"Duyên số không phải là một con đường thẳng có vạch xuất phát và vạch về đích để chúng ta có thể deẽ dàng tham gia vào đường đua. Duyên số đôi khi là một vòng lặp, hoặc là một cung đường ngoằn nghèo vô tận. Trên cung đường đó, có những người được sắp đặt sẽ đến, và cũng có những người được sắp đặt sẽ dừng chân nghỉ ngơi đôi chút, sau đó họ rời đi. Việc của chúng ta chính là mở rộng lòng mình và đón chờ những điều mới mẻ, tiếp nhận những thương yêu và trao đi yêu thương không một chút phàn nàn."
Truyện bao gồm 4 phần và 36 chương.
Phần một: Một cuộc tình đã mất
Phần hai: Tỉnh táo mà yêu
Phần ba: Sau những cuộc tình
Phần bốn: Ngày mai sẽ khác
"Từ sâu thẳm trong tâm hồn mình, bất cứ cô gái nào cũng đều khao khát được yêu thương."
Hay thật ra chỉ còn nỗi nhớ đơn phương, từ phía một người mãi ấp ôm một bóng hình quá khứ?
Chúng ta đã làm gì giữa cuộc đời đầy thử thách này? Chúng ta gặp nhau như một sự chắp nối của những mỗi duyên không tròn vẹn rồi ùa vào nhau quên hết lý trí và để cho đam mê chiếm hữu. Và rồi chúng ta rời xa nhau như những nốt lặng khiêm nhường trên một khuông nhạc của bản tình ca vừa dứt.
Cái đau đáu trong tình yêu thầm lặng mà chúng ta đã từng có với nhau đủ để khi nghĩ lại con tim này hẫng một nhịp. Chúng ta từng bất chấp nhiều thứ để được ở cạnh, nhưng rồi lại chỉ vì vài điều nhỏ nhoi mà dứt áo rời xa.
Đã bao giờ người tự hỏi, tình yêu của chúng ta sao dễ dàng mà cũng đau đớn đến thế? Không sợ mưa gió bão giật, mà lại sợ một lần trân trở của trái tim mong manh..
Có những đêm mưa rả rích ngoài hiên, hai đứa nằm gối đầu nghe mưa mà khe khẽ hát, hoặc kể những câu chuyện điên khùng. Thế giới như thu bé lại vừa bằng một hộp diêm, chính là căn phòng nhỏ xíu này.
Có những bình minh của một mùa hè xa xôi nào đó chói chang và rực rõ, hai ta cùng đứng đón nắng ngoài ban công, tưới tắm cho những chậu hoa hồng. Chúng ta ngước mắt lên trời cao ước ao trở thành loài chim hoang dã, vút cánh bay khi đời chẳng chút muộn phiền.
Có những ngày chúng ta thảnh thơi tươi vui như đứa trẻ, là những buổi chiều khi một trong hai trở về sớm và chuẩn bị cho một bữa tối ấm cúng. Em ngồi đợi cơm anh nấu và thủ thỉ kể về một ngày dài, anh xắn tay áo như một đầu bếp rất nghệ, để rồi cùng cười nhăn nhở khi món ăn quái gở chẳng ra gì.
Người còn nhớ không, đã có những ngày chúng ta yêu nhau bình yên như thế đấy! Vậy mà lại chọn cách rời xa nhau, những phút giây tưởng bình yên miên viễn ấy cuối cùng đã chẳng thể là một chiếc neo cho tình yêu chúng ta tựa vào.
Trong em vẫn tin rằng, nếu thời gian có quay trở lại, chắc con tim này vẫn sẽ vì người mà thổn thức. Chắc khối óc này vẫn sẽ vì người mà cuồng si. Chắc thân thể này vẫn vì người mà run rẩy.
Em vẫn luôn nuôi một hy vọng, nếu thời gian có quay trở lại, chuyện tình cảm của mình vẫn có những khoảnh khắc như một cuốn phim tình yêu êm đềm và hạnh phúc như vậy.
Chỉ tiếc là khi qua mùa là rụng, khi những cành cây khẳng khiu đơm lộc mới xanh biêng biếc, cũng là khi tình yêu vụng dại này được chôn cất sâu hơn. Và một bên vẫn nuôi những mầm cây ấy được đâm chồi trở lại, còn một bên dường như đã nhất quyết lãng quên..
Chương 1.2: Đã cùng nhau đi một đoạn đường dài như vậy, sao kết cục lại là chia tay?
Nếu biết trước sớm muộn gì cũng không thể bên nhau, chắc có lẽ em sẽ không yêu anh nhiều đến thế!
Mình đã thề non hẹn biển, đã nắm tay nhau đi qua những ngày nắng đẹp và cả những chiều mưa gió bão bùng. Chúng ta đã nguyện dành cho nhau tuổi trẻ và nghiêm túc bàn tính đường dài cùng đi tới ngày tóc hoa râm. Vậy mà ta lại buông tay nhau vào lúc lưng chừng sáng tối.
Anh nói anh mệt rồi, phải dừng lại thôi. Em cũng mệt mỏi, cũng buồn bã, cũng muốn buông tay. Nhưng em lại không đành lòng. Mỗi khi nhắc nhớ lại kỷ niệm một thời của hai đứa, em nghĩ, đã từng khó khăn như thế mà vẫn có thể bền chặt bên nhau. Vì lẽ gì mà phải buông tay?
Trong tình yêu, nếu chỉ yêu nhau thì không mệt. Chúng mình đã từng nói như thế còn gì, anh nhỉ? Mình đã từng tin rằng tình yêu là truyền cho nhau thêm sức mạnh, chứ không phải quật ngã nhau xuống vực thẳm vào những ngày chông chênh.
Em biết, khi chúng ta bước cả hai chân ra cuộc đời, thì chuyện sẽ không đơn giản như cái hồi chỉ còn hai đứa. Chúng mình còn phải lo cho cuộc sống riêng, lo cho tương lai chung sau này. Áp lực lắm chứ. Mông lung lắm chứ.
Nhưng anh ơi, đến em là thân gái còn chịu can trường chịu được, lẽ nào anh lại không? Em cũng đã có những ngày chỉ chực khóc khi trời buông tối, vì sợ cô đơn khi không có anh kề bên. Em cũng đã có những ngày ốm sốt lên tới 40 độ mà vẫn gượng cười nói với anh là em không sao hết, để anh yên tâm công tác, để anh không đòi về thăm em..
Cho nên, những nhọc nhằn anh mang em đều hiểu. Em hiểu rằng anh vì phấn đấu cho hai đưa về sau, nên đang phải gánh rất nhiều điều. Em không đòi hỏi món quà này món quà nọ trong những ngày lễ Tết. Em cũng không đòi hỏi phải được anh dắt đi chơi chốn nọ chốn kia. Em chỉ cần anh thôi, chỉ cần anh bên em, chúng mình ăn một bữa cơm giản dị, ngồi ngắm nhau và cùng cười.
Em chỉ cần như vậy thôi..
Nhưng có lẽ nào, vì em không chủ động đòi hỏi, cho nên anh mới nghĩ rằng em không cần được yêu thương? Vì em luôn cố tỏ ra mạnh mẽ để anh yên lòng, cho nên anh mới nghĩ rằng em sẽ tự lo cho mình, tự sống tốt khi không có anh? Và cũng vì như thế, mà anh chọn đến bên một người con gái khác - người mà anh tin là cô ấy yếu đuối hơn em, cần anh hơn em?
Trên đời này làm gì có cô gái nào không muốn được che chở, được bảo vệ trong vòng tay người mình yêu hả anh? Chỉ có là, cô ấy có thể vượt qua cái bản ngã ích kỷ của riêng mình mà lo nghĩ cho người thương hay không thôi. Người ta vẫn nói đó thôi, yêu không chỉ là nhìn về phía nhau, mà còn là cùng nhau nhìn về một hướng.
Nhưng em nghĩ có lẽ em đã sai rồi. Vì yêu anh sai cách, nên kết cục bây giờ em nhận được chỉ là bi thương mà một mình em phải chịu. Điều em luyến tiếc nhất không phải là mất đi anh - một người đã thay lòng. Điều em luyến tiếc nhất là mất đi một khoảng trời đã từng rất xanh, chuỗi ngày yêu từng rất đượm, mà chúng ta từng có với nhau.
Chương 1.3: Đường xa anh đi chưa tới, về nhà anh nhé, có em chờ
"Hãy bước đi làm những điều mình muốn, dù có thế nào, vẫn luôn có một người đợi anh."
Người ta vẫn nói con gái mà chấp nhận yêu con trai ở thời điểm anh ta bắt đầu sự nghiệp, thì cô gái ấy phải can đảm nhường nào mới chấp nhận hy sinh thanh xuân tươi trẻ của mình.
Nhưng em thì không nghĩ thế. Em chưa bao giờ nghĩ tình yêu là phải hy sinh. Tình yêu nên là vì nhau, nhưng trước hết cũng phải là vì chính mình nữa. Đối với em, yêu anh ở những năm tháng nhọc nhằn này tuy khổ cực, nhưng chính vì thế em mới có thể hiểu rõ như thế nào là tình yêu chân tính.
Thứ tình yêu không vụ lợi, không toan tính, cùng nhau cố gắng, cùng nắm tay vượt qua bão giông này mới là thứ tình yêu mà em mong đợi. Dù cho về sau, kết quả thế nào em chưa rõ.
Cũng không có gì quá quan trọng đúng không anh? Người cần đến sẽ đến, người cần đi sẽ đi, vào đúng thời điểm mà số phận sắp đặt cho chúng ta gặp nhau, hoặc rời xa nhau. Nếu cứ mãi đắn đo hơn thua được mất, thì e rằng thứ tình cảm mà chúng ta có với nhau chẳng phải là tình yêu.
Cho nên anh cứ đi đi, đi đường dài và đường xa, để gặt hái những thành công mà anh mong đợi. Anh cứ thỏa sức thể hiện đam mê của mình, chinh phục ước mơ và hoài bão, gây dựng sự nghiệp mà anh mong. Em luôn là người ở bên cạnh động viên anh, nâng anh dậy khi anh vấp ngã, chờ anh cùng đi tới cuối con đường.
