Đoạn Cuối Một Cuộc Tình Thà đừng gặp lại nhau.. Tình ấy! Để bây giờ không phải nhói đau Tiếc vầng lóng lánh thuở nào Mà nay đã rụng, để sầu đêm đen! Thà chẳng nhớ đến em ngày đó Mặc dòng đời mưa gió vần xoay Nhớ chi để phải những ngày Quay tìm dĩ vãng, tìm ai làm gì Thà quên hẳn, không ghi ký ức Để cho lòng khỏi lúc vấn vương Bước chân trở lại con đường Hỡi ôi! Đường cũ mù sương mất rồi Thà chớ bận một đời héo hắt Khỏi chuyển về gió mát trăng thanh Tặng thêm quả chín treo cành Thì đâu có phải đoạn đành cố quên!.. Thôi hết rồi! Cái tên tình mộng Chuỗi năm dài quyện bóng theo tôi Những khi tận đỉnh chơi vơi Vẫn còn một chỗ trao lời dấu yêu Em đã quét lá chiều gom góc Để không nhìn lăn lóc đầy sân Trải lên cảnh sắc điêu tàn Dưới tà rụng tắt thêm ngàn xót xa Kể từ nay chỉ là vĩnh biệt Còn cái gì để viết thành thơ Thì đây! Mảnh trắng đang chờ Ngân nga khuây khỏa những giờ buồn tênh! 16/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Cứ Thế Đi Em Hạ em sao giống Đông về Cũng ngồi trước cửa, lê thê nỗi niềm Cũng hong suối tóc dịu mềm Cũng làm xao xuyến con tim.. tôi buồn! Em là tiếng vọng hồi chuông Ru hồn lãng tử trên đường phiêu du? Hay là mây xám âm u Kéo về vần vũ mịt mù lối đi? Khiến người thao thức ủ ê Khiến niềm trăn trở tràn trề mộng mơ Vườn ai.. ạ ạ bài thơ Đem về ngân khúc đợi chờ Ngày Xưa.. Em ơi! Có phải gió lùa? Niềm thương, nỗi nhớ nhẹ đưa vào lòng Nào hay khoảng cách dòng sông Tay chèo tê cóng nên trông.. thôi mà! Tình yêu chấp cánh bay xa Nhưng chân em mỏi phải là.. "nha anh" Phép mầu biến hóa thêm xanh Gửi vào lồng lộng tặng anh cung đàn Duyên em còn đó ngập tràn Dẫu cho bóng ngọc ngỡ ngàng đêm sâu Chân tình có xá gì đâu Em ơi! Cứ hãy lâu lâu.. mượn về! 13/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Phải Chi Tôi đã đọc thơ em hằng mấy lượt Rồi nghe lòng da diết một niềm thương Cảnh phong cuồng vần vũ cặp uyên ương Đẩy lạc mất bên đường đôi mộng thắm! Để hôm nay phố chiều tan nhạt nắng Bóng thuyền quyên trĩu nặng bước chân đơn Ôm khối sầu nhẹ thả giữa hoàng hôn Cho vơi bớt chập chờn muôn nỗi nhớ Tuyết sương lạnh phủ trùm lên trăn trở Chỉ âm thầm than thở với riêng ta Mới hôm nào rực thắm sắc hồng hoa Nay héo hắt dưới tà trông diệu vợi Chẳng yêu đông, chẳng màng may áo mới Bởi trắng dầy phủ lối hãy còn đây Khát khao ngày gặp lại ảnh hình ai Mà cứ mãi, mãi hoài như vô vọng.. Thơ của em! Vần thơ như triền sóng Vỗ mạn thuyền hồn bóng của đời tôi Làm lắc lư, nhô nhấp cõi chơi vơi Khiến dao động từng hồi dâng xúc cảm Nhịp tim em trải từng vầng mây xám Còn ở tôi u ẩn nhịp cung đàn Em từng giờ trông ửng ánh vầng trăng Tôi năm tháng ngập tràn canh thao thức.. Phải chi được một lần không đau nhức Chẳng bao giờ day dứt chuyện ngày xưa Bánh xe đời quay ngược lại thời thơ Chắc có lẽ tôi chờ.. Em cũng vậy! 15/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Em Buồn Làm Tôi Nhớ Lặng lẽ tôi ngồi đọc lại thơ Bài thơ em viết giữa khung mờ Tuyết sương phủ trắng màu di ảnh Một bức tranh buồn, nỗi xác xơ! Em đi trên phố chỉ mình em Ánh nhạt trăng vàng quyện