"Chương 10: Sao anh không ngủ cùng em?" Chương 10. Sao anh không ngủ cùng em? Hôm nay Hiểu Khánh nằm lì ở nhà, hưởng thụ điều hòa mát mẻ. "Khánh ơi! Có người gửi hoa cho em đây!" Hoàng Mai mở cửa. Bước vào, trên tay là một rỏ hoa hồng trông vô cùng bắt mắt. Hiểu Khánh liền nhoài người dậy, cảm ơn chị Mai một tiếng, rồi bước vào phòng, đóng cửa lại. Cầm rỏ hoa trên tay, mùi hoa lan tỏa khắp phòng, Hiểu Khánh nhìn, rồi nhìn, cô như bị thu hút vào những bông hoa ấy nhưng càng nhìn lại càng thấy đau đầu. Không hiểu sao Hiểu Khánh cảm thấy những cánh hoa này vô cùng nhức mắt. Cô lập tức để rỏ hoa đấy, lại leo lên giường nằm, trong đầu cứ nghĩ về cảm giác vừa nãy. Bỗng điện thoại kêu lên một tiếng, Thanh Thảo gửi cho cô một hình ảnh. Khi hình ảnh ấy được mở ra, Hiểu Khánh như bị kích thích, cô ngồi bật dậy, ánh mắt tức giận, nhìn chằm chằm vào tấm ảnh. Sau khi gửi xong tấm ảnh, Thanh Thảo nhẹ nhàng đưa tách cà phê lên miệng, uống một ngụm, môi khẽ mỉm cười, đối diện tầm mắt cô là hình ảnh một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi nói chuyện. "Bố ơi!" Hiểu Khánh nhẹ nhàng đẩy phòng làm việc của ông Lâm Quốc Việt, bưng một tách cà phê vào, mùi thơm của cà phê bay khắp phòng. "Cà phê con tự tay pha chô bố đấy!" Nói xong còn đi ra đằng sau xoa xoa, bóp bóp vai cho ông. Ông Lâm cười ha ha: "Có gì muốn nhờ bố à?" Hiếm khi con gái ông lại quan tâm ông như thế này, nhất là tư khi thằng Phong quay về, toàn bộ tâm tư nó đều đặt lên thằng đấy, suýt quên cả người bố là ông đây. "Bố cho con.. sang nhà anh Phong ở nhá!" "Thế thì con thể thống gì nữa! Chưa cưới mà đã sống chung rồi!" Ông Lâm khẽ hắng giọng, cũng không có gì là nặng lời, chỉ hơi lớn tiếng một chút. Hiểu Khánh cũng không có gì là sợ, bố cô vốn thương cô, với lại chuyện này cũng không phải quá to tát. "Cũng có gì đâu bố. Thành toàn cho con gái đi ạ! Con đã không gặp anh ấy suốt mười năm nay rồi!" Hiểu Khánh vẻ mặt buồn rầu, giọng nói như sắp khóc tới nơi. Và dĩ nhiên là thành công. "Thôi được rồi! Có gì phải nói với bố ngay đấy nhé!" Ông khẽ vỗ đầu cô, vì Hiểu Khánh đang bị bệnh nên ông cũng không thể quá khắt khe với con bé được. "Vâng ạ! Con cảm ơn bố!" Ngay sau đó tung tăng chạy ra ngoài, trên môi luôn luôn nở nụ cười. Khải Phong vừa về tới nhà, bước vào phòng khách đã thấy Hiểu Khánh ngồi trên ghế sô pha, vẻ mặt không biết là vui hay buồn, ánh mắt hơi ngây dại. "Khánh!" Nghe thấy tiếng gọi, Hiểu Khánh lập tức hoàn hồn, ánh sáng bỗng sáng, đứng bật dậy, lao vào ôm chầm lấy Khải Phong. "Phong!" "Sao vây? Tự nhiên lại chạy qua đây? Nhớ anh à?" Khải Phong khẽ cười, một tay ôm cô, một tay vuốt tóc cô. "Vâng! Nhớ anh!" Khải Phong nghe cô thừa nhận thì khẽ cười, cúi đầu, nói nhỏ vào tai cô: "Nhớ anh vậy thì.. qua đây ở với anh đi!". "Vâng ạ!" Anh thấy rõ ràng tai Hiểu Khánh khẽ hồng lên. Khải Phong nghe vậy, người hơi đơ ra, anh vừa nghe thấy gì vậy? Cô đồng ý ư? Hiểu Khánh thấy Khải Phong im lặng bỗng sợ, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Sao vậy? Không được sao?" "Được!" Anh khẽ nói rồi ghì chặt cô vào lòng. Không hiểu sao anh lại có cảm giác lo lắng thế này, lo cô sẽ biến mất, cảm giác này cứ ngày một lớn hơn. Khải Phong vừa tắm xong, mặc trên người là áo phông và quần ở nhà. Thật ra bình thường anh không có thói quen mặc áo khi ngủ nhưng vì Hiểu Khánh ở đây nên anh đã gọi trợ lý mang tới cho anh. Sau này sẽ phải làm quen rồi. Anh thấy Hiểu Khánh ngồi trên giường, ánh mắt hơi đờ ra nhìn chằm chằm vào điện thoại, không rõ là nhìn thấy gì. "Khánh! Chưa đi ngủ sao?" Khải Phong đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng ngồi xuống. Hiểu Khánh hoàn hồn, tắt điện thoại đi, quay sang nhìn anh, ánh mắt long lanh: "Bậy giờ đi ngủ ạ?" Khải Phong khẽ rủa một tiếng trong lòng, nhìn cô thế này, anh đúng là không chịu nổi, làm sao đây, những ngày tháng sau này anh biết nhin làm sao đây? "Em cứ ngủ ở đây, anh sang phòng khác ngủ." Khải Phong khẽ vuốt tóc cô, định đứng dậy thì bị cô kéo áo: "Sao anh không ngủ cùng em?" Một câu hỏi ngây thơ vô cùng! "Anh.." Chẳng lẽ anh lại nói bây giờ trong đầu anh đều là nghĩ tới nên ăn cô như thế nào? Chết tiệt! "Anh sẽ sang phòng khác ngủ!" Khải Phong nói buông lời lập tức quay đi, không để cô kịp phản ứng. Khi tay anh vừa chạm vào nắm đấm cửa, phía sau vang lên một giọng nói vô cùng u ám, làm anh lạnh