Chương 11.2 Bấm để xem Editor: Tiểu Băng Beta: Tử Hy Cuối tuần, Hề Phán nhận được thông báo gấp, cô phải trở về nhà. "Cậu nói xem hôm nay dì sẽ nấu món ngon gì ăn nha?" Thân Sam Nguyệt theo cô đi ra thang máy, hiếu kì hỏi. Hề Phán chế giễu cô, "Cậu có thể hay không kiềm chế cái bộ dáng mèo thèm ăn này lại?" "Ây da rất lâu rồi mình không đến thăm chú dì, cũng lâu rồi... không có hưởng thức qua đồ ăn do dì làm." Thân Sam Nguyệt lại nhìn cái giỏ trong tay, "Mình cũng không phải là đến tay không." Hề Phán mở cửa, Giả Hạm Mai nghe được tiếng vang, lập tức từ phòng bếp chạy nhanh ra tiếp đón, lại chỉ thấy hai người. "Con chào dì ạ!" Thân Sam Nguyệt lên tiếng trước. "Ai nha..." mắt Giả Hạm Mai hướng ngoài cửa như muốn tìm kiếm ai đó, "... Chỉ có hai con?" Ánh mắt Hề Phán né tránh, đi vào trong, "Không hai thì mấy ạ?" Giả Hạm Mai níu lại cánh tay cô, nhíu mày hỏi: "Tiểu Cố đâu? Tối hôm qua không phải đã nói với con để hôm nay con dẫn cậu ấy tới dùng cơm à?" "Tiểu Cố?" Thân Sam Nguyệt hỏi. "Đúng nha, chính là bạn trai của Phán Phán, lần trước dì với cậu ấy còn dùng cơm chung, Nguyệt Nguyệt con từng gặp qua chưa?" Trên mặt Thân Sam Nguyệt biểu hiện tia kinh ngạc, Hề Phán che mặt, đem mẹ kéo vào phòng khách, nhẹ nhàng đáp: "Mẹ, kỳ thật cậu ấy không phải bạn trai con..." "Cái gì?! "Thật ra anh ấy là cấp trên của con, ngày đó vừa vặn đi lên lầu ăn cơm, con liền để anh ấy theo giúp diễn một màn kịch." Giả Hạm Mai lập tức nổi nóng, làm bộ muốn đánh Hề Phán, dọa cô chạy đến trong góc, ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ của Thân Sam Nguyệt, sau đó cô ấy nhanh chóng tiến lên ngăn lại: "Dì ơi, đừng nóng giận..." "Con xem, Phán Phán gạt dì! Để dì mừng hụt, ai nha con không biết dì vừa nhìn đã rất thích tiểu Cố ......" Giả Hạm Mai tức giận đến ngồi ở trên ghế sa lon thở nặng nề, "Con nói con xem nói chuyện yêu đương là khó như lên trời sao, trên đời này có rất nhiều thanh niên đều không có ai vừa mắt con à? Ngày mai mẹ sẽ sắp xếp con đi xem mắt." Hề Phán bất đắc dĩ đáp: "Mẹ, vì sao lại hối thúc con lấy chồng như thế?" "Thế sao con còn làm ra chuyện này gạt mẹ?" "Chẳng qua lúc này thật có người đang theo đuổi con! Con cảm thấy còn rất tốt, cam đoan không có lừa mẹ!" "Mẹ tin con mới là lạ." Cuối cùng Giả Hạm Mai vì nể mặt còn có khách đến chơi, cũng không có nổi giận nhiều, tiếp tục đi vào phòng bếp nấu cơm. Hề Phán nhẹ nhàng thở ra, ngồi vào bên cạnh Thân Sam Nguyệt, sau đó liền bị cô bóp mặt: "Rốt cục thì đã hiểu rõ ràng hôm nay vì sao cậu gọi tớ đến... làm bia đỡ đạn nha." Hề Phán lột trái quýt cho cô, Thân Sam Nguyệt nhận lấy, bỗng nhiên cười: "Tiểu Cố... cậu cùng Cố Viễn Triệt thật là thú vị. Vui nhỉ, đóng vai tình nhân?" "..." Hề Phán liếc cô một cái thật lạnh. "Chẳng qua là Cố Viễn Triệt vậy mà có thể đáp ứng cậu, anh ấy nghĩ như thế nào." Thân Sam Nguyệt nhớ tới lời mới vừa rồi của Hề Phán liền đổi chủ đề: "Cơ mà cậu nói có người đang theo đuổi cậu? Thật hay giả?" "Tất nhiên là giả." "... Cậu thật đủ nhẫn tâm với dì." "Từ từ..." Hề Phán lấy điện thoại di động ra, đem lịch sử cuộc nói chuyện Wechat cho cô xem, Thân Sam Nguyệt đọc xong liền tràn đầy kinh ngạc, "Nguyên Hồng Viễn? Cậu lại có phương thức liên lạc với anh ta, cậu cùng anh ta quen biết lúc nào?" Thân Sam Nguyệt cũng là làm về tạp chí thời trang này, làm sao mà không nhận ra người này cho được. "Nói ra rất dài dòng." Từ sau khi đáp ứng phỏng vấn, số lần Nguyên Hồng Viễn nhắn tin với cô cũng thường xuyên hơn, mà lại không đơn giản chỉ trò chuyện công việc, thậm chí đôi khi nói về chuyện cuộc sống thường ngày, "Cậu cảm thấy anh ta đối với mình có ý gì không?" "Không phải có ý gì." Thân Sam Nguyệt cười cười, đáp: "Mà là muốn theo đuổi cậu." Bằng chứng là lịch sự trò chuyện rành rành như vậy, rõ ràng chính là muốn tìm chủ đề tán gẫu với Hề Phán, "Nghe nói gia đình Nguyên Hồng Viễn cũng có chút bối cảnh, nhân phẩm, tác phong bình thường cũng không tệ lắm. Cậu cảm thấy có hứng thú sao?" Hề Phán lắc đầu, cuối cùng lại nói khẽ: "Nhưng là mình có thể thử tiếp nhận." Cô đem chuyện ngày đó cùng Khuyết Miểu gặp mặt nói cho Thân Sam Nguyệt nghe, sau khi nghe xong cô ấy liền hỏi: "Cho nên cậu quyết định hoàn toàn từ bỏ tình cảm bấy lâu nay dành cho Cố Viễn Triệt sao?" "Mình thừa nhận khi đối mặt với Khuyết Miểu, trong lòng mình vẫn còn chút ghen tỵ, cảm giác như là vật chiếm hữu sắp bị cướp mất. Ngược lại mình cùng Cố Viễn Triệt là người trong cuộc, là do tính tình không hợp, không có quan hệ gì với cô ta." Từ con ngươi Hề Phán, có thể thấy ánh sáng hi vọng đáy mắt cô đã tắt, "Cô ta nói đúng, không có quan hệ gì với nhau mới là tốt. Mình cũng hẳn là nên nhìn về phía trước." *** Đến tối, Nguyên Hồng Viễn gửi tin nhắn cho Hề Phán, nói vừa khéo đang ở ngoài công viên kế bên chung cư, hỏi cô muốn hay không xuống đi dạo một chút. Hề Phán thấy mình đang nhàm chán liền đáp ứng, hai người tản bộ mấy vòng trong công viên, trò chuyện đủ chủ đề từ địa lý, thiên văn học đến xu hướng thời trang. Cô phát hiện Nguyên Hồng Viễn cùng Cố Viễn Triệt là hai người hoàn toàn khác nhau, anh ta nho nhã lễ độ, ôn nhu khiêm tốn, luôn luôn dùng ngôn ngữ hài hước tiếp nhận chủ đề, chưa từng trêu đùa cô. Bởi vậy cô cũng không đem gai nhọn thu lại, biến thành thục nữ. Nguyên Hồng Viễn nói mình ở gần đây cũng có chung cư, về sau cơ hội ngẫu nhiên gặp nói không chừng sẽ rất nhiều. Lúc tiễn cô về dưới lầu, anh ta rốt cục lấy hết dũng khí mở miệng, hỏi ngày mai có thể hay không đưa cô đi làm, anh ta cũng tiện đường. Hề Phán thấy anh có vẻ hơi xấu hổ, không muốn nhẫn tâm cự tuyệt, liền đáp ứng. Ngày thứ hai, cô xuống lầu, người ta đã đợi trước cổng. Vào ngồi trong xe BMW, anh đem bữa sáng đưa cho cô. Sandwich đựng ở trong túi, bên cạnh còn có ly cà phê, "Sợ cô ăn không quen bữa sáng, tôi liền mua cái này." "Cảm ơn, tôi rất dễ ăn." Quãng đường rất ngắn, hai người không nói được gì nhiều. Mười phút liền đến bãi đỗ xe của Tầm Trí. Dừng lại chậm rãi, Nguyên Hồng Viễn xuống trước xe, lịch sự giúp cô mở cửa. Hề Phán xuống xe, nói: "Hôm nay làm phiền anh, đi làm sẽ không trễ giờ chứ?" "Sẽ không, tôi sẽ lái nhanh một chút." Hề Phán mỉm cười, đảo mắt lại nhìn thấy một chiếc xe Maybach màu đen chạy tới, sau đó từ lướt qua mặt cô. Cô sửng sốt một chút, liền nhận ra đây là xe của ai. Cùng lúc đó, ở ghế phía sau xe ánh mắt anh xuyên thấu qua cửa kính màu đen, nhìn thấy Hề Phán đứng bên cạnh Nguyên Hồng Viễn. Bùi Nam nhìn thông