Bạn có nghĩ trên thế giới này tất cả mọi thứ đều phải dùng mắt để nhìn không?
Tôi thì không nghĩ vậy.
Mắt không thể phản ánh được mọi thứ ta "nhìn" thấy, giống như khi ta xem bóng của vật, thực thể là một thứ nhưng bóng lại là một thứ khác, hay như ta vẫn thường thấy người ta vẽ hình 3D, rõ ràng nó được vẽ lại nhưng ta lại cảm thấy như thực thể ngay trước mặt...
Vậy đấy, đôi mắt đôi khi không phản ánh "SỰ THẬT" mà thu về "GIẢ DỐI".
Có những thứ không thể dùng "MẮT" nhìn mà phải dùng "TÂM" để cảm nhận.
*
Trong ngõ nhỏ đổ nát, một người thanh niên tầm 23 tuổi tựa lưng vào bờ tường sụp đổ, quần áo trên người y nhuộm đỏ bởi máu xen lẫn với bùn đất. Một vết thương chí mạng do đạn gây ra ở ngực y vẫn đang chảy máu, dòng máu đỏ thắm tràn khỏi quần áo y đã chảy thành một vũng máu dưới chân. Tinh quang trong đôi mắt y đang cấp tốc ảm đạm xuống, cơ thể dần thoát lực, nhẹ nhàng trượt xuống chân tường...
Y biết, mình đang tiến gần đến cái chết.
Nhưng, như thế thì đã sao?
Y, tên Cát Ưu, là một cảnh sát hình sự.
............
Tại nửa tiếng trước, lúc đang làm nhiệm vụ.
Khi Cát Ưu vừa hoàn thành gửi bằng chứng phạm tội của đối phương về cho cơ quan và chuẩn bị rời đi thì điện thoại chợt đổ chuông. Đối phương phát hiện y, một gã trong bọn nhanh chóng chĩa súng vào y và bắn, tuy y đã dùng phản ứng nhanh nhất để né tránh nhưng vẫn chậm một nhịp, viên đạn xuyên qua quần áo bắn trúng lá phổi bên phải của y, thêm nữa việc điện thoại liên tiếp đổ chuông khiến vị trí của y bại lộ nhanh chóng.
Khi điện thoại ngừng kêu và Cát Ưu chạy thoát đến ngõ nhỏ đổ nát thì trên người cũng đã mang 5 – 6 vết đạn. Cát Ưu tựa người vào mảnh tường sụp đổ, y lau vết máu trên lòng bàn tay phải của mình vào bờ tường, rút điện thoại trong người ra, y nhìn nhật ký cuộc gọi, cái tên "Diệp Tịnh Như" xuất hiện trên đầu với số cuộc gọi nhỡ màu đỏ chót bên cạnh ghi số 3. Cát Ưu khẽ thở dài, y không trách nàng đã gọi điện, y chỉ trách mình không thể nghe điện thoại của nàng. Trước đây nàng cũng có lần gọi điện cho y nhưng lúc đó y đang ở cơ quan và để máy im lặng nên không kịp bắt máy, mãi đến lúc tan ca y mới phát hiện nàng đã gọi rất nhiều cuộc cho mình, thế nên y vội gọi lại cho nàng, lúc đó y có thể nghe ra giọng điệu hốt hoảng đầy bất an của nàng, y hứa với nàng sau này y nhất định sẽ không để nàng gọi uổng công nữa. Nhưng, y lần này lại thất hứa.
Cát Ưu trượt điện thoại xuống một số khác bên dưới, bấm gọi. Y đợi người bên kia bắt máy, cũng không dài dòng chào hỏi, chỉ nói một câu: "Giúp tôi xử lý việc kia" rồi cúp máy. Sau đó, y vào một thư mục ở ngay màn hình, chỉ thấy thư mục vừa mở thì cũng là lúc màn hình tối đen lại, ra là trong thư mục đó có cất virut.
Cát Ưu làm xong những việc này giống như đã đem toàn bộ sức lực còn lại sử dụng hết, y vừa kịp sờ vào một tờ giấy nhuốm máu ở trong ngực, cả cơ thể đã mất khống chế sụp xuống chân tường. Y tham lam hít từng ngụm khí mà lười biếng thở ra, tròng mắt của y mờ dần, rãn vô hạn không có tiêu cự. Y sắp chết. Tay y nắm chặt tờ giấy nhuốm máu rơi vào vũng máu bên cạnh, trên môi y còn lưu lại một nụ cười nhàn nhạt, y nghĩ về một đoạn cố sự, y nghĩ về một người. Y mang theo bóng hình ấy chìm vào giấc ngủ sâu.