tóc gáy: "Phong! Sáng nay anh đã đi với ai vậy?" Khải Phong cảm thấy kỳ lạ, mới nãy còn dịu dàng sao giờ bỗng nổi giận. Nhưng giọng nói này vô cùng buốt lạnh, giống như giọng nói của ma quỷ vọng lại, Khải Phong không hiểu sao bỗng nổi da gà. Anh quay lại, lập tức có chiếc điện thoại ném qua, suýt thì trúng đầu anh. Khải Phong mở ra xem, đập vào mắt anh là hình ảnh anh và một cô gái đang ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, điểm mấu chốt chính là tay cô gái kia đang phủ lên bàn tay anh. Khải Phong ngay lập tức nhận ra cô đang hiểu lầm. Ngay lập tức bước đến bên cạnh cô, ngồi xuống, ôm cô vào lòng: "Khánh! Em hiểu lầm rồi! Đúng là cô đó tỏ tình với anh thật nhưng anh đã từ chối rồi! Sao anh có thể qua lại với người khác được chứ!" "Thật chứ? Anh không lừa em đâu.. đúng không?" "Sao anh lại lừa em được cơ chứ?" "Vậy đừng bỏ em! Em sợ!" Hiểu Khánh nhìn anh với ánh mắt khẩn cầu, lòng Khải Phong lập tức mềm nhũn, đành chấp thuận. Ôm cô vào lòng, với tay tắt đèn, người con gái trong lòng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong hơi thở anh giờ tràn ngập hương thơm người con gái khiến anh quên mất, không để ý tới điểm kỳ lạ của cô vừa nãy.
Chương 11. Chú cũng mong đó chỉ là tai nạn! Bấm để xem Hiểu Khánh tỉnh dậy trên chiếc giường rộng rãi, phát hiện người bên cạnh đã chẳng thấy đâu, lăn qua lăn lại một chút cuối cùng cũng chịu dậy. Nhìn đồng hồ, hơn sáu giờ rưỡi. Nhanh chóng đánh răng, rửa mặt, vệ sinh cá nhân rồi chạy xuống nhà, chắc giờ này anh chưa đi làm đâu. Quả nhiên như cô đoán, Khải Phong đang ngồi ăn sáng trong phòng bếp. "Phong!" Một tiếng gọi dịu dàng như lông vũ quét vào tim ai kia đang ngồi. Hiểu Khánh ôm chầm Khải Phong từ đằng sau, tay ôm lấy cổ anh. "Đừng nghịch nữa! Ngồi xuống đây ăn sáng đi!" Khải Phong dịu dàng nhìn cô, khẽ kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Đây không phải lần đầu tiên hai người ngồi ăn với nhau nhưng đây lần này Hiểu Khánh bỗng có cảm giác mình như đã trở thành người trong gia đình này, là vợ của người đàn ông này, bỗng có chút hồi hộp. Trong suốt bữa cơm, Khải Phong cứ giục cô ăn nhiều một chút. Xin đấy! Cô ngày nào cũng ở nhà, không nhà thì chạy qua chạy lại các quán ăn, nếu cứ ăn nhiều một chút theo lời anh nói thì chẳng phải là thành con lợn rồi sao? Sau khi ăn xong, Khải Phong chuẩn bị đi làm, Hiểu Khánh còn tận tình thắt cà vạt cho, tiễn ra tận cửa, ánh mắt cứ nhìn theo chiếc xe mãi, cho tới khi rời cổng mới thôi. Quay vào nhà, lại chán rồi đây! Hà Nội vốn không thiếu các quán bar, Thanh Thảo theo lời bố tới gặp mặt một vị khách hàng. "Cháu chào chú! Cháu là Lê Thanh Thảo! Cháu theo lời bố tới gặp chú ạ!" Lê Thanh Thảo lễ phép chào hỏi người đàn ông trước mặt. Nhìn ông ta có vẻ khá thần bí, bên cạnh là một chàng trai vô cùng khôi ngô, tuấn tú, có thể nói là yêu nghiệt, cô chỉ khẽ liếc nhìn anh ta, rồi rời mắt đi. "Con của Lê Tử Minh sao? Ngồi đi!" Người đàn ông cũng lịch sự đáp lại cô. Thanh Thảo nghe ra ông ta là người nước ngoài, tiếng Việt nói lơ lớ, nhưng vẫn đủ để cô nghe được. "Đây là con trai ta, Azura, cháu có thể gọi ta là Shinawatra." "Vâng ạ! Chào anh!" Cô đưa tay ra ý muốn chào hỏi, thật ra đưa tay ra cũng chỉ là theo phéo lịch sự, đang định rút tay về thì Azura đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của cô. Bàn tay người đàn ông vô cùng to lớn, bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô, bàn tay ấy nóng vô cùng, độ nóng ấy truyền lên cả mặt, khiến hai má Thanh Thảo phiếm hồng từ lúc nào không hay. Thanh Thảo gõ cửa, bước vào phòng, đặt tập hồ sơ và một hộp giấy lên bàn. "Lão ta có chuyển lời gì không?" Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ lên tiếng. "Chú Shinawatra nói cứ từ từ, bố cứ kiểm tra trước, có gì chú ấy sẽ liên lạc sau, bên đó có vẻ đã bắt đầu nghi ngờ rồi ạ!" "Được rồi! Con ra ngoài đi!" Hiểu Khánh hôm nay ở nhà cả một ngày, đu qua đu lại phòng làm việc của Khải Phong. Trong phòng có rất nhiều sách, toàn sách về kinh tế, nếu không phải ngành cô chọn cũng là kinh tế thì cô cũng đâu có kiên nhẫn ngồi đọc mấy cái cuốn sách này. Đọc cả nửa ngày trời, kết luận cuối cùng là, sách kinh tế vô cùng nhàm chán. Mấy ngày nữa là có điểm rồi, hồi hộp chết mất! Đang xoay qua xoay lại trên ghế, Hiểu Khánh chợt cầm điện thoại định chụp một tấm ảnh nhưng như nghĩ ra gì đó, cô chạy