qua kính chiếu hậu quả nhiên liền thấy sắc mặt anh u ám, hàm dưới bắt đầu căng thẳng, ánh mắt lạnh băng làm cho người ta phát run. Xong, hôm nay khẳng định không bình yên. Sau khi Hề Phán cùng Nguyên Hồng Viễn tạm biệt, chậm rãi hướng tới cửa thang máy đi đến. Cửa thang máy mở ra, cô đi vào. Cô bấm tầng 25, cửa đang dần khép lại, Cố Viễn Triệt mặc âu phục cùng giày da đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, khoảnh khắc này... Anh cũng đi vào trong thang máy. Nếu như Hề Phán nhớ không lầm thì Cố Viễn Triệt là có thang máy riêng. Cho nên giờ phút này vì sao anh lại tiến vào? Mà sắc mặt kia, giống như sáng nay đi ra ngoài không cẩn thận đã dẫm phải phân. Hề Phán dịch qua bên phải một chút, Cố Viễn Triệt đứng vững bên cạnh cô, vẫn như cũ trầm mặc không có lên tiếng. Cửa thang máy dần đóng lại, không gian chật hẹp khiến cảm giác xấu hổ liên tục xuất hiện, cô quay đầu lặng lẽ nghiêng mắt liếc anh, giật giật môi, đang định mở miệng nói... Điện thoại di động trong túi kêu lên. Cô lấy điện thoại ra cầm trên tay, lập tức trả lời: "Anh Hồng Viễn?" Ánh mắt anh liếc cô một cái. "A , son môi sao? Không sao, có thể là không cẩn thận từ trong túi rơi ra, làm phiền anh giữ giùm, lần sau tôi tìm anh lấy là được." Âm thanh Hề Phán nhu hòa. Cô vừa nói xong, liền thấy Cố Viễn Triệt nhấn xuống tầng "10". Cửa thang máy mở ra. Nhưng mà anh vẫn đứng im tại chỗ. "? " Hề Phán nghi hoặc nhìn về phía Cố Viễn Triệt, anh kéo căng lấy cái mặt, sau đó hạ giọng đáp: " Đóng cửa!" Thang máy tiếp tục đi ngược lên, Nguyên Hồng Viễn vẫn còn ở đầu dây bên kia tiếp tục nói, "Kỳ thật là có chuyện tôi nghĩ muốn cô giúp một chút, vừa rồi ở trên xe đột nhiên tôi lại quên mất." "Anh cứ nói." "Tối nay là tiệc đại thọ của ông nội tôi, cô có thể giả làm bạn gái tôi tham gia không? Kỳ thật cha mẹ tôi cũng đang thúc giục vấn đề tình cảm của tôi, đêm nay rất nhiều người quen biết đều đến tham dự, tôi thực sự là không có cách nào..." Âm thanh Nguyên Hồng Viễn bao hàm áy náy, "Đến lúc đó chỉ cần cô phối hợp diễn với tôi là được, nếu như cô không tiện cũng không sao..." Hề Phán đối với tình cảnh này cũng đồng cảm sâu sắc, "Không có vấn đề, muốn tôi chuẩn bị gì không?" Nguyên Hồng Viễn nói, Hề Phán đảo mắt lại nhìn thấy Cố Viễn Triệt bấm xuống lầu "20". Sau khi cửa thang máy mở ra... Anh đứng bất động lần thứ hai. Hề Phán: ?? Người này hôm nay mắc bệnh à. Theo thang máy đi lên, cuối cùng đến tầng của cô, trước khi cô cúp máy nói lời cuối cùng: "Bảy giờ tối nay tại khách sạn Xuân Giang sao? Tốt, anh không cần tới đón đâu, chính tôi tự đi được." Âm thanh thang máy "Đinh" một cái, Cố Viễn Triệt muốn lần nữa đi lên ấn đóng lại, liền bị Hề Phán quát lớn ngăn lại: "Anh làm cái gì vậy, tôi còn chưa được ra ngoài!" Anh: "..." Anh nhìn Hề Phán đi ra khỏi thang máy, sắc mặt triệt để đen như mực. Bùi Nam đã ở lầu chót sớm chờ đợi, rốt cục nhìn thấy Cố Viễn Triệt đi ra từ thang máy, anh liền vội vàng đi tới, liền nghe được anh lạnh giọng đặt câu hỏi: "Nguyên lão gia có phải là đêm nay đãi thọ mừng?" "Dạ, đầu tuần đã gửi thiệp mời cho anh." "Khách sạn Xuân Giang?" "Dạ!" Bùi Nam chính mình nghi hoặc Cố Viễn Triệt làm sao đột nhiên hỏi chuyện này, sau đó đút tay vào túi, mở miệng bảo: "Thông báo kế hoạch cuộc họp buổi tối sẽ điều chỉnh thành đêm mai, đêm nay đi dự tiệc thọ."
Chương 12.1: Ngọn lửa ái muội Bấm để xem Editor: Tiểu Băng Beta: Tử Hy Khi trời dần tối, Hề Phán mới tan làm, sau khi về nhà, thay trang phục rồi trang điểm, thì Nguyên Hồng Viễn gọi điện thoại nói sẽ đến đón cô. "Để em đón xe tới tiệc mừng thọ của ông nội anh thật không được lịch sự lắm." Anh cười lịch thiệp rồi mở cửa xe cho cô. Sau khi hai người đều lên xe, ánh mắt Nguyên Hồng Viễn liền rơi ở trên người cô, hôm nay cô mặc chiếc váy đuôi cá màu đỏ: "Hôm nay em rất xinh đẹp." "Cảm ơn anh." Hề Phán mỉm cười, thấy ánh mắt của anh ta chậm chạp không có rời khỏi người mình, liền lên tiếng nhắc nhở: "Đi được chưa anh?" "A... đi thôi." Hề Phán nhìn thấy bên tai anh ta hơi đỏ, làm sao không hiểu suy nghĩ của anh ta, chỉ là vừa nãy cô cố ý phá hư. Đem ngọn lửa sắp bùng cháy dập tắt. Cô bỗng nhiên nhớ tới đoạn quá khứ... Tại thư viện bốn phía không bóng người, cô ngồi bên cạnh Cố Viễn Triệt, vừa viết xong bài thi đặt bút xuống, quay đầu liền phát hiện ánh mắt thiếu niên nhìn cô, bèn cười giảo hoạt, nghiêng cái đầu nằm xuống bàn nhìn anh: "Lại vụng trộm nhìn em, sợ bị em phát hiện à?" "Ừ." Cô không nghĩ tới vậy mà anh lại thừa nhận, "Anh hôm nay tâm tình không vui?" Cô vừa dứt lời, liền thấy anh cúi mặt gần xuống, hôn môi của cô, đem sách vở đắp lên trên mặt hai người. Hề Phán trừng to mắt, tim đập như đánh trống. Cuối cùng anh cũng buông môi cô ra, giọng nói khàn khàn: "Hiện tại tâm tình rất tốt." ... "Hề Phán?" Nguyên Hồng Viễn gọi cô đến lần thứ ba thì cô mới hồi phục tinh thần lại, "Dạ?" "Không có việc gì, anh muốn hỏi em ngày lễ Giáng Sinh có thời gian rảnh không? Buổi phỏng vấn dự định sẽ tiến hành vào ngày hôm đó." "Không có vấn đề gì." *** Nửa tiếng trôi qua, bọn họ cũng đến nơi. Nguyên Hồng Viễn dẫn cô đi vào khách sạn, "Đợi lát nữa em chớ khẩn trương, chút vấn đề khó trả lời em cứ nhìn anh là được." Hề Phán cười cười, nhẹ khoát tay anh tiến vào trong. Hai người đi vào sảnh tiệc, rất nhiều thiên kim tiểu thư cùng những vị khách quý đã có mặt từ sớm. Nhà họ Nguyên vào những năm 90 ở thế kỷ trước từng là danh môn vọng tộc, Nguyên lão gia từ nước ngoài trở về, tại Lâm Thành gầy dựng nên sản nghiệp hóa chất, giai đoạn ấy cũng là một trong hai nhân vật lớn, tuy nói hiện tại gia nghiệp nhà họ Nguyên đã không còn như năm đó, nhưng địa vị vẫn rất đáng gờm. Mà Nguyên Hồng Viễn không trở lại kế thừa gia nghiệp, ngược lại bước vào lĩnh vực thời trang, cũng thật khiến người ngoài kinh ngạc. Đặc biệt là đêm nay khi nhìn thấy Nguyên Hồng Viễn cùng Hề Phán tiến vào, họ càng thêm hiếu kì... đây là thiên kim tiểu thư nhà nào mới có thể lọt vào được tầm mắt của anh ta? Nguyên Hồng Viễn dẫn Hề Phán đến chào hỏi ông nội và cha mẹ, Nguyên Hồng Sơn quan sát cô, đúng là một cô gái dịu dàng lễ phép, hòa ái cười: "Ông đã nói làm sao chưa thấy Hồng Viễn tới, hoá ra là đi đón bạn gái nha." Hề Phán cùng trưởng bối chào hỏi rất vui vẻ, nói chuyện lại càng hợp ý ông, khiến Nguyên Hồng Sơn khen ngợi liên tục, "Phán Phán đã đi làm trong ngành này được bao lâu rồi?" "Cháu vừa..." Cô định trả lời, chẳng biết từ lúc nào, cửa sảnh yến hội từ từ mở