Ngôn Tình Hoa hồng màu đỏ - nhan thiên vy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nhan Thiên Vy, 2 Tháng ba 2020.

  1. Nhan Thiên Vy

    Bài viết:
    1
    [​IMG]

    Tên truyện: Hoa hồng màu đỏ

    Tác giả: Nhan Thiên Vy

    Thể loại: Ngôn tình, đô thị, hiện đại, tâm lý

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Nhan Thiên Vy

    Văn án:

    Anh và cô cùng nhau lớn lên. Từ nhỏ cô đã dành cho anh thứ tình cảm không còn giống tình bạn hay tình anh em bình thường..

    Bỗng một ngày anh cùng gia đình biến mất. Anh đi cũng giống như mang cả thế giới của cô đi theo..

    10 năm sau anh trở về..

    Anh cho rằng cô cố chấp..

    Cô cho rằng anh đã thay đổi..

    "Chỉ riêng điều được sống cùng nhau

    Niềm vui sướng với em là lớn nhất

    Trái tim nhỏ nằm trong lồng ngực

    Giây phút nào tim đập chẳng vì anh"
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Nhan Thiên Vy

    Bài viết:
    1
    Chương 1. Mở đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh Phong.. Phong.."

    "Đừng mà!"

    "Đừng.."

    "Không!.."

    Lâm Hiểu Khánh giật mình sau cơn ác mộng. Từng giọt mồ hôi rơi xuống dọc khuôn mặt trái xoan, từng sợi tóc mái lưa thưa ướt, bết, dính vào cái trán trơn bóng; chiếc váy ngủ bằng lụa cũng ướt đẫm. Ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua tấm kính cửa sổ, rọi vào từng giọt mồ hôi đang rơi ấy..

    Cánh cửa phòng bật mở, điện được bật lên chiếu sáng khắp căn phòng, rọi lên khuôn mặt tái xanh, đầy hoảng sợ của cô gái trên chiếc giường màu hồng vô cùng nữ tính: "Khánh! Em không sao chứ?" Một người phụ nữ chạy vào, ôm chặt lấy cô.

    "Chị Mai! Anh ấy bỏ em rồi phải không?" Lâm Hiểu Khánh run sợ hỏi, nước mắt liên tục rơi: "Anh ấy lạnh lùng lắm, anh ấy quay lưng bỏ đi, mặc kệ em gọi luôn.. Không phải đâu đúng không?" Giọng nói run run, nói không ra hơi.

    "Không đâu! Cậu Phong sẽ về mà! Ngủ tiếp đi! Chỉ là ác mộng thôi!" Hoàng Mai vẫn ôm chặt lấy Lâm Hiểu Khánh để cô khóc trong lòng mình: "Chị giúp em thay váy."

    Nhìn người con gái đang dần chìm vào giấc ngủ, Hoàng Mai khẽ vuốt ve mái tóc mềm mượt, ánh mắt đau xót nhìn Lâm Hiểu Khánh, sau đó chuyển sang tức giận, thầm rủa: "Lưu Khải Phong! Anh cứ vác mặt về đây! Tôi nhất định sẽ không tha cho anh!"

    **

    "Hiểu Khánh! Cậu giỏi thật đó! Lần này cậu lại đứng đầu rồi!" Một nữ sinh chạy lại chỗ Lâm Hiểu Khánh đang selfie, không quan tâm tới xung quanh. Lâm Hiểu Khánh chỉ khẽ liếc mắt một cái, chưa tới hai giây lại tiếp tục công việc đang dang dở. Nhưng không có nghĩa là cô không nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của người đối diện.

    "Trịnh Hà Vy! Mày thôi nịnh nọt Khánh đi! Ai mà chẳng biết mày là con thầy Tuấn chứ?"

    "Vừa rồi mày đứng thứ mấy nhỉ?"

    "Nào! Để tao xem.." Vừa nói nữ sinh vừa giơ tờ giấy A4 ra, có vẻ là bảng điểm.

    "Bao nhiêu? Bao nhiêu?" Mấy người xung quanh đó a dua theo.

    "Các cậu đừng quá đáng!" Trịnh Hà Vy tức giận hét lên rồi đi về chỗ, sau lưng vẫn là những ánh mắt chán ghét.

    "Đùa đủ chưa? Đủ rồi thì tránh ra! Đừng che mất góc sáng của tôi!" Lâm Hiểu Khánh mặt không đổi sắc nhìn mấy người cười cợt trước mặt.

    Lớp 12A1, lớp đứng đầu khối mười hai của một ngôi trường danh tiếng trong nước. Bề ngoài đây là một lớp giỏi, ngoan, đứng đầu về mọi mặt.. Nhưng "Sống trong chăn mới biết chăn có rận"!

    Khi mọi người đã tản bớt ra, Hiểu Khánh nhẹ hạ chiếc điện thoại của mình xuống, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, cô đang chờ đợi điều gì? Trên màn hình điện thoại là bức ảnh một cô bé tầm bốn đến năm tuổi, khuôn mặt khả ái, đôi mắt to tròn, cái miệng chúm chím, thật khiến người khác yêu thương! Hiểu Khánh nhìn chằm chằm vào tấm hình, khẽ nhắm mắt, kí ức lại như thác lũ ầm ầm đổ về, gương mặt xinh đẹp úp xuống mặt bàn, theo ánh mắt người khác, cô đang ngủ, nhưng sự thật là muốn che dấu những giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi, ướt đẫm gương mặt cùng tay áo.

    Cuộc đời này vốn dĩ rất công bằng. Sẽ chẳng tồn tại một hạnh phúc vĩnh viễn, cũng sẽ chẳng có cái gì gọi là đau khổ mãi mãi. Nếu bạn lựa chọn một hiện tại hạnh phúc thì rất có thể phía trước con đường đời kia là đau khổ, nếu hiện tại bạn đau khổ thì tương lai là ánh mặt trời ấm áp chào đón bạn. "Con người đến với thế gian bằng nước mắt thế nên đời người định trước là khổ đau".

    Một tiếng "rầm" đập xuống bàn khiến tất cả giật mình, trong đó có cả Hiểu Khánh. Cô ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn người vừa đi tới. Trần Kim Huệ một tay chống lên bàn, mắt nhìn chằm chằm Hiểu Khánh đang ngồi:

    "Giỏi như vậy sao không đi học trường khác đi! Trường Ams kia kìa! Ai mà biết được điểm của mày có phải là nâng hay không? Giả tạo!"

    Nói dứt lời, Kim Huệ cầm quyển sách, đi về chỗ mình, lại đập "rầm" một cái nữa rồi mới ngồi xuống, mắt vẫn lườm Hiểu Khánh. Lần nào cũng vậy, cứ thi xong là cô ta lại tới chỗ cô kiếm chuyện. Hiểu Khánh đang đau đầu muốn chết, lại xuất hiện đâu một thứ điên khùng. Vốn bình thường cô cũng chẳng buồn quan tâm nhưng ngay lúc này tâm trạng cô đang rất tệ, Hiểu Khánh lườm lại cô ta, ánh mắt sắc lẹm:

    "Chẳng phải bố mày là hiệu trưởng sao? Ở nhà láo quá nên bố không nâng cho à? Hay ngu quá không thể nâng nổi?" Hậu phương của cô vững chắc hơn cô ta nhiều.

    Nói xong cũng chẳng buồn nhìn nữa, cô lại cầm điện thoại lên nghịch. Kim Huệ mắt trợn lên nhưng cũng chẳng thể xông vào đánh nhau với Hiểu Khánh được.

    Ai cũng biết, Hiểu Khánh là vẫn luôn giữ vị trí số một về điểm số từ cấp hai tới giờ, cô được đoán định cho vị trí thủ khoa của thành phố. Còn Huệ Đinh là một học sinh vô cùng hống hách, cậy bố mình là hiệu trưởng nên chẳng coi ai ra gì. Cô ta vào được ngôi trường này, ngồi được lớp này đều là nhờ bố cô ta vun vén hết mức.

    Mọi người cũng tản ra, chẳng ai buồn quan tâm tới chuyện thường nhật như thế này nữa.

    Chú thích:

    Selfie: Chụp ảnh tự sướng

    Ams: Trường THPT Chuyên Hà Nội - Amsterdam
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng năm 2020
  4. Nhan Thiên Vy

    Bài viết:
    1
    Chương 2. Có cách nào để mình không lớn nữa không nhỉ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngôi nhà thờ to lớn, vững chãi, cổ kính vẫn đứng nơi đó. Thời gian trôi đi lại càng tô thêm nơi đây thêm một màu "hoài niệm". Lâm Hiểu Khánh bước những bước chân nhẹ nhàng trong tà váy trắng liền thân vô cùng thanh khiết xuất hiện trước nhà thờ. Có một người con trai từng nói với cô, sau này khi cô lớn lên, sẽ dẫn cô tới đây, trước sự chứng giám của Chúa, cả hai sẽ kết làm vợ chồng. Nhưng.. Người đó đã bỏ cô đi mất rồi..