Tình yêu của thời thanh xuân luôn là những giấc mơ tươi màu đẹp nhất. Chính vì thế nên em không muốn phung phí một giây phút nào. Anh có thể làm những gì anh muốn, và em cũng có thể đợi chờ.
Chúng ta cứ nương tựa vào nhau như bây giờ, giục giã nhau tiến lên phía trước. Đừng vội vàng hoảng sợ, đừng vội vàng buông tay. Bởi tìm thấy nhau giữa trời đất rộng đã là điều khó khăn vô cùng.
Em biết đôi khi anh sẽ thấy nản lòng, sẽ thấy mông lung, bởi vì anh sợ không thể lo lắng cho tương lai của hai đứa mình. Anh cũng sợ sẽ thất bại, và thời gian chờ đợi của em cứ kéo dài đằng đẵng, mà con gái lại có thì..
Nhưng anh ơi, em đâu có nghĩ nhiều đến thế. Yêu cho hôm nay và tính chuyện ngày mai thôi. Cứ trân trọng hiện tại, quý cái trước mắt, còn chuyện đường dài thì cứ từ từ mà lo. Đã yêu nhau thì xác định không hối tiếc điều gì, không thể đem lại cho nhau hạnh phúc thì cũng đừng gieo khổ đau cho nhau là được.
Em đã nói là sẽ chờ anh, nên em chờ được. Em không trách cứ, không đặt kỳ vọng quá cao. Vì điều em cần chỉ là anh thôi. Thanh xuân đó, tình yêu đó, em dành hết cho anh rồi. Chẳng phải là hy sinh đâu, là do em tự nguyện!
Chương 1.4: Em đã mệt mỏi rồi, tựa vào anh chút được không?
"Em không muốn là nữ hoàng, chỉ muốn là công chúa của anh thôi.."
Em không muốn cố tỏ ra là mình mạnh mẽ nữa đâu anh. Em cũng muốn được như những cô gái khác, được nhõng nhẽo người yêu một cách vô tội vạ, được mè nheo làm nũng, được cưng chiều như một nàng công chúa.
Tại sao phải cố với lấy chiếc vương miện nữ hoàng, trong khi chỉ cần làm công chúa trong vòng tay ai đó là đã đủ hạnh phúc lắm rồi?
Người ta cứ bảo con gái thì nhất định phải mạnh mẽ, nhất định phải độc lập, không cần dựa dẫm vào ai. Nhưng người ta đâu biết, để làm được như thế thì con gái phải mệt mỏi đến nhường nào?
Mạnh mẽ vồn dĩ không phải là bản tính của con gái. Con gái bản chất vốn yếu mềm, cho nên cố gồng mình lên để mạnh mẽ chỉ làm cho các cô gái trở nên tuyệt vọng hơn mà thôi. Em có thể mạnh mẽ ngày một ngày hai, chứ làm sao mạnh mẽ được cả một đời? Em có thể không cần đàn ông ngày một ngày hai, chứ làm sao có thể lủi thủi đơn côi một mình cả đời?
Em không muốn, không bao giờ muốn trở thành mẫu con gái độc lập tự chủ và cô đơn đâu anh. Vì như thế sẽ làm em như tách biệt với thế giới này mất. Em không muốn sống một mình, không muốn tự chèo lái qua mọi nỗi đau, không muốn thấy những nếp nhăn già nua xuất hiện và dần trở nên xấu xí khi bên cạnh mình vẫn chẳng có ai.
Mong ước của em là có một tình yêu bình dị, ở đó em và người yêu em sẽ yêu nhau một cách chân thành. Em chỉ muốn có một nơi để tựa vào lúc yếu lòng, một bàn tay để nắm khi cùng nhau đi trên phố. Em cũng chỉ muốn có được thứ hạnh phúc ngọt ngào và nhỏ nhoi như bao cô gái khác.
Cho nên anh hãy xuất hiện đi. Chàng trai dành riêng cho em à, em đã chờ đợi anh lâu lắm rồi. Em biết chắc chắn anh sẽ xuất hiện, sẽ cho em thấy em cũng là một nàng công chúa trong lòng anh, để được anh cưng chiều và yêu thương. Nhưng đừng tàn nhẫn bắt em chờ lâu hơn thế.
Chương 1.5: Quên một người từng là cả bầu trời của mình là điều khó khăn nhất
Nhưng khó khăn chứ không có nghĩa là không-thể-nào.
Chúng ta vẫn hay tự nhủ nhau sau mỗi cuộc tình rằng: Quên đi cho nhẹ nhàng, quên đi cho thanh thản, quên đi cho tình qua mau.. Nhưng chúng ta chỉ là những kẻ giỏi nói chứ không giỏi làm. Bởi nếu quên nhau đơn giản và dễ dàng như việc thốt ra vài từ, bằng một vài câu nói, thì chắc là tim đã không đau.
Tôi trải qua một vài cuộc tình đứt vỡ, nhưng lần mất nhau nào cũng thấy đau đến tận cùng. Khi bạn yêu một người bằng tất cả sự thành tâm, bạn sẽ biết cảm giác không đành lòng dứt bỏ quá khứ, chẳng dám tiến về tương lai. Bởi vì bạn còn mong chờ và ấp ủ những hy vọng về việc đoàn viên với người cũ, mặc dù thực tế là chẳng bao giờ.
Nếu có cách để yêu sao cho không đau, thì chắc là chúng ta đều muốn đăng ký ghi danh vào khóa học. Kể cả học online hay offline, kể cả học phí đắt rẻ như thế nào. Bởi chúng ra biết lượng sức mình lắm chứ, làm gì có chuyện chúng ta sẽ yêu mà không đau? Cho nên cứ học để dằn lòng, để tránh tổn thất quá lớn cho những lần sau..
Nhưng đương nhiên, điều đáng buồn là chẳng có lớp học nào như vậy. Những thứ lý thuyết sáo rỗng về việc yêu một người chỉ nên yêu 7 phần và giữ lại 3 phần. Hay là thứ lý thuyết về việc đưng tin tưởng quá nhiều, đừng đặt trọn niềm tin vào ai khác.. đều là vô lý hết.
Bạn sẽ không thể nào bước vào toàn vẹn cuộc đời một ai đó nếu bạn không cho họ bước chân toàn vẹn vào cuộc đời bạn. Cho nên tình yêu mới là song phương, mới là hai chiều, mới cần phải dám yêu dám chịu.
Ngày hôm nay, tôi vẫn ôm trong mình một nỗi buồn chưa nguôi về tình cũ. Người chỉ vừa mới rời đi, và giọt nước mắt trên mi tôi còn chưa ráo. Tôi cũng biết mình sắp trải qua những ngày tồi tệ nhất, đen tối nhất, tuyệt vọng nhất. Khi mà bên cạnh tôi không còn sự đồng hành quen thuộc.
Nhưng tất cả cũng sẽ đi vào một vòng lặp, và chúng ta không thể mãi đứng yên một chỗ mà buộc phải tiến lên phía trước. Chỉ có điều, mọi thứ đều là nhờ cậy vào thời gian trôi. Thời gian sẽ là thứ lá thuốc thần kỳ để đắp lên vết thương, giúp vế thương lành da, mờ sẹo.
Còn bây giờ, đừng quá cố chấp. Đừng quá dằn vặt bản thân. Cũng đừng tìm cách để níu kéo quá khứ hay chọn sống một cuộc đời bi lụy. Người ấy đã từng là cả một bầu trời rất rộng và rất xanh, nhưng khi người ấy rời đi, người ấy đã trở thành bầu trời của người khác. Thứ gì không là của mình, cố cưỡng cầu là điều không thể.
Quên một người đã từng là bầu trời của mình đương nhiên là chuyện khó khăn nhất. Nhưng khó khăn chứ không có nghĩa là không-thể-nào.
Khó khăn gian nan cách mấy, chỉ cần anh còn cố nắm tay em, em đều sẽ chịu được..
Câu nói khiến con tim lay động không phải là lời hứa yêu nhau trọn đời, yêu nhau mãi mãi hoặc bên nhau suốt kiếp. Mà câu nói em mong chờ từ người đàn ông em yêu chỉ đơn thuần là một câu an ủi: "Em đừng sợ, còn anh đây!"
Để em biết rằng em không còn đơn lẻ trên cuộc đời này nữa. Em sẽ không bao giờ bị bỏ rơi, không bao giờ phải ở lại một mình. Cái cảm giác một mình ghi nhớ những ngày xuân xanh.. em đã nếm trải đủ lắm rồi.
Em thật lòng cần có bên cạnh mình một bờ vai để tựa, một bàn tay để nắm và được che chở lẫn bảo ban bởi con tim yêu chân thành. Em không mong mình sẽ trở thành cô gái hoàn hảo nhất nhưng em tin mình sẽ là cô gái đủ mạnh mẽ để anh yêu. Em sẽ học cách để yêu một người thật lâu, thật lâu anh ạ.
Em tin sau này dù có thế nào, khi nhìn lại, em không có điều gì nuối tiếc với cuộc tình này. Nên dù khó khăn cách mấy, bão tố nhường nào, em cũng chỉ cần biết rằng anh còn yêu em là đủ.
Em không tôn thờ tình yêu, cũng không ảo tưởng vào sức mạnh của tình yêu. Nhưng em tin vào người đàn ông mà em đã chọn. Em tin rằng chuyện chúng mình sẽ không chỉ là chuyện yêu đương một vài ngày.
Em biết, rồi chúng ta sẽ trưởng thành, những mộng mơ thuở ban đầu cũng chẳng còn hồng thắm. Chúng ta phải học cách để đối mặt với khó khăn, phải học cách không chỉ yêu nhau mà còn thương nhau nữa.
Nhưng rồi sẽ ổn mà, mọi điều đều sẽ ổn cả nếu như anh vẫn còn ở đây. Con đường chúng ta đã chọn đi cùng nhau, sẽ có bóng dáng của hai đứa cùng song hành. Không một ai bỏ cuộc, không một ai rời đi, không một ai phải lạc lỗi và không một ai phải mòn mỏi đợi chờ.
