Tào Đình (chữ Hán: 曹婷, sinh năm 1985), bút danh Bảo Thê (宝妻 ), là một nhà văn nữ Trung Quốc. Cô được xem như một đại diện của thế hệ nhà văn mới Trung Quốc, biết đến với một số tác phẩm nổi bật tại Việt Nam như "Xin lỗi, em chỉ là con đĩ", "Yêu anh hơn cả tử thần", "Thiên thần sa ngã", "Hồng hạnh thổn thức", "Hôn lễ tháng ba".. Cô sinh ngày 14 tháng 2 năm 1985 tại Trùng Khánh, Trung Quốc. Có rất ít thông tin về cô được công khai. Có tin đồn cho rằng: Hình ảnh những người phụ nữ trong các tác phẩm của Tào Đình chính là một phần hình ảnh của cô ngoài đời thực, đều là những người phụ nữ có cuộc sống gia đình không hạnh phúc nhưng vẫn cố gắng vươn lên để sống, để tìm lấy hạnh phúc cho riêng mình. 1. Hôn lễ tháng ba (đã xuất bản) Truyện Hôn Lễ Tháng 3 của tác giả Tào Đình là truyện ngôn tình hiện đại với cái kết thật ấm áp và tốt đẹp cho cả hai. Một cái kết mĩ mãn, có hậu cho một chuyện tình đẹp.. Được biết đến là một cô nàng đa tính cách, đôi khi bắt gặp một Ngọc Tây vui vẻ, tươi cười như hoa nhưng cũng đôi khi ta nhìn thấy cô trầm ngâm bên điếu thuốc canh khung cửa sổ. Nhưng dẫu sao đi nữa cô cũng là một mỹ nhân tuyệt trần đối với Trần Hạ, anh không thể cưỡng lại những uyệt vời trên thân thể nàng một chút nào nữa.. bởi thân thể cô thật quyến rũ, hấp dẫn anh. Review (Thanh Duy) Bấm để xem Đó là một ngày trong tháng 3 khi từng hơi thở rót vào lồng ngực thứ hương vị ngọt ngào như rượu mới cất, vào mỗi làn gió thanh xuân đều mơn mang trên gương mặt thứ cảm giác tươi mới, nhẹ nhàng. Chính thời khắc Xuân - Hạ giao mùa ấy viết cho hôn lễ được cử hành. Song, xen lẫn thánh đường tráng lệ, niềm hân hoan bất tận, còn tồn tại những nỗi đau tang thương đến xé lòng. Câu chuyện cuối cùng có lẽ là dấu chấm hoàn hảo cho toàn tác phẩm sau khi đã trải qua hết thảy cung bậc cảm xúc khác nhau. "Nhan sắc bị thu hồi" không chỉ kể về một tình yêu đẹp mà còn là một dấu ấn khó phai sự tha thứ và lòng thủy chung. Những cuốn sách trước Tào Đình cay nghiệt với tình yêu bao nhiêu, thì trong câu chuyện này cô lại dành cho mối tình của Hiểu Lôi bấy nhiêu cao thượng, trân quý. Trong cái gia đình nhỏ xíu mà êm ấm ấy, tai họa đã giáng xuống một cách bất ngờ. Người vợ kiều diễm xinh như tiên nữ được anh dùng "hoa hồng trải thảm hạnh phúc" để tạo nên tình yêu vĩnh hằng, đã không còn giữ được nhan sắc của bản thân sau một vụ tai nạn. Đối với người phụ nữ nhan sắc trên khuôn mặt có thể đánh đổi ngang với tính mạng, cho nên cô đã mong có được sự giải thoát nếu không có sự dìu dắt ân cần, ngày đêm tận tụy chăm sóc của Hiểu Lôi. "Chúng ta đã nhận được lời chúc phúc của Thần Tình Yêu. Nhận lễ rửa tội của Tử Thần, bây giờ là chịu thử thách của thần đố kỵ" "Khi suýt mất em anh cũng không muốn sống nữa. Thượng đế đã trả em lại cho anh ông ấy có thu hồi nhan sắc của em hay không, anh không quan tâm trái tim của anh luôn ngập tràn tình yêu." Về Hiểu Lôi, anh như Orpheus sẵn sàng vượt qua mọi thử thách, mặc cảm bản thân để tìm đến tình yêu đồng thời tìm lại nhan sắc cho vợ mình. Anh dùng hết chuyên tâm đi tìm sự giúp đỡ về công nghệ cấy ghép da và mọi chuyện gần như đã hoàn tất. Khi một người bác sĩ người Hàn đã đồng ý giúp. Tuy nhiên Hiểu Lôi đã phạm phải một sai lầm, sai lầm dẫn đến bi kịch đau thương Anh không mở lời cho vợ mình biết điều đó. Cô vợ với sự tự ti về nhan sắc bản thân đã dẫn đến sự thiếu tin tưởng. Khi em ra sân bay để đưa bệnh án sang Hàn Quốc, cô đã đi theo với con dao gọt hoa quả giấu trong tay áo Từng nhát dao cứa vào gương mặt thanh tú như vị thuốc độc xuất phát từ tình yêu đậm sâu đến từng xương tủy. Chính nhờ tình yêu ấy cô đã sống, đã hy vọng cho đến giờ phút này, để rồi thấy mọi mộng tưởng vỡ tan thành mảnh vụn ngay trước mắt. Nhát cuối cùng như cái "ngoảnh nhìn" của Orpheus dành cho Furydiee. Sau 3 tháng tù giam, ngỡ như cô đã mất anh mãi mãi. Nhưng không, Hiểu Lôi vẫn đợi. Trên mặt hắn những vết sẹo dọc ngang. Dưới cái nhìn kinh ngạc của dòng người trên phố, cặp đôi xấu xí tay trong tay, chẳng mảy may bận tâm đến xung quanh. Tháng 3 giao mùa, nắng vàng mang theo mùi hương cây cỏ, gió nhẹ nhàng thổi vào tâm can một niềm tri ân sâu sắc. 2. Xin lỗi, em chỉ là con đĩ (đã xuất bản) Truyện thể loại siêu ngược, các bạn chú ý chuẩn bị tâm lý trước khi đọc. Đây không phải là cuốn tiểu thuyết dâm loan, đây chỉ là một câu chuyện xúc động lòng người sâu sắc, cuốn sách nói về cái đẹp, và bày tỏ về nỗi đau, của Hạ Âu một cô gái mang tiếng là đĩ và người bạn trai Tiểu Hà Bân. Những trắc trở trong đời cô thuật lại một chuyện tình đau xót. Truyện được đăng tải lần đầu trên mạng book. Mop đã được hàng chục triệu độc giả người Hoa bình chọn là tác phẩm kinh điển mới của dòng văn học mạng của thế hệ người viết mới. Bản dịch này theo đúng nguyên tắc ngắn gọn và chân thực so vơi bản sửa chữa trong lần in đầu của truyện năm 2005 Lời tựa: "Nếu em là một cô gái trinh, tôi sẽ cưới em làm vợ. Nhưng xin lỗi, em chỉ là một con đĩ" Review (reviewnhanh.net) Bấm để xem Câu chuyện kể về một cô gái mang cái tên rất ngọt ngào – Hạ Âu. Không may, người đời gọi cô bằng một cái danh xưng rẻ mạc chính là "con đĩ". Và cuộc đời của cô thay đổi khi cô gặp thấy anh – Hà Niệm Bân, người đàn ông cô yêu thương và thật sự mang đến cho cô hạnh phúc. Khi bạn đọc từng câu, từng chữ, từng thổn thức nặng lòng trong cuốn sách, bạn sẽ phải lặng đi vì những biến cố xảy ra trong cuộc đời của Hạ Âu, bạn sẽ phải đau lòng vì cuộc đời đầy nước mắt của cô gái trẻ. Hạ Âu gặp Hà Niệm Bân vào thời điểm cô chỉ mới 16 tuổi, nơi quán bar đang bật khúc nhạc đồng quê dịu nhẹ. Và Hạ Âu trở thành người phụ nữ của anh chỉ trong một đêm. Anh cho cô 500 tệ, nhưng anh lạnh lùng bỏ qua ánh mắt lưu luyến đầy xót xa của cô. Trong lòng anh, cô chỉ là "một