Tiểu Thuyết Định Mệnh (P1) - Nơi Ta Chờ Nhau - Bodhi

Discussion in 'Truyện Drop' started by Bodhi, Dec 9, 2019.

  1. Bodhi

    Messages:
    10
    Chương 20: Hôn Ước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nattalia bị đích thân mẹ cô triệu hồi trở về, nhưng cô nàng nhất quyết không chịu rời Việt Nam, cô biết kì hạn đã đến, anh chàng Leo đã trở về, cô phải làm sao? Phải làm sao?

    - Cái gì? Đối tượng kết hôn? - Hải Huệ trố mắt, há mồm nhìn hai cô chị, Nat gật đầu đau khổ.

    - Xin chia buồn, mà tưởng đâu anh chàng Leo đó chỉ thích động vật hoang dã và đàn ông thôi chứ? - Hải Băng vỗ vỗ vai Nat ra điều an ủi.

    - Phải phải, tất cả chúng ta đều biết chỉ riêng bố mẹ chúng ta là không biết, mình không muốn kết hôn với anh ta, hu hu. Biết vậy hồi đó đừng hủy hôn ước với Ken thì đã tốt rồi không.

    - No, nói lại coi. Tin tôi tuyệt giao với cậu không? - Hải Băng hầm hè liếc nhìn Nattalia.

    Leo, anh chàng bác sĩ thú ý được định sẵn sẽ kết hôn với Nattalia đã từ châu Phi trở về Pháp để thực hiện hôn ước giữa hai người do gia đình hai bên sắp xếp. Anh chàng Leo đẹp trai hào hoa được nhiều ngươi theo đuổi nhưng trong số đó không có Nattalia, trong mắt cô anh ta chưa bao giờ là đàn ông, và vốn dĩ anh ta không phải, anh ta thích động vật hoang dã và yêu đàn ông, Leo là gay đứng, nhưng chỉ cô và anh ta biết còn gia đình cả hai thì không hay biết, cô đã từng hứa với Leo sẽ không để lộ chuyện này, vì đối với gia đình có nguồn gốc quý tộc châu âu như gia đình Leo mà để lộ ra chuyện đáng xấu hổ này thì họ không thể nào chấp nhận được, anh ta cũng hứa sẽ cho Nat năm năm nếu sau năm năm cô chưa có đối tượng kết hôn anh ta sẽ trở về và cô sẽ phải kết hôn với anh ta để che mắt thiên hạ, mới đấy với đấy mà đã năm năm trôi qua, giờ cô nàng thật sự bấn loạn, ca này khó hơn cả vụ NH49 nhiều.

    Tuấn Vũ hồ hởi diện quần áo đẹp chuẩn bị ra sân bay đón bạn, vừa bước chân trái ra đến cửa đã thấy Đồng Anh Phương lù lù trước mặt, cô ta đang đứng nói chuyện với mẹ anh, bà có vẻ khá ưng cô gái này, tính chuồn nhưng đã bị cô ta tóm được. Biết anh tới sân bay nên cô nàng đòi theo bằng được, mẹ anh thì cứ vun vào, không thể tránh được nên đành miễn cưỡng cho cô nàng đi cùng.

    Vừa tới sân bay thì cũng thấy Nattalia ở đó, có vẻ như đang chờ đón người, qua chào hỏi nhau, nhưng cô có vẻ không mặn mà mấy khi nhìn thấy anh đi cùng Anh Phương, Anh Phương cũng không ưa gì cô, vừa hay Leo xuất hiện, nhưng thay vì lại chỗ Nat, anh ta lại tới ôm chầm lấy Tuấn Vũ ra điều vui mừng lắm, khiến cho Nat nổi hết da gà, cô thầm nghĩ trong lòng "Tốt rồi, tốt rồi, tóm được đuôi con chuồn chuồn rồi nhé, Chu Tuấn Vũ, giờ tôi biết tỏng anh rồi", tự nghĩ rồi tự đứng cười như con ngốc giữa phi trường trong khi mấy người kia đã rời đi.

    Suốt dọc đường đi Nat đã nghĩ ra cách để thoát được vụ hôn ước này.

    Leo cứ là bám lấy Tuấn Vũ nên Anh Phương cũng bị cho ra rìa.

    Nat lần mò theo dõi hai người đó, chụp ảnh các kiểu nhưng không làm sao chụp được tấm nào họ thân mật hơn với nhau.

    Lần này cô nàng liều mạng theo họ vào phòng thay đồ nam ở chỗ tập thể hình, hai người kia còn chưa thấy đâu nhưng cô đã được phen bổ mắt vì mấy anh chàng sau múi cơ bắp cuồn cuộn ở đây, cô nàng đã trốn kĩ trong góc rồi nhưng vẫn vô tình bị phát hiện, cả đám đàn ông nhồng nhộng đứa vây quanh cô, họ cũng hoảng lắm khi tự nhiên có con gái trong phòng, người chưa mặc đồ thì vội lấy khăn tắm che lại

    - Quỷ sứ hà, sao lại có con gái lọt vào đây vậy? - Một anh chàng bóng lọng chỉ tay về phía cô

    - Em tìm anh nào ở đây hả? Anh nào anh nào.. Họ bắt đầu trêu đùa với cô, toan đứng lên bỏ chạy thì lại đâm ngay vào một anh giai cơ bắp cuồn cuộn khác khiến cô loạng choạng, xem chút nữa thì ngã, thật may có người đỡ được cô, nhìn thấy cô anh đơ người luôn gằn giọng.

    - Tự nhiên cô lần mò vào đây làm gì? Không biết xấu hồ mà. Đi theo tôi. - Nói rồi không đến cô kịp phản ứng, anh lôi cô ra khỏi phòng trước con mắt khó hiểu của bao chàng trai ở đây.

    An toàn ra khỏi đó, cô dựt tay ra khỏi tay anh, vẫn không quên ngó nghiêng xem có ai đi theo mình không, nhìn vẻ mặt ngáo ngơ của cô khiến Tuấn Vũ muốn trêu đùa, anh lại nắm tay cô lôi lại, cô co rúm người đẩy anh ra:

    - Bị điên à, tự nhiên lôi tôi lại.

    - Tưởng cô chưa ngắm đã nên cho cô quay lại đó đứng ngắm cho đã mắt.

    - Ờ, ờ, nhìn đi, người ta thì cơ bắp cuộn cuộn như kia, nhìn lại cái thân cây sậy của anh đi, không biết xấu hổ. - Nat nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới rồi hất hàm về phía trong.

    Bị chê là thân hình cây sậy, Tuấn Vũ quyết dạy cho cô nàng một bài học, anh dồn cô vào tường, tay vén áo lên miệng đay nghiến:

    - Để tôi cho cô biết như nào là cây sậy nhé, nhìn cho kỹ đây..

    Mặc cho cô nhắm tịt mắt la ó anh vẫn tiến tới chỉ khi có người lên tiếng Tuấn Vũ mới dừng lại rồi nhìn cô từ trên xuống:

    - Vũ, bạn gái à, được đấy, xinh xắn dễ thương, nhưng nầm có vẻ thiếu nhi quá. - Ngay khi người ấy rời khỏi, anh nhìn cô phì cười, Nat đẩy anh ra, chỉnh lại quần áo, miệng vẫn lầm bầm nhiếc móc anh.

    - Xinh xắn, dễ thương.. ha ha.. - Tuấn Vũ vẫn không chịu dừng lại.

    - Bị điên à? Muốn tôi giết anh không? Mà nầm là cái gì? - Cô nhìn anh thắc mắc, anh không nói gì chỉ mỉm cười đầy khó hiểu quay đi.

    - Leo nhìn thấy cô liền vẫy vẫy tay chào hỏi.

    - Anh cũng ở đây à?

    Nat làm như tình cờ gặp Leo, cô làm ra vẻ vui mừng khi gặp anh, nhưng Leo này không phải kẻ ngốc, nhìn bộ dạng cô anh còn đang tò mò không biết cô có ý đồ gì.

    Leo ngỏ ý đưa Nat về, cô đồng ý theo anh, dù sao cô cũng phải tiếp cận anh, thân với anh để tìm ra sơ hở của anh để lật tẩy anh, chỉ có như vậy cô mới thoát được cái hôn ước giời ơi đất hỡi này.

    - Vũ này, lúc ở phòng tập có thấy Nat ở chung với cậu? - Leo bỏ dao dĩa xuống chiếc đĩa ngay trước mặt nhìn Tuấn Vũ đang ngồi đối diện.

    - Con nhỏ đó hả? Làm náo loạn phòng thay đồ nam, rồi bỏ đi rồi. Không biết dạo gần đây làm gì cứ lén la lén lút, lại định giở trò gì không biết nữa. Sao có hứng thú đến cô ta ư? - Tuấn Vũ mặt rạng rỡ khi nhắc tới Nat.

    - Không, mình nghĩ cậu mới là người có hứng thú với cô ấy. - Câu nói bâng quơ của Leo khiến Tuấn Vũ có đôi phần suy nghĩ, anh chỉ biết cười trừ, dù sao thì biểu hiện của anh cũng rõ ràng như vậy rồi mà, lại chẳng thể qua mặt được cậu bạn này.

    Rời khỏi khách sạn nơi Leo ở, không hiểu thế nào lại lái xe đến nhà Hải Băng, khi dừng lại mới bất chợt nhận ra đây không phải cổng nhà mình, Tuấn Vũ tự đập tay lên trán, tự trách bản thân dạo này bị ngơ quá rồi. Khi không lại tự dẫn xác đến đây, nhưng tự nhiên lại muốn biết cô gái nhiều chuyện khó ưa kia đang làm gì, vậy là lại tự dẫn xác vào nhà, nhưng không gặp được Nat, chỉ có Hải Huệ và Khánh Duy, Tuấn Vũ không mong gặp hai người này, chắc chắn sẽ bị họ vặn vẹo nên anh nhanh chân chuồn trước khi hai người kịp nói gì. Họ chỉ định mời anh ở lại ăn thử bánh Hải Huệ mới làm thôi, nhưng anh cũng nhanh chân quá, mới chào hỏi được vài câu đã đi lẹ quá.

    - Hôm nay cậu Vũ bị sao vậy trời.

    - Kệ cậu ấy đi, để anh thử miếng này xem tay nghề của người yêu anh thế nào. – Khánh Duy lại giở trò nịnh nọt.

    - À, anh có cái này cho em. - Nói rồi anh tháo sợi dây chuyền vẫn đeo trên cổ đeo lên cho Hải Huệ, cô ngạc nhiên nhìn anh.

    - Không phải cái này của mẹ để lại cho anh hay sao? Sao lại cho em, em không nhận đâu.

    - Ngốc quá, giữa chúng ta mà phải nói là của anh hay của em sao? Sợi dây này anh đã đeo từ khi còn nhỏ, giờ muốn em đeo nó, nó sẽ thay anh bảo vệ em. - Hải huệ nhìn Khánh Duy với ánh mắt tràn đầy hạnh phúc, cô thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh anh, anh luôn cho cô cảm giác an toàn mỗi khi ở bên cạnh.