Anh đừng hỏi em những câu hỏi vu vơ về chuyện tình về sau khi lâm vào những ngày khốn khó. Em không trả lời, chỉ cười trừ, bởi vì em biết chắc rằng mình đã kiên định tim yêu. Và mong rằng anh cũng thế!
Đừng buông lơi đôi bàn tay khi anh mỏi mệt, em mỏi mệt, chúng ta mỏi mệt mà quên mất rằng cần phải nương tựa vào nhau.
Đừng buông lơi đôi bàn tay khi tình còn ấm, tim còn nóng, chỉ có nước mắt mặn môi với những nhọc nhằn lẫn toan lo ở đời.
Đừng buông lơi đôi bàn tay để xua đuổi em đi về một phía không anh, vì em biết là em sẽ không làm được.
Một khi con gái đã yêu một ai đó thật lòng, thì cô ấy chỉ cần người đàn ông mà cô ấy yêu thương không bao giờ rời bỏ, cô ấy cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ đi!
Chương 1.7: Ngày mai trời vẫn xanh, mà em chẳng còn anh
Dù ta đã từng ngỡ tình mình sẽ xanh miên viễn như màu của bầu trời ngày ấy..
Tạm biệt người đã từng là những tháng năm đẹp nhất. Ngày mai trời vẫn xanh ngắt xanh, chỉ là em chẳng còn yêu anh nữa..
Trong em, dường như luôn có một sự tuyệt vọng mang tên là "ngày mai", dù sự thật thì nhân loại vẫn luôn sống trong niềm hy vọng sẽ có ngày mai. Làm sao để dứt bỏ được tuyệt vọng khi nghĩ về một tình yêu đơn phương, hay sự tuyệt vọng được định đoạt bắt buộc phải chấm dứt những điều lơ lửng và nên bắt đầu nghiêm túc cho những gì thực tế hơn.
Ngày mà người ta chấm dứt mối tình khờ khạo của mình là ngày hôm nay, nhưng mọi nỗi buồn sẽ bắt nguồn từ ngày hôm sau đó.
Kể từ mai, em không còn được ngắm anh nhiều hon nhìn ngắm chính mình trong gương. Em không còn được nhắn tin hỏi thăm anh có bận không, có khỏe không. Em cũng không còn được nhắn nhủ tới anh những lời giữ gìn sức khỏe. Bởi vì anh đã chính thức thuộc về một người khác, là người đàn ông riêng và duy nhất của một nguoif - không phải là em.
Em có buồn không ư? Buồn chứ, buồn nhiều chứ. Bao nhiêu năm thanh xuân mải miết chỉ biết dõi mắt về phía anh, mãi đi theo anh lon lon như một chiếc bóng. Vụng về dâng tặng anh tình yêu đầu đời thanh khiết nhất. Nhưng tiếc là, chúng ta chẳng phải duyên phải nợ với nhau. Nên anh vẫn trước và em theo sau, cho đến một ngày, anh cũng rẽ ngang.
Em không tiếc nuối những gì mình đã cho đi, cũng không oán trách một người không đáp lại tình yêu của mình. Bởi yêu anh là quyền của em, còn yêu em hay không lại là quyền ở anh. Em được lựa chọn có nên tiếp tục yêu anh đơn phương hay không, thì anh cũng được lựa chọn có nên chấp thuận tình cảm của em hay không.
Chúng ta không chọn nhau, không cùng một lúc chọn nhau, nên bắt buộc phải có kẻ rời đi và kẻ ở lại. Em thì luôn là kẻ dừng chân ở lại, luôn là kẻ đứng phía sau anh. Nên em cũng đã quá quen thuộc với sự thật phũ phàng ấy rồi.
Chỉ có điều, nốt hôm nay thôi. Em chỉ cho phép mình tiêu phí quãng thời gian tươi trẻ vàng son của mình trong nốt hôm nay thôi. Ngày mai em sẽ khác, chắc chắn sẽ khác hơn. Em sẽ chọn cho mình một cuộc sống đơn độc nhưng mạnh mẽ, cứng cỏi hơn kể cả khi chỉ có một mình. Em sẽ chọn cho mình một cung đường khác ít chông gai hơn. Và em cũng sẽ chọn yêu một người yêu em.
Ngày ấy chắc là cũng chẳng xa lắm đâu. Chỉ cần tim em thôi bừa bộn nỗi nhớ anh. Chỉ cần trong em thôi hoài niệm hoặc mong chờ về anh. Thì hẳn là sẽ có chỗ để chờ đợi và chào đón một người mới. Người ấy chắc là cũng sẽ làm cho em hạnh phúc thôi.
Thế nên, tạm biệt nhé tình yêu đầu tiên. Tạm biệt người đã từng là những tháng năm xuân xanh đẹp nhất. Ngày mai trời vẫn xanh ngắt xanh, chỉ là em chẳng còn yêu anh nữa..
Cảm ơn người vì đã trở thành một phần đáng nhớ của thời đẹp nhất.
Người ta vẫn ví von thanh xuân như một cơn mưa rào, cho dù bị lạnh vì ướt mưa, nhưng vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy một lần nữa. Tôi nghĩ ví von này phần nào cũng đúng, và nghe luôn đầy ắp những hoài niệm. Mà những gì gọi là hoài niệm, thì mãi chỉ làm cho người ta nhớ tiếc. Tôi gọi thanh xuân của mình là anh - người tôi từng yêu.
Thanh xuân dạy cho tôi biết yêu một người quả thực là chuyện rất khó khăn. Không phải hôm nay thích thì yêu, mai không thích thì hờn giận và mốt không thích nữa thì nghỉ chơi với nhau.
Thanh xuân dạy cho tôi phải sống có trách nhiệm, và sống trong tình yêu cũng thế. Chuyện yêu một người không phải là ngoái trước nhìn sau xem có thể vừa ý không mà gật đầu yêu đại. Chuyện yêu một người là phải xem mình có rung động, có thể đồng lòng vượt khó khăn để cùng người ta đi một quãng đường xa hay rất rất xa không.
Thanh xuân dạy cho tôi cách biết nâng giá trị của mình lên cao một chút, đồng thời cũng phải học cách hạ cái tôi ngông cuồng xuống thấp hơn khi cần. Sao cho khi yêu nhau, cả hai người cùng cân xứng, cùng ngang bằng vị thế, mà sự tôn trọng lẫn nhau luân phải được đặt lên hàng đầu như là một bảo chứng muôn đời cho một cuộc tình bền vứng.
Thanh xuân dạy cho tôi biết, thật ra muốn yêu nhau dài lâu không chỉ do duyên trời sắp đặt mà một phần còn do chính bản thân mình tạo nên. Những lần gặp gỡ, nếu muốn là sẽ được. Những lần dối gian, nếu không thích sẽ không có. Tình yêu quả có đến với nhau như định mệnh nhưng cũng đừng đổ hết cho duyên phận mong manh.
Thanh xuân cũng từng rời bỏ tôi, để tôi cảm thấy giọt nước mắt mặn đắng khi rời xa một người quan trọng là như thế nào. Để tôi biết phải luôn trân quý cảm xúc của chính mình, và những phút giây đã ở bên người quan trọng của mình. Để nếu có nhìn lại hay gặp lại, mình sẽ không tùy tiện gạt bỏ những thứ quý giá ấy.
Thanh xuân còn dành cho tôi một món quà ưu ái, đó là sự trưởng thành. Chỉ khi nào bạn yêu một người tận tim gan, trải qua bao đớn đau, chấp nhặt và cả sự ích kỷ, bạn mới biết mình phải trở thành người lớn đến nhường nào. Lớn thêm để học cách bao dung và thứ tha. Lớn thêm để biết chấp nhận và cũng nhanh gạt đi được những muộn phiền bé mọn.
Thanh xuân của tôi dù có trải qua bao lỗi lầm và hối tiếc, thực sự vẫn vô cùng đáng quý, rất đáng yêu, rất đáng trân trọng. Thanh xuân của tôi dù tràn ngập bóng hình của anh, giờ đã rời đi, là những ngày tháng tôi không muốn quên trong đời mình. Tôi trưởng thành hơn nhờ những bài học về tình yêu, về cuộc sống, dù cũng đã bớt mộng mơ cho những cuộc tình.
Thanh xuân của mỗi người rồi sẽ rời đi vào một ngày đẹp trời nào đó, và tôi thấy an yên với tình yêu dù dang dở của mình. Điều quan trọng là tôi biết, tôi đã từng có một thanh xuân thật tươi đẹp, thật rực rỡ, cùng với người mà mình yêu.
Cho nên hôm nay, tôi thật lòng muốn nói lời cảm ơn tới người đó. Người đã trở thành thanh xuân trong tôi, và đã dạy cho tôi những bài học lớn về việc yêu một người.
Vì làm sao biết được chúng ta sẽ lập tức mất nhau bất cứ lúc nào.
Có một điều chắc chắn là không có gì chắc chắn cả! Và tình yêu chưa bao giờ là ngoại lệ. Thông thường, khi hỏi về chuyện tương lai xa xôi của các cặp đôi yêu nhau, người ta vẫn nói mưa tói đâu thì mát mặt tới đó, chứ không biết trước được điều gì sẽ xảy ra.
Còn bên nhau được giây phút nào, hãy biết yên vui phút giây đó, hãy yêu như thể ngày mai chẳng còn được bên nhau nữa. Ngay lúc này đây, còn được ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũ kỹ của nhau, thì hãy ngắm nhìn cho trọn. Trong những năm tháng thanh xuân này, còn được cầm tay nhau đi những quãng đường xa, thì hãy cứ làm sôi nổi hết mình.
Tình yêu là một thứ không thể để dành như một tài khoản ngân hàng, cứ chờ ngày tháng trôi qua thì sinh sôi nảy nở. Không, tình yêu là một thứ không hình hài, không cầm nắm, không mùi vị, nhưng lại là thứ cần phải được săn sóc mỗi ngày.
