Huyền Ảo Giải Cứu Zodiac - Lê Mai

Discussion in 'Truyện Drop' started by Lê mai, Oct 25, 2018.

  1. Lê mai

    Messages:
    6
    Chap 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhân Mã cũng tò mò. Từ trước tới giờ cô chưa từng nghĩ mình lại có thân phận lớn đến thế, nên cô cũng muốn nhìn xem cây cung của Sagitarius có gì đặc biệt không. Cô từ từ bước tới, vươn tay, nắm lấy cây cung. Khi Nhân Mã vừa chạm tay vào, cây cung bỗng phát sáng, một thứ ánh sáng chói lóa, khiến tất cả phải nhắm tịt mắt lại, không thể mở ra.

    Song Ngư

    Được một lúc, ánh sáng tan dần, nhưng kì lạ thay, khi mở mắt ra, Song Ngư không thấy mọi người đâu nữa, còn cô thì lại ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Nhìn xung quanh không thấy mọi ai, mà căn phòng cô đang nằm thì như là phong cách của truyện cổ tích vậy. Mọi thứ đều bằng gỗ, có khi có vài cây dây leo cuốn quanh. Bộ quần áo gần đó, đích thị giống y đồ của người dân trong phim Cinderella vậy.

    Bỗng cánh cửa bật mở, một chàng trai trẻ bước vào. Chàng trai có vẻ ngoài thư sinh, ít nói nhưng khi thấy Song Ngư đã tỉnh và đang nhìn mình bằng ánh mắt có chút cảnh giác nhưng lại mê mẩn vì trai, chàng trai nọ cười nhẹ:

    - Cuối cùng cô cũng tỉnh nhỉ? 3 ngày rồi đấy. Cô muốn nhìn tới bao không định ăn à?

    Song Ngư vẫn cảnh giác, thu mình vào góc tường ngồi im thin thít. Chàng trai kia thấy vậy, lại bình tĩnh bê bát cháo nóng trên bàn tới:

    - Này, ăn đi, không có độc đâu.

    Song Ngư ngẩn người trước nụ cười tỏa nắng kia, cậu chàng này cười lên thật sự rất đẹp, tuy là nhan sắc không qua nổi Thiên Yết. Thôi thì đẹp trai, mà người ta còn bưng tới miệng chả nhẽ không ăn? Ăn trước lo sau vậy! Tự nhủ như thế, Song Ngư cầm lấy bát cháo, một hơi húp sạch, mắt sáng lên, nhìn người trước mặt:

    - Ngon! Anh nấu hả? Hay anh dạy tôi đi! À mà anh tên gì? Tôi là Song Ngư, Lâm Song Ngư! Tôi năm nay 16. Còn anh?

    Anh cúi đầu ăn. Động tác thật nhã nhặn, như đã được dạy từ nhỏ vậy. Cơ mà anh ta lại không phải quý tộc nhỉ? Anh nhẹ nhàng lau miệng, ngẩn mặt lên, lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Song Ngư:

    - Tôi là Ma Kết, 18.

    Ồ, anh ta lớn hơn cô hai tuổi. Ơ mà anh ta không có họ ư? Mà khoan, cô đang ở đâu?

    Thấy ánh mắt của cô có vẻ anh cũng đoán ra được, nói:

    - Đây là Zodiac.

    Nhân Mã

    Nhân Mã mở mắt, ánh sáng chói mắt đã biến mất, trong tay cô là cây cung vừa nãy. Nhưng có gì đó không đúng! Các bạn cô, họ đều biến mất rồi! Sao chỉ còn mình cô đứng trong căn phòng này chứ? Họ đâu cả rồi?

    Nhân Mã bắt đầu hoảng loạn. Cô chạy mãi, chạy mãi, gọi tới khàn cả tiếng mà không một ai trả lời. Cả người cô như mềm ra, cô ngồi thụp xuống, tuyệt vọng, khóc không ra tiếng. Bỗng, một ánh sáng loé lên từ cây cung, một giọng nói vang lên:

    - Nhân Mã, đừng sợ. Ta biết con, ta sẽ giúp con tìm được bạn của mình.

    Nhân Mã vội quệt đi dòng nước mắt, cô sụt sịt nói:

    - Người là ai? Tại sao lại giúp con?