    DJ Bar Club

    Hoạt động của DJ Club ngày càng phát triển mạnh, nhiều cậu ấm cô chiêu cũng như những người có máu mặt thường hay lui tới đây, chính vì vậy nơi này là nơi thu thập được nhiều thông tin về giới giang hồ, chính trị hay cả những thông tin của thế giới ngầm người ta cũng có thể dễ dàng nghe ngóng được ở nơi đây, nhưng tất cả đều phải có sự chọn lọc.

    Tò mò không biết thường ngày Tuấn Phong làm gì ở DJ Club nên vừa chập tối nàng Hải Băng đã mò mẫm đến đó, lần này thì cô hiên ngang đi vào và không bị giữ lại như lần đầu đến nữa, cuối tuần nên nơi này đông hơn mọi ngày, ánh đèn xanh đỏ, tiếng nhạc sập sình chói tai, đám nam thanh nữ tú nhảy nhót cuồng loạn, đủ loại người, kẻ thì vẻ ngoài thư sinh nho nhã, kẻ thì xăm trổ ngổ ngáo, Hải Băng men theo hành lang lần tìm đến phòng làm việc của Tuấn Phong, cô hỏi phục vụ ở đây, ngay lập tức họ ngăn cô lại, nói với cô nếu không có hẹn trướ thì không thể gặp sếp của họ được, cô cố gắng nài nỉ anh ta, nhưng vô ích, ngay lập tức bỏ đi để lại mình cô ở đó.

    Không bỏ cuộc, cô lại tiếp tục tìm, nhưng không may va phải một cô gái, dáng vẻ cô ta hốt hoảng, sợ hãi nhìn cô, chưa kịp nói gì thì hai, ba người đàn ông mặc đồ đen xông đến, lôi xốc cô ta lên, cô ta đau đớn van xin họ, họ vẫn thô bạo với cô gái.

    - Mấy người làm gì vậy? Không thấy cô ấy đau sao? - Hải Băng cởi túi xách ra ném vào lưng một trong những tên đó, khiến hắn nổi điên tiến lại gần cô, sợ hãi cô lùi lại phía sau, nhưng hết đường, phía sau cô là cánh cửa thoát hiểm.

    - Muốn chết à? Ranh con, đừng lo chuyện thiên hạ. - Hắn dơ tay dọa dẫm cô rồi hất hàm ra hiệu cho hai tên còn lại đưa cô gái đi.

    - Cứu tôi, làm ơn. - Tiếng cô gái thều thào yếu ớt, không thể bỏ mặc cô ta như vậy. Hải Băng cứ thế chạy theo họ ra đến bãi đậu xe.

    Cùng lúc đó, nhìn thấy Hải Băng qua camera dám sát, Tuấn Phong nhíu mày, anh ngay lập tức rời đi, ông Bình đi theo anh ngay sau đó.

    - Các anh định đưa cô ấy đi đâu?

    - Con ranh nhiều chuyện này, tránh ra. - Một tên trong số đó đẩy cô ra, làm cô ngã xuống đất, không may tay tì lên mảnh chai bị vỡ tứa máu, Hải Băng có phần đau đớn, dơ tay lên, trừng mắt nhìn hắn, hắn dơ tay định cho cô một bạt tai nhưng số hắn không may mắn bị cho một đạp ngã nhào xuống đất.

    Thấy người của mình bị đánh, hai tên còn lại bỏ cô gái ra, cũng xông vào đấm đá, Hải Băng nhanh chóng lại gần kéo cô gái về một góc, toàn thân cô ta đầy vết thương, người run lên vì sợ, mấy tên kia xúm lại đánh một ngươi, một tên rút dao định đâm người thì vừa lúc đó Tuấn Phong có mặt anh dùng chân đá cho hắn một cái, rồi xử gọn hắn.

    - Cảm ơn! - Louis Hoàng phủi tay, miệng thở phì phò tiến lại gần phía Tuấn Phong, anh không thèm nhìn anh ta lấy một cái mà nhanh chóng lại gần Hải Băng, nhìn thấy anh, cô vội vàng giấu tay ra phía sau lưng, mắt chơm chớp nhoẻn miệng cười toe.

    - Anh Phong. - Cô gái trân mắt nhìn Tuấn phong, anh liếc mắt nhìn cô ta một cái, gọi ông Bình ra hiệu đưa cô ta đi, rồi đưa tay trước mặt Hải Băng.

    - Đưa tay cho anh. Tay kia. - Anh lạnh lùng lên tiếng khi cô đưa tay không bị thương ra, Hải Băng nhăn mặt nhìn sang Louis Hoàng và ông Bình, nhưng hai người họ đều im lặng, cô đành ngoan ngoãn rụt dè đưa bàn tay toe toét máu cho anh.

    - Á, bỏ e xuống, em bị thương ở tay, không có đau chân, em tự đi được. - Hải Băng giãy nhảy lên khi bị anh bế lên, anh không nói gì chỉ lừ mắt nhìn cô một cái, biết thân biết phận cô im lặng ngoan ngoãn nép vào người anh.

    Anh bế cô về phòng làm việc của mình trước ánh mắt của biết bao con người trong bar lúc đó, họ biết anh nên nhanh chóng dạt sang hai bên để nhường đường cho anh, có kẻ xì xào bàn tán không biết cô gái anh bế trên tay là ai, tên phục vụ khi nãy từ chối cô nhìn thấy mặt mày nhăn nhó, anh ta biết mình vừa đắc tội nhầm người rồi, không ngờ cô lại là người của boss mình.

    Băng bó vết thương cho cô, biết mình phạm tội lớn nên cô không dám ho he tiếng nào dù vết thương khá xót, chỉ dám nhăn nhó mặt mày rồi lầm lét nhìn nét mặt anh.

    - Đau lắm không? - Tuấn Phong đưa tay xoa xoa đầu cô.

    - Không đau, anh đừng có giận em. - Nói rồi cô ôm lấy cổ anh. Anh biết là cô đang giở trò để anh hết giận cô nên chỉ khẽ mỉm cười, lần nào cô cũng mang chiêu này ra dùng và lần nào cũng thành công. Anh thích cô chủ động ôm anh.

    Ông Bình cho người xử lý ba tên côn đồ kia, chúng không phải người của DJ bar, chúng được thuê đến để rằn mặt cô gái kia, cô ta vốn là gà ở đây, nhưng theo luật, không được phép bán dâm trong bar, bên ngoài các cô gái đó muốn làm gì thì tùy, không cản, cô này có qua lại với một tay tổng giám đốc công ty xây dựng nào đó, bị vợ ông ta phát giác nên cho người đến rằn mặt, những chuyện như vậy xảy ra như cơm bữa, nhiều đến mức không ai còn muốn quản nữa, về căn bản thì có lẽ bà này chưa biêt đến Tuấn Phong nên mới dám cho người vào tận nơi để bắt người, chuyện sẽ chẳng có gì nếu mấy tên đó không đụng đến Hải Băng, vì chúng dám làm điều đó nên sự việc không còn đơn giản chỉ là đánh ghen giữa hai người đàn bà nữa.

    Louis Hoàng chờ sẵn ngoài cửa bar, anh ta ngỏ ý đưa Hải Băng về nhưng trong khi cô đang lưỡng lự thì Tuấn Phong lái xe tới, anh đưa cô đi, không quên nói với Louis Hoàng rằng người của anh anh sẽ tự đưa đi, không cần người đàn ông khác đưa về. Luois Hoàng chỉ còn biết im lặng, nhếch mép cười rồi rời đi.

    Bệnh viện

    Có việc đến tìm Hải Huệ tại bệnh viện, Nattalia vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai cô y tá về Tuấn Vũ:

    - Nay bác sĩ Vũ lại tự bỏ tiền ra mua bảo hiểm cho bệnh nhân đấy.

    - Ừ, nghe nói nhà bệnh nhân này nghèo lắm, không có tiền nằm viện, lần thứ ba trong tháng này rồi đấy, không biết lương của anh ấy có đủ để suốt ngày làm từ thiện vậy không nhỉ? Người đâu mà đã đẹp trai lại còn tốt bụng nữa. - Cô y tá mơ màng ngưỡng mộ.

    - Ôi trời, các cô lo cho cái thân mình đi, lo cho anh ta làm gì? Chị gái anh ta là ai? Trưởng khoa sản. Anh rể anh ta là giáo sư – tiến sĩ Hoàng Tuấn Dũng. Gia đình anh ta như thế nào? Tiền để đâu cho hết mà các cô cứ phải lo nhỉ? Biết được tốt đẹp thật hay không hay chỉ được cái mẽ? Làm màu cho thiên hạ xem? Làm việc thì không lo làm việc, suốt ngày thấy lông nhông từ thiện này nọ kia, ai biết anh ta đi từ thiện thật không hay mang tiền ấy đi du lịch với em này em kia? Các cô không thấy suốt ngày thấy có gái đến tìm anh ta sao? - Một tên bác sĩ đầu hói, béo lùn chẳng biết ở đâu chui ra làm một tràng, chả có lời nào tốt đẹp, làm hai cô y tá ngán ngầm nhìn anh ta chả mấy thiện cảm rồi lảng đi chuyện khác.

    Nghe được mấy câu khó nghe của tên bác sĩ béo ị kia khiến cho Nattalia nóng máu, chả phải cô bênh vực gì cho anh đâu, nhưng trải qua lần đi tình nguyện vừa rồi cùng Tuấn Vũ cô hiểu được những gì anh làm đều xuất phát từ tấm lòng, cô không muốn những điều tốt đẹp đó bị người ta chà đạp, làm biến dạng nó đi.

    - Này anh đầu hói. Anh đã bao giờ đi làm tình nguyện chưa? Chắc chưa đâu nhỉ, nhìn người như anh lăn có khi còn nhanh hơn chạy nói gì leo được núi được đồi.

    - Này cô kia, ở đâu ra mà ăn nói hàm hồ, nhục mạ người khác như vậy? Đừng có không biết gì mà nói người khác như thế, sao tôi phải đi đến những nơi đó chứ.

    - Tốt, vậy anh biết gì về bác sĩ Vũ mà nói anh ta như kiểu anh nằm dưới gầm giường nhà anh ta vậy? Anh biết tội đặt điều vu khống cho người khác theo pháp luật sẽ bị xử phạt như thế nào không?

    Tên đầu hói trố mắt câm nín, hai cô y tá được phen cười bể bụng, Nat không dừng lại mà còn nói cho anh ta một trận nữa, chửi cho bõ tức, ở đâu ra cái thứ người chỉ giỏi nói xấu sau lưng người khác như vậy chứ.

    Tuấn Vũ đứng từ một góc đã nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện của bốn người, anh không ngờ lại có ngày Nattalia lên tiếng bảo vệ anh, anh chàng có đôi phần cảm kích cô, vừa định ra gặp cô chào hỏi thì thấp thoáng thấy bóng dáng Anh Phương, anh thầm nghĩ không biết cô ta lại tới đây làm gì? Đoán biết được sự chẳng lành nên chuồn là thượng sách.