Tình yêu vốn dĩ không quá khó khăn, không quá rắc rối, mà nó sẽ chỉ khó khăn hay rắc rối khi những người trong cuộc cố tình làm khó cho nhau mà thôi.
Nếu bạn đã từng nếm trải cái cảm giác yêu ai đó nồng nhiệt, rồi giận hờn cũng nồng nhiệt không kém, chỉ muốn người ta biết mình đang hoàn toàn lãng quên họ. Nhưng rồi lại nhớ đến điên cuồng, nhớ đến nỗi chỉ cần phóng xe một quãng đường xa vài chục cây số để mà đến "dòm mặt" người ta thôi chứ lặng thinh không nói gì, cũng cam lòng. Tình yêu đó. Muôn đời vận thế, khi người ta chỉ muốn làm những việc điên khùng mà người ngoài chẳng thể nào hiểu được.
Nhưng ở đời, ai chẳng mong ít nhất một lần trở thành một kẻ cuồng điên vì tình yêu?
Đâu phải tình yêu nào cũng khiến người ta trở thành kẻ say, điên rồ, kệch cỡm? Và đâu phải tình yêu nào cũng khiến cho người ta khắc cốt ghi tâm?
Nếu như bạn hay tôi đang có cho mình một tình yêu như thế, tình yêu khiến mình muốn dốc cạn cả nhiệt huyết thanh xuân để mà hy sinh, để mà lắng lo, để mà cạnh bên ai đó.. Thì hãy cứ yêu hết mình đi.
Bởi tìm ra một người thấu hiểu mình giữa muôn vạn người là điều khó khăn đến vô ngần. Huống hồ lại là tìm ra một người có khả năng lắng nghe những điều điên rồ không tưởng của mình, cùng mình hưởng ứng những trò khùng điên, thì còn đáng quý trọng đến nhường nào nữa?
Chương 2.1: Điều duy nhất một cô gái mong cầu trong tình yêu..
Chính là sự an toàn, hay đơn giản chính là cảm giác được an toàn.
Hôm qua, hôm nay và ngày mai.. cô ấy đều sẽ hỏi: "Anh có còn yêu em không?".
Những ngày đầu các anh chàng đều kiên nhẫn trả lời các cô gái một cách tự hào và hãnh diện rằng: "Đương nhiên là anh yêu em rồi!". Khi câu hỏi lặp lại khoảng chừng bốn năm lần vào bốn năm ngày sau đó, thì người ta bắt đầu tỏ ra khó chịu và khó hiểu: "Em yêu, em không biết câu trả lời của anh thật sao?".
Vậy nhưng, chừng nửa tháng sau, một năm, hai năm, cô ấy vẫn bám riết bạn với câu hỏi cũ. Lúc này thì, thú thật, các anh bạn trai đều đồng loạt giơ tay ôm đầu và vẫy cờ trắng ra hiệu xin hàng.
Thật ra một nửa thế giới đều biết nửa còn lại sinh ra vốn đã không thích nói nhiều. Nhưng họ vẫn muốn được nghe những lời yêu thương, âu yếm được lặp đi lặp lại đôi khi như cái máy. Vốn dĩ có câu "đàn bà yêu bằng tai" mà. Cho nên, đôi khi sự tiết kiệm lời nói không đúng chỗ sẽ đẩy một cô gái rời xa chàng trai của mình, và thế là biết đâu chúng ta đã mất đi một mảnh ghép mà nhân duyên đã mang đến cho cuộc đời mình.
Phụ nữ vốn sinh ra đã nhạy cảm, khao khát được yêu thương, được nuông chiều, được che chở và bảo vệ. Việc đặt ra một câu hỏi cũ đến hàng vạn lần đương nhiên không phải vì không biết câu trả lời. Mà là vì muốn được nghe, dù nhiều bao nhiêu cũng không thấy chán.
Đối với phái đẹp, việc nghe câu tỏ tình yêu thương của người yêu mỗi ngày giống như việc uống một loại vitamin cho đẹp da đẹp dáng vậy. Luôn rất cần, mặc dù không thiếu.
Sự khác biệt giới thường mang đến những sức hút hấp dẫn kỳ lạ, đủ để con trai thích con gái và đàn ông mê đắm đàn bà. Nhưng bên cạnh đó, sự khác biệt giới cũng gây ra vô vàn những phiền toái và rắc rối, nhất là những suy nghĩ kiểu "ông trời mặc định" cho hai giới. Chẳng hạn như sụ việc cụ thể thế này, khi cnahs nam nhi không muốn mỗi ngày ra rả lặp đi lặp lại cái điệp khúc quen thuộc "anh yêu em", vậy mà trong tình trường, nhi nữ lại mong muốn nghe điều ấy.. mỗi ngày.
Đừng bao giờ phân tích logic với phụ nữ, bởi phụ nữ khii yêu thường rất phi logic!
Điều phi thường nhất mà một cô gái có thể làm là gì? Chính là ngồi trong vòng năm phút đồng hồ và nghĩ ra vô vàn những kịch bản phim kinh dị dành tặng cho người bạn trai, chỉ vì họ lơ là trả lời tin nhắn.
Vẻn vẹn chỉ năm phút đồng hồ thôi, ngay cả trước khi đó vừa dứt lời chào nhau qua điện thoại, phụ nữ vẫn có thể nghĩ rằng bạn trai đang đi đường gặp tai nạn. Hoặc là liên tưởng tới một cái nháy mắt đưa tình nơi công sở.. Cho nên, phụ nữ mới cần được trấn an, mới cần được vỗ về. Rằng anh đây chỉ bận một chút thôi, anh không có vấn đề gì cả, và nhất là: Anh vẫn yêu em!
Cũng phải thừa nhận rằng sự nhạy cảm quá đà của chị em phụ nữ sẽ đôi lần khiến cánh mày râu gặp không ít những rắc rối. Nhưng khi thật sự yêu một người, tôi vẫn tin là đối tác của chúng ta sẽ luôn có đủ bao dung lẫn kiên trì để bao bọc trái tim bé nhỏ dễ bị tổn thương ấy.
Tình yêu đôi khi người ta nghi nó là điều gì đó quá to tát và hạnh phúc là điều gì đó quá xa vời. Nhưng khi nhìn xung quanh cuộc sống của chúng ta, bất cứ nơi nào ta qua, bất cứ người nào ta gặp, cũng đều tồn tại những mảnh tình yêu con con, có đúng không?
Tôi từng chứng kiến cuộc hội thoại trong một buổi ăn tối với nhóm bạn thân. Bạn tôi sụt sịt than với chồng:
"Này, ăn nốt hôm nay thôi anh nhé, từ mai em sẽ giảm cân đây!"
Bình thường trong tình huống ấy, rất nhiều người sẽ cười và trêu chọc người con gái của mình, họ cá là cô ấy không thể thực hiện được như lời hứa. Nhưng anh chồng của bạn tôi thì không. Anh ấy nói:
"Được thôi, anh sẽ tìm hiểu và ăn cùng thực đơn ăn kiêng với em!"
Nghĩa là, bữa cơm của một gia đình nọ sẽ không phải mỗi người một chế độ ăn khác nhau. Nghĩa là, cô vợ khi đi chợ sẽ không phải đau đầu tính toán xem hôm nay mua gì để làm hài lòng đức ông chồng khó tính. Và như thế cũng nghĩa là, bằng tình yêu của mình, anh chồng đã làm cho chị ấy cảm thấy được bao bọc một cách an toàn, vô cùng tận!
Hay như một ví dụ khác, là khi cô gái bê nguyên xi thói quen nhắn tin xuề xòa và tưng tửng với bạn bè để nói chuyện với người yêu. Anh người yêu đã chỉnh lại thói quen của cô bằng cách sau mỗi câu trả lời đều tự động thêm "ạ" phía sau. Chẳng hạn như: "Anh đi làm về rồi Mèo ạ!", "Anh đi ăn với đồng nghiệp đây Mèo ạ!"..
Thoạt đầu cô gái cũng lấy làm lạ, bèn đem thắc mắc cửa mình đi hỏi. Đáp lai sự ngạc nhiên của cô, người yêu cô chỉ ôn tồn:
"Có gì lạ đâu, em chưa quen thay đổi cách nói chuyện, thì anh sẽ thay đổi cùng em. Dần dần em thấy quen, em cũng sẽ nói chuyện với anh như vậy".
Cho nên, khi phụ nữ đang yêu và được yêu, những điều mà chúng tôi cần ở người bạn đời tin cậy chỉ vô cùng đơn giản. Chính là hãy kiên trì, nhẫn nại với chúng tôi hơn một chút. Hãy lắng nghe chúng tôi nhiều chút, và dùng sự bao dung của các anh để nghĩ cho chúng tôi.
Có thể khi yêu chúng tôi thể hiện ra bên ngoiaf một dáng vẻ luôn vô tư, hời hợt, trẻ con, hay nóng giân.. nhưng nếu được lo lắng và săn sóc bằng tình yêu chân thành, mỗi cô gái đều sẽ dần dần trưởng thành cùng với tình yêu thương đó.
Suy cho cùng thì một nửa thế giới sở hữu trái tim mong manh dễ vỡ như chúng tôi cũng có cần gì nhiều nhặn đâu. Phụ nữ chỉ cần một người đàn ông thật sự khác biệt so với những người đàn ông khác. Người cho chúng tôi các cảm giác được che chở, bảo vệ, được bênh vực, được yêu thương, được an toàn trong sự dịu dàng và ấm áp. Còn một khi không có cảm giác được an toàn, mỗi cô gái đều sẽ tự mình ôm tim bỏ chạy.
Chương 2.2: Điều tuyệt vời nhất những ngày ta bên nhau
Có phải là được đồng hành với một người khó quên trong đời, dù chỉ một đoạn đường ngắn ngủi?
Từng tồn tại một quan niệm xưa như trái đất mách con gái hãy lấy một người đàn ông yêu mình nhiều hơn, vì dù cho mình có làm ra nhiều lầm lỗi thế nào thì người ta cũng sẽ thứ tha. Và dù cho mình có mãi trẻ con chưa lớn, thì họ cũng sẽ bằng sự trưởng thành có sẵn trong họ để bao dung cho mình. Chỉ có thể thì con gái mới có thể ung dung tự tại mà an nhiên hưởng hạnh phúc. Chẳng thà là lấy người yêu mình, còn hơn là lấy người mình yêu.
