Trọng Sinh [Convert] Sủng Phi Thượng Vị Ký - Mạch Thượng Phù Tô

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Land of Oblivion, 10 Tháng một 2020.

  1. Đông Mẫn

    Bài viết:
    3
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhóm người mới vào cung đã được năm ngày, vài ngày này Vĩnh Dật đế chỉ triệu Đỗ sung nghi cùng Giang sung dung thị tẩm, ngày hôm qua vốn là triệu Mạnh mỹ nhân thị tẩm, nửa đường lại bị Hiền phi ở Ngự Hoa viên ngăn thánh giá, xem ra hôm nay vì trấn an Mạnh mỹ nhân cùng nhà mẹ đẻ của nàng, Hoàng thượng định là muốn triệu nàng thị tẩm.

    Dùng ngọ thiện xong, Cố Vân Yên mang theo Thị Họa cùng Thị Cầm lại đi bái phỏng Vương tiệp dư. Do vì vẫn đang trong Trường Xuân cung, Cố Vân Yên không cần mang theo Thường Phúc. Hành lễ với Vương tiệp dư sau liền ngồi xuống.

    "Muội muội tới vừa vặn, Lưu Vân vừa làm một đĩa mứt táo, ngươi tới nếm thử, ta coi hương vị không sai." Vương tiệp dư nhiệt tình nói.

    Cố Vân Yên nhéo một khối để vào miệng, trên mặt lộ ra tươi cười "Mứt táo của chỗ nương nương ăn ngon thật, tần thiếp nhưng là rất thích, đáng tiếc vừa mới dùng cơm trưa, bằng không tần thiếp định là muốn ăn nhiều mấy khối."

    "Nhìn ngươi thèm ăn, một hồi ta bảo Lưu Vân mang qua cho ngươi một ít."

    Vẻ mặt Cố Vân Yên thiên chân vô tà nói "Thật sao? Kia tần thiếp sẽ không khách khí."

    "Ngươi thật tham ăn, chẳng lẽ ta còn có thể cướp của ngươi mấy khối mứt táo sao." Vương tiệp dư bất đắc dĩ cười cười, lại nói tiếp: "Ngự Hoa viên đang độ hoa cúc hoa nở, ngươi nhàn rỗi cũng đừng cả ngày ở Tĩnh Di hiên, có thể đến Ngự Hoa viên đi một chút."

    "Tần thiếp không thương đi lại, chỉ thích lẳng lặng xem chút sách giết thời gian là được rồi." Trong đầu Vương tiệp dư đánh chủ ý gì Cố Vân Yên nhưng là rất rõ rang. Đơn giản chính là hy vọng mình có thể ở Ngự Hoa viên cùng Hoàng thượng ngẫu ngộ (tự nhiên gặp mặt), được Hoàng thượng coi trọng, đạt thành mục đích của nàng thôi. Cố Vân Yên sao sẽ như nàng mong muốn, đem bản thân đi làm bia cho mọi người ngắm bắn đâu?

    "Đã vào cung, tật xấu này của ngươi nên sửa lại đi. Tuy nói hiện tại ngươi chỉ là tài tử, còn chưa có tư cách sáng sớm đi thỉnh an Thái hậu cùng Hoàng hậu, nhưng dựa vào tư sắc của muội muội, nghĩ đến ngày đó là không xa."

    Cố Vân Yên cảm thấy buồn cười, Vương tiệp dư đây là sợ mình nghe không hiểu ý tại ngôn ngoại của nàng khi bảo mình đi Ngự hoa viên, cố ý lấy tư cách thỉnh an mà nói tiếp. Phi tần hậu cung chỉ có từ theo ngũ phẩm trở lên mới có tư cách đi thỉnh an Thái hậu, Hoàng hậu.

    "Nương nương dạy phải, ngày sau tần thiếp chắc chắn nhiều đi lại hơn." Cố Vân Yên vờ như nghe không hiểu hàm nghĩa trong lời nói của nàng ta.

    Đối với Cố Vân Yên dầu muối không vào, Vương tiệp dư chỉ có thể tạm áp chế bực bội trong lòng, tiếp theo lại tùy ý ứng phó Cố Vân Yên vài câu liền làm cho nàng đi trở về.

    Đoàn người Cố Vân Yên vừa rời đi, Lưu Danh hiên liền truyền ra tiếng đồ sứ bị đập phá. Vương tiệp dư hổn hển nói "Thật sự là uổng phí khuôn mặt kia."

    "Nương nương cần gì vì người như vậy mà tức giận, không đáng giá bị thương bản thân thân mình." Lưu Vân vội vàng trấn an, vài cung nữ thay phiên khuyên một hồi lâu, Vương tiệp dư mới bình tĩnh lại.

    Cố Vân Yên cùng Thị Họa chơi cờ vây suốt cả buổi sáng, đầu buổi chiều, Thị Cầm đem tin tức tìm hiểu được đến bẩm báo cho Cố Vân Yên "Chủ tử, hôm qua Hoàng thượng tuyên Mạnh mỹ nhân thị tẩm, sáng sớm hôm nay hạ chỉ sắc phong làm quý nhân, Mạnh quý nhân ở trên đường thỉnh an trở về không biết sao va chạm Hiền phi nương nương, bị phạt quỳ."

    Khóe môi Cố Vân Yên hơi hơi gợi lên, nhẹ nhàng hạ quân cờ. Hiền phi chính là kẻ không an phận, bất quá nàng không an phận mới tốt, càng không an phận càng dễ dàng làm lỗi, còn giúp nàng không cần phí sức đi thiết kế Mạnh Nguyệt.

    Ngự thư phòng

    Vĩnh Dật đế ngồi ngay ngắn trước ngự án phê tấu chương, đồ đệ Lưu Đức Phúc Tiểu Toàn Tử bộ dạng phục tùng đứng ở cửa, Lưu Đức Phúc chậm rãi đi qua, Tiểu Toàn Tử nói nhỏ bên tai Lưu Đức Phúc, Lưu Đức Phúc phất phất tay ý bảo Tiểu Toàn Tử lui ra, quan sát một chút thần sắc chủ tử gia, phát hiện chủ tử vẫn trầm tĩnh phê duyệt tấu chương, liền không dám tùy tiện tiến lên quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng ở một bên.

    Non nửa canh giờ sau, phê xong tấu chương trên bàn rồi, Vĩnh Dật đế nhu nhu mi tâm, mới ngắn gọn hỏi "Chuyện gì?"

    Lưu Đức Phúc khom người trả lời: "Hồi vạn tuế gia, Mạnh quý nhân va chạm Hiền phi nương nương, bị nương nương phạt quỳ ngoài Phong đình."

    "Cậu của Hiền phi Uy Viễn tướng quân sắp từ Mạc Bắc khải hoàn trở về, hẳn là cuối tháng này đến kinh thành đi!" Một lúc lâu sau Vĩnh Dật đế mới mặt không chút thay đổi nói một câu nhìn như không liên quan gì đến.

    Lưu Đức Phúc trầm ngâm một hồi mới cung kính trả lời "Dạ, nô tài hiểu rõ."

    "Tuyên Kỉ Thành tiến đến yết kiến!" Lưu Đức Phúc lập tức lui người ra ngoài.

    Hai nén hương sau Lại bộ Thị lang Kỉ Thành quỳ trước ngự án "Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế."

    Ba một tiếng, chỉ thấy một quyển sổ con có ấn kí ám vệ của hoàng đế bị ném xuống đất, Kỉ Thành vội vàng cầm lên xem xét "Tra rõ" Chỉ nghe đế vương lạnh lùng ném ngắn gọn hai chữ.

    Cảnh Dương cung

    Hiền phi tựa vào tháp quý phi chế tác từ cây hoa cúc lê, đại cung nữ Hồng Ngọc đứng ở một bên quạt mát cho nàng, "Hừ, chỉ là tiện nhân nhỏ nhoi, dám ngại mắt bản cung." Vẻ mặt Hiền phi ghét bỏ nói.

    "Nương nương, ngài phạt Mạnh quý nhân cũng là không quan trọng, chính là việc này rơi vào tay Hoàng thượng cùng Thái hậu nơi đó tóm lại không đẹp."

    "Bản cung sao không biết? Bản cung chính là muốn cho mấy kẻ tiện nhân vừa được chút sủng ái đã lên mặt kia một cái cảnh cáo thôi." Hiền phi đùa nghịch bộ móng tay vừa sơn.

    "Nương nương nói cũng phải, dù sao cũng chỉ là một quý nhân nho nhỏ thôi." Hồng Ngọc cũng rất chướng mắt những nữ nhân được sủng ái ngoại trừ chủ tử của mình.

    Tĩnh Di hiên

    "Đêm nay Hoàng thượng triệu ai thị tẩm?" Cố Vân Yên tùy ý hỏi.

    Thường Nhạc khom mình hành lễ "Hồi chủ tử, nô tài dò la tin tức, đêm nay Hoàng thượng còn chưa truyền đòi phi tần thị tẩm."

    Cố Vân Yên cảm thấy kì quái, giờ này còn chưa truyền ra thánh dụ triệu người thị tẩm, đêm nay sợ là sẽ không truyền đòi, đúng rồi, kiếp trước Tiêu Dục là vị đế vương cực kỳ chú trọng dưỡng sinh, trừ bỏ tập võ kiện thân, chuyện phòng the cùng phi tần hậu cung cũng cực vì khắc chế, mỗi tháng sẽ có hơn phân nửa tháng một mình nghỉ ở Thừa Càn cung, liền ngay cả hiện tại Hiền phi được sủng ái nhất mỗi tháng số lần thị tẩm cũng không vượt qua bốn năm ngày.

    Phi tần hậu cung với hắn mà nói, bất quá là cách cân bằng tiền triều kiếp cùng công cụ sinh con nối dòng thôi. Hợp ý liền sủng ái vài phần, chán ghét liền tùy tiện phân đến một cung điện, để tự sinh tự diệt, mà hết thảy này không quan hệ tình yêu. Buồn cười là chính mình kiếp trước vì vài phần sủng ái của vị đế vương kia mà hao tổn tâm cơ.

     
  2. Đông Mẫn

    Bài viết:
    3
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghỉ trưa thức dậy, Cố Vân Yên liền bảo Thị Họa đem bức tranh nàng vẫn chưa xong đem ra, tiếp tục tinh tế lại vẽ

    Nghiền ngẫm một lần nữa hình ảnh trong trí nhớ, từ từ vẽ xuống, nhất bút nhất họa đều là dụng tâm.

    Bên trong một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng ma sát khi ống tay áo Cố Vân Yên vẽ tranh trên giấy Tuyên Thành. Một lúc lâu sau, Thị Thư tiến vào hồi bẩm nói "Chủ tử, Lưu tổng quản bên người hoàng thượng tiến đến truyền thánh dụ, đang ở ngoài điện."

    Cố Vân Yên hiểu rõ, đứng dậy sửa sang lại ống tay áo hướng ngoài điện bước đi.

    "Nô tài thỉnh an Cố tài tử, tài tử vạn phúc kim an." Lưu Đức Phúc mang theo thái giám phía sau cùng nhau hành lễ với Cố Vân Yên.

    Cố Vân Yên biết Lưu Đức Phúc là thái giám tâm phúc của Vĩnh Dật đế, cho nên đối với hắn có chút khách khí "Lưu tổng quản không cần đa lễ."

    Lưu Đức Phúc đứng dậy sau đối Cố Vân Yên nói "Nô tài đến đặc biệt truyền khẩu dụ Hoàng thượng, đêm nay tuyên Cố tài tử đến Thừa Càn cung thị tẩm, giờ hợi sẽ có loan giá tiến đến tiếp tài tử, xin tài tử sớm làm chuẩn bị!" Lưu Đức Phúc đối Cố Vân Yên thái độ không lạnh cũng không nóng, đúng mực đắn đo vừa vặn.

    Cố Vân Yên cùng chúng cung nhân Tĩnh Di hiên sau khi Lưu Đức Phúc truyền xong trên mặt đều lộ ra ý mừng.

    "Làm phiền Lưu tổng quản!" Thị Họa tiến lên đưa cái hà bao, Lưu Đức Phúc vẫn chưa chối từ, chính là trên mặt vẫn không có lộ ra nhiều lắm ý mừng.