Tờ giấy nhuốm máu ấy có người từng vẽ qua, tên người ấy vẫn là "Diệp Tịnh Như". Lúc đó, nàng bị mù và đang tập vẽ tranh, Cát Ưu theo yêu cầu của nàng trở thành "vật hi sinh", làm tượng cho nàng vẽ. Lúc đó, nàng vẽ xong, trên mặt y cũng đã đen nhẻm đầy bụi chì. Lúc đó, y trêu nàng biến y thành thảm họa, không chỉ đưa khuôn mặt anh tuấn trắng trẻo của y dạo một vòng quanh Châu Phi (vì Diệp Tịnh Như bị mù nên nàng phải chạm vào mới có thể ước lượng vẽ, bột chì từ bút và giấy vẽ theo tay Tịnh Như dính lên mặt Cát Ưu) mà còn biến chân dung trên giấy của y thành than cốc rồi, mới trình độ đó mà đã dám nói đã ngang bằng y, có luyện trăm năm nữa cũng không thể đuổi kịp. Lúc đó, y khiến nàng giận , mặc y làm gì, nói thế nào nàng cũng không thèm để ý đến y, mãi đến 3 ngày sau nàng mới hết giận.
Mỗi lần Cát Ưu nhớ đến nàng, trong nội tâm lại là vui vẻ lại là có lỗi. Y thích nhìn nàng cười, thích nhìn nàng giận dỗi, thích nhìn nàng vẽ tranh, thích nhìn nàng... Miễn là trong tầm mắt y có nàng y đều thích nhìn. Nhưng y cũng biết, bản thân đang lừa gạt nàng, y khoác lên mình bộ dạng của người khác đến bên cạnh nàng, y mặc nàng nhận nhầm cũng chưa từng giải thích. Lúc y đối mặt với nàng, nhìn nàng tươi tắn nở nụ cười, y chỉ hi vọng có một ngày mắt nàng hồi phục, đôi mắt ấy có thể tiếp tục giấu được nàng, che lấp sự tồn tại của y, y mong nàng cũng giống như người ở trong bóng tối lâu, đến lúc gặp ánh sáng không phát hiện đó là ánh đèn mà vẫn nghĩ đó là ánh mặt trời.Y thật sự rất sợ, sợ nàng biết người bên cạnh nàng là y, sợ nàng biết y luôn lừa gạt nàng, y rất sợ. Y cũng không rõ tại sao lại sợ, y càng ở bên cạnh nàng càng lâu nỗi sợ ấy cũng ngày một lớn hơn.
Đến lúc y sắp chết, y mới chợt lý giải được vì sao, đó là vì y yêu nàng.
Y yêu nàng, sợ nàng biết người bên cạnh nàng không phải Di Vũ Duật, người mà ngay từ đầu nàng muốn ở bên cạnh, biết y lừa dối nàng, nàng sẽ không vui.
Y yêu nàng, nên mới sợ.
Y không biết bản thân yêu nàng từ bao giờ, lần đầu tiên y nhìn thấy nàng là trong cô nhi viện Thiên Diệp, khi đó nàng đang ở trong phòng vẽ của mình hoàn thành một tấm appic cỡ lớn, lúc đó y đã bị ngây người vì dáng vẻ hạnh phúc khi vẽ của nàng. Y chưa bao giờ gặp người con gái nào có khí chất đẹp như thế, nhìn nàng vung bút vẽ y cứ ngỡ nàng vốn dĩ là một thiên sứ và đang vẽ lên màu sắc cho thế giới trắng xóa này. Sau đó y mới biết nàng tên Diệp Tịnh Như, cũng từng là một cô nhi ở đây. Năm 10 tuổi nàng được ông chủ lớn tập đoàn Di thị nhận nuôi, từ nhỏ nàng đã có năng khiếu vẽ nên nàng được đưa ra nước ngoài học tập, mãi cho đến gần đây mới về nước. Vốn nàng nên ở cùng nhà Di Vũ Duật nhưng nàng nói nàng có nhiều kỉ niệm với cô nhi viện, với lại không khí ở cô nhi viện khiến nàng thoải mái hơn nên Di Vũ Duật xin với viện trưởng giúp nàng dọn một phòng ở lại và mở một phòng tranh cho nàng làm việc.
Lần kế tiếp y gặp lại nàng đã là 1 năm sau, khi y đang trên đường đến cơ quan thì gặp được chiếc xe chở nàng và Di Vũ Duật bị tai nạn. Lúc đó cũng không biết trời xui đất khiến thế nào mà y xin với cấp trên giấu hành tung của Diệp Tịnh Như đi, coi như nàng chưa từng có mặt ở hiện trường. Y cũng không biết tại sao lại không liên hệ với người Di thị mà tự mình chăm sóc nàng, lại chấp nhận làm vật thay thế người khác lừa gạt nàng.
Y nghĩ lại những việc y cùng nàng trải qua. Y phát hiên, có lẽ, y đã bắt đầu yêu nàng ngay từ lần đầu y nhìn thấy nàng vẽ tranh rồi.
P/s: Có lẽ sẽ có người hỏi tôi vì sao đến ngoại truyện mới nhắc đến nhân vật Cát Ưu? Bởi vì anh ấy là "BÓNG" trong câu truyện này, nên trong truyện chính anh ấy sẽ không xuất hiện trực tiếp với cái tên của mình.