Thời đại nào rồi mà còn áp đặt cho phụ nữ yếm thế trong tình yêu đến vậy?
Chuyện yêu ai trên đời đâu phải là chuyện có thể đem ra lựa chọn, cân nhắc hay đong đếm cho rõ ràng? Chẳng phải có bao nhiêu cặp nên duyên đời đời bắt đầu bằng việc ghét nhau đến tận cùng đó thôi? Việc kết hôn với một người chính là tạm khép lại những trang của một cuốn sách cũ, cùng một người khác lật giở những trang tiếp sau cho cuộc hành trình mới của của hai. Cho nên, tùy tiện mà yêu nên là ý niệm đầu tiên được loại bỏ.
Là thương ai, yêu ai, thì mới có đủ dũng khí mà trói buộc cuộc đời mình bên cạnh người ấy nhiều năm về sau nữa. Chúng ta không thể ngủ bên một người mà mình không yêu, sáng thức dậy không thể lảng tránh ánh mắt trước một người mà mình không rung động. Và còn, không thể ngồi cùng một bàn, ăn chung một mâm cơm với một người mà mình không mảy may thương mến.
Có lẽ, chuyện kết hôn viên mãn nhất trên đời này chính là mình yêu ai đó và ai đó cũng yêu mình. Mặc cho ngoài kia giông bão thế nào, chỉ cần nương náu trong vòng tay của người ấy mà an yên. Mặc cho ngoài kia đời trôi nổi, chỉ cần có người ấy tựa đầu là mọi khó khăn như tan biến. Điều kì diệu này, nếu không phải là tình yêu, thì tuyệt nhiên không thể là gì nữa.
Đừng nghĩ nông cạn rằng chỉ cần lấy người yêu mình, thời gian sẽ bù đắp cho những cung bậc tình cảm đầy thêm. Có những thứ, sau thời gian sẽ lớn, sẽ đầy. Nhưng cũng có những thứ thì mãi mãi đứng yên ở vạch xuất phát, hoặc đau đớn hơn cả là đi theo một chiều hướng âm vô cực.
Ai ai trong chúng ta cũng chỉ có một cuộc đời để sống. Vậy nên hãy sống sao cho cuộc đời có ý nghĩa, đừng mờ nhạt đến nỗi về sau chẳng buồn giở lại ra xem. Hãy cứ đơn giản và tự do tự tại: Ăn món mình thèm, làm việc mình thích và lấy người mình yêu. Đừng cố chấp, đừng cầu vọng những điều không thực. Hạnh phúc chưa bao giờ là đích đến, mà hạnh phúc là cả một hành trình chúng ta đi.
Hôm nay, nói với tôi là bạn đang thầm yêu ai đó đi. Ngày mai, nói với tôi là bạn đã tỏ tình đi. Và ngày kia nữa, nói với tôi là bạn đã cảm nhận được hạnh phúc chạm môi đi. Có thể có những ngày trời không đẹp xuất sắc, nhưng tự mình hãy vẽ nên những điều xuất sắc cho cuộc đời. Một trong số đó, quan trọng nhất vẫn là: Đồng hành với người khiến mình thấy rung động.
Dẫu trong bão giông em có mạnh mẽ đến nhường nào..
Không ít các cô gái từ ngày thơ bé đã nuôi hy vọng sau này có thể trở thành một người phụ nữ xinh đẹp và độc lập. Khi họ lớn, lại xuất hiện thêm một lời răn trên con đường tìm đến hạnh phúc: "Phụ nữ muốn hạnh phúc thì phải mạnh mẽ lên!"
Không cần biết bạn làm gì, đến từ đâu, chỉ cần bạn là con gái, thì bạn sẽ luôn được khuyên là nhất định phải mạnh mẽ. Bạn có thể không cần tình yêu, bạn chỉ cần kiếm tiền thật giỏi và làm cho mình trở nên xinh đẹp xuất sắc, niềm vui sẽ theo đuổi bạn!
Khuyên phụ nữ mạnh mẽ vốn dĩ không sai. Bởi rồi ai cũng có những lúc phải đơn côi một mình, nếu chỉ biết dùng nước mắt để chống chọi lại với cuộc đời thì e rằng không thể. Bởi vậy mà mới cần thêm một chút mạnh mẽ, để khi không có ai bên cạnh, cũng không phải tự mình quá loay hoay và chật vật.
Sống tốt cuộc sống một mình trước khi bước vào cuộc sống "hai mình" vẫn là một điều nên làm. Chỉ có điều, mạnh mẽ quá hóa cô đơn, thì lại không hay một chút nào..
Có thể bằng một cách nào đó, sau khi đã trải qua những vấp váp của đường đời, chúng ta biết rằng mình đang dần trưởng thành. Và sẽ có những điều tưởng chừng như khó khăn lắm, cuối cùng chúng ta cũng có thể tự mình đạt được. Người ngoài có thể sẽ nhìn chúng ta với ánh mắt thán phục. Họ sẽ nói: "À, cô ấy vừa giởi vừa có bản lĩnh, đã chẳng cần ai ở phía sau.."
Nhưng thật ra, việc có một người ở bên cạnh, hoặc là ở phía sau vẫn tốt hơn là chẳng có ai. Vì trước khi chạm tay vào cột mốc thành công nào đó, mỗi cô gái đều phải trải qua những tháng ngày không ít nhọc nhằn. Mà phận gái thường mềm lòng, dễ tủi thân, dễ yếu đuối. Không có ai cầm tay cô ấy, không có ai vỗ về cô ấy, không có ai chăm sóc cô ấy.. đôi khi cô ấy sẽ cảm thấy rất buồn.
Mỗi chúng ta sinh ra trên cuộc đời này không gì hơn là có thể tìm thấy một nửa đích thực của mình trên cung đường tình ái. Nên dù là con gái hay là con trai, trong sâu thẳm tâm hồn, đều sẽ le lói những tia hy vọng có một ngày được sánh đôi cùng với người mà mình yêu.
Bạn có thừa nhận rằng đã có lúc bạn thèm vô cùng được nắm tay ai đó để được lẩn trốn cuộc đời này? Đi đến đâu cũng được. Một góc quán lặng yên hay ồn ào? Một nơi chốn đẹp xinh hay vùng quê thanh bình yên ả? Trên một chiếc xe cà tàng hay một chiếc xe to đắt giá? Bạn không cần biết, bạn cũng chẳng quan tâm. Bạn chỉ quan tâm tới chuyện bên cạnh bạn sẽ là ai, đúng chứ?
Dường như bất cứ cô gái nào cũng đều khao khát yêu và được yêu. Lựa chọn cô đơn chẳng qua là cô ấy sợ hãi sự phản bội. Có những người thậm chí còn chưa từng trải qua chuyện đau buồn, nhưng vẫn giống như chim sợ cành cong, bởi vì những người xung quanh nói thế!
Là con gái, bạn co thể gồng mình lên chiến đấu với cuộc đời nhiều giông bão. Nhưng cũng hãy nhớ luôn mở cửa để đón tiếp một người bạn sẽ yêu. Người sẽ bao dung với mọi lỗi lầm của bạn, người sẽ thay bố mẹ bạn chăm sóc bạn cả cuộc đời.
Là con gái, bạn theo đuổi giấc mộng giàu sang hay thành công vào bạc nhất cũng được. Nhưng điều cốt yếu vẫn là tìm ra trái tim một ai đó vì bạn mà si mê. Cho dù bạn không đẹp, cho dù bạn chẳng giàu, họ cũng vì bạn mà ở lại, về lâu về dài..
Là con gái, bạn còn thanh xuân, bạn đừng cố tình lảng tránh tình yêu nữa. Điều bạn cần là sự mở lòng, là trao cho người khác cũng như cho mình cơ hội, để bạn thấy hóa ra bao nhiêu câu chuyện đẹp không chừa mỗi bạn.
Và cho dù cuộc đời này có đổi thay vần vũ thế nào chăng nữa, thì mỗi người con gái đều cần có bên đời mình một bờ vai!
Chương 2.4: Sẽ tốt hơn khi biết tình yêu là gì, trước khi yêu một ai đó
Chúng ta có thể đi qua nhiều mối tình, nhưng lại chưa chắc đã cắt nghĩa được tình yêu.
Cho dù bạn chưa từng có người yêu, hoặc bạn đã từng yêu một ai đó.. thì cũng không có một sự chắc chắn nào về việc bạn đã biết tình yêu là gì. Và một điều càng chắc chắn hơn là bạn không thể áp dụng công thức của tình yêu này cho một tình yêu khác.
Bởi vì tình yêu không đơn giản là hai người tìm thấy nhau, cho nhau những rung cảm, và có thể ở với nhau về lâu về dài như trong những câu chuyện cổ. Tình yêu là một đoạn đường dài, và mỗi bước chúng ta đều cần rất nhiều sự kiên nhẫn.
Tôi nghe cô bạn tôi kể về hai cuộc tình của cô ấy. Về một mối tình dài bảy năm, và một mối tình dài hai tháng. Mối tình bảy năm giống như một tài khoản tiết kiệm mà cô ấy đã đóng góp hết cả thanh xuân tươi trẻ của mình.
Bạn biết đấy, khi người ta mở một tài khoản tiết kiệm cũng đồng nghĩa với việc người ta đặt vào trong đó rất nhiều hy vọng, đúng chứ? Và bạn tôi cũng vậy. Cô ấy hy vọng rằng bằng sự chân thành của mình, cô ấy sẽ có được một chút vốn liếng để làm tin giữa cuộc đời đầy giông bão.
Cho nên cô ấy yêu hết mình, yêu nhiệt tình, cố gắng vun vén và giữ gìn cho cuộc tình ấy bền lâu theo tháng ngày. Cũng là lẽ thường thôi, vì mấy ai yêu mà muốn kết thúc, huống hồ lại là một mối tình dài và lâu đến thế!
