Ngôn Tình Chỉ cần em - Mộc phi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Mộc Phi, 8 Tháng tư 2020.

  1. Mộc Phi

    Bài viết:
    1
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ khi lên năm tư Mộc Phong đã bắt đầu khởi nghiệp, bước đầu gặp rất nhiều khó khăn, có đôi khi anh còn không có thời gian chợp mắt. Dù gặp nhiều thử thách nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ, có lúc công ty thua lỗ trong người anh chẳng còn đồng nào, phải đi vay mượn. Sau đó công ty được giới thiệu hợp tác với một công ty nhỏ đã mở được nhiều năm nhưng chưa có cơ hội phát triển, lần hợp tác này rất may mắn, sản phẩm đưa ra thị trường bán rất chạy, rất được mọi người ưa thích. Không lâu sau đó công ty được một số công ty lớn đang phát triển chú ý đến, được dịp hợp tác với công ty lớn, rất nhanh công ty của anh cũng phát triển vươn lên. Những điều này anh đều không nói cho Diệp Vũ biết, cực khổ chỉ mình anh chịu được rồi, không cần cô phải chịu cùng với anh. Dựng nghiệp là trách nhiệm của đàn ông, cô chỉ cần sống vui vẻ là được, anh sẽ cho cô một cuộc sống tốt hơn, bảo vệ cô tốt hơn.

    Hôm nay là ngày Diệp Vũ tốt nghiệp, Mộc Phong lái xe đi đón cô cùng ăn cơm để chúc mừng cô tốt nghiệp.

    Hai người chọn một nhà hàng lẩu, bởi vì Diệp Vũ thích ăn lẩu cay, Mộc Phong cũng chiều theo cô, cô ăn được cay, nếu như trước đây khẳng định Mộc Phong sẽ không ăn được nhưng hai năm qua ở cùng cô cũng bắt đầu thay đổi khẩu vị, chỉ cần không quá cay anh cũng có thể ăn được.

    Thấy cô đang cười hạnh phúc nhìn về phía mình, người không biết còn tưởng cô trúng giải thưởng, cười dịu dàng nhìn cô: "Cười ngốc gì vậy, nhìn anh có thể no sao, mau ăn đi", thấy anh nói như vậy, cô cũng không ngạc nhiên, trong hai năm qua hình tượng lạnh lùng, đại thần của Mộc Phong trong lòng cô đã hoàn toàn sụp đổ. Cô nhớ có một lần, vừa vào đến phòng, anh oan ức gọi cô: "Bảo bảo."

    Cô có chút hoảng sợ khi nghe anh gọi, lại nghe anh tức giận nói: "Em thật quá đáng." Hình tượng đại thần "bùm" sụp đổ.

    Hôm đấy anh nghe được tin đồn cô được một bạn khoa nào đó theo đuổi, tối đó anh nằm ở trên giường cô không chịu đi về, bám lấy cô làm nũng muốn ngủ cùng, cô phải dỗ mãi, xác định mình không quen biết bạn nam đó anh mới chịu về phòng mình. Trước khi về phòng còn tặng cho cô một nụ hôn sâu, gọi mãi thành quen mỗi lần hôn anh đều sẽ gọi cô là "bảo bảo." Mỗi khi gọi "bảo bảo" là dấu hiệu anh bắt đầu động tình.

    Bây giờ cô đã hoàn toàn bình tĩnh, dễ dàng tiếp nhận những câu nói đó của anh.

    Một nồi lẩu đầy đã thấy đáy, chỉ còn lại ít canh, Diệp Vũ thỏa mãn ôm bụng, anh rút một tờ giấy cho cô: "No sao" thấy Diệp Vũ gật đầu anh mới đi thanh toán. Diệp Vũ hai năm nay cũng không phải không thay đổi, cô không còn ngại ngùng khi ở cạnh anh nữa, sống thoáng hơn, mặt cũng dày không ít, lâu lâu còn làm nũng với anh. Anh cũng rất thích tính cách bây giờ của cô, muốn nói với anh cái gì thì nói cái đó, thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình.