    Lâm Hiểu Khánh đứng bên ngoài, không bước vào bên trong, cô chính xác là không dám bước vào, trái tim cô luôn nói với cô rằng phải đợi người đó về, người đó nhất định sẽ trở về, trở về dẫn cô vào đây. Đứng trước cửa nhà thờ, Lâm Hiểu Khánh lại lắc đầu rồi quay trở lại. Có lẽ đây không phải là vấn đề lý trí hay con tim mà là tâm lí của cô bị ảnh hưởng quá nặng..

    Bỗng một hình bóng lọt vào mắt Lâm Hiểu Khánh khiến cô giật mình, bỏ lại tất cả suy nghĩ đằng sau, chạy theo hình bóng đó. Lâm Hiểu Khánh có thể cảm nhận được, trái tim cô đang đập rất nhanh, người đó hình như cuối cùng đã trở về rồi..

    Hòa vào dòng người nơi đường phố, cô.. Đánh mất dấu người đó rồi!

    Lâm Hiểu Khánh trở về nhà trong sự buồn bã, thẫn thờ cùng nỗi thất vọng nặng nề.

    "Chị Mai!"

    "Cô chủ về rồi sao? Vào ăn cơm đi! Hôm nay cô đi đâu vậy? Làm tôi lo muốn chết!" Hoàng Mai kéo tay cô vào nhà, nhìn kĩ từng góc, từng chỗ một, xem có bị thương chỗ nào không?

    "Chị! Em đã lớn rồi mà! Có phải đứa trẻ con đâu mà chị cứ sốt vó lên thế?" Lâm Hiểu Khánh vừa uống nước vừa liếc nhìn Hoàng Mai.

    Hoàng Mai cùng mọi người trong nhà, ngay cả chính bản thân Lâm Hiểu Khánh cũng rõ bệnh tình của mình nhưng cô lại chọn cách trốn tránh, cô không dám đối mặt với con quỷ đang ẩn sâu trong người mình. Nếu một ngày nào bệnh tình cô chuyển biến xấu, con quỷ đó bộc phát thì e rằng họ sẽ mất cô mãi mãi.

    **

    Lâm Hiểu Khánh thất thần đứng trước gương trong phòng tắm, cô cố gắng ngắm bản thân thật kĩ, soi từng chút một, có phải cô đã trưởng thành rồi không? Không được! Nếu lỡ như cô trưởng thành rồi mà người đó còn chưa về thì phải làm sao đây? Có cách nào để mình không lớn nữa không nhỉ?

    Rồi trong vô thức Hiểu Khánh nhìn chằm chằm vào cổ tay mình, cô cứ cảm thấy cổ tay ngứa ngứa thế nào ấy, rất muốn gãi, cô đưa tay lên gãi, gãi, cứ gãi, nhưng thể nào thỏa mãn được dù da đã bắt đầu xước, máu có vẻ muốn bứt thành mạch để ùa ra ngoài. Hiểu Khánh cảm thấy cô cần một thứ gì đó, một thứ mà chính cô cũng không biết là thứ gì. Lập tức, theo bản năng cô nhìn xung quanh, như muốn tìm thứ gì đó, rồi ra khỏi phòng tắm, tiếp tục tìm. Khi chiếc dao gọt hoa quả rơi vào tầm mắt của Hiểu Khánh thì cũng là lúc tiếng gõ cửa xuất hiện:

    "Khánh! Xuống ăn cơm đi em!"

    Tiếng gọi như làm thức tỉnh Hiểu Khánh, cô ngây người ra, lơ mơ nhìn xung quanh, cô đang làm gì thế. Rồi một cảm giác buốt buốt, xót xót đập vào thần kinh khiến Hiểu Khánh nhanh chóng nhìn xuống tay mình, sao tay cô lại thế này?

    "Chị Mai! Chị Mai!" Hiểu Khánh vô thức gọi người con gái ngoài cửa, giọng vô cùng khẩn trương pha chút sợ hãi, có phải bệnh tình của cô chuyển biến xấu rồi không?

    Hoàng Mai nghe thấy tiếng gọi lập tức mở cửa xông vào: "Sao vậy? Em không sao chứ?" Rồi cô nhìn xung quanh, có lẽ nào có trộm hay cướp đột nhập? Không thấy gì bất thường mới quay lại nhìn Hiểu Khánh, đôi mắt Hiểu Khánh ánh lên tia sợ hãi, cả người bần thần, Hoàng Mai nhìn Hiểu Khánh từ trên xuống dưới, đập vào mắt cô là vết đỏ đỏ trên cổ tay trắng nõn của Hiểu Khánh: "Tay em sao vậy?" Hoàng Mai lập tức cầm lên nhìn rồi dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô gái trước mặt.

    "Em thực sự không biết, em chỉ là.. thấy tay rất ngứa nên muốn gãi, nhưng.. Nhưng gãi thế nào cũng không hết.. Em.." Nước mắt cô rơi lã chã, ướt cả khuôn mặt xinh đẹp. Gương mặt đẫm nước mắt ấy nhanh chóng được ngả vào một bờ vai: "Không sao đâu! Không sao! Đừng khóc! Ngoan!"

    Chiều hôm đó Hiểu Khánh được đưa tới bác sĩ tâm lí.

    "Tình trạng của cô ấy khá xấu, trong đầu cô ấy xuất hiện xu hướng muốn tự tử vì cô ấy không muốn lớn nữa."

    "Tại sao chứ?" Hoàng Mai lo lắng nhìn bác sĩ

    "Trong tiềm thức của cô ấy có một nỗi ám ảnh, cô ấy sợ người đàn ông kia không về kịp lúc cô ấy còn chưa trưởng thành."

    Hiểu Khánh mê man tỉnh lại, cảnh vật xung quanh rất quen thuộc, đây là phòng của cô, tiếng điện thoại réo lên liên tục. Cô theo bản năng lần tìm vị trí chiếc điện thoại, mê man nhìn, là một số lạ, tay bấm trả lời:

    "Alo! Ai đấy?"

    "Alo!"

    "Alo! Ai đấy?"

    "Tút.. Tút.."

    Điện thoại bị ngắt đột ngột, bên kia là một giọng nam khá trầm, trầm nhưng không ấm. Hiểu Khánh mê man, khó hiểu nhìn điện thoại rồi lại vật vã thiếp đi. Có vẻ cô đang rất mệt mỏi!

    Trong một căn phòng tối, không được bật đèn, chỉ có ánh trăng ngoài cửa soi vào, hắt lên bóng lưng một người đàn ông, ngồi trước bàn làm việc, quay lưng với cửa sổ, một tay cầm điện thoại, một tay vân vê cánh hoa hồng trên bàn, môi khẽ nhếch lên. Trên mặt bàn là một bó hoa hồng, nương theo ánh trăng có thể lờ mờ thấy được màu đỏ của bó hoa, một màu đỏ như máu.
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng năm 2020
  5. Nhan Thiên Vy

    Bài viết:
    1
    Chương 3. Là anh sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mới sáng sớm nhưng không khí ngôi trường Trung học Phổ thông Adventure đã vô cùng nhộn nhịp.

    "Nghe nói hôm nay trường mình sẽ có nhà đầu tư mới về đấy!"

    "Nhà đầu tư á? Đây không phải trường của bố Hiểu Khánh à?"

    "Chẳng biết luôn!"

    Những lời bàn tán vô cùng rôm rả, cũng có những người không quan tâm nhưng đa phần là tò mò.

    "Thế là sao?" Bất thình lình Hiểu Khánh xuất hiện sau lưng hai cô bạn khiến họ giật mình, thay vì trả lời, họ nhìn Hiểu Khánh với ánh mắt sợ hãi rồi nhanh chóng chạy mất. Điều đó làm cho Hiều Khánh đang sợ lại càng thêm sợ, bất chợt cô cảm thấy bản thân bị cô lập. Ở trường này, cô chẳng có bạn bè thân thiết, chẳng ai chơi với cô, cô cũng biết tính tình cô hơi khó chịu.. Chưa bao giờ cảm giác lạc lõng trong cô lại đậm như vậy! Hiểu Khánh ngẩng đầu nhìn quanh sân trường, mọi người đều có nhóm đi cùng nhau, họ nói chuyện với nhau nhưng cô thì không..

    Ngồi dưới sân trường, nhìn lên khán đài, lễ chào cờ rồi những lời nhận xét của hiệu trưởng đối với học sinh vô cùng nhạt nhẽo ấy cứ thế trôi qua, rồi cái gì đến cũng phải đến.

    "Hôm nay trường chúng ta vô cùng vinh dự đón một vị khách mời, tổng giám đốc tập đoàn Khải Hiệp, Lưu Khải Phong!"

    Ngay sau khi cái tên ấy lọt vào tai, trong đầu Hiểu Khánh là một tiếng "ầm", đôi mắt to, tròn cố định theo người đàn ông bước lên sân khấu. Xung quanh là những tiếng reo hò không ngớt. Đây là một người đàn ông còn rất trẻ, chắc tầm hai mươi tư, hai mươi lăm, cả sân trường được một phen náo động, nhất là những nữ sinh.

    "Đẹp trai thế!"

    "Nhìn còn trẻ thế kia, chắc chưa có người yêu đâu!"

    "Có gì mà phấn khích? Như kiểu chưa thấy trai bao giờ!"

