Trên dải thiên hà có rất nhiều hành tinh, đặc biệt phải kể đến Trái Đất-hành tinh mang bao kì lạ, thú vị. Tại một trường học tên “Ngược Thiên”, ngôi trường hai tầng màu vàng khang trang ở trung tâm thành phố “Ngược Đời”, vang danh khi nơi đây hội tụ toàn là “nhân tài” của cả nước Trong một lớp học, là lớp 10A10 (mọi người nghĩ gì về lớp học này?). Cánh cửa xanh lá mở rộng, trong lớp bàn ghế xếp ngay ngắn, học sinh an tọa đúng vị trí, trên bục giảng có thầy giáo chủ nhiệm kiêm dạy môn Toán học của lớp đang đứng. Thầy tên rất lạ nhưng cũng thực hay-Rô Nan Đô, thầy thuộc dạng “nấm lùn bậc nhất” tuy nhiên lại có đôi mắt thật ghê rợn-đôi mắt lác. “Dáng người thầy đã lùn còn béo”, “đã xấu còn hay diện”, “nhà giàu mà kẹt xỉn ki bo có tiếng”…đây là những câu nói chung chung được học sinh trong trường miêu tả về thầy. Tuy vậy nhưng học sinh nào mà không sợ thầy chứ? Chính họ cũng không hiểu tại sao lại sợ thầy chỉ biết là cứ nhìn thấy thầy là cả lũ như vậy, có lẽ họ ăn hôi nhau đi! Đến giờ Toán, thầy Đô bước vào lớp. – Lũ cún, nghiêm! Chào thầy ạ! Cả lớp nghiêm túc đứng chào thầy. – Ngồi đi, lũ cún! Thầy Đô nghiêm mặt nói. Tiếp đó thầy nói một câu khiến cả lớp như chết lặng: “Lũ cún, lấy giấy ra, kiểm tra 15 phút!” – “Đề bài: Em hãy giải thích câu nói sau: Sông có thể cạn, núi có thể mòn, nhưng gái khoa Sử suốt đời không xinh lên được?” – Thầy ơi, sao đề khó vậy? Bỗng có một giọng nói vang lên. – Sao vậy? Rô Nan Đô lạnh giọng hỏi. – Thầy đang dồn chúng em vào đường cùng đấy! Học sinh vừa rồi phản bác lại. – Em tên gì? Thầy Đô hỏi. – Đê Mờ! Học sinh nọ lí nhí trả lời. – Sao nói nhỏ vậy? Tôi không nghe rõ! Thầy Đô bực mình hỏi. – Thưa thầy, Đê Mờ! Học sinh nọ nói lớn tiếng hơn. Thầy Đô giận tím mặt. “Họ tên em là gì? Về viết bản kiểm điểm cho thầy!” – Em tên là Đê Mờ! Học sinh ấy nói cực lớn…
Bảy kiếp long đong tu thành chính quả Ngày xửa ngày xưa có một chú tiểu luôn một lòng hướng Phật, muốn tu thành chính quả. Chú ăn chay niệm Phật, diệt hết thất tình lục dục, không chơi bời lêu lổng, không chọc chó đánh mèo, không rượu chè cờ bạc, không tụ tập trai gái… Đến năm chú mười tám tuổi, Phật cũng thấu tỏ cho tấm lòng thành của chú, quyết định gọi chú lên và nói: – Công đức bao năm của con ta đã hiểu rõ. Nhưng muốn thành chính quả con cần phải thấu cảm nỗi khổ của hồng trần. Chú ngơ ngác không hiểu. Phật liền giảng giải: – Bây giờ, ta sẽ con chọn nhập vào các kiếp luân hồi, khi nào cảm nhận được nỗi khổ cực lớn nhất của đời người thì tự khắc sẽ thành Phật. Phật liền bày ra trước mắt chú tiểu bảy sự lựa chọn: một người nằm lê lết dưới đất, một người máu me đầm đìa, một người trông văn nhân nho nhã, một đàn ông khắc khổ, một anh chàng cúi đầu đang ngồi cạnh tảng đá, một người đàn bà rách rưới, một cậu học trò trông tươm tất, sạch sẽ. Chú tiểu liền quyết định chọn người lê lết dưới đất trước, vì chú nghĩ: chẳng gì khổ bằng tật nguyền. Một khắc sau, chú đã ngồi trên một đỉnh núi cao heo hút trong thân xác của một người lính. Điều lạ là cái đầu trọc vẫn y nguyên mới chết chứ. Nhưng nhìn sang xung ai cũng vậy. Hỏi ra mới biết họ là một đoàn quân, vì không có nước tắm rửa, chấy rận đầy người nên quyết định xuống tóc cho nó… sạch. Chú liền cùng họ trèo đèo lội suối, muỗi đốt sưng người, sốt rét run cầm cập. Song có phải vậy thôi đâu, chú một lần bị thương, bị lạc mất đồng đội còn phải nằm trên chiến trường một mình, sợ ma gần chết. Hại chú cả đêm nằm lẩm bẩm một mình tụng kinh a di đà. Đâu đã