NGÀY NGƯỜI THƯƠNG MỘT NGƯỜI THƯƠNG KHÁC Tác giả: Trí Xuất bản: 15-01-2017 Nhà xuất bản: Văn Học Nhà phát hành: Người Việt Trẻ Dạng bìa: Bìa Mềm Kích thước: 13 x 20.5 cm Khối lượng: 400 gram Số trang: 240 Rồi đến một lúc nào đó, ta chợt nhận ra rằng, người ta yêu thương vô vàn, dành hết cho họ tháng năm tuổi trẻ êm đềm hạnh phúc, bỗng đem trọn trái tim bước ra khỏi lồng ngực ta.. Đó là ngày người thương một người thương khác! Vẫn với giọng văn nhẹ nhàng, trầm lắng nhưng không kém phần sâu sắc, Ngày người thương một người thương khác là tác phẩm thứ hai mà Trí gửi đến bạn đọc. Đây là quyển sách Trí dành tặng cho những trái tim sau bao lần đổ vỡ. Đọc Ngày người thương một người thương khác như một quyển nhật ký nhỏ mà tác giả Trí giúp ta ôn lại tháng ngày thanh xuân, nơi ở đó từng có một người khiến ta dốc cạn tâm can, thương đến tan lòng nát dạ, người mà nhiều năm về sau khi có ai bước đến ta vẫn cho họ một vị trí đặc biệt trong tim mình. Chúng ta sẽ dễ dàng bắt gặp được bản thân mình đâu đó trên từng trang sách, trong từng câu chữ của Trí. Chúng ta chợt biết rằng, gặp nhau giữa thế gian có 8 tỉ người là một niềm may mắn. Dù cho những người đi ngang cuộc đời mình, mang lại cho mình không chỉ niềm vui, nụ cười, hạnh phúc, mà còn có cả khổ đau, nỗi buồn, tuyệt vọng. Hãy chân thành cảm ơn về tất cả. * * * Cảm ơn người đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. Trân quý tôi. Thương tôi bằng tình thương thật nhất! Chúc người sẽ tìm được một bến đỗ bình an trên hành trình cuộc đời! Ngày người đem lòng thương một người khác, ta không còn xót xa hay đau đớn nữa. Chỉ thấy mình an yên mỉm cười và thật tâm chúc phúc. Bởi vì, chữ duyên trên đời ngộ lắm, gặp được nhau và cùng nhau vượt qua bao phong ba sóng gió ngần ấy.. nhưng rồi chẳng thể nắm tay nhau đi hết đoạn đời còn lại. Đừng nên oán trách, đừng nên căm hận, mà hãy học cách chấp nhận sau bao đổ vỡ để biết rằng mình cần phải sống, sống thật tốt và xứng đáng cho một người đang chờ đợi mình đâu đó trên thế gian này. Đây là thông điệp, là tất cả những gì Trí muốn gửi đến bạn đọc qua quyển sách Ngày người thương một người thương khác. Đến một lúc nào đó, khi xem lại những tấm ảnh ngày xưa của hai đứa, em có thể mỉm cười an nhiên. Khi xem những tấm ảnh anh chụp cùng cô gái khác, em vẫn thấy lòng bình lặng. Không còn cảm xúc oằn mình thương tổn. Đến một lúc nào đó, khi nghe ai khác nhắc về anh, về chuyện hai tụi mình. Em có thể hé môi mà nói rằng, chuyện cũ đã qua rồi. Ngày người thương một người thương khác là cuốn tản văn giúp ta ôn lại một khoảng hồi ức của tuổi trẻ dù có buồn đau tiếc thương hay thế nào đi nữa thì chúng ta vẫn phải bước tiếp trên con đường phía trước một cách mạnh mẽ và an vui nhất.