    Ánh sáng đó trả lời:

    - Rồi con sẽ biết. Giờ, nghe lời ta, cầm cây cung này và đi tiếp. Khi đến mỗi cánh cửa, nơi bạn của con đang ở, cây cung sẽ chỉ đường cho con. Nhưng con phải nhớ, dù là bất cứ ai, cũng không được cho họ cầm cây cung của con, nếu không, họ sẽ chết!

    Nhân Mã chưa kịp hỏi gì thêm, ánh sáng đó liền biến mất. Cô lấy lại tinh thần, cầm lấy cây cung, bước tiếp trên con đường lạnh lẽo trong hang.

    Song Tử

    Ôi chết tiệt! Đau quá đi mất! Ánh sáng vừa loé lên, Song Tử cô đã bị rơi xuống hố là thế nào? Ơ nhưng sai sai, sao cô lại không thấy đau nhỉ? Còn có cảm giác ngồi lên thứ gì đó như cái ghế được trải nệm lên vậy. Có lẽ nào..

    Song Tử thận trọng quay đầu, quả nhiên như cô nghĩ, một chàng trai đang nằm bất tỉnh nhân sự bên dưới cô. Cô hoảng hốt, vội bật dậy, lay lay anh ta:

    - A! Giời ơi! Anh gì ơi! Dậy, dậy nhanh! Đừng có ngủ! Giời ơi! Dậy!

    Gọi khản giọng vẫn không gọi được, Song Tử bắt đầu thấy phiền, cô phát cáu, liền tát anh ta một phát, như cái cách cô vẫn thường làm khi không gọi được Song Ngư dậy vào buổi sáng. Những tưởng anh ta sẽ tỉnh, nhưng không, anh ta vẫn ngủ ngon, thậm chí còn có vẻ ngủ ngon hơn lúc nãy.

    Bàn tay Song Tử bắt đầu đỏ và nóng rát, cô đã tát đến nỗi mặt anh ta sắp sưng thành đầu heo mà vẫn không thấy dậy. Được rồi, lần này cô nổi máu trêu người rồi nhé! Cô liền lấy một thỏi son vẫn đút trong túi ra, tô trát lên mặt anh ta, thoáng cái, anh chàng liền biến thành một chú hề buồn. Tuy hơi xót son, nhưng trêu người rất vui. Xong việc, cô đang định bỏ đi thì bỗng thấy đằng xa có cây lau, bèn hái nó, ngồi nghịch. Sau một hồi, cuối cùng anh ta cũng chịu dậy. Anh ta thấy Song Tử không ngạc nhiên, không tức giận, chỉ lo lắng hỏi:

    - Cô, cô có sao không? Tôi xin lỗi, gia tộc bảo tôi đi đón cô mà tôi lại ngất thế này. Tôi thất trách quá!

    Trông bộ dạng hiện tại của anh ta chả khác gì một chú cún bị chủ trách tội cả. Trông thật tội nghiệp. Vì thế, lại càng làm Song Tử có cảm giác tội lỗi hơn. Cô chỉ biết cười trừ, rồi hỏi:

    - Không, không sao. Cho tôi hỏi, đây là đâu thế?

    - A, quên không giới thiệu! Đây là Zodiac, còn tôi là người được tộc Geminis nhận nuôi_Thiên Bình.
     
    Last edited: Apr 10, 2020
  2. Lê mai

    Messages:
    6
    Chap 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thiên Yết

    Thiên Yết tỉnh dậy trong một căn phòng theo phong cách cổ của Châu Âu chỉ toàn là màu tối, thật lại đúng ý anh chàng quá. Nhưng hắn lại hốt hoảng tìm kiếm Cá nhỏ hơn là chú tâm vào căn phòng này, cho nên hắn đã tự vùng dậy, với bộ đồ ngủ trên người mỏng tang, hắn phóng như bay chạy đi tìm Cá nhỏ của hắn. Chỉ tới khi hắn ý thức được mình đang ở đâu và đang mặc gì thì mới dừng lại. Nhưng lại nhận ra hắn cũng chẳng có nơi nào mà đi thì hắn lại phải quay lại.

    Khi hắn quay lại dinh thự lúc nãy hắn vừa chạy ra, lúc này hắn mới để ý đến tòa dinh thự này. Thật là một tòa dinh thự u ám màu đen với kiến trúc cổ, nhưng thật may là mấy khóm hoa hồng đỏ và hồng tím quang dinh đã bổ sung thêm màu sắc và thêm vẻ huyền bí cho dinh thự này.

