Phần 10 1130Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, nhưng tôi tuyệt không nói gì với bé Linh cả, hai thằng đệ thấy tôi không đả động, cũng không dám bắt chuyện với nó. Nó cũng không dám nhìn về phía tôi, cứ nhìn qua cửa sổ rồi chắc mệt quá ngủ gật mất. Tôi dừng xe, nhẹ nhàng ngả ghế, thắt dây bảo hiểm, giảm âm lượng nhạc, lấy tấm che nắng và quay cửa gió điều hòa đi chỗ khác cho nó. Đang làm, thấy nhịp thở nó khác, mắt hơi hấp hé, biết nó vẫn thức. Tôi lại tập trung vào lái, hai thằng đệ cũng ngả vào nhau ngủ từ lúc nào. Lâu lâu tôi nhìn sang nó, dù là nhắm mắt vẫn thấy một nét buồn đâu đó trên khuôn mặt. Nó tự nhiên làm tôi nhớ tới 1 người, cũng là một người con gái Thái. Xe đi hết dốc Cun, chớm gặp cây đa ngã ba Hòa Bình tôi mới thở phào nhẹ nhõm, về tới đây thì yên tâm rồi. Lúc này đã hơn 12h trưa, hai thằng đệ và bé Linh cũng đã thức dậy. Chúng nó thấy về đến miền đất an toàn rồi, lập tức mở loa: - Anh ây, thịt trâu cá suối Hòa Bình ăn mừng cái nhỉ. - Thôi anh ây, chạy cố về Hòa Lạc ăn gà ri lẩu cua đồng đê. - Mỗi thằng đòi 1 nơi, tao chiều tất, giờ ra chỗ vừa có thịt trâu cá suối, vừa có gà ri lẩu cua, lại view đẹp. Ok không? - Uầy, lại chỗ đấy chứ gì. Có đây rồi lại còn.. nhưng thôi cũng được. Thế tối dẫn tụi em lên Sparta uống bia nhá. - Ok, chuyện nhỏ, sau này chúng mày giữ mồm giữ miệng là được. "Lại chỗ đấy" đó là một quán ăn đặc sản Hòa Bình mà lần nào có dịp tôi cũng ghé qua, thậm trí không có dịp tôi cũng phi lên. Nhiều khi chỉ để uống 1 nậm rượu với miếng trâu khô rồi về. Tất nhiên tôi có lý do riêng của mình. Nhưng mà quán đó cũng ngon thật, tiện giới thiệu với các bạn phượt luôn, các bạn đi đến thị trấn Lương Sơn, đi qua cây xăng Bãi Lạng thì rẽ vào đường đi suối khoáng Kim Bôi, chạy khoảng 5-10 km gì đó, thì có 1 quán ăn kiểu nhà sàn khá lớn bên tay trái, chính là nó. Nơi đó có 1 người tri kỷ của tôi, lần đầu tôi đến quán là khi tôi vừa đi khảo sát ở Cao Răm về, đã 3h chiều, trời mưa không dứt. Khi tôi đến quán, nhân viên đã dọn dẹp xong và ngủ trưa hết, bà chủ, hay quản lý, tôi không rõ nữa, tự tay xuống bếp nấu cho tôi canh gà, hâm nóng rượu và lên ngồi tiếp rượu tôi. Gọi là bà chủ, nhưng lại là 1 cô gái người Thái chỉ 17-18 tuổi, rất đẹp, đẹp đến hút hồn. Tôi bị sét đánh ngay lập tức. Tôi xin số, cô ấy bảo, em không cho được, anh nhớ thì lên đây gặp em. Ngay hôm sau tôi lên thật, và bị sét đánh lần nữa, lần này là tin sét đánh. Em đã có chồng. Nhưng tôi vẫn đến đó, khi có dịp, có khi không, chỉ là đến nhâm nhi 1 bầu rượu nóng và ngồi ngắm nhìn em ấy thôi, trong vô vọng. Đấy, các anh cứ anh cứ bảo tôi thông minh, tính trước sau gì gì, tôi vẫn có lúc ngu ngốc, khờ khạo đến cực đoan mà làm những việc vô công như vậy. Lần này tôi đến, vừa bước vào cửa, có lẽ tại lâu rồi tôi không trở lại em không kìm được cảm xúc, hay không có chồng em ở đây, em ríu rít rời quầy tiếp tân ra đón tận cửa. Hai thằng đệ cười cười, tự giác kéo bé Linh vào chỗ cái bàn mà tôi hay tới ngồi, dành cho tôi chỗ ngồi tốt nhất nhìn thẳng vào quầy tiếp tân. - Lâu lắm rồi anh không tới, tưởng quên em rồi. - Anh cũng mong quên em, mà không được. Nên lần này lặn lội khắp Tây Bắc, kiếm một người giống em về làm vợ lẽ, như em. Tôi đưa mắt về phía bé Linh, em nhìn theo, tròn mắt hỏi: - Là sao, anh lấy cô bé kia ah, xinh thế, đáng yêu thế. - Và có 1 đôi mắt buồn, như em. - Đời vợ lẽ có ai vui đâu anh, anh có thương em thì đối xử tốt với cô bé ấy nhé. - Không, sau này anh sẽ gả nó cho người con trai đầu tiên mà nó yêu. Thôi, rưng rưng cái gì, kêu nhân viên làm món cho mấy người của anh đi. Còn anh, vẫn là canh gà thôi, làm ngon nhé, có lẽ lần cuối cùng anh ăn ở đây đấy. - Dạ, để em tự tay làm. Tôi nhìn theo, em không đi xuống bếp, mà đi về phía nhà vệ sinh, đến cửa mới đưa tay quệt nước mắt. Có lẽ, món gà của tôi còn lâu mới xong đây. Đúng là lâu thật, gần tiếng sau em mới mang món gà của tôi lên. Rồi ngồi xuống đối diện bé Linh. Hai đứa nói chuyện với nhau bằng tiếng Thái, bé Linh thấy phấn chấn hẳn lên, nói khá nhiều. Tôi không hiểu gì, chỉ thấy lâu lâu em quay ra lườm tôi, còn bé Linh cũng nhìn tôi mím miệng cười. Hai thằng đệ cắm mặt vào ăn, như con nhà chết đói chết khát. Thành ra tôi như người thừa. Tôi kệ mẹ, rót rượu, gặm gà ngắm lại khung cảnh lần cuối, tự tư một mình. Ăn uống xong xuôi, rồi cũng chia tay, em ra tận xe tiễn tôi. Tôi lựa thế, hạ kính, kéo đầu em vào xe hôn lên trán, nhanh như chảo chớp, em vùng ra chạy vào quán. Hai thằng đệ ngồi sau rú lên: - Cái * anh nhớ, thằng chồng nó mà nhìn thấy thì bọn em chết chùm. Lần sao đéo bao giờ đi đâu với anh nữa cho lành. Bé Linh thì cứ ôm miệng cười khúc khích. Tôi đéo hiểu em nói cái chuyện gì với bé Linh, mà giờ nó tỏ ra bạo dạn hẳn, lâu lâu còn nhìn tôi cười cười. Tôi giả đò nạt nó: - Cười cái gì, liệu mà giữ mồm. Nó đéo sợ mà còn hớn hở dạ vâng một cách ngon lành. Thôi bỏ mẹ, hỏng hết kế hoạch rồi. Em ơi là em.1130
Phần 11 Bấm để xem Về tới Hà Nội, tôi đưa bọn nó về bãi xe của công ty dưới chân cầu Thanh Trì, đến nơi rồi mà hai thằng vẫn tựa nhau ngủ như chó chết, gọi mãi mới dậy. Hai thằng càu nhàu: - Sao lại dừng ở đây, anh đưa tụi em về cổng công ty chứ, đi bộ xa vl. - Để vợ mày nhìn thấy, xong mai cả cái công ty này biết ah? Đây, cầm lấy 5 củ, giữ miệng hộ tao. - Còn vụ bar beer thì có khi để mai đi anh, giờ tụi em oải quá, chỉ thèm ngủ. - Uhm, tao cũng mệt với buồn ngủ quá rồi. - Anh về có khi đéo ngủ ấy, há há, cẩn thận không thượng mã phong đấy. Hai thằng đệ mất dậy cười khả ố xong đóng cửa xe rảo bộ về công ty. Tôi cũng quay đầu xe, trong lòng đầy suy tính. Tôi lang bạt mấy năm nay, có về Hà Nội thì ở bãi xe công ty, hoặc ở nhà bố mẹ, hoặc ở văn phòng. Ở đâu tôi cũng có phòng riêng đầy đủ tiện nghi, nhưng nhà riêng thì không có. Rồi tôi quyết định thuê phòng ở Mai Villa Nguyễn Thị Thập, khá gần văn phòng công ty, nhưng cũng đủ khuất để tránh tai mắt. Lúc lấy phòng đưa chứng minh thư, tôi mới nhìn vào chứng minh con bé, nghệt mặt ra nhẩm tính, ah, may quá 16 tuổi 3 tháng, tôi bộc phát ra nụ cười khả ố, thằng lễ tân bắt sóng nhanh vl: - Đủ tuổi rồi hả anh? - Đâu, chú cứ vớ vẩn, bà con dưới quê lên thăm lăng Bác đấy. Nó càng cười tợn, đưa chìa khóa phòng cho mình xong còn nói với theo: - Phòng có ghế tantra đấy anh nhớ. Bé Linh lũn cũn đi theo tôi cứ nghệt mặt ra không hiểu gì, thấy hai thằng cười cũng cười cười ngơ ngơ theo. Lên đến phòng, tôi ngồi thừ ra giường, chẳng biết làm gì bây giờ, nhìn thấy nó vẫn đứng gần cửa, cái đầu ngúc ngắc, chắc lúc nãy mải nhìn nhà cao tầng nên mỏi cổ. Tôi trầm giọng: - Đóng cửa, đi vào, đứng đấy làm gì. Nó đóng cửa đi vào, ngồi xuống đầu giường len lén nhìn tôi. Tôi muốn nạt nộ nó một cái gì đó, để cho giống với kế hoạch tôi đã vạch ra. Nhưng tôi có thể mắng mỏ công nhân, chửi bới tụi giang hồ giang háng được. Chứ bảo tôi hằn học với 1 cô bé như cái Linh thì đúng là tôi không làm được. Tôi cứ định mở miệng ra mắng nó, là lại thấy nghèn nghẹn, thành ra đổi luôn thành thở dài hay liếm mép nuốt nước bọt. Nó thấy bộ dạng tôi vậy lại mở miệng trước: - Tối chú đưa cháu đi chơi phố nhé. - Ơ.. uhm.. Tôi lên giọng: - Mà phải nghe lời, biết chưa. - Cháu có lúc nào không làm theo chú bảo đâu, mới cả chú cứ nói nhẹ là cháu nghe liền, không cần nói to đâu. Ơ, con bé tộc này, quanh năm trong xó bếp ở xó rừng lại đối đáp dạn dĩ như tụi Kinh ấy nhỉ. Ah, phải rồi, hồi nhỏ nó cùng mẹ bán cà phê ở Đức Trọng mãi mà. *, có khi còn chửi bậy như ranh ấy. Thôi chiến thuật đầu gấu đầu mèo đe nẹt nó coi như đổ bể rồi, giờ cứ giả hiền coi nó có ghê gớm không. - Uh, tại chú quen quát mấy thằng đệ. Cháu cứ nghe lời là chú sẽ nói nhẹ, còn không cháu sẽ biết con người thật của chú. - Con người thật của chú, hiền lành, tình cảm, thương người, trách nhiệm nhưng vì công việc chú cứ phải xù lông lên. Chị H hồi chiều bảo cháu thế, cháu cũng thấy thế. - Ơ cái.. Không hẳn như vậy đâu, chú tốt với người tốt, còn rất ác với người xấu và không đúng ý chú. Nó cười tươi như hoa: - Cháu không phải người xấu, lại luôn nghe lời chú là chú sẽ tốt với cháu. Thế tối chú cho cháu đi chơi phố nhé. Tôi chưa kịp trả lời thì tự nhiên mặt nó buồn so lại: - Thôi, tối chú cho cháu mượn điện thoại, cháu gọi cho mẹ cháu là được. Tôi gật đầu: - Được rồi, cả ngày đi mệt rồi bây giờ vào tắm rửa sạch sẽ, xong mặc cái Pijama này vào cho thoải mái mà ngủ, đừng để ướt bộ kia, chốc còn mặc ra phố mua đồ. Chú quay lại sẽ cho mượn điện thoại mà gọi cho mẹ. - Chú đi đâu, cho cháu theo với, cháu ở một mình sợ lắm. - Chú qua văn phòng ở dãy nhà bên kia thôi, lấy đồ đạc rồi về ngay. Chốt cửa lại, đừng có ra ngoài, không phải chú gọi cửa thì đừng mở. Tôi rảo bước đi bộ về phía văn phòng công ty, trong đầu mông lung nhiều suy nghĩ. Có vẻ có gì đó sai sai ở đây và hình như mình đang ở thế bị động. Bonus cho bác cái ảnh cháu nó làm tóc và lên đồ, vẫn hơi quê nhưng cũng ra gì và này nọ phết.
Phần 12 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Phần 13 Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Happy Ending Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**