    Nhìn thấy cô ta, Nattalia cũng muốn tránh mặt, nhưng tránh không kịp, cô ta đi lướt qua Nat, không quên huých vào vai cô, vốn định cho cô ta một bài học, nhưng nghĩ sao lại thôi, dù sao thì cô cũng không muốn Tuấn Vũ lại mang thêm cái tiếng có gái cãi nhau ở bệnh viện vì anh ta.

    Áo cưới thiên đường

    Bảo Trâm vẫn cố tình lảng tránh Hải Anh, cô có cảm giác anh đặc biệt quan tâm đến mình, cô cũng có chút cảm tình với anh, nhưng chính điều đó khiến cô không dám lại gần anh, không dám để bản thân mình vì anh mà rung động. Nhưng cô càng tránh né thì anh lại càng muốn lại gần, muốn quan tâm cô, một người chạy một người đuổi theo, không rõ tâm tư của đối phương khiến cả hai cùng đi vào ngõ cụt.

    Nhận thấy sự bất thường của cả hai người, bà Hạ Vi lấy làm ái ngại, bà tìm cách nói chuyện với Hải Anh, vì bà biết cậu bé này chân thành, dễ đoán biết, còn với Bảo Trâm, bản thân bà cũng không nắm bắt được cô đang nghĩ gì.

    Tin tưởng bà, Hải Anh không ngần ngại mà nói những điều trong lòng mình với bà, bà sớm đoán biết được tâm ý của Hải Anh, bà cũng khuyên bảo cậu phải làm như thế nào để tránh khó xử cho cả hai.

    - Con bé đó trong lòng khó đoán biết được, có nhiều lúc không ai hiểu con bé nghĩ gì, muốn gì, trước đây cô từng nghĩ nó không thể nào hòa hợp được với Hải Băng, nhưnng không ngờ Hải Băng có thể thu phục được nó. Với những người như Bảo Trâm con phải dùng sự chân thành, thì may ra con bé mới hiểu được tâm ý của con. Nhìn con cô hiểu được rằng con thật lòng với nó. Cố lên con trai. - Bà Hạ Vi xoa xoa đầu Hải Anh. Anh nói lời cảm ơn với bà, lúc nào bà cũng cho anh cảm giác ấm áp, đáng tin, và cho anh những lời khuyên đúng đắn.

    - Thằng bé đó và Bảo Trâm có vấn đề gì sao dì? - Hải Băng nhìn theo bóng lưng Hải Anh đi khuất sau cánh cửa. Bà Hạ Vi nhìn cô khẽ gật đầu.

    - Chuyện bọn trẻ thích nhau giờ phức tạp lắm, không giống như ngày xưa. - Bà nắm lấy bàn tay cô rồi vỗ vỗ nhẹ lên mu bàn tay.

    - Cái thời mà các cụ ưng nhau cái là cho bố mẹ sang nhà hỏi cưới ấy hả dì. - Hải Băng toe toét cười, ôm lấy cánh tay bà. Bà bật cười, vô vỗ vai cô. Cô luôn khiến người khác cảm thấy thoải mái khi ở bên cạnh.

    Nhà Hải Băng.

    - Này, lương bác sĩ của anh cao lắm sao? Nattalia tay cầm ly nước, lưng dựa vào tủ lạnh nghiêng đầu nhìn Tuấn Vũ

    - Hở, lương cơ bản 1.150.000 x 6.20, cô thử tính coi là bao nhiêu tiền. Tuấn Vũ tay nhào bột miệng cười nhìn cô. Hình ảnh anh chàng tuấn tú đeo tạp giề, tay nhào bột không khỏi khiến các cô gái động lòng nếu như nhìn thấy.

    * 6.20: Mức lương bậc một của bác sĩ cao cấp trong bệnh viện công.

    Miệng lẩm nhẩm, tay tinh toán, cô há mồm nhìn anh:

    - Anh lừa trẻ con à? Bác sỹ cao cấp như anh mà lương chưa đến hai con số? Vậy mà một tháng ba lần đóng bảo hiểm cho bệnh nhân? Anh lừa đảo à?

    - Sao cô biết tôi một tháng ba lần đóng bảo hiểm cho bệnh nhân? Cô theo dõi tôi? - Tuấn Vũ ngừng tay, mắt chằm chằm nhìn cô.

    Nattalia lắp bắp, bối rối nhìn anh, cô không thể nói cho anh biết mình đã vì anh mà cãi nhau ở bệnh viện được, sẽ bị anh cười cho xem. - Tuấn Vũ vẫn không buông tha cô, vẫn chăm chăm nhìn cô chờ đợi.

    - Thì anh nổi tiếng quá mà, chẳng qua là vô tình nghe thấy y tá nói chuyện thôi, không lẽ tôi không được tới bệnh viện hay sao? Anh quản được à?

    - Không quản. Làm bánh kem dâu cho cô ăn, oke. - Tuấn Vũ mỉm cười, dơ tay làm dấu hiệu oke với cô, cô đơ người nhìn anh, tự nhiên anh lại tốt với cô đột xuất như vậy. Chỉ là anh muốn cảm ơn cô đã lấy lại công bằng cho anh khi bị người ta nói xấu sau lưng thôi, cuộc đối đáp của cô và tay bác sĩ xấu tính nói xấu anh hôm ấy anh cũng vô tình nghe thấy, trong lòng cảm kích cô, muốn làm cái gì đó cho cô.

    Bánh kem đã hoàn thành, chiếc bánh kem có ba màu sắc lận, Nattalia trầm trồ nhưng vẫn thắc mắc về màu sắc của chiếc bánh kem đặc biệt này.

    - Không phải nói làm bánh kem dâu cho tôi ăn sao? Sao lại như này?

    - Phần chocolate bên này cho Min, phần màu vàng bên này là xoài cho Hải Huệ, còn phần to nhất này là kem dâu cho cô, được chưa? Tham lam quá mà. Tôi đâu thể làm ra ba chiếc cho ba người được chứ?

    - Anh nhớ hết khẩu vị của mọi người sao? – Nattalia trân mắt nhìn anh.

    - Tất nhiên, tôi là bác sĩ, đó cũng là thói quen, khi biết được khẩu vị của bệnh nhân sẽ dễ dàng chăm sóc cho họ hơn, với lại khẩu vị của hai đứa cháu này dị lắm, làm không đúng ý chúng phiền lắm. Nào mang bánh lên phòng cô nhé, chắc hai đứa kia đang đợi rồi.

    Nói rồi anh bê chiếc bánh đi, Nattalia đứng im lặng nhìn theo anh, cô khẽ mỉm cười, không ngờ anh lại là người biết quan tâm người khác như vậy.

    Khách sạn.

    Leo bước ra khỏi sảnh lớn của khách sạn nơi anh ở, vừa hay lúc đó Anh Phương cũng tiến vào, vừa nhìn thấy anh cô ta định tới chào hỏi nhưng chợt đứng khựng lại, cô thấy Nattalia lon ton chạy từ bên trong ra, đứng ngay bên cạnh anh, tiện tay anh với mấy cọng tóc đang vước trên mặt cô do vừa chạy. Nhanh tay Anh Phương đã kịp lưu lại hình ảnh đó, ngay lập tức điện thoại của Tuấn Vũ rung lên, zalo báo có tin nhắn. Nhìn hình ảnh thân mật của hai người, trong lòng Tuấn Vũ có chút gì đó không yên. Như chợt nhận ra điều gì đó, tay nắm chặt điện thoại, bắt đầu suy nghĩ.

    Anh Phương khá đắc ý về điều mình vừa làm, lon ton đến gặp Tuấn Vũ để xem thái độ anh như thế nào, vừa đúng lúc nghe cuộc trò chuyện giữa anh và mẹ của mình.

    Bà Linh vừa gấp đồ vừa nói:

    - Con không còn nhỏ nữa đâu đó, cũng sắp ba mươi đến nơi rồi. Không định yêu đương gì rồi cưới vợ sinh con đi sao?

    - Mẹ còn sớm mà, mẹ chả có cả đống cháu lớn đùng rồi hay sao? Không lẽ vẫn mong bế cháu nữa. Con ở vậy với mẹ cũng được mà. - Anh chàng ra vẻ ninh nọt.

    - Cha bố anh, anh lại ở vậy được ngay, rồi có ngày quên cả mẹ. Cái ngày mà có tụi nó anh cũng còn đỏ hỏn, người làm bà này đã được bế chúng nó ngày nào? - Mà mẹ thấy Anh Phương

    Cũng được lắm, xinh đẹp giỏi giang lại lễ phép nữa.

    - Con và cô ấy chỉ là bạn, mẹ đừng nhắc chuyện này nữa, với cả mẹ cũng đừng thường xuyên qua lại với cô ấy quá, tránh gây hiểu lầm, ảnh hưởng đến cô ấy.

    - Sao vậy? Không lẽ con vẫn chưa quên được chuyện Ánh Lệ? - Bà lo lắng nhìn anh, anh im lặng một hồi rồi khẽ lắc đầu. Đồng Anh Phương khi đó, nghe nhắc đến Ánh Lệ, em gái mình thì người chợt lặng đi, tay nắm chặt, khuôn mặt biến sắc.

    - Trước giờ con đều chỉ coi Ánh Lệ như em gái, chuyện năm đó xảy ra khiến con không thể nào tha thứ cho bản thân mình nếu lúc đó con nhanh một chút thì em ấy đã không.. Mỗi lần nhìn Anh Phương con cũng đều cảm thấy có lỗi, chuyện xảy ra cũng tác động nhiều đến cô ấy. Mẹ, con và Anh Phương vốn là không thể. Thật sự trong lòng con với cô ấy không phải như thế, có người khác. Con đã tìm được cô ấy.

    Nghe anh nói, cả mẹ anh và Anh Phương đều ngạc nhiên, bà sáng mắt dừng tay nhìn anh, khuôn mặt có vẻ rạng rỡ khi nghe tin này.

    - Thật sao? - Cô gái năm đó.

    - Nat chính là cô ấy. Mẹ không thích cô ấy?

    - Không phải. Nhưng gia đình con bé sẽ đồng ý sao? Nó ở cách xa chúng ta như vậy? Bà lo lắng nhìn anh, anh mỉm cười trấn an bà, thật sự thì đây là tình cảm một phía từ anh, anh còn chưa biết Nattalia đối với anh có giống như anh với cô không nữa.

    Nghĩa trang.

    Đứng trước ngôi mộ cỏ mọc xanh tốt, đưa tay xờ lên bức ảnh cô gái trẻ đang mỉm cười trên tấm bia lạnh lẽo, Anh Phương cười như điên dại rồi ngồi xụp xuống:

    - Em gái à, ở dưới đó chắc lạnh lẽo lắm đúng không? Chị có cần cảm ơn em không? Vì em mà anh ấy phải cảm thấy có lỗi với chị, phải đối xử tốt với chị, nực cười quá mà. Anh ấy không phải của em, cũng không thể là của cô ta, Chu Tuấn Vũ đó phải là của chị. Của chị.

