Tăng Thêm Có phải vì tôi đã quá thương Để rồi tan vỡ biến thành chuông Chiều chiều lư lắc bầu tâm sự Trổi khúc thê lương vọng nẻo đường? Ngày chẳng muốn môi nở nụ cười Âm thầm, lặng lẽ, chỉ mình thôi Say sưa công việc không ngơi nghỉ Cố gắng mà quên khắc khoải đời Thỉnh thoảng dừng tay, mắt chẳng lay Như vào diệu vợi kiếm tìm ai Đăm đăm một thoáng rồi đưa xuống Giấy trắng nằm kia, thả nét dài Tôi muốn hỏi người bên mé sông Có còn gửi nữa cái gì không? Mà sao mãi đóng im lìm cửa Cho kẻ bờ đây chạnh nỗi lòng! Khiến giấc bình yên mỗi độ nào Mơ màng đỉnh mộng hái vì sao Giờ thành canh cánh niềm thao thức Trăn trở đêm thâu, mỏi ánh sầu Rồi đây thắm thoát chuỗi thời gian Biết có phôi phai cảnh phũ phàng Khi vẫn lững lờ con nước chảy Dòng sông vắng bặt chuyến đò ngang.. Tất cả thôi thì trải dưới thơ Con tim rỉ máu tự bao giờ Dẫu nay tiếp tục lần đau rỉ Chỉ giúp tăng thêm tiếng nhỏ mà! 30/4/2017 Nguyễn Thành Sáng
Lần Nữa.. Cháy Tim Tôi Em hiểu tình anh khoảng bấy nhiêu Mà sao cứ mãi nỗi đăm chiêu Ngại mây lờ lững, làm cho gió Ve vuốt, mơn man dưới bóng chiều! Em hiểu tình anh đã đủ chưa Mà sao lúc nắng lại rơi mưa Khiến hoa lá cỏ, hàng cây lặng Dang dở sinh sôi giữa độ mùa Em hiểu tình anh cở thế nào Mà sao canh cánh mãi lần sâu Trong khi quả đỏ ngàn êm ả Lại phải chùng đưa trổi nhịp sầu Em hiểu tình anh nhiều lắm không Mà sao nhấp nhố cận ven sông Con thuyền buộc chặt từ lâu lắm Nỡ đứt dây trôi lạc cuối dòng Em hiểu tình anh được mấy lần Mà sao lóng lánh cả vầng trăng Có thêm ngập xám từ xa đến Phủ trải âm u khắp cõi tầng Em hiểu tình anh lúc giận, vui Mà sao mới đó nhoẻn bờ môi Chưa đầy một khắc, hờn gieo mắt Ngoảnh mặt quay lưng khép nụ cười Em hiểu tình anh sắc trắng, đen Mà sao bỗng chốc cả con tim Nhói đau, nghèn nghẹn dần tê tái Da diết buồn dâng trọn nỗi niềm!.. Em ơi! Em hiểu để làm chi Dẫu được là bao chẳng nghĩa gì Bởi sớm mai nầy xuôi dãy phố Rền vang pháo nổ tiễn vu quy Rồi đây mai mốt em làm vợ Kỷ niệm thời gian sẽ xóa mờ.. Sớm tối trưa chiều vui bổn phận Những gì xưa cũ khuất xa lơ Mười năm, hai chục hoặc ba mươi Bất chợt gặp nhau dưới bóng trời Có kẻ.. ông là.. Anh có phải? Trời ơi! Lần nữa.. Cháy tim tôi! 31/5/2018 Nguyễn Thành Sáng