    Khi hắn vừa bước chân vào dinh thự, người chủ dinh thự đã đứng đó sẵn chờ hắn. Đó là một quý bà quyến rũ và huyền bí với bộ váy bồng bềnh, trễ ngực màu đen và chiếc quạt lông, trông thật quý phái. Bà ta thấy hắn bước vào, chỉ mỉm cười, gấp quạt vào và nói:

    - Xin chào gia chủ. Chúng tôi chưa kịp chào hỏi gì sao cậu đã chạy đi rồi?

    Bà ta nói chào gia chủ sao? Thế là hắn biết mình đang ở đâu rồi đây. Với đầu óc nhanh nhạy của mình thì hắn hoàn toán có thể đoán ra nơi đây là Zodiac còn tòa dinh thự này có lẽ là nơi gia tộc Scorpio sinh sống.

    Thiên Yết không lên tiếng trước câu hỏi của người đàn bà kia, hắn kiêu ngạo gật đầu và đi lướt qua bà ta, thẳng tới đại sảnh, nơi có chiếc ghế của người thừa kế. Người đàn bà kia thấy vậy, vô cùng hài lòng về vị gia chủ này, rồi bà ta ra lệnh tất cả gia nhân đều quỳ xuống. Còn bà ta thì biến ra một thanh Hắc Kiếm, tiến về phía Thiên Yết, quỳ một chân và đưa thanh kiếm đó lên quá đầu, bà ta nói:

    - Chào mừng thiếu chủ trở lại. Với sự kiêu ngạo, thông minh của người, rất mong một ngày gia tộc Scorpio lại lần nữa đứng trong hàng ngũ 12 gia tộc cùng trị vì Zodiac.

    Thiên Yết đón lấy thanh kiếm đó, hắn lướt qua ánh mắt của người đàn bà kia, ánh mắt đó là ánh mắt của một con rắn. Bà ta vẫn quỳ đó, nói tiếp:

    - Ta là Nathelia, là cánh tay phải trước kia của người.

    Thiên Yết không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào thanh Hắc Kiếm trên tay. Khi chạm vào thanh kiếm này, có một luồng sức mạnh cực kì lớn đã xâm nhập vào cơ thể hắn. Có lẽ đây chính là sức mạnh mà "hắn" của trước kia đã phong ấn vào thanh kiếm này. Vậy bây giờ, có phải hắn nên đi tìm Cá nhỏ không?

    Bạch Dương

    Cậu bạn ồn ào này không hề ngủ như những người khác, cậu ta đã trực tiếp rơi thẳng vào một cái hố do cây cung tạo ra, nên chỉ kịp kêu thất thanh là chạm tới đất mẹ thiêng liêng. Vì không giống những người khác, cậu đã tiếp đất cũng không hề nhẹ nhàng chút nào. Rất may là ngã vào bãi cỏ, nên quần áo cậu chỉ dính đầy cỏ và đất, mặt và đầu tóc cũng lấm lem hết cả. Nhưng chút chày xước này có là gì đối với cậu?

    Bạch Dương ngay lập tức đứng dậy, phủi quần áo và nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Quả thật chỗ này quá đẹp! Nơi cậu đang đứng là một quả đồi, phóng tầm mắt ra xa thì đây là một vùng đất được bao bọc bởi núi, không khí rất trong lành và có rất nhiều cối xay gió. Bạch Dương như sinh ra để đến đây vậy! Nhưng có lẽ vì bộ dạng lôi thôi, lấm lem hiện tại, ánh hào quang từ chiếc băng đầu mà chỉ có người của gia tốc Aries và gia chủ của 12 gia tộc thấy được đã vô tình bị che mất.