    Đồng Anh Phương gào lên như điên dại mà không kiềm chế được cảm xúc của bản thân lúc này.

    Vẫn khuôn mặt đó, vẫn ánh mắt hiền hậu đó, vẫn nụ cười trên môi, nhưng giờ đây Ánh Lệ sẽ chỉ ở chỗ đó, thần thái đó nhìn mọi người. Cô đã yên nghỉ.

    Nat nhiều lần muốn nói về chuyện hôn ước với Leo nhưng dường như anh không cho cô cơ hội, chưa kể đến việc hôm đó anh nhận được tin nhắn từ Anh Phương, cô ta đẩy anh vào thế khó xử, không biết nên như thế nao mới tốt, vừa thấy tội nghiệp Nattalia vừa thấy không cam tâm cho chính bản thân mình. Trong khi đó, Tuấn Vũ cũng đang băn khoăn về Nattalia, những hình ảnh cô và Leo cứ vòng đi vòng lại trong tâm trí anh, anh không hiểu giữa họ là mối quan hệ gì.
     
  2. Bodhi

    Messages:
    10
    Chương 21: Người Yêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phòng thay đồ nam câu lạc bộ Gym.

    - Khi nào cô ấy sẽ sang đây?

    - Thuận lợi thì cuối tuần này, sao muốn gặp cô ấy thế sao?

    - Người yêu cậu liên quan gì mà tôi muốn gặp? Quan tâm bạn bè chút thôi. - Tuấn Vũ đóng cửa tủ để đồ lại, gác tay lên đó, chăm chăm nhìn Leo khiến anh chàng có phần khó hiểu, trau mày, định quay đi thì Tuấn Vũ lên tiếng.

    - Cậu và Nat là như thế nào?

    - Cuối cùng cậu cũng hỏi rồi, sao? Cậu biết chuyện của hai bọn này đến đâu rồi. - Tuấn Vũ lắc đầu, Leo ngồi luôn xuống, dựa lưng vào tủ để đồ, hai khuỷu tay đặt lên gối, nghiêng đầu nhìn Tuấn Vũ ngồi xuống bên cạnh.

    - Cậu quan tâm cô ấy sao không tự đi hỏi cô ấy không phải tốt hơn sao? Mấy ngày nay cô ấy đều tìm tới làm phiền tôi. Chúng tôi có hôn ước với nhau. Cậu không xen vào được đâu. Tuấn Vũ trừng mắt nhìn Leo.

    - Ầy đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy được không, tôi là bị ép, bị ép đó. - Leo vỗ vỗ vai Tuấn vũ tỏ vẻ như mình là người vô tội.

    - Cậu bị ép hay cô ấy bị ép? Cậu không có tình cảm với cô ấy, cậu đang lợi dụng cô ấy cho mục đích của mình?

    - Tôi có mục đích gì chứ?

    - Cậu có thể công khai kết hôn với Nat nhưng với Anna thì không. Cậu muốn Nat trở thành bình phong cho mình? Cậu quá ích kỷ, cậu vì bản thân mà không màng đến hạnh phúc của cô ấy sao?

    Tuấn Vũ dường như nổi điên lên, anh nắm lấy cổ áo Leo mà chửi mắng, Leo dường như cũng phát điên theo Tuấn Vũ, anh đẩy Tuấn Vũ ra, gằn giọng:

    - Người như cậu thì hiểu gì? Cậu không phải tôi, không ở vị trí của tôi, cậu thì biết gì chứ? Chúng tôi yêu nhau thì có gì sai? Tại sao đến tự do yêu người mình thích cũng không được vậy? Cái gì mà gia tộc? Cái gì mà thể diện chứ?

    Tuấn Vũ bất lực nhìn Leo chìm trong đau khổ, có lẽ đây mới chính là con người của Leo ẩn sau những nụ cười thường ngày anh chàng vẫn phô ra cho mọi người thấy, anh chỉ là tỏ ra cho người ta xem, vốn dĩ không ai hiểu anh.

    Đúng như Nattalia nói, Leo chỉ yêu động vật và đàn ông, Annastasia người yêu hiện tại của anh năm đó đã trải qua cả gần trăm cuộc phẫu thuật để có được dáng vẻ như bây giờ, cô ấy vốn dĩ là đàn ông chuyển giới mà thành, người nổi tiếng như cô ấy đâu phải muốn giấu đi thân phận là giấu được đâu chứ. Nếu đại gia tộc ngoại thích hoàng gia Pháp của Leo mà biết chuyện này thì quả đúng là động trời, giông bão vì thế mà nổi lên mất, dù sao để bảo vệ người mình yêu, Leo cũng không cách nào một mình chống lại cả dòng họ được. Mặc nhiên Nattalia đều là không hiểu những sự thật đường sau cuộc hôn nhân này, những tưởng sau năm năm trôi qua cô đã tìm được đối tượng kết hôn, không ngờ vẫn không thoát được sự sắp đặt oan nghiệt của định mệnh.

    Nattalia trở về nhà trong bộ dạng thẫn thờ, mặc nhiên không để ý đến xung quanh, Hải Băng đứng ngay trước mặt nhìn cô, khó hiểu, né người cho cô đi qua, chỉ khi thiếu chút nữa là đập đầu vào cửa thì Hải băng mới nhanh chân nhanh tay lôi cô lại, khi này Nattalia mới thực sự tỉnh

    - Này này, bị sao đấy? Đi đứng không để ý đông tây, trước sau gì là sao, thiếu chút nữa là sấp mặt rồi đấy biết không, nào nào, ngồi xuống đây nói nghe coi.

    Nat ngồi xuống giường, ngả người, nằm vật ra trước ánh mắt ngạc nhiên đến cực độ của Hải Băng, cô há mồm trợn mắt nhìn Nat, chưa đầy một phút Nattalia ngồi bật dậy:

    - Mày bảo tao phải làm sao bây giờ?

    - Làm sao là làm sao? Nói rõ đầu đuôi tai ngoe xem nào? Nói lưng lửng thế ai hiểu.

    Rồi Nattalia kể lại những gì mình nghe được từ Leo và Tuấn Vũ nói hôm nay khi đến phòng tập thể hình cho Hải Băng nghe, khuôn mặt Hải Băng thay đổi từ sắc độ này sang sắc độ khác theo từng lời kết của Nat.

    - Tốt rồi, tốt rồi, giờ mày chỉ cần nói sự thật cho bố mẹ mày nghe không phải mọi chuyện được giải quyết ngon lành cành đào hay sao? Sao phải xoắn quẩy nhỉ. Chuyển nhỏ như con muỗi thôi mà.

    - Ác quá, mày không thấy tội nghiệp họ hay sao?

    - Ừ tội nghiệp, vậy mày kết hôn với Leo đi, làm bình phong cho anh ta, xong hết chuyện, sao phải nghĩ ngợi làm gì nhiều cho đau đầu hại não. - Hải Băng tỉnh bơ đáp.

    Nat làm ra vẻ mặt thảm thương nhìn cô bạn thân, không biết phải làm sao cho hợp lý, thật sự thì lúc mới nghe thấy Leo có ý định muốn cô làm bình phong cho bản thân cô cũng phẫn uất lắm nhưng khi nghe đến chuyện của anh ta và Anna thì cũng có chút động lòng trắc ẩn mà thương xót thay cho hai người đó, thật không thể tin được có ngày cô lại rơi vào tình cảnh như vậy.

    Mọi chuyện nên là phải đối mặt trực diện thì mới mong có thể giải quyết dứt điểm được. Ngày này cuối cùng cũng phải đến. Anna đáp chuyến bay sớm nhất đến Việt Nam, không chỉ có Leo mà cả Tuấn Vũ cũng đến đón cô, dáng vẻ yêu kiều, nhẹ nhàng của cô gái, nếu không phải người từng quen thân thì cũng không thể nhận ra đó từng là một người đàn ông.

    Nhìn thấy Anna, Leo không khỏi xúc động mà ôm lấy cô, vô tư thể hiện tình cảm giữa chốn đông người, mặc dù đã quen với điều đó, nhưng đây là Việt Nam, những hành động cử chỉ thân mật của họ không khỏi khiến Tuấn Vũ có chút ái ngại thay, anh chàng mặt nhăn như khỉ ăn ớt khẽ lắc đầu.

    Nhà Hàng đồ ăn Pháp.

    - Này, cô không sao chứ? - Tuấn Vũ ghé tai thì thầm với Nattalia.

    - Tôi thì sao có thể được chứ? Tôi không quan tâm hai người đó, để họ tự nhiên đi, anh ăn đồ của mình đi. Này ăn cà rốt đi. - Nói rồi cô nhanh tay đẩy hết rau củ quả sang đĩa của Tuấn Vũ, còn mình thì lấm lép nhìn hai người kia. Dù biết mình bị lợi dụng mà không sao ghét họ nổi.

    - Không phải là cô thích Leo thật đó chứ? - Tuấn Vũ cúi xuống một chút thì thầm. Nattalia trau mày nhìn Tuấn Vũ.

    - Mắt nào của anh thấy tôi thích anh ta? Tôi mà có thể thích được anh ta thì tôi đâu thảm hại như này?

    - Vậy từ chối hôn sự này đi. - Tuấn Vũ thản nhiên đáp.

    - Anh bị điên à? Nói ai chả nói được? Tôi khổ quá mà, tự nhiên sinh ra làm người tốt làm gì chứ? Chắc chắn kiếp trước tôi là một thiên thần. Chúa ơi người làm ơn đưa con lên thiên đàng với người.. Mà cái đồ khốn Leo đó, không có chính kiến gì cả, cùng lắm là từ bỏ quyền thừa kế cho xong, cái gì mà danh gia vọng tộc, cái gì thể diện dòng dõi hoàng gia chứ. Thật là tức chết tôi mà.

    - Cô nổi điên gì chứ? Nếu là cô cô có từ bỏ quyền thừa kế cả tập đoàn to vật ấy vì một người nào đó không?

    - Nếu là người tôi thật sự có tình cảm thì có gì mà không dám chứ? Không phải dady và mami chỉ có một đứa con đâu, mà thời buổi nào rồi còn phải môn đăng hộ đối xứng hay không xứng? Làm như người ta cướp hết của nhà mình không bằng ấy, xời. Mệt mỏi. - Nattalia thở dài đầy thiểu não.

    - Cô cũng thật là đơn giản. Nếu người nào cũng có suy nghĩ đơn giản như cô chắc chiến tranh thế giới đã chưa từng xảy ra. Ngoan chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách giải thoát cho cô.

    Nat bị ngơ người vì Tuấn Vũ, rất tự nhiên, anh lại đưa tay xoa xoa đầu cô, cô nhíu mày, rụt cổ nhìn anh, còn anh cúi xuống nhìn cô, khoảng không gian dường như bị dừng lại. Có chút bối rối nhưng dường như cả hai hiểu bất giác cùng phì cười.

    Chung cư của Tuấn Phong.