vào phòng ngủ, thay một bộ váy ngủ trông hơi hướng quyến rũ chút thôi. Chụp một tấm ảnh, phía sau là khung cảnh sau cửa sổ sát sàn, đăng lên facebook với dòng chú thích: "Chào anh! Em ở đây từ đêm qua!". Vốn là một hotgirl trên mạng xã hội nên tấm ảnh lập tức có lượng like khủng, những bình luận tạp nham bắt đầu xuất hiện. Hiểu Khánh định tắt điện thoại đi thì có một dòng bình luận nhảy vào: "Anh biết". Hiểu Khánh bỗng giật mình một cái, gì vậy? Công khai thả thính trên mạng xã hội sao? Nhưng Lâm Khải Phong cũng có tài khoản facebook sao? Cô tưởng anh không dùng mạng xã hội chứ? Lập tức nhấn vào tài khoản đó, đúng là "vật nào chủ nấy", vô vị như chính con người anh, ngoài hai cái ảnh mạng để làm ảnh bìa và ảnh đại diện ra thì chẳng có gì nữa cả, nhưng đã hoạt động được mấy năm rồi, chắc là lập ra cho có. Đang định nhắn tin cho anh hỏi nhưng ngộ nhỡ đây là tài khoản giả mạo thì sao, vẫn nên đợi anh về rồi hỏi vẫn hơn. "Bảo vệ con bé thật tốt! Chỉ sợ bọn họ bắt đầu nhắm đến chú rồi!" Lâm Quốc Việt gương mặt lo lắng, thế giới này quá phức tạp, chỉ mong rằng con gái của ông sẽ không bị dính tới những chuyện này. Chắc sắp tới đất nước sẽ có một biến động đây! "Chú yên tâm! Con sẽ tận lực bảo vệ em ấy! Em ấy chính là sinh mạng của con!" Khải Phong ngồi đối diện với ông Lâm, ánh mắt kiện định nhưng chẳng ai biết trong lòng anh đang tồn tại căng thẳng. Không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra cả. Chuyện năm đó anh cũng không biết quá rõ, ngay cả người đàn ông ngồi đối diện anh đây cũng không biết rốt cuộc bố mẹ anh bị giết bằng hung khí gì? "Chuyện của cô! Chú cho rằng đó là tai nạn thôi ạ?" "Chú cũng mong đó chỉ là tai nạn!" Ông Lâm thở dài, nếu không phải tai nạn thì kết quả chỉ có một.
"Chương 12: Hồ sơ vụ án năm đó đã đóng lại." Chương 12: Hồ sơ vụ án năm đó đã đóng lại. "Em không cảm thấy bản thân mình ích kỷ sao? Suốt ngày ghen tầm bậy tầm bạ!" "Anh nói em ghen bậy bạ? Nếu anh trong sạch thì sợ gì người ta nói này nói nọ!" "Anh hoàn toàn trong sạch, em đừng nghĩ linh tinh, mau đi ngủ đi!" Khải Phong quá bực bội, đang đau đầu với công việc cô lại chạy vào gây chuyện với anh. "Vậy tấm ảnh đó rốt cuộc là gì?" "Đó là công việc, anh chỉ là bàn việc với đối tác thôi!" "Đối tác là nữ sao? Sao không là nam?" "Em vô lý vừa thôi! Về phòng ngủ đi!" Anh bắt đầu cảm thấy phiền phức, Hiểu Khánh sao lại là con người như vậy? Một con người vô cùng vô lý, anh bất chợt nhận ra anh hoàn toàn không hiểu cô, có lẽ không thể nhìn một con người khi còn bé để đánh giá thời điểm đã trưởng thành. Có lẽ tình cảm của họ đã bị biến chất theo năm tháng. Nói xong Khải Phong lập tức quay về bàn làm việc, định bụng sẽ tiếp tục làm việc nên không thấy thân thể Hiểu Khánh cứng đờ lại, biểu cảm trên khuôn mặt đang từ giận dữ bỗng chốc đờ ra, rồi như biến thành người khác. "Em.. Anh.. Em.. Phong!" Ngắc ngứ mãi mới nói thành từ, nước mắt cô thi nhau rơi xuống, ướt đẫm cả gương mặt. "Em xin lỗi! Em không biết em bị sao nữa, em.. em.. vừa làm gì vậy?" Hiểu Khánh òa khóc nức nở. Khải Phong thấy vậy thì giật mình. Anh chợt thấy hối hận vô cùng, dù sao cô cũng chưa mười tám tuổi, vẫn đang ở cái tuổi "nửa ông nửa thằng" anh không nên như vậy. Đáng ra anh nên nói rõ cho cô hiểu. Khải Phong vừa đứng dậy thì Hiểu Khánh đã ngay lập tức lao vào ôm anh: "Em xin lỗi! Em sai rồi! Em không nên như vậy!" Một chốc, áo anh đã ướt đẫm một khoảng trước ngực. "Không sao! Không sao! Lần sau đừng như vậy nữa! Biết chưa?" Khải Phong thở dài, đáng ra anh nên bao dung cho cô mới đúng, chứ không phải là cãi nhau với cô, dù sao anh cũng lớn hơn cô rất nhiều. "Chỉ vì em sợ.. anh sẽ bỏ em lần nữa." Hiểu Khánh khẽ lẩm bẩm nhưng vẫn lọt vào tai Khải Phong, cụm từ "anh sẽ bỏ em lần nữa" đập vào màng nhĩ anh vô cùng đau đớn, trái tim khẽ nhói lên, buốt nhức vô cùng. Nhìn người con gái yên lặng ngủ trong lòng mình, trái tim anh như có dòng nước ấm chảy qua. Bao nhiêu năm bôn ba nước ngoài, không khi nào là không muốn chạy về cùng cô. Muốn chạy về săn sóc cô như ngày bé, muốn ôm cô vào lòng, nói những lời yêu thương tự đáy lòng nhưng lại chẳng thể. Giờ đây, cô đang ở trong lòng anh rồi, nhưng anh sợ những ngày tháng sau này không thể bảo vệ tốt cho cô. Anh hoàn toàn không muốn cô phải đối mặt với thế giới đầy dối trá ngoài kia, chỉ cần yên tĩnh núp dưới cánh tay anh