Trọng Sinh [Edit] Khí Phi Trọng Sinh: Độc Thủ Nữ Ma Y - Mộ Nguyệt Hi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi nguyn17, 21 Tháng năm 2020.

  1. nguyn17

    Bài viết:
    2
    Chương 10: Hấp thu linh lực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xương cốt đau đớn khiến Tử Khuynh nhớ tới kiếp trước, khi nàng lựa chọn tự nổ, đáy lòng lại đau đớn.

    Mặc Lăng Hàn, đời này ta được trọng sinh lại lần nữa, những cừu hận lúc trước, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi đòi lại!

    Cái giá phải trả, chính là ta muốn tự tay lấy đầu trên cổ của ngươi xuống!

    Mà từ thời khắc tự nổ nàng đã biết, nàng đã thất bại, nàng lựa chọn tự nổ, nhưng chưa chắc Mặc Lăng Hàn đã chết.

    Mà hiện tại, nàng đã trở lại, nàng mang theo cừu hận mà trở lại!

    Nàng không có xuống địa ngục, ngược lại lại từ trong địa ngục quay trở về!

    Mặc Lăng Hàn, sẽ không lâu nữa đâu, ngươi sẽ chết trong tay ta!

    Tử Khuynh nắm chặt tay lại, âm thầm thề, xương cốt đau đớn càng làm nàng ngày càng thanh tỉnh.

    Đột nhiên một mùi tanh hôi truyền vào mũi, Tử Khuynh mới phục hồi tinh thần. Nhìn thân thể của mình, từ lan da chảy ra một chất lỏng màu đen, cả người trở nên đen như mực, giống như bị vùi lấp ở trong bùn đen.

    Tẩy Tủy Đan, tẩy gân phạt tủy, đem toàn bộ tạp chất trong cơ thể nàng toàn bộ đều đẩy ra hết.

    Nhìn cơ thể chảy ra nhiều nước bùn như vậy, Tử Khuynh cuối cùng cũng biết, thân thể này có bao nhiêu tạp chất.

    "Phốc." Đang lúc suy nghĩ, Tử Khuynh cảm thấy dạ dày trào lên, từ trong miệng phun ra một ngụm máu đen.

    Độc!

    Máu đen vừa phun ra, Tử Khuynh liền phát hiện thân thể này bị nhiễm độc, hơn nữa nhìn ngụm máu đen này, không phải là độc tố bình thường, mà là phệ hồn chi độc!

    Phệ hồn chi độc, trong mười loại độc tố mạnh nhất, thế nhưng loại này lại đứng thứ năm!

    Tử Khuynh không ngờ thân thể này lại trúng phệ hồn chi độc.

    Nếu không phải vừa rồi mới tẩy gân phạt tủy, chỉ sợ thân thể này của nàng sẽ không chịu đựng được mấy ngày nữa!

    Vừa rồi mới phun ra một ngụm máu đen, coi như cũng đã loại trừ phân nửa độc tố trong cơ thể, còn một nửa kia, đối với nàng mà nói cũng không còn nguy hiểm, chờ thân thể tốt lên, nàng sẽ tự luyện chế ra giải độc đan là được.

    Thân thể chậm rãi đứng lên, những chất bẩn trên người cũng rớt xuống trên mặt đất, nàng chậm rãi đi tới tiên hồ nước, chuẩn bị rửa sạch chất bẩn trên cơ thể.

    Nhìn tiên hồ nước, Tử Khuynh cũng không đành lòng trực tiếp nhảy vào, nếu nàng thật sự nhảy vào đó rửa sạch, kia thật sự là phí phạm của trời!

    "Chủ nhân, ngài có thể đi Trúc Ốc không gian, Trúc Ốc có bồn tắm." Không biết từ lúc nào Tử Tịch đã xuất hiện, nhắc Tử Khuynh ở đây có Trúc Ốc không gian.

    Nghe Tử Tịch nhắc nhở, Tử Khuynh mới nhớ tới, Trúc Ốc không gian, hay bất cứ thứ gì, chỉ cần nghĩ đến nó thì nó sẽ liền xuất hiện.

    Tử Khuynh nhanh chóng tới chỗ Trúc Ốc, tốc độ đi này, hiển nhiên là tăng lên không ít, nếu bây giờ Tử Khuynh mà dừng lại một lát để quan sát một chút, thì có thể phát hiện hiện tại nàng đã là Hồng cấp linh giả.

    Đáng tiếc, nàng hiện tại chỉ nghĩ đến nhanh đi tẩy chất bẩn trên người, hoàn toàn không chú ý đến chuyện này.

    Rốt cuộc Tử Khuynh cũng ngồi ở trong thùng gỗ, khi đặt mình vào nước ấm, nàng mới phát hiện trong cơ thể của mình có một dòng nước ấm chuyển động.

    Dòng nước ấm ở khắp người nàng, Tử Khuynh trên mặt tràn đầy vui mừng.

    Linh lực!

    Thân thể của nàng rốt cuộc cũng có hấp thu linh lực!

    Vì nội lực Tử Khuynh trống rỗng, cho nên toàn bộ linh lực trong Tử Lan không gian liền tràn vào trong thân thể Tử Khuynh, cũng may cơ thể của nàng có thể dự trữ lượng lớn linh lực, nếu không e rằng lúc này nàng sẽ có nguy cơ bị linh lực bạo thể.

    "Khuynh nhi, ta trở về rồi." Thanh âm của Lăng Hạo Nhiên từ bên ngoài vang lên.
     
    Táo Ngọt, ILoveUBakaMạnh Thăng thích bài này.
  2. nguyn17

    Bài viết:
    2
    Chương 11: Tràn đầy ôn nhu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe thấy thanh âm của Lăng Hạo Nhiên, Tử Khuynh lập tức rời khỏi Tử Lan không gian, vừa ra khỏi Tử Lan không gian đã thấy Lăng Hạo Nhiên bước vào.

    "Khuynh nhi." Lăng Hạo Nhiên giọng nói ôn nhu, giống như cành liễu trên mặt nước, gợi lên lòng thoải mái.

    Lăng Hạo Nhiên không biết có phải mình bị ảo giác hay không, hắn cảm thấy Tử Khuynh lúc này có chút khác, nhưng bộ dáng vẫn chẳng có gì thay đổi, thật sự hắn không biết khác ở chỗ nào. Cảm thấy trên người nàng có một cổ áp lực khổng lồ không thể diễn tả thành lời, mặc dù biết thực lực của Tử Khuynh vẫn như cũ không thể hấp thu linh lực.

    Nàng đã từng là Thần cấp cường giả, dĩ nhiên có thể kiểm soát được linh lực, cho nên, hắn có cảm giác này nhưng không thể phát hiện là chuyện bình thường.

    "Khuynh nhi, đói bụng chưa, uống một chút canh gà đi." Lăng Hạo Nhiên cố ý ra chợ mua một con gà mái, làm thành canh, cho Tử Khuynh bồi bổ.

    Thật ra bây giờ thân thể Tử Khuynh đã hoàn toàn hồi phục, bất quá, nhìn trong mắt Lăng Hạo Nhiên toàn là quan tâm, nàng muốn mở miệng từ chối cũng phải nuốt lại vào bụng.