    Bên cạnh sự nồng nhiệt, phấn khích của các bạn nữ thì là một vài sự khinh bị nho nhỏ của mấy học sinh nam. Hiểu Khánh ngồi lặng người, nhưng cô không chắc người đàn ông trên kia có phải là người đàn ông cô vẫn luôn tìm kiếm hay không vì ấn tượng của cô về người đó quá mờ nhạt.

    "Chào các bạn! Tôi là Lưu Khải Phong!" Giọng nói trầm ấm cất lên, theo sau đó là những tiếng hò hét của học sinh bên dưới.

    Tất cả âm thanh xung quanh lọt vào tai Hiểu Khánh đều thành tiếng vo ve của muỗi, không thì cũng là ù ù của quạt gió. Sao cô không nghe thấy gì? Mắt cũng bắt đầu hoa lên. Cô bị sao vậy? Hiểu Khánh cố gắng lắc đầu thật mạnh để bản thân tỉnh táo nhưng không thể, cô mệt quá! Cô buồn ngủ quá! Cô lập tức bắt lấy cánh tay một người bên cạnh, giọng thều thào: "Đưa mình lên lớp, được không?"

    "Cậu có sao không?" Bạn nữ ấy lên tiếng, có vẻ là quan tâm. Trước khi được đỡ đứng dậy, Hiểu Khánh vẫn nghe thấy và còn rất rõ: "Thảo! Mày đưa nó lên thật à?"

    "Ừ! Thì sao?" Rồi sau đó chẳng có tiếng gì nữa. Có vẻ như mọi người đều rất ghét cô!

    Mọi người xung quanh nhìn Lâm Hiểu Khánh được dìu lên phòng học, đa số là những cái bĩu môi. Người đàn ông đang đứng trên sân khấu cũng nhìn theo cô, mi tâm khẽ nhíu.

    Nhà trường thông báo, nhà đầu tư này sẽ tới một lớp dự giờ với mục đích khảo sát và lớp học được chọn chính là 12A1, và nhà trường mong rằng các em học sinh sẽ khiến nhà trường tự hào.

    Theo quan điểm của nhiều người và thực sự là như vậy, tiết dự giờ chính là giờ học giả tạo nhất! Các em học sinh học như diễn một bộ phim theo kịch bản có sẵn. Tiết học đang diễn ra là Giải tích, trong khi những học sinh khác rất tập trung thì Hiểu Khánh lại có vẻ mặt mệt mỏi, có những lúc còn nằm bò ra bàn. Khải Phong dù là nhìn bảng, nhìn lớp nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn Hiểu Khánh, nhìn cô nằm bò ra bàn mà tâm trạng anh không thể yên nổi. Hà Vy ngồi phía trên, trong lúc ngoảnh xuống, vô tình nhìn thấy, cho rằng đấy là ánh mắt tức giận, khiển trách liền lên tiếng: "Bạn ấy là con gái của chủ tịch, người mà mở ngôi trường này ấy ạ! Kiêu kì lắm, tính tiểu thư cao lắm ạ!" Câu nói đậm mùi mỉa mai. Nhưng đổi lại là ánh mắt khó chịu của đối phương: "Tập trung vào học đi!", thái độ của Khải Phong khiến Hà Vy giật mình rồi lập tức là sợ hãi, có phải cô đắc tội gì rồi không, cô chỉ là nói sự thật thôi mà!

    Tiếng trống vang lên báo hiệu hết giờ, trường học lại náo nhiệt với những tiếng trò chuyện, nô đùa. Trước khi đứng dậy để rời khỏi lớp học, Khải Phong còn cố tình nhìn Hiểu Khánh lần nữa.

    Sau khi Khải Phong rời khỏi phòng, Hiểu Khánh mới ngẩng đầu lên khỏi mặt bàn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không chỗ ra vào ở cửa, trong đầu lại hiện lên gương mặt lúc nãy, cả bóng lưng mới rời khỏi. Thật ra trong giờ học, cô không ít lần lén nhìn anh nhưng có lẽ anh không biết..

    "Nhà cậu sắp phá sản à? Thành thật chia buồn nhé!" Một giọng nữ lanh lảnh vang lên thu hút chú ý của cả lớp.

    "Huệ! Cậu đừng nói thế! Có lẽ Khánh đang rất buồn đấy!" Hà Vy khẽ lên tiếng, vô cùng giống giảng hòa.

    Hiểu Khánh không buồn quan tâm tới bọn họ, đúng là cùng một rổ, chỉ là một người trực tiếp thể hiện còn một người ngấm ngầm thể hiện.
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng năm 2020
  6. Nhan Thiên Vy

    Bài viết:
    1
    Chương 4. Anh đã đi đâu vậy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Về rồi sao? Mau vào ăn cơm đi!" Hiểu Khánh vừa bước chân xuống ô tô, Hoàng Mai lập tức lao ra đón, rất cẩn thận dẫn cô vào nhà. Nhìn bình thường, Hiểu Khánh trông không khác gì một người khỏe mạnh nhưng thực chất, sức khỏe của cô luôn có vấn đề, luôn có biến động.

    Hiểu Khánh không hề nghĩ gì, vẫn vào nhà như mọi ngày. Ngay khi cô định chạy lên phòng cất cặp rồi mới xuống ăn cơm thì ông Lâm Quốc Việt đã từ trong bếp nhìn thấy con gái về, lập tức đi ra kéo cô vào: "Về rồi sao? Mau vào đây, để bố giới thiệu cho con một người. Chắc chắn con sẽ bất ngờ!" Ông vừa tươi cười, vừa dắt tay con gái vào. Không đúng! Cảm giác của Hiểu Khánh là không đúng, là hoàn toàn không đúng.

    Và.. Cảm giác của cô chẳng sai chút nào, một người đàn ông đang ngồi ở bàn ăn nhà cô, đôi mắt ấy nhìn thẳng vào cô, môi cong cong ý cười. Hiểu Khánh chết sững, hoàn toàn là chết sững. Trong suốt quá trình được bố dẫn vào, mắt cô chưa từng rời khỏi người đàn ông kia, đôi mắt trong veo mở to, hoàn toàn là kinh ngạc. Thấy Hiểu Khánh bước vào, người đàn ông lập tức đứng dậy: "Chào em! Anh là Phong! Em còn nhớ anh không?"

    Dù đã yên vị trên ghế nhưng Hiểu Khánh vẫn chưa hoàn hồn, mãi tới khi người đàn ông lên tiếng, cô mới giật mình. Hiểu Khánh lập tức cúi đầu xuống, mắt nhìn chăm chăm vào bàn.

    "Con còn nhớ nó không? Chính là anh trai hồi bé chơi với con đấy" Bố cô chợt lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

    "Nhớ ạ!" Rồi bỗng Hiểu Khánh như trở thành người khác, ánh mắt trong veo vụt sáng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt: "Người lúc sáng.. là anh sao?"

    "Ừm" Tiếng nói của người con gái như chiếc lông vũ, quẹt nhẹ vào tim anh, vô cùng ngứa, vô cùng khó chịu. Cô gái của anh lớn rồi, trở thành thiếu nữ bao người mơ ước rồi.

    Sau khi ăn cơm xong, Khải Phong và Hiểu Khánh cùng nhau ra vườn đi dạo. Không biết có phải do quá lâu không tiếp xúc hay không mà Hiểu Khánh cảm thấy ngượng ngập vô cùng, đi bên cạnh anh mà tim cứ đập thình thịch, mắt cứ chúi xuống đất, không dám nhìn người bên cạnh. Còn người đàn ông bên cạnh lại chưa từng rời mắt khỏi người con gái bên cạnh mình, khuôn mặt nhỏ nhắn, sống mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn, hồng hồng, làn da trắng hồng, càng nhìn càng muốn cắn một ngụm.

    "Anh chỉ sợ em quên anh mất rồi." Khải Phong lên tiếng phá vỡ sự im lặng nãy giờ mà hai người vô tình tạo ra.

    "Không đâu!" Nghe anh nói vậy, Hiểu Khánh lập tức ngẩng mặt nhìn anh, nói xong lại ngượng ngập cúi xuống, miệng lẽ lẩm bẩm: "Em vẫn luôn chờ anh về mà!"

    "Sao cơ?" Khải Phong dường như biết cô đang khẽ lẩm bẩm cái gì đó nhưng lại không nghe rõ nên hỏi lại. "Anh đã đi đâu vậy?" Hiểu Khánh nhanh trí đổi câu hỏi, đây cũng là điều cô muốn hỏi từ khi nhìn thấy anh trong nhà mình.

    "Gia đình anh gặp chút chuyện nên phải chuyển đi một thời gian!" Vì Hiểu Khánh cúi đầu xuống đất nên không thấy vẻ mặt tối sầm của anh, ánh mắt trở nên tàn độc vô cùng nhưng khi đến cô sự tàn độc đó đã biến mất mà thay vào đó là sự dịu dàng: "Sau này em cũng sẽ biết thôi!"

    "Vâng!" Anh đã quyết sẽ gắn cuộc đời với người con gái này nên cũng không muốn giấu diếm gì cô, chỉ là đây không phải lúc để cô biết những chuyện này.