    Khi Tuấn Phong ngoan ngoãn nấu cơm thì Hải Băng ngồi nhàn nhãn xem tin tức trên sofa, cô nhàn hạ tận hưởng cảm giác bình yên và được cung phụng như bà hoàng, đang thích thú với suy nghĩ này mà không mảy may để ý anh đã đứng sau lưng từ lúc nào, bị giật mình ngước mắt nhìn lên đã thấy khuôn mặt cực phẩm cúi sát xuống, cô co rúm người, ôm gối thủ thế.

    - Nghĩ gì mờ ám đúng không?

    - Làm gì có, anh đang nấu cơm mà, sao lại vào đây rồi? Có ý đồ gì hả?

    - Xong rồi, mời đại vương qua thụ thôi. - Nháy mắt với cô, rồi hướng ánh mắt về phía bàn ăn, nhanh như chớp, cô nàng tót ngay đến bên bàn ăn, mắt lấp lánh đầy thích thú, mỗi lần được anh làm ăn cho cô đều phấn khích như vậy.

    - Thật tốt quá rồi, sau này nếu lấy anh em sẽ không phải lo chết đói.

    - Được, mới có một bàn đồ ăn đã khiến em muốn lấy anh ngay rồi, cũng hời quá rồi mà. Sau này hàng ngày sẽ đều nấu cơm cho em, không để em phải làm gì cả.

    Có lẽ việc nấu cơm cho Hải Băng là điều làm Tuấn Phong cảm thấy hạnh phúc, những lúc nhìn cô ngoan ngoãn ăn đồ ăn do mình làm anh cũng cảm thấy bình an, cô gái đơn thuần dễ thỏa mãn như cô ấy, chỉ cần những thứ nhỏ nhặt cũng làm cho cô cảm thấy vui vẻ, anh chăm chú nhìn cô, luôn muốn cô cười như vậy.

    - À, anh biết chuyện của con bạn thân anh rồi hay chưa?

    - Nat? Lại có chuyện gì với con bé đó vậy?

    - Vụ hôn ước với anh chàng yêu động vật đó đó, anh có cao kiến gì trong vụ này không?

    - Nghe nói hôn ước có lâu rồi mà? Trước nay đâu thấy phản kháng gì đâu? Có gì mà lo, đến ngày đến tháng thì cưới thôi.

    - Ê, anh bàng quang với sự việc quá vậy? Hạnh phúc của bạn thân anh, à không phải, vị hôn thê hụt của anh đang vì lợi ích của hai dòng họ mà bị chà đạp đó, thật là.

    Tuấn Phong nhíu mày nhìn cô đầy khó hiểu, chuyện hôn ước của Nat anh biết, chuyện này nó xưa như trái đất rồi, có gì lại đâu, nhưng chuyện về sau này thì giờ anh mới biết.

    - Đơn giản thôi mà, tìm cho nó một chàng trai, nói là người yêu, thế là xong. Hủy hôn. Vẹn cả đôi đường không phải sao?

    - Một chàng trai? Người yêu? Đúng, sao em không nghĩ ra nhỉ? Không phải trước đây Leo đã nói nếu trong năm năm Nat tìm được người mình yêu thì sẽ hủy hôn sao? Phạm Tuấn Phong. Em quả không nhìn nhầm anh, hôn anh cái nào. À thôi. Bạn thân anh mà. - Nói rồi cô nàng nhanh chóng thu người lại, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ lên tóc anh, làm anh cụt hứng mặt đổi sắc luôn, cô thích chí bụm miệng cười tinh quái.

    Một chàng trai, đi đâu để tìm một chàng trai có thể làm người yêu của Nattalia bây giờ, câu hỏi đang xoay vần trong tâm trí Hải Băng lúc này, cô nàng thích lo chuyện thiên hạ này, luôn lo lắng tìm cách giải vây cho người khác dù chưa biết họ có đồng thuận hay không.

    - Một người yêu? Tao phải tìm đâu ra một thằng như thế bây giờ? Mày đừng đùa.

    - Thì kiếm một anh, thế thân tạm thôi, xong chuyện thì đường ai nấy đi, nhà ai nấy về, mày sợ gì chứ? Đàn ông đầy rẫy ra ấy mà.

    - Đầy, ngon thì mày tìm đi.

    Nat lười phải tranh luận với Hải Băng về chuyện này, cô nằm xoài người xuống bàn, mắt hờ hững cụp xuống, đã quá mệt mỏi với chuyện giời đất này. Hải Băng nhìn cô khẽ lắc đầu, nhưng vẫn đang suy tính, cô không thể để bạn mình nhảy vào đống lửa được, dù như nào cũng phải tìm một người đáng tin cậy.

    - Không được, nhất định không được, chị tìm người khác đi, em không nhúng tay vào vụ này được đâu, chị nhìn xem em có chỗ nào giống người yêu chị ấy được không? Em có mối khác rồi.

    Hải Anh lùi ra xa xa Hải Băng, cô đang dụ dỗ anh vào vụ này, nhưng anh chàng nhất quyết không bán mạng, cô nhăn mặt lắc đầu nhìn cậu chàng đang trốn chạy. Một ứng viên đã vị gạch tên, giờ đây những người cô nghĩ ra chả còn ai, chợt trong đầu lóe lên một tia sáng. Tự cảm thấy phục bản thân, cô nàng phá lên cười ngặt nghẽo. Quả là vẹn cả đôi đường mà.

    - Cái gì? Hoàng Anh Minh? Đừng đùa, anh ta sẽ nghe lời cậu ư? - Nattalia trố mắt hét toáng lên khi nghe cái tên ứng viên sáng giá cho vị trí người yêu hờ của cô. Hải Băng gật đầu cái rụp chắc nịch.

    - Có gì là không thể chứ? Mình có cách, yên tâm đi.

    Không biết Hải Băng dùng lời ngon tiếng ngọt gì mà lại khiến louis Hoàng đồng ý giúp cô vụ này, được giới thiệu là người yêu của Nat khiến ai nầy sững sờ, thật sự chuyện dùng linh miêu đánh tráo thái tử này chỉ có một vài người biết, nhưng trong số đó không bao gồm Tuấn Vũ. Anh chàng đứng ngẩn người nhìn Nat đang cười tít mắt tay vẫn bám lấy cánh tay Luois Hoàng mà đâu hay biết cô đang cố diễn cho người ta xem, Louis Hoàng này cũng thật biết cách phối hợp làm màu càn khiến cho Tuấn Vũ tin vào những gì đang nhìn thấy mà không thôi khỏi thấc mắc hai người đó bắt đầu từ khi nào mà anh chàng không hay biết.

    Đồng Anh Phương có chút ngạc nhiên trước thông tin Louis Hoàng là người yêu của Nattalia nhưng lại khá hài lòng vì điều này, dù sao thì cô ta biết có lợi dụng Leo cũng chưa chắc nên chuyện, nhưng Louis Hoàng thì khác, nhưng vẫn có chút nghi hoặc về mối quan hệ đường dột này, nhìn sắc mặt và thái độ của Tuấn Vũ thì có chút phần nào an tâm, khuôn mặt ủ dột, ngũ quan đờ đẫn như kia thì có vẻ như là thật rồi.

    Vì chỉ là giả mạo nên Nattalia cũng chẳng thấy có vấn đề gì ở đây, cũng không mảy may quan tâm đến cái nhìn của người ngoài như thế nào.

    Về phía Leo, tự nhiên tấm bình phong vững chãi bị người ta cướp mất cũng có vài ba phần không được hài lòng, nhưng dù sao như vậy anh cũng cảm thấy đỡ áy náy với cô hơn, hôn ước cũng không phải chủ ý của anh ta. Cũng là lời hứa trước đây của hai người, nếu trong năm năm cô có người mình thích anh sẽ tự hủy hôn, giờ coi như là anh thực hiện đúng lời hứa, dù là không có cô thì gia đình sẽ lại tìm cho anh mối khác.

    - Tại sao anh lại đồng ý giúp tôi? - Nattalia vân vê ống mút ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện, anh ta chậm dãi nhấp một ngụm coffee, rồi đặt tay lên bàn nhìn cô.

    - Tôi không giúp cô, một cuộc làm ăn thôi.

    Câu nói đầy ẩn ý, Nattalia không hiểu anh ta có ý gì? Cũng không quan tâm anh ta có ý gì, dù sao cũng thoát được gánh nợ.

    Trên đường trở về nhà, đi qua đoạn đường khá vắng, tự nhiên muốn hít thở không kí trong lành, Loúi Hoàng cho xe đi chậm lại, hạ cửa kính xuống, không hiểu đã bao lâu anh ta mới dừng lại một chút, tận hưởng một chút cái cảm giác thư giãn trong lành như vậy, mọi thứ cứ tĩnh lặng như thế cho đến khi có tiếng cãi cọ bên đường, liếc mắt nhìn sang thấy bóng một cô gái dáng người có vẻ ngon nghẻ đang giằng có với một người đàn ông, khẽ nhếch mép cười, trong đầu thoáng qua một suy nghĩ chắc đó là cô gái ngành đang bị gã kia quỵt tiền nên xảy ra tranh chấp, loại người này anh không muốn dây vào, nhấn chân ga, cho xe lao đi, nhưng bỗng khựng lại, nhìn qua gương chiếu hậu, khuôn mặt cô ta có vẻ quen quen.

    - Đưa tiền đây, mày muốn làm phản hả đồ con gái mất nết này, tao là bố mày đấy. Đưa đây mau, đừng để cái mặt mày mai lên trang nhất. - Vừa nói lão vừa đẩy cô gái ngã xuống đường, cô ta đau đớn, phản kháng yếu ớt.

    - Làm ơn, đừng làm hại tôi mà, làm ơn..

    Khi lão định dơ chân đạp vào người cô thì bị anh ta tóm ấy cổ chân, bị động lão rít lên, chưa kịp nói tiếng nào thì bị người đó đẩy ra ngã xuống đất, có vẻ khá đau, nhưng so với cô gái thì không là gì cả. Thấy có người tới cô vội vàng dùng túi xách che mặt, còn lão kia lồm cồm bò dậy toan sinh sự, Louis Hoàng quăng cho hắn một nắm tiền rồi bảo hắn xéo đi, vội vàng nhặt những đồng tiền rồi liếc mắt nhìn cô gái một cái liền dặt dẹo bỏ đi miệng lão vẫn lẩm bẩm mấy câu chửi thề tục tĩu.

    Anh ta tiến lại gần cô gái, cô càng thu người lại, lùi về phía sau đến khi chạm vào tường không còn đường lui nữa, cô hoảng hốt, sợ hãi người run lên, miệng liên tục cầu xin đừng làm hại mình, tay vẫn che mặt, cố gắng vùng vẫy khi bị anh ta tóm lấy cổ tay.

    - Không sao nữa rồi, là tôi. Được rồi, được rồi, tôi đưa cô đi bệnh viện.

    - Tôi không đi bệnh viện, không đi bệnh viện. - Tay nắm chặt, người run lên bần bật, miệng nói như muốn gào lên với Luois Hoàng.

    - Được rồi, không đi bệnh viện. Anh ta ôm cô ấy, vỗ nhẹ vào lưng trấn an cô ấy, nghe thấy giọng anh ta, cô không còn vùng vẫy nữa, chỉ nấc lên thành tiếng, tay bấu chặt vào áo anh ta. Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cô ấy trong bộ dạng đáng thương như vậy.

    Đưa cô ấy về nhà mình, bôi thuốc vào vết thương cho cô ấy, anh ta ngồi xuống ngay dưới chân cô ấy, nhìn cô ấy, ngại ngùng, cô quay đi, tránh ánh nhìn của anh.

    - Ông ấy là chồng của mẹ tôi. Khi nào hết tiền uống rượu sẽ đến tìm tôi, tôi sợ ông ta.

    - Rồi cô cứ để chuyện này tiếp diễn?

    - Nếu không cho ông ta sẽ hủy hoại tôi, giống như mẹ tôi cho đến chết, tôi sợ. Làm ơn đừng để ai biết điều này. Tôi xin anh đấy. Tôi không cần anh thương hại, không cần ai thương hại, đừng xen vào chuyện của tôi nữa. Hôm nay cảm ơn anh. Tôi đã gọi quản lý rồi, một lát nữa anh ấy sẽ đến đưa tôi về.

    Im lặng, trở lại ghế ngồi, anh ta không hiểu cô gái này là bị đánh nhiều quá đến ngu người đi rồi hay còn có lí do gì mà người nổi tiếng như cô ta lại có thể chấp nhận để một người đàn ông khố rách áo ôm như ông ta hành hạ uy hiếp.

    Chuyện của Liza, không có nhiều người biết, duy chỉ có cô và người quản lý của cô là biết mọi chuyện rõ dàng, người đàn ông đánh đập cô lúc đó là bố dượng của cô, năm cô 10 tuổi mẹ cô đi bước nữa, những tưởng tìm cho cô một gia đình hạnh phúc, nhưng không ngờ rằng kể từ lúc đó cuộc đời cô chính thức bước chân vào địa ngục. Lúc đầu khi mới về ở cùng nhau ông ta luôn tỏ ra là một người cha tốt, yêu thương mẹ con cô, nhưng không ai ngờ đó chỉ là cái cớ cho mục đích của ông ta, dần dà mẹ cô bận công việc bên ngoài nên thời gian dành cho cô ít hơn, chỉ có ông ta ở cùng cô, rồi ngày đó cũng đến, ông ta giở trò đồi bại với cô, sợ hãi, nhưng không dám nói với ai, ngay cả với mẹ cũng không dám vì ông ta dọa nếu dám nói nửa lời sẽ giết cả mẹ lẫn con, vì thế cô âm thầm chịu đựng chỉ đến khi phát hiện con gái có dấu hiệu hoảng loạn khác thường đưa cô đến gặp bác sĩ mới bàng hoàng nhận ra cô bị xâm hại, mà kẻ khốn đó không ai khác chính là bố dượng của cô.

    - Báo cảnh sát đi. Không thể nhìn em bị hành hạ mãi như thế này được. - Anh chàng quản lý bóng lọng của cô phẫn uất tay ôm vô lăng người quay lại phía cô đang ngồi mệt mỏi mà nói.

    - Không được, không thể để ai biết chuyện này được, em không chịu được, làm ơn.

    - Còn anh ta?

    Mở tròn mắt khi nghe người quản lý nhắc đến anh ta, cô hơi ngẩng đầu lên rồi nhanh chóng cúi xuống, khẽ lắc đầu. Cô nghĩ anh ta không phải loại người mang chuyện của người khác ra để bàn tán.

    Liza sợ mọi người sẽ biết những chuyện đáng xấu hổ như vậy sẽ làm sụp đổ mất hình tương kiêu sa bao lâu nay cô gây dựng được trong lòng người hâm mộ vì vậy luôn cắn răng chịu đựng sự giày vò, yêu sách của ông bố dượng.

    Gọi một cuộc điện thoại cho ai đó, Louis Hoàng gác máy, tay đan vào nhau, trầm ngâm ngồi suy nghĩ điều gì đó, cho đến khi Anh Phương tiến vào, cô ta khoanh tay đứng trước mặt, nghiêng đầu nhìn anh ta:

    - Suy nghĩ gì vậy? Đang nhớ cô người yêu mắt xanh sao?

    - Giờ cô còn quản cả chuyện đời tư riêng của tôi nữa sao?

    - Thật không ngờ cô ta cũng đào hoa quá đó, hết có hôn ước với dòng dõi hoàng gia, lại có quan hệ yêu đương với giám đốc điều hành Louis Wedding. Anh cũng kín tiếng quá.

    Liếc mắt nhìn cô ta một cái, rồi nhếch mép cười, Louis Hoàng lên tiếng:

    - Cô cũng rảnh thật, không lo làm việc suốt ngày tới lui lo chuyện của người khác. Chi bằng bớt tạo nghiệp một chút, tích đức hành thiện đi. Cảm ơn, nhờ cô nhắc tôi mới nhớ ra, phải đi đòi quyền lợi đã, thế nhé, tôi đi trước, cô ở lại thong thả. Về thì đóng giúp cái cửa.

    Nói rồi anh ta nhanh chóng lấy áo khoác thong thả rời đi, không quên vẫy tay tạm biệt cô theo kiểu chế diễu mà không thèm nhìn sắc mặt khó chịu của Anh Phương lúc này.
     
  3. Bodhi

    Messages:
    10
    Chương 22: Đông Cung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Áo cưới Thiên đường.

    - Đến rồi sao? Anh cũng nhanh quá vậy? - Hải Băng ngước mắt nhìn người vừa bước vào, cô cất tập bản thảo sang một bên, nghiêng đầu nhìn anh ta.

    - Tôi đến đòi quyền lợi của mình thôi, không phiền chứ?

    - Nếu giờ nói là phiền thì anh đi về chắc? - Nói đoạn thấy Louis Hoàng quay người đi Hải Băng nhổm dậy dơ tay lên. - Ế, đùa thôi mà. Đừng về thật chứ.

    - Thì tôi cũng đùa cô thôi mà. Nhưng tôi muốn thay đổi điều kiện đã thỏa thuận trước đó. - Ngồi xuống trước mặt cô anh ta thong thả nói.

    - Này, anh đừng yêu sách nhá, tôi đã đồng ý cho anh cùng hợp tác trong dự án lần này là quá đáng lắm rồi nhé. - Hải Băng nhảy dựng lên khi nghe Louis Hoàng đòi đổi điều kiện trao đổi.

    - So với hạnh phúc cả đời của bạn thân cô thì điều này chỉ như muốn bỏ bể thôi, yên tâm không làm khó cô.

    Nhìn anh ta với ánh mắt dò xét đầy nghi ngờ, nhưng vẫn đồng ý nghe xem điều kiện anh ta muốn đổi là gì, Hải Băng tròn mắt nhìn anh ta đầy ngạc nhiên, vừa nghe vừa há mồm tròn mắt gật đầu lia lịa, bản mặt cô lúc này khiến người đối diện cũng không nhịn được cười. Cái bản mặt đậm chất trẻ ngơ.

    - Này, này, nghe có hiểu được không mà cứ gật gật, mặt đần ra thế? - Louis Hoàng nhíu mày nhìn cô

    - Hiểu, hiểu mà, à không hiểu, sao anh lại làm vậy?

    - Sau này sẽ nói cho em biết sau. Oke, không làm khó em chứ?

    - Hì! Không khó, không khó, cái này dễ em đáp ứng được. - Hải Băng cười tít, tay xua xua làm ra điệu không vấn đề gì.

    Giải quyết được vấn đề, lại có lợi, Hải Băng thích điều đó, dù mục đích của Louis Hoàng là gì thì cũng không bất lợi cho cô và áo cưới Thiên đường, cô đáp ứng được. Nhìn bộ dạng thích thú của cô anh ta không biết phải nói gì hơn, chỉ biết mỉm cười lắc đầu, dù sao thì mục đích ban đầu của anh ta cũng chẳng phải muốn đòi hỏi gì từ cô, chẳng qua là do cô cố chấp đòi trả ơn, không muốn mắc nợ ân tình từ anh ta nên mới tìm cái điều kiện gì đó đại đi để trao đổi với cô, nhưng nay anh ta đã tìm được mục đích khác mà theo như anh ta thấy là tốt hơn nên lấy nó làm điều kiện trao đổi vì đã giúp Nat thoát được vụ hôn ước kia.

    Vốn bản tính tò mò, lại không hiểu quan hệ của Liza và Louis Hoàng là gì mà khiến anh ta phải làm như vậy, hải Băng quyết trí thám thính xem giữa họ là gì. Cô để ý Liza nhiều hơn, nhưng tuyệt nhiên không thấy có bóng dáng Louis Hoàng lảng vảng qua, bình thường cũng ít khi để ý đến chuyện đời tư của người mẫu cho lắm nếu như họ không làm gì ảnh hưởng đến công việc, nhưng lần này cô nàng lại có sự quan tâm hơi đặc biệt.

    - Đông cung? Ồ, cô cũng xem thể loại phim này sao? - Trong lúc nghỉ trưa, thấy Liza ngồi một mình Hải Băng liền le ve lại gần, thấy cô tới, cô ấy chỉ ngước mắt lên một cái rồi khẽ gật đầu, lại lạnh lùng xem phim của mình.

    - Nghe nói phim này ngược tâm lắm, xem ám ảnh lắm hả.

    - Nếu cuộc đời cô còn ngược hơn cả phim thì không có bộ phim nào ám ảnh được cô hết.

    Tắt điện thoại, bỏ vào túi xách, Liza nhìn Hải Băng, ánh nhìn của cô có cái gì đó khiến Hải Băng sờ sợ, chỉ biết gật đầu, thoáng nhìn xuống, thấy trên cổ tay Liza có vết bầm, theo phản xạ, cô nhanh chóng cầm lấy tay cô ấy, bị bất ngờ, Liza cố giật tay ra khỏi tay cô, lùi lại một bước.

    - Làm cái gì vậy? - Liza nắm lấy cổ tay mình, ánh mắt phòng vệ nhìn Hải Băng.

    - Tôi không có ý gì, chỉ là vết tím trên tay cô, để tôi lấy đá trườm cho nhé. - Hải Băng nhanh chóng chạy đi trước sự ngạc nhiên của Liza, cô ấy ngồi phịch xuống, nhìn theo bóng Hải Băng, chưa đầy một phút sau cô quay trở lại với túi chườm lạnh, đưa ra trước mặt Liza, ngước mắt nhìn Hải Băng, không để cô ấy kịp phản ứng, Hải Băng nhanh nhảu kéo tay Liza về phía mình, đặt túi chườm vào cổ tay cô ấy, mắt chăm chú nhìn, miệng nói:

    - Tôi nói cho cô nghe, người mẫu các cô nên chú ý thân thể mình một chút, da cô trắng như vậy, vết bầm lại càng lộ rõ, người tử tế thì không sao, đám báo lá cải mà thấy lại có tít này tít nọ ngay. Mà sao bị bầm vậy? - Hải Băng ngước mắt nhìn Liza, khuôn mặt cô ấy chợt biến sắc, tự mình cầm lấy túi chườm, miệng nói không sao rồi nhanh chóng rời đi trước sự ngơ ngác khó hiểu của Hải Băng:

    - Mình chỉ là muốn tốt với cô ấy một chút thôi mà, có cần thiết phải phòng vệ như vậy không? Quái lạ. - Hải Băng miệng lẩm bẩm, mắt vẫn nhìn theo bóng Liza rời đi.