    Cố Vân Yên biết xoay người Lưu Đức Phúc sẽ đem việc này đăng báo cho chủ tử hắn, càng là như vậy hà bao lại càng phải đưa, người khác đều đưa, chỉ ngươi không cho, thế này mới làm cho người ta khả nghi. Lưu Đức Phúc mang theo thái giám phía sau lui đi ra ngoài.

    Cố Vân Yên cho người chuẩn bị nước ấm hầu hạ tắm rửa, Thị Họa rải vào thùng nước tắm cánh hoa mai đã được phơi cất cẩn thận, hương hoa mai vô hình tỏa khắp, ở trong nước ấm, da thịt trắng nõn mềm mại nổi lên đỏ ửng, đại khái tắm hai khắc (chừng 30 phút), Thị Họa cùng Thị Thư tiến vào hầu hạ thay quần áo.

    Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng xong, không bao lâu sau Thừa Càn cung bên kia phái tới loan giá liền đứng ở trước đại môn Tĩnh Di hiên, Thị Họa giúp đỡ Cố Vân Yên đi lên loan giá, phía dưới cung nữ thái giám quỳ xuống hành lễ "Cung đưa chủ tử."

    Phi tần lần đầu thị tẩm đều là ở Thừa Càn cung, sau đó địa điểm thị tẩm là ở Thừa Càn cung vẫn là tẩm điện của mình phải xem tâm tình Hoàng thượng.

    Đến Thừa Càn cung, Lưu Đức Phúc chào đón đem nàng lĩnh đi vào, Lưu Đức Phúc khom người nói: "Xin tài tử chờ một lát, Hoàng thượng một hồi liền lại đây."

    Cố Vân Yên cười yếu ớt gật đầu. Nhìn cảnh vật trước mắt đều là một mảnh minh hoàng, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, ký ức kiếp trước lại hiện lên, mọi thứ chỉ như mới hôm qua. Cố Vân Yên áp chế tia buồn bã trong lòng, ở trong lòng tự nói với mình nàng đã không phải Cố Vân Yên lúc trước, nàng muốn dùng mỉm cười cáo biệt đoạn ký ức đó.

    Vì thế khi Vĩnh Dật đế từ sườn điện tới, vừa vặn thấy một màn như vậy, nữ tử thân váy dài đạm hồng nhạt, lưng áo hệ xanh nhạt sắc, eo nhỏ không vừa nắm tay, trang điểm nhẹ nhàng làm nổi bật gương mặt tinh xảo, một đôi mắt phượng trong veo như nước lại thoáng hiện nét non nớt, trên mặt lộ ra ý cười thản nhiên, trong ngây ngô hàm chứa phong tình nói không nên lời, làm cho người ta xem qua khó quên.

    Vĩnh Dật đế dừng bước chân. Nghe được tiếng bước chân, Cố Vân Yên ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Dục một thân Long bào minh Hoàng đứng ở cửa đại điện, nhìn mình không hề chớp mắt, Cố Vân Yên ngẩn người mới phản ứng lại, tiến lên hành lễ "Tần thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!"

    "Đứng lên đi! Đã để ái phi đợi lâu." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lung, không mang theo một tia cảm tình.

    "Hoàng thượng bận chính vụ, lo lắng thiên hạ, tần thiếp không dám kể công." Cố Vân Yên dịu dàng nói.

    Tiêu Dục chậm rãi hướng nàng đi tới, dựa vào gần, liền ngửi được trên người nàng thoang thoảng hương hoa mai.

    "Ái phi yêu thích hương mai?" Tiêu Dục làm như tùy ý nói, Cố Vân Yên lại bắt được hoài nghi chợt lóe trong mắt hắn. Đế vương vốn đa nghi, Tiêu Dục càng là trầm trọng. Điểm này, Cố Vân Yên chưa từng quên.

    "Ân, tần thiếp thích, khi còn bé bướng bỉnh còn từng trèo lên cây ngắt lấy đóa hoa, thường khiến huynh trưởng phải đau đầu giáo huấn." Làm như bởi vì xấu hổ, trên mặt trắng nõn của Cố Vân Yên nổi lên mây đỏ, thấy bộ dáng nàng như vậy, lại nhớ tới Cố Trì trung tâm, lại nói hắn luôn luôn giỏi che giấu, chưa từng biểu hiện ra quá nhiều yêu thích cái gì, liền ngay cả Hoàng hậu hầu hạ hắn nhiều năm cũng không biết được hắn thích Mai Hương, Tiêu Dục cảm thấy mình quả thực quá đa nghi, vẻ mặt liền hòa hoãn xuống.

    Tiêu Dục đem Cố Vân Yên ôm vào trong ngực, cúi đầu nhẹ ngửi từng trận Mai Hương trên người nàng phát ra, nhẹ nhàng rút tram cài tóc trên đầu nàng, một đầu tóc đen mềm mại tuột xuống, có vài sợi tóc dừng ở trên gương mặt Cố Vân Yên. Tay trái Tiêu Dục mơn trớn hai má phấn nộn, cuối cùng dừng ở vài sợi tóc đen kia, mây đỏ trên mặt Cố Vân Yên từ từ đi đến bên tai, bộ dáng trông rất đẹp mắt.

    Mâu quang Tiêu Dục sâu thẳm một ít, "Nghỉ ngơi thôi!"

    Hồi lâu, cảm giác được người bên cạnh đứng dậy xuống giường đi đến phía sau điện, trong chốc lát liền nghe được tiếng nước truyền đến, Cố Vân Yên mở hai mắt, trong mắt một mảnh thanh minh. Nàng biết sau điện có một ôn tuyền tự nhiên, mỗi lần xong chuyện, hắn đều có thói quen ngâm ôn tuyền.

    Một khắc sau, Tiêu Dục ngâm ôn tuyền trở về, Cố Vân Yên chậm rãi mở hai mắt, giống như vừa bị tiếng bước chân của Tiêu Dục làm bừng tỉnh.

    "Hoàng thượng, tần thiếp cần phải trở về." Thấy rõ ràng mình đang ở nơi nào liền vội vàng ôn nhu nói.

    Lấy thân phận hiện tại của Cố Vân Yên là không thể lưu đêm ở Thừa Càn cung, dựa theo quy củ tổ tông Đại Chiêu, chỉ có chính cung Hoàng hậu mới có tư cách qua đêm ở đây, tuy nói cũng có những lúc có ngoại lệ, tỷ như Hiền phi. Nhưng Cố Vân Yên dù sao không phải Hiền phi, Tiêu Dục cũng sẽ không vì nàng ngoại lệ, cho nên nàng thức thời đúng lúc mở miệng.

    Quả nhiên, đối với nhu thuận biết điều của nàng, trong mắt Tiêu Dục hơn một phần vừa lòng. Đối với nữ nhân có thể nhận rõ thân phận mình cùng tuân thủ quy củ, mà chính mình cũng có chút vừa lòng, nếu là ngày sau có thể an thủ bổn phận, hắn không ngại cho nàng hai phân sủng ái, Tiêu Dục trong long liền có tính toán so đo.

    Cố Vân Yên nhìn lướt qua quần áo rách mướp dưới giường, cúi đầu nhìn xem mình, lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Dục trước mặt, do dự không biết nên mở miệng thế nào hỏi muốn quần áo. Tiêu Dục cũng nhìn thấy một loạt động tác nhỏ này của nàng, đạm cười phân phó nói "Lưu Đức Phúc đi chuẩn bị một thân quần áo cho Cố tài tử."

    Lưu Đức Phúc ở ngoài điện khom người trả lời "Nô tài tuân mệnh."

    Lưu Đức Phúc làm việc hiệu suất cực cao, rất nhanh liền mang tới một thân váy trang màu lam nhạt cho Cố Vân Yên, để cung nữ mang vào, Cố Vân Yên cố nén thân thể không khoẻ, đứng dậy xử lý y phục. Hướng Tiêu Dục hành lễ cáo lui.

    Ngồi trong loan giá trở về, Cố Vân Yên chậm rãi thở phào một cái, diễn trò nhưng là chuyện khiến người mệt chết đi.

     
  3. Đông Mẫn

    Bài viết:
    3
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trở lại Tĩnh Di hiên, hai người Thị Thư, Thị Họa tiến lên đỡ nàng xuống kiệu.

    "Chủ tử, nước ấm đã được chuẩn bị." Thị Thư giúp đỡ Cố Vân Yên vào trong điện nói.

    "Ân." Cố Vân Yên gật gật đầu đáp.

    Vào phòng tắm, Cố Vân Yên đem bản thân chôn thật sâu ở trong nước, nước ấm hòa tan mệt mỏi trên người nhưng không giảm được mệt mỏi nội tâm, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh, ngày mai sẽ cùng bọn tỷ muội kiếp trước gặp gỡ, thật sự là so với mong muốn còn nhanh hơn, bất quá không quan trọng, ta sẽ từ từ cùng các ngươi thanh toán mối thù kiếp trước.

    Ban đêm Cố Vân Yên bị ác mộng bừng tỉnh. Ấu tử đã mất lại xuất hiện ở trong mộng của nàng, trong mộng hắn im lặng tựa vào trong ngực của nàng, chính là thân thể vốn nên ấm áp mềm mại lại cứng ngắc lạnh như băng không có một tia độ ấm, nàng ôm thân mình còn nhỏ của hắn, một lần một lần gọi nhũ danh của hắn, nước mắt mơ hồ hai mắt của nàng, lại thủy chung không thể che giấu tuyệt vọng cùng bi thống trong con ngươi.

    Tiếng khóc nức nở của Cố Vân Yên làm Thị Thư gác đêm bên ngoài giật mình tỉnh giấc, cả người cuống quít nhảy vào bên trong. "Chủ tử, chủ tử tỉnh tỉnh!" Thị Thư lo lắng kêu.

    Cố Vân Yên từ từ chuyển tỉnh, nhìn thoáng qua sắc trời bên ngoài "Ta không sao, hầu hạ ta đứng dậy thay quần áo đi."

    Sáng hôm sau khi được thị tẩm, phi tần phải đi thỉnh an Hoàng hậu, thể hiện đối trung cung tôn kính, tuy rằng canh giờ còn sớm, nhưng Cố Vân Yên đã không có tâm tư ngủ lại. Thị Thư nghĩ khuyên bảo, chợt nhìn đến khóe mắt chủ tử có dấu nước mắt liền xoay người chuẩn bị dụng cụ rửa mặt, cảnh tượng giống đêm nay như vậy Thị Thư cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy. Từ vài năm trước, cách một đoạn thời gian chủ tử sẽ gặp như thế, Thị Thư xem ở trong mắt đau ở trong lòng, lại không làm sao được.

    Rửa mặt sau, Thị Thư Thị Họa hầu hạ thay quần áo lại trang điểm, Cố Vân Yên đối với hai người nói: "Tìm một kiện váy trang nhã, trang điểm nhẹ một chút, không cần quá mức rưc rỡ."

    Nàng vừa thị tẩm, nếu là ăn mặc quá lộng lẫy, hôm nay thỉnh an chắc chắn đưa tới ghen tị, gặp phải phiền toái không cần thiết. Nhìn thoáng qua gương đồng, thanh thuần khả nhân, vẻ mặt vô hại, Cố Vân Yên mới vừa lòng, ngồi xuống dùng đồ ăn sáng.

    Canh giờ không sai biệt lắm, Cố Vân Yên liền mang theo Thị Họa Thị Kì cùng với Thường Phúc, Thường Hỉ đi Phượng Nghi cung. Phàm là ra Trường Xuân cung, bên người Cố Vân Yên luôn mang theo một hai thái giám, vừa phù hợp quy tắc trong cung cũng dễ dàng làm việc khi cần. Chỉ có phân vị Tiệp dư trở lên mới có tư cách ngồi kiệu, dưới Tiệp dư chỉ có thể đi bộ, cho nên đoàn người Cố Vân Yên là đi bộ đến Phượng Nghi cung, nếu muốn không đến muộn, vậy cũng chỉ có thể đi sớm chút.