ra. Tiếng trò chuyện xung quanh dần dần dừng lại, Hề Phán nhìn theo ánh mắt mọi người qua đó, chỉ thấy mọi người tự động nhường ra một lối đi nhỏ. Người nhà họ Nguyên đang nhao nhao lập tức im lặng, ánh mắt nhìn về phía đó, Nguyên Hồng Sơn như thấy được người quan trọng, trên mặt lập tức phủ thêm nụ cười hiền hòa. Bên trong phòng yến hội, một người đàn ông mặc bộ vest dài màu đen bước vào, mặt mày vẫn lãnh đạm như cũ, ý cười cực mỏng, đón lấy ánh mắt mê say của vạn người, chậm rãi đi về phía người Nguyên gia đang đứng. Mà bên cạnh anh, có một vị mỹ nữ chiếc váy dạ hội màu vàng sánh bước song song. "Viễn Triệt, ông còn tưởng rằng đêm nay cháu không tới chứ..." Nguyên Hồng Sơn vừa bắt tay chào, vừa trêu ghẹo nói, ngữ khí giống như đối với người trong nhà. Ánh mắt Cố Viễn Triệt dời về phía Hề Phán, thấy cô vẫn còn kinh ngạc, anh mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp: "Thật xin lỗi ông Nguyên, là cháu đã tới trễ." Hề Phán tự nhiên dời đi ánh mắt, thu hồi sự ngạc nhiên, liền nghe được tiếng Nguyên Hồng Viễn nói: "Anh dẫn em qua bên kia một chút nhé?" "Dạ, được." Cô cùng anh rời đi, đem ánh mắt thâm sâu khó lường của người kia ném ra sau lưng. Đi đến trước bàn buffet của bữa tiệc, cô tiếp nhận đĩa, chỉ gắp cho mình một ít bánh gatô vị đào. Giọng Nguyên Hồng Viễn còn văng vẳng bên tai, ánh mắt cô lại không tự giác rơi về phía xa nơi Cố Viễn Triệt cùng bạn gái anh đang đứng... A... Quả nhiên là một người đẹp. Người bên cạnh chú ý tới ánh mắt của cô, "Hình như... Cố Tổng hiện tại là cấp trên của em." "...... ừm." Anh ta cười, "Có thể làm việc ở Tầm Trí, là một lựa chọn không tồi."
Chương 12.2: Ngọn lửa ái muội Bấm để xem Editor: Tiểu Băng Beta: Tử Hy Một bên khác, Cố Viễn Triệt bưng rượu đỏ đi đến một góc, bên tai cuối cùng cũng được yên tĩnh, cô gái đi cùng anh nói: "Anh họ, sao hôm nay lại dẫn em tới đây, sẽ thật không phải vì thiếu bạn nhảy chứ? Chẳng lẽ là... muốn cản mấy tiểu yêu tinh?" Cố Viễn Triệt nhìn cô, uống một ngụm rượu đỏ: "Em thật phiền phức, lắm chuyện." "Đừng nóng giận, đừng nóng giận," Từ Ý cười, "Anh rất lâu rồi mới liên hệ với em, vẫn là để em hỗ trợ, đảm bảo vững chắc hoàn thành nhiệm vụ." "Em thấy đêm nay không có được nhiều cô gái xinh đẹp, toàn là những người diêm dúa, trang điểm đậm như hát Hồ Quảng," ánh mắt Từ Ý quét mọi người trong sảnh tiệc một vòng, cuối cùng tập trung vào một nơi, "Ưm cô gái kia không tệ, rất xinh xắn, trong sáng!" Cố Viễn Triệt nhìn theo hướng chỉ của Từ Ý, liền thấy Hề Phán đang cười duyên dáng, "Nhưng mà anh họ à, anh đừng mơ tưởng, con gái nhà người ta là hoa đã có chủ." Bằng đôi mắt không tinh tườm cũng biết là sắc mặt anh đang không vui. "Ánh mắt quan sát của em rất tệ." Từ Ý: ".....?" *** Sau khi tiệc thọ bắt đầu, Nguyên Hồng Sơn cùng hai đứa con trai nhà họ Nguyên nói lời cảm ơn, sau đó lại cắt bánh kem, cuối cùng là nhạc nổi lên bắt đầu buổi tiệc, khai lễ là màn khiêu vũ nhẹ nhàng. Tiếng âm nhạc dịu dàng vang lên, Nguyên Hồng Viễn hướng về phía Hề Phán, đưa tay ra tỏ ý mời rất lịch thiệp, cô liền mỉm cười, bị anh kéo vào sàn nhảy. Trên đỉnh đầu chùm đèn treo tỏa ra ánh vàng ấm áp như ánh nắng ban mai, cảnh đẹp rung động lòng người, Hề Phán đi theo bước chân Nguyên Hồng Viễn, hai người rất hài hòa nhảy theo nhịp điệu. Ánh mắt cô chuyển động theo nhịp chân, lại vô tình không thấy bóng dáng Cố Viễn Triệt đâu. Điệu nhảy kết thúc, Hề Phán rút tay mình về, lùi ra một khoảng cách thích hợp, đột nhiên điện thoại di động trong túi Nguyên Hồng Viễn rung lên. "Thật xin lỗi, anh ra ngoài nhận cú điện thoại, là việc gấp của tòa soạn." Anh nhìn xuống dãy số, ngữ điệu có chút sốt ruột. Hề Phán cũng quan tâm gật đầu, đi đến bên cạnh, ánh mắt cô chợt ánh lên tia lạc lõng dưới mái tóc dài, liền nghe được nói giọng người đàn ông phía đối diện: "Cùng tôi nhảy một bài." Cô ngẩng đầu, mắt anh nhàn nhạt chăm chú nhìn cô, tay đã hướng về phía trước mặt cô. Hề Phán dường như không có quyền từ chối, cười nhạt nhẽo, thờ ơ đáp: "Cố Tổng, tôi nhớ không lầm anh có dẫn theo bạn gái." "Tôi không muốn cùng cô ấy khiêu vũ." Dứt lời xong, anh trực tiếp nắm chặt tay cô, đem thân thể cô ôm sát vào, rồi đặt tay bên hông cô. Cả cơ thể Hề Phán cứng nhắc, đã bị anh lôi vào sàn nhảy. Không thể hiểu được trên đời này có kiểu mời ép buộc như anh không! Hề Phán trừng anh, gương mặt ửng đỏ: "Là người đứng đầu một công ty, Cố Tổng nhưng lại không hiểu hai từ "lịch sự" viết như thế nào." Ánh đèn mờ ảo rơi vào sống mũi cao của Cố Viễn Triệt, ngoài ra gương mặt anh như một tác phẩm nghệ thuật, mày đậm và có đôi mắt rất đẹp. Từ ánh mắt anh dừng ở con ngươi long lanh như nước của cô, "Quên lần trước là ai đau bụng đến không thể đứng lên, là tôi đem cô mang về nhà, còn chưa có cảm ơn, nhảy một bài xem như lời cảm ơn đi?" "..." Cô ngẩng đầu lên nhắc nhở, "Tôi chỉ là lo lắng bạn gái anh bị bỏ rơi, sẽ thương tâm." Bờ môi anh mở ra, thân thể lại dán sát vào cô thêm tí nữa, âm thanh trầm thấp rơi xuống bên vành tai cô: "Cô đang ghen sao?" Hề Phán ngơ ngẩn, dời ánh mắt, "Anh không những tự đại mà còn bị bệnh thần kinh." Sau khi bản nhạc kết thúc, cô rút bàn tay đang bị anh nắm chặt về, cảm giác được lòng bàn tay bị đầu ngón tay anh cào nhẹ. Hề Phán: ".....??" Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, sắc mặt không có chút thay đổi nào, trong lòng nghi ngờ bản thân có phải là suy nghĩ nhiều rồi không. Cô hướng phía bên cạnh đi đến, Cố Viễn Triệt còn đang đứng kế bên, cô đột nhiên phát hiện Nguyên Hồng Viễn đứng trong sàn nhảy cô đơn nhìn về phía cô, cảm xúc trong lòng đột nhiên không nói rõ được, cũng không thể diễn tả thành lời. Từ lúc bắt đầu, Nguyên Hồng Viễn đã đem quá trình hai người khiêu vũ thu hết vào mắt. Có lẽ chính bản thân Hề Phán cũng không có ý thức được, lúc anh áp sát, cô đều sẽ vô tình lui về sau, mà vừa rồi khoảng cách giữa cô và Cố Viễn Triệt rất gần, cô lại không có khản kháng. Khi anh ta đem tất cả lời muốn nói đề nén vào trong lòng. Thấy Hề Phán đi đến trước mặt anh ta, Nguyên Hồng Viễn cười nhạt nói: "Thật có chuyện đột xuất, bản thảo Tử Lâm ngày mai xuất bản xảy ra chút vấn đề." "Sự việc có nghiêm trọng không?" Nguyên Hồng Viễn nhìn về phía Cố Viễn Triệt, vươn tay, "Xin chào Cố Tổng..." Anh cười trêu ghẹo, "Không nghĩ tới tôi vừa rời khỏi, Cố Tổng liền bắt cóc bạn gái tôi." "Ơ?" Cố Viễn Triệt nghe vậy, khóe mắt nháy lên, sắc mặt lạnh lùng mang theo vẻ kiêu căng: "Cô ấy là bạn gái cậu?"