là được rồi. Nhưng anh chẳng phải thần tiên, Thượng Đế hay Chúa gì, lỡ như một ngày nào đó, anh không còn nữa ai sẽ che chở, bảo bọc cho cô. Người con gái này anh muốn yêu thương cả đời Kí ức anh bỗng xẹt qua một hình ảnh vô cùng ám ảnh, vô cùng kinh dị. Ngày đó, anh đi học thêm về, tầm hơn chín giờ tối, nhà lại tối một cách kỳ lạ, khi mở cánh cửa ra, đập vào mắt anh là hình ảnh bố mẹ anh nằm dưới sàn nhà, mắt mở trừng trừng, máu lan ra khắp sàn nhà, lẫn trong đó có cả cánh hoa hồng cũng màu đỏ, máu còn chưa khô, bầu không khí vô cùng quỷ dị, mùi máu tanh tràn ngập cả căn phòng, khiến người ta buồn nôn. Ngay sau đó cảnh sát có mặt. Nhưng vụ án đến nay vẫn chưa tìm ra hung thủ. Toàn bộ máy quay nhà anh đều đã bị phá hủy, không thể tìm thấy dấu vân tay hay dấu vết giằng co nào. Lâm Quốc Việt đứng trước cửa sổ, nhìn lên bầu trời, hôm nay sao lại nhiều hơn ngày thường. Những dòng kí ức của năm đó vẫn còn rất rõ trong tâm trí ông. Hôm ấy cũng là một đêm nhiều sao như vậy, một đêm ông muốn bạc cả đầu, ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật cả đêm, chờ đợi kỳ tích. Nhưng kỳ tích đâu phải lúc nào cũng xảy ra, vợ ông vẫn không thể thoát khỏi tay của tử thần. Tai nạn xe lần đó đã cướp Lê Quỳnh Hoa đi mãi mãi. Tròn một trăm ngày Lê Quỳnh Hoa mất, bố mẹ Lưu Khải Phong bị giết, ngay trong căn nhà của hai người họ, khám nghiệm tử thi cho thấy hung khí là một vật nhọn như dùi, nó chỉ nhỏ bằng một cây đũa nhưng có vẻ khá dài. Hai người họ bị đâm một nhát xuyên cơ thể, nhưng xung quanh lại đầy cánh hoa hồng rơi lả tả. Ban đầu được đoán là hoa từ lọ hoa trong phòng, nhưng nếu lọ hoa bị rơi vỡ thì sao cánh hoa lại bị ngắt ra thành từng cánh? Do hung thủ sao? Bọn họ có ý gì? Hồ sơ vụ án năm đó đã đóng lại, không tìm được hung thủ, không hề có dấu vân tay nào để lại. Như vậy có nghĩa là bọn họ vẫn ung dung ngoài kia, e rằng sau nhiều năm như vậy chúng cũng sắp tới tìm ông rồi! Có lẽ ông nên là người kết thúc tất cả. Có lẽ ông đã đoán được là ai rồi!
"Chương 13:" Vật đổi sao dời" " Chương 13:" Vật đổi sao dời " " Ở đây cũng đẹp đấy chứ! " Trong một quán Coffee đối diện con đường tràn ngập hoa sữa, ngồi đối diện với Khải Phong là một cô gái vô cùng xinh đẹp với mái tóc vàng, đôi mắt màu xanh đặc trưng của người phương Tây. " Sao tự nhiên lại chạy tới Việt Nam? " " Biết làm sao được, tại cha tớ cứ bắt tớ cưới, tớ đành chạy trốn thôi! "Julia khẽ khàng cầm muỗng khuấy cà phê trong ly, toát lên đúng khí chất quý tộc hoàng gia. Lưu Khải Phong nhìn cô khẽ cười:" Đến tuổi này, ở đây cũng là già rồi! " Julia nghe vậy, bỗng tỏ ra vẻ hốt hoảng. Hai tay đưa lên má:" Thật sao? Tớ già thật rồi sao? "Rồi nhìn Khải Phong bật cười, còn Khải Phong chỉ khẽ mỉm cười. " Mà cậu đã gặp lại em gái đó chưa? " " Rồi! " " Chúc mừng nhé! " Cũng là vô tình Julia nhặt được chiếc ví Khải Phong đánh rơi, cô thấy trong ví có một cô bé rất xinh, lại nhìn căn cước công dân ở trong, đoán chừng là em gái của chủ chiếc ví. Hóa ra đó lại là người mà Khải Phong yêu! Nhưng mà cô bé trong ảnh cũng bé quá ấy chứ! Chắc có lẽ là ảnh hồi bé. Từ chuyện này mà hai người mới quen biết nhau. Julia là một cô tiểu thư chính hiệu trên đất Pháp, bố là một doanh nhân bất động sản, mẹ là công chúa dòng dõi hoàng gia. Nhưng Julia lại sống vô cùng tự tại, tính tình thoải mái, phóng khoáng, thích tự do. Năm đó, Lưu Khải Phong sang Pháp sống đã gặp Julia, hai người làm bạn tới bây giờ. Julia gần ba mươi rồi nhưng chưa chịu kết hôn, vẫn luôn chạy trốn bố mẹ khắp nơi. " Phong! "Khi hai người đang nói chuyện vô cùng vui vẻ. Một cô gái từ đâu chạy tới, phá vỡ không khí vui tươi ở đây. " Khánh! "Khải Phong khá ngạc nhiên vì gặp cô ở đây, sao cứ mỗi lần anh ngồi cùng người khác giới là cô sẽ xuất hiện, cứ tạo cho anh cảm giác bản thân đang ngoại tình. Khải Phong bỗng muốn cười, nhưng chỉ có thể tự cười khổ trong lòng mà thôi. " Cô ta là ai vậy? "Hiểu Khánh như biến thành một người khác, giọng cô lên tông cao như bắt quả tang chồng mình ngoại tình. " Khánh! "Julia còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã bị hất nước lên mặt, cũng may quán này thường hay để nước lọc cho khách nên nước hắt lên người cô không phải cà phê. " Em quá đáng rồi đấy! Mau xin lỗi đi! "Khải Phong đanh mặt lại. Anh không hiểu, rốt cuộc cô bị làm sao, sao lại trở nên quá đáng như vậy? Không xem xét