Bài viết: 106 



Đây là tác phẩm em viết ra trong lúc tùy hứng, mong mọi người ủng hộ.
Tôi không phải người sành uống cà phê, cũng không có niềm yêu thích với loại thức uống đắng ngọt đan xen này. Mãi đến năm lớp 12, trong cái áp lực của việc ôn thi đại học, như một lẽ thường tình, cà phê đến với tôi với tư cách là một vị cứu tinh. Sáng một cốc, tối hai cốc, nhờ nó mà tôi gạt đi được những cơn buồn ngủ và mệt mỏi, tỉnh táo hơn để học. Nhưng đó không được coi là thưởng thức mà chỉ là những lần nuốt vội vàng từng ngụm cà phê rồi lại chúi đầu vào đám sách và đề thi. Thực tình lúc đó tôi chỉ thấy nó đắng, hoàn toàn là vị đắng.
Sau đó, tôi thi đỗ vào đại học, và không biết từ bao giờ, cà phê lại trở thành một người bạn không thể thiếu của tôi. Đêm đầu tiên ở nhà trọ, tôi lạ nhà nên giấc ngủ chập chờn, 5 giờ sáng tôi đã dậy. Xung quanh chưa nhà nào thức giấc, kể cả đứa bạn trọ cùng phòng, tôi đứng dậy, lẳng lặng pha cho mình một gói cà phê sữa và ngồi nhìn bầu trời mờ mờ sáng dần, từ từ nhấm nháp cốc cà phê. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sau cái đắng của cà phê là cái ngọt nhẹ, cùng với hương thơm nồng nàn phả vào không gian thanh tĩnh buổi sớm. Hương vị thật đặc biệt.
Nhưng cũng chỉ duy nhất hôm đó, những hôm sau tôi khá hơn, không còn giấc ngủ chập chờn rồi tỉnh dậy quá sớm nữa nên cũng không gặp lại hương vị cà phê thanh thúy buổi sớm đặc biệt đó. Tôi được sắp xếp lịch học hoàn toàn vào buổi chiều nên buổi sáng tôi rất rảnh, hơn nữa mấy tuần đầu tôi cũng không phải học quá nhiều. Vậy là tôi quyết định ra đường, tham quan dọc vỉa hè, không biết tôi sẽ đi tới đâu nhưng chắc chắn sẽ tìm được nhiều cái hay ho, hơn là ngồi nhà với chiếc di động. Trời hôm đó khá âm u nên tôi quyết định mang theo ô, hi vọng nó không mưa. Nhưng đáp lại tôi lại là một cơn mưa rào trắng xóa với tiếng sấm đùng đoàng, không gian bỗng chốc nhuốm cái không khí mát lạnh ngay lúc cuối hè. Nhìn bên đường có tiệm cho thuê sách, tôi quyết định vào trú, đợi mưa ngớt thì về, tiện thể kiếm quyển sách đọc cho đỡ buồn.
Bước chân vào trong tiệm, tôi ngạc nhiên khi thấy không khí vương vất mùi vị cà phê. Tiệm không quá rộng nhưng khá đông khách, tôi chào hỏi chủ tiệm rồi kiếm cho mình cuốn "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" của Nguyễn Nhật Ánh. Trả tiền thuê sách xong, tôi tìm được cho mình một chỗ ngồi trong góc nhưng lại gần cửa sổ, một chỗ khá đẹp.
Tôi đang đọc sách thì chị chủ tiệm rất xinh đẹp và dịu dàng tiến đến chỗ tôi:
- Em có muốn một ly cà phê không?
- Dạ thôi, em..
- Em là sinh viên năm nhất nên không mang theo nhiều tiền đúng không? Yên tâm không đắt đâu, 3000đ/ly, thử tay nghề của chị rồi cho chị nhận xét nhé?
Thực ra chị chỉ đoán đúng có một nửa, tôi là sinh viên năm nhất nhưng gia đình cũng khá giả nên mang theo một số tiền kha khá. Nghĩ lại vừa đọc sách vừa uống cà phê cũng không tệ, huống hồ trước đây tôi chỉ uống cà phê sữa, thử cà phê đen một lần cũng là ý kiến hay.