trái tim Héo hắt, cô đơn hòa vọng tưởng Xót xa, quạnh quẽ quấn thuyền quyên Cứ vẫn âm thầm nhẹ bước chân Dẫu trời chẳng có chút màu xanh Chỉ đông lạnh lẽo trùm lên vắng Hòa lẫn mưa phùn vội vã tan Em chẳng mặn mòi với tiết đông Chỉ vì có đó tợ bằng không Bởi niềm băng giá thêm băng giá Buốt tái mà thôi, tím cõi lòng!.. Ảnh hình em cuối tợ sương pha Một nét trang đài giống thuở xa Đã khiến lòng tôi luôn nhớ mãi Khoảng trời rực thắm sắc hồng hoa Tôi đã yêu nàng, yêu biết bao Đêm từng góp nhặt ánh vì sao Điểm tô lóng lánh thêm tình mộng Những tưởng tình duyên đến bạc đầu Nào hay giữa sóng từng cơn gợn Bị xám xa về bủa kín vây Một mảnh nan thuyền đang nhẹ lướt Quay cuồng, dập vỡ, nát tan thây.. 15/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Ý Xuân Một góc mai vàng giữa tiết xuân Nhiều chùm xanh mướt nụ bung dần Vài ba bữa nữa đầy phơi ảnh Rực rỡ thanh tao, điểm thắm tầng.. Từ thuở chào đời, hạt rớt ươm Xuôi theo ngày tháng rễ dài hơn Ăn sâu ngang dọc tìm dinh dưỡng Tạo sức vươn lên, bật nét hồn Biết bao đón nhận phũ phàng trên Lúc nắng chói chang hốc hác hình Những buổi mưa dầm, mây phủ kín Lắm lần cuồn cuộn gió rung rinh! Cây vẫn hiên ngang bình thản đứng Vươn cành hoặc xụ lá tùy theo Gồng thân cố nén, chơ vơ chịu Nung nấu âm thầm mặc lắc xiêu Thắm thoát thời gian vũ trụ quay Cao lên, cứng cát, nhánh thêm dầy Mỗi lần nở rộ, gieo niềm khách Thưởng thức, trầm trồ, ngắm nghía say Nhờ hơi, nước, chất.. Nuôi nên lớn Để được giờ đây dáng vẻ ngời Bù đáp thiên nhiên loài thực vật Tỏa hương, trải sắc đẹp khung trời Còn Mình! Cha Mẹ tạo sinh ra Dưỡng dục cù lao, nghĩa nặng nhà Tấc đất ngọn rau, tình Xứ Sở Làm sao có thể ở trong Ta.. 23/1/2020 Nguyễn Thành Sáng
Còn Gì Đâu Để Tặng Em Ở bên kia ai đàn trổi nhịp Giữa bài ca nửa tiếp, nửa qua Nghe sao giông giống đời ta Từng bao dang dở, lại mà vấn vương! Tim rỉ máu trên đường lá đổ Cứ ngỡ rằng khắp chỗ đều thu Nào hay khúc đoạn âm u Một cơn gió thổi vụt vù bên tai Để khoảnh khắc hồn lay xúc cảm Quả đỏ hồng biến xám hôm qua Bỗng nay lư lắc ngân nga Tiếng lòng một thuở đã cho mây ngàn Còn đâu nữa ánh vàng để tặng Có còn đâu thầm lặng nhớ nhung Còn đâu vút thẳng không trung Hương tình loang tỏa cả vùng thênh thang! Ngày xa vắng ngập tràn nỗi nhớ Đêm mưa rào trăn trở thâu canh Bao đêm cố hái vầng trăng Gửi về yêu dấu một lần mà thôi.. Nay vơi cạn những lời âu yếm Khô cứng rồi xao xuyến con tim Làm sao còn để cho em Rượu nồng đầy chén, cạn tìm bến mơ Dẫu lưu luyến, tình thơ tha thiết Dẫu bao chiều da diết trông chiều Nhưng đâu thể nói lần yêu Bởi còn đâu nữa cánh diều ngày xưa! 16/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Tím Cả Lòng Tôi! Tiếng của em buồn.. Qua điện thoại.. Như cái gì nhức nhói quả tim tôi! Yêu làm chi! Rồi khi nghe giọng nói Thấy lòng nầy rười rượi nỗi buồn rơi! Trăng không nhạt! Tình không vắng! Nhưng cảnh đời phải trầm lắng bởi xa xôi! Em ơi! Một chuyến xe đời! Em đỗ bến! Buổi trưa nào khấp khểnh bước chân đơn Bởi sợ ráng tắt, sợ khung mờ giăng phủ Sợ hoa tàn cánh rũ nẽo đông phong Khiến em vội lấy