đủ, chú còn bị kẻ địch bắt, bị đốt mười đầu ngón tay, thảm không sao nói hết. Thế là chú chân thì lết, tay thì tật nguyền, đầu thì trọc, cố tìm đường trở vể. Lúc về chú được trao huân chương chiến sĩ hạng nhất. Đúng giây phút lên bục trao thưởng, chú lại ngất đi, tỉnh lại đã thấy Phật nhắm mắt ngồi bên cạnh. Chú khẩn khoản hỏi: – Dạ, thưa Phật, con đã thành chính quả chưa ạ? Phật không nói, chỉ lắc đầu. Lần này, chú quyết định chọn anh chàng máu mê đầm đìa. Ngay lập tức chú thấy mình ngồi trên lưng ngựa trên thảo nguyên mênh mang với vầng trăng trên đầu, tay ôm đàn ghi ta hát nghêu ngao. Xung quanh vắng lặng, chẳng có một bóng người, chỉ có cây đàn làm bạn. Chú đang say sưa ca hát thì “Pằng”, một viên đạn đã xuyên tim chú. Áo choàng chú bê bết đỏ. Chú chỉ kịp hấp hối: “Hãy chôn tôi với cây đàn ghi ta”. Nhưng bọn mặt người dạ thú chết tiệt, đã giết người còn cuỗm luôn cây đàn, không ai chôn cất cây đàn cả. Chúng còn phải mang cây đàn ấy treo trong viện bảo tàng. Tiếc của, chú chết không nhắm mắt. Lúc mở mắt ra, chú lại khẩn khoản: – Dạ, thưa Phật, con đã thành chính quả chưa ạ? Phật vẫn không nói, chỉ lắc đầu. Lần chuyển kiếp thứ tư, chú vơ đại phải nhà thơ nho nhã. Thế này thì có khổ bao giờ mà biết khổ. Quá đau lòng, chú đi lang bạt khắp nơi, hết lên Việt Bắc lại xuống chiến trường Bình Trị Thiên, nơi nào cũng lưu lại thơ. Ai ngờ, chú lại được phong là cánh chim đầu đàn của thơ ca, được nhận quyết định trao giải thưởng Nhà nước. MC trước khi trao giải liền yêu cầu chú đọc một bài. Nhưng khổ nỗi, chú đâu có thuộc. Lúc sáng tác thì cứ ào ạt tuôn trào, nghĩ là bắt bọn học trò nó thuộc chứ mình có phải học đâu, cứ tha hồ viết thôi. Thế là quần chúng vây xem phẫn nộ: đã không thuộc được thì viết dài làm gì? Rồi trong cơn phẫn nộ, họ quy kết chú nghi án đạo văn, rồi thì trứng thối, cà chua thối tới tấp đập vào mặt chú. Trong nỗi hàm oan ngút trời, chú đã ra đi không một lời trăng trối. Lần này mở mắt ra, chú háo hức hỏi: – Dạ, thưa Phật, con đã thành chính quả chưa ạ? Phật vẫn dạy: Không thể nói và lắc đầu. Lần chuyển kiếp thứ năm, chú quyết định chọn người đàn ông khắc khổ. Trông tay chân lêu nghêu như cây sào, tóc thì tổ quạ thế kia thì chắc chắn là khổ rồi. Nhắm mắt một cái chú đã khua mái chèo trên một con sông “như một hồ yên tĩnh”. Thì ra, nhờ lo lót cẩn thận, gia đình chú đã xin cho chú làm một công ty đa năng đường thủy. Công việc của chú chỉ là chèo đò trên sông và hò cho du khách nghe, học đòi thật giống Macao và Roma là được. Rủi thay, một hôm chú bị khàn giọng, hò tức như gà gáy, thế là bị điều lên vượt thác trên núi. Việc của chú là ngày nào cũng vượt đi vượt lại cho quần chúng xem, cho dễ bề phân tích. Mệt quá, chú lỡ chửi đổng có một câu thế là bị điều đi biển câu cá. Khổ cái, lần đầu tiên ra trận đã câu ngay được một nàng tiên cá. Mắt nàng long lang, giọng nàng cầu khẩn: “Hãy cho tôi được tan thành trăm con sóng nhỏ, để ngàn năm còn vỗ.” Chú đành ngậm ngùi thả nàng xuống biển, giận mình bao năm tu hành vẫn bị mắc mỹ nhân kế. Lần thứ hai bỏ câu, chú câu được một con cá kiếm khổng lồ. Nhưng rút cuộc sau khi bắt được nó lại bị bọn cá mập ăn mất, còn mỗi bộ xương. Không có sản phẩm giao nộp, chú lại bị đày đến một chiếc thuyền ngoài khơi, phải nuôi một lũ con với một người đàn bà mặt rỗ (nghe nói là vợ chú). Đã thế mà vẫn bị mọi người chửi rủa, muốn bỏ tù. Căm phẫn, chú chỉ biết tích tụ nỗi khổ vào trong. Mà đã tích thì phải trút, nên chú đánh vợ như cơm bữa. Để chú