Số 2
Gió tung tăng đùa vui khắp chốn, kéo mây về tụ tập cùng nhau. Tí tách.. tí tách gọi nhịp thời gian. Mưa, trời đất giao hòa, điệu nhạc được cất lên và thời gian như tĩnh lặng. Sau khung cửa sổ, bầu trời như gần thêm. Bên nhau anh và em.. từng đợt từng đợt, mông lung, như xa như gần. Em, mọi vật như nhòe ra, không còn rõ, nhạt dần. Mưa như muốn hòa tan tất cả. Anh nghe đâu đó hương vị quê mình, cái vị mặn của biển. Đêm xuống, như đã tồn tại tự bao giờ. E..
Ta vẫn còn có ta trên đời.
Hai chúng tôi như hai đường thẳng chạy song song với nhau. Đó là thế giới hiện tại của tôi.
Chúng tôi không có gì chung, những thứ liên tưởng chúng tôi với nhau, không gì liên hệ em và tôi.
Bao giờ? Khác rồi những ngày xưa năm ấy, Bạn tôi hỏi tôi: Đã yêu ai chưa?
Trong căn nhà cũ ấy, tôi gặp em, lần đầu tiên.
Số lần chúng tôi gặp nhau không nhiều số năm chúng tôi quen nhau. Giờ tôi và em vẫn vậy, vẫn quen biết nhau như những người quen biết nhau vậy thôi. Nhưng tôi biết rằng em vẫn khỏe, gặp tôi em vẫn cười là tôi vui rồi.
Lần này gặp gỡ, tôi lại mong gặp em lần nữa dù biết rằng còn chờ rất lâu. Tôi sợ, sợ em sẽ là của người khác.
Tôi yêu em, có lẽ, chín năm có lẽ, quan tâm một người rồi yêu người đó lúc nào không biết.
Tôi không còn là tôi của ngày nào trong mắt em. Yêu em nhưng không làm gì cả, chỉ đứng nhìn mà không nói gì.
Nhiều lúc tự nhủ lòng quên em.
Bạn tôi nói đúng, tôi không xứng với em, dù chỉ là đùa vui.
Đó là câu chuyện vài năm trước, tôi vẫn nhớ lần đầu tiên.
Có lẽ ai trong chúng ta cũng đã từng yêu thương, bị thương, gây thương tích cho một ai đó, rất đau.
Bao người sống được như ý, mong muốn là thị, hiện thực là xương..
Không biết khi nào?
Tôi yêu em.
Có lẽ?
Lời ngập ngừng.
Muốn nói lên lời khó làm sao?
Ngập ngừng, không nói ra.
Ừ, thời gian vẫn còn nhiều mà!
Lúc ngoảnh lại, giấc mơ đã phai màu.
Tôi vẫn yêu em đến khi nào còn có thể.
Không rõ?
Không biết nữa?
Em, bóng hình vẫn trong tim.
Hỏi mình, hỏi thời gian.
Bây giờ, ngay lúc này,
Tôi đã làm gì được cho em..