Chương 3: Hai ngày trước khi đi - Kí ức
[BOOK]Hôm nay không biết vì cái lí do gì nhưng tôi dậy sớm hơn mọi ngày, nhìn lại đồng hồ mới có năm giờ sáng, tôi nằm phịch xuống giường mệt mỏi ngáp ngắn ngáp dài một hồi cũng quyết định mò xuống bếp kiếm đồ bỏ bụng, tìm một hồi thì chỉ có vỏn vẹn vài bịch snack nhỏ với cốc sữa đem đi hâm nóng, cứ như vậy lên băng đá nhỏ trước nhà ngồi chờ mặt trời lên.. tôi ngồi đây cũng được mười lăm phút rồi trời bắt đầu chuyển sắc từ đen sáng xanh đen thêm vài tia màu vàng cam tuyệt đẹp rồi chuyển hẳn thành màu xanh vàng sáng nhẹ, nhìn những đám mây đang lơ lững "dạo chơi" trên trời làm tôi nhớ đến những tháng ngày tuổi thơ ngây thơ của mình..
Đúng là phần lớn tuổi thơ của tôi đã bị chôn trong nhà nhưng không nghĩa là tôi không có bạn, khoảng lúc tôi năm, sáu tuổi gì đấy tôi có một đứa bạn nhưng nó là nữ, không hiểu vì sao lúc đó tôi lại yếu đuối thế không biết, tôi gặp nó trong công viên nhưng lúc đó tôi bị mấy thằng lớp hai, lớp 3 bắt nạt nó đứng ra cứu tôi nhưng mà một đứa con gái sao có thể đánh lại ba, bốn thằng con trai được chứ, tụi nó còn thuộc loại đô con nữa, vậy là hai đứa bầm dập khóc mếu máo không hiểu vì sao nhưng cuối cùng hai đứa thành bạn thân, tính cách của nó cũng khá mạnh mẽ, chai lì và đặc biệt rất "tốt bụng", có một đặc điểm mà tôi thấy nó không bao giờ đổi là cái bím tóc dường như mỗi lần ra ngoài là nó phải thắt tóc lại nó còn bắt tôi để tóc dài cho nó đè đầu tôi thắt bím nữa, ngày nào hai đứa cũng hẹn nhau ra công viên chơi xích đu hay nhảy dây nói chung là mấy trò của con gái..
Nghĩ lại mà vui, nhưng cuộc vui nào cũng có hồi kết, mùa hè năm lớp sáu nó chuyển nhà đột ngột, không biết nó đi đâu hay vì cái gì nhưng mà tôi biết chắc một điều nó sẽ trở lại, trước khi đi nó cứ gặp tôi là khóc mặt lúc nào cũng giống cái bánh bao lúc chuẩn bị về nó đưa cho tôi một lá thư và bắt tôi hứa phải để sang ngày mai mới được mở ra đọc, tôi cứ ngơ ngơ ngác ngác biết gì đâu nên cứ theo lời nó thôi, sáng hôm sau tôi thức dậy mở thư để đọc nhanh nhất có thể vì từ tối qua tôi cứ bồn chồn ngủ không yên rồi, tôi mở thư đọc những dòng chữ đầu tiên, từng nét chữ nó gò thật kĩ, thật đẹp:
"Nam ơi, tao xin lỗi mày nhiều vì đã giấu mày chuyện này tao sợ làm mày buồn, tổn thương nhưng mà tao.. sẽ chuyển nhà, má tao nói ở đây không tốt cho tao, tương lai của tao sẽ bị chôn vùi ở nơi này mất, nói chung là tao sẽ chuyển đến một nơi rất xa, xa hơn tất cả những chỗ mà tao với mày từng đi nữa, khi mày đọc xong cái này rồi chắc là tao đã đi xa lắm rồi, mày ở lại vui vẻ nha, tao hứa tao sẽ trở về, rồi tao sẽ rước mày lên ở với tao nha, tao quý mày nhiều lắm, đừng quên tao nha."
Tách.. tách.. tách, lần lượt những giọt nước mắt rơi xuống thấm vào bức thư, làm một số chữ bị nhòe đi.
- Nói dối! Chết tiệt, mày nói dối! Mày lừa tao đúng không! _Tôi thét lên.
Không chần chừ lâu tôi nhanh chóng phóng lên xe đạp chạy thật nhanh đến nhà nó với một hi vọng nhỏ nhoi là nó vẫn ở đó và đây chỉ là một trong những trò đùa quá lố của nó thôi.
Két_ Tiếng thắng xe đạp rít lên.
Tôi đổ xe ngay trước sân nhà nó, nước mắt giàn dụa tôi hét gọi tên nó đập cửa nhà.. nhưng không có ai trả lời, ông hàng xóm đi ngang bảo:
- Mày đừng cố quá làm gì, tối hôm qua nhà nó chuyển đi rồi, giờ này chắc cũng tới nơi mất rồi _Nói xong ông rời đi.
Vô vọng, bất lực tôi khụy xuống đất, nước mắt lã tã rơi. Kết thúc, kết thúc thật rồi tôi đã mất đi.. một người bạn, người bạn duy nhất.
Hai năm, ba năm rồi ba năm nữa tôi đã hoàn toàn mất liên lạc với nó, không hề có bất cứ thông tin gì về nó, thậm chí tôi đã quên tên nó, nhưng tôi vẫn còn nhớ những kí ức về nó và vẫn muốn biết
Mày sống có tốt không?
Khi nào mày trở về?
Mày.. còn nhớ tao không?
* * *
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình tới đây thật ra mấy bữa nay mình định nói rồi nhưng mà tại lười mình định end truyện ở đây luôn và sẽ viết bên chờ duyệt vì thật ra lúc đầu tâm hơ tâm hất lỡ chọn truyện ngắn thay vì chờ duyệt mà truyện ngắn thì tối đa mười chương nên mọi người thông cảm hộ mình nha cảm ơn nhiều.
Không biết vì sao nhưng cá nhân mình là kiểu máu S á nên về sau thì mình cho bạn Vũ Nam của chúng ta khổ sở "tí xíu" chủ yếu để có drama đồ á mà mấy bạn mà thấy mình ác quá thì vào link thảo luận - góp ý nói nha, không ai nói gì thì tui thẳng tay không nhun nhượng với bạn í luôn.[/BOOK]