    "Ca ca, ngươi cũng uống." Tử Khuynh đem một nửa canh gà còn lại đưa cho Lăng Hạo Nhiên.

    "Được." Lăng Hạo Nhiên cũng không từ chối, lập tức uống hết canh gà còn lại, hắn muốn bảo tồn thể lực để bảo vệ cho Tử Khuynh.

    "Khuynh nhi, ngủ một giấc đi, ngày mai sẽ hết đau." Lăng Hạo Nhiên sờ đầu Tử Khuynh, để nàng nằm bên cạnh mình, để hắn dễ dàng dùng nhiệt độ cơ thể làm ấm cho Tử Khuynh.

    Tuy nói nam nữ thọ thọ bất tương thân, nhưng thời tiết về đêm trở lạnh, phải giữ ấm, huống chi bọn họ là huynh muội, cho dù không có huyết thống, nhưng cũng không cố kỵ nhiều.

    "Được." Rúc vào lòng Lăng Hạo Nhiên, Tử Khuynh chậm rãi nhắm mắt lại.

    Bởi vì có Lăng Hạo Nhiên ở đây nên nàng không thể vào Tử Lan không gian, cho nên đành hấp thu linh lực bên ngoài.

    Không biết có phải do đã tẩy gân phạt tủy hay không, Tử Khuynh không phải cố ý hấp thu linh lực trời đất, mà là linh lực tự động chui vào trong cơ thể của nàng. Hơn nữa, linh lực tự động chui vào là chỉ có Thần cấp cường giả mới có, vậy chẳng phải tốc độ tu luyện của nàng là làm ít mà lời to à?

    Sau khi tỉnh dậy, Lăng Hạo Nhiên mở mắt nhìn Tử Khuynh đang rúc người lại trong người mình, trên mặt tràn đầy ý cười.

    Ba năm, hắn chiếu cố Tử Khuynh ba năm, từ lúc còn là tiểu hài tử cho đến trở thành một tiểu cô nương. Hắn nhớ rõ ba năm trước, năm nàng bảy tuổi, bị người ta vứt ra đường trong khi tuyết đang rơi, toàn thân run rẩy, gương mặt vì lạnh mà tím lại, nhưng cặp mắt màu tím kia vẫn tràn ngập kiên định. Cũng bởi vì ánh mắt kiên định đó đã khiến hắn quyết định chiếu cố nàng, cho dù hắn chỉ là một hài tử mới mười ba tuổi.

    "Ca!" Vào lúc Lăng Hạo Nhiên mở mắt, Tử Khuynh cũng tỉnh dậy, vì không để Lăng Hạo Nhiên biết được, nàng cố thuyết phục mình phải ngủ.

    "Tỉnh." Lăng Hạo Nhiên theo thói quen mà sờ đầu Tử Khuynh, đáy mắt tràn đầy ý cười, "Hôm nay ngươi đừng ra ngoài, ở trong này nghỉ ngơi thật tốt."

    Lăng Hạo Nhiên đứng dậy, cũng không đợi Tử Khuynh trả lời liền ra ngoài, bước chân đi rất nhanh, sợ Tử Khuynh sẽ đuổi theo.

    Nhìn hắn như vậy, Tử Khuynh khoé miệng hơi hơi giơ lên.

    Tử Khuynh cũng không nghe lời dặn của Lăng Hạo Nhiên, sau khi Lăng Hạo Nhiên rời đi, nàng cũng từ trên mặt đất đứng dậy, khẽ dụi đôi mắt rồi ra ngoài.

    Tuy rằng nàng biết nàng đã trọng sinh lại ở ba năm sau, nhưng ba năm sau đã thay đổi như thế nào, thân thể này cũng không biết nhiều. Muốn biết ba năm sau sự tình như thế nào, chỉ có tửu lâu mới là nơi tốt nhất để thăm dò.
     
    Táo Ngọt, ILoveUBakaMạnh Thăng thích bài này.
  3. nguyn17

    Bài viết:
    2
    Chương 12: Sẽ không bỏ qua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe gì chưa? Mặc vương gia lại đón dâu! "

    " Mặc vương gia? "

    " Chính là chiến thần Mặc vương gia, ta là nghe cô bảy thẩm nói, nhi tử của thẩm là nha hoàn ở trong vương phủ, tuyệt đối là sự thật! "

    " Trời ạ, mấy ngay nay sao lại cưới nữa? "

    " Người là vương gia, lại là đệ nhất thiên tài, có thể gả cho hắn, tuyệt đối là phúc khí! "

    " Vậy sao, nếu ta mà có khuê nữ, ta nhất định phải để nữ nhi của ta gả cho hắn! "

    " Ha ha ha. Ngươi đang nằm mơ à? Nếu ngươi thật sự là có nữ nhi, Mặc vương gia cũng không thèm để ý, còn không nhìn xem bộ dạng của ngươi như thế nào! "

    " Hừ! Ngay cả khuê nữ của ngươi cũng vậy thôi, đừng nói là vương gia, ngay cả ta đều chướng mắt! "

    " Ngươi nha, thiếu não! "

    Nói xong liền động chân động tay, mà lúc này Tử Khuynh đã xuyên qua đám người, nghe được bọn họ nói chuyện, trong mắt sát ý sôi trào!

    Mặc Lăng Hàn quả nhiên chưa chết, ba năm trôi qua, hắn lại trầm trọng thêm!

    Ba năm, bọn họ từ cuộc chiến đó mà có thể đã trở thành ba năm, Mặc Lăng Hàn lại cưới thêm một nữ nhân, nghĩ đến hắn đối với nàng chỉ toàn khinh bỉ, lại đối với người khác vui vẻ, Tử Khuynh nắm chặt tay lại.

    Tí tách, máu không ngừng từ trong lòng bàn tay nhỏ giọt.

    Không phải vì đối với hắn vẫn còn tình yêu, mà là tràn ngập hận ý, không chỉ hận Mặc Lăng Hàn, mà còn hận với chính mình.

    Nàng thế nào lại có mắt không tròng, sao có thể yêu một nam nhân như hắn, vì nữ nhân khác mà không tiếc diệt toàn bộ Tử gia!

    Mỗi lần nghĩ đến Tử gia, Tử Khuynh tâm liền một trận co rút đau đớn, nếu không phải do nàng, Tử gia cũng không đến mức rơi vào cục diện này.

    Mặc Lăng Hàn, Thiên Cơ Các, nàng một người cũng sẽ không bỏ qua!

    Hận ý không ngừng từ trong cơ thể tràn ra ngoài.

    " Nha? Nữ hài tử kia. "Tử Khuynh sát khí trên người quá sắc bén, vô tình không khống chế được sát ý xung quanh thân thể, khiến cho nam tử trên tửu lâu chú ý tới.

    " Sát khí thật lớn! ", Mặt khác một nam tử ngồi đối diện cũng chú ý đến Tử Khuynh trong chốn đông người, sát khí như vậy, cư nhiên lại ở trên một nữ hài tử, thật sự có chút khó tưởng tượng!

    " Thú vị, thật là thú vị!"Nam tử vuốt ve ly trà, trong mắt tràn đầy hứng thú.