    Thời điểm Cố Vân Yên đến, người trong Phượng Nghi cung còn không nhiều, phần lớn là phitần vị phân không cao, bao gồm Phùng tiệp dư sinh được nhị công chúa, Phùng tiệp dư nguyên là đại nha hoàn của Hoàng hậu lúc còn tại phủ tiềm đệ (phủ hoàng tử), sau được đưa đi hầu hạ Hoàng thượng lúc ấy vẫn là Vương gia, về sau sinh được nhị công chúa nên thăng làm Tiệp dư, đủ tư cách dưỡng dục nhị công chúa. Phùng tiệp dư vì cảm động và nhớ nhung ân đức Hoàng hậu, cùng với biểu hiện trung tâm, mỗi lần thỉnh an đều là người đến sớm nhất, Cố Vân Yên tiến lên hành lễ.

    Thời gian một nén nhang sau, phi tần tới không sai biệt lắm, liền ngay cả Đức phi có hoàng trưởng tử cũng đến, trừ bỏ ghế phượng chủ vị, cũng chỉ có ghế đầu tiên ngay dưới chủ vịcòn trống, là chỗ của Hiền phi luôn luôn không đúng giờ thỉnh an Hoàng hậu. Cố Vân Yên hơi hơi nhìn chung quanh một vòng trong điện "nhóm cố nhân".

    Bên trái phía dưới ghế phượng là Đức phi, mắt phượng mày liễu, trên mặt ôn nhu lộ ra ý cười thản nhiên, sơ Bát Bảo đọa vân kế, trên búi tóc hai bên cài bộ diêu chín cây tram bằng vàng, cùng ngọc trâm. Lại ở giữa thêm ngọc trai màu trắng hiền hào, làm cho người ta một loại cảm giác dịu dàng hiền lành. Cố Vân Yên oán thầm, nếu đúng như mặt ngoài thoạt nhìn hiền lương vô hại, sao có thể theo tiềm phủ đệ đến trong cung vẫn sừng sững không ngã, còn là phi tần duy nhất sinh được hoàng tử, một đường che chở đại hoàng tử 3 năm đến giờ bình yên vô sự trưởng thành.
     
  4. Đông Mẫn

    Bài viết:
    3
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cũng là không thoải mái, hảo hảo nghỉ ngơi là phải, chỉ là thỉnh an chậm một hồi, bản cung cũng sẽ không vì việc nhỏ này mà so đo, chính là, Cố tài tử dù sao cũng là lần đầu thỉnh an, không biết tình huống còn tưởng rằng Hiền phi không tuân thủ quy củ, thỉnh an đến chậm, sinh ra hiểu lầm ngược lại không tốt.

    May mà hôm nay nói rõ, các ngươi cũng tốt gặp mặt, ngày sau, giữa tỷ muội cũng tốt hòa thuận ở chung." Hoàng hậu đoan trang cười nói.

    Hoàng hậu theo như lời nói kia kêu một cái trong bông có kim, Cố Vân Yên cảm thấy cười lạnh, Hoàng hậu đây là muốn Hiền phi chán ghét nàng, trên mặt cũng không biến sắc, vẫn một bộ thiên chân vô tà.

    Hiền phi nghe Hoàng hậu nhắc tới Cố Vân Yên, liền xoay người lại dịu dàng đối Cố Vân Yên nói "Vị muội muội xinh đẹp này, hẳn là Cố tài tử đi? Khó trách Hoàng thượng sẽ thích, chính là bản cung nhìn cũng động lòng."

    Nghe được Hiền phi nói như thế, Cố Vân Yên kinh sợ hành lễ nói "Tần thiếp thỉnh an Hiền phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an."

    Hoàng hậu, Hiền phi một cái hai cái không ngừng gia tăng cừu hận cho nàng, chính là muốn làm cho Cố Vân Yên ở lần đầu tiên thỉnh an liền đem toàn bộ nữ nhân trong cung đắc tội, ở trước mặt một đống nữ nhân của Hoàng thượng nói Hoàng thượng thích mình, hậu quả có thể nghĩ.

    Cố Vân Yên hành lễ với Hiền phi, không đợi nàng ta mở miệng liền nói "Nương nương nói lời này tần thiếp nhưng là không dám ứng, trong cung này ai không biết người Hoàng thượng yêu thích nhất là nương nương ngài? Nếu không sao sẽ sắc phong ngài làm tứ phi đứng đầu? Vị phân Hiền phi này Hoàng thượng cũng không phải là xem ở trên mặt gia thế ngài mới phong."

    Cố Vân Yên lời này vừa ra, phi tần trong đại điện người người cúi đầu, xiết chặt khăn tay, sợ bản thân nhịn không được lộ ra biểu tình không nên có.

    Biểu tình của Hiền phi rất là phong phú, một hồi lâu mới khôi phục tươi cười, chỉ là nụ cười kia thấy thế nào cũng không được tự nhiên. Sau một lúc lâu Hiền phi cũng không có thể nghĩ ra cách phản bác lời Cố Vân Yên nói, khăn tử trong tay bị nàng vo tròn thành một nắm.

    Lúc này Hoàng hậu mới không nhanh không chậm nói "Hiền phi đừng đứng nữa, ngồi xuống hảo hảo nghỉ ngơi, đỡ phải một hồi đầu lại đau."

    Hiền phi ngồi xuống vị trí của mình, cũng không ai nói gì nữa. Không có người nhắc Hiền phi cho Cố Vân Yên lễ gặp mặt, Hiền phi lại càng không nhắc tới. Trong lòng nàng nhưng là cực hận Cố Vân Yên, khả Cố Vân Yên cũng không để ý, bởi vì vô luận nàng nói hay không nói lời này, Hiền phi cũng không khả năng sẽ thích người đi phân sủng ái của Hoàng thượng với nàng ta, xem nàng trừng phạt Mạnh Nguyệt liền biết, nàng chán ghét tất cả nữ nhân bên cạnh Hoàng thượng, bao gồm cả Hoàng hậu được Hoàng thượng cưới hỏi đàng hoàng.

    Một khi đã như vậy nàng còn không bằng trên mặt đứng về phía Hoàng hậu, xem Hoàng hậu vừa mới mở miệng giúp nàng giải vây, chỉ biết lời nàng nói là lời Hoàng hậu muốn nói lại không có thể nói, vừa mới nãy nàng nói ra, khiến Hoàng hậu tương đối vừa ý.

    Nhóm phi tần lại ngồi thêm một nén nhang, Hoàng hậu mới cho mọi người tan. Bởi vì thân mình Thái hậu không tốt, sợ nhiễu Thái hậu nghỉ ngơi, cho nên mỗi tháng chỉ mùng một cùng mười lăm chúng phi tần mới đi thỉnh an Thái hậu. Nhóm phi tần từ Phượng Nghi cung đi ra liền theo đường cũ trở về cung của mình.

    Trở lại Tĩnh Di hiên Cố Vân Yên vẫn chưa dỡ xuống trang phục và trang sức, bởi vì nàng biết ngày hôm sau lần đầu được thị tẩm, vô luận thích hay không, Hoàng thượng đều sẽ cho chút ân điển, về phần là ban cho này nọ hay là tấn chức, vậy thì phải xem tâm tình Hoàng thượng, bất quá bình thường đều là ban cho này nọ nhiều.

    Không bao lâu sau, Lưu tổng quản liền mang theo thánh chỉ lại đây, Cố Vân Yên quỳ xuống tiếp chỉ.

    "Tài tử Cố thị, ôn nhu nhàn thục, được lòng trẫm, đặc tấn chức làm theo ngũ phẩm mỹ nhân. Ban thưởng ngọc như ý một đôi, kim bước diêu một đôi, ngọc trâm một đôi, lưu vân sa lục thất, tơ lụa gấm vóc một đám.. Khâm thử."

    "Tần thiếp tiếp chỉ, Ngô hoàng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế."

    Thái giám phía sau Lưu Đức Phúc đưa đồ ngự ban vào Tĩnh Di hiên dài như nước chảy. Trên mặt Cố Vân Yên vẫn duy trì mỉm cười khéo léo chờ Lưu Đức Phúc đọc xong danh sách, tiếp chỉ xong biểu tình trên mặt Vân Yên càng phát ra xán lạn.

    "Thời tiết nóng bức, còn làm phiền công công đi một chuyến." Cố Vân Yên khách khí nói.

    "Cố mỹ nhân khách khí, nô tài cũng là phụng mệnh làm việc, Hoàng thượng còn chờ nô tài phục mệnh, nô tài xin được cáo lui trước." Lưu tổng quản cung kính đáp.

    "Nếu như thế, Lưu tổng quản đi thong thả, Thường Phúc thay ta đưa Lưu tổng quản đi ra ngoài!" Cố Vân Yên xoay người hướng Thường Phúc phân phó nói.

    Tiễn bước đoàn người Lưu Đức Phúc, Cố Vân Yên để Thị Họa hầu hạ thay y phục khác, rửa mặt xong, lại bảo Thị Thư, Thị Họa canh giữ ở ngoài cửa, mình một thân áo sơ mi trở về trên giường nghỉ ngơi, tối hôm qua ép buộc một trận, trên người bây giờ còn ê ẩm, sáng sớm lại ở Phượng Nghi cung chu toàn, hao phí rất nhiều tinh lực, vì thế vừa nằm xuống, Cố Vân Yên liền ngủ.

    Mãi cho đến buổi trưa bị Thị Họa gọi tỉnh lại, hai tay Cố Vân Yên ôm gối đầu, ngồi trên giường hai mắt nhập nhèm nhìn Thị Họa.

    "Chủ tử, nô tỳ đã chuẩn bị canh hạt sen cho ngài, gần đây ngài ngủ không an ổn, hạt sen có tác dụng bổ tì ích thận, dưỡng tâm an thần, trợ giúp giấc ngủ, bây giờ vẫn còn nóng, nô tỳ mang lên cho người nhé?" Thị Họa ôn nhu hỏi nói.

    Cố Vân Yên gật gật đầu, chậm rãi từ trên giường đứng lên, Thị Họa đi ra bưng canh hạt sen tiến vào, thuận tiện bảo Thị Cầm Thị Kì đang ở cửa tiến vào hầu hạ chủ tử rửa mặt chải đầu.

    Cố Vân Yên thay quần áo rửa mặt, chậm rãi nhấm nháp canh hạt sen Thị Họa làm, một trận hương vị ngọt ngào, hương vị tốt lắm, Cố Vân Yên uống hết một chén, dùng khăn tử xoa xoa miệng, đối Thị Họa khen ngợi "Thị Họa làm canh hạt sen ngày càng ngon a, hương vị cực mĩ. Vòng tay này liền thưởng ngươi đi" Cố Vân Yên cởi ra một cái vòng tay trên tay đến.

    "Tạ chủ tử khích lệ, nhưng ngài trong ngày thường ban cho nô tỳ đã muốn quá nhiều, nô tỳ mang không hết được rôi." Cố Vân Yên đối với người bên cạnh luôn luôn hào phóng.

    "Cho ngươi ngươi liền nhận, đây là ngươi nên có. Thị Thư cũng có một phần, tuyệt không ít hơn". Cố Vân Yên bắt lấy tay Thị Họa đeo vào cho nàng.

    "Tạ chủ tử ưu ái, nô tỳ ngày sau chắc chắn càng thêm tận tâm hết sức hầu hạ chủ tử." Thị Họa không chối từ nữa, tạ ơn.

    Từ lúc Thị Họa học y thuật trở về, thường xuyên làm một ít canh thang bổ dưỡng thân thể cho Cố Vân Yên uống, thân thể Cố Vân Yên trải qua bản thân cùng Thị Họa tỉ mỉ điều dưỡng, một ngày lại một ngày, không chỉ có thân thể phát dục tốt lắm, liền ngay cả kia một đầu tóc đen cũng là dưỡng rất tốt, có thể có thành quả này, nhưng là hao phí không ít tâm tư cùng thời gian của Thị Họa.

    Tiếp theo gọi Thị Thư "Ta cho ngươi ở lại Tĩnh Di hiên, nhìn chằm chằm bọn hắn, mấy ngày nay có phát hiện cái gì?"

    "Hồi chủ tử, trải qua nô tỳ mấy ngày nay lưu ý quan sát, phát hiện Thường Khánh cùng Xuân Hoa thường xuyên chuồn êm đi ra ngoài, cùng Thường Khánh lén gặp là tiểu thái giám bên người Hiền phi, mà Xuân Hoa là đi gặp đồng hương cùng nàng vào cung, người đồng hương kia là nhị đẳng cung nữ trong cung Phùng tiệp dư, những người khác tạm thời chưa phát hiện khả nghi." Thị Thư hành lễ trả lời.

