Người Con Gái Hậu Phương Người em yêu mặc áo lính màu xanh Ngày đêm vì bình yên cho Tổ Quốc Mặc gió mưa hay trời đông rét buốt Em tự hào về sự nghiệp của anh Nhưng trái tim em vẫn rất mong manh Chất chứa đầy nỗi nhớ anh da diết Tình yêu chìm trong tháng ngày li biệt Thiết tha nhiều cũng chỉ một cái ôm Cuộc sống em cũng lắm lúc chông chênh Cũng chỉ là em một mình gồng gánh Cũng chỉ là em, không có người bên cạnh Sao đâu anh, em mạnh mẽ lắm mà Ngày lễ này em nhìn thấy người ta Tay trong tay, cùng ngân nga khúc hát Sao đâu anh, nơi phố phường xa lạ Em ngắm ánh đèn và nhớ đến anh Nỗi nhớ này từng giờ phút vấn vương Cứ miên man chẳng bao giờ dứt được Chỉ mong anh đừng buông lời đường đột Mùa hè này lại lỡ hẹn với em Trái tim này có lẽ sẽ đau thương Sẽ trách anh đến điên cuồng ương bướng Nhưng nước mắt này em tự mình lau được Sao đâu anh, cùng lắm lại đợi mà Em cũng chỉ là cô gái bình thường Cũng hay cười, cũng hay mau nước mắt Cũng muốn người trước mặt mình chiều chuộng Mỗi khi buồn lại có một bờ vai Nhưng mà em đâu phải giống như ai Điều khác biệt, người em yêu là lính Gánh trên vai mình vô vàn trách nhiệm Đâu thể suốt ngày chỉ nhớ đến mình em Sao đâu anh, em thấu hiểu lòng anh Chàng quân nhân với trái tim chân chất Tổ Quốc cần anh một phần sức lực Còn phần em, sẽ mãi đợi anh về
Mãi Mãi Tuổi Thanh Xuân Mười bảy tuổi em non nớt ngây thơ Vì một nụ cười mà tim em gục ngã Bất kể ngày đêm học hành vất vả Chỉ cần rằng hai đứa chẳng cách xa Thành phố này đón em, ngàn điều lạ Nhưng sợ gì khi anh vẫn ở đây Em mỉm cười nhìn lên những hàng cây Réo rắt chim kêu kìa anh có thấy? Nhưng ngày ra trường sao nhanh đến vậy? Tốt nghiệp rồi hai đứa phải chia xa? Em mơ hồ nghĩ đến chuyện tình ta Cứ nhạt dần dù không hề cãi vã Hai đứa hai nơi giờ chia lìa đôi ngả Chẳng cần nói em vẫn hiểu anh à Tình đẹp mấy cũng đến ngày tàn lụi Lời từ biệt chẳng cách nào nói ra Em giờ đây cũng đã hai nhăm Cuộc tình buồn không làm em lúng túng Việc em em làm, đời em em sống Chỉ là lòng đã chẳng chút trông mong Ở ngoài kia chống chọi với bão giông Trái tim này cũng không còn vướng bận Chẳng ngại gì cùng người ta thân mật Ừ rồi thì người đó chẳng phải anh Tay em cầm bó hoa cưới màu xanh Khoác lên mình chiếc váy dài màu trắng Em mỉm cười trên lễ đường rực nắng Nắm tay người chắc chắn sẽ cùng em Thời gian qua, giấy cũng đã cũ mèm Lâu lắm rồi em chẳng còn nhớ nữa Những bức thư vội trao tay một nửa Còn nửa kia trôi tận phía chân trời Ngày họp lớp em cũng kịp đến nơi Gặp bè bạn đã từ lâu chẳng thấy Mọi người nhắc lại những gì ngày ấy Em vậy mà cũng có chút hoang mang Anh ngồi bên chắc cũng thấy ngỡ ngàng Ngày tháng xưa như đang dần quay lại Nhưng đúng là không có gì mãi mãi Ánh mắt anh nhìn đã mất ánh nắng mai Mái đầu em giờ cũng đã hai màu Con gái em vào giảng đường đại học Lại hay ngô nghê, hay cười tủm tỉm Chẳng khác gì em ngày ấy thích anh