    Khi Mộc Phong và Diệp Vũ kết hôn được hai năm. Hôm nay là cuối tuần cả hai đều không phải đi làm, Mộc Phong ôm Diệp Vũ ngủ, cô động đậy người làm người bên cạnh thức, mắt vẫn còn nhắm Mộc Phong di chuyền tìm đôi môi cô, chính xác đặt xuống, cạy mở hàm răng, đưa lưỡi quấn lấy lưỡi cô, càn quét sự ngọt ngào trong miệng cô. Dù không biết mới sáng sớm anh động tình gì, nhưng cô cũng không cự tuyệt, đưa tay lên ôm lấy lưng anh đáp trả lại, anh vừa hôn vừa gọi "bảo bảo" hơi thở nóng rực của anh phả vào tai cô làm cả người cô nóng bừng, mềm nhũn. Anh tiếp tục hôn môi cô, bàn tay từ từ đưa vào áo vuốt ve cơ thể cô, xoa nắn vòng một, làm cho cơ thể cô ngày càng nóng, cô cũng có thể cảm nhận được cơ thể anh đang biến hóa, một chút ý chí còn xót lại cô đưa tay đẩy anh, "không được" bởi vì hôm qua họ mới làm. Anh cũng hiểu rõ nên cũng không tiếp tục, chỉ là ôm cô một lúc ổn định hơi thở, rồi lại nhẹ nhàng hôn cô một cái mới uể oải đứng dậy bước vào phòng tắm.

    Cảm thấy anh có chút không vui, vậy nên hôm nay Diệp Vũ trổ tài nấu cơm. Mộc Phong đi từ phòng tắm ra, ngửi thấy mùi thơm từ phòng bếp, anh bước qua lười biếng tựa người vào cửa bếp nhìn bà xã của anh bận rộn, đây chính là nhà anh, người đang bận rộn chính là vợ của anh. Anh cảm thấy rất may mắn vì đã gặp được cô, cũng phải cảm ơn vết cắn trên cánh tay trái anh, nhìn xuống tay trái vết cắn chỉ còn thấy mờ mờ nhưng vẫn nhận ra đây là một vết cắn.

    Anh đi đến ôm cô từ phía sau: "Bà xã."

    "Mộc Mộc, anh ra ngoài trước đi, hôm nay em sẽ nấu rất ngon, nhất định khiến anh hài lòng."

    "Không đi."

    Lại bắt đầu ấu trĩ rồi.

    "Mộc Mộc, ngoan, anh đi ra ngoài trước đi."

    Thấy cô kiên quyết, Mộc Phong hôn xuống môi cô, nụ hôn không sâu chỉ ngậm lấy đôi môi cô một chút, sau đó cầm lấy đĩa sườn xào chua ngọt đi mất.

    Từ khi lấy nhau mặt của đại thần nhà cô ngày càng được nâng cấp dày hơn rồi thì phải.

    Trích Mộc Phong: Có lẽ từ khi đó vận mệnh đã gắn kết chúng mình lại với nhau.
     
    Last edited by a moderator: 10 Tháng bảy 2020
  2. Mộc Phi

    Bài viết:
    1
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sản phẩm thiết kế của Diệp Vũ vừa cho ra mắt, vì nó mà cô mấy ngày nay đều rất bận rộn, không rảnh mà quan tâm người nào đó, cho nên người nào đó dạo gần đây rất tức giận khi bị vợ ngó lơ.

    Vì là ông chủ nên khi Mộc giám đốc tức giận, lệnh cho tất cả nhân viên đều phải làm thêm giờ làm cho bọn họ oán hận không thôi. Còn người nào đó lại thấy an ủi phần nào khi có người chung hoàn cảnh, không có thời giờ gần gũi vợ yêu như mình.

    Vừa hay công ty cho cô nghỉ mấy ngày, chiều nay cô được nghỉ nên chạy về nhà nấu cơm, tự mình đưa đến công ty để bù đắp cho người nào đó. Diệp Vũ đã nhiều lần tới đây nên ai cũng biết cô là bà xã của tổng giám đốc, nhưng sự đời có nhiều điều không thể ngờ được, cô gái ở quầy lễ tân hôm nay là người mới không biết nên cô bị chặn ở đại sảnh.