vấn đề mà đã kết luận một cách vô lý như vậy. " Anh mới là người quá đáng! "Cuộc cãi vã của hai người đã thu hút không ít khách trong quán, đa số là hóng hớt chút chuyện vui, một vài lại không vui cho lắm. " Xin lỗi hai anh chị! Quán em đang hoạt động, có gì mời hai anh chị ra ngoài! "Một người có vẻ là quản lí của quán ra nhắc nhở hai người. Nghe vậy, Khải Phong khẽ liếc mắt nhìn xung quanh, rất nhiều người đang nhìn về phía này. " Chúng ta ra ngoài nói chuyện! "Khải Phong buông lời liền kéo Hiểu Khánh ra ngoài, Julia cũng chạy theo xem tình hình. Trời ơi! Vợ chồng đánh nhau sao? Cũng quá là kích thích đi! Ây! Nhưng mà sao cô lại cứ có cảm giác như bị bắt quả tang ngoại tình thế này! Không phải là cô bé kia nghĩ cô là kẻ thứ ba đấy chứ? Thôi chết cô rồi! " Em bị làm sao thế? "Khải Phong đang cảm thấy vô cùng đau đầu, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này? Chẳng lẽ lại như trong phim truyền hình mà cô hay nói, người đứng trước mặt anh không phải Hiểu Khánh mà là một người đeo mặt nạ gì đó giống cô? " Em không cảm thấy an toàn trong mối quan hệ này sao? "Anh bất lực rồi! Anh không thể cho cô cảm giác an toàn, có lẽ mối quan hệ của bọn họ có vấn đề, hoặc cũng có thể là sai ngay từ khi bắt đầu. Mười năm không phải quãng thời gian ngắn." Vật đổi sao rời ", có lẽ là vậy! Cô đã không còn mang trên mình suy nghĩ của một đứa trẻ bảy tuổi nữa, có lẽ anh đã nhận thức sai về tình cảm của bản thân, về tình cảm của hai người. " Em.. "Hiểu Khánh bỗng chốc im lặng, cô không biết nói gì, không biết phải làm gì. Hiểu Khánh bỗng đứng đơ ra, cô như một người lạc đường mà giờ mới nhận thức được rằng bản thân đang lạc đường, ngơ ngác giữa đường đi không biết làm sao, không biết xung quanh mình đang xảy ra chuyện gì. Giống như đang cố tìm về kí ức của lúc trước, như muốn biết tại sao mình lạc tới đây mà không hay biết gì. " Em xin lỗi! "Hiểu Khánh bật ra lời nói như trong vô thức, cô có cảm giác cô đã nói câu này rất nhiều lần rồi, cô bỗng không biết, không hiểu gì cả! " Anh nghĩ.. Chúng ta nên xem xét lại mối quan hệ này! "Nói rồi Khải Phong thẳng thừng quay người đi, vì anh nhìn thấy Thanh Thảo ở đằng sau, bên cạnh cô còn có một người đàn ông nhưng anh không quan tâm lắm, anh nhìn Thanh Thảo với ánh mắt nhờ cậy, Thanh Thảo như hiểu ý anh, khẽ gật đầu. Đến cuối cùng, anh vẫn quan tâm cô! Azura đứng cạnh Thanh Thảo, quan sát sự việc diễn ra trước mắt rồi lại nhìn Thanh Thảo, anh cảm thấy ánh mắt của cô có gì đó không đúng lắm. " Em thích tên đàn ông kia sao? " " Anh đừng có nói linh tinh! "Thanh Thảo nhíu mày, khẽ liếc Azura. Cô cảm thấy người đàn này dường như rất muốn quản cô, không về nước đi còn chạy tới chỗ cô làm gì? " Á! "Tiếng hét thất thanh của Hiểu Khánh khiến Thanh Thảo và Azura giật mình. Hai người lập tức chạy tới đỡ Hiểu Khánh đã ngất xỉu. " Anh đi lấy xe!" Thanh Thảo gật đầu, nhìn Azura rời đi rồi lại nhìn Hiểu Khánh trong lòng mình.
"Chương 14: Anh nghĩ.. Chúng ta nên xem xét lại mối quan hệ này!" Chương 14: Anh nghĩ.. Chúng ta nên xem xét lại mối quan hệ này! Hiểu Khánh tỉnh dậy trên một chiếc giường trong bệnh viện, bên cạnh cô là Hoàng Mai. Cô mở mắt ra nhưng đôi mắt như dại đi, không có đích trong không trung. "Anh nghĩ.. Chúng ta nên xem xét lại mối quan hệ này!" Câu nói ấy cứ văng vẳng trong đầu cô không thôi. "Không!" Hiểu Khánh gào lên. Tiếng hét của cô làm Hoàng Mai tỉnh giấc, cô giật mình nhìn Hiểu Khánh đang ngồi trên giường ôm đầu trong đau đớn. "Khánh! Em sao vậy? Khánh!" Hoàng Mai lập tức đứng dậy, ôm chầm lấy Hiểu Khánh, miệng lẩm bẩm: "Không sao rồi! Không sao rồi!" Cô có nghe Thanh Thảo kể qua chuyện Hiểu Khánh và Khải Phong cãi nhau, hình như còn chia tay. Cô bé này sao chịu nổi chứ? "Anh ấy bỏ em rồi! Lần này là thật rồi!" Hiểu Khánh khóc trong đau đớn, nước mắt thấm ướt cả áo của Hoàng Mai. Chấp niệm từ nhỏ tới lớn của cô là được gả cho người đàn ông đó. Đi tới nửa đường rồi lại đứt gánh, ai chịu được chứ? Bỗng trong đầu Hiểu Khánh vang lên một câu nói: "Đừng cứ làm sai rồi lại xin lỗi, sao bạn cứ thích tự tát vào mặt mình thế!" Hiểu Khánh bỗng chốc mơ hồ. Cô có cảm giác cô đã nói xin lỗi rất nhiều lần nhưng tại sao lại không rõ ràng thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không lẽ.. Bệnh của cô nặng rồi? Có phải cô sẽ đi giết người trong đêm hay tự tử như trong phim