    Đã lâu rồi không gặp một người thú vị như vậy, nếu đã gặp được, thì không có lý nào lại bỏ qua.

    Nam tử thân ảnh chợt loé, đã cách Tử Khuynh một trăm mét.

    Không ngừng đến gần Tử Khuynh, nam tử khoé môi càng lúc càng giương lên độ cung lớn.

    Nguyên lại sát khí đầy người lại ở trên một nữ hài tử xinh đẹp này, làn da bạch ngọc, ánh mắt như trăng, khuôn mặt nhỏ thanh nhã như tiên, trong khiết vô cùng, cùng với một thân sát khí hoàn toàn bất đồng.

    Cặp mắt tràn ngập sát ý kia lúc này đã khôi phục bình thường, hai tròng mắt thâm thúy khiến cho người khác vừa nhìn vào đã có cảm giác bị hút hồn.

    Nhìn thân ảnh càng ngày càng gần, nam tử trong mắt càng ngày càng tò mò.

    Mà lúc này Tử Khuynh đã cảm nhận được cách đó không xa có một nam nhân dùng ánh mắt như nhìn con mồi mà nhìn mình, trong lòng chuông cảnh báo vang lên.

    Hắn muốn làm gì?

    Vừa rồi trong nháy mắt trên người nàng tràn ngập sát khí nhưng không kịp khống chế, chẳng lẽ chính lúc ấy hắn đã nhận thấy được sát khí trên người nàng?

    Nghĩ đến đây, Tử Khuynh tay càng thêm nắm chặt, trong lòng khẩn trương!

    Bây giờ đã trọng sinh, nàng nhất định phải tự khống chế cảm xúc của mình thật tốt, bằng không, nàng còn chưa kịp báo thù, thì đã bị người khác giết.

    Cảm thấy càng ngày hắn càng lại gần, Tử Khuynh rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ bộ dáng của nam nhân kia, Tử Khuynh trong mắt hơi hơi lập loè.

    Là hắn!
     
    Táo Ngọt, ILoveUBakaMạnh Thăng thích bài này.
  4. nguyn17

    Bài viết:
    2
    Chương 13: Khó có thể tin

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nguyên lại là bạn tốt của Mặc Lăng Hàn, Lạc Thiên Khuyết!

    Lạc Thiên Khuyết, là nhi tử của thừa tướng, thiên phú hơn người, phong độ nhẹ nhàng.

    Chỉ là, vì sao hắn có thể xuất hiện ở trong thành nhỏ này?

    Vừa nhìn Lạc Thiên Khuyết, Tử Khuynh trong đầu suy nghĩ.

    Đi lướt qua người hắn, Tử Khuynh tay bị Lạc Thiên Khuyết kéo lại, "Tiểu cô nương, ngươi khoan đi!"

    Lạc Thiên Khuyết quyết đoán ra tay, nhưng nhìn động tác của hắn, trông rất vô lại, nếu Tử Khuynh là những nữ hài tử khác, chỉ sợ lúc này đã thét chói tai, cho dù bây giờ nàng vẫn là một nữ hài tử mười tuổi.

    Đáng tiếc, nàng không phải là nữ hài tử bình thường, thấy Lạc Thiên Khuyết lôi kéo tay nàng, chỉ là nhìn hắn một cái, liền ném tay hắn ra, tiếp tục đi.

    Chỉ là, Lạc Thiên Khuyết lại không dễ dàng buông tha Tử Khuynh, lần nữa giữ tay nàng lại.

    "Tiểu cô nương, ta mời ngươi ăn cơm!" Nhìn Tử Khuynh một thân y phục rách nát, Lạc Thiên Khuyết hơi hơi nhíu mày một chút.

    Ăn cơm than bùn!

    Đây là lời của Tử Khuynh, đương nhiên, nàng cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng, trên mặt lại không có biểu lộ gì, "Vị công tử này, thỉnh ngươi buông tay, tuy nói ta còn là tiểu hài tử, nhưng là lôi kéo ở trên đường, sẽ tổn lại đến trong sạch của ta!" Tử Khuynh cố ý nhấn mạnh hai chữ "Trong sạch".

    Nghe Tử Khuynh nói vậy, Lạc Thiên Khuyết khoé miệng giương lên, có chút không nói thành lời.

    "Tiểu nha đầu, bản công tử tâm tình rất tốt, chỉ muốn mời ngươi ăn cơm mà thôi, ngươi không cần suy nghĩ nhiều!" Lạc Thiên Khuyết cố ý nhấn mạnh hai chữ "Nghĩ nhiều", ý nói Tử Khuynh suy nghĩ sâu xa rồi.

    Tử Khuynh nghe Lạc Thiên Khuyết nói vậy, nhịn không được trợn mắt, nàng thật sự không nghĩ tới Lạc Thiên Khuyết thế nhưng lại có một mặt này. Tuy nói nàng đã từng cùng hắn tiếp xúc, nhưng cũng không tiếp xúc quá, có thể nói chỉ là nói chuyện sơ qua.

    Bất quá, trong ấn tượng của nàng, hắn không phải là một người không đáng tin cậy.

    "Được, công tử, mời!" Tử Khuynh hơi hơi lùi lại, ý bảo Lạc Thiên Khuyết dẫn đường. Tử Khuynh thay đổi nhanh như vậy khiến Lạc Thiên Khuyết hắn trở tay không kịp.

    Từ phản ứng vừa rồi, Tử Khuynh tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng là hiện tại, nàng lại nhanh như vậy thay đổi ý định, rốt cuộc là vì sao?

    Lạc Thiên Khuyết cũng không phải là người không có mắt nhìn người, trước đó hắn thấy Tử Khuynh không thích hợp mới làm ra động tác càn rỡ, đương nhiên, còn có nguyên nhân khác, hắn cũng không đem Tử Khuynh là nữ nhân mà đối đãi.

    Chỉ là hiện tại, Tử Khuynh đột ngột chuyển tác phong, làm hắn không kịp tiếp thu.

    "Công tử, không phải muốn mời ta ăn cơm sao? Sao lại không đi? Ta thật sự rất nói bụng! Ku ku ku." Đúng lúc này, Tử Khuynh phối hợp ôm bụng gọi vài tiếng.

    Từ sáng tới giờ nàng thật sự chưa ăn gì, coi như có kẻ xem tiền như rác đưa tới cửa, nàng sao có thể không ăn.

    "Đi!" Lạc Thiên Khuyết vung quần áo đi trước dẫn đường, đáy mắt vẫn còn lập loè thâm thúy, quang mang.

    Ngồi ở cửa sổ, nhìn về hướng Tử Khuynh cùng Lạc Thiên Khuyết cùng vào, khoé môi khẽ nhếch, tuy rằng không nghe bọn họ nói gì, nhưng nhìn bọn họ tứ chi ngôn ngữ, vẫn là đoán được vài câu, nhìn Lạc Thiên Khuyết quang mang bước vào, Dạ Vô Song khẽ cười.

    Tử Khuynh theo Lạc Thiên Khuyết tiến vào trong, nhìn thấy Dạ Vô Song, nàng lần nữa mở to mắt!

    Dạ Vô Song, hắn cư nhiên cũng xuất hiện trong tòa thành nhỏ này, thật sự là có chút khó có thể tin!