    "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô" cô gái lễ tân nở một nụ cười tiêu chuẩn.

    Cô cũng mỉm cười đáp lại: "Tôi đến gặp tổng giám đốc."

    Cô gái tiếp tân tiếp tục nở nụ cười chuyên nghiệp: "Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không?"

    Nụ cười trên mặt Diệp Vũ có chút cứng nhắc, buột miệng: "Không."

    "Nếu không hẹn trước, vậy xin lỗi tôi không thể cho cô lên được."

    Diệp Vũ thật ra có chút rối rắm, cô cũng không thể trực tiếp nói mình là vợ của tổng giám đốc được. Nhìn nữ tiếp tân vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp ở đó, cô cũng không thể trực tiếp chạy lên được.

    Người nào đó có chút rầu rĩ rút điện thoại ra gọi cho ông xã mình, cô còn muốn cho anh ấy một bất ngờ nữa.

    Mộc Phong đang xem văn kiện thì có điện thoại gọi đến, đưa lên xem, màn hình hiện hai chữ "Bảo bảo" hừ lạnh một tiếng cuối cùng cô cũng nhớ đến anh rồi sao.

    "Mộc Mộc."

    Nhưng khi nghe được tiếng cô lòng anh mềm mại hẳn đi, không còn thấy tức giận như trước nữa, anh nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, đợi bên kia nói.

    "Mộc Mộc, em đang ở dưới đại sảnh."

    Mộc Phong không hiểu: "Hử." Khi nghe cô nói mình bị chặn lại thì anh cảm thấy có chút buồn cười, sau đó đứng dậy xuống dưới đón cô.

    Dưới đại sảnh, Mộc Phong vừa xuống dưới đã thấy Diệp Vũ đứng giữa đại sảnh, trên tay còn cầm một chiếc túi đựng gì đó.

    "Vũ Vũ" anh gọi cô. Diệp Vũ nghe thấy quay người lại đối diện với anh, có chút ấm ức. Thấy cô như vậy, một chút tức giận còn lại cũng biến mất, đi tới cầm tay cô bước vào thang máy, đi lên.

    Nữ nhân viên cũng không ngờ đến sự việc lại như vậy, thấy giám đốc đi vào thang máy không có ý định sẽ truy cứu chuyện này mới thở ra một hơi.

    Vào văn phòng, bảo cô ngồi xuống sô pha, mình cũng ngồi xuống bên cạnh, thấy cô vẫn giữ vẻ mặt ấm ức, anh không nhịn được buồn cười mắng: "Em vẫn dám cảm thấy ấm ức."

    Cô hỏi ngược lại: "Không được."

    Thấy cô lại bướng bỉnh, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, hôn lên môi cô, nhanh chóng đưa lưỡi vào trong càn quét, đùa nghịch đầu lưỡi cô, bàn tay cũng không yên phận nhanh chóng đưa vào trong áo cô vuốt ve, cô dùng tay chặn tay anh lại cự tuyệt: "Đừng." Môi anh vẫn chưa tách khỏi môi cô, vừa hôn vừa nói: "Tối nay tiếp tục" sau đó mới không tình nguyện rời khỏi môi cô.

    Mặt cô đỏ bừng, quần áo xộc xệch, Mộc Phong giúp cô cài lại khúc áo rồi mới để cô ngồi xuống bên cạnh.

    Khi bình ổn lại hơi thở của mình, cô mới lấy mấy món ăn trong bình giữ nhiệt đặt lên trên bàn: "Ông xã hôm nay em xuống bếp làm món anh thích ăn nhất để bù đắp cho anh đây."

    Mộc Phong nhìn mấy món ăn trên bàn, hôn lên môi của Diệp Vũ một cái mới nói: "Bà xã, vất vả rồi."

    Ăn trưa xong, Diệp Vũ cũng không trở về mà ở lại cùng Mộc Phong, cô làm ổ ở sô pha ngủ ngon lành, đợi Mộc Phong ngẩng đầu lên khỏi văn kiện thấy cô ngủ rất sâu, cũng không gọi cô dậy, đặt một nụ hôn lên chán cô, sau đó tiếp tục làm việc.