- Vâng, chị cho em một ly cà phê nóng ạ, chị có cà phê phin không ạ?
- Loại nào hả em?
Tôi tròn mắt nhìn chị, trước nay tôi toàn uống cà phê sữa, không hiểu lắm cà phê phin có những loại gì hay ý chị là gì nên không biết trả lơi sao. Còn chị, chị vẫn kiên nhẫn chờ đợi tôi với nụ cười tươi tắn trên môi.
- Em có thích cà phê hương vị tự nhiên không?
Tôi không chắc lắm nhưng vì có cảm tình với từ "tự nhiên" của chị mà gật đầu. Giọng chị nhẹ nhàng:
- Đợi chị 5 phút nhé!
Tôi tiếp tục gật đầu và chăm chú vào cuốn sách. Không phải đây là lần đầu tiên tôi mới đọc "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" hay "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" nhưng tôi vẫn thích chúng, vừa đọc vừa ngẫm nghĩ, vừa thả hồn qua cửa kính, hướng tới bầu trời đang mưa trắng xóa ngoài kia.
Hương thơm từ cà phê và giọng nói, nụ cười nhẹ nhàng của chị đánh thức tôi. Tôi nói tiếng cảm ơn rồi nâng ly cà phê lên, thực sự rất thơm. Kể ra thì đây mới là lần thứ hai tôi thưởng thức cà phê chậm như thế. Cà phê chị pha rất khác, tuy tôi không thể nói ngay được khác nhau ở chỗ nào nhưng nó vượt xa tất cả các vị cà phê tôi từng uống trước đó.
Rời khỏi tiệm với cuốn sách trên tay, tôi về nhà, buổi tối đó cũng pha cà phê và đọc sách, nhưng tôi cảm giác cà phê mình pha có một khiếm khuyết rất lớn mà tôi không thể nào khắc phục được. Hai ngày sau, tôi tìm đến tiệm chị, và từ đó rất đều đặn, 2, 3 ngày tôi lại đến một lần, có khi cả vào lúc trời đã chạng vạng tối. Sau một thời gian, tôi rút ra cách thưởng thức cà phê của chị. Uống ngụm đầu tiên, nuốt thật chậm sẽ chỉ cảm thấy rất đắng, ngụm thứ hai sẽ thấy vị đắng giảm dần, xen vào đó là vị ngọt đọng lại nơi cổ họng, sau đó là vị chua thanh thúy. Có thể nhiều người không thích vị chua đó nhưng một khi đã thích thì không thể nào dứt ra được.
Tôi thành khách quen, rất rất quen với tiệm sách của chị, vì thế những lúc ít khách, chị lại ngồi đối diện tôi, cùng thưởng thức cà phê, cùng thảo luận việc học, đọc sách chia sẻ kinh nghiệm. Và vị cà phê đắng, ngọt, hơi chua vẫn len lỏi trong từng câu chuyện của chúng tôi.
Tôi lên năm 2, rồi năm 3, dù việc học có bận rộn hơn nhiều nhưng tôi vẫn đến tiệm sách của chị. Chị nhận tôi vào làm, dạy tôi pha cà phê, lúc đó tôi mới biết cà phê tôi thường uống có tỉ lệ Arabicca rất cao. Những khi tôi mệt mỏi hay phiền muộn, bế tắc, hương cà phê nồng nàn và nụ cười của chị chính là liều thuốc tốt nhất. Vừa ngồi nhấm nháp ly cà phê vừa nghiền ngẫm "Hạt giống tâm hồn", tôi lại thấy cuộc sống này tốt đẹp hơn nhiều.