Chạnh Thu Chiều (2) Ánh nhạt trời thu trải bóng chiều Dạ sầu trăn trở kéo buồn hiu Nỗi đau lờ lững vờn mây khói Vọng nhớ thời gian, khắc khoải nhiều! Mới đó năm nào nay đã cũ Mà sao cứ mãi bóng đong đưa Lối xưa xe ngựa, hồn hoang lạnh Vẫn loáng thoáng đây, tụ giữa mùa Cảnh vắng phơi sân vạn sắc vàng Từng hồi gió thoảng ghịt mây sang Tô bầu ảm đạm thêm mờ ảnh Hòa ráng từ xa chậm chậm tàn Lắm lúc thấy lòng như mỏi mê Hướng về nẻo cũ dạ sầu tê Vậy mà sao mãi, sao sao mãi Cái ảnh ngày xưa cứ trở về! Mười mấy năm trường đã quá xa Con thuyền thuở ấy một lần qua Bọt bèo, sóng nước đà phôi nát Còn đó nữa đâu lại phải mà! Cứ mỗi lần thu khiến nhớ nhung Cho đầy héo úa với bâng khuâng Móc ngàn tan tác ra nhìn, ngắm Để máu hồng loang, giọt nhỏ dần Chốn ấy giờ nầy có hiểu không? Chiều nay một kẻ ngắm dòng sông Tâm tư trĩu nặng niềm nhung nhớ Kỷ niệm ngày xưa, bóp cõi lòng! Nguyễn Thành Sáng
Tôi Sẽ Về! Tôi về! Tôi sẽ về mà Từ nay có lẽ.. phải xa nhau rồi! Bởi trăng ai sáng, trên trời Còn ta trăng khuyết, chìm rơi khuất ngàn Dẫu say nhiều lắm ảnh vàng Chỉ là hướng vọng mơ màng phút giây Lá sầu hốt ở bàn tay Giờ đây thả gió tung bay vật vờ Hết rồi một thuở ươm mơ Hết rồi thao thức, vần thơ trải lòng Em cài cửa lại bên sông Còn tôi cuốn sợi chỉ hồng trong tôi Cảm nhau chi để ngậm ngùi Bèo mây tan hợp, một đời vấn vương!.. 3/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Chỉ Mối Tơ Vương Em thả bước lối mòn lặng lẽ Dưới khung mờ quạnh quẽ thê lương Dạ mang trọn khối u buồn Thẫn thờ, thất thểu, vấn vương não nề! Ai nỡ đẩy trăng thề rụng vỡ Khiến giờ đây trăn trở riêng "ta" Nghẹn ngào, đau đớn, xót xa Tự mình móc quả tim ra khỏi lồng Gửi trả lại mênh mông ngày tháng Gửi trả người lai láng niềm yêu Vói tay bứt sợi dây diều Giữa trời lộng gió xuôi chiều biệt tăm Để thôi hết bâng khuâng lưu luyến Thôi chuỗi ngày xao xuyến nhớ nhung Lan man nghĩ ngợi mông lung Nỗi sầu da diết quấn tròn tâm tư! Bởi không nỡ nhìn đò vắng khách Chẳng cam tâm thấy đất cằn khô Thương tình héo hắt chơ vơ Tái tê buốt giá bên bờ cô đơn Dẫu tha thiết tiếng đờn réo rắt Dẫu ngập đầy ngây ngất mê say Cũng đành dõi cánh chim bay Mặc cho vàng võ, tháng ngày giá băng.. Hỡi em ơi! Muôn phần thắm đượm Trả lại người mong muốn người vui Còn em khắc khoải chơi vơi Lá vàng phơi ngõ, ngậm ngùi khổ đau! Ai sẽ quét lá sầu lác đác Ai khăn tay lau mắt em đang.. Rồi ai trổi khúc cung đàn Khẻ ru giấc điệp mơ màng tặng em? Sao có thể bắt tim dừng đập Đâu thể nào nắng tắt hừng đông Bóng thuyền nhẹ lướt xuôi dòng Bến đời.. Còn đó! Cõi lòng.. Còn đây! 1/6/2018 Nguyễn Thành Sáng