    Mộc Phong nói tối nay tiếp tục không phải nói đùa, anh đặt cô dưới thân, hôn lên môi cô, mút nhẹ khiến cô than nhẹ một tiếng làm người trầm luân. Anh nhanh chóng tấn công đưa đầu lưỡi mình quấn lấy lưỡi cô tạo nên một nụ hôn sâu, tay đưa vào trong áo vuốt ve cơ thể cô, cảm nhận được cơ thể cô run rẩy, nhanh chóng cởi bỏ quần của cô và mình. Anh tiếp tục vuốt ve cơ thể cô, hôn lên mắt, mũi, hôn xuống xương quai xanh, những nụ hôn của anh làm cho cơ thể cô nóng bừng, mềm nhũn vô thức phát ra tiếng rên rỉ. Cảm giác cơ thể cô ngày càng nóng, tay anh vẫn dừng ở trên cơ thể cô, thấy cô có phản ứng, anh thổi hơi vào tai cô nói: "Cầu xin anh đi" hơi nóng thổi vào tai làm cho cô không nhịn được trầm mê: "Cầu xin anh." Anh cười khẽ, hài lòng tiến vào.
     
  3. Mộc Phi

    Bài viết:
    1
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kết hôn được ba năm Diệp Vũ mang thai, kết quả siêu âm là một tiểu Mộc Phong, nhận được kết quả Mộc Phong có chút không vui, Diệp Vũ lại cảm thấy con trai rất tốt, nhưng sau đó Mộc tổng giám đốc rất nhanh khôi phục bình thường. Diệp Vũ vô cùng khâm phục trước năng lực chấp nhận của anh thì nhận được đáp án của Mộc tổng là: "Nếu sinh con gái anh sẽ cưng chiều nó."

    Diệp Vũ: "Cho nên."

    "Sinh con trai anh không cần kiêng kị, có thể đánh."

    Diệp Vũ: "..."

    Từ khi có thai Mộc Phong càng cưng chiều cô, luôn bầu bạn bên cạnh, không cho cô đụng vào bất cứ thứ gì, việc gì cũng tự mình làm, công việc của anh được đưa về nhà làm như sợ cô ở nhà một mình sẽ buồn tẻ. Chín tháng mang thai Diệp Vũ sống rất an nhàn, thư thái, việc gì cũng không cần nhúng tay vào làm, sai bảo ông xã không cần kiêng kị. Vậy là ngày tháng thê nô của Mộc tổng bắt đầu.

    Đến ngày tiểu Mộc Phong được sinh ra, cô phải ở trong phòng đẻ mười bốn tiếng đồng hồ để sinh con trai, làm cho anh rất đau lòng. Trong lòng anh nhận định con trai chính là thủ phạm, những ngày tháng gian khổ của con trai vừa mới sinh ra đã phải bắt đầu.

    Khi tiểu Mộc Phong được ba tuổi, bé cảm giác hình như ba không yêu thương mình, vì vậy bé hỏi ba mình, sau cậu nhận được đáp án: "Vì ngày con sinh ra đã làm mẹ đau."

    Diệp Vũ vừa ra khỏi nhà vệ sinh: "..."

    Tiểu Mộc Phong: "..."

    "Vì con có chim nhỏ sao."

    Mộc Phong lười phản ứng lại: "Ừm."

    Diệp Vũ: "..."

    "Cũng có có thể bởi vì con không phải con ruột của mẹ."

    Nhận được đáp án làm cho tiểu Mộc Phong vô cùng đau lòng. Còn Diệp Vũ: "..."

    Cô lười phản ứng với cặp cha con ấu trĩ này, bệnh trung nhị của chồng cô có vẻ kéo dài hơi lâu.

    Trích: "Câu chuyện nhỏ."