    Đang đứng hóng gió và hưởng thú khung cảnh tuyệt đẹp này, bỗng có hai cánh tay lôi xềnh xệch Bạch Dương đi. Cậu chả kịp hiểu gì, chỉ kịp nhìn lên hai người đang kéo mình. Họ đều có dáng người vạm vỡ, nước da có phần đen vì nắng, từ đầu tới chân của họ chỉ toàn một màu xanh lá và họ cũng đeo băng đầu giống cậu. Bạch Dương bị lôi thẳng tới một ngôi đền trông như ngôi đền thờ thần ở Hy Lạp, với những cây cột bằng đá thạch anh trắng và những dây leo quấn quanh. Ở chính giữa có một bà lão đeo rất nhiều vòng cổ và mề đay, trông như một thầy bói vậy, bên cạnh bà còn có hai người đàn ông bảo vệ và hai thiếu nữ đứng cạnh để phục vụ mỗi khi bà có yêu cầu gì đó cần tới sự giúp đỡ của họ. Hai bên chính điện còn có hai con sông nhỏ với đàn cá đủ màu bơi tung tăng, khung cảnh như chốn bồng lai vậy. Mà giờ cậu mới để ý, người ở đây đều có cách ăn mặc như Hy Lạp cổ đại vậy.

    Bạch Dương bị lôi tới chân bà lão kia thì được thả ra. Bạch Dương nhổm người dậy, cười tươi dù chả quen biết ai và chào hỏi bà lão một cách vô tư:

    - A, chào bà ạ! Bà khỏe không? Mà đây là đâu vậy ạ? Bà là ai thế ạ? Họ là ai thế ạ?

    Mặc cậu hỏi rất nhiều, nhưng bà lão vẫn không hề trả lời. Bà lão dùng cây gậy trên tay, gõ một cái xuống đất, lập tức bộ dạng lôi thôi của Bạch Dương đã được thay đổi thành bộ dạng của một vương tử. Thảo Phong Húy đột ngột sáng lên và một loạt ký ức bắt đầu chạy qua trong đầu cậu. Trong kí ức đó, có một thung lũng xanh ngát đang rực cháy, người dân chạy tán loạn. Giữa lúc ấy, có một ánh sáng xanh lá xuất hiện và rồi tất cả được dịch chuyển tới một nơi khác, đám cháy ấy đã kết thúc. Tiếp đó, một luồng sức mạnh lớn được chuyển vào người cậu. Khi Bạch Dương mở mắt ra, hai gò má cậu ướt nhẹp, đôi mắt ngấn lệ dù cậu không biết lý do mình khóc là gì.

    Bà lão liền nâng lấy hai bàn tay cậu và nói:

    - Bạch Dương, chào mừng con trở lại gia tộc Aries. Giờ con cần đi nghỉ và lễ đăng quang của con sẽ bắt đầu vào tối nay, gia chủ ạ.
     
    Alissa likes this.
  3. Lê mai

    Messages:
    6
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sư Tử

    Sư Tử hoàn toàn khác với các bạn của mình, cô không bị ánh sáng nọ làm chói mắt, có lẽ vì nó sáng như ngọn lửa ngày cô chính thức dành được chức gia chủ, nhìn nhiều rồi thành quen. Nhưng cô cũng không bị đưa tới một nơi khác, mà là hoàn toàn bị đưa vào mộng cảnh. Trong mộng, cô vẫn là một cô bé nhỏ, tầm khoảng 8, 9 tuổi thôi. Cô vẫn có mái tóc xù đỏ rực như lửa và đôi mắt màu hổ phách to tròn, còn mặc một bộ quần áo, hình như là quần áo luyện võ vì trên tay cô còn cầm thanh kiếm gỗ.

    - Sư Tử! Cậu lại luyện kiếm đấy à?

    Một giọng nói vang lên, dường như là của một bé gái trạc tuổi cô. Cô nhìn về hướng giọng nói đó phát ra, phát hiện một sự thật suýt khiến cô ngã ngửa người. Người đang chạy đến đích thực là một cô bé, dáng người nhỏ nhắn, đáng yên, tóc tím buộc cao hai bên, còn có bộ váy màu tím của một tiểu thư. Nhưng vấn đề là, đôi mắt màu chàm đó, mái tóc đó và gương mặt đó, mẹ ơi, Thiên Yết có sở thích giả gái à!

    Cô cứ đứng đực mặt ra đó, nhìn cô bé kia với cặp mặt hoang mang và sợ hãi, biểu cảm trên mặt thì từ trắng sang xanh lét. Cô bé kia thấy Sư Tử không đáp lời, mà chỉ nhìn mình chằm chằm, cảm giác có chút kì lạ, cô vỗ vai Sư Tử:

    - Sư Tử, này! Đừng có nhìn chằm chằm vào tớ thế! Dù cậu và tớ là bạn nhưng mà nó vẫn rất khó chịu khi bị nhìn chằm chằm đó!