không? Không đâu! "Không!" Hiểu Khánh liên tục lắc đầu, hét lên một tiếng rồi ngất đi. "Khánh!" Hoàng Mai lập tức nhấn nút gọi bác sĩ. Ánh mắt đau đớn nhìn cô, cô bé này số phận cũng quá nghiệt ngã rồi! Hoàng Mãi bỗng cảm thấy có lỗi, chuyện năm đó cô cũng có một phần trách nhiệm. Ngay lập tức bác sĩ đi vào, Hiểu Khánh được đưa vào phòng cấp cứu do có tình trạng không hô hấp. Hoàng Mai đứng bên ngoài nhìn vào phòng cấp cứu. Có lẽ bệnh tình của Hiểu Khánh thêm nặng rồi. "Sao rồi? Khánh sao rồi?" Ông Lâm chạy vội tới, sáng nay ông mới rời đi, định bụng trưa sẽ vào, ai ngờ lại phải chạy vội tới đây. "Bác sĩ nói con bé có tình trạng không hô hấp ạ!" "Sao lại không hô hấp?" Mặt ông Lâm bỗng sửng sốt, con bé chỉ bị bệnh tâm lý thôi, sao bây giờ lại có cả triệu chứng của bệnh y khoa? ** Hiểu Khánh tỉnh dậy trên chiếc giường của mình. Không biết cô đã ngủ mấy ngày rồi? Hiểu Khánh nương theo ánh trăng nhìn ra ngoài cửa sổ, hôm nay thế mà cửa sổ lại không đóng. Nhìn mặt trăng tỏa sáng phía xa xa kia, thật đẹp, thật êm dịu, càng nhìn càng thấy đẹp, giống như có thể nhìn thấy Hằng Nga và cung Quảng Hà vậy. Nghe bố nói anh đã đi công tác bên Mĩ rồi, mấy ngày nữa mới về. Trăng bên đấy có đẹp như trăng bên này không? Có nhớ em không? Em thì nhớ anh rồi, lúc nào cũng nhớ anh, cũng đã nhớ anh suốt mười năm qua rồi! Có người nói em bị điên, bác sĩ cũng bảo em có bệnh. Nhưng em không hiểu rốt cuộc bản thân mình bị bệnh gì, nhiều khi em cũng không hiểu bản thân mình đang làm gì. Em không phải muốn gây sự đâu, chỉ là em sợ, em thực sự rất sợ, sợ anh sẽ bỏ em mà đi. Như bây giờ vậy, chẳng phải anh cũng đã mặc kệ em mà đi hay sao? Em không biết phải làm gì nữa, em sợ lắm, sợ rồi không biết bản thân sẽ gây ra chuyện gì, sợ rồi anh sẽ ghét em, sẽ xa lánh em, không còn cần em nữa! Hiểu Khánh vừa tự lẩm bẩm vừa khóc, hai tay cô ôm lấy đầu gối, áp má vào hai gối, đôi mắt vẫn cứ nhìn đăm chiêu vào mặt trăng. Cô mong anh có thể nghe được những gì cô nói, cô cảm thấy mệt quá! Cô muốn ngủ.. Khải Phong đứng trước cửa sổ sát sàn, nhìn xuống cảnh vật bên dưới, mọi thứ dường như bị thu nhỏ lại. Bây giờ anh đang ở bên bầu trời nước Mĩ xa xôi, không thể chạy tới tìm cô. Mấy ngày nay anh luôn suy nghĩ, rốt cuộc người anh yêu là ai? Là cô bé mười năm trước hay vẫn là cô cho tới bây giờ? Nhưng rồi một lời khẳng định chắc nịch vang lên trong đầu anh: Chỉ cần là Hiểu Khánh, anh đều yêu! Khải Phong bỗng thấy lạ, những phản ứng của Hiểu Khánh không bình thường, những lúc tức giận, cô luôn làm mọi chuyện thái quá, không giống người bình thường chút nào, cứ tạo cho anh cảm giác lành lạnh. Ngày hôm đó, Julia cũng đã nói với anh: "Tớ nghĩ cậu nên để ý em ấy nhiều một chút. Tớ thấy em ấy không được bình thường cho lắm!" Lúc đó vì đang tức giận nên anh không quá để ý, thậm chí còn hơi khó chịu vì Julia nghĩ cô không được bình thường. Không được! Sau khi về nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng. Một ngày nữa thôi là anh có thể về rồi, nhất định lúc đó sẽ chạy tới cạnh cô, ôm cô vào lòng. Anh lại bắt đầu nhớ cô rồi! Hai con người ở hai khoảng trời khác nhau đang nhớ tới nhau, họ luôn hướng về nhau, chỉ tiếc là đối phương không thấy.
"Chương 15: Chắc chắn là thích hắn ta rồi!" Chương 15: Chắc chắn là thích hắn ta rồi! Thời tiết chuẩn bị chuyển vào cuối tháng bảy. Cái nóng nực vẫn vây lấy xung quanh, ngoài trời nắng như đổ lửa, có vẻ như có thể "tráng trứng trên lòng đường". Thanh Thảo ngồi trong một nhà hàng, đối diện cô là Azura. "Giữa thời tiết nóng bức thế này, sao không ở nhà cho khỏe, lại rủ anh ra đây?" Azura khó hiểu nhìn người con gái trước mặt. Ở Bangkok cũng nóng nhưng không đến mức nực như thế này. Nhiệt độ thủ đô Bangkok cao nhất cũng chỉ 34 độ, ở Hà Nội này lại có thể lên tới 40 độ. Đúng là giết người mà! Azura bỗng nghĩ, thay vì ở nước hưởng thụ lại chạy tới đây với cô bé này, rốt cuộc là vì cái gì đây? "Sao anh không về nước đi? Bố anh không tìm anh sao?" Thanh Thảo cảm thấy thời tiết ngoài trời ngột ngạt cũng không ngột ngạt bằng ngôi nhà cô đang ở. Không khí trong căn nhà luôn ở trạng thái khó thở, bố cô chẳng bao giờ bước chân ra khỏi phòng, có bất cứ điều gì cũng là người giúp việc hoặc gọi cô. Cô chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của một người cha từ ông. Nhiều khi cô còn hoài nghi cô có phải là con ruột của