    "Ân, tiếp tục nhìn chằm chằm bọn hắn, nếu phát hiện bọn họ có động tác gì lập tức hồi bẩm."

    "Chủ tử yên tâm, nô tỳ chắc chắn nắm chặt bọn họ, tuyệt không để bọn họ làm ra chuyện tổn hại chủ tử." Ngữ khí Thị Thư kiên định.

    "Ân, ngươi làm được không sai, vòng tay này là thưởng cho ngươi, ngươi cùng Thị Họa mỗi người một cái." Cố Vân Yên đem vòng tay tay phải cởi xuống.

    "Tạ chủ tử thưởng!" Biết Thị Họa cũng có một cái, Thị Thư liền thoải mái nhận.
     
  5. Đông Mẫn

    Bài viết:
    3
    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chủ tử, Mạnh quý nhân bái phỏng Vương tiệp dư sau hướng Tĩnh Di hiên chúng ta lại đây." Thị Kì tiến vào hồi bẩm.

    Trong mắt Thị Kì mang theo một tia nghi hoặc, theo lý thuyết Mạnh quý nhân này cùng chủ tử nhà mình không có giao tình gì, vị phân lại so với chủ tử nhà mình cao hơn, sao lại chủ động đến Tĩnh Di hiên?

    "Đi thôi, một hồi ngươi chẳng phải sẽ biết sao." Cố Vân Yên thả tay xuống, xếp lại bộ sách, đạm cười nói.

    Bị chủ tử xem thấu tâm sự, trên mặt Thị Kì xuất hiện một mảnh mây đỏ, làm như cực ảo não mình nghi hoặc bị chủ tử xem thấu đi.

    Cố Vân Yên mới vừa đi đến cửa đại điện Tĩnh Di hiên, Mạnh Nguyệt vừa vặn mang theo cung nhân phía sau đi tới.

    "Tần thiếp thỉnh an Mạnh quý nhân, quý nhân vạn phúc kim an!" Cố Vân Yên tiến lên quỳ gối hành lễ nói.

    Mạnh Nguyệt vội vàng giúp đỡ Cố Vân Yên đứng lên, "Muội muội mau mau đứng lên, chúng ta vào trong phòng nói chuyện." Vừa nói vừa dắt tay Cố Vân Yên đi vào trong, người không biết chuyện nhìn thấy một màn như vậy còn tưởng rằng hai người giao tình sâu đậm, Cố Vân Yên cảm thấy cười lạnh.

    "Tĩnh Di hiên của muội muội ta còn là lần đầu tiên đến, ngày đó ngươi ta cùng trúng cử, tiến cung sau tỷ tỷ vẫn muốn đến thăm muội muội, lại sợ mạo muội tới chơi muội muội không thích, thẳng đến hôm nay ở Phượng Nghi cung lại cùng muội muội gặp lại, vì thế liền da mặt dày lại đây thăm muội muội, muội muội sẽ không trách cứ tỷ tỷ trước đó chưa báo đã tới chứ?" Mạnh Nguyệt một bộ tình chân ý thiết nói.

    "Quý nhân nói quá lời, quý nhân có thể đến Tĩnh Di hiên thăm tần thiếp là tần thiếp có phúc, tần thiếp lại như thế nào không biết tốt xấu." Cố Vân Yên một bên đem tay đang bị Mạnh Nguyệt nắm rút ra một bên đạm cười nói.

    "Vậy thật tốt, ta biết muội muội là người hiểu lí lẽ mà." Mạnh Nguyệt bưng lên ly trà trên bàn nhẹ nhấp một ngụm mỉm cười nói.

    "Ủy khuất quý nhân, nước trà nơi này sợ là so không được với Hoa Thanh cung, quý nhân uống được không?" Cố Vân Yên ôn hòa nói.

    Biểu tình Mạnh Nguyệt cứng ngắc trong nháy mắt một chút, lập tức rất nhanh cười nói "Muội muội chu đáo, tỷ tỷ uống vô cùng tốt."

    Thâm ý trong lời nói của Cố Vân Yên nàng sao lại không hiểu, đơn giản chính là nghĩ nói với mình các nàng không phải người đi chung đường. Nếu đối phương đã muốn cho thấy không muốn kết minh với mình, vậy nàng cũng không cần da mặt dày lưu lại, vì thế khách sáo một phen, liền mang theo người rời đi.

    Cố Vân Yên nhìn đoàn người Mạnh Nguyệt rời đi, trên mặt hàn ý cao đến đáy mắt. Tỷ muội? Kiếp trước chính là bởi vì ta tin ngươi này hảo tỷ muội, mới có thể đối với ngươi không chút phòng bị, để cho ngươi có cơ hội cùng người khác liên thủ hại chết hoàng nhi của ta.

    Hiện tại còn muốn trò cũ làm lại, làm cho ta lại mắc mưu bị lừa, tiện đà lại lặp lại bi kịch kiếp trước sao? Thực thật xin lỗi, không thể như ngươi mong muốn. Bất quá, ta không muốn lại đi đường cũ, nhưng thật ra ta sẽ để ngươi được tự mình thử nghiệm.

    Ngay sau đó hàn ý trên mặt Cố Vân Yên bị mỉm cười thay thế, giống như một màn vừa nãy chỉ là ảo giác.

    Bởi vì ngày hôm qua Cố Vân Yên tấn chức thành theo ngũ phẩm mỹ nhân, đã có tư cách thỉnh an Hoàng hậu, cho nên giữa giờ mẹo đã bị Thị Họa gọi dậy, ngày thanh nhàn thật không còn. Tối hôm qua Hoàng thượng không truyền đòi người mới thị tẩm, hôm nay đi thỉnh an cũng liền không cần cho người mới lễ gặp mặt, cho nên Cố Vân Yên bảo Thị Thư vấn tóc nhẹ nhàng, đỡ phải nặng nề. Cố Vân Yên vừa mang theo Thị Họa cùng vài người đi ra ngoài, liền thấy Vương tiệp dư vẻ mặt tươi cười đứng đợi.

    "Tần thiếp thỉnh an Tiệp dư nương nương, nương nương vạn phúc kim an." Vương tiệp dư hư giúp đỡ một phen "Muội muội mau mau miễn lễ, nay thật tốt, về sau có muội muội làm bạn tỷ tỷ sẽ không cần một mình một người đi Phượng Nghi cung."

    Cố Vân Yên ra vẻ tiếc hận nói "Tần thiếp vị phân thấp không thể ngồi kiệu, sợ là không thể bồi nương nương đi Phượng Nghi cung."

    "Không ngại, hôm nay canh giờ còn sớm, ta liền cùng muội muội đi bộ, cũng có thể hảo hảo thưởng thức một chút phong cảnh ven đường." Vương tiệp dư cười dài nói.

    "Như thế, nhưng thật ra tần thiếp phúc khí." Cố Vân Yên biết nàng nay không chỉ đã thị tẩm còn tấn chức một cấp, tâm tư Vương tiệp dư vừa yên tĩnh lại sống lại. Biết rõ điều này nên nàng cũng đáp ứng, vì thế hai người cùng đi bộ đến Phượng Nghi cung. Dọc theo đường đi Vương tiệp dư rất là nhiệt tình giới thiệu với nàng phong cảnh ven đường, Cố Vân Yên cười yếu ớt phụ họa.

    Trong Phượng Nghi cung, lúc này phi tần đến thỉnh an đã đến hơn phân nửa, hiện tại trong các phi tần này Trương phi vị phân cao nhất, cho nên Cố Vân Yên cùng Vương tiệp dư trước hết hành lễ với nàng ấy, sau đó mới chào hỏi các phi tần khác.

    Nếu nói trong cung này còn có ai là tương đối sạch sẽ, chỉ sợ cũng chỉ còn một mình Trương phi này, Trương phi không cùng phi tần khác lập bang kết phái, cũng không chủ động cùng người trở mặt, đối đãi cung phi phía dưới cũng tương đối hiền lành. Trong ngày thường tất cả tâm tư dồn vào trên người đại công chúa, đem đại công chúa cũng dạy tốt lắm. Nàng mặc dù không tranh không đoạt, nhưng Tiêu Dục con nối dòng điêu linh, xem ở Trương phi an phận thủ lễ cùng mặt mũi đại công chúa, Tiêu Dục cũng không từng vắng vẻ nàng, mỗi tháng cũng sẽ đi cung nàng hai ba hồi.

    Qua một ly trà, Đức phi cùng Hiền phi cũng lần lượt đến, khó được lúc này Hiền phi không có tới trễ. Rất nhanh Hoàng hậu liền từ sau điện đi ra, mọi người thấy lễ.

    Vừa ngồi xuống liền nghe được Phùng tiệp dư ngọt ngào cười nói "Hôm nay khí sắc nương nương thật tốt, một thân phượng phục sinh huy, làm cho nô tì thật ngưỡng mộ nương nương phượng tư." Phùng tiệp dư này không lúc nào là không quên vuốt đua ngựa Hoàng hậu nương nương.

    "Hôm nay nhưng là ăn mật sao, miệng ngọt như vậy." Hoàng hậu nghe được lời Phùng tiệp dư, trên mặt ý cười hòa thuận vui vẻ.

    "Nô tì nói nhưng là lời thật, nương nương không tin có thể hỏi một chút các vị tỷ muội." Phùng tiệp dư sẳng giọng.

    Quý chiêu nghi phụ họa nói: "Nô tì nhìn cũng vậy, nương nương phượng tư nô tì theo không kịp."

    Hoàng hậu cười yến yến "Nhìn xem, một người so một người càng ngọt hơn."

    "Nương nương phong tư tuyệt sắc mọi người nhưng là rõ ràng." Phùng tiệp dư nói tiếp.

    Phùng tiệp dư nói vừa dứt liền nghe được Hiền phi không mặn không nhạt đáp "Nói đến dung mạo tuyệt sắc, nô tì cảm thấy Giang sung dung cùng Cố mỹ nhân nhưng thật ra cũng là khó ai bì kịp."

    Đã muốn đứng ở hàng ngũ của Hiền phi, Lâm tần lập tức phụ họa nói "Cũng không phải sao, hai vị muội muội thiên tư quốc sắc, nô tì rất hâm mộ."

    Lời vừa nói ra, Hoàng hậu đã không còn nữa vừa mới tươi cười, Giang Vũ Nhiên cùng Cố Vân Yên hai người vội vàng hành lễ nói "Hiền phi nương nương cùng Lâm tần nương nương quá khen, tần thiếp không dám nhận, Hoàng hậu nương nương nhưng là vua trong vạn hoa, cho dù hoa khác có lúc nở rộ, nhưng cũng duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc!"

    "Hay một câu duy chỉ mẫu đơn là quốc sắc, bản cung thật là thích." Hoàng hậu nương nương sáng sủa cười, lại nhìn về phía Hiền phi nhướng mày nói "Hiền phi cảm thấy như thế nào?"

    Trên mặt Hiền phi tuy có không cam lòng, lúc này nhưng cũng không thể không đứng dậy quỳ gối hành lễ nói "Nương nương lời nói là phải."

    "Giang sung dung cùng Cố mỹ nhân đứng dậy an tọa đi." Hoàng hậu bưng lên ly trà bên cạnh nói.

    Cố Vân Yên hiểu rõ, nếu không phải mới nãy nàng cùng Giang Vũ Nhiên ứng đối thích đáng, chỉ sợ các nàng đã không thể giống như bây giờ toàn thân lui ra. Đây là chiến trường của nữ nhân, không có khói thuốc súng nhưng chỉ cần hơi có sai lầm liền tánh mạng khó bảo toàn, hậu cung từ xưa giờ chính là như vậy.
     
  6. Đông Mẫn

    Bài viết:
    3
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ Phượng Nghi cung đi ra, Cố Vân Yên không đi bao lâu đã bị phía sau Giang Vũ Nhiên gọi lại "Muội muội, có thể bồi tỷ tỷ đi dạo Ngự Hoa viên không?"

    "Giang sung dung có nhã hứng này, tần thiếp tự nhiên xin bồi." Cố Vân Yên cung kính trả lời.

    Đây là lần đầu tiên Cố Vân Yên gần gũi nhìn kỹ Giang Vũ Nhiên, trán nga mi, mắt ngọc mày ngài, mỉm cười khuynh quốc khuynh thành, nếu luận xinh đẹp so với chính mình còn muốn thắng một hai phân, thật không hổ là Thịnh Kinh đệ nhất mỹ nhân.