không đánh vợ, chính phủ cấp cho chú một chiếc thuyền, chưa kip ra khơi lần nào thì bị hai đưa trẻ cầm ná thu bắn chìm luôn trên sông Định Thủy. Quá uất ức, chú lăn đùng ra chết. Lần này mở mắt ra, chú vội hỏi ngay: – Dạ, thưa Phật, con đã thành chính quả chưa ạ? Phật vẫn không nói mà chỉ lắc đầu. Đau thương chồng chất, chú quyết định chọn người đàn ông tự kỷ ngồi bên tảng đá, mặt lúc nào cũng cúi, buồn rười rượi. Hỏi ra mới biết, anh ta bị cắm sừng, vợ bỏ nhà theo trai. Thế mà, cô vợ suốt ngày được ca ngợi, còn chú lại suốt ngày bị người ta lên án là độc ác, dã man. Quá đau khổ, chú mắc chứng trầm cảm, suốt ngày ngồi trong một căn nhà có cửa sổ bằng lỗ vuông bàn tay, ngồi đó trông ra cho đến chết thì thôi. Mở mắt, chú không còn dám hỏi Phật nữa, chỉ thấy Phật ngồi im bất động. Lần chuyển kiếp thứ sáu, chú chọn luôn người đàn bà rách như tổ đỉa, mặt lấm lem nước dưa hấu, nhưng đôi mắt sáng ngời như ngôi sao sau trận mưa đêm. Chú phải tranh cướp mãi mới có được một cái bánh bao. Ai ngờ, vừa mở ra đã thấy phẩm màu đỏ lòm. Nhưng đói quá, chú đành nhắm mắt ăn. Song vừa bẻ một miếng đã thấy con gián chết. Chú biết ngay là bánh bao này là made in China rồi. Thôi đành phải đi cướp bánh đúc vậy, người Việt dùng hàng Việt vẫn hơn. Nhưng vừa ăn xong, chú đã phải theo người ta về, bị chỉ trỏ chê bai, bị bắt nuôi gà, rồi cuối cùng ăn cháo cám mà chết trong tức tưởi. Lần này, vừa tỉnh lại, chú đã quay sang, nhưng Phật vẫn im lìm như một pho tượng. Lần chuyển kiếp cuối cùng, chú đã không còn hy vọng. Nhìn cậu học trò sạch sẽ, thư sinh thế kia thì sao biết khổ là gì. Nhưng đâm lao theo lao, còn nước còn tát vậy. Chú mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên một cái giường la liệt sách: nào là Ngữ văn, Toán, Lý, Hóa, Sinh, Địa, Sử, Giáo dục… Để phòng ngừa không trượt tốt nghiệp, mẹ bắt chú đi học thêm tất. Sáng, mở mắt học chính. Chiều, học phụ đạo tại trường. Tối, học thêm hai ca. Đêm, làm bài tập các môn. Chú bị xoay như chong chóng, hết cải cách này, thử nghiệm kia, hết chiến lược này đến phương án nọ. Khổ không nói hết. Đâu chỉ thế, mẹ chú còn cho rằng cần phát triển hài hòa cả hồn lẫn xác nên bắt chú năm giờ sáng chạy bộ, về ăn cháo lòng, tiết canh, cổ hũ, khấu đuôi bồi bổ. Ăn nhiều quá, chú bị chứng sợ ăn, người tái nhợt, gầy như lá lúa, không có tí sức sống nào. Lay lắt lết qua kỳ thi, tưởng đã được giải phóng từ đây, thì bố chú đã vui mừng hớn hở xuất hiện: “Ta biết, ta đã sai trong một thời gian rất dài.” Chú xúc động: “Bố mẹ nhận ra rồi sao?” Bố nghiêm túc: “Ừ, đã sai thì phải sửa bằng mọi giá. Bao năm qua con phát triển chưa toàn diện. Vậy nên, hè này, chuẩn bị vào Đại học, ta quyết định cho con học thêm kỹ năng sống, giao tiếp Tiếng Anh, bơi lội, khiêu vũ, đánh đàn…” Chưa nghe hết, chú đã ngã quỵ. Trước khi trút hơi thở cuối cùng, chú chỉ thều thào: “Có những cái sai không sửa được, càng sửa càng thêm sai mà thôi.” Mở mắt ra, chú bỗng thấy đầu mình phát ra vầng sáng lung linh. Phật mỉm cười từ ái nói:
1: Trứng. Người mẹ vừa đi chợ về, người con liền chạy ra hỏi: – Mẹ ơi! Hôm nay mẹ có mua trứng về cho con ăn không đấy? Người mẹ nghe thấy vậy liền hỏi: – Thế hôm nay con muốn ăn trứng gì? Dạ! Hôm nay con lại bỗng dưng thấy thèm trứng gà cơ. Vậy hôm nay mẹ mua trứng gì. – Người con trả lời. Con ơi, ăn trứng gà làm gì. Sao không ăn mấy quả trứng ngỗng mà thầy giáo thưởng cho con đầy vở đấy. Không ăn để lâu là nó thối không ăn được nữa đâu. – Người mẹ đáp lại. Con: ???!