Tôi lên năm tư, nhận tin chị sẽ đi lấy chồng xa, quán nhường lại cho em gái chị. Tôi vui mừng cho chị nhưng nghĩ đến ít được gặp chị, cổ họng tôi lại vương vị ngọt ngọt nhưng cũng chua chua. Tôi nghỉ làm thêm ở tiệm sách của chị. Trước ngày ăn hỏi, chị gọi cho tôi, nói muốn tôi làm phù dâu, vì tôi là người bạn mà chị vô cùng yêu quý. Tôi đồng ý, dù trước đó tôi chưa từng định bê tráp cho ai bao giờ. Chị thật lộng lẫy trong bộ áo dài đỏ tươi, tà sau dài quét đất. Tôi bê tráp xong, ngồi đối diện với đội bê tráp của nhà trai. Trong khi đó chị vẫn nhìn tôi với vẻ mặt hạnh phúc trìu mến. Tôi thấy đôi mắt chị ánh lên như màu cà phê trong sớm mai trong trẻo. Hôm đó chị tặng tôi một bộ "Hạt giống tâm hồn".
- Cười lên đi em, em cười xinh hơn chị nhiều. Nhất định đám cưới chị, em phải đến đấy.
Đó là bởi vì lễ ăn hỏi chị, tôi chỉ chụp được vài bức ảnh với chị thôi. Rồi chị về nhà chồng. Mỗi lần đọc "Hạt giống tâm hồn" tôi lại thấy hương vị cà phê đậm đà, nồng nàn, có đắng, có ngọt, có vị chua mà tôi không thể dứt ra được.
Sinh viên năm tư công nhận là rất bận. Tôi không đến tiệm sách nữa mà cứ quen sáng sớm và tối muộn, ở phòng trọ nhỏ bé lại nồng đậm hương cà phê nức lòng người. Tôi uống cà phê và đọc sách khuya như thường lệ, nhưng tôi vẫn thấy thiếu một thứ, một người bạn tâm giao, một câu chuyện quấn quanh hương cà phê.
Rồi một ngày cuối tuần, chị đến thăm tôi mà không báo trước. Chị lấy chồng xa, phải ngồi xe buýt rất lâu nhưng chị vẫn khuân theo một chồng sách những thể loại mà tôi và chị cùng yêu thích, chị đem theo cả bộ đồ nghề pha cà phê của chị. Hai chị em lại ngồi đối diện như xưa, quanh cái bàn gấp trên giường của tôi, uống cà phê và trò chuyện. Hôm đó chị cho tôi một địa chỉ xa lạ với cái nháy mắt đầy ẩn ý.
Vừa ra trường, theo lời hứa với chị, tôi đến ngay địa chỉ xa lạ kia. Đó là một căn nhà khá lớn nhưng ấm cúng và sạch sẽ, nhìn thấy nó, trước mặt tôi như hiện ra một tiệm sách nhỏ nồng nàn hương cà phê. Khôi phục tinh thần, tôi đẩy cửa vào, vẫn là hương cà phê sao quen thuộc quá, tôi nhìn thấy chị, bất ngờ kêu lên:
- Chị!
Chị quay lại, rõ ràng rất vui mừng khi thấy tôi, chị chạy lại kéo tôi ngồi vào một bàn gần đó. Hóa ra quán này cũng do chị mở. Tôi nhìn quanh, những giá sách cao ngất khiến tôi choáng ngợp, không nhịn được nở nụ cười.
- Em uống cà phê nhé? Hôm nay chị không pha, có người rất đặc biệt phục vụ chúng ta!
Chị nở nụ cười hạnh phúc. Nhìn theo tay chị, tôi thấy ngay chồng chị đang loay hoay với mấy lọ cà phê liền bật cười. Cuối cùng chị cũng tìm được chốn bình yên của mình. Còn tôi có lẽ sẽ đến đây thường xuyên, đọc một quyển sách, trò chuyện với chị trong không gian quấn quanh làn hơi nước nóng, giữa hương thơm nồng nàn của cà phê đen, và vị đắng, ngọt, chua nhẹ khó tan nơi cổ họng..