    Lấy thân phận của hai người bọn họ ra, có thể hạ mình xuất hiện ở tòa thành nhỏ này, tuyệt đối là có mục đích!
     
    Táo NgọtILoveUBaka thích bài này.
  5. nguyn17

    Bài viết:
    2
    Chương 14: Dò xét trong mắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tòa tiểu thành này có đồ vật gì hấp dẫn bọn họ sao?

    "Ngươi nhận thức ta?" Sau khi Tử Khuynh tiến vào phòng, Dạ Vô Song hai mắt liền chặt chẽ khóa trên người nàng, không chỉ có Lạc Thiên Khuyết cảm thấy hứng thú với nàng mà ngay cả hắn cũng vậy.

    Bất quá, sau khi Tử Khuynh tiến vào phòng, nhìn đến phản ứng khi thấy hắn trong mắt nàng, khiến hắn tự giác cho rằng, nàng nhận thức hắn!

    "Không nhận thức!" Tử Khuynh quyết đoán lắc đầu, cho dù từng bọn họ nhận thức, nhưng là hiện tại bọn họ cũng không có khả năng sẽ nhận thức.

    Bọn họ đều là nhân vật thiên tài cao cao tại thượng, so với nàng, căn bản là không có bất kỳ quan hệ gì, cho dù đã từng, nàng cũng chỉ là lấy danh nghĩa vương phi của Lăng Mặc Hàn để quen biết, ở trong mắt bọn họ, chỉ sợ so với người bình thường người đều không bằng.

    Lạc Thiên Khuyết ngược lại là không có nghĩ tới Dạ Vô Song sẽ chủ động mở miệng, hơi hơi có chút ngạc nhiên.

    Ùng ục ùng ục.

    Bụng Tử Khuynh lại lần nữa bắt đầu kêu to lên, xoát, lập tức, Tử Khuynh đỏ mặt, triệt để đỏ.

    Hai đời làm người, nàng còn chưa từng chật vật như vậy.

    Nếu như nói, trước đó bụng kêu to là do chính mình cố ý nói, như hiện tại, quả thực là bản năng của thân thể, ùng ục ùng ục, bụng không ngừng mà phát ra đói biểu tình.

    Mặt nàng càng ngày càng hồng lên, nếu như là ở trước mặt người khác, có lẽ Tử Khuynh mặt sẽ không như vậy hồng, nhưng mà hiện tại, lại là ở trước mặt bằng hữu của Mặc Lăng Hàn, điều này làm cho Tử Khuynh có loại cảm giác không ngẩng đầu lên nổi.

    Lạc Thiên Khuyết nhìn đến Tử Khuynh mặt trở nên đỏ bừng, ánh mắt hơi hơi lòe, chút hài hước nhìn sang Dạ Vô Song!

    Nếu như hắn đoán không nhầm, Tử Khuynh mặt đỏ là bởi vì sự tồn tại của Dạ Vô Song, phải biết rằng lúc trước, Tử Khuynh ở trước mặt của hắn đã xấu mặt rồi!

    Làm bạn tốt, chỉ cần một ánh mắt, liền có thể hiểu được đối phương đang suy nghĩ cái gì, cho nên, thấy được Lạc Thiên Khuyết liếc tới với ánh mắt đầy trêu tức, Dạ Vô Song liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì, bất quá, lại thông minh không có biểu lộ ra.

    Mà lúc này Tử Khuynh, còn không biết Lạc Thiên Khuyết trong đầu đã có cái suy nghĩ đáng khinh như vậy!

    "Nếu đã đói bụng, ngươi liền gọi đồ đi!" Dạ Vô Song lần nữa lên tiếng, mà hắn mở miệng, cũng lại lần nữa đưa tới ánh mắt dò xét của Lạc Thiên Khuyết.

    Cái kia giống như đèn pha một trăm vạn hào quang chiếu lên trên người, liền tính muốn xem nhẹ đều khó.

    Cũng may, Dạ Vô Song đã sớm luyện thành một thân "Tường đồng vách sắt", dù là Lạc Thiên Khuyết như thế nào minh trào ám phúng, hắn đều sừng sững bất động!

    Rất nhanh, Tiểu Nhị liền đem đồ ăn dọn đủ lên, Tử Khuynh cũng không chờ bọn họ mở miệng, tự lo tự quản ăn.

    Tuy nói bụng rất đói, nhưng mà kiếp trước tu luyện, khiến cho nàng liền tính tại cực độ đói khát, nàng cũng không có mất đi lễ nghi, một miếng nhỏ rồi lại một miếng nhỏ từ từ đem nuốt vào bụng.

    Tuy nói động tác ưu nhã, nhưng mà cái này sức ăn tuyệt đối không phải đùa.

    Nơi chiếc đũa của Tử Khuynh đi qua, đều là không còn sót lại.

    Ngay từ đầu, Lạc Thiên Khuyết cùng Dạ Vô Song nhìn Tử Khuynh một bộ dáng ưu nhã, trong mắt đều có thăm dò sắc bén, bất quá, rất nhanh, trong mắt bọn họ thăm dò liền

    Biến thành kinh ngạc.

    Bởi vì Tử Khuynh càn quét, rất nhanh, trên bàn thực ăn hơn nửa đã rơi vào trong bụng nàng, thức ăn còn lại, cũng là nàng không thích ăn, hoặc là nói làm được không đủ tiêu chuẩn.

    "Ngươi." Lộ Thiên Khuyết nhìn đến bụng nhỏ của Tử Khuynh, trong mắt tràn đầy vẻ hoài nghi.

    Cái này thân thể nhỏ bé, thế nhưng lại có đại lượng lớn đến như vậy, nhiều món như thế ăn xuống, bụng của nàng lại còn là khô quắt, liền một chút dấu vết lớn lên đều không có, quả thực là quá bưu hãn đi!

    "Xin lỗi, không cẩn thận, đều ăn sạch!" Tử Khuynh nói thì nói như vậy, nhưng mà trong mắt lại không có bất kỳ ý xin lỗi nào, mà như đang nói chuyện, người nàng cũng từ trên ghế đứng lên, bước chân đi phía trước, hướng tới ngoài cửa mà đi.
     
    Táo NgọtILoveUBaka thích bài này.
  6. nguyn17

    Bài viết:
    2
    Chương 15 Mộng Huyễn rừng rậm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cứ như vậy đi sao?" Ở lúc Tử Khuynh bước chân sắp ra khỏi cửa phòng trong nháy mắt đó, Dạ Vô Song liền lên tiếng.

    "Chẳng lẽ còn muốn mời ta uống trà sao?" Tử Khuynh xoay người, đôi mắt nhìn thẳng Dạ Vô Song, không có bất kỳ ý định né tránh.

    Đối với sự xuất hiện bất ngờ của hai người, Tử Khuynh không nghĩ cùng bọn họ có quá nhiều quan hệ, chung quy bọn họ với nàng chính là không thuộc cùng một thế giới.

    Lại nói, sau này, nàng có lẽ sẽ chống đối với bọn họ, một khi đã như vậy, hiện tại có thể tránh né chính là điều kiện tiên quyết, nàng vẫn không nên cùng bọn họ tiếp xúc quá nhiều là tốt nhất.