    Ngày xưa khi chưa lấy Mộc Phong, cảm nhận của cô đối với vị học trưởng này chính là cao lãnh, lạnh lùng lại có đôi chút cao ngạo, đối với nữ sinh vô cùng lãnh đạm. Nhưng khi gả cho vị học trưởng ấy, cô mới biết cái gọi là cao lãnh, lạnh lùng ấy chỉ toàn là giả mà thôi, vị học trưởng đang tiến sát gần cô đây chỉ miêu tả bằng hai từ "vô lại". Mộc Phong đưa tay nâng cằm Diệp Vũ lên đặt xuống một nụ hôn, lúc đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ sau đó chuyển thành một nụ hôn sâu, anh đẩy cô ngã xuống sô pha, bàn tay không an phận đưa vào trong áo cô nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho thân thể cô nóng bừng, thấy cơ thể cô phản ứng anh cười khẽ, nghe thấy tiếng cười, cô phản ứng lại nhẹ đẩy người anh tỏ ý cự tuyệt. Thấy vậy anh hỏi: "Em không muốn sao?"

    Tuy là hỏi nhưng tay anh vẫn còn đặt trong áo ai đó, còn không an phận vuốt ve qua lại, cô thật sự có chút mê loạn. Vậy là giữa ban ngày ban mặt hai người làm chuyện anh em. Cô cảm thấy vì ngày ngày sống chung với anh nên da mặt cô cũng dày lên rồi, sao lại làm chuyện không biết xấu hổ như thế.

    Ngày nọ, vị tổng giám đốc nào đó đẩy ngã vợ mình trên giường: "Bảo bảo, nghe nói em hối hận khi lấy anh, nhưng anh nói cho em biết hối hận cũng không có tác dụng đâu." Anh thổi nhẹ một hơi vào tai cô, cất giọng có chút trầm khàn đầy quyến rũ, cô chính là không cưỡng nổi khi anh nói giọng này, rất nhanh đã bị đánh bại, tối hôm đấy cô phối hợp với anh làm mấy kiểu dáng xấu hổ, làm xong anh vẫn không thỏa mãn nhưng thấy bà xã mình mệt sắp ngất rồi nên đành bỏ qua. Hôm sau bà xã tổng giám đốc khó lòng xuống giường.

    Từ khi lấy vợ, tổng giám đốc Mộc thường xuyên được vợ mang cơm cho, làm cho mấy nhân viên công ty còn là cẩu độc thân ghen tị chết đi được. Hôm nay bà xã tổng giám đốc lại đến đưa cơm, vừa vào đến cửa, chưa kịp đưa tay lên mở cửa đã nghe thấy giọng nữ quyến rũ từ trong vọng ra: "Mộc tổng, tối nay có hứng thú cùng nhau đi ăn một bữa cơm" giọng điệu quyến rũ đó đến cô còn không chịu được huống chi là người bên trong. Cô có chút tức giận, đến khi nghe người bên trong trả lời một cách lạnh lùng: "Không hứng thú" cô mới có chút nguôi giận, lại nghe cô gái kia nói: "Tổng giám đốc Mộc sao lại tuyệt tình như vậy, người ta.." lại là giọng điệu đó, lần này cô tức thật rồi "Hừ." Diệp Vũ đẩy cửa đi vào, cô gái ấy quả nhiên rất xinh đẹp có chút lẳng lơ quyến rũ, cô gái trong phòng có chút không vui vẻ khi bị cắt ngang, lạnh lùng lên tiếng châm chọc: "Tổng giám đốc Mộc nhân viên công ty anh thật không phép tắc."

    Mặt vị tổng giám đốc nào đó đen lại: "Cô Chu đây là có ý kiến với vợ tôi sao." Cô gái có chút bất ngờ: "Không ngờ là tổng giám đốc Mộc còn trẻ như vậy đã có vợ rồi."

    Mộc Phong: "Cô nói thiếu rồi, tôi có vợ và có con rồi."

    Cô Chu: "..."

    Đứng dậy lạnh lùng bỏ đi.

    Người thì đã đi rồi nhưng anh phát hiện hình như nhà xã mình tức giận rồi, con đường dỗ vợ bắt đầu và mở ra một con đường thê nô mới.

    -Hết-​
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng bảy 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...