    "Hai bác vẫn khỏe chứ ạ?"

    "Ừm.. Vẫn khỏe!"

    Mặc dù mắt nhìn xuống đất nhưng tâm trí người con gái hoàn toàn không để ở đây nên không cẩn thận đã vấp, ngã nhào. Khi cô tưởng rằng bản thân sẽ làm bạn với đất thì một vòng tay mạnh mẽ, vô cùng có lực đã đỡ lấy eo cô. Bốn mắt chạm nhau, đôi mắt trong veo của cô gái nhìn chằm chằm vào đôi mắt đôi mắt sâu hun hút như đáy biển của người đàn ông, cô dường như bị hút vào đó..

    "Em vẫn bất cẩn như hồi bé vậy!" Khải Phong khẽ cười, Hiểu Khánh đang mơ màng cũng lập tức tỉnh táo, cô lập tức đứng thẳng người.

    "Em xin lỗi! Em vào nhà trước!" Nói buông lời liền chạy vào nhà mất, để lại người đàn ông phía sau với nụ cười khổ. Rõ là mất mặt, đi trên sân nhà mình còn ngã được, thật mất mặt quá đi! Hiểu Khánh ôm khuôn mặt đỏ bừng chạy lên phòng.

    Sau khi Hiểu Khánh chạy lên phòng, Khải Phong cũng không vội về, mà còn vào đàm đạo chuyện kinh doanh với ông Lâm Việt Quốc, mãi tới chiều mới về.

    Hiểu Khánh tỉnh giấc, đưa tay dụi mắt, đêm qua cô đã trải qua một giấc ngủ không mộng mị, không có cơn ác mộng nào cả.

    Đêm qua cô lăn lộn trên giường, mãi vẫn không ngủ được. Cô cứ có cảm giác đây chỉ là một giấc mơ, lỡ như tỉnh dậy rồi sẽ không còn gì nữa.

    Điện thoại kêu lên một tiếng, là một dãy số lạ, nhìn thấy dòng tin nhắn, Hiểu Khánh lập tức ngồi bật dậy, ôm lấy điện thoại, đu đưa ở trên giường, sợ rằng đêm nay cô sẽ mất ngủ.

    Trên điện thoại hiển thị: "Ngủ ngon! Phong."
     
    Last edited by a moderator: 1 Tháng năm 2020
  7. Nhan Thiên Vy

    Bài viết:
    1
    "Chương 5 - Cô.. cứ thế là có người yêu ư?"
    Chương 5. Cô.. Cứ thế là có người yêu ư?

    "Cậu.. Hôm trước.. Không sao chứ?" Khi Hiểu Khánh đang trên đường ra cổng trường thì bỗng có một cô bạn gái bắt chuyện, hỏi han.

    "Sao chứ?" Hiểu Khánh khá ngạc nhiên, nhất thời không hiểu cô bạn này đang nói chuyện gì.

    "Thì hôm chào cờ đấy, cậu bỗng.. Là tớ đã đưa cậu lên.." Cô bạn ngập ngừng lên tiếng, ánh mắt hơi ngượng ngập nhìn Hiểu Khánh, ai cũng biết cô gái này nổi tiếng kiêu kì.

    "À.. Là cậu à? Cảm ơn nhé! Mà cậu tên gì thế?" Hiểu Khánh kiêu căng, không có nghĩa là cô vô ơn. Nhưng cô không hiểu lắm, người này chỉ đơn giản là muốn hỏi thăm cô hay còn có ý khác?

    "Tớ là Lê Thanh Thảo!" Cô gái nở nụ cười tươi, định giơ tay ra chào Hiểu Khánh, nhưng nghĩ lại thôi, đành cúi đầu, xem biểu hiện của cô.

    "Xin chào! À tớ bỏ quên điện thoại trên lớp, tớ quay lại lấy đây, cậu về đi!" Nói rồi Hiểu Khánh lập tức quay người, hướng lớp mà chạy, không biết bản thân vừa bỏ lỡ điều gì..

    Rõ ràng đã tan học được một lúc lâu rồi mà sao cổng trường vẫn còn đông người như vậy? Khi Hiểu Khánh ra tới cổng trường thì tình trạng là như thế này, đám con gái bu lại một chỗ, đứng thành vòng tròn, có vẻ trong kia có thứ gì đó thú vị lắm, họ đứng tụm lại với nhau vô cùng xôn xao. Còn đám con trai lại cách xa hơn một chút, nhìn với ánh mắt khinh bỉ, lại có cả ngưỡng mộ, có cả dửng dưng. Xuyên qua những khoảng cách nho nhỏ, Hiểu Khánh bất ngờ mở to mắt nhìn người đàn ông đang đứng cạnh chiếc xe Ferrari màu xám bạc, một tay gác lên thân xe, một tay giơ lên, đầu cúi xuống xem đồng hồ, một thân tây trang lịch lãm vô cùng, kết hợp cùng gương mặt điển trai, thu hút không biết bao nhiêu người. Cơ mà người đàn ông kia, gương mặt kia, không thể nào quen hơn, Lưu Khải Phong. Có phải anh tới đón cô không? Hiểu Khánh bỗng chốc có chút mong chờ. Thế là cô cứ đứng đờ ở đấy, mắt nhìn vào người đàn ông phía trước.

    Ngay sau khi nhìn giờ lên đồng hồ, Khải Phong định bụng lại như cũ nhìn vào sân trường, thì ngay lập tức đập vào mắt anh là hình ảnh người con gái của anh chờ đứng ở đó, ánh mắt nhìn thẳng vào anh, bốn mắt chạm nhau. Lưu Khải Phong không do dự chút nào, bước chân nhanh chóng sải tới chỗ cô, mọi người cũng rất tự động dẹp sang cho anh đi, họ là theo bản năng tránh ra cho người ta đi, cũng một phần tò mò, rốt cuộc người con gái nào lại có năng lực đến vậy?

    "Sao lại ra muộn như vậy?" Lưu Khải Phong vô cùng tự nhiên tiến lên ôm lấy vai người con gái, kéo cô vào lòng mình.

    Hiểu Khánh cứ nhìn chằm chằm vào Khải Phong. Đây chẳng phải là cử chỉ của những người yêu nhau sao? Anh có ý gì đây? Hiểu Khánh bỗng chốc hoảng loạn, cô nhìn xung quanh, mọi người chỉ trỏ, bàn tán, nhưng người đàn ông này lại coi như không thấy gì hết, vẫn băng băng đưa cô ra xe, dịu dàng mở cửa, dịu dàng đưa cô vào xe, rồi cũng lên xe, rồ ga.

    Trên suốt đường đi, không ai nói với ai câu nào, Hiểu Khánh như chìm đắm vào thế giới của mình, một thế giới vô cùng hỗn loạn mà chỉ mình cô cảm nhận được, Khải Phong lại cứ ngỡ Hiểu Khánh là do không quen. Khi chiếc xe dừng lại rồi, Hiểu Khánh mới khẽ lên tiếng:

    "Sao anh lại đón em?" Khi nói cô vẫn không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ khẽ cúi đầu.

    "Sao anh lại không được đón em?" Khải Phong khẽ cười, nhìn người con gái bên cạnh, anh khẽ chạm vào mũi cô: "Ngốc ạ!" Rồi nhẹ nhàng nghiêng người qua tháo dây an toàn cho cô. Hiểu Khánh đâu hiểu được ý anh, đầu vừa ngẩng lên định nói, đúng lúc anh nghiêng người qua, môi cô khẽ chạm vào má anh, cùng với "cạch" mở khóa cũng là lúc cô mở to mắt nhìn anh, hai má đỏ bừng, anh cũng ngay lập tức quay sang nhìn cô, môi khẽ cười.

    Lâm Hiểu Khánh lập tức mở cửa xe, chạy mất hút, để lại người đàn ông phía sau khẽ cười một mình. Sao lớn rồi lại dễ thẹn thùng như vậy chứ? Cô bé vô tư ngày bé đâu mất rồi? Khải Phong khẽ lắc đầu, rồi đạp ga, chiếc xe lập tức vút đi. Thời gian còn dài, anh sẽ từ từ..

    Hiểu Khánh vui tươi chạy xuống dưới nhà, đập vào mắt cô là hình ảnh một người đàn ông đang hiên ngang ngồi trên sofa nhà cô. Nghe thấy tiếng bước chân, Lưu Khải Phong lập tức ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, nhìn người con gái đứng ở chân cầu thang, khẽ mỉm cười, khóe mắt cong cong. Trong khi Hiểu Khánh còn đứng đực ra đó thì Khải Phong đã lên tiếng: "Anh đưa em đi học!" Câu nói của anh khiến Hiểu Khánh trợn mắt, ngỡ ngàng nhìn anh. Gì vậy? Logic gì vậy?

    "Hai đứa vào ăn sáng rồi hãy đi!" Ông Lâm Quốc Việt khẽ cười, gọi với từ bếp ra. Và ngay lập tức, Lưu Khải Phong vô cùng tự nhiên đi vào bếp, đi được hai bước thì quay lại, lại vô cùng tự nhiên nắm tay Lâm Hiểu Khánh, kéo cô vào bếp, vô cùng ga lăng kéo ghế ra, ấn cô ngồi xuống, trông hai người như một đôi vợ chồng. Hiểu Khánh cứ luôn cảm thấy sao ấy!