    Nghe được lời nói của Tử Khuynh, ở đây hai vị nam sĩ khóe miệng đều không tự chủ co rúm một chút.

    Cái này, sau khi ăn no, chẳng lẽ bọn họ chỉ có thể uống trà thôi sao?

    Khi nào, ở trong mắt người khác, bọn họ so ăn cơm uống trà đều không bằng.

    Phải biết rằng, tại đô thành này, người muốn cùng bọn họ nói chuyện có thể xếp thành hàng dài, Tử Khuynh thì tốt rồi, không muốn cùng bọn họ nói chuyện thậm chí còn muốn mau chóng rời đi.

    Bất quá, phản ứng của Tử Khuynh, cũng là điều bọn họ muốn.

    Bọn họ mong muốn người, không phải đối với bọn họ si luyến, cũng không phải là mười phần tôn kính bọn họ, bọn họ mong muốn chính là người có thể không để ý đến thân phận mà thẳng thắn đối với bọn họ mà Tử Khuynh vừa vặn phù hợp yêu cầu này.

    "Ngồi xuống đi, chúng ta có chuyện muốn nói với ngươi!" Lúc này đây mở miệng không còn là Dạ Vô Song, mà là Lạc Thiên Khuyết.

    Tử Khuynh ngồi vào chỗ của mình, đôi mắt nhìn thẳng đằng trước, "Nói đi, thời gian của bổn cô nương tương đương quý giá!"

    Kiếp trước Tử Khuynh vì Mặc Lăng Hàn thu liễm một thân tao nhã, cam nguyện trở thành người đứng sau hắn, đương nhiên cũng che dấu tính cách của chính mình, mà bây giờ, sống lại một đời, nàng đương nhiên muốn sống cho chính mình, cũng không hề thu liễm nguyên bản tính cách.

    Lại lần nữa, Lạc Thiên Khuyết cùng Dạ Vô Song khóe miệng kéo lên một cái, đối với tính tình không thu liễm của Tử Khuynh, bọn họ thật sự không biết nên nói tính cách này của nàng là tốt hay không, bất quá, khó có khi gặp được người thú vị như vậy, bọn họ cũng không nguyện ý bỏ qua.

    "Ngươi là người sống trong thành này?" Rốt cuộc bọn họ vẫn là đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích.

    Nghe được câu hỏi của bọn họ, Tử Khuynh cũng không lộ ra biểu tình nào, nàng đã đoán mục đích bọn họ đi tới nơi này nhất định là không tầm thường.

    "Đúng!" Tử Khuynh gật đầu, cũng không có hỏi tới bọn họ vì sao lại hỏi tới vấn đề này, nói chuyện khôn khéo, cũng không đem toàn bộ lời đều nói ra.

    "Vậy ngươi có biết Mộng Huyễn rừng rậm ở phía ngoài ngàn dặm?" Khi nhắc tới bốn chữ Mộng Huyễn rừng rậm, trong mắt Lạc Thiên Khuyết lóe lên một mạt ánh sáng.

    Mộng Huyễn rừng rậm, khi bốn chữ này xuất hiện trong đầu Tử Khuynh thì bỗng nhiên, có một cỗ lực lượng triệu hồi, đang hấp dẫn nàng đến đó, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

    "Ta biết!" Tử Khuynh gật đầu một cái, đem hoài nghi trong lòng chôn giấu, nếu bọn họ đã hỏi Mộng Huyễn rừng rậm, như vậy bọn họ tất nhiên sẽ đi đến Mộng Huyễn rừng rậm, mà nàng cũng chỉ cần cùng bọn họ đi chung là được.

    "Vậy ngươi biết truyền thuyết của Mộng Huyễn rừng rậm không?" Lạc Thiên Khuyết cùng Dạ Vô Song liếc nhìn nhau, Lạc Thiên Khuyết không ngừng cố gắng.

    "Ngươi nói Thần Thú trong Mộng Huyễn rừng rậm sao?" Tử Khuynh tình cờ nghe nói qua ở trong Mộng Huyễn rừng rậm có Thần Thú xuất hiện, liên kết với lời nói của bọn họ, liền biết, cái được gọi là truyền thuyết kia chỉ sợ chính là thần thú.

    "Ngươi cũng biết?" Nguyên bản bọn họ cho rằng Tử Khuynh là một tiểu nữ hài chắc hẳn sẽ không biết việc này, lại không nghĩ tới ngay cả nàng đều nghe nói qua, như vậy Mộng Huyễn rừng rậm nhất định sẽ rất náo nhiệt.

    "Ân, các ngươi muốn đi Mộng Huyễn rừng rậm khế ước thần thú sao?" Tử Khuynh tận lực biểu hiện ra bộ dáng của một tiểu hài tử đáng tiếc, liền tính nàng dù giả trang như thế nào, cũng đều không giống một tiểu nữ hài 10 tuổi.

    Lúc này đây trong mắt Lạc Thiên Khuyết và Dạ Vô Song, nàng chính là một nữ hài vô cùng thần bí, cho dù lúc này nàng một thân rách nát..
     
    Táo NgọtILoveUBaka thích bài này.
  7. nguyn17

    Bài viết:
    2
    Chương 16: Không hề trở thành gánh nặng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chính là, chúng ta muốn đi Mộng Huyễn rừng rậm, ngươi có thể dẫn đường không?" Lạc Thiên Khuyết cũng không có từ bỏ, trong mắt Tử Khuynh chợt lóe lên một tia hưng phấn rồi liền biến mất.

    Bọn họ sở dĩ không có tùy tiện tiến vào Mộng Huyễn rừng rậm, không phải bởi vì thực lực của bọn họ có vấn đề, mà là bọn họ nghe nói muốn tiến vào đến Mộng Huyễn rừng rậm, nhất định phải có nữ tử đi cùng.

    Nữ tử, đối với bọn họ mà nói, thật sự chỉ cần phất phất tay, liền có thể gọi tới một đám, nhưng mà bọn họ lại không cần những người có lòng dạ khó lường kia, cho nên, bọn họ hiện tại chính là muốn tìm một người đối với bọn họ không có mục đích nào.

    Tìm kiếm trong ngàn vạn người, cuối cùng, bọn họ cũng tìm được Tử Khuynh!

    Chỉ là, bọn họ không biết là, Tử Khuynh tuy rằng chướng mắt bọn họ, nhưng mà, đối với bọn họ, vẫn là có mục đích nhất định.

    "Vì sao?" Tử Khuynh đột nhiên nghe được lời nói của Lạc Thiên Khuyết, trong nháy mắt hiện lên kinh ngạc, dựa theo đạo lý mà nói, muốn dẫn đường cho bọn hắn đây tuyệt đối là nhiều vô số, nhưng mà hiện tại, bọn họ lại làm bảo nàng dẫn đường, đây khẳng định là có mục đích nào đó không thể cho ai biết.

    "Chẳng lẽ ngươi không nghĩ kiếm thêm một khoản thu nhập sao?" Lạc Thiên Khuyết không nói cho nàng biết, nguyên nhân chân chính là cần phải có nữ tử đi cùng, mà là đường hoàng tìm một lí do khác.