Muốn Gọi Em Mà Không Thể Anh mãi nhớ tháng năm mùa hạ trước Gót phiêu bồng thả bước nẻo đường xa Khoảnh khắc say ánh ngà trên sóng nước Rồi cảm nhìn óng mượt một cành hoa! Dưới đêm trăng vi vu luồng gió nhẹ Hoa lắc mình he hé nửa chừng xuân Hương thoang thoảng loang dần theo cõi lộng Khiến dạt dào lay động nỗi lâng lâng Một cái gì chậm chậm chảy vào tim Anh bỗng muốn ôm hồn em trong đóa* Tay dang ra, lại chợt nhớ con thuyền Mùa thu trước đã chìm bên vách đá! Còn đâu nữa để chở em vào mộng Cùng nâng ly rượu nóng đượm men tình Trải hồn yêu bồng bềnh trên dãy sóng Hòa không gian lồng lộng vỗ lênh đênh.. Đành lặng lẽ trở về khu vườn vắng Ôm cây đàn, bậu bạn với mây sương Tìm phôi phai, vơi buồn đau hụt hẫng Muốn gọi nàng mà chẳng thể lời buông!.. * Đóa hoa 5/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Làm Sao Mở Cửa Đón Làn Hương Anh ngần ngại và em cũng ngần ngại Dẫu trong lòng vọng ấy biết bao nhiêu Khiến mỗi độ tắt chiều, đêm trở lại Một chút gì ngây dại rải phiêu diêu! Nầy ánh biếc, bờ môi, vần thơ ngọt Chậm từ từ nhẹ rót mãi vào tim Đôi mắt khép, lim dim, từ từ hưởng Rồi ôm chầm sung sướng mảnh tình êm.. Chợt tỉnh ra chỉ là cơn ảo giả Đây vẫn đây và đó vẫn ngoài kia Đường mờ mịt, lối về xa khuất ngõ Cánh chim ngàn rụng gió một trời mưa Vậy mà sao lặng lẽ mái hiên buồn Lòng cứ mãi trào tuôn từng gợn sóng Niềm thao thức bềnh bồng lên vạn trượng Trải loang dài khắp hướng cõi mênh mông! Có phải chăng tận cùng nơi sâu thẳm Hãy còn muôn say đắm ngập tràn đầy Mãnh liệt một vòng tay ôm chặt thắm Đưa tình vào đỉnh tận ngút tầng mây Trong anh là như vậy, còn ở em? Có khao khát, từng đêm mang nỗi đợi Và yêu nhiều mà ngại nói đành im Phải như vậy không em? Sao chẳng nói? Thôi! Anh đã hiểu rồi tình yêu ạ Bởi bây giờ biển cả mịt mù sương Em bên kia, con đường không có gió Thì làm sao mở cửa đón làn hương! 7/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
Tăng Thêm Có phải vì tôi đã quá thương Để rồi tan vỡ biến thành chuông Chiều chiều lư lắc bầu tâm sự Trổi khúc thê lương vọng nẻo đường? Ngày chẳng muốn môi nở nụ cười Âm thầm, lặng lẽ, chỉ mình thôi Say sưa công việc không ngơi nghỉ Cố gắng mà quên khắc khoải đời Thỉnh thoảng dừng tay, mắt chẳng lay Như vào diệu vợi kiếm tìm ai Đăm đăm một thoáng rồi đưa xuống Giấy trắng nằm kia, thả nét dài Tôi muốn hỏi người bên mé sông Có còn gửi nữa cái gì không? Mà sao mãi đóng im lìm cửa Cho kẻ bờ đây chạnh nỗi lòng! Khiến giấc bình yên mỗi độ nào Mơ màng đỉnh mộng hái vì sao Giờ thành canh cánh niềm thao thức Trăn trở đêm thâu, mỏi ánh sầu Rồi đây thắm thoát chuỗi thời gian Biết có phôi phai cảnh phũ phàng Khi vẫn lững lờ con nước chảy Dòng sông vắng bặt chuyến đò ngang.. Tất cả thôi thì trải dưới thơ Con tim rỉ máu tự bao giờ Dẫu nay tiếp tục lần đau rỉ Chỉ giúp tăng thêm tiếng nhỏ mà! 30/4/2017 Nguyễn Thành Sáng