Sau bao ngày băng sông vượt đống rác, à vượt thác, cuối cùng Đăng Thiên cũng tìm được tới thánh địa Thư Sơn – nơi cư ngụ của hàng ngàn hàng vạn bút sư thuộc hàng tuyệt đỉnh của Trảm Phong giới. Giờ khắc này đây, Đăng Thiên cảm thấy xúc động mãnh liệt, ngửa mặt lên trời thét lên: – A…! Thư Sơn! Cuối cùng ta đã tới được Thư Sơn! Những kẻ cười nhạo ta trước đây sẽ phải lác con mắt mà nhìn ta quật khởi. Ta sẽ bái sư phụ giỏi nhất. Ta sẽ trở thành bút sư giỏi nhất! Ha ha ha ha! Đăng Thiên ngạo nghễ ha ha một tràng dài vang vọng khắp tận cùng ngõ ngách Thư Sơn. Lúc này, trong một thạch động tối om chợt loé lên ánh mắt, âm thanh the thé, thầm thì cất lên: – Khặc khặc! Cuối cùng cũng tới! Bổn bút sư chờ đợi người mang đại số mệnh đã hơn trăm năm. Nói rồi từ trong động nổi lên một cơn gió lớn, lấy tốc độ ánh sáng hướng về phía Đăng Thiên mà phóng tới. Nháy mắt, Đăng Thiên thấy trước mặt mình là một ông lão hình dáng tựa như Bách Nhãn Ma Quân trong phim truyện Tây Du Ký mà chàng hay xem thưở còn tấm bé. Thật mạnh mẽ! Thật oai phong! Biết có bậc cao nhân xuất hiện, Đăng Thiên vội vã quỳ rạp xuống, đầu dập to ba tiếng rồi ngước mặt lên nhìn vị cao nhân nọ: – Tiểu sinh tên họ Đăng Thiên, đến từ Thần Long Tiên Đảo ở Nam Phương Quốc, cách đây hơn sáu ngàn dặm. Nghe danh tiếng Thư Sơn đã lâu, nay đến đây để tầm sư học đạo. Mong tiền bối chỉ cho đường sáng. Nói rồi Đăng Thiên lại dập đầu ba tiếng, cúi rạp người xuống đất chờ đợi. Vị cao nhân nhìn thấy lòng thành kính của Đăng Thiên mà lấy làm cao hứng đến sắp chết. Thời gian lặng yên qua một khắc, Đăng Thiên mới nghe được cao nhân nói chuyện: – Khá lắm! Khá lắm! Ngươi quả là một người có đại nghị lực. Nếu đã gặp nhau âu cũng là duyên phận, ta sẽ thu người làm đồ đệ chân truyền. Từ giờ ngươi hãy theo ta học tập Trảm Phong chi đạo. Đây là Trảm Phong Quyết bản nhập môn của Ảo Tưởng Thần Giáo ta, nay ban cho ngươi để dễ bề tu tập. Hãy nhận lấy! Cao nhân phất tay hướng Đăng Thiên quăng một quyển sách mỏng trông đậm màu năm tháng. Đăng Thiên lại dập đầu bái tạ. Nhặt lấy bí tịch rồi đứng dậy đi theo cao nhân về động phủ học đạo. Văn giới từ đây đợi chờ một đời Trảm Phong bút sư xuất thế. < Ta là đường phân cách tuyến thứ nhất. > Thời gian thấm thoát đã bốn năm kể từ ngày nhập môn, giờ đây Đăng Thiên đã học hết ngón nghề của Ảo Tưởng Thần Giáo. Chẳng những thế, chàng còn dựa vào thiên phú bút sư kinh người mà hấp thu hết mọi tinh hoa bút nghệ của toàn Trảm Phong giới. Tiệc vui rồi cũng đến lúc lụi tàn. Đã đến lúc phải xuất động hành nghề, à xuất sư truyền đạo, Đăng Thiên ngập ngùi đến bên cạnh sư phụ nghe dặn dò. – Đây là Trảm Phong Phiến, pháp bảo trấn áp số mệnh của toàn bộ Trảm Phong giới. Nay ta truyền lại để trợ giúp con phát dương quan đại đạo thống của giáo ta. Ta biết con là người mang đại số mệnh. Con chính là người hùng cứu thế được thiên thư định sẵn để đưa Văn giới bước lên con đường sáng sủa hơn. Hãy dẫn dắt tất cả bút sư Nam Phương Quốc đi theo Trảm Phong chi lộ, Tự Sướng chi cầu. Con càng mạnh mẽ, Trảm Phong Phiến sẽ càng mạnh mẽ. Nhớ lấy! Nhớ lấy! Nhận lấy Trảm Phong phiến, Đăng Thiên mừng rỡ như điên, miệng cười không khép được, vội vàng bái tạ, thu xếp hành trang rồi từ biệt sư phụ mà đi. Dưới Thư Sơn, một nam thanh niên mặt hướng về cố hương mà lòng tràn đầy chờ mong, nhiệt huyết sôi trào. Nhìn Đăng Thiên rời đi đã lâu, một giọng nói the thé cất lên: – Đồ mất dạy! Truyền nghề dẫn nghệ nó bốn năm trời mà chưa bao giờ nó hỏi tên ta. Đồ mất dạy! < Ta là đường phân cách tuyến thứ hai. > Lại trèo đồi rác vượt thác bùn, đi hơn sáu ngàn dặm, cuối cùng Đăng Thiên cũng về được cố hương. Rời quê đã hơn năm năm, nay trở lại làm Đăng Thiên bồi hồi xúc động thét to: “Thần Long Tiên Đảo, ta về rồi!”