con đĩ, một con điếm kỳ dị". Sau lần gặp gỡ định mệnh ấy, Niệm Bân gặp Hạ Âu lần thứ 2 và quyết định bao cô trong vòng 2 năm. Chính khoảng thời gian 2 năm không quá dài cũng không quá ngắn ấy đã khiến cuộc đời cô bước sang một ngã rẽ mới, trải qua những câu chuyện mới có hạnh phúc nhưng kết cục lại xót xa. Có lẽ, yêu anh chính là điều tuyệt vời mà cũng chính là bi kịch của cuộc đời cô. Nhưng tình yêu của cô đối với anh chỉ đổi lại một câu nói xé lòng: ".. Nếu em là một cô gái trinh, tôi sẽ cưới em làm vợ. Nhưng xin lỗi, em chỉ là một con đĩ!". Câu nói là nút thắt trong tình cảm đầy đau đớn của Hạ Âu và người đàn ông cô yêu chân thành, là cái lý do khiến cô quyết định tìm đến cái chết. Nhưng bi kịch hơn nữa, chính cái chết của Hạ Âu lại là nỗi day dứt không thể dừng lại của Hà Niệm Bân sau này, chính cái chết ấy đã giúp anh tỉnh ngộ và hiểu ra tình cảm thật sự của cô. 3. Yêu anh hơn cả tử thần (đã xuất bản) Một chàng trai hiền lành, tài năng, trong một lần hiến máu nhân đạo không may bị nhiễm HIV. Những tưởng chàng không thể thoát khỏi căn bệnh thế kỷ quái ác ấy, nhưng nhờ tình yêu của một nàng tiên nữ giáng trần, chàng đã được cứu sống. Tại sao chúng ta lại không tự tạo nên câu chuyện cổ tích ấy, mà lại trông chờ vào thần tiên? Tình người hoàn toàn có thể tạo nên những câu chuyện thần kỳ để cứu giúp những con người bất hạnh bị mắc phải căn bệnh thế kỷ quái ác - HIV/AIDS. Review (Hàn Ân Mặc) Bấm để xem Về văn phong: Ở bộ này, văn phong của Tào Đình có phần không thực, không lôi cuốn, lan man. Cách kể chuyện rất trẻ con và cách dùng từ ngữ của cô cũng khiến tôi khó chịu. Tôi không biết Tào viết bộ này vào khi nào, nhưng so với các tác phẩm khác, ví dụ như "Hồng hạnh thổn thức" hay "Xin lỗi em chỉ là con đĩ" thì tôi đặc biệt thấy các tác phẩm đó hoàn toàn ở một đẳng cấp khác. Một điểm trừ! Về nội dung: Đây là một câu chuyện mang thể loại huyền huyễn, dị giới. Theo tôi, thì Tào Đình chắc chắn không hợp với thể loại này! Cách xây dựng cốt truyện và tháo gỡ vấn đề của cô ở bộ này thật sự không ổn! Không ổn một chút nào luôn! Một điểm trừ! Mễ Bối (nữ chính) là một tiểu tiên tử trên Thiên đình, cũng là phu nhân tương lai của Cửu Hoàng tử. Nhưng cô đã phạm phải một sai lầm nên bị Thiên Hoàng giáng xuống hạ giới hai mươi năm (hai mươi năm dưới hạ giới chỉ bằng hai mươi ngày trên Thiên đình). Và khi bị giáng xuống, cô phải mang trong mình một tật nguyền, đó là bị câm! Cô ta bị câm, ấy vậy mà mọi người vẫn gọi cô ta là Mễ Bối? Đọc được ba trang thôi mà tôi đã có nhiều dấu chấm hỏi trên đầu! Một điểm trừ tiếp theo! Và Mễ Bối đi đến đâu, được ai nhận nuôi thì đều khắc chết cả gia đình họ. Cuối cùng, mẹ của Mạc Ngôn Hy đã nhận nuôi cô, nhưng không đơn thuần chỉ là nhận nuôi, mà còn có một mục đích không tốt đẹp khác. Mạc Ngôn Hy (nam chính), chơi piano rất giỏi. Vào năm mười lăm tuổi, đã mắc phải căn bệnh thế kỷ: HIV/AIDS. Và rồi, từ một chàng trai ấm áp, lễ phép, anh đã trở thành một người bất cần đời, huênh hoang, ngổ ngáo và anh cũng không bao giờ động vào đàn một lần nữa! Đọc đến đây, tôi có cảm giác như đang đọc truyện teen vậy: Nam chính là badboy, nhà giàu nứt đố đổ vách, thói bố đời, không coi ai ra gì. Nữ chính thì đúng kiểu bạch liên bông, xinh đẹp, ngây thơ vô (số) tội. Ôi thôi thôi, tôi đã cố để xem cái kết như thế nào! Nhưng thất vọng thì vẫn là thất vọng thôi! Đây là điểm trừ cuối cùng! Nhưng có một câu nói trong đó mà tôi rất thích: "Cả em và tử thần đều muốn có anh, có điều em có ưu thế hơn ông ta, bởi vì em yêu anh, yêu anh sâu sắc." Đúc kết lại, nếu như bạn thực sự tò mò về nó, thì hãy cứ đọc đi, biết đâu bạn sẽ có cảm nhận khác tôi thì sao! 4. Kiếp trước em đã chôn cất cho anh (đã xuất bản) Mạt Mạt ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà tôi, gió lạnh ào ào thổi qua khiến người cô ấy run lên lập cập. Đôi mắt cô đơn của cô ấy khiến ai nhìn cũng phải cảm thấy đầy thương cảm. Thấy tôi đến rồi, cô ấy đứng lên, nhìn tôi chăm chú. Tôi cũng đứng yên nhìn cô ấy, bốn mắt cứ nhìn nhau như vậy, không ai nói câu gì. Cô ấy mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ rực, mái tóc được buộc gọn gàng ra phía sau, để lộ toàn bộ khuôn mặt, một khuôn mặt gãy gọn thanh tú, một cặp mắt gãy gọn thanh tú. Đôi môi cô ấy trắng bệch vì lạnh. Lúc bấy giờ, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không kịp suy nghĩ điều gì, ôm ghì lấy tấm thân bé nhỏ ấy vào lòng, dùng môi mình đè nát đôi môi mềm mại mà tôi hằng mơ tưởng bấy lâu nay. Cô ấy sững người lại giây lát trong vòng tay của tôi, không hề có chút phản kháng, để mặc tôi ôm, để mặc tôi hôn. Không hỏi lý do, cũng không hỏi tương lai. Cứ ngoan ngoãn yên lặng trong vòng tay tôi như vậy, trở về đúng với khí chất đơn giản, thuần khiết mà cô ấy vốn có khiến tôi cảm động đến nỗi hai mắt cay sè. Đêm nay là đêm ba mươi tết, tất cả người dân trên đất nước này đều về xum họp với gia đình, tận hưởng cảm giác đoàn viên hạnh phúc. Nhưng cô gái không bố không mẹ này lại ngồi trước cửa nhà một người đàn ông có thể coi là xa lạ, mặc cho gió bấc vờn quanh, hơi lạnh gặm nhấm. "Mạt Mạt.." Tôi gọi tên cô ấy, một âm thanh dịu dàng, êm ái tới nỗi ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy giật mình. Cô ấy vẫn yên lặng, chỉ nhìn tôi. Tất cả đều được cô ấy gói ghém trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm, luôn tỏ ra kiên cường ấy. Dường như không phải cô ấy bị thế giới này bỏ rơi mà chính cô ấy mới là người bỏ rơi thế giới này. Nắng mưa gió bão thì có liên quan gì tới cô ấy? Năm mới lễ tết có liên quan gì tới cô ấy? Cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy nghi hoặc, nghi ngại về lòng thương hại mà tôi dành cho cô ấy. Nhưng sự cô đơn và đau khổ của cô ấy, dù có khéo đến mấy cũng không thể che giấu hết được. Cái cô bé ngốc nghếch này! Tôi ôm cô ấy chặt hơn. Cô gái phiêu bạt cả cuộc đời này, đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi. Giây phút được ôm cô ấy vào lòng, đó là một cảm giác vui mừng thê lương đầy do dự, đó là cây cỏ dài dặc uyển chuyển liên tiếp trong lòng, mềm mại như những sợ tơ mỏng manh, vương vấn. "Vào đi, bên ngoài lạnh lắm, kẻo bị nhiễm lạnh." Tôi kéo cô ấy vào trong nhà. Bật đèn lên, ánh sáng chói chang của đèn điện làm mắt cô ấy khẽ nheo lại một lát, sau đó, cô ấy lôi từ trong chiếc túi đeo sau lưng ra một xấp tiền, đưa nó cho tôi. Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, hỏi: "Em lấy tiền ở đâu ra vậy?" Đôi môi cô ấy khẽ nhếch lên, "Không phải đi ăn trộm." Review (Forest Lemon) Bấm để xem "Tôi đã nghe một câu chuyện như thế này: Kiếp trước, sau khi chết đi rồi, thân xác tôi bị đem vứt ngoài đường phố. Người qua người lại tấp nập trên đường, có người kiêng kị, khi bước qua xác tôi đã lấy tay che mặt, nhắm mắt vờ như không nhìn thấy; có người lại đứng từ rất xa, khẽ liếc mắt về phía tôi, khẽ lắc đầu than thở ra chiều đồng cảm; có người không cầm lòng được, lấy một manh áo đắp lên thân xác tôi. Em đã bước tới, đưa tôi đi an táng." Một câu chuyện đầy cảm động, về mối tình vô song giữa hai nhân vật – Ngải Mạt Mạt và Công Trị Thần. Họ là những con người chỉ mong muốn yêu và được yêu. Thế nhưng những rào cản trong cuộc đời, sự nghiệt ngã và khốc liệt của xã hội đã đẩy họ xa rời nhau. Đọc truyện, ta mới thấy được những cung bậc cảm xúc trong cuộc sống, lúc ngọt ngào, lúc chát đắng, lúc hạnh phúc hay lúc tái tê. Ngải Mạt Mạt là rượu, thứ thức uống ngọt ngào, thơm lừng, mê say quyến rũ những ai đã từng uống nó. Chất lỏng diệu kỳ này được ví với cô cũng vì lẽ đó. Con người cô gái này ẩn chứa sự kỳ bí khó tả, giống như rượu, ban đầu khó uống, uống rồi đâm nghiện, rồi đến khi muốn dứt ra cũng không thể. "Tình yêu là những ngày tháng ngông cuồng của tuổi trẻ" – có lẽ đó là triết lý tình yêu của Công Trị Hi cũng như tình yêu của anh dành cho Mạt Mạt. Cô gái có sức quyến rũ chết người cho bất kỳ người đàn ông nào, nhưng họ đều không thể nắm bắt cô vì đơn giản, trong lòng cô từ lâu đã có một mối thâm tình. Quá khứ trĩu nặng đau thương khiến tính tình cô trở nên ương ngạnh, phóng túng, nhưng ẩn chứa bên trong là một con người chung tình, hết lòng vì tình yêu. So với Mạt Mạt, Uyển Nghi chỉ là thứ nước lọc bình dị, trong suốt, phẳng lặng và yên bình. Tình yêu cô dành cho Công Trị Hi cũng phẳng lặng và yên bình như thế. Tôi không cho rằng cô ấy quá hoàn hảo, xét cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái chung tình, sẵn sàng thay đổi để hài lòng người mình yêu. Và, cô ấy và Mạt Mạt cũng chỉ là những cô gái đáng thương. Và điều cuối cùng, tôi không cảm thấy chút oán hận nào với tác giả. Cô ấy gieo cho từng nhân vật những bi kịch riêng, nhưng đó cũng là sự phản ánh chân thực lối sống & suy nghĩ của giới trẻ ngày nay. Có những truyện của tác giả khác luôn kết thúc với happy-ending, nhưng bi kịch và cách viết văn li kỳ lôi cuốn dường như là phong cách riêng đặc trưng của Tào Đình. Những truyện cô viết luôn đáng để nghiền ngẫm suy nghĩ, hoài cổ lại về những năm tháng qua của cuộc đời. "Nếu kiếp sau có quyền lựa chọn. Em muốn làm một đám mây xinh. Bởi nghe nói đám mây không có tình yêu. Chỉ vô tình được sinh ra trong buổi sớm mai. Rồi sau đó lại nhanh chóng tan đi. Nếu em là đám mây trắng. Bồng bềnh nơi chân trời kia. Anh có đem tình yêu của anh. Ban cho em dù là một chút. Để trước phật, em thành kính nghuyện cầu. Phù hộ cho anh suốt trăm năm. Rồi sau đó em sẽ lặng lẽ rời xa.." 5. Hồng hạnh thổn thức (đã xuất bản) ".. Điều khiến anh suy nghĩ nhiều nhất là tại sao Gia Nam lại tự tử, khi uống thuốc ngũ trong lòng chị có nghĩ đến anh không. Nhất định rồi, chị ấy nhất định cho rằng mình đã ngoại tình! Vì nghĩ thế mà anh đã tự trách mình và thấy hối hận đến đau lòng - điều mà trước đây anh không bao giờ nghĩ đến:" Trong lúc vợ cảm thấy bất ổn nhất, mày lại không ở bên để an ủi chăm sóc, không có hành động gì để chứng minh là mình trong sáng lại còn gây sự cãi nhau với vợ, rồi bỏ nhà đi ". Đinh Tuấn Kiệt không đoán được, khi vợ anh quyết định uống thuốc để tước bỏ sinh mạng của chính cô, lúc cô gọi tên anh" Tuấn Kiệt "lần cuối cùng trước khi nhắm mắt thì anh đang làm gì? Đang nghĩ đến tình cảm giữa Tiểu Nê và anh? Đang ngắm nhìn vẻ mặt ngây thơ đáng yêu của Tiểu Nê? Hay là đang hôn trộm Tiểu Nê lúc không kìm nén được tình cảm. Vậy thì.. Đinh Tuấn Kiệt, mày chính là thủ phạm gián tiếp gây ra cái chết của chị rồi. Lúc này đột nhiên anh nhìn thấy Lâm Tiểu Nê đang quét dọn trong phòng. Kể từ sau khi Đinh Tuấn Kiệt mất vợ, Tiểu Nê cảm thấy vô cùng đau lòng khi Đinh Tuấn Kiệt đau khổ dằn vặt như vậy. Cô tận mắt chứng kiến người đàn ông vốn năng nổ tháo vát bỗng chốc trở nên lặng lẽ, cử chỉ chậm chạp. Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi mà anh gầy rộc đi, mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu. Điều đáng sợ nhấ là, anh còn luôn mồm lẩm bẩm một mình, nói với không khí" Tôi là kẻ có tội "khiến Tiểu Nê vô cùng kinh hãi..". Review (Hàm Đan Dung Hoa) Bấm để xem Tình yêu vốn dĩ là một thứ trừu tượng, muốn giữ mà không giữ được, muốn từ bỏ mà nó lại chẳng rời đi. Có những khi, cứ tưởng rằng mình đã có trọn vẹn tình yêu, hạnh phúc nhưng hóa ra, đó chỉ là một sự khởi đầu, chuẩn bị cho những bước ngoặt tiếp đấy. Chuyện tình của Lâm Tiểu Nê và Đinh Tuấn Kiệt có lẽ cũng như vậy. Tiểu Nê - thiên kim tiểu thư của Chủ tịch tập đoàn Thái Khang là một cô gái mảnh mai, xinh đẹp, đáng yêu, nhí nhảnh. Lê Tuấn Kiệt là một giám đốc marketing tài giỏi, đầy tài năng ở Thái Khang. Vì mồ côi cha mẹ từ nhỏ nên anh rất đứng đắn, trưởng thành. Tuấn Kiệt và Tiểu Nê lần đầu gặp gỡ khi ở bệnh viện, cô là y tá thực tập còn anh là người sống đầu tiên được cô tiêm. Cơ duyên tiếp tục đưa hai người gặp nhau thêm nhiều lần. Trong một lần đến nhà Lâm chủ tịch - bố Tiểu Nê để bàn bạc chuyện quan trọng ở công ty, anh đã nhận được sự mến mộ của bố mẹ cô. Nhìn thấy anh, bà Lâm chợt nhớ đến người con trai đã mất của mình nên đã nhận anh làm con nuôi. Đáp lại tình cảm của bố mẹ nuôi, Tuấn Kiệt hết sức hiếu thảo, luôn chăm lo, quan tâm đến em gái nuôi Tiểu Nê. Sự chăm sóc dịu dàng của anh dần dần làm trái tim của Tiểu Nê gục ngã. Cô hạnh phúc, sung sướng ở bên anh, cùng anh tân trang cho ngôi nhà mới nhưng rồi thất vọng, suy sụp, đau khổ tột độ khi nghe anh nói: Anh đã có vợ. Còn trái tim anh từ lúc nào đã hướng về phía cô mất rồi, anh chỉ qua là đang trốn tránh để giữ tình nghĩa vợ chồng vẹn nguyên suốt những năm qua. Vợ của Tuấn Kiệt là Lý Gia Nam - một người phụ nữ hơn anh cả "một thế hệ". Gia Nam vốn là con gái một gia đình khá giả, là giáo viên dạy giỏi, nhiệt huyết, cô hoàn toàn xứng đáng có một tương lai rực rỡ, một người chồng thương yêu mình hết mực. Nhưng tương lai ấy đã khép lại khi cô quyết định hi sinh thanh xuân, từ bỏ gia đình để nuôi nấng Tuấn Kiệt, chăm sóc ông nội anh. Khi Tuấn Kiệt lớn cũng là lúc thanh xuân phai tàn, Gia Nam không thể tìm hạnh phúc của đời mình hơn. Để bù đắp cho cô, Tuấn Kiệt đã lấy cô làm vợ. Lên thành phố, Tuấn Kiệt cần cù, chăm chỉ làm việc, mua nhà rồi đưa vợ lên ở. Ngỡ tưởng tháng ngày hạnh phúc như xưa sẽ cứ thế trôi qua, nhưng càng lúc, giữa hai vợ chồng càng nảy sinh nhiều mâu thuẫn, bất mãn. Sự mặc cảm về ngoại hình, sự chênh lệch về tuổi tác khiến cô dần dần xa cách anh. Tuấn Kiệt vô cùng thất vọng về vợ mình. Sống cạnh Gia Nam mà tâm trí anh luôn trôi về với Tiểu Nê, với gia đình họ Lâm ấm áp. Trong một chuyến công tác xa của Tuấn Kiệt, Gia Nam đã tự sát. Nhưng cái chết của cô, liệu có đơn giản như vậy? Anh chán nản, sụp đổ, giày vò nhưng Tiểu Nê vẫn bên anh. Cô lặng lẽ, âm thầm an ủi, kiên nhẫn đợi anh nhìn thấy lòng mình. Nhưng đổi lại, anh như phát điên, tức giận đẩy cô ra khỏi nhà mặc cô đau đớn, bị người ta mắng chửi là con hồ ly tinh cướp chồng. Thời gian xóa đi những bi thương, anh và cô quay về bên nhau trong sự vui mừng của mọi người. Có một tình yêu chân thành, không so đo, tính toán thật là một điều hạnh phúc không còn gì bằng. Tiểu Nê có em bé, Tuấn Kiệt cảm thấy anh như yêu cô hơn. Anh chăm sóc con gái như hoa, như ngọc. Nhưng sóng gió không buông tha cho đôi vợ chồng trẻ, sự thật cô con gái Tuấn Kiệt vốn tưởng là của mình, lại là của Giai Nhiên - người anh "thanh mai trúc mã" Tiểu Nê đã từng yêu thầm, khiến Tuấn Kiệt thất vọng tột độ. Sự thừa nhận của Tiểu Nê đã cứu được cô con gái bé bỏng nhưng không thể bảo vệ được gia đình mình. Lúc Tiểu Nê đứng trên sân thượng, cô đã rất muốn bắt tay với thần chết, thanh thản rời khỏi thế giới này. Nhưng sau đó cô lùi lại.. bởi cô cảm nhận được chuyển động mạnh mẽ của sinh mạng nhỏ nhoi trong bụng. Tuấn Kiệt trở về thị trấn nhỏ, anh đem toàn bộ kí ức vui buồn có, đau khổ có chôn vùi ở nơi đây. Nửa năm trôi qua, anh nhận ra không biết đến bao giờ hồi ức của mình mới mai một đây? Anh bắt đầu ảo tưởng. Trong ảo tưởng của anh, cô như một thiên sứ xuất hiện trước mắt anh, nở nụ cười, chăm chú nhìn anh. Đứa trẻ nằm trong lòng cô cũng thuần khiết, thánh thiện như mẹ nó vậy. "Tiểu Nê" "Em đưa con trai đến với anh đây.. Trông nó rất giống anh." "Cảm ơn em.. cô bé.." Hồng hạnh thổn thức là một câu chuyện tuy cốt truyện không mấy mới mẻ hơn những cuốn ngôn tình khác, nhưng hết sức gần gũi và cảm động. Tôi mong rằng, bằng tình yêu chân thành và cao thượng, Tuấn Kiệt và Tiểu Nê có thể làm lại tất cả từ đầu bởi cái họ cần là tương lai trước mắt chứ không phải là quá khứ sau lưng. 6. Phấn hoa lầu xanh (đã xuất bản) "Người con gái bị bó chân, người con gái không có quyền lựa chọn cuộc sống cho mình, không có quyền phản kháng lại số mệnh. Sủng ái và ruồng bỏ, nâng niu và lạnh nhạt, tất cả chỉ trong chớp mắt nhân quả luân hồi." Khi nàng vẫn còn là một thiếu nữ e ấp phẩm hạnh và cả tình yêu trung thành mà nàng dày công vung đắp đã bị thời gian gặm nhắm, cho tận tới khi chết đi rồi. Khi nàng thành một kỹ nữ, học cách nhìn đời bằnh con mắt của kỹ nữ, phát hiện ra mọi thứ tựa hồ điễu trở nên đơn giản, lại đã có thứ tự cả rồi. Hồng trần biết mấy lúc nổi trôi, nàng đã tê dại rồi, trơ lì với thân phận gái làng chơi, hoặc giả nàng đã trơ lì với xã hội rồi. Review (Hàm Đan Dung Hoa) Bấm để xem Từ một thiếu nữ nết na con nhà gia giáo đến một gái làng chơi, nàng cũng không dày vò day dứt quá nhiều. Khi nàng vẫn còn là một thiếu nữ e ấp, phẩm hạnh và cả tình yêu trung thành mà nàng dày công vun đắp đã bị thời gian gặm nhấm, cho tới tận khi nó chết đi. Khi nàng thành một kĩ nữ, học cách nhìn đời bằng con mắt của kĩ nữ, phát hiện ra mọi thứ tựa hồ đều trở nên đơn giản, lại đã có thứ tự cả rồi. Phấn hoa lầu xanh là một câu chuyện buồn kể về cuộc đời đầy bất hạnh, gian truân của Trịnh Sở Sở - một tiểu thư tài sắc vẹn toàn nhưng lại bị số phận trêu đùa. Trịnh Sở Sở sinh ra trong một gia đình gia giáo, có chức có quyền. Từ nhỏ đã được giáo dục, nuôi dạy cẩn thận, nghiêm khắc để trở thành một cô con gái nhà thế gia vọng tộc, hiền thục, ngoan ngoãn và biết phục tùng. Năm nàng tròn 15 tuổi, Sở Sở vướng vào lưới tình với người đàn ông mà nàng gọi là "anh họ" ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tình đầu còn chưa có lời giải đáp, nàng đã bị gả cho công tử nhà họ Ngô - Ngô Văn Bác, người mà ngay cả khi lên kiệu hoa nàng cũng chưa biết tên họ, dung mạo. Đêm tân hôn với người chồng xa