    Hai người cùng đi bộ đến Ngự Hoa viên, cung nữ thái giám đi theo phía sau cùng hai người bảo trì một khoảng cách, đoạn khoảng cách này vừa vặn, nghe không được chủ tử nói gì lại có thể thấy rõ ràng nhất cử nhất động của chủ tử.

    Giang Vũ Nhiên hái được một đóa mẫu đơn kiều diễm đang nở rộ, đặt ở mũi nhẹ nhàng ngửi, ôn nhu nói: "Tin tưởng muội muội là người thông minh, ta liền thích cùng người thông minh nói chuyện."

    "Tần thiếp ngu dốt, xin Giang sung dung chỉ điểm." Cố Vân Yên khẽ cũng vuốt một đóa mẫu đơn khác.

    "Ta tin tưởng muội muội hẳn là hiểu được tại hậu cung không có chân chính hữu nghị, chỉ có tạm thời đạo lý bằng hữu, muội muội cũng nên rõ ràng hiện tại địch nhân của chúng ta là ai, có một câu nói rất hay, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu của mình, muội muội cảm thấy thế nào?"

    "Lời Sung dung nói rất phải, tần thiếp cũng có đồng cảm." Cố Vân Yên ngoái đầu nhìn lại cười yếu ớt.

    "Ta cùng muội muội thật là hợp ý, muội muội có rảnh rỗi có thể đến Chung Túy cung thăm ta."

    "Tạ sung dung ưu ái, tần thiếp rảnh rỗi nhất định đến quấy rầy." Cố Vân Yên quỳ gối trong suốt thi lễ.

    Hai người đạt thành nhận thức chung, liền cáo từ, đều tự hồi cung.

    Tiến vào tháng tư, thời tiết từ từ nóng bức. Trong mấy ngày này Tiêu Dục lại lục tục triệu vài vị người mới thị tẩm, bất quá vẫn chưa tấn chức thăng phân vị, chính là ấn lệ thường hạ chỉ ban cho một phen.

    Cố Vân Yên nằm trên tháp mỹ nhân chơi cờ, cũng không gọi người đánh cờ, chỉ một mình đùa nghịch quân cờ, nhìn ván cờ lâm vào trầm tư.

    Buổi trưa vừa qua, Lưu Đức Phúc tiến đến truyền chỉ, nội dung nói là đêm nay Hoàng thượng sẽ đến Tĩnh Di hiên. Cố Vân Yên toát ra nụ cười vui sướng, trở lại nội thất vui mừng trên mặt Cố Vân Yên đã bị trầm tĩnh thay thế.

    Ngồi trước gương, nhìn chính mình trong kính, tiểu mỹ nhân trong veo động lòng người, thoáng điểm trang, lại xem xét, giữa trong veo tăng thêm phần kiều mỵ.

    Lúc Tiêu Dục nương ánh trăng đến Tĩnh Di hiên, liền thấy được một cảnh tượng đẹp như vẽ. Trong viện hoa đào nở rộ tươi đẹp, dưới tàng cây hoa đào, tiểu mỹ nhân dựa vào, so với hoa đào càng xinh đẹp được lòng người. Quần áo màu thiên thanh lưu vân sa cùng ngực váy dài, một đầu mềm mại như thác nước thả xuống thắt lưng, gió nhẹ nhẹ thổi, tóc phía sau theo gió phất động, lay động sinh tư. Càng hiện ra dáng người linh lung, thanh lệ xuất trần khuôn mặt bị hoa đào nhiễm thượng một tầng mê ly đỏ bừng, tươi đẹp không thể nói nên lời.

    "Nhân diện đào hoa tương ánh hồng" một màn trước mặt làm cho Tiêu Dục nhớ tới câu thơ này. Cố Vân Yên nhìn đến bóng dáng Tiêu Dục, lúm đồng tiền như hoa.

    Tiêu Dục tiến lên nâng dậy Cố Vân Yên, hai người dắt tay tiến vào nội thất.

    Tiêu Dục thấy trên tháp mỹ nhân để hai quyển sách, một quyển là du ký một là sách dạy đánh cờ, hỏi: "Ái phi thích xem du ký?"

    "Tần thiếp trong lúc rảnh rỗi liền nhìn xem du ký, mặt trên ghi lại rất nhiều chuyện thú vị, tần thiếp không thể chính mắt thể nghiệm, đành phải mượn sách thỏa lòng mong ước." Khẩu khí rất là tiếc nuối.

    "Nga, bình thường nữ tử khuê các cũng không vui ra khỏi nhà, ái phi nhưng thật ra hiếm thấy." Trong mắt Tiêu Dục lộ ra một tia hứng thú, biểu tình trên mặt cũng nhu hòa hơn.

    "Tần thiếp từ nhỏ đã nghĩ đến đi ra bên ngoài, nhìn xem núi sông Đại Chiêu bao la hùng vĩ, thể hội dân tình phong tục các nơi hoàn toàn bất đồng, chỉ tiếc tần thiếp sinh làm thân con gái, không thể rong ruổi bốn phương." Nói đến chỗ này trong cặp mắt phượng linh động của Cố Vân Yên toát ra hào quang, nói đến mặt sau lại đựng tiếc nuối cùng không cam lòng.

    "Ái phi không cần buồn rầu, ngày sau có cơ hội trẫm mang ngươi đi xem non sông Đại Chiêu hùng hồn bao la hùng vĩ." Tiêu Dục ôn hòa nói, trên mặt khó được lộ ra ý cười thản nhiên.

    "Thật sự? Hoàng thượng không được gạt tần thiếp đâu đấy." Lúc này trên mặt Cố Vân Yên lại lộ ra tươi cười.

    "Ân." Tiêu Dục đạm cười gật đầu. "Ái phi cũng nghiên cứu sách dạy đánh cờ, kì nghệ thế nào?"

    "Tần thiếp tự cho là không tệ, không biết Hoàng thượng có nhã hứng đến đánh vài ván hay không."

    Tiêu Dục vung tay áo lên ngồi xuống tháp mỹ nhân "Canh giờ còn sớm, trẫm liền cùng ái phi đánh hai ván cờ đi."

    Cố Vân Yên gọi người dọn xong bàn cờ, hai người ra sức chém giết. Cố Vân Yên chỉ biết kiếp trước Tiêu Dục thích chơi cờ, lại không biết hắn kì nghệ cao siêu. Lúc trước Cố Vân Yên còn do dự mình có cần ẩn giấu hay không, miễn cho thắng hạ mặt mũi đế vương. Lúc này Cố Vân Yên mới biết mình băn khoăn hoàn toàn là làm điều thừa.

    Tiêu Dục mỗi bước đều bày bố cục, từng bước một đem đối thủ hướng dẫn đến trong vòng mai phục, chờ đối thủ phát hiện đã trúng mai phục thì cũng đã muộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn từng điểm từng điểm thôn tính tiêu diệt lại vô lực

    Có thể ở trước tiên hiểu rõ ý nghĩ địch nhân, lại rất nhanh làm ra sách lược tương ứng, đem toàn cục nắm giữ ở trong tay mình, tâm cơ cùng mưu lược của Tiêu Dục có thể thấy được thông qua ván cờ.

    Ở lúc Cố Vân Yên thua bàn thứ ba, rốt cục suy sụp hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt lộ vẻ không cam lòng cùng ảo não. Kì thực kì nghệ của Cố Vân Yên đã ra ngoài Tiêu Dục dự kiến, Tiêu Dục đã muốn thật lâu không gặp được đối thủ như vậy, có thể làm cho hắn hao tâm tốn sức bày bố cục. Vốn tưởng rằng chỉ cần tùy ý ứng phó một hai là có thể, chưa từng tưởng thực lực của đối thủ thật không tha khinh thường, thắng được ba bàn này khiến Tiêu Dục thật thỏa mãn, quả nhiên là đại khoái nhân tâm!

    Bởi vì cao hứng nên khuôn mặt Tiêu Dục đều tràn đầy ý cười, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, đôi môi bạc mà có hình, trên mặt tuấn mỹ làm cho người ta có một loại cảm giác như gió xuân vừa thổi qua, đây là Cố Vân Yên chưa bao giờ gặp qua một mặt, nhất thời sửng sốt, chăm chú nhìn Tiêu Dục không chuyển mắt.

    Tiêu Dục thấy trong mắt Cố Vân Yên toát ra ngưỡng mộ, cảm thấy vui sướng, vung tay lên đem mỹ nhân ôm lấy vào trong ngực, nhìn Cố Vân Yên khẽ nhếch môi đỏ mọng cùng khóe mắt như có như không quyến rũ, hai mắt Tiêu Dục từ từ nóng cháy đứng lên, thoáng cái hai người đã đến trên giường, Cố Vân Yên mắc cỡ đỏ mặt thân thủ cởi quần áo vướng bận trên người hai người, tay Tiêu Dục hạ bức mành.

    Đêm, còn thực dài lâu..
     
  7. Đông Mẫn

    Bài viết:
    3
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian trôi qua nhanh, đảo mắt Cố Vân Yên vào cung đã hơn hai tháng, hai tháng này Tiêu Dục mỗi tháng luôn luôn ba bốn ngày ngủ lại Tĩnh Di hiên, đương nhiên, được sủng ái nhất vẫn là Hiền phi, tiếp theo đó là có danh xưng Thịnh Kinh đệ nhất mỹ nhân Giang sung dung, trừ bỏ Hiền phi cùng Giang sung dung chính là Cố Vân Yên cùng Hoàng hậu số lần thị tẩm nhiều nhất.

    Bởi vì người mới vào cung, theo dĩ vãng vốn là Tiêu Dục mỗi tháng chỉ có nửa tháng triệu phi tần thị tẩm, nay gia tăng lên khoảng hai mươi ngày, đến hôm nay người mới vào cung đã có hai phần ba người được thị tẩm. Còn lại chưa thị tẩm đều dồn hết tâm sức, chuẩn bị ở vạn thọ yến bỗng nhiên nổi tiếng, đưa tới vạn tuế gia chú ý, tốt nhất đạt được thịnh sủng.

    Tiếp qua hai ngày đó là vạn thọ chương, bởi vì kiêng kị vu cổ thuật, cực ít người biết trong ba ngày vạn thọ chương, cụ thể ngày nào mới là sinh nhật Hoàng thượng.

    Vạn thọ chương ngày đầu tiên Hoàng thượng mang theo văn võ bá quan tế bái Thái Miếu, cầu tổ tông phù hộ thiên tử Đại Chiêu, tạo phúc vạn dân. Hôm sau Hoàng thượng ở Nghi Nguyên điện mở tiệc chiêu đãi dòng họ hoàng thất cùng văn võ bá quan. Ngày thứ ba mới là Hoàng thượng cùng phi tần hậu cung gia yến, lần này gia yến là ở Tử Thần điện.

    Sáng sớm Cố Vân Yên liền trang điểm ăn mặc, khác với bình thường tùy ý ăn diện, dù sao đây là lần đầu tiên nàng tham gia vạn thọ yến từ lúc vào cung tới nay. Chọn cung trang đạm màu tím duệ váy dài, sơ cái phi thiên kế, một cái kim điêu bước diêu cùng chạm rỗng điêu khắc ngọc bích trâm. Cả người làm cho người ta một loại cảm giác xinh đẹp lại không mất đại khí.

    Trong Tử Thần điện, hoàng đế một thân Long bào tú mãng minh Hoàng ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị, Thái hậu cùng Hoàng hậu phân ngồi hai bên Hoàng thượng. Thái hậu trải qua hơn tháng tỉ mỉ điều dưỡng, thân mình có chuyển biến tốt, cho nên có thể tham dự vạn thọ yến của Hoàng thượng. Thái hậu một thân minh màu vàng trang phi đoạn cung bào, cổ áo cùng tay áo đều dùng tơ vàng thêu Đóa Đóa tường vân, chỉnh kiện trường bào thượng trán phóng đại đóa mẫu đơn, tinh tế ngân tuyến câu ra hoa hình, ung vinh hoa quý, cũng như thân phận cao quý của nàng, có vẻ trang trọng đoan trang tao nhã, chỉ là cặp mắt kia nhân thấm nhuần đen tối ở chốn hậu cung nhiều năm mà nhiễm đục ngầu.