    Chiếc xe Aston Martin màu đen sang trọng, nam tính dừng trước cổng trường Trung học Phổ thông. Lâm Hiểu Khánh không vội xuống xe ngay, cô ngồi bất động, hai tay xoắn vào nhau, cô không biết việc làm này của anh là ý tứ gì, cô sợ anh chỉ coi đây là trách nhiệm của một người anh trai. Khải Phong thấy Hiểu Khánh không xuống xe mà ngồi im lặng, gương mặt có vẻ suy tư.

    "Khánh! Chúng ta xa nhau đã mười năm rồi, đừng lãng phí thời gian có được không?"

    Câu nói của Khải Phong làm Hiểu Khánh đờ đẫn, cô chưa kịp tiêu hóa câu nói ấy. Khải Phong thấy cô cứ đờ đẫn nhìn anh thì đâm ra nóng ruột, dù sao cô và anh xa nhau cũng ngót nghét mười năm rồi, sợ rằng Hiểu Khánh đã không còn là Hiểu Khánh của ngày cái ngày non dại thời bé nữa. Khải Phong sốt ruột nắm lấy tay cô: "Không được sao Khánh? Anh thực lòng yêu em!" Từ "yêu" đập thẳng vào màng nhĩ cô, trong đầu cô nổ đánh ầm một cái, cô máy móc đáp lại: "Thật sao?"

    "Ừm" Ngay lập tức bàn tay người đàn ông, từng ngón tay đan vào những ngón tay nhỏ nhắn của người con gái, siết chặt. Tim Lâm Hiểu Khánh đập thình thịch, một dòng chảy, có lẽ là hạnh phúc chạy dọc cơ thể cô: "Em.. có thể.. làm bạn gái anh sao?"

    "Sao lại không chứ?" Khải Phong ngạc nhiên với câu hỏi của cô, vậy là đồng ý rồi sao? Khải Phong lập tức ôm Hiểu Khánh vào lòng, rồi nhẹ hôn lên trán cô, bên môi thủ thỉ tên cô: "Khánh!"

    "Vậy em vào học nhá!" Hiểu Khánh khẽ lên tiếng, ánh mắt tràn ngập nhu tình. Đáp lại là tiếng đàn ông trầm ấm:

    "Ừm!" Nói xong còn đưa tay lên chạm vào má cô, nhẹ nhàng vuốt.

    Mặt Hiểu Khánh lập tức đỏ lên, lan tới tận mang tai. Tiếng người đàn ông cười khẽ càng khiến Hiểu Khánh xấu hổ, cô lập tức mở cửa xe, chạy mất.

    Cô, cứ thế là có người yêu ư?
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2020
  8. Nhan Thiên Vy

    Bài viết:
    1
    "Chương 6. Con.. thích anh ấy!"
    Chương 6. Con.. Thích anh ấy!

    Hôm nay là một ngày chủ nhật, chủ nhật của cuối mùa xuân, sắp bước sang mùa hạ, thời tiết đã dần ngả về nắng đậm, không còn hanh khô như trước nữa. Hiểu Khánh ngồi trong một quán cà phê, miệng ngậm ống hút, tay lướt lướt điện thoại, thỉnh thoảng lại ghi ghi, chép chép ra một cuốn sổ nhỏ. Lưu Khải Phong ngồi đối diện cô, đang chăm chú xem tài liệu, chốc chốc lại dừng lại, ngẩng đầu nhìn người con gái trước mắt, miệng theo bản năng mỉm cười.

    Con người luôn theo bản năng né tránh những cái xấu, nhưng có phải cứ cố gắng né tránh thì sẽ không gặp lại không? Ngày hôm nay bạn không làm bài tập, không có nghĩa là bài tập sẽ biến mất, rồi một lúc nào đó, bạn sẽ phải động tới nó mà thôi!

    Sau khi đã uống hết hai cốc nước, cũng đã đi vệ sinh một lần, ghi ghi chép chép đã chán, ngồi nhìn nhìn rồi lại ngắm ngắm người đàn ông trước mặt, Hiểu Khánh bèn nằm bò ra bàn, một tay cầm lấy bàn tay không cầm bút của anh, mặt phụng phịu: "Em chán!" Lưu Khải Phong thấy vậy bèn dừng động tác viết lại: "Vậy ra ngoài một chút."

    "Ra phố đi bộ Hồ Gươm đi!"

    "Ừm!" Lưu Khải Phong khẽ đan tay mình vào tay cô, nắm chặt, Lâm Hiểu Khánh nhìn khẽ liếc nhìn vào hai bàn tay đang đan vào nhau, lòng vui sướng, như có hàng ngàn, hàng vạn pháo hoa đang nổ tung.

    Chiếc xe Lamborghini chạy khoảng mười lăm phút thì tới nơi. Phố đi bộ vẫn đông vui như mọi ngày, các cặp tình nhân tay trong tay rảo bước, những bài nhảy, bài háy khắp con đường. Lưu Khải Phong nắm tay Lâm Hiểu Khánh đi dọc con đường, Lâm Hiểu Khánh thích thú ngắm nhìn xung quanh, đây dĩ nhiên không phải lần đầu tiên cô tới đây nhưng hôm nay là một ngày rất khác, cô không còn cô độc nhìn mọi người xung quang yêu nhau nữa, lại khẽ nhìn người đàn ông bên cạnh, rồi liếc xuống chỗ tay hai người, mỉm cười hạnh phúc.

    Cứ như vậy, cả ngày hôm ấy của Lâm Hiểu Khánh dành cho Lưu Khải Phong, để rồi tối về lại quay cuồng với bài vở để chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới.

    "Bố! Bố định cứ để anh ấy như vậy sao?"

    "Sao? Con có ý gì à?"

    Trong một căn phòng làm việc, một người đàn ông có vẻ đã ngoài năm mươi nhưng trông thần sắc vẫn minh mẫn, đứng đối diện ông là một cô gái có ngũ quan khả ái, không thể nói là xinh đẹp động lòng người nhưng lại dễ lấy thiện cảm từ người đối diện.

    "Con.. Thích anh ấy!"

    "Bang!" Người đàn ông đạp bàn, tức giận: "Con nên ngoan ngoãn chút đi, làm những gì nên làm, đừng có đi quá giới hạn của bản thân!"

    "Nhưng con.."

    "Cút!"

    Cô gái còn định nói gì đó thì đã bị người đàn mà cô gọi là bố đuổi ra ngoài một cách tàn nhẫn.

    "Con xin phép! Bố nghỉ ngơi!" Lê Thanh Thảo đi ra, khẽ khép cửa, ngay sau đó là vẻ mặt không cam lòng. Tại sao Thượng Đế lại bất công như vậy? Để cô được sinh ra ở một gia đình như vậy?

    Khi Lâm Hiểu Khánh đang đắp mặt nạ dưỡng da thì điện thoại có thông báo, Lê Thanh Thảo gửi lời mời kết bạn với cô trên Facebook. Lẽ ra Lâm Hiểu Khánh sẽ mặc kệ nhưng dù sao đây cũng có thể coi là ân nhân của cô, thêm một bạn cũng chẳng chết người. Ngay sau khi cô chấp nhận, Lê Thanh Thảo liền nhắn tin cho cô: "Khánh ơi! Mình có thể nói chuyện không?"

    "Được!" Cuộc trò chuyện của họ liền bắt đầu như vậy.

    Vậy là mình lại có bạn ở trường ư? Thật ra lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được cảm giác có bạn bè, thật ra cô cũng từng có bạn nhưng vì tính tình quá kỳ quặc của cô mà mọi người dần xa lánh cô.

    Cô vẫn còn nhớ năm lớp tám cấp hai, cô bị đổ oan lấy trộm đồ, căn bản cô chẳng cần gì phải đi ăn trộm, cô chưa từng thiếu thứ gì, nhưng mọi thứ cứ như là cố ý, mọi người không ai tin cô, đồng hồ được tìm thấy trong cặp cô, một học sinh cứ nằng nặc khẳng định cô lấy, dù cô có nói bao lần cô không lấy, thậm chí cả cô giáo cũng không tin cô. Lúc ấy, Lâm Hiểu Khánh rất uất ức, không hiểu sao, cô liền xông lên đánh bạn học sinh khẳng định cô lấy ấy, vừa đánh vừa chửi rất dã man, rất nhiều giáo viên phải lao vào can, mắt cô đỏ ngầu, trợn lên. Từ đó chẳng ai dám chơi với cô, họ còn nói đi nói lại bộ dạng lúc đó của cô rất đáng sợ, hai mắt đỏ ngầu, trông rất giống quỷ. Mặc dù cuối cùng sự thật cũng được tìm ra, cô bạn đó vì muốn một chút tiền bồi thường từ Lâm Hiểu Khánh nên đã bày ra trò này, các bạn đều an ủi bạn đó, nói không sao, nhưng chẳng ai quan tâm cô cả. Cô ngồi tại chỗ, nhìn các bạn an ủi bạn ấy, cô tủi thân vô cùng, cô muốn khóc vô cùng nhưng lại cố cắn ngón tay, nuốt nước mắt vào trong. Bỗng một bạn học lên tiếng: "Cậu ấy cắn ngón tay kìa!" Tất cả nhìn cô, như nhìn thấy ma.