lạ trong căn phòng mới khiến nàng sợ hãi, hoảng loạn, nhớ nhà da diết. Sau đó, chồng lạnh nhạt, gia đình chồng hờ hững, nàng chìm trong nỗi cô đơn, buồn tủi ngày qua ngày. Chẳng bao lâu sau, chồng nàng lấy thêm mợ hai, mặc dù vẫn ngồi ở vị trí chính thiếp nhưng nàng đã cảm nhận được vị trí thật sự của mình. Mợ hai có thai, người nhà nghe lời của một đạo sĩ mà cho rằng nàng là khắc tinh của đứa con trong bụng. Mợ hai sảy thai, người đứng ra chịu tội cũng là nàng, nàng bị đẩy đến một biệt viện giam lỏng. Vừa bước sang năm mới, nàng bị trả về nhà mẹ đẻ cùng tờ giấy bỏ vợ với lí do: Không sinh được con, mắc tội đố kỵ. Ba năm xa nhà, ngỡ tưởng sẽ được mọi người mừng đón, hỏi han nhưng sự thực thật phũ phàng. Con gái gả chồng cũng như bát nước đổ đi, sao có thể thu về? Mong đợi thành thất vọng, tuyệt vọng, nàng quyết định ra đi, nàng vốn dĩ không nên có mặt trên cuộc đời này. Tự tử không thành, nàng gặp lại người anh họ mình thầm thương trộm nhớ nhưng vì mặc cảm nên luôn xa lánh chàng. Nhưng tình cũ không rủ cũng đến. Nghe theo lời chàng, tin tưởng người mình từng yêu tha thiết, nàng theo chàng trốn khỏi Trịnh phủ. Trớ trêu thay, mới hôm qua còn nói lời ngon ngọt mà nay chỉ còn lại dối lừa, người anh họ ấy đã bán nàng vào Ngọc Hương Lâu- lầu xanh nổi tiếng nhất thành Tô Châu. Sở Sở tiểu thư dần trôi vào dĩ vãng, thay thế thành kỹ nữ nổi danh Phấn Đại. Sóng gió không ngừng mà tiếp tục dập lên người phụ nữ bất hạnh, nàng gặp gỡ Nhị và Tam công tử họ Ngô, họ thề thốt, hứa hẹn chuộc nàng ra, cho nàng một danh phận rồi lại lơ đãng, bỏ quên, mất công nàng mòn mỏi mong chờ. Nàng gặp lại chồng cũ dưới thân phận kĩ nữ, thân phận giờ đây sao còn giữ được trong sạch như xưa. Mỗi khi ở bên chàng, tâm tư của Phấn Đại lại trôi về miền kí ức xa xăm. Sự đời khó lường, ai ngờ một Phấn Đại đã thất thế lại là cơ nguyên, là món đồ giằng xé. Vì nàng, Ngô Văn Bác đã đánh trọng thương nặng Nhị công tử họ Ngô, bị khép vào án tử. Đến phút cuối, nàng dịu dàng, ân cần đến bên người chồng cũ giữa lúc chuẩn bị hành hình. Đao giơ lên, đầu chàng rơi xuống, nàng bỗng có cảm giác suy sụp hoàn toàn. Từ từ rút con dao trong thắt lưng, nàng đâm mạnh vào bụng mình. Một đời hoa khôi lầu xanh đổ gục lên thân thế người đã từng là chồng của nàng. Họ lặng lẽ ngồi tựa vào nhau, giống như bắt đầu một hôn lễ không lời mới và mãi mãi, mãi mãi không thể rời xa. Câu chuyện kết thúc thật sự quá bi thương, những tôi chắc hẳn cái chết của Sở Sở hoàn toàn không vô nghĩa. Nó vạch trần và lên án bộ mặt thật của xã hội phong kiến bất nhân, bất nghĩa đương thời với những đạo lí tam tòng, tứ đức quá ư là bất công cho người phụ nữ! Nó đẩy họ đến bước đường cùng, vào góc tối tăm nhất của cuộc đời. Những người đàn ông đi qua cuộc đời của Sở Sở tuy chưa ai trao nàng một tình yêu trọn vẹn, tháng ngày hạnh phúc vô lo vô nghĩ nhưng họ cũng là những kỉ niệm gắn bó với nàng, đặc biệt là tam công tử họ Ngô, chàng đã yêu nàng thực sự nhưng xã hội và hiện thực không cho phép chàng và nàng kết tóc trăm năm. Có lẽ chỉ có chết đi, tâm hồn Sở Sở mới được thanh thản.. 7. Thiên thần sa ngã (đã xuất bản) Truyện kể về một người đàn ông giàu nhất Trung Quốc đăng tin kén vợ. Vì là một đại tỉ phú nên những yêu cầu của ông ta cũng thật "khác người" như: "Đại tỉ phú tìm bạn đời.. chiều cao hơn 1, 65m, tuổi từ 20 - 25, trình độ trung cấp trở lên, không có những sở thích xấu, thuần khiết trong sáng, chưa biết đến tình dục..". Và đã có bao nhiêu câu chuyện bi hài xảy ra xung quanh cái mẩu quảng cáo con con này. Nhậm Đạm Ngọc với vẻ đẹp của một thiên thần, có học vấn, tri thức và thông minh. Hà Duy, một chàng luật sư trẻ được tỉ phú Tào Lợi Hồng thuê riêng cho mình với vai trò làm giám tuyển cho cuộc "tuyển vợ" đã miêu tả về cô, rằng: "Tôi vẫn thường nghĩ Nhậm Đạm Ngọc là một thiên thần. Dịu dàng, nhã nhặn, điềm tĩnh, giống như một viên ngọc trong lúc người ta không chú ý, bỗng hé lộ ánh hào quang rực rỡ, rất tự nhiên, không hề khiên cưỡng. Nhẹ nhàng liếc nàng một cái, từ đầu khớp xương đến tận cùng góc tim đều lan tỏa một cảm giác thoải mái khôn tả.." Mới gặp nhau, họ là hai người thuộc về hai thế giới khác biệt, nhưng do trời xui đất khiến, họ đã ngã vào vòng tay nhau và đi đến một tình yêu bình dị như chuyện tất phải có của những đôi trai gái khác. Chuyện xảy ra xung quanh những mối quan hệ của các nhân vật trong truyện, tựa như một cuốn phim dài. Ở đó, người đọc dễ dàng nhận thấy tình yêu trong sáng, dịu dàng nhưng cũng vô cùng sâu sắc của Nhậm Đạm Ngọc dành cho Hà Duy, của Lý San và A Lâm.. Tất cả thoạt tiên chỉ bắt nguồn bằng sự toan tính, tranh đoạt nhưng lại có một kết quả nhân văn sâu sắc. Review (Hana Hanhhan) Bấm để xem Lấy bối cảnh Thượng Hải phồn hoa Tào Đình đã viết nên một câu chuyện về lòng tham của con người khá tốt. Trong thời buổi những chân giá trị về tình yêu và hạnh phúc đang dần biến mất con người trở nên vội vàng hơn, tính toán hơn. Người ta đôi khi không có cả thời gian để mà tìm hiểu người bạn đời của mình, thế nên những mục kết bạn, tìm bạn trên báo ra đời. Một mục tìm bạn đời trên báo như thế đã bắt đầu câu chuyện này. Tất cả sóng gió cũng từ việc người đăng tin là một vị "đại tỷ phú". Những tiêu chuẩn của ông tỷ phú đưa ra khiến biết bao cô gái sục sôi. Trong đó có Nhậm Đạm Ngọc. Người sao tên vậy, Đạm Ngọc đẹp như một thiên thần, đôi mắt trong vắt không vướng bụi trần, thông minh lại thoát tục. Có lẽ chính cô cũng không tự biết mình lại sa ngã chỉ vì một mẩu tin trên báo như thế. Đạm Ngọc khinh thường ái tình. Đạm Ngọc thanh cao nhưng không thoát tục. Đạm Ngọc nung nấu dưới lớp da thiên thần là những tham vọng quá tầm của cô. Vì giấc mơ trở thành vợ tỷ phú cô gái trẻ không ngại đánh đổi bằng chính thân thể mình, mặc