ông không nữa? Thanh Thảo đang cúi đầu ăn nên hoàn toàn không nhìn ra biến hóa trên gương mặt của Azura, mắt anh khẽ tối lại, nhưng môi lại cười cười, lời nói phát ra lại mang vẻ bỡn cợt: "Dĩ nhiên là muốn ở bên em rồi! Em xem, anh có thành ý như vậy, có nên để ý đến anh không?" "Anh hâm vừa thôi!" Ngay khi Thanh Thảo ngẩng đầu lên, ánh mắt Azura lập tức trở về trạng thái bình thường, là ánh mắt yêu nghiệt muốn bắt nhốt cô vảo trong đó. Thanh Thảo lập tức ngoảnh mặt đi, cô có cảm giác nhìn thêm một giây nữa thôi cô sẽ bị chìm đắm vào đôi mắt đó. "Em không thích anh sao? Hay em thích tên hôm trước?" Azura tỏ vẻ ủy khuất như người thiếp bị phu quân bỏ rơi. "Anh điên à? Em thích anh ta làm gì chứ!" Kìa kìa, phản ứng mạnh chưa kìa, chắc chắn là thích hắn ta rồi. Hắn có gì tốt chứ? Anh không tin không thể khiến cô quay đầu nhìn anh! "Được rồi! Không trêu em nữa, ăn đi!" Azura mỉm cười, nhìn cô. Xinh xắn, dễ thương thế này chỉ để mình anh yêu thôi! Thay vì cúi đầu xuống ăn tiếp, Azura lại thấy Thanh Thảo cứ nhìn ra ngoài, anh cũng theo ánh mắt cô, xuyên qua lớp kính của nhà hàng, anh thấy cô gái hôm trước được anh và cô đưa tới bệnh viện. "Bạn em sao? Tên gì ấy nhỉ? Khánh sao?" "Ừm! Lâm Hiểu Khánh!" Nói xong Thanh Thảo không nhìn nữa mà cúi đầu tiếp tục ăn, vẻ mặt phức tạp. Azura cũng thấy điều đó, giữa hai người có vẻ không chỉ vướng mắc một người đàn ông mà còn có điều gì đó mà anh không biết. ** "Em đã đi đâu vậy?" Thấy Hiểu Khánh bước vào cổng, Hoàng Mai lập tức chạy ra với vẻ mặt lo lắng. Hồi sáng, ăn sáng xong, Hiểu Khánh nói muốn ra ngoài mua hoa, Hoàng Mai nói muốn đi theo nhưng vừa quay vào lấy điện thoại thì đã không thấy Hiểu Khánh đâu nữa, gọi điện thì nghe câu trả lời: "Em không sao đâu. Em ra ngoài mua chút đồ rồi về." Nghe vậy nhưng cô vẫn lo lắng cả buổi sáng. Nhỡ đâu Hiểu Khánh phát bệnh khi đang trên đường thì sao? Thấy trên tay Hiểu Khánh ôm cả một bó hoa to đùng, Hoàng Mai lại thấy lạ: "Sao em mua nhiều hoa thế? Cắm cũng không hết đâu!" "Không sao! Không hết thì thôi! Em lên phòng trước đây!" Hiểu Khánh ôm bó hoa hồng to đùng lên phòng, bỏ lại Hoàng Mai với vẻ mặt khó hiểu. Mùi hoa hồng nồng nặc vẫn còn vương lại chưa đi khiến người ở lại cảm thấy hơi nhức đầu. Hiểu Khánh thẫn thờ ngồi trên giường nhìn bó hoa hồng cô mới mang về, cô không hiểu bản thân đang muốn làm gì, mọi việc cô làm dường như là trong vô thức. Hiểu Khánh nhìn chằm chằm vào bó hoa rồi lại nhìn chiếc giường trắng tinh của mình. Cô sà xuống đất, gỡ từng cành hoa trong bó ra, rồi lại nhẹ nhàng tách từng cánh hoa ra để lên giường, cứ như vậy cho tới khi tất cả cánh hoa đã yên vị trên chiếc giường của cô. Hiểu Khánh đứng dậy, lấy một bộ váy trắng rất đẹp, là thiết kế theo kiểu váy công chúa, bồng bềnh nhưng chỉ dài đến đầu gối. Hiểu Khánh cầm chiếc váy, ngắm nghía, ướm thử trước gương, đây là bộ váy cô thích nhất, là bộ váy anh mua cho cô trong một dịp đi chơi cùng nhau, cô còn chưa mặc lần nào. Nhìn bộ váy trong gương rồi lại ngoảnh đầu nhìn chiếc giường với đầy cánh hoa hồng rải rác nằm trên đấy, ánh mắt cô dần dà trở nên si mê, điên dại. Trời gần như đã tối hẳn, mọi nhà đã lên đèn, một chiếc ô tô thể thao dừng trước cổng nhà ông Lâm Quốc Việt. Khải Phong bước xuống xe, nhấn chuông cổng. Lập tức có người ra mở cổng, xe chạy vào sân. "Khánh đâu rồi?" Khải Phong gần như là chạy như điên vào nhà lớn, hỏi dồn dập người giúp việc đứng đấy. "Cô chủ đang ở trên phòng ạ!" Cánh cửa mở ra, là cảnh tượng mà cả đời này anh sẽ không bao giờ quên. "Khánh!" Khải Phong gào lên, run rẩy, sợ hãi đến tột cùng.
"Chương 16: Có lẽ chuyện này nên kết thúc sớm hơn rồi!" Chương 16: Có lẽ chuyện này nên kết thúc sớm hơn rồi! Đó là cảnh tượng mà cả đời này Lưu Khải Phong không thể quên được. Anh bỗng nhớ tới đêm hôm đó, đêm nay cũng giống như vậy, trên bầu trời là những đám mây đen trôi lơ lửng, không thấy trăng và sao, gió mát mẻ thổi như muốn xua đi cái nóng bức của mùa hè. Hình ảnh vừa nãy cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh như muốn ghi sâu vào não. Khi máy bay đáp xuống sân bay, điều Khải Phong muốn làm là ngay lập tức chạy tới bên cô. Cô ương bướng cũng được, cô ích kỉ cũng được, miễn cô không rời xa anh là được. Nhưng khi về tới nhà lại nghe tin cô đã dọn đồ về nhà bố, chắc là giận anh lắm đây. Vậy là chân mới đặt tới phòng khách lại