Một Bước Rồi Hai Bươc Ngước nhìn bầu trời xanh Nắng hạ vàng như mật Tựa nụ cười của anh Khiến lòng em chất ngất Tim em xao xuyến mất Nhìn vào đáy mắt anh Tiếng lòng này chân thật Có nghe thấy chăng anh? Một bước rồi hai bước Nếu anh rời xa em Chẳng có gì không được Ba bước đến bên anh Tiếng chim hót thanh thanh Thay tiếng lòng em đó Hay từ nay chúng mình Có chút gì anh nhỉ Tìm chữ sắp thành câu Ghé tai anh thủ thỉ Em chẳng ngại ngần đâu Nói thích anh luôn nhé
Ngày Mới Chỉ là mở mắt ra Thấy trời xanh đến lạ Nắng len vào kẽ lá Gió thì thầm nơi xa Đó có phải là hoa Chớm nở hồng vài đóa Trời hôm nay đẹp quá Khiến lòng này thiết tha Rồi réo rắt khúc ca Em ửng hồng hai má Miệng chúm chím ngân nga Bản đồng dao mùa hạ
Có Phải Là Anh? Ngày xưa ấy anh ấm áp bên em Với dịu dàng xem em là công chúa Khiến trái tim này rộn ràng nhảy múa Nào hay rằng vị đắng tới đầu môi Đành rằng thì chỉ em ngốc nghếch thôi Chập chững tình đời, tin lời dối trá "Anh yêu em, vẹn tròn không chắp vá" Lời nói này hóa đá chợt vỡ tan Ánh mắt này sao bỗng hóa hoang mang Chợt vặn lại cái vòng quay ngày tháng "Cẩn thận kìa, để anh đứng ngáng" Qua đường rồi anh chẳng nỡ buông tay Rồi những hôm nào mưa lất phất bay Lồng ngực em lại nồng nàn lửa cháy Đứng dưới tán ô, ta nhẹ nhàng sát lại Chẳng thể ngờ tất cả chỉ là sai. Trước mặt em, anh vui vẻ với ai Chẳng bận lòng em mà nói cười ân ái Em chẳng buồn nhưng vẫn còn ngần ngại Chẳng lẽ mình lại phí một tình yêu? Anh ngày xưa hứa rất nhiều điều Rằng không có em đời anh mãi thiếu Em bật cười mà trong lòng thấu hiểu Có được rồi, thiếu cũng chẳng sao
Xóa Nắng thu vàng nhè nhẹ Vương trên bờ vai ai Thẫn thờ em liếc khẽ Nụ cười trên môi anh Sáng chủ nhật trời xanh Chiếc áo anh màu tím Má em hồng đến lạ Trái tim này chênh vênh Ngày tháng cứ trôi qua Anh thế nhưng bước đến Cứ ngỡ ước mơ xa Dần đã thành sự thật Nhưng anh ơi, kì lạ Nói thích em kia mà Cớ sao anh vẫn thế Đứng trông ở phía xa Em bồi hồi hi vọng Phải chăng là ngày mai Sẽ chẳng cần trong ngóng Anh bên em, đây rồi Thế nhưng em đợi mãi Là tình bạn, không hơn Ngàn lí do anh nói Khiến cho em bần thần Nhưng không sao anh nhỉ Em vẫn cứ thích anh Mình bên nhau như thế Mặc kệ trời chẳng xanh Anh vẫn cứ ôm em Rồi xoa đầu nhỏ nhẹ "Cứ cười như thế nhé Cô gái nhỏ của anh" Cười sao được anh ơi Trái tim em tan nát Ngay giây phút cuộc đời Biết rằng mình khờ dại Hành lang xa vắng đó Anh cười nói với ai Mà mắt anh cong tít Như ngày dành cho em Em ngẩn ngơ im lặng Anh phản bội em rồi À chỉ em hăng hái Chờ đợi ngày chung đôi Chẳng phải lỗi tại anh Anh đâu hứa hẹn gì Ngoài câu không ai khác Em mỉm cười quay đi Lời chia tay vốn dĩ Chẳng tư cách nói ra Thôi vậy rồi anh nhỉ Mình cứ thế cách xa Trời lại vẫn cứ xanh Nắng vẫn cứ chan hòa Chỉ là lòng em xóa Một chữ đó là "Anh"