Lần Nữa.. Cháy Tim Tôi Em hiểu tình anh khoảng bấy nhiêu Mà sao cứ mãi nỗi đăm chiêu Ngại mây lờ lững, làm cho gió Ve vuốt, mơn man dưới bóng chiều! Em hiểu tình anh đã đủ chưa Mà sao lúc nắng lại rơi mưa Khiến hoa lá cỏ, hàng cây lặng Dang dở sinh sôi giữa độ mùa Em hiểu tình anh cở thế nào Mà sao canh cánh mãi lần sâu Trong khi quả đỏ ngàn êm ả Lại phải chùng đưa trổi nhịp sầu Em hiểu tình anh nhiều lắm không Mà sao nhấp nhố cận ven sông Con thuyền buộc chặt từ lâu lắm Nỡ đứt dây trôi lạc cuối dòng Em hiểu tình anh được mấy lần Mà sao lóng lánh cả vầng trăng Có thêm ngập xám từ xa đến Phủ trải âm u khắp cõi tầng Em hiểu tình anh lúc giận, vui Mà sao mới đó nhoẻn bờ môi Chưa đầy một khắc, hờn gieo mắt Ngoảnh mặt quay lưng khép nụ cười Em hiểu tình anh sắc trắng, đen Mà sao bỗng chốc cả con tim Nhói đau, nghèn nghẹn dần tê tái Da diết buồn dâng trọn nỗi niềm!.. Em ơi! Em hiểu để làm chi Dẫu được là bao chẳng nghĩa gì Bởi sớm mai nầy xuôi dãy phố Rền vang pháo nổ tiễn vu quy Rồi đây mai mốt em làm vợ Kỷ niệm thời gian sẽ xóa mờ.. Sớm tối trưa chiều vui bổn phận Những gì xưa cũ khuất xa lơ Mười năm, hai chục hoặc ba mươi Bất chợt gặp nhau dưới bóng trời Có kẻ.. ông là.. Anh có phải? Trời ơi! Lần nữa.. Cháy tim tôi! 31/5/2018 Nguyễn Thành Sáng
Chạnh Thu Chiều (2) Ánh nhạt trời thu trải bóng chiều Dạ sầu trăn trở kéo buồn hiu Nỗi đau lờ lững vờn mây khói Vọng nhớ thời gian, khắc khoải nhiều! Mới đó năm nào nay đã cũ Mà sao cứ mãi bóng đong đưa Lối xưa xe ngựa, hồn hoang lạnh Vẫn loáng thoáng đây, tụ giữa mùa Cảnh vắng phơi sân vạn sắc vàng Từng hồi gió thoảng ghịt mây sang Tô bầu ảm đạm thêm mờ ảnh Hòa ráng từ xa chậm chậm tàn Lắm lúc thấy lòng như mỏi mê Hướng về nẻo cũ dạ sầu tê Vậy mà sao mãi, sao sao mãi Cái ảnh ngày xưa cứ trở về! Mười mấy năm trường đã quá xa Con thuyền thuở ấy một lần qua Bọt bèo, sóng nước đà phôi nát Còn đó nữa đâu lại phải mà! Cứ mỗi lần thu khiến nhớ nhung Cho đầy héo úa với bâng khuâng Móc ngàn tan tác ra nhìn, ngắm Để máu hồng loang, giọt nhỏ dần Chốn ấy giờ nầy có hiểu không? Chiều nay một kẻ ngắm dòng sông Tâm tư trĩu nặng niềm nhung nhớ Kỷ niệm ngày xưa, bóp cõi lòng! Nguyễn Thành Sáng