cho tiêu chuẩn để trở thành phú bà là còn trinh trắng. Cô dùng vẻ ngoài lẫn tài trí để đánh gục bọn đàn ông xung quanh vị tỷ phú, đạp lên tay thư ký, đạp lên anh chàng luật sư quèn cô bước dần đến vinh quang chiến thắng. Nhưng thật cay đắng là khi tưởng chừng như thành công cô lại phải nếm thất bại ê chề. Chính vị tỷ phú cô ngỡ ngốc nghếch đến mức mình có thể lừa dối kia mới là kẻ đùa bỡn cô trong lòng bàn tay. Ê chề và cay đắng. Thiên thần không vướng khói lửa nhân gian ngã xuống từ tầng mây cao nhất. Không còn ai ở bên. Không còn cả thứ tình yêu rẻ mạt mà cô đã chối bỏ. Câu chuyện không mới, văn phong của Tào Đình cũng vẫn vậy nhưng nhìn chung tác phẩm lần này đã bớt kịch hơn những cuốn sách trước dù không quá xuất sắc. Nếu bạn muốn đọc một Tào Đình lạ hơn có thể thử với tác phẩm này. Nhưng đừng mong đợi quá nhiều bởi nhìn chung đây vẫn là một bi kịch dễ đoán, dễ hiểu. 8. Trước là tiểu nhân, sau là quân tử (đã xuất bản) Trâu Tướng Quân và Tô Thích là hai chàng trai nổi tiếng trong giới thượng lưu. Không chỉ bởi vẻ ngoài đẹp trai hấp dẫn mà mỗi người đều có một nét thu hút riêng khiến người ta không thể nào cưỡng lại được. Tuy cả hai người là anh em họ nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau. Nếu như Trâu Tướng Quân kiên nghị và mạnh mẽ thì Tô Thích lại nhẹ nhàng và trầm tính, nếu Trâu Tướng Quân là lửa thì Tô Thích là nước, nếu như Trâu Tướng Quân là mặt trời nóng bỏng thì Tô Thích lại là mặt trăng dịu dàng.. Chính vì sự trái ngược trong tính cách mà hai người luôn ganh nhau về mọi mặt, ngay cả trong chuyện tình cảm. Mười năm trước, Trâu Tướng Quân biết Tô Thích thích Ngụy Trích Tiên nên đã xen vào giành lấy trái tim của cô. Dù hiện tại anh đã trở thành vị hôn phu của Trích Tiên, nhưng lúc nào cũng hờ hững với cô. Ngụy Trích Tiên và Ngụy Nhất là hai chị em ruột, trong khi người chị Trích Tiên yêu say đắm Trâu Tướng Quân thì anh lại bị Ngụy Nhất thu hút ngay từ khi gặp gỡ. Nhưng người Ngụy Nhất thầm thương trộm nhớ bấy lâu lại là Tô Thích. Còn Tô Thích, vì bị Trâu Tướng Quân cướp mất người yêu, anh liền tỏ tình với Ngụy Nhất để có thể đến nhà họ Ngụy thường xuyên và mong được gần gũi hơn với Ngụy Trích Tiên mà mình yêu thương. Trong cuộc sống không phải tình yêu nào cũng là trọn vẹn, không tình yêu nào cũng được đáp lại bằng tình yêu, có những tình yêu âm thầm xuất hiện và "việc thầm yêu trộm nhớ một người, cũng giống như loài rêu mọc ở nơi tối tăm ẩm ướt, đã không được ai biết đến nhưng lại xanh tốt um tùm.." Một lần nữa tác giả Tào Đình lại cuốn chúng ta vào một câu chuyện đan xen phức tạp, nơi mà tình bạn – tình anh em – tình cảm gia đình đều trở thành một thử thách đối với "tình yêu". Review (Nguyen Huong Giang) Bấm để xem "Việc thầm yêu trộm nhớ cũng giống như loài rêu mọc ở nơi tối tăm ẩm ướt, dù không được ai biết đến nhưng lại xanh tốt um tùm." Đây là câu đầu tiên mở đầu cho truyện "Trước là tiểu nhân, sau là quân tử" của Tào Đình. Tính ra thì tác giả nữ này cũng đã có khá nhiều đầu sách được xuất bản tại Việt Nam trong vài năm gần đây, nhưng đây là truyện đầu tiên tôi đọc của cô. Thực ra trước đây khoảng 2 năm tôi có mua một cuốn sách mà theo một số người nói rằng hay của Tào Đình là "Phấn hoa lầu xanh", nhưng đến giờ tôi vẫn chưa đọc môt lần nào. Tôi là người yếu tim lắm, và đọc sách đơn thuần là để giải trí, tôi không thích đọc những cuốn sách có thể ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng của tôi, vậy nên khi Tào Đình đã trở thành một tác giả khá có tiếng trong thế giới truyện Trung Quốc thì tôi vẫn chưa đọc một cuốn truyện nào của tác giả này, cho đến ngày một người bạn của tôi nói rằng cuốn truyện mà tôi đang viết cảm nhận đây có kết thúc là "happy ending" và cách viết không nặng nề lắm thì tôi mới quyết định đọc. Nói dài dòng như vậy đấy, rào trước đón sau như vậy đấy, nhưng khi khép lại cuốn sách này thì thú thực là tôi hơi thất vọng, chắc có lẽ bởi tôi kỳ vọng nhiều vào một người đã xuất bản nhiều đầu sách. Nội dung của truyện có thể nói là không có gì mới mẻ lắm, nhưng dưới cách viết của Tào Đình thì thế giới xung quanh nhân vật chính được hiện lên đầy màu sắc, từ thế giới vật chất cho đến thế giới tinh thần. Truyện là câu chuyện tình cảm đan xen giữa Ngụy Nhất và hai anh em họ Tô Thích và Trâu Tướng Quân. Tô Thích hiện lên đúng như một thiên thần, một thần tượng nơi trường học lẫn trong cuộc sống và sự nghiệp. Cũng như bao soái ca khác, sự nghiệp, công danh, tiền bạc và tướng mạo đều hội tụ đầy đủ nơi Tô Thích. Nhưng những người thân xung quanh anh luôn biết rằng đời sống tình cảm của anh nói đơn giản thì đơn giản, nói phức tạp thì phức tạp, bởi anh đã luôn ngóng đợi tình cảm của Ngụy Trích Tiên trong 10 năm. Tình yêu đầu đời với người con gái hoàn mỹ đã bị từ chối bởi Ngụy Trích Tiên đã bị sự thu hút của Trâu Tướng Quân. Cuộc tranh giành luôn diễn ra giữa hai anh em họ ngay từ lúc họ mới sinh ra, sự đố kỵ, ganh đua giữa chị em dâu đã đẩy đến sự ganh đua của thế hệ Tô Thích và Trâu Tướng Quân như một phản xạ tự nhiên vậy. Tô Thích muốn là một người quân tử, vậy nên anh đã luôn chờ, luôn ngóng đợi đến một ngày Ngụy Trích Tiên nhận ra người luôn ở bên cạnh cô, hướng tình cảm về cô và cô có thể quay trở về bên anh. Một thiên thần như Tô Thích đã nhanh chóng chiếm được tình cảm của Ngụy Nhất, đưa cô trở thành người con gái được ngưỡng mộ nơi trường học, một người con gái được yêu thương và che chở bởi người mình yêu thương. Nhưng cũng chỉ có mẹ của Tô Thích và bản thân anh nhìn thấu rõ được những vấn đề đang diễn ra – rằng mục đích cuối cùng của Tôi Thích vẫn là Ngụy Trích Tiền – chị gái của Ngụy Nhất. Những động cơ, những mong chờ của anh cũng dần phai nhạt khi những tình cảm của Ngụy Nhất dành cho anh