    Mà bên trái Hoàng hậu một thân ngũ phượng cát phục chính màu đỏ phi la túc kim thứ, một màu cung trang ngàn diệp toàn kim trang sức, chi cành lá diệp triền kim nhiễu ra thạc đại vàng ròng trọng cánh hoa cũng đế mẫu đơn bàn li hạng quyển, thập phần đẹp đẽ quý giá lóa mắt. Mặt mày đoan trang ngồi ở bên người hoàng thượng, trước sau như một vẫn duy trì mỉm cười đúng mực.

    Phía dưới phi tần người người đều là trang phục ăn mặc, đẹp đẽ quý giá xuất chúng nhất dĩ nhiên là Hiền phi luôn luôn cao ngạo, minh lung màu tím chọn tuyến quần lụa mỏng, đầu đầy trang sức đẹp đẽ, phi thiên kế thượng một chi khảm kim hợp cùng như ý trâm, thuần lam thủy tinh tham ngân phát trâm cùng nước cất tinh vang linh treo trụy càng hiển lay động sinh tư, khiến Hiền phi vô cùng tôn quý, nét mặt tỏa sáng.

    Mặc dù là Đức phi luôn luôn đoan trang điệu thấp cũng là quần áo thiển hồng sắc xóa sạch ngực váy, sa mỏng phủ trên vai thượng, động long người nói không nên lời. Càng đừng nói các phi tần oanh oanh yến yến ở dưới.

    "Cố mỹ nhân hôm nay ăn mặc nhưng thật ra rất tươi đẹp, khó trách Hoàng thượng sẽ thích." Ngồi trên Cố Vân Yên, Lâm tần chanh chua nói.

    "Lâm tần nương nương hôm nay cũng ăn mặc thật sự hoa mỹ, nghĩ đến Hoàng thượng sẽ thích đi?" Cố Vân Yên lời ngầm là ngươi ăn mặc thế nào Hoàng thượng cũng sẽ không thích.

    "Hừ." Lâm tần thật mạnh thả xuống cái chén trong tay giận dữ rầm rì một tiếng. Bởi vì đại điện tương đối ồn ào náo nhiệt, cho nên động tác của Lâm tần vẫn chưa khiến cho những phi tần địa vị cao chú ý, chỉ có vài vị phi tần vị phân thấp bên cạnh Cố Vân Yên thấy rõ một màn này, bất quá mọi người đều giống như chưa thấy, trên mặt vẫn như cũ duy trì tươi cười kiều mỵ động lòng người.

    Nữ nhân trong cung này người người đều là cao thủ diễn trò. Trong đại điện ca cơ vừa múa xong lui ra ngoài, Hoàng hậu mỉm cười bưng lên ly rượu thanh điền ngọc trong tay đối Hoàng thượng bên cạnh nói: "Nô tì vì Hoàng thượng làm một thân cẩm bào, cung chúc Hoàng thượng long thể an khang." Một cung nữ lập tức mang thọ lễ của Hoàng hậu tiến lên.

    Hoàng thượng tiếp nhận ly rượu trong tay Hoàng hậu uống một hơi cạn sạch, đạm cười nói: "Hoàng hậu hiền lành dịu dàng, trẫm rất vui mừng."

    Tiếp theo đó là Hiền phi trình thọ lễ, chỉ thấy Hiền phi trong suốt cúi đầu "Nô tì không bằng Hoàng hậu nương nương tri kỷ, chỉ vì Hoàng thượng chuẩn bị một phương nghiên mực, mong rằng Hoàng thượng chớ ghét bỏ." Thanh âm mềm mại uyển chuyển, hoàn toàn khác vẻ cường thế lúc ở trước mặt phi tần khác.

    Hoàng thượng nhìn thoáng qua nghiên mực Hiền phi trình lên ôn hòa nói "Thọ lễ của Nhan nhi, trẫm thật là yêu thích. Ban thưởng Hiền phi một quả Đông hải minh châu."

    Lời vừa nói ra, nhóm phi tần đều là hít vào, chỉ vì Đông hải minh châu này Đại Chiêu chỉ có ba viên, là thời tiên đế, Giao Châu quốc chiến bại sau tiến cống Đại Chiêu. Tiên đế lúc còn tại thế ban thưởng cho Ý quý phi cả đời nhận hết vinh sủng một viên, cho đến hiện tại trừ bỏ Ý quý phi cũng chỉ có Hiền phi nương nương có được vinh quang này, có thể thấy được Hiền phi nương nương thánh quyến thịnh sủng.

    Cố Vân Yên đồng dạng kinh ngạc, chẳng qua nàng kinh ngạc không phải Hoàng thượng ban cho Hiền phi dạ minh châu, mà là Hoàng thượng vừa mới gọi Hiền phi là "Nhan nhi", tự nhiên vô cùng thân thiết, chẳng lẽ Hoàng thượng luôn luôn lãnh tình lãnh tâm thật sự yêu thích Hiền phi? Nghĩ tới nghĩ lui lại nhớ tới việc tháng này Uy Viễn đại tướng quân vừa mới lĩnh mười lăm vạn đại quân đi Tây Bắc tác chiến, thì ra là thế, Cố Vân Yên cảm thấy trào phúng.

    Sau đó là Đức phi dâng tặng lễ vật, một vòng xuống dưới phi tần hiến lễ đều chiếm được Hoàng thượng ban cho. Đến phiên Giang sung dung Giang Vũ Nhiên, mọi người chỉ thấy nàng sính sính đình đình đi vào trong đại điện hướng về phía trước hành lễ với Hoàng thượng, động tác giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, nhất cử nhất động thật là mê người.

    "Hoàng thượng, vì chúc mừng ngài vạn thọ chi hỉ, tần thiếp chuẩn bị riêng một điệu múa, mong rằng Hoàng thượng ân chuẩn." Giang sung dung nói.

    "Nga? Kia ái phi liền vì trẫm dâng lên đi." Hoàng thượng tay áo vung lên.

    Lập tức giai điệu u nhã vang lên, vân tay áo Giang Vũ Nhiên khinh bãi, eo nhỏ chậm ninh phiêu ti thao theo âm nhạc vũ động mạn diệu, dáng người như bướm đang bay lượn, vừa tựa như là một mảnh lá rụng không trung lay động, càng làm như tùng trung nhất thúc hoa theo gió tiết tấu vặn vẹo vòng eo nở rộ chính mình sáng rọi, vòng eo xinh đẹp động lòng người xoay tròn, ngay cả làn váy đều nhộn nhạo thành một đóa hoa sen trong gió, đẹp làm cho người ta không dám dời mắt.

    Điệu vũ kết thúc, mọi người đều thán phục vũ kĩ của Giang sung dung, liền ngay cả Cố Vân Yên không thừa nhận cũng không được điệu múa này thật đẹp.

    "Điệu múa này chỉ e nhân gian không mấy người làm được!" Hoàng thượng vỗ tay khen ngợi nói.
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười một 2022
  8. Đông Mẫn

    Bài viết:
    3
    Chương 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau Giang Vũ Nhiên lại có mấy người tiến lên dâng tặng lễ vật, tiếp theo mới đến Cố Vân Yên. Cố Vân Yên tiến lên thi lễ, chợt hai tay nhẹ nhàng vỗ, liền thấy được ở cửa đại điện bốn thái giám khom người mà vào, đến giữa đại điện, bốn người cùng nhau chậm rãi mở một bức tranh thủy mặc dài ba thước, cao một thước, đợi lúc toàn bước tranh được mở, mọi người mới nhìn rõ cảnh trong tranh.

    Tranh vẽ là mùa xuân tháng 3, nhiều loại hoa nở rộ, cảnh tượng trong thành Thịnh Kinh phồn vinh, dân chúng an cư lạc nghiệp, văn nhân nhà thơ cười yếu ớt vui mừng, buôn bán hưng thịnh, tiếng hoan hô nói cười tùy ý có thể thấy được. Ở giữa bức tranh là một nam tử đứng trên Trích Nguyệt lâu, một thân minh hoàng bào thượng thêu Thương Hải long đằng đồ án, ống tay áo đón gió tung bay, đế vương anh khí mày kiếm vi thiêu, hai mắt lóe ra ấm áp sáng rọi, khuôn mặt tuấn mỹ vô đào ở thần khởi ánh sáng mặt trời quanh quẩn hạ, giống như thánh nhân được thế nhân cúng bái, lấy tư thái bễ nghễ thiên hạ đem hết thảy dưới chân thu vào đáy mắt.

    Mọi người lại nhìn kỹ, đế vương trong bức họa kia nghiễm nhiên chính là đương kim Vĩnh Dật đế. Cố Vân Yên nhìn khóe mắt Tiêu Dục tràn ra vui sướng, liền biết hắn đối bức họa này rất đỗi hài lòng, vì thế vui vẻ hạ bái, nói "Tần thiếp cung chúc ngô hoàng thọ cùng trời đất, sánh cùng nhật nguyệt, vạn thọ vô cương. Nguyện Đại Chiêu ta, vận mệnh quốc gia hanh thông, cẩm tú kéo, phồn vinh hưng thịnh!"

    "Tốt! Tốt! Tốt! Người tới đem bức họa này nâng đi treo ngự thư phòng cho trẫm, Lưu Đức Phúc truyền ý chỉ của trẫm, Cố mỹ nhân thăng chức theo tứ phẩm sung viện. Giang sung dung tấn chức chính tứ phẩm tần, ban phong hào" Nghiên ". Tiêu Dục vui sướng liên thanh khen ngợi đồng thời hạ chỉ sắc phong.

    Cố Vân Yên cùng Giang Vũ Nhiên quỳ xuống tạ ơn" Tần thiếp tạ Hoàng thượng long ân. "

    Phi tần ở đây người người trên mặt đều là lúm đồng tiền như hoa, miệng không ngừng nói chúc mừng với hai người Cố Vân Yên cùng Giang Vũ Nhiên, về phần trong lòng như thế nào chỉ có bản thân biết được.

    Bức họa này là Cố Vân Yên căn cứ trí nhớ của kiếp trước vẽ ra từng nét từng nét một, mà nguyên bản người vẽ nó chính là Tiêu Dục, cho nên lúc này Tiêu Dục mới vừa lòng như thế. Sao có thể không hài lòng chứ, này vốn là suy nghĩ trong lòng hắn. Ra ngoài Cố Vân Yên dự kiến là mình thăng đến hai cấp, vốn tưởng rằng nhiều nhất là tấn một cấp mà thôi, có lẽ là được ngôn từ chúc mừng kia phụ trợ thêm.

    Phi tần còn lại đều tiến lên dâng tặng lễ vật, kỳ vọng chính mình cũng có thể như Cố sung viện cùng Nghiên tần, Hoàng thượng yêu thích tiện đà tấn vị, bất quá kết cục lại làm cho các nàng rất là thất vọng, trừ bỏ hai người Cố Vân Yên cùng Giang Vũ Nhiên, không ai lại có thể lấy được tấn chức.

    Yến hội xong, chúng phi tần lần lượt rời đi.

    Ban đêm Hoàng thượng nghỉ tại chỗ Hoàng hậu Phượng Nghi cung, Hiền phi dù được sủng ái đến đâu, hôm nay Hoàng thượng cũng là sẽ cho Hoàng hậu đủ thể diện.

    Ngày hôm sau, từ Phượng Nghi cung thỉnh an trở về, Vương tiệp dư cùng Cố Vân Yên trở lại Trường Xuân cung, Cố Vân Yên vừa định cùng Vương tiệp dư bái biệt, liền nghe được Vương tiệp dư cười yếu ớt nói" Đã lâu không cùng muội muội nói chuyện phiếm, hôm nay ta liền đến chỗ muội muội ngồi một chút, chúng ta tỷ muội hảo trò chuyện. "

    Cố Vân Yên biết không thể chối từ, chỉ có thể đưa người nghênh tiến Tĩnh Di hiên chiêu đãi một phen.

