Sao em không trở về phố cũ với những tiếng cười giòn tan như trước, đâu rồi ánh mắt của những ngày xanh ẩn chứa bao mộng mơ và mộng ước xa vời? Nơi đây có gió, có nắng, có vàng nỗi nhớ – Nơi đây có phố, có anh, có những yêu thương! Mùa xa vắng đã cuốn em về nơi mô mà vô tình quên đi con đường quen cũ, để anh bước những bước thẫn thờ vô hồn bước mãi, để anh còn tìm hoài một hạ nào trong màu mắt em xưa? Hạ về chưa? Hay phố chật hẹp quá, chẳng đủ chỗ cho cả anh và em cùng nhau đứng chờ mùa hạ.. (Em có thấy mùa hạ về không)
Sau bài thơ tình buồn khi biệt ly sưu tầm của nhiều tác giả và những bài thơ thất tình hay, thì hôm nay tôi sẽ gửi đến bạn đọc chùm thơ mới gồm những bài thơ tình chia tay buồn cô đơn một mình mới viết, hi vọng rằng nó sẽ phần nào giải tỏa được nỗi buồn khắc khoải của các bạn trong khoảng thời gian khó khăn khi chia tay, đó thực sự là một khoảng thời gian dài, nhưng bằng cách nào đó mà có lẽ không ai biết, những áng thơ tình chia tay buồn luôn biết cách để xóa dịu nỗi đau.. Chùm thơ này chỉ gồm những bài thơ tình chia tay mới nhất, các bạn có thể xem tất cả tại chuyên mục Thơ Tình Yêu Buồn, chúc các bạn vui vẻ!
» Và đầu tiên, 5 áng thơ tình chia tay tâm trạng với nỗi buồn vương, nhiều cảm xúc:
[BOOK]Tự thuở ấy mình không còn nhau nữa
Nên xuân sang thôi thấp thỏm đợi chờ
Đường tôi bước đã nhuốm màu cô quạnh
Những đêm dài… xuân gõ nhịp trong thơ
Tôi cứ tưởng tình yêu là nỗi nhớ
Sao đêm về cứ thế lại buồn tênh?
Không hò hẹn cũng quên rồi xao động
Chỉ vui hoài mớ kỷ niệm mông mênh…
Xa biền biệt tháng ngày chừ ngoảnh lại
Vắng người chờ cũng chẳng kẻ đợi mong
Mây kín lối, chiều buông không đổ bóng,
Vẫn xôn xao hoàng hôn tím trong lòng…
Khói rũ rượi ven trời thoai thoải gió
Tơ xuân xinh bạc trắng vóc giêng gầy
Nửa hồn tôi ngập tràn hình bóng cũ,
Ở nơi này, chắc thiếu một bàn tay…
(Huỳnh Minh Nhật)
[/BOOK]
[BOOK]Tôi bỏ lại một mùa thu cuối gió
Gửi mây xa biền biệt bóng chân trời
Em thuở ấy đi về quên dấu gót
Để tháng mười khóc con nắng lìa đôi
Tôi ngồi đây, ngóng nhìn bên cửa sổ
Đợi tháng mười rơi nhẹ xuống lòng sân
Những vạt nắng cong mềm như dải lụa
Lại ưu buồn như đôi mắt cố nhân
Tháng mười về, hương xưa rơi đầy áo
Hỏi tâm tư người xưa cũ đâu rồi?
Khói thuốc rớt gợi đôi niềm dư ảnh
Lòng chợt buồn như mới thoáng chia phôi
Tháng mười nay ghé về nhưng rất lạ
Không heo may cũng chẳng cúc rợp chiều
Em có thấy tháng mười xanh xao quá?
Có ngập ngừng nhớ kẻ đã từng yêu?
(Huỳnh Minh Nhật)
[/BOOK]
[BOOK]Ta chợt nhớ một mùa yêu xa lắm!