    Tử Khuynh đương nhiên sẽ không tin tưởng lý do ngu ngốc của hắn, bất quá, khoản thu nhập thêm này, nàng thật sự là muốn kiếm một chút, ít nhất có thể giúp cho Lăng Hạo Nhiên không cần phải cố sức như vậy.

    Trong trí nhớ của nàng có rất nhiều ký ức về công việc vất vả của Lăng Hạo Nhiên, mỗi khi hồi tưởng lại, hốc mắt nàng liền ướt át, lấy thiên phú và thực lực của Lăng Hạo Nhiên, trở thành học viên của Lăng Thiên học viện hoàn toàn không phải vấn đề, nhưng mà bởi vì nàng, vì chiếu cố nàng, hắn từ bỏ lệnh triệu tập dự thi trở thành học viên của Lăng Thiên học viện.

    Mà nay năm, sẽ là một năm triệu tập dự thi cuối cùng nếu như hắn lại bỏ qua, như vậy hắn cả đời này đều không có cách nào tiền vào học phủ cao nhất của Lăng Thiên đại lục.

    Nghĩ đến đây, ánh mắt Tử Khuynh liền u ám, hắn luôn suy nghĩ vì nàng như vậy, lần này, nàng cũng phải suy nghĩ vì hắn, nếu như nàng vẫn là nàng vô năng của trước kia, có lẽ nàng sẽ an tâm nhận lấy những gì hắn cho nàng, nhưng mà hiện tại, nàng đã không phải là nàng trước kia, nên nàng tuyệt đối không thể bởi vì chính mình mà làm chậm trễ hắn!

    "Khi nào bắt đầu xuất phát?" Tử Khuynh cầm nắm tay, đều nói một chén cơm đói chết một tráng hán, hiện tại nàng, quả thật cần đến tiền tài của hai người kia để cải thiện sinh hoạt một chút.

    "Ngày mai!" Lạc Thiên Khuyết nhìn nắm tay nắm chặt của Tử Khuynh, không biết trong thời gian thật ngắn kia, nàng nghĩ tới điều gì, vì sao tại trên người của nàng lại có một loại cảm giác lực lượng kích phát?

    "Ta có thể mang theo một người không?" Tử Khuynh muốn đi Mộng Huyễn rừng rậm, Lăng Hạo Nhiên tuyệt đối muốn cùng đi chung, hắn tuyệt đối sẽ không để cho mình mạo hiểm, một khi đã như vậy, nàng cũng chỉ có thể để cho hắn đi chung.

    "Là ai?" Dạ Vô Song nghe được lời nói của Tử Khuynh, ánh mắt hơi hơi lóe ra.

    "Ca ca!" Khi Tử Khuynh nhắc đến hai chữ ca ca thì trong mắt tràn đầy nhu tình, toàn thân cũng trở ấm áp.

    Biến cố này, làm cho Lạc Thiên Khuyết và Dạ Vô Song sắc mặt hơi thay đổi một chút, nữ hài tử khi nãy giương nanh múa vuốt như vậy, thế nhưng khi nhắc tới ca ca của mình thì lại có thể trở nên nhu tình như nước như vậy, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin tưởng.

    "Được, không thành vấn đề, ngày mai ở hội hợp ở nơi này!" Lạc Thiên Khuyết ước định thời gian, ánh mắt vẫn không có dời đi trên người Tử Khuynh.

    "Còn có việc sao?" Đối với thăm dò của Lạc Thiên Khuyết, Tử Khuynh vẫn là chưa từng coi thường.

    "Ngươi chẳng lẽ không sợ sao?" Mộng Huyễn rừng rậm cũng không phải là người bình thường có thể tiến vào, phải biết rằng, bên trong tràn đầy nguy hiểm, lại giả như, lúc này đây chỉ sợ khi tiến vào Mộng Huyễn rừng rậm, cũng không chỉ có một mình bọn họ.
     
    Táo NgọtILoveUBaka thích bài này.
  8. nguyn17

    Bài viết:
    2
    Chương 17: Ta bảo hộ ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sợ! Làm sao có thể không sợ! Muốn trở thành cường giả, liền tính sợ hãi, ta cũng chỉ có thể tiến về phía trước, con đường cường giả nhất định phải dùng huyết tinh để đi lên! Dù sợ hãi, cũng sẽ không lùi bước!" Bên trong thân thể nhỏ bé của Tử Khuynh liền bạo phát ra vô hạn lực lượng.

    Giờ khắc này, trên người Tử Khuynh hào quang vô hình tỏa ra vô số, khiến cho Lạc Thiên Khuyết và Dạ Vô Song không mở mắt nổi.

    Hai người liếc nhau, đều là từ trong mắt đối phương nhìn thấy vẻ khiếp sợ, thiếu nữ này, lại một lần nữa, làm cho bọn họ khiếp sợ, có lẽ, quãng thời gian trong tương lai, họ sẽ nhận được càng nhiều khiếp sợ hơn.

    Xem ra, lần này hành trình đi Mộng Huyễn rừng rậm, sẽ có thu hoạch không tưởng được.

    Lần này, Tử Khuynh rời đi, hai người cũng không giữ lại, tuy nói tiến vào Mộng Huyễn rừng rậm, bọn họ đã chuẩn bị từ lâu, những thứ cần thiết gì đó, cũng đã có bên trong không gian giới chỉ, nhưng mà dù sao cũng nên chuẩn bị một chút.

    Sau khi Tử Khuynh rời đi, cũng không có hỏi thăm bất cứ chuyện gì, có một số việc có lẽ không cần chính mình cố ý đi hỏi thăm, đến thời điểm, tự nhiên sẽ truyền vào trong tai nàng.

    Lại giả, thời gian nàng rời đi ngôi miếu đổ này cũng đã lâu, nếu như nàng còn không quay, chỉ sợ Lăng Hạo Nhiên lo đến sốt ruột.

    Quả nhiên, khi nàng vừa bước vào miếu đổ nát, đã nhìn thấy Lăng Hạo Nhiên vội vàng từ trong miếu đổ nát chạy đến, hiển nhiên là phát hiện nàng không ở đây, hắn nóng vội đến sơ chí.

    "Ca ca!" Tử Khuynh nhìn đến bộ dáng vội vàng của Lăng Hạo Nhiên, hốc mắt có chút ướt át, đã bao lâu nàng không có được sự quan tâm như vậy, từ sau khi trở thành Lăng vương phi, nàng cùng Tử gia không có quá nhiều qua lại, thân tinhd trong quá khứ cũng theo đó mà dần phai nhạt.

    Ở trong một khắc trước khi chết kia, nàng hối hắn càng không kịp, nếu như trời cao đã cho nàng cơ hội trở lại một lần nữa, nàng tất nhiên muốn tẩy rửa đôi mắt của mình để thấy rõ được lòng người.

    Cũng trong một khắc kia, nàng muốn đoạn tình tuyệt ái, chỉ cần không yêu, thì sẽ không tổn thương, chỉ là, Lăng Hạo Nhiên một lần lại một lần ôn nhu, làm cho tâm nàng liền trở nên ấm áp, khiến cho cái tên Lăng Hạo Nhiên này, từ từ tiến vào trong lòng nàng.

