Mỗi ngày một bài thơ buồn sưu tầm. Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ? Bài 1: Sẽ chẳng cần nữa mùa yêu thương ta lạc mất nhau những con đường người đi anh còn vương hình bóng nào biết yêu được mãi riêng ai sẽ chẳng cần nữa lúc em sai yêu thương xin gửi lại trong gió và giờ chỉ còn anh đứng đó nỗi đau nho nhỏ cứa trong tim sẽ chẳng cần lúc em lặng im để hạnh phúc ngập tràn nước mắt anh-niềm hi vọng sẽ vụt tắt cuối cùng em cũng bước theo ai sẽ chẳng cần nữa ngày nắng mai anh đành chia hai tình yêu đó mặc em một mình với gian khó hỏi em có nỗi nhớ tên anh sẽ chẳng cần nữa thôi anh đành nhìn em hạnh phúc vòng tay khác bờ cát còn mình anh bước lạc lạc về nơi hạnh phúc không phai peterpackiu
Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu Nhưng không phải yêu nhau, Mà là yêu người khác. Anh sẽ nắm tay một người con gái Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác... Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em Anh rồi cũng chẳng còn ghen, Những chỗ không anh, em diện màu áo mới. Tại đường phố đông người Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau. Có thể một ngày em mặc áo cô dâu Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh... Giông bão đi qua ô cửa màu xanh Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ Về bữa cơm,về ngôi nhà và người em yêu hơn cả Như anh nghĩ về vợ mình,về hạnh phúc bền lâu. Có bao nhiêu sao sáng trên đầu Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa... Em ngồi nghe lại những bản tình ca Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế Vẫn say mê như chưa hề cũ Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau? Trimtoa
Đêm Khuya Đêm khắc khoải nghe chừng hiu quạnh Gió xạc xào buốt lạnh trời vương Nhành hoa trinh nữ bên đường Còn e ấp nụ gửi thương vào lòng Đêm lặng lẽ đôi dòng cầu nguyện Cho tình em sẽ quyện chung đời Duyên nồng đừng có rụng rơi Như bao nỗi nhớ một thời vẫn trông Đêm mòn mỏi hoa lòng muốn nở Mưa rì rào lại ngỡ tình vang Hoa cau sao cứ ngơ ngàng Để ai liều lĩnh bắc thang hỏi trời Đêm vắng lặng mây chơi cùng gió Mắt em cười sáng tỏ bờ mi Thương nhau thì hãy giữ gìn Cho đêm trằn trọc xóa đi giận hờn
Cõi Tạm! Hồng Dương Mây ngàn đọng trên cao đỉnh núi Linh hồn buồn vá víu con tim Sương giăng chừng núi lặng im Dường như ai đó cố dìm phiền đau... Vô thường đến nỗi đau bóng phủ Vải sô thưa ấp ủ thân gầy Trái tim sương khói chất đầy Hư hao một cõi buồn lay lất lòng... Hãy chấp nhận long đong số phận Kiếp lãng sầu lận đận vô biên Trần gian là cõi ưu phiền Ðời là cõi tạm lỡ nghiền đắng cay... Tránh sao nỗi thân này xanh cỏ Hãy vui cho ai đỏ phận đời Chớ buồn ơi kiếp chơi vơi Rồi đời cũng một lần rơi suối huyền... Buồn vui lắm trả nguyên lại nhé Khép mi rồi đóng nhẹ áo quan Còn đâu nức nở lăng loàn Chim dang cánh mỏi bạc loang cánh buồm... Xin trả lại đời buồn vĩnh biệt Trả món sầu đau xiết bao ngàn Tình duyên vỡ lỡ bóng tan Thiên thu bia mộ nghĩa trang bóng chờ!
Những Ngày Mình Xa Nhau Xuân Miền Những ngày mình xa nhau Hồng trần thêm gió bụi Sầu buồn cao như núi Nhớ thương dài như sông. Những ngày mình xa nhau Biển chiều không gió lộng Hàng dừa quên soi bóng Dạ lòng bao xót đau. Những ngày mình xa nhau Chim lẻ bầy xao xác Cá sẻ đàn tan tác Nỗi buồn theo mai sau. Những ngày mình xa nhau Đêm trường anh thao thức Ngày dài em cơ cực Đời buồn muôn thương đau. "Những ngày mình xa nhau..."
Có khi nào trên đường đời tấp nập Ta vô tình khẽ lướt qua nhau Bước lơ đểnh nào ngờ đâu để mất Một tâm hồn ta đã đợi từ lâu St.
Ta sẽ có một ngày lòng không buồn bã. Trao môi hôn vội vàng nhưng mà không suồng sã. Ngày mà thế giới chỉ còn lại hai ta. Ôm nhau cho thật chặt kệ chuyện ngày mai xa! St.
Thơ tình ngày không anh Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau Em đã chẳng hẹn nhau đêm ấy nữa Để quá khứ chỉ còn là thương nhớ Và tương lai ít ra cũng ngọt ngào. Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau Em đã chẳng đổ cho anh bao tội lỗi Em đứng lặng mắt nhìn ai không nói Anh cũng vô tình có hiểu nổi em đâu Nếu biết rằng sẽ chẳng gặp lại nhau Em đã chẳng trách anh yêu người khác Điều đơn giản bây giờ em mới biết Thì anh xa, anh đã qua xa rồi St.
Nụ Cười Tuyệt Vọng Họ thấy tôi cười tôi vui lắm Lúc nào cũng nở nụ cười xinh Nào ai biết được niềm đau khổ Tôi phải hai vai gánh một mình Tôi đã bao lần sống cho vui Và ráng cho môi nở nụ cười Nhưng đã bao lần tôi thất bại Vì chẳng bao giờ thấy lệ vơi Tôi muốn bình minh sẽ chẳng về Ðêm ngày tăm tối phủ muôn nơi Từ nay không có bình minh nữa Ðừng để cho tôi thấy mặt trời Tôi muốn cho tôi ngủ giấc dài Không còn thức dậy đón ngày mai Trần gian vẫn mãi không thay đổi Vì bớt đi thêm một hình hài Như trời đã định thì tôi chịu Kiếp nầy trả hết nợ cho xong Một mai đất lạnh vùi thân xác Tôi cũng yên vui dẫu lạnh lùng
THU đến và đi như những gì đã sắp đặt TRANG giấy trắng đâu thể mờ đi từng màu buồn của nắng À ơi vu vơ câu hát, có lẽ chưa bao giờ anh viết tặng EM nhẹ bước chân qua, bao ngọt ngào, bao nhiêu cố gắng CÓ hay không những bước thềm trong con tim em cần một khoảng rộng BIẾT lúc nào anh có thể lại được gặp, em một lần nữa LÀ khi đó anh cảm nhận mùi hương tàn cánh hoa sữa ANH yêu em thật nồng nàn như một định lí đã muôn thuở YÊU! một người có lẽ phải học thêm nhiều điều EM là mảnh ghép cuối cùng anh còn thiếu NHIỀU đêm dằn vặt tự gắng mình không hiểu LẮM những yêu thương trôi qua trong em nào thật nhiều KHÔNG! Lí do nào đã khiến em cùng người đó gặp mặt rồi vội yêu. Thu Cuối