    Uống xong ly trà, Vương tiệp dư mở miệng nói" Muội muội là người có phúc khí, được Hoàng thượng yêu thích, tiến cung chỉ mới hai ba tháng liền từ tài tử một đường thăng làm sung viện. "

    " Nương nương đừng lại trêu ghẹo tần thiếp, có thể trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, là phúc khí của chúng ta, tận tâm hầu hạ Hoàng thượng, không phụ thánh ân chẳng qua là chức trách mỗi người thôi. "

    " Muội muội lời này có lý, chỉ là lão nhân hậu cung như tỷ tỷ, mấy tháng không thể gặp thiên nhan, sợ là nghĩ muốn tận tâm hầu hạ cũng không có cơ hội.. "

    Không đợi Vương tiệp dư nói xong Cố Vân Yên liền nói:" Nương nương nói cẩn thận, lôi đình mưa móc đều là quân ân, Hoàng thượng sủng ái, chỉ có thể mong không thể tùy ý vọng ngôn. "

    Vương tiệp dư phản ứng lại sau cũng là vẻ mặt kinh hoảng, nàng vừa rồi nói nếu là truyền ra ngoài ắt hẳn sẽ bị người nắm đuôi, một hồi lâu mới cường tự trấn định lại, ôn nhu nói:" Tỷ tỷ nhất thời hồ đồ, muội muội chớ để trong lòng. "

    Cố Vân Yên nháy nháy mắt cười khẽ nói" Nương nương vừa mới nói cái gì sao? Tần thiếp chỉ lo thưởng thức trà không lưu ý. "

    " Muội muội nhưng thật ra khéo hiểu lòng người, trước đây bản cung không nhìn ra. "Mặt Vương tiệp dư lộ vẻ kinh ngạc cùng tự giễu nói.

    " Tạ nương nương khen ngợi, chỉ là trong cung này lại có ai tâm tư đúng như biểu hiện trên mặt, nương nương ngài nói đi? "

    " Muội muội nói phải, nếu như thế, bản cung sẽ không quấy rầy nữa. "Vương tiệp dư đứng dậy rời đi.

    " Tần thiếp cung đưa nương nương! "Cố Vân Yên buông ly trà, đứng dậy mỉm cười hành lễ.

    Cố Vân Yên biết hôm qua nàng ở vạn thọ yến tạo đại náo động, còn muốn bình tĩnh qua ngày sợ là không thể, sau này chính mình cũng không có thời gian nhàn rỗi tiếp tục cùng Vương tiệp dư lá mặt lá trái, còn không bằng thừa dịp hiện tại khéo léo nói trắng ra, cũng đỡ phải mọi người cùng diễn trò, mệt đến hoảng.

    Trở lại nội thất, một mình đem hai người Thị Thư cùng Thị Họa giữ lại" Gần đây nhìn chằm chằm người phía dưới, đừng để bọn họ làm ra chuyện yêu thiêu thân gì "Cố Vân Yên thản nhiên phân phó nói.

    Hai người Thị Thư, Thị Họa quỳ gối trả lời:" Dạ, nô tỳ hiểu được. "

    " Ân, hai người Thị Cầm, Thị Kì mấy ngày nay như thế nào? "

    Thị Thư cười yếu ớt nói:" Hồi chủ tử, hai người thường ngày làm việc thỏa đáng, nô tỳ nhìn là tốt. "

    " Ta coi cũng không sai, ngày sau để cho các nàng cùng hai ngươi nhìn chằm chằm mấy kẻ kia đi. "Trên mặt Cố Vân Yên cũng lộ ra ý cười, tiếp theo lại hỏi" Thường Phúc công công đâu, ngày gần đây có gì khả nghi không? "

    Thị Họa tiến lên đáp lời" Hồi chủ tử, mấy ngày này, Thường Phúc công công trừ bỏ cùng ngài ra bên ngoài, liền an phận đứng ở Tĩnh Di hiên, chưa từng cùng người các cung khác tiếp xúc, hiện tại xem ra ổn thỏa. "

    " Nếu đã như vậy, về sau chuyện hành tẩu bên ngoài có thể giao cho Thường Phúc đi làm, nhưng, chuyện trung tâm chỉ có thể ngươi cùng Thị Thư đi làm, người khác ta lo lắng. "Cố Vân Yên trầm ngâm ôn nhu phân phó.

    " Nô tỳ ghi nhớ lời chủ tử, nô tỳ hội nắm chắc đúng mực làm việc, thỉnh chủ tử yên tâm. "Thị Họa trầm ổn đáp lời.

    " Ngươi cùng Thị Thư từ nhỏ liền đi theo ta, tình cảm này tự nhiên không phải người bên ngoài có thể so sánh, trong cung này to như vậy ta chỉ tin tưởng hai người các ngươi."Nói tới đây, Cố Vân Yên nhịn không được cô đơn.

    Phất phất tay, hai đại cung nữ thong dong thối lui ra khỏi nội thất, Cố Vân Yên tựa vào tháp mỹ nhân nhắm mắt dưỡng thần.
     
  9. Đông Mẫn

    Bài viết:
    3
    Chương 18 (H) :

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hậu thất Tĩnh Di hiên, Cố Vân Yên đang tắm rửa, nghe được phía sau truyền đến tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại liền đối với người tới nói: "Thị Thư, lại đây xoa bóp cho ta." Đợi một lát vẫn như cũ không thấy người phía sau tiến lên hầu hạ, Cố Vân Yên lại nũng nịu thúc giục "Ngươi đấy, càng ngày càng lười nhác."

    Tiếng nói vừa dứt, trên vai Cố Vân Yên liền hạ xuống một đôi tay, từ từ vuốt ve đứng lên, Cố Vân Yên bị niết thoải mái, nhắm mắt lại hưởng thụ

    Nhưng chỉ chốc lát sau đôi tay kia liền theo trên vai từ từ về phía trước, đợi đến khi nơi đẫy đà bị một bàn tay to bao trùm, Cố Vân Yên chấn kinh mở hai mắt, chợt liền thấy một ánh mắt nóng bỏng, lúc này không hề chớp mắt nhìn chằm chằm mình.

    "Ái phi nhưng là người đầu tiên sai sử trẫm hầu hạ, đối thủ pháp đấm bóp của trẫm có vừa long không?" Giọng Tiêu Dục hơi ám ách nói.

    "Hoàng thượng, ta.. Tần thiếp.." Cố Vân Yên nhất thời kinh hoảng nói năng lộn xộn.

    "Ái phi không cần khẩn trương, một hồi ngươi đem trẫm hầu hạ tốt lắm, trẫm tự nhiên liền quên chuyện ái phi sai sử trẫm hầu hạ." Tiêu Dục nhìn lướt qua long bào trên người mình, hứng thú nói.

    Cố Vân Yên ửng đỏ mặt xoay người lại, giúp Tiêu Dục cởi xuống long bào, tiếp theo đó là áo sơ mi, chờ thoát đến tiết khố, động tác trên tay Cố Vân Yên do dự mà ngừng lại.

    "Ái phi cùng trẫm ngay cả chuyện thân mật nhất cũng đã làm mấy lần, sao còn thẹn thùng như vậy?" Tiêu Dục mang ý cười trêu chọc.

    Cố Vân Yên bên tai phiếm hồng, hai má giống như muốn nhỏ máu ra, ngoan nhẫn tâm, rất nhanh cởi tiết khố Tiêu Dục. Một thoáng tiểu Tiêu Dục lộ ra, tính cả hai đời đây là lần đầu tiên Cố Vân Yên gần gũi nhìn nó như vậy, tuy rằng biết khả năng Tiêu Dục ở chuyện phòng the luôn luôn rất cao, nhưng hiện nay tận mắt nhìn thấy hùng vĩ như thế, vẫn là không khỏi kinh ngạc.

    "Ái phi đối trẫm vừa lòng không?" Giọng Tiêu Dục khàn khàn truyền đến, Cố Vân Yên xấu hổ nhắm mắt lại không dám nhìn nhân.

    Tiêu Dục cười nhẹ bước vào thùng nước tắm, đem mỹ nhân ôm vào trong ngực, bàn tay to nắm nơi mềm mại đẫy đà, nhẹ nhàng xoa, Cố Vân Yên không khỏi đỏ mặt, đôi mắt phượng dần mê man, khóe mắt như có như không quyến rũ phong tình, kích thích toàn bộ cảm quan của Tiêu Dục, cảm giác được phân thân càng phát ra bành trướng đứng lên, dùng lực đem người dựa vào thùng nước tắm, Cố Vân Yên hơi hơi giãy dụa, một bộ dục cự còn nghênh, lại châm dục hỏa trên người Tiêu Dục, Tiêu Dục gầm nhẹ một tiếng liền đi vào. Nước trong thùng nước tắm theo luật động của hai người xô ra ngoài, rất nhanh liền ướt cả sàn. Cố Vân Yên kiều thở hổn hển.

    Không thể không thừa nhận, cho dù sau khi trùng sinh nàng đã không còn giống như kiếp trước yêu hắn, nhưng hai người ở phương diện này vẫn như trước rất là hài hòa, rất nhanh, tư duy Cố Vân Yên liền một mảnh mơ hồ, ở Tiêu Dục dũng mãnh công thành hoàn toàn biến mất. Mà người trước mặt lại như không biết mỏi mệt vậy, liên tục thảo phạt. Tiêu Dục nghe Cố Vân Yên n đạt tới cực hạn mà khống chế không được thân, ngâm tiếng, thân thể chấn động phóng đi ra. Chờ hai người bình phục lại, phát hiện nước trong thùng nước tắm đã mất hơn phân nửa, bất đắc dĩ đành phải gọi người tiến vào thêm nước, một lần nữa tắm rửa một lần.

    Hai người nằm ở trên tháp, Tiêu Dục vỗ về hai má Cố Vân Yên, trên mặt lộ ra ôn nhu ít có "Ái phi, hôm qua đưa quà sinh nhật rất được lòng trẫm"

    Tiêu Dục nghĩ chỉ dựa vào tưởng tượng liền có thể đem hắn họa sinh động như thật như vậy, trong lòng là thật sự có hắn đi, bằng không sao có thể nhớ rõ mỗi một chi tiết của hắn.

    Cố Vân Yên thẹn thùng đem mặt chôn ở trước ngực Tiêu Dục, giống như nữ tử động tình, trước mặt người trong lòng xấu hổ biểu đạt tình yêu. Tiêu Dục cười nhẹ ra tiếng, Cố Vân Yên ngẩng đầu hờn dỗi nói: "Hoàng thượng khi dễ tần thiếp."

    "Ái phi nói thử xem, trẫm khi dễ ngươi như thế nào." Tiêu Dục hôn môi phấn nộn của Cố Vân Yên, bên tai thấp giọng hỏi. Bàn tay to cũng dọc theo đường cong linh lung của Cố Vân Yên qua lại vuốt ve, Cố Vân Yên vừa định phản bác, Tiêu Dục lại mạnh cúi đầu, đem đỉnh nhụy hoa hàm vào trong miệng, khi mạnh khi nhẹ liếm cắn. Bị khoái cảm tê dại truyền đến, Cố Vân Yên liền đem lời muốn nói quên không còn một mảnh, bên trong vang lên lần nữa tiếng động cùng ngâm nga..

    Trời còn chưa sáng, ngoài cửa liền truyền đến tiếng Lưu Đức Phúc nhẹ giọng gọi Tiêu Dục đứng lên vào triều, Cố Vân Yên nghe được động tĩnh người bên cạnh đứng dậy mặc quần áo, than thở một tiếng lại ngủ tiếp. Tiêu Dục nhìn thoáng qua nữ tử trên giường còn đang ngủ say, bán nghiêng thân mình, môi đỏ mọng vi đô, khuôn mặt trắng nõn trơn mềm phiếm một tầng thản nhiên đỏ ửng, không biết là bởi vì giấc ngủ hoặc là bởi vì tối hôm qua được dễ chịu.

    Nhớ tới bộ dáng tối hôm qua thể lực nàng chống đỡ hết nổi liên tục nũng nịu cầu xin tha thứ đáng thương, khóe miệng Tiêu Dục hiện một chút cười yếu ớt, tiện đà gọi Lưu Đức Phúc tiến vào hầu hạ, rửa mặt mặc xong long bào thần thanh khí sảng đi lâm triều.