    "Khuynh Nhi, ngươi đã đi đâu? Làm ta sợ muốn chết!" Sau khi nhìn thấy Tử Khuynh, Lăng Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, bất quá, sắc mặt lại không phải là đặc biệt tốt, khi trở lại miếu đổ nát, không nhìn thấy Tử Khuynh đâu, hắn thật sự nóng nảy, sợ sau khi tạm biệt lại nhìn thấy một màn Tử Khuynh bị người đánh đến bể đầu chảy máu kia.

    "Ta bụng đói, đi bên ngoài tìm ít đồ, ca ca không cần lo lắng, ta sẽ bảo hộ chính mình, cũng sẽ bảo vệ ngươi!" Tử Khuynh giơ giơ quả đấm nhỏ, trong mắt tràn đầy là vẻ kiên định.

    Đúng vậy, nàng sẽ bảo hộ Lăng Hạo Nhiên, cho dù trả giá sinh mệnh cũng không tiếc!

    Lăng Hạo Nhiên nhìn vẻ mặt kiên định Tử Khuynh, trong mắt mỉm cười, sờ sờ Tử Khuynh đầu, "Ân, đợi Khuynh Nhi trưởng thành, ca ca, sẽ chờ ngươi đến bảo hộ. Bất quá, về sau cũng đừng chạy loạn, nếu đói bụng, đợi ca ca trở về, sẽ làm đồ ăn cho ngươi!"

    Lăng Hạo Nhiên không nghĩ đả kích tâm tình tốt đẹp này của Tử Khuynh, với tình trạng thân thể của Tử Khuynh, hắn biết, nếu như có thể, hắn tình nguyện đổi thiên phú của hắn cho nàng, cũng không hi vọng nàng thừa nhận đau đớn như vậy.

    Bất quá, khiến cho hắn kỳ quái là, lần này, sau khi Tử Khuynh tỉnh lại, dường như trở nên không giống với trước kia, trong mắt tràn đầy là khúm núm, nhưng mà hiện tại, lại trở nên kiên định, khiến hắn có một loại cảm giác như không phải là nàng.

    "Ca ca, chúng ta đi Mộng Huyễn rừng rậm đi!" Tử Khuynh biết, Lăng Hạo Nhiên đối với lời nói của nàng, sẽ không tin tưởng, nhưng nàng sẽ lấy hành động thực tế để chứng minh, nàng sẽ bảo hộ hắn!

    Mà bây giờ, nàng muốn chuyển đề tài, liền đem chuyện nàng muốn đi Mộng Huyễn rừng rậm nói ra!

    Lúc này Lăng Hạo Nhiên còn chưa biết, tương lai, Tử Khuynh cho hắn bao nhiêu rung động lớn, vì cái hứa hẹn hôm nay, mang đến cho hắn là vô tận vinh quang!
     
    Táo NgọtILoveUBaka thích bài này.
  9. nguyn17

    Bài viết:
    2
    Chương 18: Đưa ra quyết định

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mộng Huyễn rừng rậm, ngươi nói, ngươi muốn đi Mộng Huyễn rừng rậm?" Nghe được lời nói của Tử Khuynh, Lăng Hạo Nhiên thanh âm đột nhiên cao lên, trong mắt càng là khó có thể tin được.

    "Ca ca, làm sao vậy? Chẳng lẽ không thể đi sao?" Phản ứng của Lăng Hạo Nhiên, thực sự quá không giống bình thường, nếu như là tình huống bình thường, liền tính nghe được nàng muốn đi Mộng Huyễn rừng rậm, hắn cũng sẽ không có vẻ mặt khẩn trương như vậy, càng sẽ không xem nhẹ lời nói của nàng, nàng nói là bọn họ, mà không phải là bản thân nàng.

    "Không có việc gì! Ngươi vì sao muốn đi Mộng Huyễn rừng rậm?" Lăng Hạo Nhiên phát hiện chính mình phản ứng quá mức kích động, sau khi hít sâu vài hơi, liền đem cảm xúc giấu đi.

    "Kiếm tiền!" Tử Khuynh nhìn bộ mặt biến Hoa của Lăng Hạo Nhiên, biết Lăng Hạo Nhiên có việc gạt nàng, bất quá, nàng không vội, nếu hắn không nói, như vậy nàng cũng sẽ không miễn cưỡng hắn, chờ đến lúc hắn cảm thấy có thể đem sự tình nói ra, hỏi lại cũng không muộn.

    "Kiếm tiền?" Lời nói của Tử Khuynh, một câu so một câu càng kình bạo, hắn đích thực chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày sẽ từ trong miệng Tử Khuynh nghe được hai chữ kiếm tiền.

    "Ân, có người thuê ta, để cho ta dẫn bọn họ tiến vào Mộng Huyễn rừng rậm." Tử Khuynh hai năm rõ mười đem kết quả sự tình phát sinh, nói cho Lăng Hạo Nhiên.

    "Ca ca, Lăng Thiên học viện, đối với ngươi mà nói, là một lần cuối cùng, nếu như ngươi lại không tham gia chiêu sinh dự thi của Lăng Thiên học viện, như vậy ngươi sai này sẽ không có cách nào tiến vào bên trong Lăng Thiên học viện. Ta biết ca ca không yên tâm ta một mình ở bên ngoài, lần này, ta sẽ cùng ca ca tham gia chiêu sinh dự thi của Lăng Thiên học viện, chúng ta cùng nhau tiến vào Lăng Thiên trong học viện!" Tử Khuynh nắm lấy tay Lăng Hạo Nhiên nói.

    Lăng Thiên học viện, kiếp trước nàng, cũng không có tiến vào, bất quá, lại trong nhận thức người bên trong.

    Nghĩ tới người ở trong Lăng Thiên học viện nhân, Tử Khuynh trong mắt lóe lên một mạt nhu sắc!

    Nghe được Tử Khuynh nói, Lăng Hạo Nhiên rơi vào trong trầm mặc.

    Mộng Huyễn rừng rậm, nếu như có thể, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Tử Khuynh tiến vào, năm đó, hắn chính là ở bên ngoài Mộng Huyễn rừng rậm nhìn thấy Tử Khuynh, một thân máu đen, theo bản năng, hắn cảm thấy vết thương trên người Tử Khuynh cùng Mộng Huyễn rừng rậm nhất định có liên quan, cho nên, hắn không muốn cho nàng tiến vào bên trong Mộng Huyễn rừng rậm.

    Nhưng mà, Lăng Thiên học viện, nghĩ tới Lăng Thiên học viện, Lăng Hạo Nhiên dù không có bị Tử Khuynh cầm tay cũng đã nắm lại, hắn muốn trở thành học viên Lăng Thiên học viện, bởi vì đó là con đường trở thành cường giả nhất phải đi qua.

    Thật lâu sau, nhìn vẻ mặt kiên định Tử Khuynh, Lăng Hạo Nhiên rốt cuộc vẫn là gật đầu một cái.

    Hắn muốn bảo hộ nàng, như vậy hắn cần thiết phải trở nên cường đại, hắn không muốn lại nhìn thấy Tử Khuynh bị đánh đến đầu rơi máu chảy, một thân hấp hối, cho nên, hắn muốn trở thành học viên của Lăng Thiên học viện.

