Câu chuyện 3: Dù bận rộn thế nào, hãy dành chút thời gian khiến bản thân thoải mái hơn!
[BOOK]
Bạn đã từng nghe câu nói này chưa?
"Đừng cố kiếm nhiều tiền, ước mơ cao sang, cố gắng khiến người khác biết bạn giàu có. Hãy cố gắng làm cho cuộc sống của bạn ý nghĩa hơn. Vì bạn không thể mang theo gì khi chết đâu."
Khi một người bạn nói với tôi câu nói này, là khi tôi đang tăng ca ở công ty.
Màn hình điện thoại sáng mờ, hiển thị 7 giờ 35 phút. Cậu ta vừa chia tay với bạn gái, chạy đến quán uống rượu, khóc lóc gọi điện cho tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ khi còn quấn tã, cho nên thực sự quá hiểu nhau. Cả hai nhà chúng tôi cũng chẳng giàu sang gì, chẳng qua chỉ gọi là miễn cưỡng đủ ăn đủ mặc, nên lúc vừa đủ 18 tuổi, cả hai bắt tay nhau bước ra xã hội, vừa học Đại học trong thành phố lớn vừa làm thêm kiếm tiền.
Cuộc sống có lúc khó khăn, có lúc mệt mỏi, nhưng cả hai chỉ ngồi uống rượu than phiền với nhau, nghỉ lễ cũng ít khi về nhà để tiết kiệm tiền vé. Bố mẹ già rồi, chỉ có lương hưu chứ có làm gì nữa, chút tiền vé cũng nhất quyết không lấy tiền của bố mẹ, hai đứa ở lại thành phố, mày mò khắp nơi tìm việc làm.
Tôi dịch văn bản cho một công ty, làm ăn khá được vì chăm chỉ. Nhưng việc thì nhiều mà làm thâu đêm nên trên mặt tự nhiên mang theo cặp kính dày cộp. Cậu ta làm phục vụ nước cho quán cà phê nhỏ hơi xa trường, cũng được cái vẻ ngoài đẹp mã nên rất được chào đón. Chẳng mấy chốc liền nghe cậu ta nói có bạn gái rồi.
Họ bên nhau được tầm ba năm rồi, đến năm nay là năm thứ ba. Sau khi yêu đương mới đầu có vẻ rất ngọt ngào, còn mời tôi đi ăn show ân ái. Nhưng khi được một năm rưỡi, càng ngày tên cô gái đó càng ít đi trong lời nói của cậu. Tôi nhận ra, khuôn mặt cậu ta cực kỳ tiều tụy, như là đã mấy đêm không ngủ rồi.
Từ khi cậu có bạn gái, chúng tôi ít khi đi với nhau hơn, dường như ai cũng chỉ tận tâm vào công việc của mình, của sống, thế giới của bản thân.
Bốn năm Đại học đằng đẵng, cuối cùng cũng kết thúc. Tôi không cần vội vã đi tìm việc làm như các bạn cùng khóa khác, công việc dịch cũng đủ tiền để tôi sống tốt trong thành phố rộng lớn này, bởi vì hợp tác lâu nên trong tương lai sẽ tăng lương, có thể gửi những đồng tiền đầu tiên cho bố mẹ.
Cậu ta làm quản lý nhỏ trong quán cà phê cũ, sống bằng tiền của bà chủ trả và viết blog cho người ta. Ăn uống, quần áo, cái gì cũng cực kì tiết kiệm và giản đơn. Mặc dù được cái đẹp trai nhưng nếu nghèo thì cũng chẳng ai muốn cả, đó chính là điều mà cô ta - bạn gái cậu muốn. Hàng hiệu, son, giày guốc, đều là tiền của cậu ấy. Hai người đi bên nhau cứ như thiên nga với vịt trời, không cùng một thế giới. Bạn thân của cô ta lần đầu nhìn thấy cậu, thốt lên: "Đây là bạn trai cậu á?", rồi thì thầm nói về nhìn cậu ăn mặc nghèo đến mức nào, không hợp với cô ta đến mức nào, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.
Cậu ta kể cho tôi nghe, khuôn mặt bất đắc dĩ. Vậy nên giải pháp cậu ta cho là hiệu quả là: Kiếm thêm tiền, thêm thật nhiều tiền, vậy có thể sắm sửa cho bản thân một chút.
Nhìn vẻ mặt cậu ta như vậy, những lời khuyên vốn đã nói đi nói lại trăm vạn lần lại nuốt lại vào cổ.
Thực ra đã có mấy lần hai người họ chia tay rồi, nhưng tôi nghĩ đây chắc chắn là lần cuối cùng. Vì đến cả tôi - người suốt ngày giao tiếp làm ăn, nhìn qua vô số kiểu người còn cảm thấy khó chịu với loại phụ nữ này, chứ đừng nói người sống khép kín như cậu ta.
Ba năm, không dài cũng không ngắn, nhưng đủ để làm tổn thương sâu sắc một con người.
Cậu ta chưa bao giờ khóc trước mặt tôi, nhưng lúc ấy lại khóc như một đứa trẻ.
Bao nhiêu áp lực làm việc, những khoảng thời gian khó khăn cô ta đều không chia sẻ, nhưng tiền lương đến tay lại thản nhiên lấy đi trung tâm thương mại cùng đám bạn trong trường.
Người như cậu ta, nếu đã nói chia tay thì đã đến bước đường cùng rồi, thực sự không chịu nổi nữa rồi, cho nên dù có tổn thương đến cỡ nào cũng phải giằng thật mạnh ra, chỉ hi vọng bản thân có thể sống tốt hơn một chút..
Vậy nên mùa xuân, hãy mang theo chiếc ô gấp nhỏ trong túi nhé, mưa phùn sẽ làm bạn cảm lạnh đó! Mùa hè nóng bức, bận đến mức nào mà không thể uống một cốc nước lạnh giải nhiệt? Mùa thu rảnh thì đi công viên mà ngắm lá rụng, đẹp lắm đấy! Mùa đông lạnh lắm, mang theo một túi sưởi bé nhé, nhớ mặc ấm vào, được thì ngắm tuyết rơi xem, chẳng mấy khi được ngắm.
Áp lực từ cuộc sống rất tốt, ai cũng hiểu rằng để sống tốt thì phải có tiền, để có tiền thì phải chăm chỉ làm việc, rồi hai mươi, ba mươi năm sau về già sống theo cách mình muốn. Tuổi trẻ hẵng ngắn, cuộc đời có bao nhiêu cái ba mươi năm? Vậy nên đừng chờ đến già, hãy tận hưởng những phút giây được sống, được trẻ, được làm những điều mình thích, còn có được bố mẹ ở bên, bởi những thứ tưởng chừng như đơn giản này ba mươi năm sau bạn có thể làm được nữa không?
Dù bận rộn thế nào, hãy dành chút thời gian khiến bản thân thoải mái hơn![/BOOK]