chồng.. Mà tình yêu đâu thắm thiết Cho chuỗi dài phải da diết nghẹn sầu ai Năm bốn mùa mãi vẫn có heo may Đêm vẫn lạnh và ngày luôn áng xám.. Cuộc đời của em.. Là cả ngàn mây phủ ám Chưa một lần lai láng trải niềm thương Chỉ rút co, lẩn tránh cạnh bên đường Tai văng vẳng hồi chuông từ viễn xứ.. Chiều hôm qua Tôi! Người lữ thứ Thấy chạnh lòng xúc cảm với tình ai Một quả tim Ôi! Còn nhiều nhịp đập thật là dài Máu trong đó còn tràn loang đang chảy Vậy mà sao! Em lại đứng dưới trăng tà Đong ánh lệ Xót xa bài não nuột.. Có phải chăng duyên ta từ bao kiếp trước Trở về đây hẹn ước buổi hoàng hôn? Cớ mà sao lại phải vấn vương! Lại phải thương nhớ mảnh linh hồn! Đang tẻ lạnh! Đang từng cơn gào trước gió!.. 22/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Vầng Trăng Như Chạnh Khuyết Tôi yêu em bằng tình yêu nồng cháy Của linh hồn trở lại thuở nghìn năm Tìm về nhau quyện bóng, tắm vầng trăng Cho gột rửa ngập tràn thu héo hắt! Để từ nay sẽ không còn trầm mặc Nghĩ ngợi nhiều làm nát mảnh đơn côi Dưới ráng tà chầm chậm lụn sau đồi Mang dãy xám dần trôi treo sắc ám Nửa nhiệt cuồng, nửa nhẹ nhàng đằm thắm Tặng cho tình ngàn đắm với muôn thương Vậy mà sao em nỡ để sương buông Lại quên tiếng ngân chuông từ diệu vợi! Em có hiểu từ lâu tôi ngóng đợi Sẽ một ngày em tới cận mình tôi Giúp thêm hồng loang tỏa trải muôn nơi Tăng sức sống cuộc đời trăm rạng rỡ Vì cao thấp, hơn thua mà đành nỡ Biến vô tình lối ngõ cứ quay lưng Cả khối sầu quấn chặt nỗi bâng khuâng Tôi lặng lẽ ngắm vầng như chạnh khuyết!.. 9/4/2017 Nguyễn Thành Sáng
Khuất Cả Vầng Trăng Hôm nào em nói, em cười Thơ trăng dào dạt, rạng ngời ánh xuân Hương loang tỏa rộng không tầng Cảm hồn phiêu lãng thấm dần vấn vương! Giờ đâu nét vẽ thuyền quyên Đong đưa suối tóc, ngón duyên che hồng Đâu đàn êm ả xuôi dòng Treo bầu trăng mộng bềnh bồng trôi xa Đâu rồi điệp khúc ngân nga Gợi bao nỗi nhớ đậm đà cho ai Hè về ngắm lá me bay Những trưa thoang thoảng gió lay mảnh tình Giờ em héo hắt riêng mình Khối sầu quấn chặt, mông mênh nỗi niềm Nghẹn ngào siết chặt buồng tim Lịm thành Sen héo rũ chìm đáy ao Hỡi "Ngày Xưa" ấy vì sao? Giọt buồn, giọt tủi nhỏ vào bóng thơ Khiến đây xúc động thẫn thờ Khiến đây vọng nhớ để mà tái tê Hết rồi nhịp đập lê thê! Hết rồi giao cảm tràn trề mến thân Bây giờ khuất cả vầng trăng Mịt mùng trải lối, muôn phần xót xa!.. 12/4/2017 Nguyễn Thành Sáng
Hiểu Về Em Và Anh Nhận Anh đã hiểu em ở tấc lòng Màu thu nhạt tím phả ven sông Em buồn, em nhớ, em trông đợi Khắc khoải hồn đau thả dưới dòng! Nhưng rồi cứ vọng cõi xa xôi Chầm chậm thời gian trải bến đời Lữ khách qua đò không trở lại Như làn nước bạc lững lờ trôi Giờ góc hiên chiều chạnh vấn vương Một thời gom đọng, hóa thành sương Bao nhiêu giọt nhỏ là bao tủi Da diết làm sao! Một nỗi buồn! Tâm tư ngày tháng vẫn quay tròn Ảm đạm, u hoài vẫn sớm hôm Dẫu trắng mịt mù nơi diệu vợi Mà sao lưu luyến mãi đầu non.. Nắng hồng em gửi tặng cho anh Anh đặt lên cành, giữa bóng thanh Cho ấm sưởi dài lên nhánh lá Kéo nguồn nhựa sống đẩy thêm xanh!.. 18/4/2017 Nguyễn Thành Sáng