    Sau bữa tối, Hải Băng lười biếng nằm dài trên sofa mặc cho anh chàng chăm chỉ Tuấn Phong rửa bát, cô suy nghĩ mông lung không hiểu Liza là như thế nào, giữa cô ta và Louis Hoàng là mối quan hệ gì? Vết bầm trên tay cô ấy có khi nào do Louis Hoàng gây ra, có khi nào mối quan hệ của họ giống như trên mạng xã hội người ta vẫn hay đăng tải đầy ra, cô ấy bị anh ta bạo hành? Nghĩ như vậy, cô nàng bật dậy như tôm, khiến Tuấn Phong cũng phải quay sang nhìn cô, cô cười toe nhìn lại anh rồi nhanh chóng đặt chiếc gối ôm xuống ghế, tiến lại phía anh, vòng tay ôm sau lưng, áp má vào tấm lưng vừa rộng vừa ấm của anh, có chút khựng lại, anh khẽ nghiêng đầu nhìn cô:

    - Sao vậy? Định tạo phản hả?

    - Hứ, liệu có khi nào anh đánh em không?

    - Ngốc, sao hỏi mấy câu như vậy? Anh có quyền gì đánh em? Trên thế giới này không ai có quyền đánh em trừ bố mẹ em, chỉ người sinh ra em mới có quyền động vào em. Anh không bao giờ làm tổn thương em, ngoan đừng suy nghĩ linh tinh. Lại có chuyện gì ảnh hưởng đến tâm trí người yêu anh sao? Tuấn Phong quay người, ôm lấy eo cô, dựa trán mình vào trán cô âu yếm nhìn cô.

    - Em vốn không hiểu Hoàng Anh Minh đó là ý gì? Tự nhiên bảo em gia hạn hợp đồng với Liza thêm một năm, còn nhờ em để ý đến cô ấy, còn nữa hôm nay em thấy trên tay cô ấy có vết bầm nên có chút chút băn khoăn. Hải Băng trầm ngâm.

    - Theo những gì anh biết thì một người đàn ông tự nhiên quan tâm đặc biệt đến cô gái nào đó một là muốn lợi dụng cô ta, hai là anh ta có tình cảm đặc biết với cô ta. - Tuấn Phong gật gù.

    - Vậy, chắc chắn anh ta lợi dụng cô ấy, bạo hành cô ấy nên mới có vết thương kia, thật là nham hiểm quá quắt mà, em quên mất vết sẹo này cũng do anh ta mà ra, uổng công em còn nghĩ tốt cho anh ta. Hải Băng nghiến răng, nheo mắt hình viên đạn mà đay nghiến Hoàng Anh Minh.

    - Chưa chắc, chúng ta là người ngoài cuộc, còn chưa rõ thực hư như thế nào nên không thể đoán bừa được, cần quan sát thêm, với cả từ khi nào em lại thân với anh ta vậy? - Tuấn Phong lại trầm ngâm suy luận, thấy có lý Hải Băng cũng gật gù theo.

    - Không thân, làm ăn thôi. – Cô tỉnh bơ đáp rồi trở về ghế sofa ngồi.

    Hải Băng đơn giản, thường hay suy nghĩ theo một chiều những gì mà cô nhìn thấy nên thường có phán đoán không được chính xác cho lắm, mọi thắc mắc khó hiểu cô đều là tìm đến Tuấn Phong, đối với cô mọi chuyện chỉ cần có anh đều được giải quyết hết.

    Nhìn lên đồng hồ đã hơn mười giờ tối, Tuấn Phong đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc Hải Băng nhẹ nhàng nói:

    - Muộn rồi, anh đưa em về.

    - Ồ, đã hơn mười giờ rồi sao? Mới xem được có mấy tập phim thôi à.

    - Từ khi nào em lại xem mấy phim kiểu này vậy? - Tuấn Phong nheo mắt nhìn vào màn hình điện thoại của cô đang chiếu đoạn phim "Đông Cung".

    - Em thấy Liza xem nên muốn xem thử, đúng là đau lòng ngược tâm như thiên hạ đồn. Kem!

    - Hử? - Tuấn Phong nhíu mày nhìn cô khi tự nhiên bị Hải Băng gọi giật cục như vậy.

    - Có khi nào anh giống Ngân đù (biệt danh mà cộng đồng mạng đặt cho nam chính trong phim Đông Cung) quên mất em mà đi yêu người con gái khác không?

    - Có yêu nổi người khác nữa không ta? Một cô gái ngốc như em chiếm hết cả trái tim chưa đến bốn lạng rưỡi của anh rồi, liệu còn chỗ cho người khác nữa không? - Tuấn Phong nhéo mũi cô.

    - Từ khi nào anh biết nói mấy câu sến sẩm này vậy? Nếu như có một ngày anh thật sự quên mất em mà yêu người khác, em sẽ đợi đến khi anh nhớ ra rồi sẽ biến mất cho anh đi tìm. - Hải Băng chu mỏ lên, mắt chớp chớp nghiêng đầu nhìn anh, bất giác bị anh túm lấy đặt nụ hôn lên môi cô, mở tròn mắt nhìn anh, lại bị anh thừa cơ lợi dụng mà.

    Tuấn Phong đưa cô trờ về nhà, vô tình bị mẹ cô nhìn thấy, nhìn thấy hình ảnh hai người tay trong tay tạm biệt nhau bà giận đến tím mặt, túi rác đang cầm trên tay cũng làm rơi phịch xuống đất, cả hai người cùng quay đầu lại, hoảng hốt nhìn bà, Tuấn Phong vừa định buông tay ra thì Hải Băng nắm chặt lấy bàn tay anh, anh sững sờ nhìn cô, mẹ cô sững sờ nhìn hai người, cô là muốn tạo phản thật sự đây mà.

    - Em!

    - Em tự lo được, anh về cẩn thận. - Nói rồi cô mỉm cười với anh, vỗ vỗ lên bàn tay anh rồi buông ra, quay người về phía cổng nhà cúi đầu chào mẹ mình rồi đi thẳng vào trong.

    - Con chào dì. - Tuấn Phong chào bà Lan rồi nhanh chóng trở lại xe và rời đi.

    Bà Lan không nói gì, chỉ im lặng liếc nhìn Tuấn Phong một cái rồi rảo bước thật nhanh đi vào nhà, Hải Băng đã ngồi sẵn chờ bà ở bàn, cô biết không thể trốn tránh mãi được nên lần này quyết tâm nói chuyện nghiêm túc với bà về chuyện này.

    - Con có gì muốn giải thích không? Mẹ phải như thế nào nữa con mới chịu tránh xa cái thằng đó ra?

    - Kem có gì không tốt? Không phải trước đây mẹ từng yêu quý anh ấy sao?

    - Con đừng mang chuyện trước đây ra làm cái cớ, giờ con xem nó như thế nào? Đường sáng không đi lại đi đâm đầu vào mấy cái nơi đầy rẫy tệ nạn ấy? Con có từng nghĩ vì nó mà mẹ đã phải dành con với tử thần không? Nếu như chuyện đó xảy ra một lần nữa thì người làm mẹ này phải như thế sao? - Người bà Lan run lên bần bật, có vẻ như bà rất giận cô.

    - Đó là chuyện ngoài ý muốn mà mẹ, vết thương này cũng không phải do anh ấy gây ra, mẹ đừng để bụng chuyện quá khứ nữa được không? Không phải con đang khỏe mạnh trước mặt mẹ hay sao? - Nắm lấy bàn tay bà cô trấn an.

    - Hứa với mẹ, tránh xa nó ra, đừng qua lại với Phong nữa được không Min?

    - Mẹ, con yêu anh ấy. - Cô đứng phắt dậy, lùi lại một bước, nhìn mẹ mình bằng ánh mắt kiên định.

    Thấy có tiếng ồn ào, bố cô cùng Hải Huệ, Nattalia nhanh chóng xuống phòng khách, nhận thấy có chuyện bất thường, ông Dũng đặt tay lên vai bà Lan có ý muốn bà bình tĩnh, còn hai cô gái kéo Hải Băng sang một bên.

    - Nếu con còn ngoan cố qua lại với nó, thì không cần phải đến áo cưới Thiên đường nữa, mẹ sẽ thay con gửi đơn xin thôi việc, thử xem Chu Ngọc Hà đó có giữ nổi con không? Nếu cô ta không quản được con mình thì cũng đừng hòng dùng con gái người khác làm việc cho mình.

    - Mẹ! Mẹ đừng ép người quá đáng như vậy được không? - Hải Băng gắt lên, Hải Huệ phải gìm cô lại.

    - Có chuyện gì từ từ nói với nhau, đêm hôm rồi, hai mẹ con ầm ĩ lên như vậy, ông bà tỉnh giấc lại không hay. Nào Huệ đưa chị con về phòng đi, có vấn đề gì mai cả hai mẹ con bình tĩnh lại cùng nói, em cũng đừng xúc động quá. - Ông Dũng lúc này mới lên tiếng can ngăn, từ câu nói qua lại của hai mẹ con ông cũng phần nào đoán biết được chuyện gì đang xảy ra và có liên quan đến ai, chuyện của con gái và con trai nuôi ông là người hiểu rõ, chỉ là không ngờ nó lại là sự đả kích lớn đối với vợ ông như vậy. Ông đưa vợ mình trở về phòng, hất hàm ra hiệu cho hai cô gái nhanh chóng đưa Hải băng rời đi.

    - Thật là tốt quá rồi, định tạo phản thật rồi, mất bao công sức giấu diếm mà giờ lộ rồi, tình hình này biến căng lắm. - Nattalia cằn nhằn.

    - Dừng. Nói nhiều thế để làm gì? Trước sau gì cũng sẽ có ngày hôm nay thôi. Chết sớm đầu thai sớm, không tin là không làm mẹ mềm lòng. - Hải Băng kiên định trước sự ngạc nhiên của hai cô gái, họ những tưởng cô nàng sẽ ủ rũ khóc lóc cầu xin cách giải vây nhưng sự mạnh mẽ này quả là ngoài sức tưởng tượng. Cả hai cùng dơ ngón cái lên làm ra vẻ khen ngợi cho hành động quả cảm này của cô.