. Văn giới từ giờ khắc này xuất hiện một bút sư trẻ tuổi với cái tên vô cùng uy vũ: Trảm Phong Hiệp Bút. Trảm Phong Hiệp Bút xuất hiện đã gây nên một cơn địa chấn mãnh liệt chưa từng có trong lịch sử Văn giới của Nam Phương Quốc. Chàng xuất hiện với những lời văn đầy hoa mỹ có khả năng đưa con người đến tột cùng sung sướng trong từng con chữ. Đó là những lời văn mà ngàn vàng cũng khó thể cầu. Trảm Phong Hiệp Bút, múa bút thành văn, quăng bút thành thơ, một chữ khó cầu, một câu khó mua, một… Nói chung là chàng ứ thèm đem văn đi bán. Thiên hạ cứ chen chúc giành nhau mua văn mua thơ của chàng. Tiền tài, địa vị, danh vọng chàng đều có tất. Nhưng chàng chẳng màng đoái hoài gì đến. Chàng biết mình đang mang trong người trong trách vô cùng to lớn. Cứu lấy Văn giới, ban ơn cho Văn giới, đưa Văn giới đến con đường tươi đẹp trải đầy hoa vàng phất phơ trên từng ngọn bút thép… đã rỉ. Dưới sự trợ giúp của pháp bảo Trảm Phong Phiến, người khác một ngày viết được một ngàn thì chàng viết được một vạn. Với tốc độ nhanh gặp mười, văn thơ chàng ngập tràn khắp Nam Phương Quốc. Chàng lại càng nổi tiếng hơn, nhờ vậy mà công lực Trảm Phong Quyết lại mạnh hơn. Rồi từ nhanh hơn gấp mười, Đăng Thiên bút lực lại tăng lên gấp trăm, gấp ngàn lần những tay viết kém cỏi hiệu suất thấp khắp Nam Phương Quốc. Thấy được sự thành công một cách thần kì của Trảm Phong Hiệp Bút, vô số nghiên cứu sư ngày đêm tìm tòi mổ xẻ văn chương của chàng cốt để tìm ra cái tinh tuý của nghề múa bút quăng chữ. Đăng Thiên nhận được lời mời từ các hiệp hội, văn đàn từ khắp nơi trên Nam Phương Quốc. Vốn được sự cho phép của sư phụ, chàng không ngần ngại chia sẻ toàn bộ tinh tuý của Trảm Phong giới nói chung và Ảo Tưởng Thần Giáo nói riêng. Các tay viết từ giỏi tới dở, từ già tới trẻ đều tâm mang cảm kích mà tìm tòi học hỏi những bí kíp quý báu mà Đăng Thiên giảng dạy. Toàn bộ Văn giới Nam Phương Quốc từ đó đi theo Trảm Phong lộ đầy hoa vàng nhấp nháy nhấp nháy. Nhìn lại những gì mình đã cống hiến cho quê hương, Đăng Thiên lòng đầy tự hào. Bất quá Đăng Thiên biết rằng con đường sắp tới mình phải đi còn rất dài. Trảm Phong tinh tuý chỉ mới vừa phổ biến ở Nam Phương Quốc. Đăng Thiên người mang sứ mệnh cao cả vẫn phải cố gắng rất nhiều để cứu lấy Văn giới thoát khỏi vực sâu của những bi luỵ, những tiêu cực, những lệch lạc mà những con quỷ đội lốt bút sư trà trộm vào Văn giới ném ra. Dẹp tất! Xoá tất! Văn chương là phải đem lại sự sung sướng cho người đọc. Văn chương là phải đem đến cho người đọc sự lạc quan về một thế giới tươi đẹp đầy sắc màu. Văn chương phải là… phải là… Nói chung là văn chương phải đi theo Trảm Phong chi lộ, Tự Sướng chi cầu. Đăng Thiên nhân danh người mang đại số mệnh quyết chí vực dậy Văn giới. Nhưng sự đời lấy đâu ra những con đường bằng phẳng. Con đường Đăng Thiên đi còn lắm chông gai. Chàng phải chịu sự rình rập không ngừng nghỉ của bọn quỷ đội lốt văn gia. Bọn chúng thấy chàng hay, chàng giỏi thì hò hét, lên mặt dạy đời chàng. Rằng: “Hãy đem thứ rác rưởi mà anh tạo ra chôn sâu mười tám tầng bê tông cốt thép đi! Đừng có để cho nó làm nguy cho nhân loại. Anh hãy xéo khỏi văn giới ngay đi!”. “Nực cười, chính lũ quỷ già các người mới phải xéo khỏi văn giới đấy. Hãy trả lại sự tươi đẹp của một Văn giới đầy sắc màu rực rỡ. Thứ văn của các ngươi mới là đồ bỏ đi! Đồ bỏ đi!” – Đăng Thiên vẫn nhiều lần phẫn nộ trước sự độc tài chuyên chế của những kẻ ngu si như thế kia. Bọn họ hằng ngày dõi theo chàng, hướng cây bút gỉ về phía chàng và chỉ chực chờ khi Đăng Thiên sơ sẩy là đâm ngay trăm nghìn nhát. Hôm nay, Đăng Thiên đã bị một đứa ăn mặc nhơ nhuốc bẩn thỉu đâm vào tim một nhát xuyên người. Đứa nhơ nhuốc bẩn thỉu ấy nhìn chàng mà thét: – Cút đi đồ Ảo Tưởng Tà Giáo! Hãy cút ra khỏi bầu không khí trong lành của toàn thể Văn giới này. Thứ như lũ Trảm Phong các người đang đầu độc con dân khắp Nam Phương Quốc ta. Cút đi đồ rác rưởi! Mọi chuyện diễn ra ngoài sự tưởng tượng của Đăng Thiên! Chàng lên cơn giật kinh phong, miệng sùi bọt mép, mắt trợn trắng, gương mặt trông rất doạ người. Chàng chết! Trước khi chết, chàng thét lên tức tưởi: – Ta là “nhân vật chính”! Nhân vật chính đã chết? Liệu rằng câu chuyện còn hay không tiếp tục?