    Cho tới khi tốt nghiệp, nhìn các bạn cầm áo viết cho nhau, Lâm Hiểu Khánh cũng muốn nhưng cô không dám, họ cứ nhìn thấy cô là như thấy quỷ. Cho tới khi ngày đó kết thúc, khi cô sắp bước chân lên ô tô để về nhà, thì một bạn học đã chạy tới chỗ cô nói rằng: "Tớ có thể viết cho cậu không?" Lâm Hiểu Khánh đứng thừ người ra, nhất thời không tiêu hóa được những gì mà cô ấy nói. Thấy cô không nói gì, cô gái liền lên tiếng:

    "Bù lại cậu viết cho tớ được không?"

    "Ừm!" Hiểu Khánh liền đưa chiếc áo trong cặp ra, đưa cô. Nét chữ nắn nót, kí tên: Lê Thanh Thanh. Đến khi viết cho Thanh Thanh, sống mũi Hiểu Khánh hơi cay cay, nhìn chiếc áo chi chít chữ, cô tủi thân vô cùng.

    Nhận lại chiếc áo, trông Thanh Thanh vui sướng vô cùng: "Vậy áo tớ là độc nhất rồi! Ha ha.." Thanh Thanh cười vô cùng tươi, làn da trắng sáng khoe dưới ánh mặt trời, đôi mắt to tròn, nụ cười tươi tắn như hút hồn người khác vào. Hiểu Khánh cũng thật muốn cười như vậy.

    "Thật ra.. Không phải mọi người không muốn chơi với cậu, mà là.. Mỗi lần cậu giận trông rất đáng sợ, giống như ma quỷ vậy! Có phải.. Cậu bị bệnh tâm lý không?" Thanh Thanh ngập ngừng, dè dặt hỏi cô.

    Quả thực Lâm Hiểu Khánh hơi đơ người, mắt cô như dại đi, trong đầu cô văng vẳng tiếng nói của bác sĩ: "Con anh bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế OCD, mặc dù đang ở mức nhẹ nhưng chúng ta không được phép chủ quan.." rồi tất cả đều bay bổng chỉ còn lại hiện thực tàn khốc, Hiểu Khánh run rẩy bật ra tiếng nói: "Không, không, không, tớ bình thường!" Cô liên tục lẩm bẩm, chân theo bản năng, bước lên xe, đóng cửa, xe liền chạy.

    Thanh Thanh nhìn theo với ánh mắt đầy lo lắng, thương xót.

    Trên xe, Hiểu Khánh ôm mặt khóc, cô không biết mình bị sao nữa, sao đó liền ngất đi. Khi tỉnh dậy đã ở trong bệnh viện.

    Chú thích:

    "Lamborghini" : Một hãng xe thể thao của Italy

    "OCD" : Là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress. Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng ba 2020
  9. Nhan Thiên Vy

    Bài viết:
    1
    "Chương 7. Sau này tốt nghiệp, em muốn đi làm cùng anh!"
    Chương 7. Sau này tốt nghiệp, em muốn đi làm cùng anh!

    Mới sáng sớm nhưng phòng khách nhà họ Lâm đã tràn ngập mùi hoa hồng. Lâm Hiểu Khánh bước xuống nhà, vì hôm qua thức khuya nên giờ đi như người mộng du, chân thì bước thấp bước cao, mắt thì lim dim, mơ màng. Nhưng ngay khi mùi hoa hồng bay vào mũi cô đã làm cô tỉnh ngay lập tức. Không hiểu sao cô lại có niềm yêu thích đặc biệt với hoa hồng, nhất là hoa hồng đỏ, Hiểu Khánh nhớ rõ hồi bé cô không hề thích hoa hồng chút nào, không biết từ lúc nào hoa hồng lại xuất hiện trong tâm trí cô.

    "Hoa ở đâu mà nhiều vậy chị Mai?" Trên sofa phòng khách là một bó hoa hồng rất to, gần như lấp kín cả chiếc ghế to lớn.

    "Mới sáng sớm đã có người gửi tới đấy! Gửi cho em đấy!"

    "Cho em sao?"

    Hiểu Khánh nghe được là gửi cho mình liền hào hứng, buồn ngủ đến mấy cũng tỉnh, đôi chân nhanh như sáo bay ngay đến bên ghế, bắt đầu lần tìm thiệp, có khi nào là của Khải Phong gửi cô không. Nhưng tìm cả nửa ngày cũng chẳng thấy gì, mặc dù hơi thất vọng vẫn vui vẻ ôm lấy bó hoa, đầu tiên là chụp ảnh đăng lên story rồi mới mang đi. Ai cũng biết Hiểu Khánh rất thích hoa hồng nên trong nhà lúc nào cũng có mấy lọ hoa hồng.

    "Sáng nay có người gửi hoa hồng cho em đấy! Một bó to khổng lồ luôn!" Vừa mới lên xe, Hiểu Khánh đã hào hứng khe với Khải Phong.

    Gương mặt Khải Phong hơi sầm lại: "Ai lại muốn giành em với anh vậy?"

    "Em không biết! Chẳng có thiệp gì cả, lúc đầu em còn tưởng là anh cơ!" Hiểu Khánh thành thật trả lời.

    "Sao lại cho rằng không phải anh?" Lưu Khải Phong một tay khẽ nắm tay cô, một tay vững vàng lái xe.

    "Thì.. anh cứ đưa trực tiếp là được rồi, không phải sao?" Hiểu Khánh khẽ đưa mắt nhìn anh, ánh mắt như thăm dò. Thực ra đây cũng là do cô đoán thôi, không hiểu sao cô lại có linh cảm như vậy!

    Nghe vậy Lưu Khải Phong bật cười, nhân lúc dừng đèn đỏ, quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: "Thông minh lắm!", tay khẽ nhéo mũi cô. Hiểu Khánh liền nở một nụ cười động lòng người, trong lòng không ngừng vui sướng.

    Lúc bước vào cổng trường, trùng hợp thay, Hiểu Khánh lại gặp Thanh Thảo, vậy là cùng nhau đi vào trường.

    Dần dà, Hiểu Khánh và Thanh Thảo lại trở nên khá thân thiết, giống như một đôi bạn thân như bao đôi bạn khác, trong ánh mắt khinh thường của bao người khác. Hiểu Khánh cảm thấy điều này khá mông lung, cô rất sợ và cứ có cảm giác rằng mối quan hệ này sẽ biến mất; giống như khói sương, nhẹ nhàng phiêu lãng trong không trung, bay bổng mờ ảo quấn quýt lấy nhau, nhưng khi với tay chạm lại, lại nhanh chóng tan ra, rồi biến mất. Cô không sợ ánh nhìn của người khác, chỉ sợ vấn đề nảy sinh từ chính bọn họ mà thôi. Có phải cô nghĩ nhiều quá rồi không? Có phải bệnh tình cô lại có tiến triển xấu không?

    Thật ra rất hiếm bệnh nhân hiểu về tình hình bệnh của bản thân, cô không có vẻ giống một bệnh nhân mắc chứng trầm cảm chút nào, hay phải chăng đó chính là một mặt bệnh của cô?

    Một ngày cuối tuần nữa lại trôi, thời gian thi tốt nghiệp Trung học Phổ thông ngày càng đến gần. Thời tiết đã ngả về hạ, cái nắng oi bức khiến con người ta ngạt thở, tiếng ve rền rĩ khắp nơi. Tiếc là ở trung tâm thành phố như Hà Nội này, tiếng ve gần như bị lấn át bởi tiếng các phương tiện giao thông, khói bụi cùng nắng như muốn bọp nghẹt tất cả những con người nơi đây.

    Hiểu Khánh vừa về tới nhà đã nằm bò lên giường, điều hòa chưa bao giờ tắt, cô nóng sắp chết rồi.

    "Sao vậy? Có nóng quá không?" Hoàng Mai bước vào, nhẹ nhàng đến gần Hiểu Khánh, giọng quan tâm.

    "Em đi tắm đã. Nóng chết mất!" Hiểu Khánh nói buông lời lập tức đi vào phòng tắm, không lâu sau thì có tiếng chảy nước vọng lại.

    Hoàng Mai nhìn Hiểu Khánh với ánh mắt lo lắng, có vẻ bệnh tình của cô đã đỡ hơn, thực ra ông chủ rất muốn đưa cô tới bác sĩ nhưng ai cũng biết đối với một bệnh nhân tâm lí, càng hạn chế tới gặp bác sĩ càng tốt.