Thuở ve kêu thấp thoáng nỗi đợi chờ
Phượng rực cháy những hồn thơ xanh thẳm
Ta yên bình chở mùa hạ vào mơ
Đâu ai biết phượng tàn theo sắc áo
Giọt lệ gầy rơi vỡ giấc thơ ngây
Đôi mươi đến tô hồng môi thiếu nữ
Đường ta đi nắng hóa những đọa đày
Mây hờ hững thả chiều hôn kỷ niệm
Em nhớ gì về những chuyến xe xưa?
Con nắng khóc vai trời thoi thóp lửa
Đã nhạt nhòa ký ức mấy lần mưa
Tình yêu hỡi! Chờ ai năm tháng cũ?
Thềm rêu xanh chếch choáng phủ sau hè
Em có phải chỉ là cơn gió nhẹ,
Để hạ về khắc khoải một loài ve?
Mùa vẫn rải kín hồn mây thoảng nhớ
Phố đông người sao thiếu bóng em qua?
Ta ngơ ngất ánh chiều phai nắng hạ
Viết thơ tình trộm gửi tháng ngày xa…
(Huỳnh Minh Nhật)[/BOOK]
[BOOK]Anh biết chứ, những gì sau ánh mắt
Là nỗi đau em cất giữ riêng mình
Ở trong tim còn đấy một bóng hình
Của người yêu, của mối tình xưa cũ
Anh biết chứ, bàn tay anh không đủ
Ôm chặt em hay níu giữ điều gì
Rất nhiều lần em đã cố giấu đi
Những tâm tư mỗi khi anh nhìn thấy
Anh biết chứ, nỗi buồn em che đậy
Khi bạn bè nhắc lại chuyện ngày xưa
Nụ hôn đầu e ấp dưới cơn mưa
Bên một ai đến giờ em vẫn nhớ
Anh biết chứ, tình yêu này tạm bợ
Tại đôi mình chẳng duyên nợ gì nhau
Hay tại em chưa quên được tình đầu
Mà ta phải mang niềm đau khôn xiết
(Huỳnh Minh Nhật)
[/BOOK]
[BOOK]Em có thấy hạ về trong nắng muộn?
Khi tiếng ve đã mỏi cuối chân trời,
Và có thấy nắng loang đầy nỗi nhớ,
Giữa đêm gầy muôn vạn ánh sao rơi?
Tôi trở lại những nơi mình hò hẹn
Chợt giật mình ngơ ngác mắt buồn em
Chiều chập choạng chở người theo hoài niệm
Phố loay hoay gọi gió cuốn chân tìm…
Đêm mưa cuối đã thay lời hát cuối
Mùa hạ sang phượng cháy những con đường
Em có thấy hồn thơ ai đó gọi,
Như giận hờn một kẻ đã từng thương?
Hoàng hôn nay phố vắng ai buồn lắm!
Hạ về rồi em còn lạc nơi đâu?
Ve quạnh quẽ dưới ánh chiều vàng vọt
– Chợt bồi hồi, thảng thốt khóc tìm nhau…
(Huỳnh Minh Nhật)
[/BOOK]
[BOOK]Có ai về ru lại tháng mười hai?
Để nghe tiếng mùa gọi tình tháng cũ
Đông trắng xóa cơn mưa chiều phủ dụ
Gió lạc đường trong những giấc mơ hoang
Có ai về níu lại bước thời gian?
Giữa luyến tiếc với vô ngần nức nở
Tháng mười hai chông chênh buồn dễ sợ
Nhớ bâng khuâng, khói thuốc hóa thơ tình
Ta ưu sầu nhưng chỉ biết làm thinh
Cố níu lấy một tình yêu vị kỷ
Đừng nói nhiều, hãy lặng nghe, ừ nhỉ?
Nước mắt rơi có lẽ quá ồn ào…
Men say khướt cho mùa thêm huyền hão
Đêm dâng đầy tâm tư lạnh héo hon
Dẫu vẫn biết hồn yêu đương rực rạo
Xin đợi mùa rải nắng khúc giêng non…
(Huỳnh Minh Nhật)[/BOOK]