Nhưng rồi cũng có một ngày mà bạn tôi không thể chịu đựng được thêm nữa. Cô ấy nói chia tay. Cô ấy thu dọn quần áo và rời khỏi can nhà chung với bạn trai, nhẹ tênh. Lúc tôi hỏi cô ấy, tại sao bảy năm qua không đủ để níu cô ấy lại? Tại sao đã cố gắng để hòa hợp nhau trong bảy năm lại không thể tiếp tục được nữa? Cô ấy nhìn tôi bừng ánh mắt vô cùng mỏi mệt.
"Là vì anh ấy chỉ toàn để tớ phải làm mọi thứ một mình."
Nghía là, bạn trai cô ấy để cô ấy tự đi chợ, tự nấu ăn, tự lau sàn, tự giặt giũ, tự phơi phóng.. Còn anh ấy chỉ việc đi làm về, vứt cặp xách ra sô pha và nằm kềnh trên giường ngủ, hoặc là chơi game. Tôi hỏi cô ấy sao không đề nghị được giúp đỡ, thì cô ấy lại càng chán chường hơn khi nói rằng:
"Anh ấy chì ừ hử một vài lần, rồi thôi. Đâu lại vào đấy!".
Tôi bắt đầu tò mò sang mối tình sau của cô ấy. Với mọt người con trai mà cô ấy mới quen được hai tháng, nhưng cô ấy lại ngọt ngào gọi anh chàng là "thiên đường". Tôi hỏi liệu anh chàng người yêu cũ có từng là "thiên đường" của cô ấy không? Thì cô ấy thẳng thắn rằng: Không!
Bởi vì "thiên đường" của cô ấy bây giờ là một người đàn ông không bao giờ để cho cô ấy phải làm cái gì đó một mình. Ví như cô đi chợ và nấu ăn, thì anh sẽ rửa bát. Nếu cô giặt giũ và phơi phóng quần áo, thì anh sẽ đi lau sàn. Khi cô ngồi nghỉ xem ti vi thì anh ngồi cạnh bên đọc sách.. Luôn luôn là không-để-cho-cô-ấy-một-mình.
Thế đấy, vẫn là tình yêu, cùng với một cô gái, nhưng cách đối xử của hai chàng trai sẽ đưa câu chuyện tình tới hai kết cục khác nhau. Tôi biết không thể so sánh mối tình bảy năm với mối tình hai tháng, nhưng cảm nhận của bạn gái trong chuyện tình yêu hẳn là luôn luôn đúng.
Đến lúc này thì tôi lại vô tình nhớ tới bộ phim ngoài rạp mà tôi đã cùng bạn trai đi xem và tôi đã phải dựa vai anh ấy để khóc thút thít. Trong Me Before You, có một cảnh khi Will rất ốm, anh nằm bẹp trên giường và đương nhiên không thể cựa quậy, anh nói với Lou rằng hãy kể gì đó thú vị cho anh nghe đi. Lou hát cho anh nghe một bài hát trẻ con và kể về món đồ yêu thích nhất của cô khi còn nhỏ, là một chiếc quần tất với những sọc đen và vàng như ong nghệ.
Lou, với tính cách hồn nhiên của mình, nhanh chóng quên đi câu chuyện đó. Nhưng Will thì không. Sinh nhật Lou, Will đề nghị được tới dự. Trước khi trở về nhà, anh đã tặng Lou món quà khiến cô phấn khích đến nỗi nhảy cẫng lên và phải chạy đi thử ngay lập tức. Lou gọi đó là "đôi tất tuyệt vời nhất trên đời", đôi tất ong nghệ như khi cô còn bé.
Thật tuyệt phải không? Thật tuyệt khi có ai đó nhớ từng chi tiết nhỏ về bạn, không phải vì bạn cứ nhắc đi nhắc lại hoài, mà bạn chỉ nói đúng một lần, nhưng vì họ thương, nên họ nhớ. Trong khi cũng ở buổi sinh nhật đó, người bạn trai lâu năm của Lou lại tặng cho cô món quà mà cô không mấy hào hứng, thậm chí còn có phần cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị..
Đến cuối cùng thì tình yêu cũng không phải là thời gian dài hay ngắn, là người đến trước hay người đến sau. Mà tình yêu chính là từ những quan tâm dành cho nhau, sự thấu hiểu nhau, cảm thông và san sẻ - một cách tình nguyện, một cách chân thành, một cách giản đơn nhưng vô cùng tinh tế.
Rồi chúng ta ai cũng sẽ yêu và tìm thấy tình yêu phù hợp cho đời mình. Nhưng chúng ta cũng sẽ chỉ chọn ở bên người mà cho chúng ta biết tình yêu là gì, bằng cái cách mà họ trao cho ra tình yêu.
Chúng ta sẽ có thể yêu một người lâu bền khi mà bản thân chúng ta hiểu rõ được bản chất của tình yêu. Tình yêu không phải là chiếm hữu, không phải là một tài khoản tiết kiệm trong ngân hàng để cộng dồn lãi suất vào hàng tháng rồi tự sinh sôi nảy nở. Tình yêu là một chất xúc tác ban đầu để kéo hai nguoif lại gần nhau hơn, sau đó, cần một quá trình chăm sóc và vun giữ.
Còn bây giờ, bạn vẫn chưa hiểu rõ về tình yêu? Không sao đâu, cứ mở lòng và tiếp nhận tình cảm một cách tự nhiên nhất có thể. Một ngày nào đó hạnh phúc gọi tên bạn, bạn sẽ biết rằng: "À, hóa ra điều thân thương mà mình đang có chính là tình yêu!".
Chương 2.5: Này con gái, hãy yêu một chàng trai mà..
Thật ra cũng chẳng cần một tiêu chuẩn bào, chỉ là người đó đến với ta theo tiếng gọi của định mệnh.
Hãy giữ lấy chàng trai làm bạn rung động, bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt. Nắm chặt tay bạn đi trong đám đông như thể lo bạn sẽ lạc mất bất kỳ lúc nào.
Hãy giữ lấy chàng trai sẽ lưu ảnh của bạn trong điện thoại, dù anh ấy có thể nhìn thấy bạn mỗi ngày.
Hãy giữ lấy chàng trai luôn khao khát thành công chỉ vì anh ấy luôn cầu tiến để đảm bảo một tương lai vững chãi, trong tương lai ấy bao gồm cả bạn.
Hãy giữ lấy chàng trai mà bạn có thể thoải mái ngồi cạnh bên dù chỉ trong im lặng, với một bộ đò ngủ, tivi phía trước mặt và bỏng ngô. Một chàng trai mà bạn có thể tin tưởng, sẽ vì bạn làm bất cứ điều gì bạn muốn, dù rằng anh ấy có thể chẳng thành công.
Hãy giữ lấy chàng trai luôn ủng hộ bất cứ ước mơ hay tham vọng nào của bạn. Anh ấy sẽ là người bạn tốt nhất, là nguồ động lực lớn lao với bạn, dù ở bất cứ khoảng thời gian nào trong đời. Anh ấy cổ vũ bạn, và anh ấy cũng biết rằng bạn sẽ dành điều tương tự cho anh ấy.
Hãy giữ lấy chàng trai có tấm lòng nhân ái, với một trái tim rộng mở, không chỉ dành cho riêng bạn mà cho cả những người khác.
Chàng trai ấy có thể không phải là chàng trai nổi bật nhất mà bạn từng gặp với thân hình sáu múi hay vô vàn tài lẻ. Đôi khi, anh ấy có thể vô cùng vụng về, vô cùng kém nổi bật, vô cùng nhạt nhòa trong ánh mắt của người khác. Nhưng có một điều mà anh ấy làm giỏi nhất, chính là anh ấy biết thế nào là yêu thương. Cùng với sự trung thực và chan thành, anh ấy dạy cho bạn biết yêu một người thật sự là như thế nào. Và đó, mới là điều ý nghĩa nhất ở trên đời.
Chàng trai ấy có thể không hiểu bạn 24/7, nhưng anh ấy luôn mong muốn được hiểu về bạn nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Và anh ấy sẽ luôn giữ cho bạn được an toàn. Anh ấy không muốn tranh cãi nảy lửa với bạn nếu như đó chỉ là chuyện vặt vãnh không quan trọng. Anh ấy sẽ tôn trọng bạn, lắng nghe bạn, xin lỗi bạn dù anh ấy chẳng phải là người gây ra lỗi.. Rồi sau đó, anh ấy sẽ giảng giải cho bạn, khuyên giải bạn, giúp bạn trưởng thành.
Tất cả điều này có thể khiến bạn thốt lên rằng: "Anh chàng này rõ ràng là không tồn tại ở trên đời!". Nhưng vẫn đề là, có đấy!
Chàng trai ấy vẫn đang trộn lẫn giữa đám đông, giống như bạn, cũng đang tất tả đi tìm một nửa đích thực cho đời mình. Hãy tin tôi, tôi biết điều này. Anh ấy có thể không phải là người đàn ông trong những giấc mơ ngông cuồng nhất của bạn, nhưng anh ấy chắc chắn là một trong những người đàn ông mà bạn muốn giữ lấy nhất nếu sau này chạm mặt.
Mà dù có gặp hay không gặp người con trai luôn đáp ứng những tiêu chuẩn vàng ngọc này, hãy làm theo mách bảo của trái tim. Và trái tim mách thế nào, lúc ấy bạn sẽ cảm nhận được.
Chương 2.6: Nhớ thì nói, yêu thì gặp, tha thiết thì giữ lấy
Đừng để phải nói những lời này vào thời điểm mà có nói ra cũng đã trở thành những ngôn từ vô nghĩa.
Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn có nói: "Lúc còn trẻ chúng ta từ bỏ, cho rằng đó chỉ là một cuộc tình, nhưng cuối cùng mới biết, đó thực ra là cả một cuộc đời".
Tình yêu rõ ràng chưa bao giờ là điều dễ dàng để có được. Trong khi bạn yên ấm bên một người hiểu bạn, thì không phải tất cả những người khác cũng có được điều tương tự. Trong khi bạn thấy tình yêu là một điều hiển nhiên sẽ có, thì đối với không ít người con gái khác, tình yêu vẫn là một điều gì đó quá xa xỉ.