Tác phẩm: Cà phê và chị
Tác giả: Dương Tịnh Hiên
Thể loại: Truyện ngắn
[Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Dương Tịnh Hiên
Tác giả: Dương Tịnh Hiên
Thể loại: Truyện ngắn
[Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Dương Tịnh Hiên
Tôi không phải người sành uống cà phê, cũng không có niềm yêu thích với loại thức uống đắng ngọt đan xen này. Mãi đến năm lớp 12, trong cái áp lực của việc ôn thi đại học, như một lẽ thường tình, cà phê đến với tôi với tư cách là một vị cứu tinh. Sáng một cốc, tối hai cốc, nhờ nó mà tôi gạt đi được những cơn buồn ngủ và mệt mỏi, tỉnh táo hơn để học. Nhưng đó không được coi là thưởng thức mà chỉ là những lần nuốt vội vàng từng ngụm cà phê rồi lại chúi đầu vào đám sách và đề thi. Thực tình lúc đó tôi chỉ thấy nó đắng, hoàn toàn là vị đắng.
Sau đó, tôi thi đỗ vào đại học, và không biết từ bao giờ, cà phê lại trở thành một người bạn không thể thiếu của tôi. Đêm đầu tiên ở nhà trọ, tôi lạ nhà nên giấc ngủ chập chờn, 5 giờ sáng tôi đã dậy. Xung quanh chưa nhà nào thức giấc, kể cả đứa bạn trọ cùng phòng, tôi đứng dậy, lẳng lặng pha cho mình một gói cà phê sữa và ngồi nhìn bầu trời mờ mờ sáng dần, từ từ nhấm nháp cốc cà phê. Lần đầu tiên tôi cảm nhận được sau cái đắng của cà phê là cái ngọt nhẹ, cùng với hương thơm nồng nàn phả vào không gian thanh tĩnh buổi sớm. Hương vị thật đặc biệt.
Nhưng cũng chỉ duy nhất hôm đó, những hôm sau tôi khá hơn, không còn giấc ngủ chập chờn rồi tỉnh dậy quá sớm nữa nên cũng không gặp lại hương vị cà phê thanh thúy buổi sớm đặc biệt đó. Tôi được sắp xếp lịch học hoàn toàn vào buổi chiều nên buổi sáng tôi rất rảnh, hơn nữa mấy tuần đầu tôi cũng không phải học quá nhiều. Vậy là tôi quyết định ra đường, tham quan dọc vỉa hè, không biết tôi sẽ đi tới đâu nhưng chắc chắn sẽ tìm được nhiều cái hay ho, hơn là ngồi nhà với chiếc di động. Trời hôm đó khá âm u nên tôi quyết định mang theo ô, hi vọng nó không mưa. Nhưng đáp lại tôi lại là một cơn mưa rào trắng xóa với tiếng sấm đùng đoàng, không gian bỗng chốc nhuốm cái không khí mát lạnh ngay lúc cuối hè. Nhìn bên đường có tiệm cho thuê sách, tôi quyết định vào trú, đợi mưa ngớt thì về, tiện thể kiếm quyển sách đọc cho đỡ buồn.
Bước chân vào trong tiệm, tôi ngạc nhiên khi thấy không khí vương vất mùi vị cà phê. Tiệm không quá rộng nhưng khá đông khách, tôi chào hỏi chủ tiệm rồi kiếm cho mình cuốn "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" của Nguyễn Nhật Ánh. Trả tiền thuê sách xong, tôi tìm được cho mình một chỗ ngồi trong góc nhưng lại gần cửa sổ, một chỗ khá đẹp.
Tôi đang đọc sách thì chị chủ tiệm rất xinh đẹp và dịu dàng tiến đến chỗ tôi:
- Em có muốn một ly cà phê không?
- Dạ thôi, em..
- Em là sinh viên năm nhất nên không mang theo nhiều tiền đúng không? Yên tâm không đắt đâu, 3000đ/ly, thử tay nghề của chị rồi cho chị nhận xét nhé?