    Thời gian gấp rút như thoi đưa, chẳng mấy kỳ thi đã chạy tới trước mắt, thời gian gặp nhau của Hiểu Khánh và Khải Phong ngày càng ít, chỉ gặp nhau những lúc đưa đi, đón về, buổi sáng nếu chiều có tiết Hiểu Khánh cũng chẳng về nhà nữa mà ở lại trường hoc xuyên trưa luôn, để đỡ lãng phí thời gian. Hai người cũng không còn thời gian đi chơi cuối tuần với nhau nữa, Hiểu Khánh phải vùi đầu vào đề. Cô vốn không phải người hiếu thắng, nhưng không hiểu sao cô luôn học muốn bán mạng. Ở lớp ai nhìn vào cũng nghĩ cô học như đi chơi nhưng thực chất thì cô vẫn luôn chăm chú nghe giảng, bài tập làm nhiều vô kể. Thành tích thì luôn đứng đầu, vượt mặt cả bao học sinh nam, lúc trước thì luôn học tới tận khuya mới đi ngủ vì mỗi khi chìm vào giấc ngủ cô sẽ gặp ác mộng, bây giờ không còn thấy ác mộng nữa nhưng lại phải học để thi.

    "Em muốn vào trường nào?" Khải Phong giờ đây giống như tài xế của cô, ngày ngày đưa đón người con gái này tới trường.

    "Em muốn vào Kinh tế quốc dân, ngành E-BBA! Sau này tốt nghiệp, em muốn đi làm cùng anh!" Hiểu Khánh hào hứng vô cùng, có vẻ như cô đã vẽ sẵn một bức tranh tương lai cho mình rồi.

    "Thật muốn giữ em ở nhà, chẳng muốn để em ra ngoài chút nào!"

    "Mặc kệ anh đấy! Để em ở nhà rồi như mấy bà cô chạy không kịp thời đại, xấu xí, xồ xề rồi bị chồng bỏ hả? Đàn ông các anh cũng quá ích kỉ rồi!" Hiểu Khánh nhớ tới mấy bộ phim mình xem, khẽ chép miệng.

    "Em ấy! Sau này bớt xem mấy bộ phim Hàn Quốc, ngôn tình gì đó đi! Con gái các em lại cứ thích gắn mấy cái tình tiết chẳng ra làm sao đấy vào đời thực, thật chẳng ra làm sao!" Khải Phong liếc cô, cười cười rồi tiếp tục lái xe.

    "Xì! Chẳng thèm quan tâm anh nữa!" Hiểu Khánh bĩu môi, quay mặt đi, tỏ vẻ giận.

    Chiếc xe dừng lại, chờ đèn đỏ phía trước. Ngay lập tức, Khải Phong chồm người qua, ngay môi cô mà đáp xuống, nhưng đâu chỉ đơn giản là đáp, đôi môi kia cuồng dã xâm nhập đôi môi nhỏ bé, ngọt ngào của cô gái, nhẹ nhàng lao vào, nhẹ nhàng khuấy đảo khiến người khác bất giác chìm đắm. Đến khi tiếng còi ô tô vang lên đằng sau, hai người mới vội tách ra, Khải Phong thở gấp rồi cũng nhanh chóng khởi động xe, Hiểu Khánh bối rối, xấu hổ, may kính ô tô là kính một chiều, không thì cô biết giấu mặt đi đâu chứ!

    Chúng ta dễ dàng vẽ ra một đường tương lai thật đẹp, lại cứ đơn giản mà nghĩ rằng cứ bước lên là đi thôi. Nhưng cuộc sống đâu phải mặt hồ phẳng lặng, luôn có những con sóng ngầm vùi mình nơi đáy, dù là lăn tăn thì đó cũng là sóng. Cũng giống như khi bạn lướt ván, bạn đâu thể biết được phía trước mình là một cơn sóng như thế nào.

    *Ngành E-BBA: Ngành quản trị kinh doanh học bằng tiếng anh.
     
    kimnana thích bài này.
  10. Nhan Thiên Vy

    Bài viết:
    1
    "Chương 8. Ngày tháng còn dài, để anh dạy em!"
    Chương 8. Ngày tháng còn dài, để anh dạy em!

    Thoắt cái kỳ thi tốt nghiệp Trung học Phổ thông Quốc gia đã tới, cuối tháng 6, các sĩ tử phải bước chân vào kỳ thi có thể nói là quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

    Hiểu Khánh không cần phải đi đâu xa mà được thi ngay tại trường mình học. Bước chân ra khỏi cổng trường, thầm thở phào nhẹ nhõm, ngay tại khoảnh khắc đưa bài thi môn cuối cùng cho giám thị, mọi áp lực trên vai cô như biến mất. Nhìn chiếc xe Aston Martin màu đen quen thuộc đỗ trước cổng trường, cô dường như chỉ muốn lao tới kêu to: "Em thi xong rồi!" nhưng chuyện mất mặt ấy chỉ có thể nghĩ mà chẳng dám làm.

    Nhìn người con gái xinh đẹp nhẹ nhàng đi ra cổng, Lưu Khải Phong nhanh chóng xuống xe, mang ô tới chặn những tia nắng chói chang khỏi người cô, anh không sợ đen nhưng cô là con gái, chắc chắn coi trọng làn da vô cùng. Đây là điều anh biết sau thời gian dài qua lại với cô. Người con gái này luôn nói với anh: "Anh là đàn ông thì biết gì chứ! Làn da đối với con gái bọn em chính là mạng sống đấy!" nói xong còn khẽ bĩu môi nhìn anh.

    Hiểu Khánh nhìn chiếc ô trên đầu mình thì phì cười, người đàn ông này cũng chăm cô kĩ quá rồi. Lưu Khải Phong nào để ý đến hình tượng của mình chứ, xăm xăm đứng che ô cho cô, giục cô lên xe y như chàng bảo mẫu, thiếu nước bế thẳng cô lên xe mà thôi.

    Vừa lên đến xe, điều hòa phả quanh người, Hiểu Khánh như được sống lại, hai tay hai chân dang hết cỡ như muốn hấp thụ khí điều hòa xung quanh, miệng thì lầm bầm: "Nóng chết em mất!"

    "Trường không có điều hòa sao?"

    "Phòng em thi điều hòa mới bị hỏng, chưa kịp sửa, rõ xui!"

    "Bây giờ muốn về nhà luôn hay đi đâu đó không? Dù sao vẫn còn sớm!" Khải Phong vừa thắt dây an toàn cho cô vừa nói.

    Hiểu Khánh nghe anh nói vậy thì khẽ liếc đồng hồ, 9h35, có vẻ vẫn còn sớm, dù sao cô cũng làm xong bài thi trước hạn nộp. Nhưng cô lại không tập trung vào câu hỏi của anh mà quay sang trêu trọc anh: "Anh tới đợi em lâu chưa? Anh là thân là tổng giám đốc mà lại trốn việc chạy tới đây thế à?" Hiểu Khánh vừa nói vừa chọc chọc vào người anh. Khải Phong cũng chẳng tức giận gì, cười cười nhìn cô, tay khẽ chống lên trán, tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Biết làm sao được, muốn rước được vợ về nhà đành phải vậy thôi!" Hiểu Khánh nghe xong lập tức đỏ mặt, cái gì gọi là đành phải vậy thôi? Đúng là không biết xấu hổ!

    "Vậy kính mời Lưu Tổng trở về công ty tiếp tục công việc cao cả! Mà đâu vậy? Vợ anh ở đâu vậy? Mới đó mà anh đã có vợ rồi sao? Hôm nào giới thiệu cho em đi! Thật tò mò đó!" Hiểu Khánh nói một tràng, lập tức quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những bạn học sinh lần lượt ra khỏi cổng trường, trông giống như đang hờn dỗi.

    Khải Phong không biết là cô lại tinh ranh như vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, hồi lâu vẫn không cho xe khởi động. Tay khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của người con gái: "Thật muốn xem vợ anh sao?" Giọng nói trầm khàn quyến rũ cất lên

    "Dĩ nhiên rồi!" Hiểu Khánh tự đắc lên tiếng mà không biết đang dần rơi vào bẫy của con cáo già.

    "Thật ra thì chưa thể nói hoàn toàn là vợ được nhưng nếu em muốn xem thì.. quay qua đây!" Câu nói của Khải Phong khiến Hiểu Khánh nhíu mày, anh thực sự có vợ rồi sao? Lại định trêu gì cô đây? Nghĩ thế nhưng cô vẫn tạm biệt cửa kính quay đầu vào định bụng xem người đàn ông kia sẽ nói gì, ai ngờ vừa quay ra cô ngay lập tức đã bị hôn.

    Một nụ hôn bất ngờ ập xuống khiến Hiểu Khánh "trở tay không kịp", hai tay theo bản năng chống lên lồng ngực to lớn của người đàn ông nhưng lại chỉ có một tay mà thôi, một tay bị anh nắm chặt từ lúc nào không hay, mắt trừng to nhìn anh, nhưng rồi sau đó cũng dần nhắm lại, tứ chi bắt đầu cảm thấy mềm nhũn, nụ hôn vô cùng dịu dàng, đầu tiên là mơn trớn rồi nhẹ nhàng tách bờ môi nhỏ nhắn của người con gái ra, cùng nhau dây dưa, bàn tay vốn bị anh nắm nãy giờ dần bị tách từng ngón, rồi đan cài cùng năm ngón tay to lớn của người đàn ông.