Chắc bạn còn nhớ, hành trình tình yêu 20 năm của Thư Kỳ và Phùng Đức Luân đã có một cái kết có hậu và viên mãn.
Thư Kỳ đã viết trên trang weibo của mình: "Ngày bé, hạnh phúc là một điều gì đó rất đơn giản. Lớn lên rồi, đơn giản mới chính là một niềm hạnh phúc", và ai cũng ngầm hiểu hạnh phúc của cô đang nói đến là người bạn thân lâu năm Phùng Đức Luân.
Mặc dù trước đo cả hai vẫn thường lắc đầu nguầy nguậy từ chối thừa nhận tình cảm yêu đương và chuyện hẹn hò, và cũng mặc dù trước đó hai người bọn họ đều đã trải qua không ít những truân chuyên trong bể tình.
Tình yêu chính là như vậy, vào một ngày cảm thấy không thể rời xa nhau, người ta sẽ chọn cách để được ở bên cạnh nhau. Vào một ngày cảm thấy nên kết hôn thôi, người ta sẽ chủ động ngỏ lời cầu hôn để đưa nhau về chung một nhà. Phùng Đức Luân đã ngẫu hứng cầu hôn Thư Kỳ tại một tòa lâu đài nổi tiếng mà hai người cùng quay phim, Thư Kỳ cũng vì ngẫu hứng mà gật đầu đồng ý một cách vô cùng vui vẻ.
Nếu ngày đẹp trờ hôm ấy, Phùng Đức Luân không ngỏ lời cầu hôn với Thư Kỳ thì sao? Hoặc là anh ngỏ lời và cô không ngẫu hứng mà đồng ý? Thì chắc có lẽ bến đỗ bình yên của họ vẫn còn xa xôi lắm, và mỗi người lại mải miết đi tìm một ai đó khác để gọi tên yêu thương, nhưng cũng rất có thể sẽ không thể tìm thấy một ai phù hợp nữa..
So sánh sẽ là khiên cưỡng, nhưng câu chuyện của cặp minh tinh trên đây ít nhiều sẽ nhắc chúng ta về việc hãy luôn mở lòng. Nếu là yêu nhau, chúng ta sẽ cùng nhau học cách để san sẻ và yêu thương. Thay vì chủ quan tình yêu và người yêu sẽ không bao giờ rời đi mất, hãy tự mình vun giữ niềm tin đẻ điều đó đừng xảy ra.
Hôm nay bạn thấy nhớ ai, hãy chủ động nhắn tin hỏi han cho người ấy. Cần gì phải chờ người ta mở lời trước, bởi ai chủ động thì có quan trọng cho bằng ta biết cần phải quan tâm nhau.
Hôm nay bạn biết mình yêu ai, hãy đi gặp và tỏ bày cho người ta thấu hiểu. Tấm chân tình cần được tỏ bày, chứ không phải là để giấu nhẹm đi.
Hôm nay bạn thấy tình yêu của mình đang trên đà rơi vỡ, nếu vẫn còn biết đó là một tình yêu xúng đáng gìn giữ, hãy chủ động níu kéo. Vì chí ít thì bạn cũng cho người ta thấy trong tim bạn, người ta đã quan trọng đến nhường nào.
Hôm nay rồi sẽ trở thành hôm qua của ngày mai, cho nên tình yêu à người yêu có thể trở thành tình cũ và người cũ. Đừng do dự nữa, nhớ thì nói, yêu thì gặp à thiết tha thì hãy giữ lấy.
Vẫn là Trịnh Công Sơn, người nhạc sĩ tài hoa thấu hiểu nhân sinh đã nhắn gửi đấy thôi: "Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ?"
Chương 2.7: Tại sao chúng ta không thể yêu một người thật lâu?
Điều đáng sợ nhất là: Sau bao nhiêu chuyện, mình vẫn chẳng học được cách yêu!
Chúng ta dành trọn thanh xuân cho nhau, nhưng chúng ta thua hiện thực..
Những ngày ta trẻ, ta nhìn tình yêu quá đỗi thuần khiết và tinh khôi. Ngày đầu và tình đầu bao giờ cũng là những điều đẹp đẽ nhất. Ta xây những mộng mơ, ta mường tượng những phút giây đánh dấu hạnh phúc. Đám cưới. Trăng mật. Những đứa con. Nào ai có mảy may nghĩ ngợi về những từ "kỵ húy" khủng khiếp: Chia tay, tan vỡ, chấm dứt.
Chúng ta nâng niu tình cảm từn những điều giản dị. Hồn nhiên cùng nhau đi học, rồi cùng đón đưa nhau những ngày đầu đi làm. Cùng vui vẻ ăn hàng vỉa hè bình dân rồi lại cùng nắm tay ngẩng cao đầu vào nhà hàng tự đãi khi có tháng lương đầu.. Miễn là chúng ta có thể cùng nhau mà vui vẻ, miễn là có thể nhìn ngắm nụ cười vô tư lự trong nhau. Ở đâu, thế nào.. không còn quan trọng khi ta vẫn ríu tít bên nhau.
Những ngày dài mỏi mệt rồi cũng sẽ qua, nhanh thôi. Chúng ta nhìn nhau mà động viên như vậy. Mà đúng ra, tuổi trẻ ngoài nhiệt huyết căng tràn còn có cả một đại dương bao la lòng tin và hy vọng. Ta tin tưởng vào những điều tốt đẹp, và ta hăng say biết bao nhiêu để điều tốt đẹp trở thành hiện thực. Chúng ta nói với nhau rằng cùng cố gắng. Có mệt cũng nương tựa nơi nhau để tiếp thêm chút sức lực, rồi bước đi.
Chỉ có điều, thời gian làm cho bước đi của chúng ta rẽ về hai hướng xa nhau.
Chúng ta phó mặc cho duyên trời, và từ đó con tim không còn tha thiết nữa..
Thuở mới yêu khi nào mộng cũng đẹp, lấy tình yêu làm thước đo cuộc sống, và đương nhiên, lấy cả niềm tin để thách thức với cuộc đời. Nhưng dần dần, bước chân chúng ta đi chậm lại. Hoặc là đi ngược đường nhau, hoặc là giao cắt một lần rồi chẳng ước ao gặp lại nhau thêm lần nữa. Tình yêu bắt đầu mọc mầm những toan tính, cuộc đời dửng dưng mà cố tình can thiệp tàn nhẫn vào mối tình vốn dĩ mong manh này. Rồi hai ta buông tay. Rồi tình yêu chết như lá trên cây mùa đông, rơi nhanh tuyệt mù.
Nếu có một ai đó hỏi lý do để nói ra câu chia tay, chắc có lẽ nhiều người đổ cho trò duyên số. Là vì ông tơ bà nguyệt không khéo nên chọn nhầm, để hai người dưng xa lạ va vấp phải nhau trên đường đời vồn vã, nhưng cũng chỉ có thể đi thêm một đoạn bên nhau đồng hành, rồi thôi! Chúng ta sợ hãi né tránh bằng vô vàn lý do ngụy biện: Không họp, không có tương lai, gia đình không chúc phúc..
Mặc dù trước đó, dù sóng to gió lớn vẫn hứa sẽ đồng lòng. Dù cho ai nói ra nói vào thì lòng quyết tâm càng dâng lên cao vút. Chúng ta chắc chưa kịp quên ngày hôm qua đã từng yêu say đắm nhường nào? Cũng chưa kịp quên ngày hôm qua đã nhìn tận về tương lai xa xôi ra sao.. Bởi vì khi ấy, đối với chúng ta, tình yêu là màu nhiệm, và yêu nhau cũng chỉ vì yêu nhau!
Vậy mà, khi chia tay thì có quá nhiều những lý do để chạnh lòng.. Âu cũng là do lòng người thay đổi, do tình yêu không đủ vững bền, và do đôi bàn tay không còn muốn níu lấy nhau lâu hơn.
Chúng ta vẫn mong cho nhau sống cuộc đời hạnh phúc, rồi thì chúng ra cũng sẽ ổn hơn thôi..
Khi có thể nhắc nhớ về nhau mà mỉm cười nghĩa là đớn đau trong tim không còn nữa. Thù hận cũng đã trôi xa và vết thương vô hình từ ngày xưa cũng mờ sẹo. Nếu có một ngày buồn để lôi chuyện cũ ra kể lại, thì câu nói vô thức chắc vẫn là "người mình đã từng thương".
Điều nuối tiếc của tuổi trẻ không phải là đã trải qua bao nhiêu mối tình vụn vỡ. Càng không phải là chuyện đã gặp sai người, sai thời điểm. Mà điều nuối tiếc nhất của tuổi trẻ chính là: Sau bao nhiêu chuyện, mình chẳng biết nên yêu thế nào cho đúng nhất.
Nếu có người khiến ta ghi lòng tạc dạ, nhớ về họ cả những đớn đau và hạnh phúc đã từng qua. Nhớ về họ với tất cả ngây dại của tuổi xanh và chuỗi ngày lớn hơn sau những lần vấp ngã.. thì đó là mối tình đúng nghĩa mà thanh xuân chúng ta đã trải qua. Người có thể khiến ta vui vẻ cũng sẽ là người có thể sẽ khiến ta đau buồn. Người có thể khiến ta đứng lên cũng có thể sẽ là người quật ngã ta vào một ngày nào đó. Bời ai đó bước chân vào cuộc đời chúng ta đều mang một sứ mệnh. Hoặc là để cùng nhau lớn khôn hơn, hoặc chỉ đơn giản là một người đồng hành cùng ta trong một giai đoạn nào đó.
Dù sao, việc nuôi dưỡng một mối tình dài lâu và dậm sâu thì không ai là không muốn. Chỉ có điều, đường đi mãi xa và đôi chân mãi mỏi, khi con tim mình phải cày cuốc một mình. Chẳng có gì dễ dàng hơn việc yêu một người, bởi vì chúng ta có cần biết đến lý do để yêu nhau? Nhưng, cũng chẳng có gì khó khăn hơn việc yêu một người, bởi vì chúng ra không biết được, sau hôm nay, tình yêu sẽ còn trôi về đâu.