    Nhưng Sư Tử lúc này vẫn còn sốc, cô bỏ qua lời nói của cô bạn, tay cô run run chỉ vào cô bé đó và nói:

    - Thiên, Thiên Yết?

    Lần này tới lướt cô gái kia ngạc nhiên, cô nói:

    - Cậu bị sao vậy? Sao lại nhầm tớ với anh ấy được!

    Sư Tử lại ngớ người ra. Vụ gì đây, anh nào?

    - Anh? Cậu là em gái Thiên Yết á?

    Cô gái kia bắt đầu cau mày, phụng phịu:

    - Đương nhiên rồi! Tớ là em gái sinh đôi của anh ấy mà, tại sao cậu vẫn nhầm được sau bao năm quen biết thế hả! Và tên tớ là Alida! Làm ơn đừng nói là cậu quên luôn tên tớ hay là thậm chí quên luôn tớ tồn tại vì một tháng rồi chưa tới thăm cậu.

    - À, không, làm sao mà quên được!

    Sư Tử thầm thở phào, nếu Thiên Yết thật sự là cô bé này thì cô chẳng biết đối mặt với hắn kiểu gì nữa. Nhưng mà ở đây chắc là lúc Zodiac chưa diệt vong đi, vì nếu không thì không có chuyện cô quen biết với em gái sinh đôi của Thiên Yết được. Đang mải mê nghĩ ngợi, Sư Tử không để ý rằng mình đã bị Alida kéo đi từ lâu, được một đoạn, Alida buông tay cô ra và tiếp tục chạy về phía trước. Cảnh vật bỗng thay đổi, làm Sư Tử giật mình, khi cô nhìn về phía trước, Alida đã bỏ xa cô một đoạn rồi. Và rồi, cô cứ vô thức chạy theo Alida, không hiểu vì sao, nhưng cô cảm thấy, nếu cô không chạy theo, Alida sẽ xảy ra chuyện mất.

    Nhưng cô càng chạy, Alida lại càng cách xa cô hơn, và cứ thế, hai người đã chạy vào bóng tối lúc nào không hay.

    Một lúc sau, Sư Tử nhận ra cảnh vật lần nữa thay đổi, còn Alida thì chẳng thấy đâu. Cảnh vật trước mặt cô, hoang tàn, đổ nát, rực lửa, chìm trong bể máu. Cô thì mặc trên mình một bộ giáp dính đầy máu, thanh kiếm trên tay như vừa được rửa qua mưa máu vậy.

    Đằng xa kia, trên một đống đổ nát, có một người đang chĩa kiếm về phía người kia. Nhìn kỹ hơn chút, cô nhận ra, người đang bị chĩa kiếm vào kia chính là Alida. Quần áo trên người cô rách tả tơi, trên người vô vàn vết thương đang chảy máu, ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn, hận thù và đôi môi bị cắn chặt tới bật máu. Còn người cầm kiếm kia, là một người phụ nữ, cô không thể nhìn rõ gương mặt của người đó, chỉ biết, người đó có mái tóc màu bạch kim. Alida đột nhiên nhìn về phía cô, hét lớn:

    - Sư Tử! Cẩn thận phía sau!

    Alida vừa dứt lời, Sư Tử đột nhiên cảm thấy một thứ lành lạnh xuyên qua cơ thể mình. Đó là một thanh kiếm, găm thẳng vào tim cô. Sư Tử cảm thấy bản thân mất hết sức lực, cô quay đầu để nhìn mặt người đã đâm cô, ít nhất thì phải biết ai giết mình chứ nhỉ. Nhưng khi cô nhìn thấy mặt người đó, cô đột nhiên ước rằng mình chưa từng quay đầu lại. Mái tóc tím quen thuộc, nhưng đôi mắt màu chàm không còn sắc sảo nữa, thay vào đó, thật vô hồn. Cô chỉ kịp nghe thấy Alida đau đớn hét lên:

    - Không!

    Rồi sau đó, trước mắt cô tối sầm.