    Nghe được tiếng bước chân đi xa Cố Vân Yên mới ngồi dậy, lẳng lặng nhìn Ngọc Lan nơi cửa sổ, lúc này đang nở xán lạn. Từ lúc Cố Vân Yên trùng sinh, giấc ngủ trở nên cực thiển, phàm là có điểm gió thổi cỏ lay nàng đều tỉnh lại. Sở dĩ làm như còn ngủ mà không đứng dậy hầu hạ, bất quá là một cách nho nhỏ thử Tiêu Dục thôi, nếu như lúc này hắn đã có thể bao dung một ít tiểu khuyết điểm của nàng, như vậy Cố Vân Yên liền có thể làm việc kế tiếp đúng mực vừa ý hắn. Đối với kết quả lần thử này, Cố Vân Yên tỏ vẻ tương đối vừa lòng.

    Từ Phượng Nghi cung trở về không lâu, tổng quản nội vụ phủ Lý Toàn Quý liền mang theo mười tám cung nữ thái giám đứng ở trong viện Tĩnh Di hiên, chờ Cố Vân Yên tiến đến chọn lựa.

    Cố Vân Yên mang theo Thị Thư Thị Họa chậm rãi đi đến, liền thấy đầu lĩnh thái giám một thân bảo thạch lam tú tiên hạc trường bào, cầm trong tay phất trần, đầu đội khổng tước mao đỉnh tương bảo thạch mạo, thấy được liền biết người này là tổng quản nội vụ phủ Lý Toàn Quý.

    Thấy được đám người Cố Vân Yên chầm chậm tiến đến, Lý Toàn Quý vội vàng tiến lên khom mình hành lễ "Nô tài thỉnh an tiểu chủ, tiểu chủ vạn phúc kim an."

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lý tổng quản miễn lễ." Cố Vân Yên nâng tay đạm cười nói.

    "Tạ tiểu chủ." Vị trước mặt này gần đây thịnh sủng, Lý Toàn Quý cũng không dám chậm trễ, vì thế vẻ mặt tươi cười tiến lên cung kính, hồi bẩm nói: "Y theo vị phân hiện tại của tiểu chủ ngài, ấn cung quy Tĩnh Di hiên có thể thêm hai tam đẳng cung nữ, một tiểu thái giám nữa.

    Hôm nay Hoàng hậu nương nương công đạo việc này, nô tài liền bắt tay vào làm dẫn theo người lại đây, tiểu chủ nhìn một cái có thể có hợp ý? Nếu là không vui, Hoàng hậu nương nương phân phó lại cho ngài đưa một nhóm người lại đây."

    Cố Vân Yên thái độ ôn hòa nói: "Hoàng hậu nương nương khách khí, công công một hồi thay ta hướng nương nương chuyển đạt lòng biết ơn, ta xem xét một lát."
     
  10. Đông Mẫn

    Bài viết:
    3
    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Toàn Quý vung phất trần, phía sau cung nữ thái giám nhất tề tiến lên quỳ xuống hành lễ, động tác chỉnh tề có tự, lễ nghi quy phạm. Xem ra lần này nội vụ phủ đưa tới người, hẳn là cung nhân vừa được đào tạo.

    Cố Vân Yên cẩn thận đánh giá một phen tám cung nữ trước mặt, trong đó hai cung nữ mặc lục y phục cùng màu hồng sắc, thoạt nhìn so với vài người khác muốn trầm ổn một chút, đầu vi thấp, hai mắt không trộm nhìn xung quanh, làm cho người ta một loại cảm giác thực im lặng, Cố Vân Yên liền để lại hai cung nữ này.

    Lại nhìn bốn tiểu thái giám, thấy một gương mặt tương đối quen thuộc, Cố Vân Yên nhớ rõ ở kiếp trước lúc nàng thất sủng, Thị Thư đi ngự thiện phòng lĩnh đồ ăn trở về đều là lạnh. Có một ngày Thị Thư lại cao hứng mang theo đồ ăn còn nóng trở về, Cố Vân Yên hỏi mới biết là ít nhiều nhờ công của tiểu Đặng Tử lúc ấy ở ngự thiện phòng. Lúc này tiểu Đặng Tử bộ dạng phục tùng liễm mục nhìn chăm chú vào dưới chân, cũng không dám nhìn thẳng quý nhân.

    Cố Vân Yên khẽ nâng nâng tay "Liền hắn đi."

    Lý Toàn Quý lại khách sáo khen vài câu Cố Vân Yên khéo lựa chọn người, mới hành lễ lui ra. Có thể hỗn đến vị trí tổng quản nội vụ phủ này, liền biết là kẻ tâm tư linh lung biết tính toán.

    Tiểu Đặng Tử cùng hai cung nữ vừa được chọn lựa quỳ gối trong điện Tĩnh Di hiên, chờ Cố Vân Yên dạy bảo. Cố Vân Yên ngồi ngay ngắn trên ghế ôn nhu nói: "Ba người các ngươi từ hôm nay trở đi cũng là một thành viên Tĩnh Di hiên, ngày sau an phận thủ thường làm tốt bổn phận của mình, một lát đại cung nữ bên cạnh ta sẽ an bài cho các ngươi làm việc."

    "Tạ chủ tử dạy, nô tỳ/ nô tài chắc chắn cẩn thủ bổn phận, tận tâm hết sức hầu hạ chủ tử." Ba người cung kính trả lời.

    "Ân, tiểu Đặng Tử thay tên thành Thường Quý, ngày sau đi theo Thường Phúc công công. Còn hai người các ngươi cũng là tam đẳng cung nữ, liền cũng cùng Xuân Nguyệt các nàng, gọi Xuân Thiền, Xuân Quyên đi." Cố Vân Yên lại chỉ hai cung nữ nói.

    "Tạ chủ tử ban thưởng tên." Trên mặt ba người đều là vẻ mừng rỡ, Thường Quý càng sâu, có thể đi theo lãnh sự công công Tĩnh Di hiên, đại biểu có thể diện hơn các thái giám khác.

    Ngày kế sáng sớm đứng lên trang điểm, Thị Họa giúp Cố Vân Yên chải vuốt búi tóc tốt xong, từ hộp trang sức chọn chi trân châu bước diêu, cắm ở trên búi tóc, có vẻ đoan trang lại không mất uy nghi. Hôm nay là mười lăm, một lát không chỉ có thỉnh an Hoàng hậu, còn muốn đi thỉnh an Thái hậu. Cho nên Cố Vân Yên cố ý thay đổi vẻ kiều mỵ, bởi vì hẳn không có mẫu thân nào thích nhìn nữ nhân bên người con trai mình quá mức xinh đẹp, càng không nói đến Thái hậu đi?

    Trong chủ điện Phượng Nghi cung, các vị phi tần đều đến đông đủ. Hoàng hậu hỏi chuyện vài vị phi tần có hoàng tử công chúa, cũng dặn các nàng phải giáo dưỡng tốt nhi nữ của mình, liền không nhiều lời nữa, mang theo chúng phi tần đi Vĩnh Ninh cung hướng Thái hậu thỉnh an.

    Đến ngoài Vĩnh Ninh cung, tâm phúc bên người Thái hậu Từ ma ma đang đứng ở cửa đại điện đón chào, tuy nói là đón chào, trên mặt vẫn chưa thấy tươi cười, chính là vẻ mặt đoan trọng nghiêm túc thỉnh an chúng phi tần, tiếp theo liền đối với Hoàng hậu nương nương nói: "Xin các chủ tử nhóm chờ một lát, lão nô tiến vào thông bẩm Thái hậu."

    Hoàng hậu khách khí đáp ứng. Ma ma được yêu thích bên người Thái hậu, tôn quý như Hoàng hậu cũng phải cấp vài phần mặt mũi.

    Cố Vân Yên nhìn Vĩnh Ninh cung trước mặt, thanh chuyên bạch ngọc phô liền mà thành mặt đất ở tịch dương chiếu rọi xuống, chiếu rọi hoàng lê tượng điêu khắc gỗ khắc mà thành trăm điểu hướng hoàng đồ, phượng hoàng trông rất sống động giương cánh muốn bay, di động cửa sổ Ngọc Thạch nội khảm kim châu, xây mà thành cung điện, xa hoa lại không mất trang trọng. Này là chỗ ở của người thắng sau cùng trong hậu cung.

    Người bên ngoài chỉ nhìn thấy Vĩnh Ninh cung vàng son lộng lẫy, lại quên mất chỗ ngồi này là xây từ xương cốt của không biết bao nhiêu nữ nhân chồng chất mà thành. Liền ngay cả đương kim Thái hậu năm xưa chẳng phải vì tranh đấu hậu cung mà bị thương thân thể sao? Thâm cung tàn khốc, nhưng vô số nữ nhân vẫn liều mạng tiến vào!

    Không lâu sau, Từ ma ma đi ra thỉnh mọi người tiến vào. Đến trong điện, Thái hậu một thân thường phục ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, Cố Vân Yên cùng nhóm phi tần quỳ xuống hành lễ "Nô tì / tần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu vạn phúc kim an!"

    Lúc này liền ngay cả Hiền phi trong ngày thường luôn ngạo mạn cũng không dám có chút lỗ mãng, quy củ hành lễ vấn an. Ở trước mặt hoàng thượng có thể ngẫu nhiên làm nũng khoe mẽ, nhưng ở trước mặt Thái hậu cũng không dám không quy củ.

    Rất nhanh chợt nghe tiếng Thái hậu trầm ổn truyền đến "Đứng dậy cả đi, ban thưởng tọa." Tuy nói là ban thưởng tọa, nhưng cũng chỉ có vị phân trên Tiệp dư mới có chỗ ngồi, phi tần vị phân thấp chỉ có thể đứng hai bên, mà Cố Vân Yên chính là một trong số này.

    Phi tần địa vị cao sau khi ngồi xuống, liền thấy vẻ mặt Hoàng hậu đầy ý cười ôn nhu hỏi nói "Hôm nay mẫu hậu cảm thấy như thế nào? Bọn nô tài hầu hạ chu đáo không ạ?"

    Trong mắt Thái hậu thoáng lóe ra tia sáng rồi thản nhiên cười "Hoàng hậu hiếu tâm, gần đây ai gia ngày càng tốt lắm. Các ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ cần hầu hạ tốt hoàng đế, sớm ngày sinh hạ long tự, ai gia cũng liền an tâm." Thái hậu vừa nói vừa nhìn về phía phi tần nói.

    Mọi người lại hành lễ thưa vâng. Thái hậu quay sang Đức phi hỏi "Gần đây Mộc Nhi như thế nào? Ai gia cũng đã mấy ngày không gặp hắn."

    Nghe được Thái hậu nhắc đến đại hoàng tử, trên mặt Đức phi lộ ra vui sướng tươi cười, dù sao nàng cũng là đặc biệt nhất trong chúng phi tần. Tiện đà đứng dậy cười nói "Nô tì thay Mộc Nhi tạ lão tổ tông quan tâm. Mộc Nhi vẫn khỏe, so với vài ngày trước đó cao hơn chút, cả ngày la hét muốn lại đây bồi lão tổ tông, chỉ là nô tì sợ nhiễu lão tổ tông tĩnh dưỡng nên không cho hắn đến. Hiện nay thân mình ngài tốt hơn, sáng mai nô tì liền để hắn đến thăm lão tổ tông."

    Thái hậu vui mừng gật gật đầu "Đức phi làm đúng, đem Mộc Nhi giáo dưỡng vô cùng tốt. Đi đem trâm như ý của ai gia đến đây." Thái hậu xoay người bảo Từ ma ma nói.

    Rất nhanh Từ ma ma liền mang hộp trang sức lại, Đức phi vui mừng tiếp nhận tạ ơn, mặc dù đã cực lực khắc chế, nhưng tự hào vui sướng trên mặt là như thế nào cũng che giấu không được.

    Ngồi ở đối diện, Hiền phi nhìn trên mặt Đức phi tươi cười xán lạn, hai tay giấu trong ống tay áo nắm chặt thành quyền, móng tay thật dài đăm vào trong thịt, thẳng đến khi cảm thấy đau, mới từ từ thả lỏng ra, từ đầu tới cuối trên mặt vẫn duy trì khéo léo mỉm cười.

    Thái hậu tiếp theo lại hỏi tình hình hai vị công chúa, Trương phi cùng Phùng tiệp dư nhất nhất tiến lên đáp lời. Thái hậu nay mặc dù không còn quản sự, nhưng dù sao bị thương nguyên khí, thân mình ngày càng sa sút, chỉ hàn thuyên một lát liền lộ ra vẻ mệt mỏi. Hoàng hậu thấy được như thế, liền dẫn chúng phi tần lui ra.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...