Cho nên, thay vì nuối tiếc những gì cũ kỹ đã qua, thay vì mộng mơ những điều viển vông sắp tới, hãy cứ sống và yêu cho hiện tại này thôi. Chỉ cần ở thời điểm này, có ai đó làm điểm tựa. Và cũng chỉ cần ở thời điểm này, chúng ta biết trái tim mình đang yêu rất thật lòng.. Vậy thôi!
Hay phải đổ hết cho tại duyên số chưa se cho ta một người trong đời.
Bởi cuộc sống rất thú vị, cho bạn không ít những ngày vi vẻ bên bạn bè, gia đình, rồi lại cả kha khá nhiều ngày tràn ngập cô đơn, trống rỗng. Đó là những ngày mà bạn chằng thiết tha cười đùa, chẳng muốn làm việc, bỏ mặc luôn cả guồng quay của đời thường. Chẳng bạn như, dòng người thì cứ đi vồn vã, và bạn thì chỉ muốn ở mãi một nơi.
Bạn chờ đợi. Bạn hy vọng. Và rồi bạn thất vọng!
Những ngày trống rỗng khiến cảm xúc trong bạn như một ngọn đèn dầu đang kiệt dần. Và cơ thể bạn cũng trở nên mỏi mệt. Bạn thấy cuộc sống chán ngắt như một người đang ốm đang hờn gắt mọi món ăn ngon. Bạn muốn chìm đắm mãi trong nỗi buồn cô độc của riêng mình. Rồi bạn ngồi trong góc tối đó nhìn ra, tuyên bố hờn mát rằng cả thế giới đã quay lưng với bạn.
Bạn đã hết dũng khí, tự than thân, dường như hạnh phúc là một thứ ánh sáng le lói ở quá xa tầm với của bạn. Đôi khi, ánh sáng đó còn hoàn toàn tách biệt với bạn nữa. Bạn tự hỏi, tại sao những người xung quanh bạn có thể dễ dàng có được hạnh phúc, nhưng hạnh phúc dường như lại chừa bạn ra?
Rồi bạn sẽ so sánh, tại sao có những người tìm thấy tình yêu rất dễ dàng đến thế. Gần như họ chẳng va vấp khổ sở nhiều lần. Gần như họ có thể tìm được một người tình nguyện hiểu họ, yêu thương và trân trọng họ rất đơn giản và nhanh lẹ. Để rồi họ cứ an yên mà yêu nhau đắm say giữa cuộc đời vần vũ. Cuộc sống của họ không phải là không có thử thách, chỉ là họ có thể cùng nhau nắm tay để đi qua sóng gió rất nhẹ nhàng.
Nhưng bên cạnh đó, có những người hết lần này tới lần khác đều trở thành kẻ đi hành khất tình yêu - một cách bi lụy và khổ cực. Nhiều cô gái được xem là đủ tốt, đủ chân thành, vậy mà luôn gặt hái những mối tình sai trái chẳng đi đến đâu. Để rồi sau mỗi lần vụn vỡ, sau mỗi lần chia ly, họ lại thấy mình "hèn" hơn một chút trước tình yêu và hạnh phúc. Cũng phải, chẳng ai đã từng đau đơn mà có thể mãi can trường như trái tim chưa từng hằn vết xước. Lỗi lầm không phải do họ, mà là do cách sắp đặt của cuộc đời. Có chăng là sự sắp đặt ấy chẳng mấy công tâm, nên họ luôn luôn bị đứng ngoài rìa hạnh phúc.
Rồi bạn tự nhốt mình vào đáy sâu của chiếc hộp tiêu cực với ý nghĩ: Chẳng lẽ ở vậy thiệt sao?
Thế nhưng, bạn sẽ tin rằng thái độ đối với tình yêu mới là thứ để quyết định bạn có xứng đáng được yêu và có hạnh phúc hay không!
Tôi có một cô bạn vừa chia tay tình yêu. Lỗi không phải do ai thuộc một trong hai người, mà đơn giản chỉ là mẹ của chàng trai không thích cô ấy. Nghe có vẻ buồn cười trong thời đại này nhỉ? Nhưng cái lý do buồn cười ấy lại đủ để đưa ra sức ép và làm tan vỡ một cuộc tình..
Và điều đáng nói là, sau đó, cô bạn tôi trở nên vô cùng khổ sở. Cô ấy không cam chịu tình yêu rời đi, cũng không cam chịu việc mình phải gánh chịu ấm ức. Bất cứ người nào sinh ra trên thế gian này chẳng mang trên mình ít nhiều giá trị, đúng không? Và khi người khác không nhìn nhận được ra giá trị của bạn, điều đó có khiến bạn thấy cuộc đời mình bị rẻ rúng?
Ở đây, theo lẽ thường, cô bạn tôi nên đứng lên mạnh mẽ bước ra khỏi cuộc tình sai lầm ấy. Anh chàng người yêu chẳng xứng đáng để nhận tình yêu chân thành từ cô ấy, bởi anh ta không mảy may có ý định bảo vệ người mình yêu. Trên đời này có vô số những điều "lệch pha" nhau, ví như cô bạn tôi và mẹ của người yêu cô ấy là như thế đấy!
Nhưng không. Cô bạn tôi lại chìm trong ảo não và tuyệt vọng. Cô ấy bắt đầu tự dằn vặt bản thân, xem mình thật sự chưa ổn ở điểm nào, xem mình đã sai ở đâu mà bị từ chối phũ phàng đến thế.. Cô ấy chẳng đủ tỉnh táo để biết một sự thật còn phũ phàng hơn, đó là dù cô có cố để trở nên hoàn hảo và xứng đáng được điểm 10+, thì mẹ của anh chàng kia không thích vẫn cứ là không thích. Chuyện không thích một người cũng giống như chuyện người ta yêu nhau thôi - chẳng vì một lý do nào cả.
Vậy nên, trong những ngày bất tận của nỗi buồn, tốt hơn hết là đừng hỏi những câu bâng quơ như hằng hà sa số những người khác nữa. Câu hỏi ấy, thật ra, chẳng ai có thể trả lời cho chúng ta đâu. Nói đúng hơn, đó là một lời than vãn của những kẻ đang chán đời, đang bế tắc, đang tuyệt vọng.. Mà thường thì trong những lúc tâm trạng tối tăm mù mịt, chúng ta ít khi nào có thể tự tìm ra điểm sáng để có thể thay đổi tích cực hơn lên.
Thay vì cho rằng chẳng ai đến bên cạnh mình, tôi sẽ tìm cách để đến bên cạnh người khác.
Thay vì mong chờ tình yêu đến sưởi ấm trái tim cô đơn của mình, tôi sẽ chủ động mang tình yêu đi và sưởi ấm một trái tim cô đơn khác.
Thay vì oán thán cuộc đời này đầy rẫy những bất công, tôi sẽ lặng lẽ san sẻ niềm may mắn và sự giàu có trong tâm hồn mình cho những người cần chúng.
Rồi một ngày, có lẽ, tình yêu hoặc là hạnh phúc, sẽ tự dưng mà xuất hiện đến bên tôi thôi. Bạn có đồng ý với tôi, rằng nếu chúng ta không đi thì sẽ không bao giờ đến đích?
Chương 2.9: Hãy trở thành người đặc biệt của chính mình
Tại sao bạn không thể tự yêu lấy cuộc sống của chính mình trước khi chờ một người thích hợp thực sự dành-riêng-cho-bạn xuất hiện?
Từ bé tôi đã được dạy rằng: "Con hãy biết yêu thương lấy mình, giữ gìn cơ thể và sức khỏe của mình. Bởi vì kể cả khi con không phải là người đặc biệt nhất với ai đó, thì con vẫn là duy nhất!".
Cho nên tôi đã trở nên nhẹ nhõm và thanh thản hon nhiều mỗi lần nhớ đến lời dạy xưa kia của cha mẹ mình. Tôi biết, việc yêu một người không phải là việc mà bản thân có thể mong cầu, đặt ra kỳ vọng.
Đôi khi, chúng ta vẫn thường vọng tưởng những điều xa xôi, để rồi thu về những thất vọng. Có một vài người trong chúng ta còn tự hành hạ mình, tự dằn vặt mình chỉ vì một ai đó vừa rời đi mất.
Nhưng duyên số không phải là một đường thẳng có vạch xuất phát và vạch về đích để chúng ta co thể dễ dàng tham gia vào đường đua. Duyên số đôi khi là một vòng lặp, hoặc là một cung đường ngoằn ngoèo vô tận.
Trên cung đường đó, có những người được sắp đặt sẽ đến, và cũng có những người được sắp đặt sẽ dừng chân nghỉ ngơi đôi chút, sau đó họ rời đi. Việc của chúng ta chính là mở rộng lòng mình và đón chờ những điều mới mẻ, tiếp nhận những thương yêu và trao đi yêu thương không một chút phàn nàn.
Chúng ta cứ sống và khát khao được yêu một cách mãnh liệt nhất có thể. Chính điều đo sẽ khiến chúng ta bước vào chặng đường yêu thi vị hơn, nhiệt thành hơn. Mặc dù rất có thể sau đó, chúng ta lại nhận về những chia ly, mất mát và đớn đau.
Đối với nhiều người, họ sẽ khó bề vượt qua những niềm đau cũ, những tổn thương trở thành vết sẹo khó mờ theo thời gian. Và họ mất cạn kiệt niềm tin vào tình yêu, cũng không dám đánh đổi những dại khờ, ngây ngô để hết mình như thuở ban đầu.
Nhưng điều đó sẽ chẳng công bằng một chút nào đối với những người đến sau, và đối với cả bản thân chúng ta nữa. Chi bằng, những gì không hay hãy cứ để lại phía sau. Sau một trận khóc cho thỏa thê thì quên đi hết, lại cầm nắm niềm tin lên và nuôi dưỡng chúng.
Nếu còn thương đau quá nhiều và chưa ngơi ám ảnh về những điều xưa cũ. Chúng ta hoàn toàn có thể bảo vệ trái tim mình.