quay lại, trở về xe, phóng như bay tới nhà cô. Người giúp việc nói cô đang ở trên phòng. Khi cánh cửa phòng được mở ra, Hiểu Khánh yên lặng nằm trên giường, phía dưới và xung quanh cơ thể cô là những cánh hoa rải rác đầy giường, ga giường màu trắng càng làm nổi bật sắc đỏ của hoa hồng, nhưng chính vì quá nhiều cánh hoa hồng nên anh không nhìn rõ những chi tiết quá nhỏ trên giường. Hình ảnh trước mắt khiến anh giật mình, giống hệt trong những thước phim kinh dị, Khải Phong bỗng rùng mình, nó rất giống với hình ảnh của quá khứ, xung quanh thân thể bố mẹ anh cũng là những cánh hoa hồng. Khải Phong bước lên phía trước, miệng khẽ gọi: "Khánh!" Nhưng người phía trước chẳng có Phản ứng gì như là đã ngủ say. Không hiểu sao trong lòng anh bỗng hoảng hốt, như có ai đó đang bóp nghẹt lấy trái tim anh, chân không tự chủ bước nhanh hơn. "Khánh!" Đến gần hơn anh mới thấy rõ, máu đã thấm đỏ một khoảng giường. "Mau gọi xe cấp cứu!" Khải Phong nhìn những người đang đứng ngoài cửa, vẻ mặt hoảng hốt vô cùng. Phải! Anh sợ! Anh đang rất sợ. Máu từ cổ tay cô chảy ra, trái tim anh đang rất đau, rất nhức, rất buốt. "Tôi có chuyện muốn nói với cậu!" Hoàng Mai đứng trước mặt Khải Phong, gương mặt quả quyết vô cùng, giống như đây là một chuyện hệ trọng. "Chuyện gì?" Khải Phong đưa tay lên xoa hai bên thái dương, đầu anh bây giờ đang rất đau. ** "Bố!" "Chuyện gì?" "Lâm Hiểu Khánh tự tử, đã được đưa vào bệnh viện, đã qua cơn nguy kịch ạ!" Lê Thanh Thảo đứng trước người bố quyền uy của mình, báo cáo sự việc, trông cô giống thuộc hạ của ông hơn là con gái. "Sao lại tự tử?" "Cãi nhau với người yêu ạ!" "Chỉ vậy thôi sao? Vô vị! Có lẽ chuyện này nên kết thúc sớm hơn rồi!" Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, tay vẫn không ngừng vân vê cánh hoa hồng, môi khẽ nhếch về một bên, ánh mắt khát máu, trông đáng sợ vô cùng. Thanh Thảo lái xe ra khỏi cổng, ra khỏi căn nhà cô như được sống lại, trông đó ngột ngạt vô cùng. Chiếc xe lao thẳng theo hướng tới bệnh viện thành phố. ** Người con gái yên lặng nằm trên giường, gương mặt nhợt nhạt nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trong trẻo, nói chính xác hơn là vẻ đẹp của một nữ sinh, ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên. Lưu Khải Phong ngồi ngay bên cạnh cô, bàn tay to lớn bao lấy bàn tay nhỏ bé, trắng trẻo của cô. Trong đầu anh không ngừng vang lên những lời nói của Hoàng Mai: "Khánh bị trầm cảm, có lẽ đã chuyển sang tâm thần kinh phân liệt rồi!" "Vào đêm cậu biến mất, con bé bỗng ốm nặng, vẫn luôn hỏi cậu đã đi đâu rồi? Có phải đã bỏ con bé rồi không? Con bé luôn tự hỏi có phải nó làm gì sai rồi không?" Ai cũng biết Hiểu Khánh rất phụ thuộc vào Khải Phong, dính anh như sam, thậm chí là hơn cả bố mẹ. Vào đêm định mệnh ấy, Khải Phong bỗng biến mất, không hiểu sao, Hiểu Khánh lại bị ốm, mấy ngày sau khỏe lại lại liên tục hỏi Khải Phong đâu. Bọn họ chỉ có thể nói Khải Phong đi xa một thời gian nhưng rồi thời gian trôi qua, cô nhận thức được, anh biến mất rồi, vì chính bọn họ cũng phải thừa nhận, bọn họ không biết chút tin tức gì về anh. "Cạch!" Cánh cửa phòng bệnh nhẹ nhàng được mở ra, Thanh Thảo bước vào, đứng ngay sau lưng Khải Phong, cô đứng phía sau, lặng lẽ nhìn tấm lưng anh, ánh mắt chứa chan biết bao tình cảm mà người đàn ông đang ngồi đó mãi mãi không thể biết được. "Em chào anh! Cậu ấy vẫn chưa tỉnh ạ?" Một lúc Thanh Thảo mới lên tiếng. "Ừm!" Khải Phong đứng dậy: "Em ở đây với Khánh đi!" Nói xong liền đi ra ngoài, anh lo cô tỉnh dậy sẽ không có gì ăn. Nhưng Khải Phong không hề đi luôn mà đứng ngập ngừng một chút ở cửa nhìn Thanh Thảo rồi mới đi. Anh cảm thấy Thanh Thảo có gì đó rất kì lạ, trực giác cho anh biết đó là điều không tốt. Thanh Thảo nhẹ nhàng ngồi xuống, đưa tay chạm nhẹ vào má Hiểu Khánh, cô chăm chú nhìn Hiểu Khánh, là ánh mắt thương xót, cô không biết sau này số phận của Hiểu Khánh sẽ ra sao. Thanh Thảo lặng lẽ cầm bàn tay phải của Hiểu Khánh lên, mở bàn tay ra, chăm chăm nhìn vào đường chỉ tay, cô khá ngạc nhiên, đường sinh đạo rất dài, chứng tỏ Hiểu Khánh sống rất thọ, tiếp tục nhìn, ria tay chỉ có một đường, bỗng một linh cảm vô cùng xấu dâng lên trong lòng cô. Thanh Thảo vô cùng vội vã lần tìm bàn tay trái còn lại nhưng cánh cửa bỗng mở ra, cô lập tức rụt tay lại như vừa làm chuyện xấu. Thanh Thảo tự nhủ nhất định sau này phải xem lại.