Đắm mình trong những ý nghĩ, những ý nghĩ thoáng qua, chưa thành thục. Viết ra, không biết phải bắt đầu từ đâu. Loạn. Tâm sao rối bời, lòng không yên. Cả ngày ngẩn ngơ, vô tích sự. Muốn tĩnh lặng, muốn nhiều thành ra lại vô vọng. Một mình trốn, quên đi hiện tại. Trốn đi, trốn mãi đến quên luôn mình. Quay đầu lại, vô vọng.
Có những thứ mất đi không bao giờ trở lại. Cả ngày ngẩng đầu nhìn trời, xem đất, Có ích gì! Cảm xúc do tâm mà ra.. Do tâm mà mất đi. Trời không vì người ghét cái lạnh mà thủ tiêu mùa đông.. Có cảm nhận được cái lạnh thì mới biết thế nào là nóng.. Như đời thường vậy, Có đẹp sẽ có xấu, thiện ác song hành. Cái này là nguồn gốc của cái kia, cái kia là môi trường sống của cái này.. Mong muốn luôn luôn hoàn mỹ nhất. Thật ảo cùng tồn tại, Lý niệm, chấp niệm.. Thân ta tồn tại giữa cõi đời này.. Niệm.. niệm.. niêm.. Mở mắt nhìn đời, nhìn người, nhìn mình. Có thể nào quên, như thế nào quên? Chấp niệm.. bởi vì là chấp niệm.
Nhặt lá vàng rơi. Vòm trời trong xanh, cao cao, lọt qua từng kẽ lá. Bước vội vàng, Chạy chạy chạy, Giữa dòng người đông đúc. Đã lâu rồi nhỉ? Đôi mắt luôn nhìn về một phía, Góc khuất nơi đó anh nhìn em. Chỉ là mờ ảo, Không có thực. Những vụn vặt, Chắp vá lung tung, Không gian và thời gian, Đưa tay ra muốn nắm lấy mà không được. Mơ hồ đã mất đi từ lúc nào, Tiếng chào nhau, Lần gặp tới.
Nắng úa chiếc lá vàng Rụng rơi cơn gió lạnh Đong đầy theo cảm xúc Nghĩ những gì xa xăm. Hình bóng trong tay áo Vơi dần theo gió xa Khi chường qua kẽ lá Số kiếp duyên tình ta. Cánh rừng sao tĩnh lặng Ánh trăng lấp ló nhìn Phập phù chim về tổ Róc rách giữa khe đồi. Bóng người rơi trên lá Lấp lánh giọt sương mai Tiếng gà kêu xa vắng Nắng bước khẽ qua rèm. Chỉ là phút ngẫu hứng đêm buồn, nhìn theo bóng người mà thôi..
Tại sao thấy ta thở dài! Ngoài kia. Người quay đầu chạy mất dép? Ta đâu phải là đại ma đầu, lục thân bất nhận.. Ta cũng đâu phải lãnh nhân, cự người ngàn dặm.. Hay ta là kẻ tiểu nhân lòng dạ hẹp hoài người gặp người ghét Ta chỉ là ta, như bao người.. Và, Cha mẹ mang ta đến thế giới này, Ta đi, ngồi, nằm, Vẫn như người khác vậy thôi. Sách ta đọc do người ta viết ra, Như những chữ cái đầu tiên ta được cô giáo dạy vậy. Ta quan sát thế giới này qua đôi mắt như bao người. Tiếng nói ta dùng giao tiếp là từ những người trước ta truyền lại Chúng ta qua đó mà hiểu nhau.. Nhưng thật sự vậy sao? Khi sinh ra hành trang của ta có gì không? Lúc chết đi ta có mang theo gì không? Họ đã nói rất nhiều nhưng ta không nhớ gì cả. Ta chỉ thấy ta qua chiếc bóng in trên vách tường Nó nhìn ta và hỏi: Ta là ai? Từ đâu đến? Và đi về đâu? Ta nhìn nó và vẫn nhìn nó.
Có lần, ta nhớ ta bận việc đến ba mươi tết, trưa hôm đó, đèo xe chạy ù ra ga tàu mua phiếu, phiếu đứng, bốn giờ chiều xuất phát (hình như vậy). Đêm dần thâm, loa sột soạt phát lời chúc mừng năm mới trong tiếng rầm rầm xe lửa chạy. Ta đi lại trên hành lang vắng lặng, tai nghe những lời chúc mừng văng vẳng bên trong những cánh cửa phòng khép kín, trời lạnh. Ta đứng ghé vào khung cửa kính nhìn bóng dáng lướt qua dần xa xôi, tay đút vào túi, cảm nhận chiếc điện thoại im lìm, những tiếng chuông, những lời chúc còn vươn bên tai, móc điện thoại ra, màng hình vẫn đen, đen ngòm như cười nhạo. Ta không uống được bia, không nhậu được, có người mời bia chúc mừng năm mới, ta từ chối, im lặng đứng đó, những lời chúc văng vẳng bên tai, xoay quanh ta. Đêm dần thâm, ta lấy chăng chùm mình cuộn người một góc, cố chìm vào giấc ngủ, pháo hoa vang đâu đó, chiếc điện thoại vẫn im lìm. Sáu giờ sáng, loa thông báo đến ga, ta đi ra, tìm xe về nhà, gió lạnh. Về nhà, đứng ngoài cổng, bước vào, em trai cười, mẹ cười, cha cười, ta cũng cười, nhà ta.