Thực ra chị chỉ đoán đúng có một nửa, tôi là sinh viên năm nhất nhưng gia đình cũng khá giả nên mang theo một số tiền kha khá. Nghĩ lại vừa đọc sách vừa uống cà phê cũng không tệ, huống hồ trước đây tôi chỉ uống cà phê sữa, thử cà phê đen một lần cũng là ý kiến hay.
- Vâng, chị cho em một ly cà phê nóng ạ, chị có cà phê phin không ạ?
- Loại nào hả em?
Tôi tròn mắt nhìn chị, trước nay tôi toàn uống cà phê sữa, không hiểu lắm cà phê phin có những loại gì hay ý chị là gì nên không biết trả lơi sao. Còn chị, chị vẫn kiên nhẫn chờ đợi tôi với nụ cười tươi tắn trên môi.
- Em có thích cà phê hương vị tự nhiên không?
Tôi không chắc lắm nhưng vì có cảm tình với từ "tự nhiên" của chị mà gật đầu. Giọng chị nhẹ nhàng:
- Đợi chị 5 phút nhé!
Tôi tiếp tục gật đầu và chăm chú vào cuốn sách. Không phải đây là lần đầu tiên tôi mới đọc "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" hay "Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh" nhưng tôi vẫn thích chúng, vừa đọc vừa ngẫm nghĩ, vừa thả hồn qua cửa kính, hướng tới bầu trời đang mưa trắng xóa ngoài kia.
Hương thơm từ cà phê và giọng nói, nụ cười nhẹ nhàng của chị đánh thức tôi. Tôi nói tiếng cảm ơn rồi nâng ly cà phê lên, thực sự rất thơm. Kể ra thì đây mới là lần thứ hai tôi thưởng thức cà phê chậm như thế. Cà phê chị pha rất khác, tuy tôi không thể nói ngay được khác nhau ở chỗ nào nhưng nó vượt xa tất cả các vị cà phê tôi từng uống trước đó.
Rời khỏi tiệm với cuốn sách trên tay, tôi về nhà, buổi tối đó cũng pha cà phê và đọc sách, nhưng tôi cảm giác cà phê mình pha có một khiếm khuyết rất lớn mà tôi không thể nào khắc phục được. Hai ngày sau, tôi tìm đến tiệm chị, và từ đó rất đều đặn, 2, 3 ngày tôi lại đến một lần, có khi cả vào lúc trời đã chạng vạng tối. Sau một thời gian, tôi rút ra cách thưởng thức cà phê của chị. Uống ngụm đầu tiên, nuốt thật chậm sẽ chỉ cảm thấy rất đắng, ngụm thứ hai sẽ thấy vị đắng giảm dần, xen vào đó là vị ngọt đọng lại nơi cổ họng, sau đó là vị chua thanh thúy. Có thể nhiều người không thích vị chua đó nhưng một khi đã thích thì không thể nào dứt ra được.
Tôi thành khách quen, rất rất quen với tiệm sách của chị, vì thế những lúc ít khách, chị lại ngồi đối diện tôi, cùng thưởng thức cà phê, cùng thảo luận việc học, đọc sách chia sẻ kinh nghiệm. Và vị cà phê đắng, ngọt, hơi chua vẫn len lỏi trong từng câu chuyện của chúng tôi.
Tôi lên năm 2, rồi năm 3, dù việc học có bận rộn hơn nhiều nhưng tôi vẫn đến tiệm sách của chị. Chị nhận tôi vào làm, dạy tôi pha cà phê, lúc đó tôi mới biết cà phê tôi thường uống có tỉ lệ Arabicca rất cao. Những khi tôi mệt mỏi hay phiền muộn, bế tắc, hương cà phê nồng nàn và nụ cười của chị chính là liều thuốc tốt nhất. Vừa ngồi nhấm nháp ly cà phê vừa nghiền ngẫm "Hạt giống tâm hồn", tôi lại thấy cuộc sống này tốt đẹp hơn nhiều.