Chương 13.1: Tôi thì tính là cái gì? Bấm để xem Editor: Tiểu Băng Beta: Tử Hy Cố Viễn Triệt vừa dứt lời, Nguyên Hồng Viễn liền nhếch miệng, khẽ nói: "Không phải sao?" Hề Phán cảm thấy được bầu không khí có chút không đúng, trong lòng không yên nên liền vội tiến lên phía trước mở miệng: "Anh Hồng Viễn, anh đưa em đi lấy thêm vài miếng bánh nha?" "Được." Nguyên Hồng Viễn gật đầu về phía Cố Viễn Triệt, "Xin lỗi không thể trò chuyện tiếp với Cố Tổng, thật thất lễ." Cố Viễn Triệt đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai người rời đi, từ sau vang lên âm thanh: "Anh họ, em rốt cuộc đã biết vì sao anh lại dẫn em theo." Cô ấy cười cười, "Khó trách vừa rồi em nói cô gái kia là hoa đã có chủ thì anh lại không vui lòng." Anh lấy lại tinh thần, không thèm để ý đến em họ mình. "Nhưng mà anh này, em thấy hình như người ta không ghen, anh ngược lại là mùi giấm chua đã bốc lên khắp nơi." Cố Viễn Triệt quay đầu nhìn cô: "Gần đây anh nghe nói em ở trường học mới quen bạn trai, dì có biết không?" "...... anh, em lập tức ngậm miệng." *** Ban đêm sau khi yến tiệc kết thúc, Nguyên Hồng Viễn bảo sẽ đưa Hề Phán về nhà, hai người liền đi tới bãi đậu xe. "Hôm nay cám ơn em." Nguyên Hồng Viễn mở lời trước. "Không sao, người nhà em cũng đang hối thúc nên tiện thể mượn anh làm lá chắn vậy." "Vậy em... có dự định tìm bạn trai không?" Hề Phán run lên, "Nếu có người thích hợp, đương nhiên sẽ thử." Nguyên Hồng Viễn gật gật đầu, "Em đứng đây chờ lát, anh đi lái xe tới đây." Hề Phán đang đứng chờ đợi, cúi đầu chơi game trên điện thoại, liền nghe được hai tiếng tiếng còi xe. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc xe Maybach đã dừng ở trước mặt mình, cửa kính tay lái hạ xuống, Cố Viễn Triệt tay đặt lên tay lái, chuyển mắt nhìn cô. "Lên xe, tôi đưa cô về." Hề Phán chợt ngơ ngẩn, sau khi thấy người con gái anh dẫn theo hôm nay còn ngồi ở kế bên. ??? Người này đến cùng là muốn làm gì! "Không cần, tôi đã có người đưa về." Cô quay đầu thì nhìn thấy xe Nguyên Hồng Viễn đã chạy sắp tới, mỉm cười nói: "Cảm ơn ý tốt của Cố Tổng." Cô quay người ngồi vào xe Nguyên Hồng Viễn. Cố Viễn Triệt: "..." Sau khi Hề Phán lên xe, Nguyên Hồng Viễn liền khởi động xe rời đi, ánh mắt chậm rãi thu hồi lại, thăm dò hỏi: "Em cùng Cố Tổng... chắc là quen biết đã lâu?" Ánh mắt Hề Phán dừng lại, sau một lúc lâu mới lên tiếng: "Đúng rồi, làm sao vậy?" "Không có việc gì... anh chỉ là có chút thắc mắc." Nguyên Hồng Viễn cười cười, không có tiếp tục chủ đề này nữa. *** Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã tới cuối tháng. Bởi vì Warren muốn tới New York tham gia hội thi giữa các nhà thiết kế, bởi vậy hợp tác thiết kế chuyển qua tháng sau, nên khoảng thời gian này Hề Phán cũng đã chuẩn bị xong. Buổi chiều lễ Giáng Sinh, là thời gian cô tiếp nhận phỏng vấn của <Vân MI>. Nguyên Hồng Viễn gọi điện thoại cho cô bảo vì có cuộc họp đột xuất, anh không có thời gian, cho nên không thể tới phim trường, Hề Phán nói không sao. Địa điểm phỏng vấn được phía bên tòa soạn quyết định quay ở phòng khách công ty, cho nên trước khi người bên < Vân MI > đến, nhân viên đã bàn tán rất sôi nổi, liền truyền ra không ít lời chế giễu: " Hôm nay Hề Phán được< Vân MI > mời phỏng vấn còn không phải là bởi vì quen biết với chủ biên bên đó sao? Tôi lần trước còn nhìn thấy Nguyên Hồng Viễn đưa cô ta tới công ty." "Không ngờ bọn họ là loại quan hệ này..." Nhạc Dung đem những lời không hay ấy kể cho Hề Phán nghe, sau đó cô chỉ là cười nhạt: "Không sao đâu, miệng bọn họ, tôi còn có thể làm gì, không lẽ cãi lại sao?" "Tính tình cô cũng thật dễ chịu." "Không nha?" Hề Phán suy nghĩ, "Coi như là nói đến mỏi miệng, phỏng vấn cũng sẽ không tới lượt bọn họ." Sau một lát hai cô được thông báo bên tạp chí có người đến, Hề Phán đi ra ngoài, dẫn bọn họ đến phòng khách. Bởi vì không có phát sóng trực tiếp nên cũng đã quyết định phỏng vấn ghi hình rồi sẽ được chỉnh sửa, cho nên Hề Phán không cần trang điểm. Cô ngồi ở trên ghế sa lon, được thợ trang điểm chỉnh lại tóc, đạo diễn đi tới: "Hề tiểu thư, tôi cần cùng cô trao đổi trước mấy câu." "Được." *** Cùng lúc đó, một người con gái đi vào tòa nhà Tầm Trí. Trên người mặc áo khoác màu vàng cam phối với váy xuông, mái tóc nâu thẳng mềm mại được xõa trên vai hơi rối, điềm tĩnh mà ôn nhu. Khuyết Miểu ấn xuống nút thang máy, soi mình trong gương, chỉnh lại chiếc mũ beret, nhẹ nhàng cong khóe miệng lên. Bình thường trừ những lúc đi đến Tầm Trí, cô ta đều trang điểm rất nhạt, khó nhận ra tuổi thật, còn trông rất ngoan ngoãn, dịu dàng. Trước khi đi gặp Cố Viễn Triệt, cô đã đến bộ phận thiết kế một chuyến tìm Liya, trò chuyện sắp xếp lại hoạt động tuần lễ thời trang tháng sau. Từ văn phòng bước ra, cô trở về theo đường cũ, đang chờ thang máy, bên cạnh đi tới hai nhân viên nữ: "Danh tiếng Hề Phán cũng không nhỏ nha, vừa mới vào công ty đã được < Vân MI > đến phỏng vấn, cũng thật là lợi hại." "Đúng a..." Khuyết Miểu nghe vậy, quay đầu nhìn về phía hai người đang nghị luận: "Xin chào, xin cho hỏi gần đây công ty có xảy ra chuyện gì à?" Một người nhận ra Khuyết Miểu, liền đem sự việc của Hề Phán nói cho cô. "Bây giờ đang phỏng vấn ở đâu?" "Đúng rồi, ngay tại phòng khách, hình như chưa có kết thúc." Sau khi hai người đó tiến vào thang máy, Khuyết Miểu đứng đó suy nghĩ một lát, sau đó cất bước đi đến phòng khách. Đẩy cửa vào, cô quả nhiên nghe được giọng của MC cùng Hề Phán, cô chậm rãi đi lên phía trước, thấy rõ người ngồi ở trên ghế sa lon chính là Hề Phán, chỉ là người ta cũng không có chú ý tới cô ta. "Ngoại trừ công việc, chúng tôi nghĩ cũng muốn hiểu rõ sinh hoạt hàng ngày của cô Hề, không biết cô có sở thích gì đặc biệt không?" "Tôi rất thích khiêu vũ..." Ánh mắt Khuyết Miểu rơi vào trên mặt cô, sau đó chậm rãi cầm di động ra ghi âm. *** Từ phòng khách bước ra, bên môi Khuyết Miểu nở nụ cười thỏa mãn rồi lên lầu. Lúc được Bùi Nam đưa vào văn phòng Tổng giám đốc ngồi đợi, Cố Viễn Triệt vừa xem hết mấy phần bảng báo cáo tài vụ, cô đem cái hộp trong tay bỏ lên trên bàn, "Bánh đậu xanh xốp giòn, mẹ em làm theo khẩu vị của anh, bỏ rất ít đường." "Giúp anh cảm ơn dì Lâm nhé." Khuyết Miểu cười cười, tiếp nhận cà phê Bùi Nam đưa vào, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt, "Anh Viễn Triệt, đêm nay anh có bận gì không?" "Có việc gì?" "Không có gì, không phải hôm nay là Giáng Sinh sao, chỉ là muốn đi ra ngoài họp mặt. Lạc Tinh có hẹn em đêm nay, nói ba người chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm." Cô mỉm cười, "Anh ấy nói gần đây tìm được một nhà hàng đặc biệt ổn, chắc là lại muốn lôi kéo chúng ta đi nếm thử." Cố Viễn Triệt từ chối: "Hôm nào đi, đêm nay anh đã có việc." Cô sững sờ, "Công ty còn nhiều việc chưa làm phải tăng ca sao?" "Chuyện cá nhân." Khuyết Miểu thu lại nụ cười, trong lòng nghĩ đến khả năng kia liền không muốn nghĩ nữa. Cô thậm chí không có mở miệng khẩn cầu, bởi vì biết bản thân không đủ tư cách để khiến anh thỏa hiệp.
Chương 13.2 Bấm để xem Editor: Tiểu Băng Beta: Tử Hy Cô nói thêm vài lời, còn Cố Viễn Triệt chỉ tùy ý trả lời vài câu, tựa hồ không có chút hứng thú nào, không gian quay trở lại sự yên tĩnh, mời cô rời đi. Trong lòng Khuyết Miểu từ tràn đầy vui vẻ đến dần dần thất vọng. Cô nắm chặt tay, trầm mặc mấy giây sau đó mở miệng: "Dạ, anh Viễn Triệt, em vừa rồi ở dưới lầu nhìn thấy chị Hề Phán đấy." Nhìn thấy sắc mặt anh rốt cục có biến hóa, cô càng tỏ vẻ hào hứng: "Chị ấy hiện đang tiếp nhận phỏng vấn của < Vân MI >, em còn vừa vặn thuận tay quay lại." Khuyết Miểu lấy điện thoại di động ra, mở ra đoạn video đem tới trước mặt Cố Viễn Triệt. Trong video, Hề Phán ăn mặc đơn giản, khoác lên mình bộ đồ công sở, lại không che giấu được dáng người xinh đẹp cùng hương vị dụ hoặc, phải nói là vẻ đẹp động lòng người, khiến cho người ta tự nguyện mê say. Cố Viễn Triệt đang xem, liền nghe được MC hỏi về cuộc sống cá nhân, nói câu bông đùa: "Chúng ta đều thật tò mò, Hề Phán, cô xinh đẹp như vậy, hẳn là từ nhỏ đến lớn có rất nhiều người theo đuổi nha? Nghe nói lúc học cao trung, cô chính là hoa khôi." Môi cô nở nụ cười hiền lành, "Có thể cho là vậy." "Vậy hình mẫu lý tưởng của cô là gì, hoặc là có hay không đã từng có bạn trai?" Đáy mắt Hề Phán xẹt qua tia lạnh nhạt, cuối cùng chỉ là lắc đầu: "Chưa từng yêu mến, cũng chưa từng quen ai." Lời nói của cô rõ ràng rơi vào bên trong tai Cố Viễn Triệt. Đôi mắt đen huyền của anh dần dần hiện lên môt tầng băng mỏng, ngẩng đầu nhìn về phía cô ta, phun ra mấy chữ: "Mục đích cho anh xem cái này là gì?" Khuyết Miểu vốn định giả vờ không biết, lại tự biết tất cả suy nghĩ của bản thân đều không giấu được anh, "Em chẳng qua là cảm thấy chị ấy nói như vậy rất kỳ quái, rõ ràng hai ngươi từng hẹn hò. Chẳng lẽ nói, lúc trước chị ấy... chỉ là chơi đùa thôi sao?" "Anh Viễn Triệt, em cảm thấy chị Hề Phán..." Cô ta muốn nghị luận, liền nghe được giọng anh cất lên cắt ngang nói của mình. "Em không có tư cách phán xét cô ấy." Sắc mặt Khuyết Miểu trong nháy mắt trở nên cứng đờ. Anh đẩy di động về phía trước, không thèm nhìn cô ta: "Anh còn bận bịu rất nhiều việc, mời em ra ngoài." Khuyết Miểu ngơ ngác nhìn anh, nước mắt từ hốc mắt như sắp trào ra, lại không dám nói lời nào. Cô ta biết nếu như lại nói thêm, quan hệ tốt giữa hai người nhiều năm như vậy liền không còn. Vốn dĩ ý tốt cùng lời quan tâm của cô, vậy mà không bằng Hề Phán, anh tình nguyện để cô ấy tổn thương mình. Sau khi cô ta ra về, Bùi Nam tiến vào: "Cố Tổng, nhà hàng Tây đã sắp xếp ổn thỏa, còn có quà anh chuẩn bị cho Hề tiểu thư..." "Toàn bộ hủy bỏ." Cố Viễn Triệt đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ sát đất, chỉ để lại một bóng lưng hiu quạnh. "Cố Tổng..." "Cút ra ngoài." Giọng anh chìm đến đáy cốc, lạnh đến cực hạn, giống như là kiềm chế trước cơn bão. Bùi Nam sửng sốt, đành phải yên lặng đi ra ngoài. *** Ban đêm Hề Phán nhận được tin nhắn từ Nguyên Hồng Viễn muốn cùng đón Giáng Sinh, cô lại chối từ, bởi vì trước đó đã đáp ứng đi chơi cùng Thân Sam Nguyệt. Nhưng mà đối phương lại rất kiên trì, đợi đến khi cô cùng Thân Sam Nguyệt kết thúc cuộc hẹn, rất nhanh tới đón cô, lại dẫn cô đi uống vài chén rượu. Khi anh ta nhắc tới nói muốn quà sinh nhật, Hề Phán lúc này mới biết hôm nay là sinh nhật anh. Cô ngượng ngùng liền kêu thêm phần bánh kem, anh ta vẫn như cũ vui vẻ: "Không có việc gì, quan trọng nhất vẫn là thành ý của em." Anh còn yêu cầu nhân viên phục vụ cắm thêm bên trên vài ngọn nến, sau đó rất hình thức, chắp tay cầu nguyện. Hề Phán nhìn thấy anh trân trọng tâm ý của mình như vậy, bỗng nhiên nhớ tới năm đó... Hốc mắt cô hơi cay, liền ngửa đầu trút xuống chén rượu. Lúc trở về, Hề Phán có chút sầu não không vui, rõ ràng là có chuyện phiền lòng, Nguyên Hồng Viễn không biết chuyện gì tác động đến trái tim cô, cũng không có mở miệng hỏi thăm. Tới khi xe dừng dưới chung cư, hai người xuống xe, Hề Phán nói: "Thôi em lên đây." "Được, ngủ ngon." Khi cô quay người đi được vài bước, nghe được âm thanh của anh ta: "Hề Phán." Lúc quay đầu lại, liền đối diện với ánh mắt Nguyên Hồng Viễn: "Hôm nay anh rất vui, hi vọng em cũng sẽ không buồn nữa, nếu có tâm sự... có thể cùng anh nói ra, chúng ta là bạn bè mà." "... được." Hề Phán đi vào bên trong, tiến vào thang máy. Lúc bước ra, cô rẽ ngoặt hướng bên phải đi đến, đột nhiên nghe được sau lưng mình truyền đến tiếng bước chân. Chưa kịp phản ứng, cổ tay cô liền bị người ta dùng sức nắm chặt, dọa cho cô sợ hãi, quay đầu nhìn lại thì ra chính là Cố Viễn triệt. Sau đó anh dùng sức ép cô vào trên tường, lưng cô áp lên tường, thân thể nam tính đè lên người cô. Lồng ngực anh kề sát vào người cô, tay anh siết chặt vòng eo, trên người anh, nhàn nhạt hương nước hoa Cologen hòa cùng mùi rượu và hương thuốc lá phả ra, tràn ngập vào tất cả giác quan của cô. "Cố Viễn Triệt, anh đang làm cái gì vậy!" Cô trừng to mắt, vô thức đẩy anh ra. Anh nhìn chằm chằm thấy hốc mắt của cô đỏ ửng, mở miệng chất vấn: "Chưa từng thích ai? Vậy tôi đặt ở đâu? Tôi tính là cái gì?" "Anh đang nói cái gì?!" "Buổi chiều hôm nay phỏng vấn." Anh nâng cằm của cô lên, "Hề Phán, cô không có tim đúng không? Cô coi tôi là cái gì? Đối tượng đùa bỡn?" Cô rốt cục cũng hiểu ý của anh. Cô cũng uống rượu, cứ như vậy bị anh nhìn ra, cảm xúc khó chịu cùng uất ức tuôn ra. "Là ai đang đùa bỡn ai?" Cô nhếch môi lên, lại cười đến vân đạm phong khinh*: "Anh có tư cách gì mà đến chất vấn tình cảm của tôi đối với anh, mua vui sao? Cố Viễn Triệt, tôi thật không hứng thú lại chơi trò gia đình đó với anh." *Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi. "Chơi trò gia đình?" Anh cười lạnh lẽo, "Cô định nghĩa quan hệ trước đây của chúng ta là như thế?" "Không phải sao? Chẳng lẽ Cố Tổng vậy mà nghiêm túc sao? Tôi còn thực sự không thể tin được." Anh nghe vậy, bàn tay nắm chặt cằm của cô bỗng nhiên siết chặt, muốn rách cả mí mắt: "Hề Phán, ban đầu là cô đòi chia tay, cô cảm thấy là ai không nghiêm túc? Không cũng bởi vì thi rớt đại học không thể học cùng một trường, cô liền đem tôi đẩy ra? Tình cảm của cô rẻ mạt như vậy!" Rẻ mạt? Lúc trước cô thích anh là bởi vì tính cách của anh, vậy mà lại dám đánh giá tình cảm của cô như thế. Hề Phán cảm thấy chóp mũi đột nhiên chua xót, nước mắt đột nhiên chảy xuống. "Đúng nha, tôi đối với anh thích chính là thoáng qua mà thôi, liền muốn xem thử người con trai cao lãnh như anh nói chuyện yêu đương sẽ như thế nào, theo đuổi được rồi tôi cảm thấy chơi chán, không được sao? Làm sao, như thế nào trong miệng anh là tình cảm rẻ tiền nhưng đến giờ vẫn chưa quên được sao..." Cô vừa dứt lời, bờ môi liền bị Cố Viễn Triệt hung hăng chiếm hữu không cho cô kịp phản ứng.
Chương 14.1: Hoàn toàn kết thúc Bấm để xem Editor: Tiểu Băng Beta: Tử Hy Đôi môi của người đàn ông như ngọn lửa nóng bỏng mãnh liệt, như là ngọn lửa đã kiềm chế rất lâu, mượn rượu điên cuồng phát hỏa, phảng phất muốn xâm chiếm lấy cô. Hề Phán chỉ sững sờ giây lát, liền dùng hết lực toàn thân đẩy anh ra. Không phải như vậy. Bọn họ không nên là như vậy. Anh xem cô thành cái gì... Tròng mắt cô lạch cạch lạch cạch rớt xuống vài giọt nước mắt, nhưng Cố Viễn Triệt không có ý định buông cô ra, ngược lại hôn càng hung hăng hơn, như là trừng phạt, không có chút nào ôn nhu cùng yêu thương. Cho đến khi Cố Viễn Triệt thấy được nước mắt của cô đã lăn đầy hai má, tim đau, vừa dừng lại, liền bị cô dùng sức đẩy ra... "Ba" Tiếng bạt tai trong trẻo vang lên giữa không trung. Lại lâm vào trạng thái yên tĩnh. Hề Phán cắn môi trừng anh, "Cố Viễn Triệt, anh khiến tôi cảm giác buồn nôn." Anh nghiêng mặt sang một bên, tia sáng nơi đáy mắt bị dập tắt. Cô đưa tay lau nước mắt, mang theo tia cao ngạo còn sót lại, vịn vách tường đứng thẳng người, hướng cửa nhà đi hai bước, lại đột nhiên dừng lại. "Anh không phải muốn biết vì cái gì tôi lại chia tay sao?" Hề Phán không quay đầu lại. "Là bởi vì tôi thật mệt mỏi với việc mình luôn là người chủ động, nhưng lại vĩnh viễn cũng không có cách nào đi vào tâm anh. Chúng ta... dừng lại ở đây đi." *** Về đến nhà, Hề Phán đóng cửa lại, thân thể dựa vào cạnh cửa chậm rãi trượt xuống, ngồi bệt xuống đất. Cô ôm chân co ro, đem tiếng ngẹn ngào chôn ở giữa hai chân. Hề Phán cho là đoạn thời gian mình cùng Cố Viễn Triệt chia tay kia, đã đem nước mắt đời này nên khóc cũng đã khóc cho cạn rồi, lại không nghĩ rằng đã nhiều năm như vậy, anh vẫn là tổ kiến lửa trong lòng cô. Giống như không đau không ngứa, râu ria, lại có thể làm cho cô trong nháy mắt trong lòng xây lên cái đập lớn ngăn con đê sắp vỡ. Cô nhớ lại lúc thi đại học sau khi tốt nghiệp, hai người đã chia tay trước đó. Khi ấy giống như tuyết lở, không có phiến bông tuyết là vô tội, cô đối với chút tình cảm này thất vọng cũng là tích lũy từ từ. Từ trước đến nay Cố Viễn Triệt đều không biểu đạt tình cảm, tính tình lãnh đạm ngột ngạt, Hề Phán luôn yêu thích đùa cho anh vui, chiếu cố tâm tình của anh, vừa mới bắt đầu cảm thấy rất vui lòng, thế nhưng càng về sau mỗi lần cãi nhau, cô như không chủ động, anh liền cũng không chủ động, cuối cùng đều là cô cúi đầu trước. Bạn bè luôn luôn nói đây là Cố Viễn Triệt không đủ quan tâm biểu hiện của cô. Hề Phán cũng chầm chậm cảm thấy mệt mỏi. Anh thật thích cô sao? Nếu như là thích, vì cái gì anh không giống những bạn nam khác, như thế xưa nay không nói dỗ ngon dỗ ngọt, sự tồn tại của cô thật sẽ làm cho anh vui vẻ sao? Vẫn là anh chẳng qua cảm thấy tạm chấp nhận được, tùy tiện nói mà thôi? Tâm tính Hề Phán quá không ổn định, đến kỳ thi quan trọng liền dễ dàng phát sinh thất thường. Lúc thi đại học, buổi chiều thi môn toán, mẹ đưa cô đến nơi thi, đi được nửa đường lại kẹt xe, cô chỉ có thể tự mình chạy vội để đúng giờ thi. Hết lần này tới lần khác chỗ phòng thi của cô không có trang bị điều hòa, cho nên khi đến lớp học, cô liền mồ hôi đầm đìa, tâm cũng loạn theo, lúc làm bài thi cảm giác đặc biệt tốn sức. Cô dự cảm thấy chính mình sẽ rớt kỳ thi này, lại không dám nói cho Cố Viễn Triệt. Khi đó bọn họ đã quen được gần một năm, mâu thuẫn từ từ xuất hiện, cọ sát cũng càng ngày càng nhiều, hơn nữa cô sợ hãi không thể cùng anh vào đại học N, trong lòng cũng càng ngày càng sốt ruột. Thi đại học xong hai người vốn dĩ thời gian gặp mặt càng nhiều, nhưng là bởi vì anh muốn đi Bắc Kinh tham gia giải thi đấu, bởi vì bọn họ tách ra nhiều tuần, Cố Viễn Triệt cũng không có nhận ra được cảm xúc của cô có biến hóa, thậm chí cũng không có chủ động quan tâm. Mà lúc này, người xung quanh Hề Phán bàn tán ngày càng nhiều, nhiều nhất là câu nói: Hề Phán không xứng với Cố Viễn Triệt, hai người họ sau khi tốt nghiệp xác định chắn chắc sẽ chia tay. Những bạn nữ yêu thầm Cố Viễn Triệt đối đãi với Hề Phán như kiểu