ngày một nhiều. Đến một ngày anh nhận ra rằng anh yêu cô thì mọi chuyện đã không còn trong tầm kiểm soát của anh nữa, hay đúng hơn là anh có quá nhiều điều để đắn đo suy nghĩ, để lựa chọn tình cảm 10 năm chờ đợi hay cho một cô bé anh mới quen trong vài tháng, để lựa chọn thực hiện theo đúng lời hứa năm xưa hay chạy theo tình yêu mà anh đang có, để lựa chọn việc trở thành tiểu nhân hay quân tử. Trâu Tướng Quân là một thái cực hoàn toàn khác của Tô Thích. Cũng gia thế, cũng danh vọng nhưng trong mắt Ngụy Nhất thì nếu như Tô Thích là thiên thần thì Trâu Tướng Quân chính là quỷ dữ. Anh được đào tạo và sống trong một môi trường tây hóa ngay từ nhỏ, những suy nghĩ, những lề thói văn hóa phương đông là điều gì đó rất không thân thuộc với Trâu Tướng Quân. Ở tuổi 26, anh lần đầu gặp Ngụy Nhất nhưng ấn tượng nhạt nhòa, ở tuổi 27 sau một vài lần gặp gỡ, anh phát hiện ra mình yêu cô, cũng nhận ra rằng đây chính là mối tình đầu của anh – một mối tình thực sự. Yêu thương, chiều chuộng, nâng niu, những tình cảm ấy anh đều dành trọn cho cô nhưng không được đáp lại. Một anh chàng 27 tuổi, có nhiều thứ để người khác phải ngưỡng mộ, phải hướng đến nhưng trong mắt anh lại chỉ có một Ngụy Nhất ngây thơ. Tình đầu đến cũng không mấy ai cư xử khôn khéo cả, kể cả cho đó là người sống trong thế giới hồng trần ấy từ rất lâu. Anh yêu cô nhưng lại xử sự vụng về, yêu cô nhưng thực sự không biết vỗ về cô những lúc cô cần nhất, chỉ là anh luôn ở bên cạnh cô, muốn cô hiểu được tấm chân tình của anh nhưng một cô gái mới lớn, đã từng được chăm sóc và nâng niu bởi một người đàn ông ưu tú khác thì những mặt tối của Trâu Tướng Quân lại hiện rõ hơn những mặt sáng của anh. Cuộc sống của hai người khi Tô Thích ra đi đã có sự gần gũi nhất định. Cuộc rượt đuổi của Trâu Tướng Quân cuối cùng cũng thành công khi có thể cùng cô kết hôn. Nhưng cuộc sống hôn nhân với một cô gái trẻ tuổi không phải là điều dễ dàng, lại càng không đơn giản với Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhất khi tính chiếm hữu của anh quá cao, tình yêu của anh dành cho cô quá lớn, vậy nên anh cũng mong muốn được cô đáp lại tình cảm của mình giống như tình cảm anh đã trao cho cô. Anh những đợi cô nói tiếng yêu anh, đáp lại tình cảm của anh nhưng những sóng gió nổi lên đã kéo hai người họ xa nhau hơn. Sự trở về của Tô Thích, sự xen ngang của Tiểu Thất đã khiến cho tình cảm cố gắng có được của Trâu Tướng Quân bị tổn thương. Ngụy Nhất xua đuổi anh, anh đã hạ mình đến mức trước đây chưa từng như vậy, anh năn nỉ cô nhưng lại chỉ nhận được chiếc nhẫn anh đã từng trân trọng trao cho cô. Tình cảm đầu đời của anh đã bị đối xử như vậy, tổn thương trong tình cảm, tổn thương trong chính tự tôn của bản thân khi anh đổ lỗi cho bạn thân rằng anh là nguyên nhân gây ra sự lụi bại của gia đình đã khiến một Trâu Tướng Quân kiêu ngạo và ngang ngược là vậy đã có thể bặt vô âm tín giữa biển trời mênh mông. Ngụy Nhất – một cô gái được sinh ra trong một danh gia vọng tộc, nhưng cô lại cô đơn trong chính gia đình của mình. Việc được gặp gỡ và được yêu thương bởi một thiên thần như Tô Thích có lẽ đã là những tia nắng sưởi ấm cho cô trong suốt 18 năm tồn tại trên đời. Một cô gái yếu mềm và cô đơn như Ngụy Nhất thì việc đón nhận tình cảm của Tô Thích đến một cách rất tự nhiên. Tình yêu đầu đời của cô đến thật trong sáng và không mang một chút tạp niệm nào về dục vọng, mặc cho người cô yêu lớn hơn cô những 9 tuổi. Nhưng rồi giấc mộng đẹp của độ tuổi thanh xuân đẹp nhất cũng phải thức tỉnh, nhưng sự thức tỉnh của cô lại đau đớn quá. Sự ra đi của mẹ Ngụy Nhất, sự đấu đá tranh giành tình cảm giữa bốn người Ngụy Nhất, Ngụy Trích Tiên, Tô Thích và Trâu Tướng Quân khiến một người đang ở tuổi ngây thơ như vậy những đã nhận được những bài học đau lòng về tình cảm, về tình thân. Cô ngóng đợi Tô Thích trong căn nhà của anh trong nửa tháng nhưng cuối cùng chỉ nhận lại được lời anh nói rằng đừng đợi anh bởi anh sẽ không về nữa. Tình cảm của cô dành cho Tô Thích cuối cùng cũng đã chết vào đêm mưa giông cô chạy ra khỏi ngôi nhà của mình, nhưng theo đó thì con tim của cô cũng từ chối tiếp nhận tình cảm của người khác, bất kể người đó là người đã luôn ở bên cạnh cô là Trâu Tướng Quân. Được yêu thương, kết hôn, được yêu chiều, Ngụy Nhất đón nhận tất cả những điều đó như một điều tất nhiêu từ Trâu Tướng Quân. Sự gần gũi với anh trong một thời gian dài đã khiến cho một cô gái thơ ngây đã từng sống khép mình trước kia lại được trở lại là chính cô. Nhưng có lẽ những gì đến tự nhiên thì rất khó để nhận ra, thế nên khi Ngụy Nhất nhận ra tình cảm thực sự nơi cô đã trao cho Trâu Tướng Quân sau một thời gian dài ở bên nhau thì lại có những biến cố kéo họ xa nhau. Những hiểu lầm, những tính cách trẻ con do nuông chiều mà có đã khiến cho Ngụy Nhất phải chờ đợi trong một thời gian dài, cô chờ đợi đến một ngày Trâu Tướng Quân lại trở về bên cô, yêu thương cô và để cô được nói lời yêu với anh. 5 năm chờ đợi, để một người đã từng là vua trong thế giới của mình đã trở thành một người có thể lẫn vào trong đám người mà không thể nhận ra, cũng để cho một cô gái đã từng vấp ngã trong tình cảm có đủ thời gian để trưởng thành và nhận ra tình cảm thực sự của mình đã đặt cho ai. Ngụy Nhất chờ đợi Trâu Tướng Quân rất nhiều ngày trên cao nguyên Tây Tạng nhưng anh không dám đường hoàng xuất hiện trước cô. Anh đã không còn là anh của trước đây, anh không còn đủ tự tin và kiêu ngạo để đứng trước cô như một Trâu Tướng Quân trước đây nữa. Có lẽ chi tiết làm tôi nhớ và xúc động nhất trong truyện này là chi tiết Trâu Tướng Quân dùng tay để chạm vào tên cô trên tấm gỗ, hôn lên tên cô như thể đó chính là cô vậy. Anh yêu cô nhiều là thế, sâu đậm là thế nhưng cuối cùng vẫn không dám xuất hiện trước