Bởi vì nhiều nguyên nhân, mà nguyên nhân chủ yếu là cắm đầu vào sờ-mát-phôn nhiều quá, Thủy bị thế lực mẫu hậu vĩ đại tước đoạt quyền được dùng wifi. Thủy dùng chất xám thường nâng niu để trong tủ khóa kín năn nỉ mẹ, một khóc hai gào ba đòi… tuyệt thực. Mẹ Thủy tỏ ra là một bà mẹ tâm lí, rất hiểu con, ngọt ngào bảo: – Mày học hành cho tử tế, không tao cất điện thoại đi bây giờ. Thủy bị mẹ KO, uất ức bò đi làm bài. Ngồi vào bàn, cô ngẩn người ngắm tai nghe, tâm trạng buồn bực. “Đợi đến khi mình lấy được điện thoại, chắc mọi người out game hết rồi.” Thủy từng đọc một câu, đại ý thế này: “Khi bạn thật lòng với những người quen trên mạng, chứng tỏ bạn đã cô đơn lắm rồi.” *** Sáng hôm sau đến lớp, sức khỏe vốn đã yếu, kèm thêm thời tiết trái gió trở trời, kiên trì ngồi đến tiết 3, Thủy oanh liệt bỏ mình. Cô gục trên bàn, ngẩng đầu nhìn lá chuối xanh. Tiết 3 là tiết Thể dục, đã yếu còn ra gió là một hành vi ngu… người! Mặt Thủy trắng bệch, môi như phủ thêm một lớp phấn, hơi thở thoi thóp không ổn định. Một lát sau, lớp trưởng-không-được-gương-mẫu-cho-lắm đi đến chỗ Thủy, lay dậy: – Mày xuống phòng y tế đi, nằm trong lớp làm gì. Thủy thều thào: – Y tế cái gì… kệ tao… Nhưng lớp trưởng tiếp tục nói: – Ông ý bảo mày xuống phòng y tế, ốm mà ở trong lớp chết đi lúc nào ai biết được. Đi, tao đưa mày xuống. Thủy: “… ngàn trấm…” Thủy uể oải nửa khuỵu nửa đứng, lay lắt như lá thu trên cành, theo lớp trưởng lê từng bước đến phòng y tế. Vừa vào phòng y tế, một mùi ẩm mốc xông lên, khiến Thủy tý nữa thì nôn. Thủy run run, giọng như mếu: – Thôi, thôi thôi, chị cho em xin… Em không chết được đâu… Chị cho em về lớp. Lớp trưởng nhất quyết: – Về gì mà về, trông mặt mày tái thế kia. Mày về mà ngất thì ai biết? Nằm xuống giường kia kìa, đợi mấy bà y tế. Thủy rơi lệ. Trước khi đi, lớp trưởng có tâm còn không quên dặn dò: – Nằm im ở đấy, biết chưa? Rồi vui vẻ đi luôn. Trông cái giường chẳng mấy gì sạch sẽ, song Thủy vẫn quyết định nằm xuống. Vừa đặt lưng nằm xuống, Thủy bất thình lình bật dậy, chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo, nôn hết cả tim gan phèo phổi. Nôn không bao nhiêu vì cái dạ dày lép kẹp, Thủy tựa mình lên lan can, trượt dần xuống, hai tay ôm đầu, mái tóc rối loạn bay trong gió. Không gian xung quanh chợt trở nên mờ ảo, các mảng màu nhạt nhòa và âm thanh vào tai thì như radio rè. Thủy bất tỉnh. *** Bạn bè nhìn Thủy như thú lạ, dĩ nhiên là vì chúng nó chưa thấy ai ngất bao giờ. Thủy nhắm mắt, giả vờ ngủ. Khánh Linh, vốn là một con bé nói chẳng thèm nghĩ, cầm lá bưởi cười cười: – Trông con Thủy như zombie ấy nhỉ… Mặt trắng vui luôn. Thủy cố gắng để mình không mất bình tĩnh, nghĩ thầm: “Và con zombie ấy đang muốn sống lại để cắn chết mày đây… Con dở!” Bạn thân vừa nhìn đã thấu, bĩu môi: – Thức thì thức luôn đi, còn giả vờ ngủ. Mi Thủy giật giật, mở ra đôi mắt ngái ngủ. Thủy thì thào hỏi: – Tiết mấy rồi? Bạn thân đáp: – Bốn rồi mẹ ạ. Bạn thân lo lắng nói tiếp: – Con Quẩy bảo mày ngất vì uống nhầm thuốc của bố mày… Đúng không Thủy? Thủy lại lăn ra bất tỉnh. *** Tiết Văn, học bài “Ông đồ”, đoạn giảng đến tài hoa của ông đồ. Cô giáo: “Nét chữ của ông đồ như phượng múa rồng bay…” Khánh Linh: “Ê Thủy, mày đã thấy phượng múa rồng bay bao giờ chưa?” Thủy: “Hỏi dốt, thấy bằng niềm tin à?” Khánh Linh: “Thế chứng tỏ nét chữ như phượng múa rồng bay là nét chữ chưa ai thấy bao giờ!!!” Thủy: “… Mới hít lá đu đủ à?” *** Đoan Trang là bạn của bạn Thủy, rất khéo tay. Lần nọ, bạn thân trưng ra ảnh một thỏi son, xin lời