ăn phải chanh, đủ kiểu bắt bẻ quở trách, từ lớp mười một Hề Phán đã nghe được đến khi tốt nghiệp, từ vừa mới bắt đầu khinh thường, càng về sau càng không đủ tin tưởng, bản thân cô cũng bắt đầu hoài nghi. Cô khổ sở không phải vì những lời đồn đãi này, mà là từ đầu đến cuối cô chưa hề cảm giác được anh kiên định với lựa chọn này. Tất cả bắt đầu từ tháng sáu đó vào ngày sinh nhật của Cố Viễn Triệt, chính là cọng rơm cuối cùng ép chết lạc đà... Về sau lúc công bố thành tích, đáy lòng của cô tự nhủ với chính mình, nếu như không có thi rớt, có thể cùng anh cùng trường đại học, cô lại cho bọn họ cơ hội lần nữa, nhưng mà quả nhiên như cô đoán, môn toán làm sơ suất, cô không vào được đại học N, giống như trời cao cũng nói với cô, duyên phận đã định không có hi vọng, từ bỏ đi. Cô mang theo tia cao ngạo cuối cùng nói với anh: "Tôi không còn thích anh nữa, chúng ta chia tay đi." Cô cùng Cố Viễn Triệt đều kiêu ngạo, không có lời níu lại. Trong lòng cô đã lạnh như nước vốn dĩ còn ôm tia hi vọng, không ngờ là mình tác thành cho suy nghĩ của anh. Cuối cùng cô lựa chọn xuất ngoại, học chuyên ngành thiết kế, đi một lần ngót đã sáu năm. *** Hề Phán không biết mình đã ngồi bao lâu, cho đến khi hốc mắt khô khốc thấy đau. Cô ngửa đầu nhìn bầu trời tối mịt ngoài cửa sổ, nhếch khóe miệng cười tự giễu. Cô biết mình vẫn là rất quan tâm anh. Thế nhưng đêm nay qua đi, cái gì cũng sẽ không còn tiếp tục. Từ khi thời khắc cô bắt đầu cho anh ăn bạt tai kia, bọn họ chân chính, hoàn toàn kết thúc. *** Mấy ngày nay, Lâm Thành bắt đầu vào mùa mưa, nhiệt độ không khí càng thêm thấp, mỗi buổi sáng cô đều không nhịn được nhảy mũi mấy cái, đầu rất nặng. Sáng sớm đồng hồ báo thức vang lên lần thứ ba, cô mới từ trên giường bò dậy. Thay xong quần áo, cô kéo màn cửa sổ ra, nhìn thấy bên ngoài sắc trời u ám, mưa nhỏ lất phất rơi, khiến cho tâm tình càng thêm ngột ngạt. Cô phát ngốc một lát rồi mới đi vào phòng vệ sinh. Rửa mặt, trang điểm, đều làm từng bước, đi đến phòng bếp, cô mở tủ lạnh ra, liền thấy bên trong có hộp hoàng đào. Cô rũ mắt xuống, đem tâm tư còn sót thu lại, lấy bánh mì nướng ra.
Chương 14.2 Bấm để xem Editor: Tiểu Băng Beta: Tử Hy Ăn điểm tâm xong, cô đi đến công ty, đến phòng trà nước liền gặp phải các đồng nghiệp nữ đang nói chuyện phiếm.. "Hôm nay ở bãi đỗ xe tôi lại nhìn thấy Cố Tổng!" "Bà nó, cô thật may mắn nha, mấy lần một tuần." "Tôi cũng chỉ có thể từ xa ngắm mặt anh ấy, ai dám lên trước nha. Bất quá gần đây hình như Cố Tổng tâm tình không quá tốt, tôi nghe Tiểu Trương nói, cuộc họp cuối tháng ngày hôm qua vẻ mặt Cố Tổng đen từ đầu đến cuối." "Một ngày trăm công ngàn việc, có thể không đau đầu sao? Cố Tổng như vậy vốn đã rồi." "..." Hề Phán không dám nán lại nghe thêm nên rất nhanh rời đi, trở lại ngồi trên ghế an tĩnh xem tạp chí. Nhạc Dung đi tới, thấy được dáng vẻ của cô rầu rĩ không vui, hơi nghi hoặc một chút, "Hề Phán, cô mấy ngày nay.. có phải là có tâm sự gì hay không?" ".. làm sao thế?" "Tôi cảm thấy cô thật giống như có chút buồn buồn." Cô nở nụ cười nhẹ, "Khả năng là bởi vì thời tiết thay đổi đó." "Đừng ủ rũ như thế mãi, kỳ nghỉ tết nguyên đán rất nhanh sẽ tới. Cô có dự định đi nơi đâu chơi chưa?" Hề Phán lắc đầu. Cô hẳn là sẽ làm ổ ở nhà, bây giờ cô đều không muốn đi đâu. Lúc chiều, Liya gọi Hề Phán vào phòng làm việc, đem mấy tờ giấy bày ở trước mặt cô, "Hề Phán, gần đây tâm trạng em không được tốt sao?" Cô ngơ ngẩn, liền thấy bản thiết kế nộp hôm qua, đều là mực đỏ. Này là cô phụ trách sửa chữa lại bản thiết kế chi tiết đánh giá tháng trước của Tầm Trí, cô thấy có chút như thế mà phải chỉnh đến tháng mười, có chút lẫn lộn không rõ, đều là những sai lầm rất đơn giản. "Không có gì, Liya." "Đối với mỗi phần nhiệm vụ đều phải chuyên chú nghiêm túc, việc sửa sang này tuy là công việc rất nhỏ nhặt, nhưng cần tốn thời gian, hơn nữa phải thực sự chuyên tâm." Khi chạng vạng tối Nguyên Hồng Viễn có gọi điện thoại cho cô, hỏi muốn đi ăn tối không, cô từ chối, một là không có thời gian, hai là cảm thấy không có tâm tư, không muốn có bất cứ quan hệ nào về chuyện tình cảm nữa. Cô không phải không biết mục đích của đối phương, mà hiện tại cô cũng không biết nên xử lý như thế nào cho thỏa đáng, tâm cũng bấn loạn. Sau khi bận bịu rất lâu, cô đi xuống lầu, ra khỏi cao ốc, phát hiện bên ngoài trời đang mưa to. Cô mở dù ra, đi vào bên trong màn mưa, hướng trạm xe điện từng bước đi đến. Trên đường mưa to gió lớn, dù cho cô cầm dù, trên thân cũng không tránh khỏi bị mưa giội đến, cô vùi đầu đi tới, gót giày không cẩn thận kẹt vào rãnh nhỏ ven đường, chân cô đau, thiếu chút nữa té ngã. Cô hít một hơi lạnh, cổ chân đau đớn, đang muốn xoay người lại xem xét, gió liền thổi bay cây dù trong tay đang che mưa chắn gió cho cô, mưa hướng trên mặt phủ xuống. Cô chạy như bay để nhặt dù, lại vô tình liếc về ánh sáng chiếc xe Maybach màu đen từ đường bên cạnh chạy nhanh qua. Cô ngẩng đầu, liền thấy xe Cố Viễn Triệt càng lúc càng xa, không có bất kỳ ý định dừng lại. Đáy mắt của Hề Phán không hiểu sao trong nháy mắt lại thấy đau đớn. Cô thu hồi ánh mắt, đem toàn bộ tâm sự giấu vào trong lòng, tiếp tục tiến lên. Bởi vì trời mưa, gần hai mươi phút sau cô mới trở lại tiểu khu. Sau khi Hề Phán đang bước chậm dưới lầu của tòa nhà, chiếc xe Maybach màu đen mới chậm rãi ngừng lại ở cổng. Trong xe rất yên tĩnh, ánh mắt của người đàn ông ngồi ở ghế sau từ đầu đến cuối đều rơi vào nơi cuối cùng Hề Phán biến mất, tầm mắt sâu thẳm nặng nề cất giấu không thấy đáy cảm xúc, đầu lông mày khẽ nheo lại, như là mây đen chậm chạp chưa kịp tan. Bùi Nam ngồi ở ghế lái, ánh mắt nhìn Cố Viễn Triệt từ kính chiếu hậu, cảm khái càng ngày càng đoán không ra cảm xúc của Boss. Rõ ràng chờ Hề Phán tan làm mới về, trên đường nhìn thấy người ta mắc mưa, lo lắng muốn chết lại không cho xe dừng lại, bây giờ lại yên lặng theo sau lưng, đưa mắt nhìn về phía nhà cô.