cô. Tự tôn là một phần rất quan trọng, nhưng có lẽ những tổn thương do tình cảm trao cho cô đã từng bị chà đạp khiến cho anh không còn đủ tự tin để có thể đường hoàng xuất hiện trước cô nữa. Vậy nên chỉ có thể là Ngụy Nhất níu giữ anh lại, để trái tim hai con người yêu nhau lại có thể được ở cạnh nhau. Quãng thời gian cùng sống trên cao nguyên giữa nắng gió ấy có lẽ là quãng thời gian hạnh phúc nhất của hai người, không còn lo toan muộn phiền vì những áp lực của hao môn thế gia, không còn sự xuất hiện của những người không cần thiết, họ lại có thể được sống là chính họ, chỉ đơn thuần là cho chính tình cảm của họ. Vậy nên sự ra đi của Trâu Tướng Quân vào chính lúc Ngụy Nhất hạnh phúc nhất dù là đau đớn như vậy, nhưng những hạnh phúc mà anh đã mang lại cho cô trên mảnh đất này vẫn khiến cho cô có đủ dũng cảm để sống tiếp và đủ nghị lực để chăm sóc cho những đứa con của họ. Nếu như Tô Thích đợi 10 năm thì Ngụy Trích Tiên mới quay lại để nhìn nhận tình cảm của anh thì Trâu Tướng Quân và Ngụy Nhất cũng đã phải đợi đến 10 năm để có được một ngôi nhà hạnh phúc thực sự của riêng mình. Một kết thúc có hậu cho tất cả những nỗ lực trong tình yêu của Trâu Tướng Quân và con đường trưởng thành để nhìn nhận tình cảm của người mình yêu của Ngụy Nhất. 9. Anh trai em gái (đã xuất bản) Người ta nói: "Khi yêu lòng như trăm mối tơ vò". Chắc cũng do những đắn đo, băn khoăn trong đó Tình cảm chớm nở không phải lúc nào cũng có thể bày tỏ. Có nhiều điều xung quanh khiến ta chẳng thể làm điều đó Yêu đơn phương có khi là vì không dám nói, có khi vì đối tượng đã có người yêu, hay có khi chỉ vì cảm thấy mình không thích hợp Yêu đơn phương vốn dĩ đã đau khổ, nhưng yêu một người mà mình không thể yêu lại càng day dứt biết chừng nào Bao xót xa, cay đắng chỉ bản thân mình biết, bao cắn rứt, tủi hờn cũng chỉ bản thân mình gánh Đáng thương biết bao * * * Thậm chí một người để sẻ chia cũng không có Vì biết yêu đương là sai trái Nếu biết như vậy, tại sao vẫn yêu? Vậy, chúng ta có thể ép bản thân thích ai hay không thích ai chăng? Nếu không, sao lại phải chất vấn điều đó? Dẫu biết là không đúng, nhưng con tim tự có lý lẽ của riêng nó Cảm xúc của nó không chịu sự chi phối của lý trí Nên càng say đắm càng chìm sâu, càng vẫy vùng càng đau đớn Review (Hàn Ân Mặc) Bấm để xem "Anh trai em gái" là bộ truyện thứ hai của Tào Đình mà tôi đọc. Sau cú vấp "Yêu anh hơn cả tử thần" thì tôi đã mong chờ vào một thứ gì đó khác biệt hơn xuất phát từ "Anh trai em gái" của tác giả này. Nhưng dường như càng mong chờ nhiều, thì tôi lại chẳng thể có được gì để "gỡ hòa làm vốn" cả. Có rất nhiều bạn khen những câu chuyện của Tào Đình đều rất nhẹ nhàng, tình cảm và luôn mang một màu sắc nhân văn đặc biệt mà không tác giả nào có. Nhưng cho đến giờ, tôi vẫn chưa thể tìm ra được sự bứt phá, điểm đặc biệt của Tào Đình mà các bạn fan của cô ấy nói với tôi. Dù rằng tôi đọc không hợp văn phong của cô ấy nhưng tôi vẫn phải nói, vẫn phải review để tìm người có cùng quan điểm với mình. Xét về văn phong, thì ở bộ truyện này, văn phong của Tào Đình đã chắc tay hơn một chút so với bộ "Yêu anh hơn cả tử thần". Tào Đình dường như đã chú trọng hơn vào việc sử dụng từ và liên kết câu của mình hơn rất nhiều. Xét về nội dung, thì đây cũng giống như "Thất tịch không mưa", là một bộ incest. Không phải rằng tôi quá khắt khe, hay quá coi trọng luân thường đạo lý, tôi cũng đọc khá nhiều truyện incest nhưng dường như, so với "Thất tịch không mưa" thì "Anh trai em gái" làm tôi khá khó chịu. Dương Dương là anh trai của hai cô em gái sinh đôi là Mai Mai và An An. Mai Mai từ khi sinh ra đã bị câm, vì thế mà cô luôn sống trong thế giới của mình – một thế giới lặng lẽ, không người và chẳng có tiếng nói. Từ nhỏ, anh trai Dương Dương đã bên cạnh cô, góp một phần tiếng nói, niềm vui vào thế giới bé nhỏ của cô. Rồi cô yêu anh mình lúc nào chẳng hay. Nhưng cũng chính vì yêu, mà cô đã đem lòng ghen tức với chính cô em gái An An của mình! Vì An An có thể luôn miệng gọi Dương Dương một tiếng "Anh!", hai tiếng "Anh ơi!". Đọc đến đây thì tôi đã tức không nói thành lời! Mỗi người một số phận, chẳng nhẽ cô ta bị bệnh thì em gái cô ta cũng phải bị bệnh theo! Trong khi đó, em gái cô ta lại chẳng có một hành động nào thể hiện sự ganh ghét, đố kỵ của mình! – Hai điểm trừ! Và dường như sự ganh ghét đã lên đến đỉnh điểm, một con quỷ hoang dã đã hình thành trong tâm hồn Mai Mai. Và đến đây, tôi dường như chẳng thể nuốt nổi nữa! – Một điểm trừ! Chắc hẳn, cái gì cũng có cao trào của nó, nhưng cao trào quá như này khiến tôi đâm ra hoảng, tôi sợ cái lối viết vô lý của Tào Đình, sợ cái cách giải quyết vấn đề của cô ấy! Và nếu bạn không quá coi trọng luân lý, thì bạn cũng thử đọc đi, biết đâu được, chúng ta lại không cùng quan điểm!
Xin Lỗi Em Chỉ Là Con Đĩ! - truyện này quá thành công, chỉ có một chi tiết cuối khiến mình không hài lòng - Hạ Âu bị tử hình vì ngộ sát kẻ muốn cưỡng bức cô. Dù tác giả cũng buông một câu giải thích rằng gia đình hắn ta có quyền có thế. Nhưng để cho nhân vật chính chết mà chỉ ngắn gọn như thế thì xem ra bố cục không được chỉnh cho lắm. Ngoài ra thì mình hoàn toàn đồng ý để cho nhân vật Hạ Âu chết - nghe dã man nhưng đấy là cái kết tốt nhất cho câu chuyện.
"Xin lỗi, em chỉ là con đĩ" là tác phẩm mình ấn tượng nhất của Tào Đình. Lần đầu bạn mình bảo đọc mà mình nhìn cái tên mình tưởng truyện 18+ á, hú hồn luôn. Đọc xong thì thấy khá sâu sắc. Mình nhớ nhất là câu "Nếu vậy, nếu em có 96.500 tệ, anh có cưới em không?" Lúc đọc thì khá mơ hồ về con số ấy nhưng rồi cũng hiểu ra được. Và Hà Niệm Bân hiểu được thì cũng quá muộn rồi, họ đã mất nhau mãi mãi. Thế mới biết yêu chân thành là cho đi mà không cần sự báo đáp. Cảm ơn bài giới thiệu của bạn nhé.