khuyên của hội bạn bựa. Thỏi son màu đỏ thẫm, không phù hợp thẩm mỹ của cả đám. Thủy lắc đầu. Bạn Thủy cũng lắc đầu. Đoan Trang cười: – Đỏ như tiết gà ý mày ạ. Mặt bạn thân tái mét. *** Ngoài bạn thân ra, Thủy còn một người bạn khác cũng thân không kém và ưa những điều lạ… Hôm nay Thủy có chuyện buồn, mặt nặng như chì. Bạn thân miệng ngậm kẹo mút tay chép bài, phát âm không rõ ràng: – Tý nữa i ăng k… ông ày? Thủy viết xoành xoạch, giọng đều đều: – Mày bao tao nhá? – Đương nhiên! Thủy hơi nhếch khóe môi. Bạn thân ưa những điều lạ vừa lúc đến, véo hai má bầu bĩnh của Thủy, mặt tươi tỉnh: – Thủy cười lên chimte bao nhiêu… úi giời, cười phát nào… Thủy buồn cười, gạt tay bạn thân ưa điều lạ ra, soi từng tấc trên người nó. Bạn thân phát hiện sớm, chỉ vào cái quần bạn thân ưa điều lạ đang mặc, hồ nghi hỏi: – Quần gì đấy hả cưng? Trông chất nhờ… Bạn thân ưa điều lạ lập tức xoay một vòng khoe quần mới, miệng cười “hí hí hí hí”: – Quần què, quần què đấy các cưng… Hí hí hí hí, chúng mày thấy đẹp không? Tao phải lên tận Hà Nội mua cơ. Thủy vỡ lẽ, thảo nào nó khen mình “kute”. *** Facebook lâu không lên, vừa lên đã đập vào mắt cả một vườn chim: chim bay, chim ôm điện thoại, chim khóc, chim trượt…
Nghĩa của từ đàn cò. Đàn cò tôi nói ở trên là đàn cò, đàn cò này không phải là đàn cò trong đàn cò, đàn cò trong đàn cò là đàn cò khác với đàn cò. Để phân biệt đàn cò với đàn cò thì đàn cò trong đàn khác với đàn cò là đàn cò. Cò trong từ đàn cò trong đàn cò không phải là cò trong đàn cò. đàn trong đàn cò này ghép vời cò trong từ đàn cò trong đàn cò thành đàn cò của từ đàn cò trong đàn cò chứ không phải là đàn cò trong đàn cò. Định thêm mấy dòng nữa nhưng thôi em nghĩ bằng ấy chữ các thanh niên đủ nhũn nào rồi, đàn cò là đàn cò ma không phải đàn cò. Thôi em không nhắc đến hai từ đàn cò nữa tại đạn cò với đàn cò không phải cùng là đàn cò mà là đàn cò khác đàn cò trong đàn cò. Đúng là Phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam ngắn thôi nhưng bằng ây từ đàn à mà thôi đủ làm khổ nhau rồi nên em xin dừng lại ai hiểu và phân biệt được thì hãy giải thích dưới cmt cho mọi người cùng biết nhé.
Ngày xửa ngày xưa, trên hành tinh Pikachu xa xôi có một vị thần quyền năng. Nếu như những vị thần khác chỉ có thể thét ra lửa, thở ra khói thì ngài có thể hét ra cả quả núi lửa, thở ra cả một nhà máy cỡ nhà máy sản xuất gang thép Thái Nguyên. Với bản chất nhân từ, lo sợ cho thần dân yêu quý của ngài gặp nguy hiểm nên ngài luôn hạn chế tối đa việc nổi giận hay hô hấp. Phải khẳng định lại lần nữa, vị thần quyền năng trên hành tinh Pikachu không chỉ quan tâm, lo lắng cho thần dân của mình về đời sống vật chất mà ngài còn chăm sóc cả cuộc sống tinh thần cho họ. Âm nhạc, thi ca… trên hành tinh tươi đẹp này đều do ngài sáng tạo rồi truyền dạy cho thần dân. Tuy nhiên, ngài luôn thấy như thế vẫn là chưa đủ. Ngài có cảm giác thần dân ngài vẫn yếu đuối và thiếu đi sức sống. Vì thế, vào một ngày đẹp trời nọ, ý tưởng về một môn thể thao vận động hiện lên trong bộ óc vĩ đại của ngài. Nhưng môn nào đây? Nếu chỉ là môn chạy như địa cầu tổ chức thì thật là đơn giản. Ngài muốn môn thể thao ngài sáng tạo ra phải vừa rèn luyện sức bền, vừa rèn luyện độ dẻo dai của cơ bắp cùng sự uyển chuyển, kĩ thuật của đôi chân. Từ ý tưởng trên, ngài đã phát minh ra quả bóng, làm bước đi ban đầu phát triển môn thể thao mang tên bóng đá. Nhưng, quả bóng ban đầu ngài làm ra nó to như quả núi. Thấy thần dân khó bề đá được, ngài đã dần thu nhỏ quả bóng lại đồng thời