    Trong bóng tối, Sư Tử nghe thấy có người gọi tên cô, là giọng của con gái, giọng nói nghe thật quen thuộc. Cô từ từ mở mắt ra, trước mắt cô là Bảo Bình thở phào nhẹ nhõm. Chẳng lẽ sau khi chết trong mộng, cô đã xuyên về chỗ của Bảo Bình sao? Cô ngồi dậy, Bảo Bình lập tức đưa cho cô một cốc nước. Cô đón lấy cốc nước đó, uống một hơi dài rồi hỏi:

    - Sao tớ lại ở chỗ cậu vậy Bảo Bình? Tớ rõ ràng đang ở trong mộng..

    Bảo Bình vừa chuẩn bị một ổ bánh mì, vừa nói:

    - Không, cậu và tớ đều bị gửi tới Zodiac ngay từ khi ánh sáng đó lóa lên. Sau đó cậu rơi vào hôn mê mấy ngày. Vừa nãy tớ thấy gương mặt cậu trông rất đau đớn nên gọi cậu dậy. Thế cậu đã nhìn thấy gì trong mộng?

    Sư Tử bỗng thấy đau đớn khó tả, nhưng cũng thấy khó hiểu, cô nói:

    - Một chuyện đau lòng, khó hiểu.
     
    Last edited by a moderator: Apr 2, 2020
  4. Lê mai

    Messages:
    6
    Chap 13:

    Song Ngư

    Song Ngư đã ở cùng Ma Kết được 2 tuần rồi, cô cũng thử đi dò hỏi tin tức về các bạn, nhưng chả có chút tin tức gì. Ngày ngày chỉ ở nhà, ăn rồi đi dạo quanh ngọn đồi, cô cũng chán lắm rồi. Ma Kết không cho cô đi xuống thị trấn nhiều, anh chỉ dám cho cô ra ngoài 6 ngày, vì lúc nào cô xuống trấn là mua rất nhiều đồ, mà còn rước theo không ít phiền phức. Vì tính cô cũng bướng, đã không ít lần đứng giữa chợ đôi co với mấy ông chú gian thương, rồi bị bọn họ kêu người đuổi tới chạy thục mạng mới thoát được. Tin tức cũng là anh hỏi hộ cô. Hôm nay, cô cũng ở nhà, buồn chán lại ngồi tết vòng hoa, chờ Ma Kết về. Từ xa, nhìn thấy bóng dáng của anh, cô đã rất háo hức, vì mọi khi, lúc anh trở về, thường mang theo cho cô một số món đồ, nào là đồ chơi, nào là đồ ăn, quần áo, hoặc vài tấm gỗ để cô ngồi khắc cho qua ngày. Nhưng hôm nay, anh lại mang về cho cô một bức thư, có nội dung như sau:

    Xin chào tiểu gia chủ đáng kính.

    Đầu tiên, xin cho ta gửi lời chào tới con, tiểu gia chủ. Ta là quản gia của gia tộc, là người đã nuôi nấng con lớn khôn và cũng là người vẫn luôn chờ con quay về. Nói thế chắc con cũng ngầm đoán ra ta là ai nhỉ? Phải, Ngư nhi, gia gia đây. Gia gia nuôi con từ nhỏ, thật sự không nghĩ có một ngày ta lại gọi con một tiếng "tiểu gia chủ".

    Không dài dòng nữa. Cậu Ma Kết bên cạnh con, là gia chủ của Capricorn. Cậu ấy tới đây trước con rồi, nhưng vì một số lý do không tiện nói qua thư, cậu ấy vẫn chưa thể về nhận lại chức được. Vì vậy, tạm thời cậu ấy đang ở gia tộc ta, cũng đồng thời giúp đỡ chúng ta. Lần này, cậu ấy đến đón con vì nghe tin con sắp tới. Cũng không ngờ là con ngủ liền mấy ngày, nên cậu ấy chỉ đành đợi con tỉnh lại rồi mới đưa con về. Nhưng ta hiểu con mà, con thích ứng nhanh lắm, nhưng vẫn có vài phần ngơ ngác. Ta đã bảo cậu ấy giữ con lại ngôi nhà gỗ đó 2 tuần, để con hít thở không khí nơi đây, cảm nhận được nhịp sống của nơi con sẽ bảo vệ. Ta cũng biết con không thích gian dối, nhưng cũng không ngờ con dám đứng giữa chợ đôi co đâu. Để con ra ngoài 6 ngày, ta cũng thấp thỏm không yên lòng.