    Sáng ngày ra, Hải Băng là người ra khỏi phòng cuối cùng, nhưng mẹ cô đã khóa cửa từ bên ngoài, cố tình không cho cô ra khỏi nhà, lúc đầu còn tưởng là đùa nhưng không ngờ là thật, cô vừa bực tức vừa bất lực ngồi phịch xuống sàn nhà, mắt trân trân nhìn cánh cửa vô tri kia, thật không thể tin được mẹ lại làm ra hạ sách này với cô, mặc cho cô gọi điện cầu cứu nhưng không ai trong nhà dám làm gì, ngoại trừ ông bà ngoại cô chưa biết chuyện.

    Chuyện Hải Băng bị nhốt trong phòng cuối cùng cũng đến tai Tuấn Phong, anh ngay lập tức muốn đến tìm cô nhưng bị ngăn lại.

    - Anh mà đến lúc này chắc chắn xảy ra án mạng. - Hải Anh túm lấy cánh tay anh mà giữ lại.

    - Đúng, chúng ta cần có kế sách tấc chiến hoàn hảo. - Nattalia gật gù.

    - Rồi sao? - Tuấn Phong lạnh lùng nhìn hai người

    - Em biết một người có thể giúp anh. - Bảo Trâm dơ tay lên, cả sau con mắt đổ dồn về phía cô chờ đợi.

    Trong khi đó vừa hay lúc ông Hải, ông ngoại Hải Băng đi tập thể dục về, thấy tiếng đập cửa từ phòng Hải Băng liền lại gần xem có chuyện gì, vừa tới gần lại thấy có cái khóa to đùng đang khóa bên ngoài, với kinh nghiệm của một trung tướng công an ông đoán biết ngay là có chuyện.

    - Ai ở trong đó vậy? - Ông gõ cửa.

    - Ông ngoại, con này, ông cứu con, con bị mẹ nhốt trong này, con bị muộn giờ làm rồi. – Hạ thấp giọng một chút, lại cái giọng mè nheo nhõng nhẽo của cô.

    - Ông không có chìa khóa. - Ông Hải nhìn chiếc khóa to vật trên cửa lắc đầu.

    - Hu hu, ông ông dùng cái gì mở ra cho con đi, giống như trên phim người ta vẫn thường hay chiếu ấy, mấy chú công an giỏi cái này lắm mà, ông ngoại giỏi nhất.

    - Con bé này, chỉ có bọn trộm đạo mới làm mấy cái trò cậy khóa phá cửa ấy thôi chứ.

    - Ông thương con nhất mà, ông ngoại giỏi nhất mà, con thấy trong phim người ta hay lấy cái gì nhọn nhọn cậy khóa tách một cái là ra mà.. á. - Cửa mở toang khi cô nàng vừa kịp dứt lời, mắt long lanh nhìn ông đầy cảm kích.

    - Ông mà xếp thứ hai không tên đạo trích nào dám đứng thứ nhất đâu ạ.. À à con nhầm không ai dám đứng nhất. - Hải Băng ôm lấy tay ông mà nịnh bợ, ông mỉm cười xoa đầu cô, vừa định hỏi vì lý do gì mà bị nhốt thì bà ngoại cô tiến vào cùng vài người nữa.

    - Xem ai đến này. - Bà Vân vui vẻ bước vào cùng con gái bà, bà Ngọc Hà, kéo theo sau là cả đội Hải Anh đi cùng, cảnh tượng giống như đi cướp người vậy, Hải Băng há miệng tròn mắt nhìn mọi người, Hải Anh nhanh nhảu nháy mắt với cô.

    - Mấy người làm gì kéo nhau đến nhà tôi đông thế này? - Cùng lúc đó bà Lan và chồng vừa đi chợ về, nhìn thấy bà tụi nhỏ đều bị giật mình, cúi chào hai vợ chồng bà rồi dạt hết sang một bên, thấy có biến căng bà Ngọc Hà lúc này mới lên tiếng

    - Tôi là muốn đến đưa nhân viên của mình trở về làm việc. Cậu không phiền chứ?

    - Phiền, đơn xin nghỉ của nó sẽ sớm được chuyển đến cho cậu, con gái tôi không làm việc cho cậu nữa. - Bà Lan liếc mắt nhìn bà Hà mà quả quyết.

    Vẻ mặt của mọi người lúc này đều vô cùng căng thẳng, khi đó ông Hải mới lên tiếng, phá vỡ bầu không khí đang căng lên như dây đàn trong căn nhà lúc này

    - Đang có chuyện gì xảy ra ở đây vậy hai đứa? Bố đang định hỏi con tại sao lại nhốt Min trong phòng? Con bé có phải tù nhân đâu?

    - Đúng đó, bố ngoại* nói chí phải ạ. - Nattalia dơ ngón tay cái lên tán thành lời nói của ông, trong khi đó bọn còn lại cũng gật đầu lia lịa.

    *Cách Nattalia gọi ông ngoại của Hải Băng, bà ngoại cô sẽ gọi là "mẹ ngoại" ngôn ngữ đặc biệt do cô nàng tự sáng tạo ra.

    - Bố, đây là chuyện của con và con gái con, con xin phép tự dạy bảo cháu. - Bà Lan quả quyết khiến ông Hải trau mày, ông nhìn sang con rể mình, bố Hải Băng ái ngại khẽ lắc đầu.

    - Bố, vì quan hệ của Min và Phong mà Diệu Lan không cho con bé đến công ty, bố mẹ xem cô ấy làm như vậy có thỏa đáng không ạ? Mà Phong nhà con có chỗ nào không tốt mà cô ấy cấm cản bọn trẻ chứ? - Bà Ngọc Hà bất bình lên tiếng, lúc này Hải Băng đã bám lấy cánh tay bà từ lúc nào không hay.

    Bà Diệu Lan liếc mắt nhìn bà Ngọc Hà, mọi con mắt trong ngôi nhà đều đổ dồn về phía bà Lan, bố mẹ bà nhìn bà chờ đợi lời giải thích. Bất giác bà như bị dồn vào đường cùng, trân mắt nhìn mọi người:

    - Con chỉ muốn bảo vệ con gái mình thì có gì sai chứ? Tôi là không muốn con bé dính dáng gì đến con trai cậu đấy thì sao nào? Tôi là không muốn con gái mình có quan hệ gì với con trai cậu đấy thì sao nào? Mọi người không thấy hai đứa nó ở bên nhau là không có chuyện gì tốt đẹp hết hay sao? - Bà Lan run lên vì tức giận.

    - Phong nhà tôi có gì không tốt mà cậu ghét nó đến vậy? - Bà Ngọc Hà mặt biến sắc, tay nắm chặt nhìn bà Diệu Lan.

    - Tốt? Vì ai mà con gái tôi phải mang trên người vết sẹo lớn đến vậy? Vì ai mà suốt bảy năm trời tôi phải đẩy nó ra xa vòng tay của mình? Vì ai mà con tôi sinh ra thiếu chút nữa là không có cha? Vì ai? Còn không phải là vì đứa con do cô sinh ra hay sao? Cái gì cũng là tôi không tốt, cái gì từ cô cũng đều tốt hết?

    Bà Diệu Lan phẫn uất vừa khóc vừa gân cổ gào lên, lần này bà thật sự bị mất bình tĩnh, ông Dũng phải đỡ lấy bà, mọi người đều sững sờ nhìn bà, bà Ngọc Hà đau đớn ôm lấy ngực, mắt nhòe đi từ lúc nào, miệng lẩm lẩm:

    - Cậu, thì ra vẫn luôn để bụng chuyện quá khứ? Tại sao?

    Bà Vân nắm lấy cánh tay ông Hải, bà không ngờ đến giờ con gái nuôi của bà vẫn còn giữ những chuyện xảy ra trong quá khứ mà không buông bỏ được, để ảnh hưởng tới thế hệ sau như vậy, ông vỗ vỗ nhẹ lên bàn tay bà tỏ ý trấn an, ông nhìn bà, ánh mắt như muốn nói để chuyện này cho ông lo.

    - Lan, nếu con đã nhắc đến chuyện quá khứ, bố sẽ nói lại với con một lần nữa, hi vọng đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta nhắc đến chuyện này, bố tưởng sẽ không bao giờ phải nhắc lại nó nữa, nhưng thật không ngờ vẫn phải nhắc tới, lại trước mặt bọn trẻ như vậy.

    Bà Vân giữ tay ông lại lắc đầu, tỏ ý muốn ông đừng nói nữa nhưng những gì ông đã quyết đều sẽ làm, đưa bà ngồi xuông ghế ông tiếp tục nói trong sự chờ đợi của đám trẻ còn chưa hiểu chuyện mà người lớn nói đến là gì?

    - Con không thử nghĩ xem trong khi con gái con được sinh ra trong tình yêu thương của cả gia đình, của Nguyên mặc dù khi đó không có bố nó, trong khi đó Ngọc Hà và con của nó phải khổ sở như thế nào ở nơi đất khách quê người? Vì ai mà thằng bé sinh ra còn không biết mặt bố? Không nhận được tình yêu của người cha, của gia đình trong những năm tháng đầu đời? Người phải hận phải ghét là mẹ con nó đâu phải con? Dù không phải bậc sinh thành nhưng chúng ta cũng nuôi dạy con rất tốt mà tại sao không thể dạy con được sự chấp nhận? Bao dung? Bố thấy có lỗi với bố mẹ con khi mà họ trả lại cho bố mẹ người con gái được nuôi dạy có sự khoan dung độ lượng như vậy, mà chúng tôi trả lại cho họ đứa con gái ích kỉ, nhỏ nhen như thế này? - Ông Hải đau khổ đưa tay kẽ lau nhanh giọt nước mắt trên không mặt đã có nhiều dấu vết của thời gian, tất cả im lặng nhìn ông, bà Ngọc Hà nhìn ông đầy cảm kích, ông đã nói rõ được nỗi lòng của bà, ông Dũng nhìn ông đầy ân hận, ông cũng có lỗi trong chuyện này, nếu ngày đó ông nhẫn nại hơn, suy nghĩ kỹ hơn thì cũng không đến mức con gái sinh ra phải nhận người khác làm cha.

    - Tại sao? Tại sao? Con đã lấy đi nhiều thứ của anh ấy như vậy? Lâu nay không ai nói với con điều đó. - Hải Băng lùi lại một bước, đau đớn, nước mắt vô thức rơi không sao cầm lại được, người cô run lên, bà Lan đưa tay về phía cô, cô lại lùi lại thêm một bước nữa, rồi bỏ chạy.

    Khi mà mọi người đuổi theo cô thì bà Diệu Lan đã không còn đứng vững nữa, bà gục gối xuống sàn, đau đớn, nước mắt rơi, tự trách bản thân, không biết mình đã làm ra cái gì thế này, bà quên mất rằng hậu quả sẽ thế nào nếu Hải Băng biết chuyện này, cô sẽ tổn thương ra sao, bị đả kích lớn thế nào?

    - Anh à, em sai rồi sao? Con gái chúng ta. - Bà bấu víu lấy chồng mình hoảng loạn.

    - Được rồi, được rồi. Anh đưa em về phòng, con gái anh sẽ lo, nào. - Ông xót xa đỡ bà dậy.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...