Số 2 Gió tung tăng đùa vui khắp chốn, kéo mây về tụ tập cùng nhau. Tí tách.. tí tách gọi nhịp thời gian. Mưa, trời đất giao hòa, điệu nhạc được cất lên và thời gian như tĩnh lặng. Sau khung cửa sổ, bầu trời như gần thêm. Bên nhau anh và em.. từng đợt từng đợt, mông lung, như xa như gần. Em, mọi vật như nhòe ra, không còn rõ, nhạt dần. Mưa như muốn hòa tan tất cả. Anh nghe đâu đó hương vị quê mình, cái vị mặn của biển. Đêm xuống, như đã tồn tại tự bao giờ. E.. Ta vẫn còn có ta trên đời. Hai chúng tôi như hai đường thẳng chạy song song với nhau. Đó là thế giới hiện tại của tôi. Chúng tôi không có gì chung, những thứ liên tưởng chúng tôi với nhau, không gì liên hệ em và tôi. Bao giờ? Khác rồi những ngày xưa năm ấy, Bạn tôi hỏi tôi: Đã yêu ai chưa? Trong căn nhà cũ ấy, tôi gặp em, lần đầu tiên. Số lần chúng tôi gặp nhau không nhiều số năm chúng tôi quen nhau. Giờ tôi và em vẫn vậy, vẫn quen biết nhau như những người quen biết nhau vậy thôi. Nhưng tôi biết rằng em vẫn khỏe, gặp tôi em vẫn cười là tôi vui rồi. Lần này gặp gỡ, tôi lại mong gặp em lần nữa dù biết rằng còn chờ rất lâu. Tôi sợ, sợ em sẽ là của người khác. Tôi yêu em, có lẽ, chín năm có lẽ, quan tâm một người rồi yêu người đó lúc nào không biết. Tôi không còn là tôi của ngày nào trong mắt em. Yêu em nhưng không làm gì cả, chỉ đứng nhìn mà không nói gì. Nhiều lúc tự nhủ lòng quên em. Bạn tôi nói đúng, tôi không xứng với em, dù chỉ là đùa vui. Đó là câu chuyện vài năm trước, tôi vẫn nhớ lần đầu tiên. Có lẽ ai trong chúng ta cũng đã từng yêu thương, bị thương, gây thương tích cho một ai đó, rất đau. Bao người sống được như ý, mong muốn là thị, hiện thực là xương.. Không biết khi nào? Tôi yêu em. Có lẽ? Lời ngập ngừng. Muốn nói lên lời khó làm sao? Ngập ngừng, không nói ra. Ừ, thời gian vẫn còn nhiều mà! Lúc ngoảnh lại, giấc mơ đã phai màu. Tôi vẫn yêu em đến khi nào còn có thể. Không rõ? Không biết nữa? Em, bóng hình vẫn trong tim. Hỏi mình, hỏi thời gian. Bây giờ, ngay lúc này, Tôi đã làm gì được cho em..
Quanh quẩn trong góc nhà, ngày tháng năm, ngày tháng năm, quên đi mất, quanh quẩn trong góc nhà, ngày tháng năm, ngày tháng năm, tóc thay màu mới, quanh quẩn trong góc nhà..
Rừng Phong thay lá Sắc đỏ pha màu Chàng sao thờ thẫn Ngồi dưới hiên nhà. * * * Nhật ký ngày tháng năm.. Anh ngồi trước hiên nhà, tay cầm bay xới đất, đất khô ráo sẫm màu, mong rằng sẽ thuận lợi.. * * * Hôm nay nắng nhẹ, giọt sương mai còn vương trên lá, long lanh, trước hiên nhà. Anh giâm cành hoa trên nền đất xốp, số đất anh đào, dày công chuẩn bị. Từng cành một, theo hàng theo lối, lá còn xanh vài bốn năm lá, anh cầm bình, sương rơi xuống đất, thấm đều màu sắc thẩm nâu. * * * Anh đếm từng ngày, nhìn hàng cây bên thềm. Anh nhổ cỏ bên cạnh, khi đất khô anh tưới nước mát, nắng gắt rồi anh phủ bạc chở che. Hàng chồi non vươn cao trong nắng sớm, anh dỗ dành, gạt nước bỏ cành sâu. Anh bỏ bớt, ngắt những chồi mọc chậm, trên chiếc cành, anh nhủ sẽ ra hoa. * * *