    Sau khi Tử Khuynh thấy Lăng Hạo Nhiên gật đầu, cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nếu như Lăng Hạo Nhiên kiên quyết không cho nàng đi Mộng Huyễn rừng rậm mà nói, như vậy nàng cũng chỉ có thể từ bỏ, cũng may hắn cuối cùng là đồng ý.

    "Khuynh Nhi, ngươi biết bọn họ vì sao tìm tới ngươi không?" Lăng Hạo Nhiên đối với chuyện tiến vào Mộng Huyễn rừng rậm cần thiết có nữ tử đi cùng, truyền thuyết này cũng không rõ ràng, cho nên, hắn cũng hiếu kì nguyên bọn họ chọn đến Tử Khuynh.

    "Đại khái là nhìn ta khả ái đi!" Tử Khuynh đối với Lăng Hạo Nhiên mỉm cười, nàng cũng không rõ ràng trong hồ lô của bọn họ bán là loại dược gì, bất quá, duy nhất có thể khẳng định một chút là, bọn họ sở dĩ mang theo nàng là vì giảm bớt phiền toái.

    Liền hai người bọn họ, vô luận đi đến nơi nào đều là vật sáng, nếu như đổi thành nữ tử bình thường, như vậy khẳng định sẽ đối với bọn họ phạm hoa si, mà người như bọn họ, nhất chán ghét chính là như thế.

    Không thể không nói, Tử Khuynh, nàng là minh bạch!
     
    Táo NgọtILoveUBaka thích bài này.
  10. nguyn17

    Bài viết:
    2
    Chương 19: Đột phá Hồng cấp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lăng Hạo Nhiên nghe được lời Tử Khuynh nói, không khỏi bật cười, sờ sờ Tử Khuynh đầu, "Ngươi ngoan ngoãn ở trong này, ta đi chuẩn bị một chút đồ vật ngày mai cần dùng!"

    Nếu ngày mai chuẩn bị đi Mộng Huyễn rừng rậm, như vậy chuẩn bị vẫn là cần thiết, ít nhất phải mua một chút lương khô.

    Nhìn tiền còn lại trong túi, Lăng Hạo Nhiên thở dài thật sâu, liền hướng cửa hàng thực phẩm đi đến.

    Phản ứng của Lăng Hạo Nhiên đều bị Tử Khuynh thu vào trong mắt, "Ca ca, đây là lần cuối cùng, về sau, chúng ta sẽ không vì kế sinh nhai mà đau đầu!"

    Tử Khuynh thề, đây là lần cuối cùng, sau này bọn họ, tuyệt đối sẽ không vì tiền tài mà hao tổn tâm trí.

    Lăng Hạo Nhiên vừa đi xa, Tử Khuynh liền lắc mình tiến vào trong Tử Lan không gian, vừa tiến vào Tử Lan không gian, thanh âm Tử Tịch liền vang lên, "Chủ nhân, ngài thật sự nếu không tu luyện, như vậy linh lực lúc trước thu hoạch được đều sẽ biến mất!"

    Bỗng nhiên, Tử Tịch nói, giống như một loại bình địa kinh lôi, chấn kinh đến mức trong mắt Tử Khuynh nhất thời không có phản ứng.

    Đây là ý gì?

    Cái gì gọi là linh lực đạt được đều mất đi?

    Tuy rằng linh lực trong cơ thể nàng còn chưa có hoàn toàn giảm xuống, nhưng là cũng sẽ không giống như theo lời nói của Tử Tịch, biến mất!

    "Chủ nhân, ngài cũng không cần hoài nghi lời nói của ta, ngài lúc trước hấp thu linh lực, nếu như không nhanh chóng đem nó chuyển hóa thành linh lực của bản thân, như vậy, linh lực của ngươi hấp thu lúc trước sẽ biến mất, hoàn toàn biến mất, cho nên, thừa dịp quãng thời gian này, ngài mau chóng hấp thu đi!" Tử Tịch cũng không phải là nói chuyện giật gân, chung quy lúc trước nàng hấp thu linh lực đều không phải là của mình, muốn đem linh lực kia biến thành linh lực của mình, chỉ có thể luyện hóa.

    Nghe được Tử Tịch giải thích, Tử Khuynh liền không nhiều lời nữa, lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu đem linh lực trong thân thể luyện hóa.

    Chung quy đã từng là thần cấp cường giả, cái này tốc độ tu luyện này cũng không phải là người bình thường có thể so sánh được.

    Một trận Hồng quang chợt lóe, tiếp theo lại là một trận Hoàng quang chợt lóe, hai hào quang luân phiên trong người nàng, thực lực Tử Khuynh thực sự đã tăng lên không ít, nàng thế nhưng lại trực tiếp đột phá Hồng cấp, tiến vào Hoàng cấp.

    Ở lúc 10 tuổi, trở thành Hoàng cấp linh giả, không thể không nói, cũng coi như là một thiên tài, nhất chủ yếu là, thời gian Tử Khuynh tu luyện còn không đến ba ngày.

    Trong thời gian ba ngày, từ một người cái gì đều không phải, tu luyện thành Hoàng cấp linh giả, trong thiên hạ, cũng không có ai có thể so được với nàng.

    Liền xem như là nàng đã từng tu luyện, cũng không đạt tới trình độ này!

    Mặc Lăng Hàn lúc trước được gọi là thiên tài, cũng là ở lúc 10 tuổi đạt tới Hoàng cấp, mà hắn là dùng một loạt phụ trợ khác, mới có thể ở lúc 10 tuổi đột phá Hoàng cấp.

    Sau đó, Tử Khuynh liền cố gắng, lặng lẽ đem linh lực trong thân thể đưa vào bên trong cơ thể hắn, giúp hắn một đường đột phá, mới có thể ở thời điểm 17 tuổi, đột phá Tử cấp, trở thành Tử cấp cao thủ.

    Về phần, Mặc Lăng Hàn thích Nhược nhi, mấy lão quái vật kia đều không biết, cũng liền như vậy Mặc Lăng Hàn mới có thể được mấy lão quái vật kia thích!

    Đáng tiếc, mặc kệ Mặc Lăng Hàn cố gắng như thế nào, hắn cũng không cách nào đột phá Thần cấp, liền tính ba năm qua, hắn vẫn không có đột phá đến Thần cấp, mà Tử Khuynh, là phế vật trong miệng bọn họ, lại bất tri bất giác, đột phá trở thành Thần cấp, đây có lẽ là điều mà Mặc Lăng Hàn vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được!

    Đương nhiên, quá khứ chuyện Tử Khuynh đột phá thành thần cấp, Mặc Lăng Hàn là vĩnh viễn trong lòng đều không cam nguyện, hắn chính là một danh thiên tài thứ nhất tuyệt đối sẽ không thể để Tử Khuynh cướp đi, liền tính nàng đã tử vong!

    Chỉ là, Mặc Lăng Hàn không biết, một danh thiên tài thứ nhất mà hắn muốn bảo hộ kia, trong tương lai, sẽ bị một người trùng tên trùng họ với Tử Khuynh cướp mất, là hoàn toàn bị cướp đi!
     
    Táo NgọtILoveUBaka thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...