    Nhưng cũng 2 tuần rồi, đến lúc con nên về và tiếp quản chức vụ của mình rồi. Ma Kết sẽ hộ tống con, ta cũng đã cử vài kị sĩ đi theo để hộ tống con rồi. Ta sẽ chờ con ở lâu đài của gia tộc.

    Kí tên

    Lâm quản gia, gia gia của con.

    Cô vừa đọc xong bức thư thì một đoàn 10 người đã xuất hiện trước mặt. Ai ai cũng thân thủ nhanh nhẹn, dáng người cao ráo, khỏe khoắn. Lại quay sang Ma Kết, anh đã chuẩn bị xong đồ đạc từ khi nào và đang xách trên tay hành lí của hai người. Song Ngư thầm cảm thán tác phong nhanh nhẹn của anh, quả thật có phong cách của gia chủ. Nhưng có một vấn đề. Cả một đoàn người như vậy, lại không có nổi một cái xe để đi hở? Vô lý quá vậy!

    Cô dáo dác tìm xung quanh xem có bất kỳ phương tiện nào không, nhưng không, hoàn toàn không có cái nào cả. Lúc này, cô chỉ thấy Ma Kết và 10 kị sĩ kia đã chuẩn bị xong, chỉ đợi cô đi theo. Bất lực, cô đành đi theo họ. Nhưng ấm ức chút chút vì đi thì xa mà cứ bắt đi bộ, nên tới nửa đường, cô quay sang hỏi Ma Kết:

    - Sao đi xa tới vậy mà chúng ta không có phương tiện di chuyển thế? Đi thế em mỏi chân lắm.

    Ma Kết tính kiệm lời, chỉ liếc mắt qua cô rồi chỉ về phía trước và nói:

    - Ai nói là xa? Em nhìn phía trước đi.

    Song Ngư nhìn theo hướng tay của Ma Kết. Trước mắt cô hiện ra một vực sâu không đáy, đoàn của cô đang tiến thẳng về phía đó và không có dấu hiệu dừng lại. Họ còn không hề sợ hãi, vẫn bước đều về phía đó. Nhưng đó là họ, chứ không phải cô. Từ thời khắc nhìn thấy vực sâu đó, mặt Song Ngư lập tức xanh lét, chân tay bủn rủn, run run bước tới mép vực thì ngồi xụp hẳn xuống. Sau đó, nước mắt ngắn, nước mắt dài, cô ngước nhìn Ma Kết như cầu cứu. May mắn là Ma Kết hiểu cô sợ, nên đã đưa tay ra để đỡ cô và an ủi:

    - Được rồi, đừng sợ. Cứ mạnh dạn bước tới đi. Tôi đỡ em đi.

    Song Ngư tin tưởng Ma Kết lắm, vì anh là người đầu tiên cô gặp ở đây, mới lại sau 2 tuần sống cùng thì anh cũng là người có trách nhiệm. Nhưng dù vậy, chân cô vẫn run rẩy không thôi, hai tay thì nắm chặt cánh tay của Ma Kết. Khi vừa nhảy xuống, cô đột nhiên quên luôn việc mình là con gái, cứ vậy mà ôm chặt lấy Ma Kết, cạy cũng không ra, rồi hét một tràng dài, đầu thầm nghĩ "Toang rồi! Toang thật rồi!" và nhắm chặt mắt lại. Cho tới khi Ma Kết lay người cô và nói:

    - Đừng hét nữa, mở mắt ra nhìn đi, ta tới nơi rồi.

    Lúc đó cô mới yên tâm mở mắt và ý thức được hành động của mình. Cô lập tức buông tay, ngại cũng có nhưng không đỏ mặt được, vì nhìn mặt Ma Kết lạnh tanh là hết thấy ngại rồi. Cảm giác như cô vừa ôm anh trai trong nhà chứ không phải là người ngoài luôn ấy.

    Bây giờ thì thứ cô tập trung nhất, chỉ còn lại nơi diễm lệ này. Ôi trời, dưới nước này! Nhìn như thủy cung luôn ấy! Tòa lâu đài thực sự lộng lẫy. Đây là nơi gia tộc Pisces cư ngụ ư? Thế chính ra gia tộc cô giàu thật, cũng ẩn náu quá kĩ ấy chứ.
     
    Last edited: May 2, 2020
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...