    Đến khi Hiểu Khánh sắp cảm thấy nghẹt thở, tay đập đập lên ngực Khải Phong thi anh mới khẽ buông ra, nhìn người con gái đang thở hổn hển trong ngực mình, có một chỗ nào đó đang khẽ trỗi dậy, ngay sau khi cảm nhận được, anh khẽ cười khổ, vậy mà anh lại bị chi phối bởi một cô gái chưa cả mười tám.

    "Anh muốn em ngạt chết sao?" Nghe thấy giọng oán trách của Hiểu Khánh, Khải Phong khẽ gạt mũi cô: "Em không biết dùng mũi sao?"

    "Làm sao em biết được chứ! Có ai dạy em đâu!" Hiểu Khánh theo bản năng đáp trả nhưng càng nói lại càng nhỏ, cô đang.. vô cùng xấu hổ.

    Khải Phong nghe thấy vậy mặc dù trong lòng vô cùng vui sướng nhưng lại quay sang trêu cô: "Ngày tháng còn dài, để anh dạy em!"

    "Ai cần anh dạy chứ! Cứ làm như ai cũng nghiện hôn giống anh.." Hiểu Khánh lẩm bẩm trong miệng, giọng oán trách vô cùng nhưng âm lượng vẫn tới tai người bên cạnh. Khải Phong nghe được, bật cười.

    "Anh còn cười được sao? Tập trung lái xe đi!"

    "Tuân lệnh!"

    Khải Phong tay điều khiển vô lăng nhưng miệng vẫn cười rất tươi. Hiểu Khánh thì lặng lẽ đỏ mặt, nhưng phải thừa nhận anh cười rất đẹp.

    Thật ra cô không biết đã rất lâu rồi anh không cười tươi như vậy.

    Thật ra cô và anh đều không biết có một người vẫn luôn nhìn hai người từ lúc lên xe cho tới lúc xe chạy, mặc dù chẳng nhìn được hai người làm gì trong xe nhưng vẫn nhìn chằm chằm giống như đó là một nỗi ám ảnh.
     
  11. Nhan Thiên Vy

    Bài viết:
    1
    "Chương 9: Là lỗi của anh"
    Chương 9. Là lỗi của anh

    Vì đã thi xong nên Hiểu Khánh thời gian này rảnh rỗi vô cùng, không phải ngày nào cũng vùi đầu vào đề nên đâm ra lại chán.

    Suốt tuần nay, Hiểu Khánh cùng Thanh Thảo lượn lờ khắp các quán trà sữa, nhà hàng, quán cóc ở Hà Nội. Khải Phong lại khá bận rộn vì một dự án mới cần họp bàn.

    "Khánh! Kia là anh Phong à?" Hiểu Khánh đang định cho miếng thịt vào miệng thì chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn theo hướng Thanh Thảo chỉ, quả thực là Lưu Khải Phong, bên cạnh anh còn có một cô gái, ăn mặc vô cùng thiếu vải.

    Hiểu Khánh nhan chóng đứng dậy, bỏ lại cả bàn ăn ở đấy. Khi cô bước tới gần bên đấy là hình ảnh cô gái đó đang cầm ly rượu đưa về phía anh, Khải Phong còn chưa kịp nhận thì ly rượu đó đã bị rơi xuống đất, cô gái kia bị một lực rất mạnh kéo đứng dậy rồi hất ngã xuống đất.

    "Khánh!" Khải Phong vội vàng đứng dậy.

    "Con điên kia!" Nguyễn Hồng Mai đứng dậy, đỡ lấy cái mông vừa đập đất vô cùng đau đớn của mình, đôi mắt trừng Hiểu Khánh, nhưng đôi diện cô là một đôi mắt đỏ lừ, trông Hiểu Khánh giờ đây không khác gì ma nữ xuất hiện, Hồng Mai vô cùng sợ hãi, lùi về sau mấy bước.

    "Khánh! Nghe anh nói!" Khải Phong lập tức lại gần Hiểu Khánh, giữ tay cô lại, rất sợ cô xông lên đánh người.

    Hiểu Khánh nghe thấy tiếng gọi, màu đỏ của ánh mắt bỗng biến mất, cô như mất khống chế, hất tay anh ra, chạy ra ngoài nhà hàng, Khải Phong nói mấy tiếng xin lỗi rồi cũng chạy theo.

    Hiểu Khánh chạy một đoạn thì dừng lại, như bừng tỉnh điều gì, Khải Phong liền đuổi kịp ngay phía sau.

    "Khánh!" Nghe thấy tiếng gọi, Hiểu Khánh lập tức quay lại, nhanh chóng lao vào lồng ngực Lưu Khải Phong, hai tay túm chặt hai bên hông người đàn ông.

    "Em xin lỗi! Có phải em đã sai không?" Ngay lập tức anh cảm nhận được trước ngực ướt một mảng, nước mắt ấy như thấm cả vào tim anh, nhói nhói run run.

    "Cô ấy là thư ký bên đối tác, được cử đến lấy lòng anh. Lúc đấy anh đã định đẩy cô ta ra rồi ai ngờ em lại nhanh hơn một bước chứ! Để em hiểu lầm mất rồi!" Khải Phong khẽ thở dài, ai mà ngờ được cô nhóc này lại ở đấy chứ!

    Hiểu Khánh ở trong lòng anh, nghe âm thanh phát ra từ lồng ngực, rung rung vào màng nhĩ. Thật ra lúc nãy cô cũng không biết mình bị làm sao? Cô thực sự chỉ muốn tới hỏi chuyện một cách đàng hoàng thôi nhưng càng tới gần cô càng không kiểm soát được mình.

    "Không sao! Để anh đưa em về!"

    Hiểu Khánh khẽ gật đầu, tay nắm chặt áo anh không buông, mặt tèm nhem hết cả. Khải Phong khẽ thở dài: "Đợi anh ở đây, anh đi lấy xe." Hiểu Khánh lập tức lắc đầu, hai mắt vẫn còn ướt nhìn anh, Khải Phong đàn giơ tay đầu hàng, một tay nắm chặt tay cô, đưa cô đi cùng.

    Lê Thanh Thảo đứng phía xa nhìn đôi tình nhân kia, đến khi hai người khuất dạng mới quay đầu, gọi taxi.

    Chiếc xe Ferrari dừng trước cổng một căn biệt thự, cánh cổng nhanh chóng được mở ra, bánh xe lập tức lăn vào gara. Khải Phong bế Hiểu Khánh khỏi xe, đưa cô lên phòng mình. Đặt người con gái xuống giường, người con gái không biết đã ngủ lúc nào. Trên xe, Hiểu Khánh im lặng vô cùng, im lặng đến mức đáng sợ, cô giống như trầm tư, lại có chút không giống, đến mức khiến Khải Phong đâm ra sợ hãi. Anh khẽ gọi cô, Hiểu Khánh quay đầu nhìn anh, ánh mắt đỏ hoe, nước mắt lập tức chảy xuống. Những giọt nước mắt ấy như nước muối xát vào tim anh, lạnh buốt, xót xa vô cùng. Khải Phong lập tức dừng xe bên đường, ra sức an ủi cô:

    "Khánh! Sao vậy? Anh xin lỗi mà! Là lỗi của anh!" Dù sao Khải Phong cũng không có kinh nghiệm dỗ dành con gái, nhìn cô thế này, anh luống cuống vô cùng. Tay run run lau nước mắt cho cô, nhưng lau đi rồi, lại có nước mới rơi xuống khiến Khải Phong bối rối, không biết làm sao cho phải.

    "Khánh.. Hay là em đánh anh đi! Đừng như vậy! Đừng khóc!" Khải Phong tận lực dỗ dành cô, nhìn cô thế này trong lòng anh đau tưởng chết.

    Hiểu Khánh nhìn anh, hình ảnh trước mắt cô bị nhòe đi bởi nước mắt. Hiểu Khánh lập tức tháo dây an toàn, lao vào ôm anh, òa khóc nức nở trong lòng anh. Khải Phong vốn đã thào dây an toàn từ lâu, lập tức vòng tay ôm cô vào lòng, bàn tay khẽ vuốt tóc cô, áo trước ngực đã thấm ướt.

    "Đừng bỏ rơi em mà! Em.. sợ lắm!" Người con gái trong lòng nức nở càng khiến Khải Phong đau lòng: "Sao có thể bỏ em được chứ! Yêu em còn không hết nữa là." Anh khẽ thở dài, con gái nhạy cảm đến vậy sao? Cũng phải thôi, Hiểu Khánh đang ở cái tuổi giữa trẻ con và trưởng thành, dễ bị kích động cũng đúng thôi. Khải Phong thầm nghĩ, sau này phải tận lực yêu thương cô mới được.

    Nhìn người con gái yên tĩnh ngủ trên giường, trong mắt Khải Phong chỉ có yêu thương, anh khẽ vén vài sợi tóc lòa xòa trước mặt cô, tay khẽ vuốt má cô. Anh chỉ sợ trở về sau bao năm xa cách, cô nhóc này đã quên mất anh, tạ ơn ông trời, cô vẫn đây! Ngước mắt lên nhìn, một bức ảnh gia đình được treo trên tường, ánh mắt anh tối sầm lại.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...