Chương 15.1: Chân tướng năm đó Bấm để xem Editor: Tiểu Băng Beta: Tử Hy Buổi sáng ngày thứ hai của Tết nguyên đán, Hề Phán xuất phát đi Khiên Lĩnh vùng ngoại thành Lâm Thành. Vốn dĩ cô dự định ba ngày này đều làm ổ ở trong nhà, nhưng tối hôm qua cô hai ở tại Khiên Lĩnh lại gọi cho cô. Khi còn bé cô hai thường xuyên dẫn cô đi ra ngoài chơi, quan hệ hai người cũng không tệ lắm, sau khi cô đi nước ngoài liền rất ít liên lạc. Khoảng thời gian trước cô hai sinh đứa bé thứ hai, lúc này Tết nguyên đán liền mời Hề Phán tới chơi. Hề Phán cũng muốn đến thăm nhà bọn họ, cũng là để thay đổi hoàn cảnh, thả lỏng tâm tình. Khiên Lĩnh cũng không phải nơi nổi tiếng hay có cảnh đẹp, chỉ là vùng núi mộc mạc xinh đẹp. Trên núi trong thôn người trẻ tuổi phần lớn ra ngoài làm việc, chỉ có người già cả cùng trẻ em, kinh tế lạc hậu, mà tín hiệu không tốt, phảng phất giống nơi nơi ngăn cách thế ngoại đào nguyên. Cho nên lần này tới, cô cũng không nói cho bất cứ bạn bè nào biết. Đường núi quanh co kéo dài hướng lên, bên trái là vách đá dựng đứng, bên phải là rừng trúc rậm rạp, tối hôm qua vừa mới mưa, giờ phút này với mây và sương mù lượn lờ san sát ở trên đỉnh núi màu xanh sẫm tựa như tiên cảnh. Hề Phán ngắm cảnh đẹp ngoài cửa sổ xe, nhớ tới hồi cao trung đã từng cùng Cố Viễn Triệt tới nơi này một lần. Đó là quốc khánh năm lớp mười hai, Cố Viễn Triệt theo cô tới đây, trong trí nhớ của cô thì có lẽ đó là khoảng thời gian nhiều ngọt ngào nhất... Buổi trưa đã đến nơi, cô hai chuẩn bị đồ ăn rất phong phú, chú hai bận việc bên ngoài, nhà tuy chỉ có ba người, Hề Phán nhìn thấy em trai em gái tung tăng nhảy nhót, cũng cảm thấy ấm áp vui lây. Buổi chiều, cô đi đến phía sau đỉnh núi nơi có hồ đập nước nhỏ dạo chơi. Con đập nhỏ là cảnh đẹp nhất Khiên Lĩnh, bên cạnh được trồng rừng trúc với diện tích lớn, còn có nhiều bụi hoa dại, khi gió nhẹ thổi qua, không khí thoang thoảng nhàn nhạt hương hoa. Cô ngồi trên băng ghế đá, ngắm cảnh đẹp, liền vẽ bản thảo thiết kế, linh cảm đột nhiên xuất hiện. Nhưng mà trời chưa tới tối mà sắc trời đã trở nên âm u, cô hai đi tìm cô, "Phán Phán, trở về đi, giống như sắp có mưa." Hề Phán ngửa đầu nhìn qua mây đen bao phủ trên bầu trời, nhìn giống như miệng của ác quỷ đang muốn ăn thịt người, thiếu chút nữa tim đã nhảy ra khỏi ngực. Mi tâm của cô chau lại, cho đến khi bên tai lần nữa vang lên tiếng hối thúc của cô hai, cô mới đứng dậy đeo ba lô lên. *** Ban đêm, Cố Viễn Triệt trở lại nhà cũ họ Trạch, bởi vì cha Cố Chung từ nước ngoài nghỉ phép vừa về nước. Sau khi Cố Chung đem toàn quyền công ty giao cho con trai lớn quản lý, liền bắt đầu đi du lịch vòng quanh thế giới. Cố Lạc Tinh mấy ngày nay cũng ở nhà, cha con ba người ngồi ăn một bữa cơm, toàn bộ quá trình dường như chỉ có tiếng nói ríu rít không ngừng của Cố Lạc Tinh, Cố Viễn Triệt cùng Cố Chung giống như một khuôn mẫu khắc ra, rất kiệm lời. Sau bữa ăn Cố Viễn Triệt mới cùng Cố Chung đến phòng sách. Hai người ngồi trên ghế bằng gỗ đỏ, ông vừa ngâm trà vừa hỏi, "Công ty gần đây thế nào rồi?" Cố Viễn Triệt đáp lại, hai người mỗi người một câu, nhàn nhạt trò chuyện với nhau, không có tình cảm cha con, cũng không có tranh chấp. "Ban đầu là con thích lĩnh vực áo cưới này, cha mới giúp con làm cái mở đầu, hiện tại xem ra cũng không tệ lắm." Cố Chung nhấp ngụm trà Long Tỉnh, ngước mắt nhìn anh, "Cô gái kia tới công ty làm?" Động tác uống trà của Cố Viễn Triệt khẽ dừng lại. "... vâng." Cố Chung liếc mắt nhìn anh, ngữ khí ngược lại thêm mấy phần trêu ghẹo: "Đây là người mà con nhiều năm thương nhớ." Cố Viễn Triệt không trả lời lại. Cố Tổng cầm lấy nước ấm đổ vào bình, đem nước ấm đổ vào lá trà, "Có một số việc đừng làm lén lút, đã lớn như vậy còn cần ta dạy cho con cách làm sao theo đuổi con gái nhà người ta à?" "Không cần quan tâm con, ba chỉ cần đừng rước về cho con thêm ba bốn người mẹ kế là được." "..." Sắc mặt của Cố Chung khẽ biến hóa, không có hòa nhã để trêu chọc người khác. Uống trà xong, Cố Viễn Triệt từ trong phòng sách đi ra, Cố Lạc Tinh lập tức đến tìm anh, "Anh hai, anh còn nhớ lúc cao trung anh cho em chữ ký Lý Tổng không?" "Không nhớ rõ." "Aizz, anh giúp em ngẫm lại xem? Em đã tìm rất lâu, anh hai à em gái đó tới tìm em đòi lại, em phải trả cho em ấy." Phát giác được ánh mắt của Cố Viễn Triệt nhìn qua, Cố Lạc Tinh nhanh chóng phủ nhận: "Em không có trâu già gặm cỏ non nha." "Anh hỏi như vậy lúc nào?" "..." Cố Lạc Tinh nói nhanh, "Không nói đùa, anh ơi chữ ký Trạng Nguyên kia ở đâu? Nhanh cho em." "Không có trong phòng anh, hình như đều dọn dẹp đến phòng kho, em đi hỏi dì Lý đi." Cố Lạc Tinh níu lại cánh tay của anh, "Đi đi đi, cầu anh hai theo giúp em đi tìm một chút..." Chuyện này... Cố Lạc Tinh quả thật là đem Cố Viễn Triệt kéo vào phòng kho, "Dì Lý cũng không biết chữ ký đó như thế nào, anh giúp em tìm xem." Mặt của anh bắt đầu đen lại, ánh mắt quét chung quanh một vòng, cuối cùng chỉ vào cái thùng giấy: "Nhìn xem bên trong." Cố Lạc Tinh mở ra tìm tìm, "Không có trong..." "Cái kia sao." "Để em xem một chút ." Cố Lạc Tinh đem đồ vật trong thùng giấy để ra ngoài, có hộp quà màu đỏ đen vô tình văng ra, lăn tới bên chân Cố Viễn Triệt, sau đó anh cúi đầu tùy ý liếc, ngoái nhìn, lại lần nữa cúi đầu, ánh mắt đột nhiên ngưng đọng. Trên cái hộp vẽ chân dung hai người nam nữ giống phim hoạt hình. Tuy rằng nét vẽ phía trên giấy Mark đã trở nên mơ hồ, nhưng anh rất quen thuộc... Đây chính là do Hề Phán tự tay làm.
Chương 15.2 Bấm để xem Nội dung HOT bị ẩn: Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem Đăng ký tài khoản để tiếp tục theo dõi truyện nhé: Đăng ký - Việt Nam Overnight