Tôi lên năm tư, nhận tin chị sẽ đi lấy chồng xa, quán nhường lại cho em gái chị. Tôi vui mừng cho chị nhưng nghĩ đến ít được gặp chị, cổ họng tôi lại vương vị ngọt ngọt nhưng cũng chua chua. Tôi nghỉ làm thêm ở tiệm sách của chị. Trước ngày ăn hỏi, chị gọi cho tôi, nói muốn tôi làm phù dâu, vì tôi là người bạn mà chị vô cùng yêu quý. Tôi đồng ý, dù trước đó tôi chưa từng định bê tráp cho ai bao giờ. Chị thật lộng lẫy trong bộ áo dài đỏ tươi, tà sau dài quét đất. Tôi bê tráp xong, ngồi đối diện với đội bê tráp của nhà trai. Trong khi đó chị vẫn nhìn tôi với vẻ mặt hạnh phúc trìu mến. Tôi thấy đôi mắt chị ánh lên như màu cà phê trong sớm mai trong trẻo. Hôm đó chị tặng tôi một bộ "Hạt giống tâm hồn".
- Cười lên đi em, em cười xinh hơn chị nhiều. Nhất định đám cưới chị, em phải đến đấy.
Đó là bởi vì lễ ăn hỏi chị, tôi chỉ chụp được vài bức ảnh với chị thôi. Rồi chị về nhà chồng. Mỗi lần đọc "Hạt giống tâm hồn" tôi lại thấy hương vị cà phê đậm đà, nồng nàn, có đắng, có ngọt, có vị chua mà tôi không thể dứt ra được.
Sinh viên năm tư công nhận là rất bận. Tôi không đến tiệm sách nữa mà cứ quen sáng sớm và tối muộn, ở phòng trọ nhỏ bé lại nồng đậm hương cà phê nức lòng người. Tôi uống cà phê và đọc sách khuya như thường lệ, nhưng tôi vẫn thấy thiếu một thứ, một người bạn tâm giao, một câu chuyện quấn quanh hương cà phê.
Rồi một ngày cuối tuần, chị đến thăm tôi mà không báo trước. Chị lấy chồng xa, phải ngồi xe buýt rất lâu nhưng chị vẫn khuân theo một chồng sách những thể loại mà tôi và chị cùng yêu thích, chị đem theo cả bộ đồ nghề pha cà phê của chị. Hai chị em lại ngồi đối diện như xưa, quanh cái bàn gấp trên giường của tôi, uống cà phê và trò chuyện. Hôm đó chị cho tôi một địa chỉ xa lạ với cái nháy mắt đầy ẩn ý.
Vừa ra trường, theo lời hứa với chị, tôi đến ngay địa chỉ xa lạ kia. Đó là một căn nhà khá lớn nhưng ấm cúng và sạch sẽ, nhìn thấy nó, trước mặt tôi như hiện ra một tiệm sách nhỏ nồng nàn hương cà phê. Khôi phục tinh thần, tôi đẩy cửa vào, vẫn là hương cà phê sao quen thuộc quá, tôi nhìn thấy chị, bất ngờ kêu lên:
- Chị!
Chị quay lại, rõ ràng rất vui mừng khi thấy tôi, chị chạy lại kéo tôi ngồi vào một bàn gần đó. Hóa ra quán này cũng do chị mở. Tôi nhìn quanh, những giá sách cao ngất khiến tôi choáng ngợp, không nhịn được nở nụ cười.
- Em uống cà phê nhé? Hôm nay chị không pha, có người rất đặc biệt phục vụ chúng ta!
Chị nở nụ cười hạnh phúc. Nhìn theo tay chị, tôi thấy ngay chồng chị đang loay hoay với mấy lọ cà phê liền bật cười. Cuối cùng chị cũng tìm được chốn bình yên của mình. Còn tôi có lẽ sẽ đến đây thường xuyên, đọc một quyển sách, trò chuyện với chị trong không gian quấn quanh làn hơi nước nóng, giữa hương thơm nồng nàn của cà phê đen, và vị đắng, ngọt, chua nhẹ khó tan nơi cổ họng..
Last edited by a moderator: