Chợt Nhớ Duyên Xưa Bấm để xem Tôi bỏ lại mùa vàng sau vai áo Lá rơi nghiêng bên ánh mắt thẫn thờ Tôi bỏ lại cái ngước đầu cao ngạo Viết dư tình và nhung nhớ vào thơ Con phố ấy cũng mấy mùa lá đổ Khói buông giăng mờ tối một dung hài Gió trải dài réo gọi mãi tên ai? Phố trở mình xác xơ sầu mắt lá! Chiều đi ngược với dòng người hối hả Là tôi buồn, tôi bước với cô đơn Phố ồn ào vẫn thế vẫn vui hơn Từng bước chân khua đều trên bụi cát Hoa ly biệt chiều cất hương nồng ngạt Lòng người tàn héo rũ mớ thương đau Bao nhớ thương còn đong đầy dào dạt Người đi rồi, duyên xưa trở về đâu? Huỳnh Minh Nhật Hết.