáy, chẳng qua chỉ sâu khoảng một đến hai mét. Ở giữa hồ có một xác chết nữ nổi lên, mặc một chiếc áo thun màu trắng, quần nâu rộng rãi bình thường, nằm trên mặt nước nhẹ nhàng lắc lư.

    Tôi không kìm được mà tới gần, trong lòng nảy sinh suy nghĩ Lưu Hiểu Lệ trông như thế nào.

    Hướng đầu cô ấy nằm, bầu trời bỗng nhiên tối sầm xuống, mặt nước gợn sóng dày đặc, mắt tôi thấy có vẻ thi thể Lưu Hiểu Lệ đang động đậy.

    Chỉ nghĩ rằng đây là ảo giác, nào ngờ cô ta thực sự ngẩng đầu lên, nửa người dưới ngâm trong nước, những sợi tóc trên đầu còn đang nhỏ nước tong tỏng, nhếch miệng cười với tôi.
     
    Last edited by a moderator: Jun 14, 2020
  3. Công tử như họa Hàn Lạc Du

    Messages:
    0
    Chương 11: Quỷ ảnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ nhìn thấy hốc mắt cô ta lõm xuống, hai con ngươi như muốn rơi ra ngoài, mặt mũi trắng bệch, khóe miệng kéo rộng tới gần lỗ tai, "Trả lại cho tôi, trả lại cho tôi.."

    Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái thứ đồ chơi khiếp người như vậy, nhìn tới mức lông tơ toàn thân tôi dựng đứng lên, liên tục lùi lại, không cẩn thận bước hụt, liền bổ nhào xuống.

    Lưu Hiểu Lệ lại đưa tay, dần dần di chuyển về phía tôi.

    "Cái thứ đồ chơi chết tiệt, cút ngay!" Tôi kêu to lên. Theo bản năng phản kháng, hai tay không ngừng đập loạn. Cả trái tim giống như rơi vào trong hầm chứa đá, chẳng lẽ lần này tôi thật sự xong đời rồi?

    "Anh Trần Tùng, anh đang làm gì thế?"

    Bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu của Cát Uyển Nhi. Tôi giật mình một cái, sau đó giọng nói của Từ Phượng cũng truyền tới. Toàn thân lạnh buốt cũng bắt đầu ấm dần lên.

    Nhìn lại, thế mà tôi lại đang ở trong hồ bơi, mà bầu trời âm u khi nãy cũng khôi phục lại bình thường. Ánh nắng ấm áp chiếu lên trên người.

    "Trần Tùng, cậu không sao chứ!" Từ Phượng tiến về phía trước, vỗ vỗ thân thể tôi quan tâm nói.

    Động tác này của cô, lập tức khiến cổ áo bị trễ xuống, lộ ra một mảnh xuân sắc trước ngực. Tôi đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt, hình ảnh đáng sợ của Lưu Hiểu Lệ giờ phút này mới biến mất, ý thức bị kéo về hiện thực, tôi đáp: "Tôi không sao."

    Khi nãy giống như đang bị đoạt phách câu hồn, nếu như đã xuống tới đây, tôi ngược lại muốn xem xem, Lưu Hiểu Lệ có phải là bộ dạng mà tôi nhìn thấy khi nãy không.

    Đang định tới gần, tôi đột nhiên lại nhớ tới lời cha và ông nội đã từng nhắc nhở, cánh tay dừng lại giữa không trung.

    Hai lần này, tôi vốn dĩ không có ý định nhúng tay, thế nhưng không phải quỷ tà chủ động tìm tới hay sao, bởi vậy, trong mệnh của tôi phạm sát, làm sao có thể không nhận y bát* của tổ tiên được?

    *Y bát: Truyền từ đời này sang đời khác, ở đây là để chỉ nghề vớt xác

    Thi thể này tôi nhất định phải vớt!

    Nghĩ như thế, lại nhìn Huyết Ngư như ẩn như hiện trên cánh tay, tôi xoay người nói: "Chị Từ, tìm cho tôi một cái thuyền nát, tôi muốn vớt thi thể."

    Mạng chỉ có một, cái này cũng không thể nói đùa. Vì lý do an toàn, tôi quyết định vẫn dùng biện pháp của ông nội.

    "..."

    Từ Phượng có chút ngây người, những người khác cũng ngạc nhiên nhìn tôi.

    "Chị Từ, chị nghe anh Trần Tùng đi." Ngay sau đó Cát Uyển Nhi liền mở miệng.

    Lúc này Từ Phượng mới gật đầu rời đi, Cát Uyển Nhi kéo tôi lên bờ, sau đó buộc lên cổ tay trái của tôi một sợi dây đỏ: "Ông nội em chắc chắn sẽ phù hộ anh."

    Nhưng ở trên công trường thì lấy đâu ra thuyền nát? Mặc dù ở đây gần sông Hồng, nhưng bây giờ ai cũng không muốn đi gần bờ sông để kiếm thuyền.

    Nếu đã muốn thuyền nát, Từ Phường liền để công nhân tùy ý tìm mấy tấm ván gỗ nát, ngay cả đinh cũng tiết kiệm không dùng tới, trực tiếp dùng dây thừng buộc thành bè gỗ. Ném vào trong hồ bơi: "Tiểu Tùng, cái này được không?"

    Ngạch! *

    *Ngạch: Hoàn thành vượt mức kế hoạch

    Thế này thì bảo tôi phải nói làm sao, bè gỗ cũng có thể coi là thuyền đi, liền gật đầu.

    Bọn họ lại tìm cho tôi thêm một cây sào, tôi cầm cuộn dây thừng còn thừa lại mang theo, buộc một vòng tại đầu cây sào, lúc chuẩn bị lên bè gỗ, liền quay người dặn dò bọn họ, "Cho dù nhìn thấy cái gì, cũng tuyệt đối không được xuống nước, cũng không cần quản tôi."

    Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi gật đầu đồng ý, dặn dò tôi cẩn thận một chút, sau đó tôi mới trực tiếp bước lên bè gỗ.

    Bầu trời lúc này lại thay đổi, mây đen cuồn cuộn, gió lạnh tạt qua, giống như sắp mưa to. Thế nhưng những người xung quanh lại giống như không phát hiện ra, chỉ cau mày nhìn tôi.

    Tôi biết, thay đổi như thế tất nhiên là không phải tới từ dương gian, chỉ có tôi mới có thể cảm nhận được.

    Tôi tiếp tục chống bè gỗ tiến về phía trước, gió càng lúc càng lớn. Thậm chí tôi cũng không cần chèo, bè cung có thể tự nhiên hướng về phía trước.

    Mắt thấy thi thể đang ở trước mắt, tiến tới gần hơn một chút, tôi mới vung sợi dây thừng trên đầu cây sào ra, cẩn nhận bao lấy đầu Lưu Hiểu Lệ.

    Gió càng ngày càng lớn, trên bầu trời sấm sét bắt đầu nổi lên, mưa to nói đến là đến.

    Tôi không lo được nhiều như vậy, ra sức kéo sào. Muốn đem thi thể kéo gần lại. Bè gỗ cũng không lui về sau, vẫn hướng về phía trước như cũ.

    "Gặp quỷ!" Tôi bực mình, tạm thời dừng việc kéo thi thể kia lại, trước hết muốn đem bè gỗ di chuyển ra xa thi thể một chút. Sau đó lại phát hiện sợi dây thừng trên đầu cây sào siết quá chặt, tôi nghĩ hết mọi biện pháp cũng không biết phải làm sao.

    "Bịch" một tiếng, bè gỗ đụng phải thi thể, tôi không đứng vững. Ngã vào trên bè gỗ, suýt nữa rơi vào trong nước.

    Dưới tình huống cấp bách, tôi túm vội thấy quần áo của thi thể, cây sào cứ như vậy chìm xuống dưới. Sau đó tôi mới nhìn rõ, xung quanh ngoại trừ mấy gương mặt quen thuộc kia, không nhìn thấy bất kỳ công trình kiến trúc nào nữa, ngay cả bể bơi cũng không còn thấy bờ. Mặt nước tĩnh lặng hắt lên bầu trời, giống như hang động đen ngòm không đáy.

    "Đến cũng đã đến, bằng không ngồi xuống một chút?" Chỉ nghe một giọng nói kỳ lạ vang lên.

    Trong khi tôi còn đang nhìn quay bốn phía, thì thi thể trước mặt lại động đậy, chìm xuống dưới.

    "Ai!"

    Đang trong lúc tôi không biết phải làm sao, gió lớn gào thét, sau lưng xuất hiện một ngọn sóng cao hơn mấy mét, không chút do dự mà lao về phía tôi.

    Tôi chỉ cảm thấy mình uống đầy bụng nước, thân thể không khống chế được mà trôi nổi, bên tai thi thoảng truyền tới giọng nói của Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi, giọng nói tràn đầy lo lắng.

    Cát Uyển Nhi tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng đã phát dục đầy đủ. Từ Phượng lại càng không phải nói. Đương nhiên chính là hình thượng nữ thần mà trạch nam* mơ ước, cái gì mà theo đuổi, nằm mơ tôi cũng không dám nghĩ tới.

    *Trạch nam: Con trai ở trong nhà, không muốn, không giỏi, ngại đi giao tiếp với bên ngoài

    Hai người con gái như vậy thế mà lại cùng lo lắng cho tôi, tôi lập tức không kìm lòng được mà cảm thấy đắc ý.. "

    " Đàn ông đều là kẻ xấu. Quả nhiên đều là chút suy nghĩ bẩn thỉu. "

    Lúc này, bên tai lại vang lên giọng nói của nữ, giống như thanh âm mời gọi tôi xuống khi nãy.

    Nhưng dù thế nào tôi cũng không mở mắt ra nổi, thân thể trôi lơ lững. Không biế trôi tới nơi nào, bên tai truyền tới tiếng ồn ào.

    Ngay sau đó trước mắt tôi là một mảng đỏ hồng, lan ra toàn bộ thế giới.

    Người ở nơi này rất kỳ lạ, mặc quần áo cổ đại có, dân quốc có, hiện đại có, linh tinh lộn xộn. Tôi cũng không nhìn thấy thân thể của mình, đang lúc mơ màng, một đồ án quen thuộc hiện lên, là Huyết Ngư.

    Nó đang sống thật, nhảy lên bơi ở trong đám người, càng hướng về phía trước, ánh sáng càng yếu.

    Xung quanh giống như có thứ gì đó gào lên một tiếng, chính là cái loại mà chỉ nghe thôi cũng có thể khiến sau lưng người ta ứa mồ hôi lạnh, Huyết Ngư cũng không dừng lại, thế nhưng sau đó nó lại nổ nát vụn ngay trước mặt tôi.

    " Cậu muốn đi đâu? "

    Phía trước có người chặn đường của tôi, giọng nói cực kỳ ngọt ngào. Tôi dừng chân lại, lúc này có thể nhìn thấy thân thể của chính mình, đồng thời cũng nhìn thấy người đang đứng phía trước cản tôi chính là Từ Phượng.

    " Chị Từ? "

    " Cậu muốn đi đâu? Ở lại chỗ của chị không tốt sao? "

    Tôi ngạc nhiên. Sao cô ấy lại ở chỗ này? Từ Phượng lại trực tiếp dựa vào ngực tôi, rúc vào trong lồng ngực tôi, dùng ngón trở vẽ vài vòng ở trên lồng ngực của tôi.

    Động tác này của Từ Phượng, lập tức làm máu toàn thân tôi sôi trào, thân thể cứng ngắc không có cách nào động đậy.

    Tôi có hảo cảm với cô ấy, nhưng người ta là thiên kim tập đoàn, tôi đây không phải là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hay sao?

    " Trần Tùng, cậu không cần chị đây nữa sao? Cậu đã quên lời hứa hẹn với chị rồi à. "

    Tôi vừa mới chuẩn bị đưa tay ôm cô ấy, lại nghe thấy có tiếng gọi ở sau lưng, xoay người nhìn lại, là Cát Uyển Nhi.

    Cô ấy cũng nhào lên, ôm lấy tôi từ phía sau. Nhưng Từ Phượng ở phía trước vẫn không thèm để ý, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ.

    " Uyển Nhi, anh không có, em đừng hiểu lầm."Tôi tranh thủ thời gian giải thích, đồng thời muốn đem Từ Phượng từ trong ngực đẩy ra, cô ấy lại sống chết không chịu, hai khối bánh bao đầy đặn trước ngực còn không ngừng cọ xát lại trước lồng ngực của tôi, kích thích tới bụng dưới của tôi nóng lên, một cảm giác mê hồn truyền tới.
     
    Last edited by a moderator: Jun 14, 2020
  4. Công tử như họa Hàn Lạc Du

    Messages:
    0
    Chương 12: Bạch Cốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Bạch Cốt: Xương trắng

    Chẳng lẽ ông trời thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi? Nếu là thật thì ông trời cũng quá ưu ái cho tôi rồi, hai cô gái tốt như vậy, ai tôi cũng không nỡ làm tổn thương.

    "Ách!"

    Giữa lúc tôi đang hưởng thủ cảm giác này, đau đớn ở lồng ngực đã sớm biến mất nay lại xuất hiện, lần này, đau tới mức tôi có chút không thể nhịn được mà mở miệng rên rỉ.

    Tôi chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay của Từ Phượng cắm vào lồng ngực mình, máu tươi chảy dọc theo cánh tay của cô ta, nhỏ giọt xuống quần áo của tôi.

    "Chị Từ, chị.."

    "Đây là tôi yêu cậu." Mặt cô ta không có vẻ sợ hãi, sắc mặt không thay đổi, đầy vẻ hưởng thụ nhìn bộ dạng không nói được lời nào của tôi.

    "Ách!"

    Đau đớn truyền tới một lần nữa, phần lưng phía sau cũng bị máu làm ướt đẫm, Cát Uyển Nhi cười nói: "Ha ha, cuối cùng em cũng có thể nhìn thấy trái tim của anh, thế mà anh lại phản bội lại lời hứa với em."

    Loại đau đớn kia, một đời này tôi cũng không có cách nào quên được, giống như có thứ gì đó trong thân thể bị lấy đi, cảm giác khô khan ở yết hầu nhanh chóng bị thay thế bởi máu tươi, lập tức khiến tôi mất hết sức lực, ngay cả di chuyển thân thể cũng không được.

    Hai người trước mặt đột nhiên biến mất, một bộ khung xương nắm trái tim của tôi đi vòng từ phía sau tới, cằm xương không ngừng đóng mở, "Lấy đi thứ quan trọng của người khác, loại cảm giác đau đớn này ngươi có thể cảm nhận được không?"

    Toàn thân tôi bắt đầu run rẩy, không đứng vững bổ nhào xuống, nó vẫn còn theo đuôi không bỏ, "Trả lại cho ta, chúng ta trao đổi?"

    Trả lại cái gì? Tôi không hiểu ra sao.

    Giọng nói của nó quanh quẩn bên tai, thế nhưng trong đầu tôi toàn là hình ảnh của cha cùng ông nội, bọn họ còn tưởng rằng tôi quay lại trường đi học, ai bảo tôi khoe khoang, lần này xem ra thật sự là xong đời.

    Thế nhưng bây giờ hối hận đã muộn, mí mắt tôi nặng trĩu dần dần khép lại, đúng lúc này tay trái bỗng nhiên bị kéo ra ngoài, trong đầu vang lên giọng nói trách móc của Cát Lão Đầu, "Trần Tùng, nếu như cậu nuốt lời, cho dù hóa thành lệ quỷ tôi cũng không tha cho cậu."

    Lời nói đó giống như một chậu nước lạnh dội lên người tôi từ đầu tới chân, tôi đột nhiên mở to mắt, lập tức 'phù' một tiếng trồi lên trên mặt nước. Tranh thủ thời gian sờ soạng lồng ngực, cũng không thấy bất kỳ vết thương nào, trước mắt hiện lên thi thể của Lưu Hiểu Lệ, sau lưng thì chính là Bạch Cốt đang hướng về phía tôi.

    Tôi trực tiếp lấy hai tay kéo thi thể của Lưu Hiểu Lệ bò lên trên bè gỗ, Bạch Cốt đuổi sát theo sau, thế nhưng vẫn không trồi lên mặt nước.

    Nhưng bây giờ không có sào, tôi chỉ có thể dựa vào hai tay không ngừng bơi về phía bờ.

    Đôi mắt không ngừng nhìn Bạch Cốt, bỗng nhiên lại thấy nó bị một đầu của sợi dây đỏ trói chặt, không có chút lực phản kháng nào, trực tiếp chìm xuống.

    Tôi chỉ coi là ông trời mở mắt, tổ tông phù hộ, cũng không dám dừng động tác trong tay lại, không lâu sau chiếc bè gỗ cập bờ, mới kêu lên: "Mau tới đây hỗ trợ."

    Nghe vậy, Từ Phượng bắt đầu cho người tới, cùng giúp một tay kéo thi thể Lưu Hiểu Lệ từ bè gỗ lên trên bờ.

    Người chết không thể nhìn, dựa theo yêu cầu của tôi, bọn họ vẫn đem một cái khăn đắp lên mặt của thi thể. Tôi ngồi thở dốc ở một bên, Cát Uyển Nhi tranh thủ đưa tới khăn mặt đã chuẩn bị sẵn cho tôi, tôi vừa cầm lấy để lau, lúc này cũng mới nhận ra dây đỏ bên tay trái đã không thấy.

    "Em Uyển Nhi, cái này.."

    "Em cũng không biết, đây là ông nội cho em, có lẽ thật sự là ông nội em che chở cho anh."

    Tôi còn chưa nói xong, cô ấy đã đưa ra lời giải thích.

    Lúc này Từ Phượng bước nhanh tới, vừa thay tôi lau giọt nước trên trán, vừa nói: "Thấy cậu không có việc gì thật là quá tốt rồi, nhưng thi thể này phải làm sao?"

    Tôi mới đi nhìn lại, nhẹ nhàng vén khăn lên nhìn gương mặt Lưu Hiểu Lệ, vừa trông thấy gương mặt đó, lại làm tôi cảm thấy buồn nôn.

    Thật sự là lòng hiếu kỳ lại chết mèo, tôi vẫn muốn nhìn gương mặt thật của cô ta, nhưng gương mặt kia đâu còn chỗ nào hoàn chỉnh, mặt mũi ngoại trừ mủ máu thì chính là thịt nhão, giống như đã ngâm trong nước được một khoảng thời gian rất lâu, hoàn toàn không nhìn thấy mặt mũi, thậm chí còn dấu răng bị cá gặm, cả vết tích bị phá hư ở chỗ Bạch Cốt.

    "Đốt đi, dùng thêm cây vải." Tôi nôn khan nửa ngày mới trở lại bình thường.

    Người ở chỗ này ai cũng bị dọa cho mặt mày xanh mét, ai cũng không dám bước về phía trước, cũng thiếu được sự oán trách đối với Từ Phượng.

    Thời điểm công trường mới xảy ra chuyện, bọn họ đã nói không làm, thế nhưng Từ Phượng lại một mực khẳng định, cô sẽ xử lý tốt mọi chuyện, vả lại đã làm được hơn một nửa, cô không có cách nào thay người.

    Bây giờ thì hay rồi, mọi người cũng không thể vì tiền, mà đem mạng góp vào đúng không?

    Từ Phượng cũng rất buồn rầu, ai có thể nghĩ tới mọi chuyện lại trở nên thế này.

    Mặc kệ có giải thích như thế nào, chủ thầu cùng công nhiên cũng không xuống nước, đều thể hiện đòi tiền rời đi, việc nơi này nhất định không làm nữa.

    "Đủ rồi, các người cho là đi rồi thì không sao sao? Tất cả mọi người sợ hãi như thế, thì ở đây sẽ không có quỷ đi. Làm sao mà bị ác quỷ quấn lấy? Chẳng phải người nhà của Lưu Sài cũng đã sớm lấy tiền rồi đi, kết quả thì sao?" Nhìn thấy bộ dạng bất lực của Từ Phượng, tôi lập tức tiến lên, mở miệng giáo huấn.

    Người ở chỗ này hai mặt nhìn nhau, nói không nên lời.

    Lúc này tôi tiếp tục nói: "Những lời tôi nói ngày hôm nay, ở đây có một người thì sẽ ứng một một người, nếu các người nghĩ lấy tiền rời đi thì coi như xong việc, thì chị Từ không thiếu tiền, thế nhưng nếu như sau này có xảy ra chuyện gì thì tự mình gánh lấy."

    Vứt lại câu đó, tôi liền xoay người mang theo Cát Uyển Nhi cùng Từ Phượng rời đi.

    Trong lòng Từ Phượng có chút không đành lòng, lại không dám tin lời tôi nói, có chút hoài nghi mở miệng hỏi: "Trần Tùng, cậu không phải là đang hù dọa bọn họ đấy chứ?"

    "Chị Từ, còn có chị, chuyện này từ đầu tới cuối chị là người rõ ràng nhất. Nếu như chị cũng cảm thấy tôi ăn nói bừa bãi, vậy thì chuyện này tôi không quản nữa." Tôi có chút không vui.

    Hù dọa cái gì? Ài, Đây là tôi đang giúp chị, người phụ nữ này thật là.

    Bởi vì trong lúc vớt thi thể gặp được chuyện khiến lòng tôi hoang mang, còn có việc thi thể của Lưu Hiểu Lệ xảy ra biến cố, trong lòng tôi vô cùng bực bội.

    Mọi chuyện đã xảy ra lại xuất hiện trong đầu, mơ mơ hồ hồ mà nói rằng chuyện của Lưu Sài đã được giải quyết, sau đó là tới việc đồ án Huyết Ngư xuất hiện ở trên cánh tay của tôi, thế mà tôi còn ngây thơ cho là chuyện này thật sự đã giải quyết.

    Huyết Ngư không phải là một miếng ngọc sao? Còn có thi thể biến mất trong quan tài gỗ mà Từ Phượng nói, Bạch Cốt trôi nổi ở trên sông Hồng, tất cả câu đố còn chưa được giải đáp, liền dám cậy mạnh mà tùy tiện quyết định với xác, nếu không phải nhờ vào dây đỏ mà Cát Uyển Nhi đưa cho tôi, lúc này tôi đã sớm gặp ông bà tổ tiên rồi.

    "Trần Tùng, ý chị không phải thế này, cậu đừng nóng giận." Từ Phượng tranh thủ thời gian giải thích, lại nói: "Chị chắc chắn là tin tưởng cậu, cậu cho chị thêm chút thời gian là được."

    Mới vừa đi ra khỏi cửa lớn của công trường, cô lại quay lại, lúc này Cát Uyển Nhi mới kéo lấy tay của tôi: "Anh Trần Tùng, anh thật sự mặc kệ sao?"

    Tôi thở dài, "Em gái, từ nhỏ anh đã gặp chuyện này không ít, nhưng vớt xác như thế này vẫn là lần đầu tiên, anh vẫn biết mình có bao nhiêu cân lượng."

    Không phải là không muốn quản, mà là không quản được? Vất vả lắm mới có thể cứu sống được cha, cũng không thể để lại cho một nhà hai đời một tin dữ đi, hơn nữa, nhà họ Trần lại còn là nhất mạch đơn truyền*.

    *Nhất mạch đơn truyền: Mỗi thế hệ chỉ có một con

    Lúc này Từ Phượng lại mang theo chủ thầu đi tới: "Trần Tùng, tất cả mọi người đều tin cậu, chị đây để cho người ta trông coi thi thể, còn chị với người này sẽ đi tìm cành cây vải."

    Tôi không trả lời, nhăn mày nhìn hai người rời đi.

    Lần này xong đời.

    Thừa dịp này, tôi tranh thủ thời gian gọi cho ông nội, sau khi biết được đầu đuôi mọi chuyện, ông nội tức giận mắng to.

    "Ranh con, lần trước khen mi hai câu, mi liền có thể lên trời luôn rồi. Ông đây đã nói thế nào, không cho phép mi nhận y bát của nhà họ Trần, thế mà còn chọc vào rắc rối như thế, nhà họ Trần sắp tuyệt hậu rồi, ôi."
     
    Last edited by a moderator: Jun 14, 2020
  5. Công tử như họa Hàn Lạc Du

    Messages:
    0
    Chương 13: Giật mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi nhanh chóng đưa điện thoại cách xa lỗ tai, tiếng mắng chửi của ông nội lớn tới nỗi Cát Uyển Nhi bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng, tôi có chút xấu hổ.

    Tôi có thể làm gì được nữa, chỉ đành nghiêm mặt nhận sai, đồng thời hỏi ông xem bây giờ nên làm gì.

    Ông nội cuối cùng tức giận bảo tôi đốt thi thể trước, sau đó đi ra trạm xe lửa đón ông.

    Cúp điện thoại, trái tim đang treo lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống.

    Không lâu sau đó, Từ Phượng cùng chủ thầu đã tìm cành cây vải tới, tôi cùng bọn họ lại cùng nhau quay lại hồ bơi, đem thi thể Lưu Hiểu Lệ đốt đi.

    Tôi không dám chậm chễ, thẳng thắn ngỏ lời với Từ Phượng, sau đó ngồi trên xe cùng cô ấy tới nhà ga.

    Còn về phần nhóm người công nhân, đều nghe theo lời tôi nói, ngồi xổm tại cổng công trình phơi nắng.

    Chỉ cần không tới gần nước, giữa ban ngày, dương khí mạnh, quỷ tà đương nhiên sẽ có chút kiêng kỵ, tạm thời có thể bảo vệ bọn họ bình an.

    Tôi và Từ Phượng chờ ở nhà ga mãi tới khi mặt trời lặn về phía tây, mới nhìn thấy bóng dáng của ông nội đi ra, bên cạnh còn có cả cha tôi.

    Tôi nhanh chóng xuống xe đón họ, "Ông nội, sao cha cháu cũng tới." Tôi có chút hậm hực nói.

    Ông nội không nói hai lời, lập tức vả 'bốp' một cái lên mặt cha tôi, tôi ngạc nhiên, "Khụ khụ, người phạm lỗi không phải là cháu sao?"

    "Nhìn xem con trai mà anh dạy dỗ đi, anh có biết đây là lần thứ mấy anh bị lừa không?" Ông nội đem mặt trách mắng.

    Cha tôi một mặt oan ức, quả nhiên, thứ nên đến cũng đến. Cha tôi cũng không khách khí vả 'bốp' một cái lên mặt tôi: "Ranh con, lời của cha và ông nội mi nói cũng không thèm nghe nữa rồi?"

    Tôi..

    Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi nhanh chóng tiến lên.

    Dù sao Từ Phượng cũng lớn tuổi hơn tôi, cho nên có chút cứng ngắc cười nói: "Chào ông, chào chú, chuyện này hai người cũng đừng trách Trần Tùng, đều là do cháu liên lụy cậu ấy."

    Ông nội tôi mặc kệ là thần thánh phương nào, mặt vẫn đen như cũ, tôi càng thêm lúng túng.

    Cũng may cha tôi có ý không trách mắng, đánh giảng hòa là được, Cát Uyển Nhi cũng chào hỏi, sau đó bọn tôi mới ngồi trên xe của Từ Phượng trở về công trường.

    Từ phía xa đã nhìn thấy, đám công nhân kia như kiến bò trên chảo nóng, nhìn thấy xe của Từ Phượng, tất cả đều vội vàng xông tới.

    "Quản lý Từ, sao lại đi lâu như vậy, còn tưởng rằng cô cùng Trần đại sư thật sự mặc kệ tính mạng của mọi người." Chủ thầu mở miệng đầu tiên, đám công nhân phía sau cũng phụ họa theo.

    Có cha và ông nội ở đây, đâu còn chỗ cho tôi mở miệng. Ngược lại là câu 'Trần đại sư' lại chọc tới ông nội, khiến ánh mắt ông nhìn tôi tràn đầy tức giận.

    Tôi đành phải cúi đầu đi phía trước dẫn đường, đi vào công trường, mới nghe thấy Từ Phượng đang nhỏ giọng giải thích với công nhân.

    Đến bên cạnh bể bơi, nhìn về phía Tây đã không còn thấy mặt trời, sắc trời thì còn sớm, bốn phía lại nổi lên từng cơn gió lạnh, Cát Uyển Nhi ở trước mặt tôi không nhịn được nắm chặt hai vai.

    Ông nội đi tới ngồi xuống bên cạnh đống lửa đã đốt thành tro, cha tôi cũng theo gót chân ông, hai người cho tay vào đống tro tàn xoa xoa, sau đó lại đưa lên mũi ngửi ngửi.

    Cha tôi đứng dậy, dùng thùng thuốc màu ở bên cạnh trên công trường đi múc một nửa thùng nước trong hồ bơi, sau đó ông nội đứng dậy, dội trực tiếp lên đám tro đó.

    Khói trắng lập tức bốc lên, phát ra tiếng 'xì xì', hình ảnh tiếp theo lập tức làm cho tôi mở rộng tầm mắt.

    "Sao có thể như thế?" Vừa lúc Từ Phượng mang theo mấy công nhân đi tới, cũng nhìn thấy, thi thể bị đốt thành đống tro bụi kia, sau khi được dội nước lên, trong nháy mắt khôi phục lại như cũ.

    Thi thể giống như bị băm ra, hoàn toàn trở thành một đống thị người máu chảy đầm đìa, sền sệt.

    "Tiểu Tùng, không nghe lời ông nói thì chỉ có ăn phải thiệt thòi lớn, lần này mi chọc phải phiền toái lớn." Ông nội nhìn đống đồ vật kia, lẩm bẩm.

    Lập tức, đống thịt nát kia lại động đậy, dọa cho mọi người hoảng sợ, tất cả đều trốn tới sau lưng ông nội cùng cha của tôi.

    "Ì Ùng.."

    Trời bỗng nhiên nổi sấm, một tiếng sấm như đang cảnh cáo, khiến cho ông nội tôi cũng không tự chủ được mà ngồi xổm thấp xuống.

    Dư âm còn chưa hết, một cơn gió mạnh cuốn tới ngay sau đó. Đám thịt nát sền sệt kia lại giống như tro tàn bị thổi tan, tất cả mọi người bị thổi tới mắt cũng không mở nổi.

    "Ha ha ha, đây chính là các ngươi tự mình đưa tới cửa, Trần Tùng, ngươi cướp đi trân bảo hiếm thấy của anh trai ta, làm hại hắn, thậm chí cả người nhà chúng ta đều mất mạng, ta muốn ngươi nợ máu phải trả bằng máu."

    Một giọng nói phiêu đang ở không trung, bén nhọn lại chói tai. Trời đất trực tiếp tối sầm xuống, đưa tay ra không thấy được năm ngón, gió cũng ngừng thổi.

    Tôi cảm giác được có hai bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, tôi đảo ngược tay lôi cô ấy lại, đây là vị trí của Cát Uyển Nhi, sau đó gần như có thể cảm giác được hai tay của cô đang không ngừng run rẩy.

    "A.."

    Ngay sau đó nghe thấy tiếng người bên cạnh kêu to, trực tiếp nhào vào trong ngực của tôi, tôi mới nhìn rõ, bên cạnh cô ấy, một gương mặt tiến lại gần, nhếch miệng cười.

    Trên gương mặt không biết có bao nhiêu vết thương, máu tươi không ngừng chảy ra, lại giống như là đống thịt nát lúc trước hình thành lại thân thể, miệng méo mắt lác. Ở vị trí cái mũi chính là lỗ thủng đen, đôi mắt không có tròng đen, đang đảo tròn.

    Tôi đá lên theo bản năng, chỉ muốn đem thứ đó đá bay, mang theo Cát Uyển Nhi chạy trốn.

    Nhìn thấy thứ đồ chơi kinh dị này, tôi còn không nhũn cẳng chân ra đã coi như tố chất tâm lý quá cứng rồi, cả người Cát Uyển Nhi trực tiếp mềm nhũn ở trong lồng ngực của tôi.

    Không nghĩ tới trời không chiều lòng người, một chân kia của tôi trực tiếp đá lên mặt của cô ta, gương mặt kia giống như quả bóng chứa đầy nước, trong nháy mắt nổ tung, máu tươi sền sệt bắn ra, phun tung tóe lên mặt tôi.

    "Ha ha.. A ha ha.."

    Thứ đồ chơi chết tiệt kia cất tiếng cười to.

    Má ơi, cho dù tố chất tâm lý cứng rắn thì tôi cũng là người!

    Tôi trực tiếp đặt mông ngã ngồi xuống, ngửi được mùi máu tươi truyền tới từ trên gương mặt, axit trong dạ dày lập tức tuôn ra, tôi không kịp cúi đầu, cho nên phun tới một thân trên ướt đẫm.

    Sao trên đùi cũng ướt sũng? Người anh em kia không phải là không có tiền đồ tiểu ra đi?

    Tôi cứng ngắc nửa ngày, mới đưa đôi tay đang phát run chuyển về phía đũng quần.

    Không có!

    Nhưng sự ướt át trên đùi lại chân thật như vậy, tôi lại xoa thử phần ướt trên đùi, cảm giác sền sệt nhanh chóng đánh tới.

    Thoát chết một lần, lúc này hết lần này tới lần khác phía sau lưng lại chiếu tới một chút ánh sáng xanh.

    Tôi lập tức nhìn thấy rõ, thứ mình bắt trên tay lúc trước chính là thứ thịt nhão sền sệt!

    "Má ôi.."

    Tôi không có tiền đồ kêu to lên, điên cuồng vung vẩy cánh tay, cũng cảm giác được đám thịt nát kia không bị vung ra xa, mà còn trơn trượt di chuyển về phía hướng trái tim của tôi.

    "Anh hùng nhỏ, ngươi đang sợ sao?" Ngay sau đó lại nghe thấy tiếng người trong lồng ngực mở miệng.

    Tôi cúi đầu xem xét, sao có thể là Cát Uyển Nhi, thứ trong lồng ngực chính là người phụ nữ đáng sợ kia!

    Tôi bị dọa tới hồn phi phách tán, cũng không biết lấy đâu ra sức lực, tranh thủ thời gian xoay người, co cẳng chạy trốn.

    Không biết chạy được bao xa, tôi vô ý nhìn quanh bốn phía một vòng, phát hiện rõ ràng mình đang tiến về phía cửa công trường, nhưng dưới mặt lại vẫn chạy quanh một chỗ như cũ.

    Tôi lập tức ý thức được mình gặp phải quỷ đả tường trong truyền thuyết.

    "Anh Trần Tùng, cứu mạng!"

    Đúng lúc này, sau lưng bỗng nhiên truyền tới tiếng kêu cứu thê thảm của Cát Uyển Nhi.

    Tôi dựa theo nơi phát ra tiếng kêu đó đi qua, nhưng trong này tối đen như mực, không nhìn thấy nửa bóng người.

    Đột nhiên có người thổi một ngụm khí lạnh tại tai của tôi, tôi vô ý thức nghiêng đầu, nhưng mà phía sau hoàn toàn không có người, lập tức làm da đầu tôi run lên.
     
    Last edited by a moderator: Jun 14, 2020
  6. Công tử như họa Hàn Lạc Du

    Messages:
    0
    Chương 14: Ăn sống hạt kê vàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiếng kêu cứu còn đang quanh quẩn bên tai tôi, tôi vô ý thức kêu lớn lên, "Uyển Nhi, em đang ở đâu?"

    Kêu lớn như vậy cũng vì để tiếp thêm lòng dũng cảm cho mình.

    Rầm rầm!

    Nhưng tôi cũng không nhận được sự đáp lại nào, thậm chín ngay cả tiếng kêu cứu cũng biến mất không thấy.

    Tiếng nước chảy bỗng nhiên xuất hiện ở đâu đó, từng giọt nước vẩy lên người tôi, theo bản năng tôi đưa tay cản lại, đồng thời lùi về phía sau.

    Bọt nước ngừng bắn tung tóe, lúc này tôi mới nhìn rõ, vốn dĩ ở giữa bể bơi, lúc này lại giống như Thông Thiên Hà bên trong Tây Du Ký, nước rẽ làm đôi mở ra một con đường, kéo dài không thấy cuối.

    "Ha ha!"

    Lúc tôi đang tò mò nhìn chằm chằm, thì bên trong đó bỗng nhiên truyền tới thanh âm vui đùa ầm ĩ.

    Tôi giật mình hoảng sợ, vội vàng xoay người, phát hiện cái thứ đồ chơi liên tục dây dưa với tôi trước đó đã sớm không có ở đây.

    Không sai, nhất định phía dưới của bể bơi có bí mật. Nếu không vì sao Bạch Cốt lại xuất hiện?

    Mặc dù trong lòng đang còn run rẩy, nhưng tôi hết lần này tới lần khác lại không thấy chết không sợ nhìn chằm chằm vào con đường nước kia.

    Thanh âm vui cười bên trong càng lúc càng lớn, nghe tới mức khiến tôi rùng mình, lại càng muốn biết. Vì sao ông nội lại nói như vậy, rốt cuộc là tôi đã chọc phải phiền toái gì.

    Nói thế nào thì tôi cũng là một thằng con trai hai mươi tuổi đầu, chính mình gây họa, sao có thể lâm trận rồi bỏ chạy?

    Chờ tới bây giờ, vẫn chưa nghe được tiếng đáp lại của Cát Uyển Nhi, tôi dứt khoát nhảy xuống bể bơi, nuốt một ngụm nước bỏ, sau đó bắt đầu bơi về phía trước.

    Chưa đi dược hai bước, sau lưng lại vang lên tiếng nước chảy róc rách, tôi quay đầu nhìn lại, con đường mà tôi đi tới, sau mỗi bước tôi đi liền bị dòng nước hai bên che lại.

    Không thể đi, không thể đi..

    Tôi lặp lại câu này trong lòng mấy lần, sau đó lặn vào trong bước tường nước đó, thế nhưng mắt cá chân lại như bị thứ gì đó kéo được, mặc kệ tôi vung vẩy ra sao, cũng không thể dứt bỏ nó ra được.

    Chuyện này làm tôi có chút bực mình, liền nhanh nhẹn xoay người, muốn dựa vào hai tay để giải cứu cho chân. Thế nhưng lúc này lại nhìn thấy trên chân tôi rõ ràng không có gì cả.

    Xảy ra chuyện kỳ lạ này, lòng tôi càng thêm khủng hoảng, nhịp tim không kiềm chế được mà đập thình thịch. Tôi không dám chậm trễ, quay người muốn rời đi, khuôn mặt trực tiếp áp vào trên bước tường nước.

    Tôi phát hiện ra trước mặt có thứ đồ kỳ quái, giống như một lớp màng mỏng giống như lớp màng trong vỏ trứng gà. Tôi còn chưa kịp phản ứng, cái thứ được cất dấu bên trong đó bỗng nhiên mở to mắt.

    Tôi nhắm tịt mắt lại, thế nhưng không có cách nào mở miệng kêu to, tôi lùi về phía sau một bước, lại chuyển động thân thể. Thế nhưng sau khi dãy dụa một lúc lâu sau, tôi mới phát hiện tay chân của mình không biết đã bị lớp màng mỏng kia trói lại khi nào.

    Vật kia đang toét miệng cười, đúng là gương mặt của người. Đang thổi một hơi về phía tôi.

    Tôi không ngừng giãy dụa, trong miệng đã sớm không nhịn được mà phồng lên. Cùng lúc đó, xung quanh còn có vô số màng mỏng đang bay về hướng của tôi, vừa hẹp lại vừa dài, ở giữa còn có một chấm đen nhỏ, tôi nhìn không rõ rốt cuộc đó là thứ gì.

    Ở một nơi nhìn không thấy đáy nước, lại không có cách nào kêu cứu, tôi chỉ cảm thấy trong bụng không ngừng trướng lên, tay chân khua loạn xạ lại bất lực, cảm giác của người sắp chết đuối có lẽ cũng chính là thứ này đi.

    Ngay tại thời điểm tôi híp mắt lại, bỗng nhiên nhìn thấy một cây gậy trúc đưa tới trước mặt tôi, đồng thời có người hét lớn: "Thằng nhóc kia, bắt lấy, ông nội vớt mi lên."

    Tôi làm gì còn ý thức nữa, hai tay hai chân khua loạn cũng ngừng lại.

    Cảm giác cuối cùng của tôi, đó là thứ bị màng mỏng bao quanh kia bay tới trước mặt tôi. Lè đầu lưỡi cách tấm màng mỏng bắt đầu liếp.

    "Khụ khụ.. Phụt!"

    Chẳng biết từ lúc nào, tôi cảm giác được ngực của mình bị ép lại, tôi lại bị sặc nước mà tỉnh thêm lần nữa, không ngừng ho khan, Cũng phun từng ngụm nước ra ướt đầy mình.

    "Tỉnh rồi thì không sao, mau ăn thứ này đi." Người ngồi xổm trước mặt tôi là ông nội, trong tay ông cầm một nắm hạt kê vàng đưa cho tôi.

    Tôi còn hơi sức đầu mà bận tâm những cái đó, lập tức nhào tới trước mặt ông nội ôm ông. Có thể gặp lại thật sự quá tốt rồi.

    Nhưng mà động tác này lại chọc tới cha tôi, ông ấy mỉa mai, nói là tôi dám gây chuyện mà, vẫn còn yếu ớt như thế.

    Lúc này tôi mới phát hiện, những người trước kia biến mất ở trước mắt tôi. Hiện tại cũng trở về, không thiếu một người.

    Nhìn nắm hạt kê vàng kia, tôi cũng không hỏi nhiều để làm gì, vì sao ăn nhiều như vậy hay là ăn sống sao? Tôi nhận lấy từ tay ông nội, nhanh chóng nhét vào trong miệng, nhai rôm rốp.

    "Tiểu Tùng, mi đừng có mà lại chạy loạn. Ông có thể cứu mi lần thứ nhất, chưa chắc đã có thể cứu mi lần hai." Ông nội nhìn thấy tôi nghe lời, cũng cảm thán mở miệng.

    Tôi sững sờ, hóa ra người biến mất không phải bọn họ. Mà là tôi?

    Xung quanh gió lạnh vẫn thổi không ngừng, giống như đứng tại bờ sông, vẻ mặt của mọi người đau khổ, tôi yên lặng gật đầu. Tiếp tục nhai lương khô ở trong miệng.

    Bỗng nhiên trong hồ bơi lại phát ra tiếng thét, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn. Ông nội cầm cây gậy trúc dài thọc vào bên trong hai lần, bọt nước nổi lên trên là máu tươi.

    "Tiểu Tùng, con có nhìn thấy cái gì không?" Cha tôi tiếp tục mở miệng hỏi.

    Tôi tranh thủ thời gian đứng dậy xem. Thế nhưng cái gì cũng không có, thậm chí còn có thể cây gậy trúc dài của ông nội tôi đang khuấy động dưới đáy nước.

    Bầu trời lại nổ vang một tiếng lớn, ông nội khẽ cong người về phía trước, suýt chút nữa rơi vào trong nước, nhưng cây gậy trúc lại không may mắn thoát khỏi, trong nháy mắt biến mất tại mặt nước.

    Tôi cùng cha nhanh chóng chạy tới phía trước để đỡ, thế nhưng người đối diện lại hoàn toàn không có phản ứng, từng người một cứ như khúc gỗ.

    "Uyển Nhi? Chị Từ?" Tôi thử kêu lên.

    Trước đó ngay cả chính mình tôi cũng không để tâm. Hai người nhất định là bị dọa sợ một phen, không phải là có chuyện đi?

    Nghe thấy giộng nói của tôi, hai người ngượng ngùng ngẩng đầu, ánh mắt của hai đôi mắt không còn sự sống rơi xuống trên người tôi. Khóe mắt còn đang chảy ra huyết lệ.

    Tôi không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, đang đỡ lấy ông nội mà cũng không nhịn được lùi bước lại. Ngay sau đó, đám công nhân bên cạnh cũng đều ngẩng đầu, đều chay máu thất khiếu*. Đang ngây người nhìn bọn tôi.

    *Thất khiếu: Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng

    "Ông nội!" Tôi run rẩy kêu lên.

    Bỗng nhiên bị ép về phía trước, một nhà ba đời chúng tôi đồng thời lăn xuống nước. Ông nội cùng cha đem tôi ôm ở giữa, ngay lập tức, Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi mang theo đám công nhân như là sủi cảo chủ động nhảy xuống nước.

    Tôi cũng không nhìn thấy bọn họ du động. Thậm chí còn giống như khi đang đi trên đất liền, lưng thẳng tắp, lại đi dọc từ trong nước tới, từng người duỗi cánh tay dài về phía chúng tôi.

    Hai hàm răng trắng của tôi đập vào nhau, nói không nên lời. Bên người từng tầng gợn sóng, mới cảm giác được có thứ gì đó chạm tới phần lưng của tôi, khiến cho toàn thân tôi giống như bị điện giật.

    Tôi không quản được nhiều như vậy, lại muốn hướng về phía đáy nước, lại bị ông nội xách lấy cổ áo, cha tôi một chân đạp bay người công nhân vừa mới chạm đến tôi, lại nghe ông nội mắng to, "Ở địa bàn của người ta lặn xuống nước. Mi muốn chết à."

    "..."

    Đầu óc của tôi đã sớm đứng máy, xung quanh bị xác chết trôi bao vây, chúng tôi bị chắn tới gắt gao, còn không thể lặn xuống nước. Chẳng lẽ ngồi chờ chết?

    Chính lúc này, lại có thứ gì đó chạm tới thân thể của tôi, ôm lấy eo của tôi từ phía sau, tôi không cảm nhận được dòng nước ấm, thậm chí dục vọng của người đàn ông còn không có thức tỉnh. Không kịp dãy dụa, phía trước lại xuất hiện thêm một cái nữa, là Cát Uyển Nhi.

    Mười ngón tay cô đan xen vào mười ngón tay của tôi, ấn người tôi vào thứ mềm mại trước ngực, trực tiếp hướng môi về phía tôi.
     
  7. Công tử như họa Hàn Lạc Du

    Messages:
    0
    Chương 15: Nhân quả

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi chỉ cảm thấy mí mắt nặng trĩu, sớm đã quên đi việc phản kháng, thời điểm cô ta tới gần sát tôi, trên mặt bỗng nhiên nứt ra vết máu.

    Màu đỏ tươi nhuộm đầy ánh mắt tôi, lập tức kích thích đầu óc tôi.

    Sau đó tôi mới phản ứng lại được, cha và ông nội bên cạnh đã sớm ra tay đánh nhau với những xác công nhân chết trôi kia. Tôi đang muốn tách bàn tay trên lưng ra, đột nhiên lúc này lại bị rơi xuống.

    Bọt nước cùng bong bóng lúc này cùng kích thích, Cát Uyển Nhi vẫn theo sát không bỏ, dưới đáy nước, mặt của cô ta trực tiếp hóa thành bãi thịt nát, máu tươi đầm đìa bao vây lấy tôi.

    Đôi mắt tôi trợn trừng, hai tay khua loạn linh tinh, sau đó nhìn thấy bên cạnh có hai người rơi xuống chính là ông nội và cha.

    Cả người bọn họ đều là vết thương, tôi tranh thủ thời gian bơi về phía bọn họ.

    Vừa kéo lấy cánh tay của ông nội, còn chưa dùng sức. Một cánh tay đã bị tôi nhổ ra.

    Lập tức, những xác chết trôi phía trên đều lặn xuống dưới, Cát Uyển Nhi cùng Từ Phượng bỏ qua tôi, chia nhau ôm lấy đầu của cha và ông nội. Những kẻ khác cũng tới. Trực tiếp xé nát hai người ở trước mặt tôi.

    Tôi cành nhanh tay hơn, đột nhiên xác chết trôi lại biến mất. Tôi nhanh chóng bơi qua ôm lấy thi thể của cha cùng ông nội, đầu tiên là bắt lấy đầu của hai người.

    Dưới đáy nước, nước mắt của tôi hòa vào nước hồ, hoàn toàn không nhìn ra dấu vết gì.

    Tôi âm thầm cắn răng, đang muốn đưa hai cái đầu lên bờ, hai cái đầu đó bỗng nhiên mở to mắt, cắn về phía cổ của tôi.

    Một cơn đau thấu xương ập tới, tôi híp mắt lại, ánh mắt nặng trĩu, tay chân lại không có lực giãy dụa.

    "Gâu gâu gâu!"

    Lúc tôi đang chìm dần xuống phía đáy, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng chó sủa. Tôi đột nhiên mở to mắt, hai cái đầu cắn cổ của tôi đều biến mất không thấy, sức lực toàn thân tôi được khôi phục, tôi tranh thủ thời gian bơi lên phía trên.

    Mới lộ ra mặt nước, liền trông thấy Từ Phượng đang cùng với đám công nhân đem cha và ông nội tôi kéo lên, Cát Uyển Nhi còn chủ động tới kéo tôi.

    Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi ngây ngây dại dại, căn bản không biết người trước mặt là thật hay giả, có phải là khi tôi đưa tay cho Cát Uyển Nhi, cô ấy lại biến thành Bạch Cốt âm u hay không.

    "Anh Trần Tùng."

    "Ranh con, còn thất thần cái gì."

    Cho dù là nghe thấy giọng nói của Cát Uyển Nhi, tôi cũng thờ ơ, mãi cho tới khi nghe thấy lời mắng mỏ của ông nội phía sau, lại nhìn thấy trên bờ thật sự có một con chó, tôi mới tỉnh người, tranh thủ tời gian bò lên bờ.

    Người dắt theo con chó là Từ Trọng, sau khi chị Từ giải thích tôi mới biết, hóa ra là do ông ấy không gặp được con gái, biết được Từ Phượng tới nơi này, không yên lòng cho nên mới tìm tới.

    Ông nội tôi tiến lên thở dài nói, "Cảm ơn đã giúp đỡ." Ánh mắt lại nhìn về phía con chó đen kia, về phần Từ Trọng nói cái gì. Ông hoàn toàn mắt điếc tai ngơ.

    Có chó mực, chúng tôi cũng an toàn rời đi công trường.

    Thời điểm cha tôi đang tìm nhà trọ, Từ Phượng cũng không nói rõ đầu đuôi câu chuyện với Từ Trọng, nhưng lại biểu thị ý muốn tiếp đãi chúng tôi, cho nên bảo chúng tôi ở lại.

    Dưới yêu cầu của ông nội, tôi nói với Từ Phượng để cô ấy bảo với Từ Trọng rằng đem con chó mực kia bên người.

    Thời điểm ăn khuya ở bên ngoài, tôi mới đưa đồ án Huyết Ngư trên tay lộ ra cùng chuyện của Cát Uyển Nhi nói cho người bên cạnh, lại bị cha cùng ông nội mắng cho một trận.

    "Phượng nhi, cháu chú ý một chút, công trường kia nhất định không được để cho người bước vào nữa." Mắng tôi xong, ông nội mới nói với Từ Phượng.

    Tôi cũng không còn cách nào khác, người trong thôn chúng tôi gọi như thế, ông nội lại còn là người lớn tuổi nữa.

    Từ Phượng gật đầu, "Ông, ngày mai cháu sẽ cho người niêm phong công trường."

    Thật ra nơi đó đã bán ra được không ít khu chung cư, Từ Phượng có thể sảng khoái đáp ứng như thế. Ngược lại khiến tôi thay đổi cách nhìn về cô ấy.

    Vào ban đêm, chúng tôi không nói chuyện khác nữa, ông nội giống như rất mệt mỏi, cơm nước xong xuôi. Chúng tôi trực tiếp trở về nhà trọ.

    Ông nội dặn dò mọi người ở trong phòng thì đốt một cây hương, mở cửa sổ ra, sau đó mới có thể ngủ. Dựa theo lời ông nói, quả thật một đêm ngủ an bình.

    Khi mặt trời lên cao. Chúng tôi trực tiếp rời quán trọ. Ông nội nói muốn tôi cùng bọn họ về nhà một chuyến, Từ Phượng cũng nhất định phải đi cùng, chúng tôi cũng đành ăn trước bữa sáng rồi đợi cô ấy.

    Sau một quãng đường dài bôn ba mệt nhọc, tới khi về tới nhà đã là xế chiều.

    Sau khi vào trong cửa, ông trực tiếp vào phòng, lấy ra một tấm bảng gỗ, phía trên có điêu khắc hình tranh chữ khó hiểu, sau đó đi tới gõ vào người chúng tôi một cái. Miệng lẩm bẩm.

    Sau khi làm xong mấy việc này, ông mới để cho chúng tôi bước vào cửa.

    "Phượng nhi, quan tài nằm trong sông Hồng vẫn còn chứ?" Ông uống một chén trà, sau đó mở miệng hỏi.

    Tôi sững sờ. Hiện tại vẫn còn cảm giác cả người bồng bềnh, rơi vào trong sương mù. Nhớ lại đêm qua, chuyện gì là thật chuyện gì là giả, tôi hoàn toàn không dám khẳng định.

    Nhưng chuyện chắc chắn chính là ông nội cùng cha đã nhìn thấy bộ Bạch Cốt kia.

    "Vẫn đang còn.."

    "Lão Trần, Trần Ấn, ôi, một nhà các người cuối cùng cũng đã về. Mau đi cùng tôi, trong làng xảy ra chuyện rồi."

    Từ Phượng vừa mới mở miệng trả lời, bên ngoài cửa nhà đã có một người chạy tới, thở hổn hển kêu to. Ngay cả sân cũng không bước vào.

    Ông nội tôi không để ý tới, ngược lại là cha tôi lại đứng lên hỏi: "Chuyện gì?"

    "Sáng sớm hôm nay, toàn bộ người của nhà họ Lý cùng gã đạo sĩ béo kia đều chết tại bên trong đập chứa nước phía tây." Người bên ngoài voojji vàng nói.

    "Cái gì?"

    Gần như là tôi cùng cha đồng thời thốt lên.

    Lại nghe thấy có người chết, Từ Phượng cùng Cát Uyển Nhi cũng bị hù dọa, hai người đều đứng lên.

    Nhưng sau khi kinh ngạc, cha tôi lại ngồi xuống lần nữa, ánh mắt đờ đẫn cũng không còn để ý tới người đó nữa.

    Người bên ngoài còn đang kêu to. Nói nhà nhọ Trần chúng tôi ăn phần cơm này, chính là đổi thang mà không đổi thuốc.

    Nhà họ Trần chúng tôi làm nghề vớt xác, không phải là đạo sĩ âm dương, những cái phẩm hạnh lừa lọc mà người đó nói tôi nghe cũng rất khó chịu. Nghĩ tới một nhà Lưu Sài đều chết hết. Trước đó là Lý Thuyên cùng lão đạo sĩ béo, hiện tại là người nhà của bọn họ, tôi có chút không rét mà run.

    "Ông nội, chuyện này, coi như là chúng ta mặc kệ thật thì có thể xong sao?" Tôi dò hỏi.

    Ông nội cùng cha lại đồng thời lắc đầu, đúng lúc này, lại nghe thấy có người bên ngoài hỏi: "Xin hỏi đây là nhà của Trần Tùng sao?"

    Chúng tôi ngẩng đầu lên nhìn, không phải là người trong làng. Là một gương mặt lạ hoắc. Từ Phượng lại đáp lời trước, "Vậy mà có thể tính ra."

    "Tiểu Phượng cũng ở đây, xem ra là không sai." Người kia cười nói.

    Tôi bước lên phía trước, mới nghe Từ Phượng giải thích, người này là Chu Tam, là một thầy thuốc đông y mà cô ấy nói có thể giới thiệu cho tôi. Thời điểm Từ Phượng đi xử lý chuyện của công trường hôm nay, Chu Tam lại liên lạc với cô, cho nên cô cũng kêu tới.

    Chu Tam đi vào trong nhà, Từ Phượng lập tức dẫn ông ta tới trước mặt ông nội nói: "Ông, người này là Chu Tam, hiểu một chút về thuật âm dương, ông xem có thể giúp đỡ gì được không."

    Ông nội tôi ngẩng đầu dò xét. Chu Tam rất cao, giữ lại râu cá trê, híp híp mắt, khiến người ta không khỏi liên tưởng tới hai chữ, hèn mọn.

    Tôi có chút phản cảm. Kiểu người như thế này cũng có thể ở bên cạnh Từ Phượng? Mà ông nội tôi lại chần chờ rồi nói: "Tiên sinh có bản lĩnh thì đi thử một chút là tốt rồi."

    Tôi thiếu chút ngã rơi kính mắt, người ngoài cửa cũng không yên lòng, đạo sĩ béo kia cũng chính là cậy mạnh, kết quả..

    "Ông nội.."

    "Tiểu Tùng, cháu cũng đi theo."

    Tôi chỉ muốn nhắc nhở, cũng không nên để xảy ra chuyện đạo sĩ béo thứ hai, ông nội lại trực tiếp ra lệnh.
     
  8. Công tử như họa Hàn Lạc Du

    Messages:
    0
    Chương 16: Xác chết trôi ở đập chứa nước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi có thể không đi sao? Tôi đồng ý là mình cũng có chút khoe khoang, dăm ba chuyện này còn chưa dọa tôi tè ra quần được.

    "Ông, cháu là cháu trai ruột của ông đó." Gương mặt tôi toát hết cả mồ hôi, mở miệng nói.

    "Cháu trai ngoan à, cũng bởi vì là ruột thịt, cho nên cháu nhất định phải đi." Ông nội lại nói.

    Ông đã nói đến như thế, tôi còn có thể nói cái gì, cho nên liền dẫn theo Chu Tam ra ngoài, còn Cát Uyển Nhi cùng Từ Phượng đều ở lại.

    Đi theo người thôn dân đó tới đập nước ở phía tây, vị trí của thôn trưởng, đã sớm bu đầy người, nhìn thấy người tới không phải là cha cùng ông nội tôi, bọn họ có chút thất vọng.

    "Tiểu Tùng, ông nội của cháu và Trần Ấn đâu?" Thôn trưởng lên tiếng hỏi.

    Tôi nói lại chuyện lúc nãy một lượt, hiện tại mọi chuyện đều phải dựa vào Chu Tam.

    Hắn không nói lời nào, yên lặng nhìn đáy nước của đập chứa nước, mấy thi thể phía dưới đều trôi lơ lửng. Mặt hướng về phía trên hay phía dưới cũng đều có, thế nhưng phần lớn là nửa người dưới bị dìm ngập xuống đáy.

    "Thi thể không vớt được." Không bao lâu sau, Chu Tam mới mở miệng nói, "Thôn trưởng, chuẩn bị cho tôi một con gà trống, một con chó mực, một sợi dây màu đen, một cái bút chu sa, thêm cả giấy vàng và bó hương nữa."

    "Cái này.."

    "Thôn trưởng, vì đảm bảo cho làng này được bình an, tốt nhất là không nên vớt thì không vớt."

    Chu Tam dù sao cũng không phải là người sống ở làng, đồng thời cũng không có đạo lý không vớt thi thể, thôn trưởng có chút nghi ngờ, cho nên tôi đành mở miệng thuyết phục.

    Thái độ lần này của ông nội khi gọi Chu Tam tới thử, khác với lần trước khi đối mặt với lão đạo sĩ béo kia, có lẽ tên này thật sự có bản lĩnh.

    Thôn trưởng đành phải đồng ý, gọi người xung quanh tản ra, ngay cả bản thân cũng đi chuẩn bị.

    "Người anh em, cậu sợ à?" Khi nhàn nhã, Chu Tam quay đầu lại nhìn tôi hỏi.

    Tôi nhìn hắn một chút, có thể không sợ sao? Nếu như không phải bị ép, tôi cũng không muốn nuốt chén cơm này. Không thèm để ý tới ánh mắt hèn mọn của hắn nửa, tôi cúi đầu xuống.

    Đột nhiên lúc này tôi lại nhìn thấy thi thể đang ở trên mặt nước chìm chìm nổi nổi, chuyển động mấy cái rồi biến mẩt, tôi nhanh chóng chỉ vào mặt nước hét lớn: "Thi thể đang động."

    Chu Tam thu lại ánh mắt, đồng thời quay đầu nhìn về phía mặt nước.

    Lúc này mặt trời đã khuất núi, từ phía trên nhìn xuống, mặt nước đen sì, không nhìn thấy cái gì, nhưng quả thật là thi thể đang động đậy.

    Bên cạnh có chiếc thuyền nát mà thôn trưởng đã chuẩn bị sẵn để tìm ông nội tôi với xác trước đó, Chu Tam vừa sải bước đi lên thuyền, lại quay đầu gọi tôi.

    "Làm cái gì? Không phải anh nói thi thể này không vớt được sao?" Tôi không dám bước lên, coi như là kỹ năng bơi lội của tôi rất tốt, nhưng trái tim nhỏ này của tôi cũng không chịu được.

    "Nếu sợ cậu có thể không lên, nhưng mà phải tự bảo vệ mình." Chu Tam nghiêm túc nói, sau đó nhanh chóng túm lấy cây sào rồi trèo lên thuyền.

    Nghe thấy mấy lời này, trong lòng tôi hơi hồi hộp một chút. Nhìn thấy khoảng cách giữa chiếc thuyền nát vớt bờ ngày càng xa, tôi căn răng bước lên đó.

    Ai dám đem mạng ra đùa!

    Thuyền tiến về phía trước, thi thể trên mặt nước liền không động nữa, thậm chí còn bị gợn sóng khẽ lay động, bộ dạng nhẹ nhàng.

    Sau khi tới gần, Chu Tam dùng cây gậy trúc đâm vào thi thể, thi thể trực tiếp xoay người lại.

    Tôi bị dọa tới mức ngã ngồi xuống, không muốn nhìn thêm, thế nhưng ánh mắt vẫn còn không dứt ra được hình ảnh đó, dạ dày tôi quay cuồng một trận, lúc này liền ghé vào mạn thuyền không ngừng nôn khan.

    Đây là có chuyện gì? Thôn dân nói là sáng hôm nay mới phát hiện hai nhà này chết ở đập chứa nước, tính đến bây giờ cũng mới chỉ có một ngày, thi thể kia lại chỉ còn là cái xác rỗng, khung xương và da, thời điểm Chu Tam dùng gậy trúc chọc vào. Trực tiếp chọc thủng lớp da, bên trong lập tức tuôn ra vô số con trùng đen, tản ra trong nước.

    Tôi vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một thi thể hướng mặt lên trên. Một đầu trùng chui ra từ miệng, giống con rết nhưng lại không phải rết, mọc ra cái sừng kỳ lạ, xen lẫn vào nhau. Căn bản tôi chưa từng nhìn thấy.

    Thứ kia chui ra từ trong miệng của thi thể đó, dài khoảng một đầu lươn.

    Tôi vừa nhịn xuống cảm giác buồn nôn, dạ dày lại quay cuồng thêm lần nữa, không nhịn được ợ hơi chua. Trong lỗ mũi, hốc mắt, lỗ tai.. Của thi thể, chỉ cần là những nơi có lỗ thủng, đều có thể nhìn thấy loại trùng đó, còn có cả loại trùng màu đen chui ra từ trong thi thể kia.

    "Ách.. A!"

    Lúc còn đang nôn khan, tôi đưa tay vỗ vỗ ngực của mình, mới nhìn rõ trên cánh tay của mình là một con trùng đang nằm sấp, dọa tới mức tôi không ngừng lấy tay đập nó, hét lên chói tai.

    Sau khi đập mấy lần, con trùng kia mới rơi xuống.

    Tôi đâu còn dám tiếp tục ghé vào mạn thuyền nữa, đã sớm ngồi vào giữa thuyền.

    Thi thể còn lại đang trôi nổi, lúc này Chu Tam mới mở miệng nói: "Bây giờ thì biết vì sao không thể vớt thi thể rồi chứ."

    Nếu như bây giờ mở miệng nói, tôi nhất định sẽ run rẩy cắn vào đầu lưỡi. Tôi hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, sợ trùng kia lại bò lên lần nữa.

    Chu Tam tranh thủ thời gian chống thuyền về bờ, trời ngày càng tối, phía trên đập chứa nước gió lại thổi. Tôi hình như ngửi thấy được mùi tanh, mùi rất nồng, khiến cho dạ dày của tôi lại khó chịu.

    Tôi đành phải cố chịu, không dám tiếp tục nôn khan.

    Mùi ngày càng nồng, tôi thật sự nhịn không được. Thứ trong dạ dày vọt tới yết hầu. Lúc này thuyền như đụng phải cái gì đó, tôi cùng Chu Tam theo quán tính lùi lại mấy bước, thứ đang ở yết hầu lại bị dọa nuốt xuống.

    Nhưng mặt nước không hề có thứ gì, Chu Tam tiến lên xem xét, tôi cũng tò mò ghé đầu qua. Chỉ thấy ở đáy nước có một thứ đen sì đang phiêu đãng, thế nhưng Chu Tam lại không nhìn thấy, hắn còn đang tìm.

    "Anh làm gì thế, đi nhanh lên." Tôi quát to.

    Chu Tam kinh ngạc. Cũng không nghe theo tôi, ánh mắt nhìn tôi như nhìn một kẻ bị tâm thần.

    Tôi vừa thở hổn hển, vừa bước lên chèo thuyền.

    Mới cầm gậy trúc, thuyền bỗng nhiên rung lắc dữ dội. Ngoại trừ gợn sóng do chuyền tạo ra, mặt nước xung quanh vẫn tĩnh lặng như trước.

    Tôi không dám tưởng tượng, rốt cuộc là thứ gì trong nước đang lay thuyền của bọn tôi. Tóm lại ngay từ đầu không nên nghe theo Chu Tam bước xuống thuyền.

    Trong lòng tôi gấp gáp, thế nhưng hết lần này tới lần khác không làm sao cầm gậy trúc lên được.

    Tôi đành phải bỏ cuộc. Lại quay trở lại bên cạnh Chu Tam, hắn đột nhiên kéo cánh tay của tôi lại, dọa cho tôi giật mình chết khiếp, quay người nhìn hắn lớn tiếng mắng, "Người dọa người sẽ khiến người ta chết khiếp."

    Tên này cũng không biết bị làm sao, một tên đàn ông, vậy mà bàn tay không có một chút nhiệt độ. Hắn vẫn không để ý tới tôi, cắn một cái rách ngón tay tôi, đem máu nhỏ vào trong nước, sự rung lắc của thuyền mới chậm dần rồi yếu bớt.

    Chu Tam quay lại giữa thuyền, nhẹ nhõm cầm gậy trúc chống thuyền. Cuối cùng tôi cũng nhẹ nhàng thở ra, ngồi dựa vào trong thuyền.

    Ai ngờ vừa mới rũ mắt, tôi lại nhìn thấy những thi thể đằng xa kia vốn chìm xuống dưới, lại chậm rãi nổi lên, toàn thân bị ngâm tới trương phình đang s chuyển về phía chúng tôi. Mặt mũi bọn chúng tái mét, hàm răng còn không ngừng lập cập.

    "Nhanh, nhanh lên một chút!" Tôi nhanh chóng thúc giục, đồng thời dùng hai cánh tay hỗ trợ cho thuyền đi nhanh hơn.

    Thuyền vừa cập bờ. Chu Tam nhảy lên, thân thuyền lại bị hắn làm rung thêm lần nữa, tôi run rẩy đứng dậy, lúc đi chân có chút mềm, lại ngã sấp xuống thêm một lần.

    Tiếng gào thét ngày càng gần, lưng của tôi không ngừng toát mồ hôi lạnh, căn bản không dám quay đầu, đành phải ép mình nhanh chóng đứng dậy, lại nghe thấy tiếng Chu Tam thúc giục, nhanh chóng bước ra ngoài.

    Tôi không có tiền đồ đạp hụt một bước, rơi vào trong nước, may mà Chu Tam kịp thời bắt lấy cánh tay tôi.

    Những vật kia đã sớm tới bên chân của tôi, tôi kêu to, Chu Tam ra sức kéo tôi lên trên. Thứ phía dưới cắn lấy ống quần tôi, hai bên cùng dùng sức, trực tiếp xé rách quần của tôi tới tận bắp đùi.
     
  9. Công tử như họa Hàn Lạc Du

    Messages:
    0
    Chương 17: Đánh với anh linh*

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Anh linh: Linh hồn trẻ con

    Sau mấy lần trầy trật, cuối cùng tôi cũng lên được bờ, cả người tôi lụi xơ ngồi trên mặt đất thở dốc, nhìn về phía hồ, thứ trên mặt nước đều đã chìm xuống.

    Lúc này tôi mới ngã ra, hướng mặt lên trời, thầm nhủ trong lòng 'A Di Đà Phật', trên trán không ngừng ứa mồ hôi.

    Không bao lâu, mới nghe thấy tiếng bước chân tới, là thôn trưởng trở về.

    Ông ấy đi cùng với hai thôn dân nữa mang đủ những thứ mà Chu Tam muốn, thứ quen thuộc nhất chính là cho chó mực kia, nó chính là con chó từ trong tay Từ Trọng do Từ Phượng mang về.

    "Thôn trưởng, các người về trước đi. Tối nay nhất định phải đóng chặt cửa sổ, mặc kệ nghe thấy cái gì, cũng không thể mở cửa ra ngoài nhìn." Chu Tam nhận lấy mấy thứ đó dặn dò.

    Tôi cũng tốt hơn nhiều, thời điểm đứng dậy. Thôn trưởng đã rời đi. Chu Tam ôm lấy cổ con chó mực: "Hắc tử, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mày làm bạn với tao."

    Lúc này tôi mới mơ hồ nhớ lại, thời điểm Từ Phượng giúp tôi tìm máu chó mực đã từng nói qua, đã tìm được máu chó đen thuần dương hơn mười năm tuổi. Cũng không phải là làm qua loa cho xong.

    Hóa ra chính là con chó đen này, sau khi lấy nhiều máu như vậy, nó còn có thể cường tráng như thế, quả thật không tầm thường.

    Ngay sau đó Chu Tam rạch một vết lên đùi gà cũng chân chó mực, sau đó đem máu chấm lên giấy vàng cùng hương, nhóm lửa, cũng không cắm hương ở đối diện, mà là cầm theo đám tiền vàng đang bốc cháy và nắm hướng ném vào trong đập chứa nước.

    Lập tức xuất hiện sóng to gió lớn, giống như sóng lớn ở bờ biển, cuộn ngược về phía chúng tôi.

    Hắn lại đem gà trống lớn đặt ở đầu thuyền, để con chó đen đứng ở đuôi thuyền, cầm theo ống mực cùng bút chu sa lại bước lên thêm lần nữa, "Đi thôi."

    "Còn đi nữa?" Tôi ngạc nhiên hỏi.

    Tôi cúi đầu nhìn chiếc quần váy đang phiêu phiêu trong gió của mình, trái tim nhỏ đến đây giờ còn đang nhảy bịch bịch, Chu Tam không lầm đấy chứ?

    "Cậu đừng quên lời mà ông nội cậu đã nói." Chu Tam lại nói.

    Không còn cách nào khác, tôi đành phải đi theo lên thuyền.

    Mặt nước rất tĩnh lặng, lần này đổi lại thành tôi chống thuyền. Chu Tam tiếp túc cầm bút chu sa thấm máu gà trống, vẽ trên thuyền để cho tôi có thể phân biệt được bốn hướng Đông Tây Nam Bắc, còn hắn ngồi giữa thuyền không biết đang vẽ cái gì.

    Còn dùng ống mực thấm máu của chó đen, xoa một ít ấn ký lên trán, làm xong mấy chuyện này, gà trống lớn đứng ở đầu thuyền bỗng nhiên bắt đầu gáy lớn.

    Tôi giật mình một cái, thật đúng là một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng. Chu Tam buồn cười nhìn tôi, tôi cố ý dời ánh mắt đi chỗ khác.

    Hắn trực tiếp túm lấy gà trống, giết, đem máu của nó nhỏ vào trong ống mực, lại đem thi thể gà trống ném tới trước mặt con chó đen tùy ý nó hưởng.

    Thời điểm quay về, Chu Tam lôi sợi dây thừng trong ống mực ra, trước khi thuyền cập bờ liền đem dây thừng ném vào trong nước.

    Sau khi thuyền cập bờ, hắn mới lên tiếng: "Lôi ra đi."

    Tôi nghe theo, đi theo hắn đem sợi dây thừng trong nước thu lên. Một sợi dây mà thôi, không biết vì sao lại nặng như thế.

    Hai ta phí hết sức mình. Mới kéo được sợi dây ra khỏi mặt nước, dây dài lại sớm hình thành lưới, mà thứ với bên trong cũng không phải là tôm cá, mà là một cái xác nhỏ.

    Cái này thì tôi biết, ông nội đã từng nói qua, lúc ấy trong làng sinh rất nhiều đứa bé, là bé gái cơ bản đều ném vào bên trong đập chứa nước, sớm đã không biết đã trải qua bao lâu.

    Tưởng tưởng một chút đứa trẻ mới ra đời thì có thể lớn bao nhiêu? Nhưng bây giờ chúng tôi lại nhìn thấy, mỗi một đứa trẻ tay chân đều bị ngâm tới trương lên to bằng một củ sen, thân thể không có chỗ nào không xưng lên, trên bụng còn có gân xanh.

    Không biết là nhiều hay ít, dù sao nó ở bên trong lưới đầu tôi không ngừng lướt qua, từng cái liên tiếp. Mặc dù thân thể hoàn hảo không bị tổn hại, nhưng nhiều thi thể xưng thế khi bị đè ép lại, những bộ vị khác biệt đều lõm sâu vào, nhìn thật sự quái dị.

    Tôi bị dọa tới mức gào lên một tiếng. Vứt sợi dây đang cầm trong tay ra. Chu Tam bị kéo theo quán tính một cái, cũng đành phải buông tay, người còn suýt nữa rơi vào trong, quay người trách cứ: "Cậu làm gì thế?"

    Tôi..

    Lúc này tôi nói tôi không phải cố ý. Có lẽ hắn cũng sẽ không tin.

    Nhưng chuyện này có thể trách tôi sao? Hắn cũng không nói rõ ràng, người bình thường nhìn thấy cái này ai mà không sợ?

    Chu Tam tranh thủ thời gian đi nhặt lại sợi dây thừng, đồng thời tôi cũng nghe thấy tiếng cười khanh khách của trẻ con, lập tức đứng lặng như đầu gỗ. Không dám tiến lên nữa.

    Nhưng khi kéo lên lần nữa, dây thừng vẫn là day thừng, lưới cùng mấy đữa trẻ đó, đã sớm không thấy.

    Hắn tức giận đá một chân vào thân thuyền, vứt ống mực. Quay người nhảy lên bờ, tôi đành phải theo sát.

    Tiếng cười của trẻ con càng lúc càng lớn, tôi còn chưa kịp phản ứng, Chu Tam liền kéo tôi về phía trước. Con chó đen quay người liền sủa to lên 'gâu gâu', nhe răng trợn mắt.

    Tôi không nhìn lầm, nếu không phải là Chu Tam, tôi sẽ gặp nạn thêm lần nữa.

    Đi sát ở phía sau tôi chính là một đám trẻ con. Đầu sưng to còn đang nhếch miệng cười, còn có đứa mở miệng, khóe miệng dài tới lỗ tay, cả đầu tả tơi.

    Bọn nó cũng không để ý con chó đen. Nhao nhao bò lên trên thuyền cập bờ, con chó đen cũng không lùi bước, cắn một cái vào thứ đi lên đầu điên, lại dẫm cái đứa thứ hai, lắc đầu cắn xé. Trực tiếp xé nát thân thể sưng phù.

    Thứ bị con chó đạp cũng vậy, đừng nhịn bọn nó linh hoạt, thế nhưng lại giống như đậu phụ, một bộ phận rơi tại trên bờ. Một bộ phận lại rơi xuống trong nước.

    Toàn bộ đập chứa nước lóe sáng một cái, những tên kia kia mới kiêng kị, quay đầu liền chạy.

    Thứ rơi xuống kia tôi không biết như thế nào, nhưng mà những thứ rơi vào trên bờ còn là một bộ phận của anh hài, trong ánh mắt của chúng tôi, bọn nó như cá lên bờ nhảy lên.

    Con chó đen trực tiếp nhai nát, lại phun ra, những thịt nát kia trong nháy mắt hóa thành từng bọng mủ máu.

    "Đi thôi." Sau khi bốn phía yên tĩnh lại, Chu Tam mới nói. Quay người chuẩn bị rời đi.

    "Nghỉ một lát đi." Thế nhưng tôi không đứng dậy, còn ngồi liệt trên mặt đất.

    Chu Tam quay đầu nhìn tôi một chút, cười lạnh, tiến lên ôm lấy con chó đen vô cùng thân thiết.

    Không sai. Hai chân của tôi đến bây giờ còn đang run rẩy, xụi lơ căn bản là không có cách nào đứng người lên.

    Quần của tôi bị xé rách, có thể nhìn thấy rất rõ ràng trong đêm tối có một cái chân đang run rẩy.

    Vẫn là câu nói kia, tôi là người. Hai ngày liên tiếp, có quỷ mới biết, tôi đã trải qua chuyện gì. Nếu để cho ông nội nhìn thấy có lẽ sắc mặt cũng không tốt, nhưng ít ra tôi vẫn tới, không sợ.

    Sau nữa đêm hai chúng tôi mới về đến nhà. Trong phòng đã sớm tắt đèn.

    Tôi âm thầm phàn nàn, lòng của cha cùng ông nội tôi đúng là lớn, tôi còn chưa về đâu, thế mà họ vẫn có thể thản nhiên đi ngủ.

    "Khặc khặc khặc!"

    Nhưng lúc này mới tới cửa sân, lại nghe thấy phía sau truyền tới tiếng kêu của anh linh.

    Tôi không khỏi dừng chân, lại nghe thấy Chu Tam nói: "Đừng quay đầu, quên lời tôi nói cùng với thôn trưởng rồi sao?"

    Tôi sững sờ, thận trọng cất bước về phía trước, lúc đẩy cửa đi vào cũng không quay đầu, đưa lưng về phía cửa đóng cửa lại.

    "Trần Tùng."

    "Anh Trần Tùng."

    Nghe thấy tiếng động, hai cô gái đồng thời từ trong nhà bước ra, bật đè lên. Nhìn thấy chúng tôi trở về, đều thở ra nhẹ nhõm.

    Hóa ra bọn họ đều không ngủ, tôi liền hỏi: "Ông nội cùng cha tôi đâu?"

    "Ông nói để bọn em chờ hai người trở về, trước khi hai người về thì đóng cửa lại đi ngủ đi. Ông đi cùng với bác Trần tới nhà họ Lý." Cát Uyển Nhi trả lời, Từ Phượng ở bên cạnh gật đầu.

    Đi chỗ đó làm gì? Cả nhà họ Lý đều chết cả rồi mà!
     
  10. Công tử như họa Hàn Lạc Du

    Messages:
    0
    Chương 18: Đuổi kịp tới cửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Khặc khặc khặc!"

    Tôi lại nghe thấy tiếng anh linh kêu bên ngoài, sau lưng tôi bỗng nhiên mát lạnh, tôi quay đầu lại, nhìn thấy phía sau gió đang gào thét thổi vù vù, trong lòng càng ngày càng gấp.

    Không được, mặc kệ thế nào, chuyện này là do tôi gây ra, không thể để cho cha cùng ông nội giải quyết thay tôi được.

    Lúc này tôi xoay người muốn đi ra cửa, Từ Phượng liền tiến lên vài bước giữ chặt lấy tôi. "Trần Tùng, cậu đi làm gì?"

    "Tôi phải đi tìm cha và ông nội." Tôi nói thẳng.

    "Càn quấy, hiện tại đi ra ngoài ư. Nhìn xem đám anh linh bên ngoài chỉ hận không thể nuốt cậu vào bụng đi." Chu Tam lập tức nóng giận, đi lên mắng cho tôi một trận.

    Trong lòng tôi càng thêm phức tạp, chỉ cần nghe những tiếng kêu kia cũng đã khiến tôi khó chịu. Trong lòng đè nặng một tảng đá, vẫn luôn không thể giải quyết được. Nay lại nghe thấy giọng điệu này, tất cả đều hóa thành lửa giận, tôi quay đầu khó chịu nói: "Nuốt thì nuốt, không phải người thân của anh, anh đương nhiên không biết sốt ruột."

    "Cậu.."

    "Anh Trần Tùng, anh đừng như thế."

    Chu Tam đang muốn nói gì đó, Cát Uyển Nhi đã lên tiếng ngắt lời, "Thời điểm ông đi ra ngoài đã đặc biệt dặn dò, bảo bọn em đóng của lại nhanh chóng đi ngủ, không cho phép đi ra ngoài. Bất kể thế nào, anh đều nên tin tưởng ông cùng chú Trần mới đúng chứ."

    Câu này còn giống tiếng người, nhắc tới mới nhớ, từ sau khi chuyện của Lý Thuyên xảy ra, ông nội đã không biết nói ra bao nhiêu chuyện làm tôi kinh ngạc rồi.

    Có lẽ Cát Uyển Nhi nói đúng, tôi nên tin tưởng bọn họ.

    Sau đó Từ Phượng cũng thuyết phục tôi hai câu, còn mở miệng trách Chu Tam. Tôi nhìn hắn ta, tên kia mặc dù khó chịu, nhưng cũng không mở miệng đôi co cùng Từ Phượng. Cho nên tôi cũng không tiếp tục phân cao thấp với hắn.

    Nhưng một đêm thế này bảo tôi làm sao có thể ngủ được? Tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, có đôi khi gió thổi tới cửa sổ đang đóng kín đập rầm rầm, mỗi một tiếng đập đều giống như đang cứa vào lòng tôi.

    Không bao lâu sau, những tiếng kêu kia lại biến thành tiếng cười, cười càng rợn người hơn. Tôi nhìn ra phía cửa không chớp mắt, trong lòng sóng gợn cuồn cuộn.

    Tôi không mở đèn. Đây cũng là lời mà ông nội nói với cô ấy, ngược lại lần này Chu Tam thế mà không phản đối.

    Ở trong bóng tối lâu cũng dần dần thích ứng được với bóng tối, tôi hình như nhìn thấy một thứ đen sì bên ngoài đi qua.

    Tôi hít sâu một hơi, vẫn nặng nề bước lên. Ghé vào trên cửa, nâng tấm vải phía trên lên, lập tức có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài sau tấm kính, lập tức dọa cho tôi tự bịt miệng mình lại.

    Bên ngoài gió lớn gào thét, trên không trung lơ lửng từng anh linh nhỏ nhắn, toàn thân của bọn nó màu xanh, xưng vù lên, cũng chính là vì thế, cho nên gân xanh toàn thân của bọn nó cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

    Không biết thứ này có số lượng bao nhiêu, chỉ biết cả làng giống như đều bị thứ này bao phủ, nóc nhà hành xóm đối diện, bên trong sân của nhà tôi. Có thứ đang nhảy vọt, có thứ đang thét lên, có thứ lại cười to.. Bên ngoài đã sớm trở thành thế giới của bọn nó. Cũng chỉ có thanh âm của bọn nó.

    "Khặc khặc khặc!"

    "Bộp!"

    Bỗng nhiên có thứ gì đó hướng về phía tôi mà tới, 'bộp' một tiếng đập tại phía trên mặt cửa kính. Lập tức khiến máu tuôn ra, mà đỏ thắm hòa vào dịch thể màu trắng. Phủ đầy cửa kính.

    Tôi bị dọa tới mức ngã ngồi trên mặt đất, hai tay chống đất, nhìn quái vật đang há to miệng ở phía trên cửa kính. Quả thật là quái vật. Nếu như bình thường óc bị đánh bay ra ngoài, ai còn có thể sống?

    Hết lần này tới lần khác thứ kia lại không chịu ảnh hưởng chút nào, lúc này lại còn lè lưỡi liếm những chất lỏng buồn nôn trên cửa kính. Giống như ăn được thứ ngon, lại trực tiếp dùng móng vuốt đâm vào bên trong trán, lôi cái thứ sền sệt bên trong ra.

    Bị nó làm thêm một lần như thế. Màu đỏ cùng màu trắng hòa vào nhau, khẽ di chuyển giữa kẽ tay nó, càng thêm buồn nôn.

    Không bao lâu sau, mấy anh linh liên tiếp đập vào cửa nhà tôi, còn có thứ càng kinh khủng hơn, đó là bọn nó chia nhau ăn bộ phận thân thể của đối phương, há miệng đầy răng nanh ra, nhai nát từng bộ phận một.

    Tôi đâu còn dám động đậy, cũng đã nhận ra được cảm giác quần áo cùng lòng dạ ẩm ướt, nước chua không ngừng bốc lên trong dạ dày.

    Trách không được ông nội cùng Chu Tam đều không cho bọn tôi đi ra ngoài, không biết khi tôi hạ rèm xuống khi nãy cái thứ kia có nhìn thấy tôi hay không? Có chết hay không cơ chứ, thời điểm tôi ngã xuống, thế mà nó lại kéo hơn phân nửa rèm cửa ra ngoài.

    "Anh Trần Tùng."

    "A.."

    Vừa mới nghe thấy có người kêu tên tôi. Trên tay cũng đột nhiên truyền tới cảm giác, tôi đột nhiên kêu to lên, tranh thủ thời gian vung vẩy hai tay. Thân thể đang bất lực lại đột nhiên di chuyển tới bên cạnh.

    Là Cát Uyển Nhi, cũng bị động tác của tôi quẳng ra ngã dưới đất, một cái áo khoác rơi xuống bên cạnh.

    "Anh không sao chứ." Cô ấy dãy giụa đứng lên. Vẫn không quên quan tâm tôi.

    Tôi kinh dị nhìn thoáng qua cửa kính trên đầu, những thứ kia đã biến mất, thậm chí chất lỏng bị dính ở trên mặt kính đã được liếm sạch sẽ.

    Cát Uyển Nhi nhìn theo hướng mà tôi dang nhìn. Sau đó nhìn thấy tôi không mở miệng, mới đứng dậy đi lên phía trước dìu tôi đứng lên.

    Lúc này tay chân tôi rụng rời, toàn thân gần như phải dựa vào sức lực của Cát Uyển Nhi mới có thể đứng dậy. Cô ấy đỡ tôi ngồi xuống ghế, sau đó rót cho tôi cốc nước.

    Thời điểm tôi bưng chén nước lên, hai tay run rẩy làm cho nước trong chén tràn hết ra ngoài. Tôi giống như lại nhìn thấy trán của anh linh be bét, máu me tung tóe. Trong dạ dày lại truyền tới cảm giác buồn nôn, không uống được chén nước đã đành, ngược lại còn không kịp tránh, nôn đầy một chén.

    Cát Uyển Nhi thấy thế, bước lên trước, không chê bẩn mà nhận lấy chén trong tay của tôi, còn cầm khăn tay lau sạch cho tôi.

    Cảm nhận được nhiệt độ của cô ấy, run rẩy ở hai tay của tôi mới chậm rãi biến mất.

    "Uyển nhi, sao em còn chưa ngủ?" Hơn nửa ngày, tôi mới gạt ra mấy chữ từ trong kẽ răng.

    "Em biết nhất định là anh không ngủ được, cho nên em lấy tới cho anh một cái áo khoác." Cát Uyển Nhi trả lời.

    Mặc dù miệng đang nói, nhưng ánh mắt của tôi không hề dừng lại ở trên người Cát Uyển Nhi, mà thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm lên cửa kính ở phía trên.

    Còn may, Cát Uyển Nhi cũng không nhìn thấy gì, những thứ dọa người kia một mình tôi nhìn thấy coi như đủ rồi.

    Nhưng mà nhắc tới cũng kỳ lạ, thời điểm hai người chúng tôi nói chuyện, tiếng động bên ngoài giống như biến mất. Gió ngừng thổi, anh linh cùng tiếng động đều biến mất không thấy gì nữa.

    Thế nhưng trong lòng tôi lại không tĩnh lặng như vậy, thậm chí bắt đầu sợ hãi.

    Cát Uyển Nhi vẫn đang nói không ngừng, đại loại chính là quan tâm tôi, bảo tôi mau nghỉ ngơi đi. Tôi căn bản nghe không vào, bên ngoài càng yên tĩnh, tôi càng muốn đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

    Thời gian tới khi hừng đông còn một lúc nữa, chẳng lẽ anh linh đã biến mất từ bây giờ rồi?

    Tôi không để ý tới Cát Uyển Nhi nữa, đứng dậy đi tới cửa trước, tiếp tục ghé vào trên mặt kính quan sát. Bên ngoài không có gì cả, yên lặng giống như bọn nó chưa từng xuất hiện.

    Kẽo kẹt.

    Tôi mở cửa, lại bị Cát Uyển Nhi ở sau lưng cản lại, "Anh Trần Tùng, anh làm gì thế?"

    "Uyển Nhi, em ở nhà chờ anh." Tôi chỉ nói đơn giản, sau đó đẩy cô ấy về phía trong phòng.

    Thời điểm muốn đóng cửa, cô ấy lại nắm lấy tay tôi theo sát tôi ra ngoài, "Không được, em đi chung với anh."

    Khó có được có một cô gái có thể nguyện ý đồng sinh cộng tử với mình, nói không cảm động là giả, tôi không đành lòng, lại cũng quên đi việc phải từ chối yêu cầu của cô ấy.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...