chuyển nó về dạng hình cầu cho mọi người dễ bề tập luyện. Có vật dụng luyện tập rồi, ngài lại tiếp tục đêm quên ăn, ngày quên ngủ để suy nghĩ ra phương thức luyện tập phù hợp. Môn thể thao ngài kì công sáng tạo ra phải là một môn đề cao tinh thần đồng đội, ai cũng có thể chơi. Và sau nhiều lần thử nghiệm, ngài quyết định chia hai đội, mỗi đội mười một người là hợp lí nhất. Song hai mươi hai người đứng trên sân lại chỉ có chuyền qua chuyền lại thì nhàm chán quá. Ngài bèn tách mỗi đội ra một người, tạo nên vị trí thủ môn cùng địa bàn cho thủ môn hoạt động mang tên khung thành. Cuối cùng, sau bao nỗ lực sáng tạo chỉnh sửa, trận đấu bóng đá đầu tiện đã được diễn ra trên hành tinh Pikachu dưới sự giám sát của thần quyền năng. Tuy nhiên, hiện thực diễn ra trước mắt ngài thì thật vô cùng hỗn loạn. thần dân của ngài không chỉ đá bóng mà còn đấm đá; không chỉ đá bóng bằng chân mà còn bằng tay; hơn nữa, người thi đấu ngã xuống nền gạch xi măng trầy da xước thịt đau đớn rất nhiều. Chứng kiến cảnh đó, thần quyền năng hết sức đau long. Ngay tối đó, ngài đã đốc thúc nhân công thay sân bóng nền xi măng thành sân cỏ, lập nên bộ luật quy định chỉ được đá bóng bằng chân, không được có những hành vi mờ ám khi thi đấu… nếu trái quy định sẽ bị ngài trừng trị đích đáng. Từ đó, bóng đá chính thức trở thành môn thể thao phổ biến trên hành tinh Pikachu xinh đẹp. Nhờ có bóng đá, sức khỏe của người dân trên hành tinh được cải thiện rõ rệt. Họ không chỉ có cuộc sống tinh thần phong phú mà còn có cuộc sống sức khỏe vững mạnh. Khi sứ giả những hành tinh khác đến hành tinh Pikachu để thực hiện mục đích ngoại giao, họ thấy môn thể thao này bổ ích quá nên đã “phôn” ngay về hành tinh của mình, xin kinh phí để mua bản quyền môn bóng đá. Song, với sự nhân từ không màng tiền bạc, thần quyền năng đã tặng bản quyền bóng đá cho tất cả các hành tinh có nhu cầu. Và sự thật, bóng đá đến hành tinh nào cũng được thần dân hành tinh đó chào đón nồng nhiệt, tiếp tục phát triển. Đồng thời, vị thần quyền năng trên hành tinh Pikachu được cư dân toàn vũ trụ tôn vinh là vị thần bóng đá. Và vị thần quyền năng đó, ngài tên là LORD BENDTNER.
Tí: Tụi bạn trong lớp bảo rằng bà là “cuốn phim” của thế giới đó! Thảo: Là sao, tui chưa hiểu? Tí: Thì bà giống như phim Hồng Kông lúc nào cũng ăn, như phim Hàn lúc nào cũng khóc, như phim Ấn Độ cứ nhảy múa tung tăng… Thảo mắt trợn ngược: Thế ông có muốn tôi biến ông thành phim kinh dị Mĩ không? Tí tắt đài!
Hòa và Tùng học trong lớp, cũng là hàng xóm sát vách nhau. Một hôm, Hòa sang nhà Tùng chơi. Hòa than thở: – Mai kiểm tra tiếng anh rồi, tớ thấy lo quá! – Ừ, bài kiểm tra kiểu trắc nghiệm nên ai chẳng phải lo ôn tập thật nhiều… – Ấy, tớ không phải lo khoản ấy… – Vậy cậu lo gì? – Tớ lo là không biết kiếm đâu ra đồng tiền xu để tung lên trọn đáp án đúng thôi! – Hả!
Nói thêm về Q. Anh, hiên giờ cậu đang nướng thịt vịt ở quán của Đậu Đỏ. Giới thiệu về Con Đậu Đỏ, nó là thánh sống ảo, chỉ thua mỗi Thỏ Bảy Màu. Cải trang thành một tiên nữ nhưng thực chất nó chỉ là một hạt đậu. Quán của nó rất đông chỉ vì siêu năng lực của Thần Sáng. Ý định của nó là biến Q. Anh thành người của LiamVN. Nó biết rằng Q. Anh yêu mình nên rủ cậu đi chơi. Nó đồng ý ngay tắp lự. Hai người rủ nhau ra công viên. Lúc đang nắm tay nhau ở một chỗ vắng, Đậu Đỏ định nguyền cậu thì cậu quỳ xuống, giơ nhẫn ra và nói: – Em lấy anh nhé! Đậu Đỏ quá bực liền dùng phép thuật bắn thẳng vào Q. Anh. Bùa phép trúng cái nhẫn rồi phản lại, trúng Đậu Đỏ và cô ta biến mất…