Dành Cho Những Trái Tim Sau Bao Lần Đổ Vỡ! "mở" Rồi đến một lúc nào đó, ta chợt nhận ra rằng, người ta yêu thương vô vàn, dành hết cho họ tháng năm tuổi trẻ êm đềm hạnh phúc, bỗng mang trọn trái tim bước ra khỏi lồng ngực ta.. Đó là ngày người thương một người thương khác! Đó là ngày ta biết rằng giữa ta và người từng tồn tại một thứ duyên trời mỏng manh. Đó là ngày người từng hứa sẽ ở cạnh cuộc đời ta mãi mãi, nào ngờ lời hứa không cánh mà bay. Đó là ngày ta chết đi nửa trái tim, thanh xuân rạng rỡ mà người từng ở đấy giờ chỉ còn lại những mảng màu xám xịt. Đó là ngày ta bất chợt thấy đôi chân mình chẳng còn chút sức lực nào để tiến về phía trước, đôi tay mình rệu rã mà chẳng buồn nắm lấy một bàn tay đang đợi sẵn. Cầu mong người được an yên bên một người thương khác! Cầu mong ta sớm lành lại những vết thương sau nhiều năm loang lổ! Cầu mong đời thương ta, thương cho trái tim bé nhỏ đã dốc cạn tâm can trao cho một người. Cầu mong sáng mai tỉnh dậy, ta quên người nhẹ bẫng! Cầu mong phía trước có một người đủ kiên cường dìu ta qua bao tháng năm quá nữa cơn mơ!
Phần I: Ngày người thương một người thương khác Ngày còn yêu nhau "mở" Ngày mình chia tay, em biết giờ đây em đã chẳng còn quan trọng trái tim anh nữa! Giống như một ngày anh nói với em rằng, nâu sữa mà anh uống mấy năm qua giờ cứ nhàn nhạt làm sao, anh chuyển qua uống đen đá! Ngày còn yêu nhau, khi nói chuyện với nhau xong, lúc nào anh cũng bảo em gác máy trước. Em hỏi tại sao, anh trả lời rằng như thế anh mới có cảm giác an tâm và anh muốn chỉ duy nhất riêng anh là người chờ đợi em trong cuộc đời này. Ngày mình chia tay, lâu lâu anh vẫn gọi hỏi thăm, em trả lời à ừ vài tiếng thì bỗng nghe đầu dây bên kia tít tít. Em biết mình không còn quan trọng trong lòng anh nữa! Ngày còn yêu nhau, lúc nào anh cũng kết thúc cuộc trò chuyện bằng những câu đại loại, anh chúc em ngủ ngon, anh sẽ nhắn tin sau cho em, thương em. Ngày mình chia tay, em nhận tin hỏi anh dạo này thế nào, sống tốt không, hai chữ "đã xem" hiện lên rõ rệt trên màn hình laptop mặc dù chấm xanh bên nick anh vẫn sáng đèn. Em biết mình là người thừa trong tim anh. Ngày còn yêu nhau, anh nói rất nhiều về tương lai, về những dự định của hai đứa, là sẽ chăm lo cho em, chúng ta sẽ có một mái ấm tròn đầy, em sẽ ở nhà lo cho tổ ấm nhỏ còn thế giới ngoài kia cứ để anh lo. Anh vừa nói vừa hôn lên trán em. Em thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời. Ngày mình chia tay, em hỏi anh có nhớ đã từng hứa hẹn gì không, anh nhếch môi cười rồi nhìn xa xăm và bảo rằng đã quên hết, đó là lời hứa dại khờ và nông nổi của tuổi trẻ. Em biết mình ngu ngốc khi tin vào lời anh nói. Ngày còn yêu nhau, anh hay chờ em trước ngõ, lúc nào cũng đến sớm để đón em. Anh mỉm cười khi thấy em. Anh ôm em vào lòng nhẹ nhàng âu yếm. Em ngỡ rằng đời mình, sau bao sóng gió sẽ có ngày tìm được chút an yên nơi anh. Ngày mình chia tay, anh để em đợi gần ba tiếng tại đại lộ Đông Tây, mặt anh lạnh lùng và dửng dưng. Anh nói dứt khoát rằng kết thúc đi, anh hết thương em rồi. Em níu kéo anh ở lại. Anh cương quyết quay lưng. Em biết mình mất anh. Ngày còn yêu nhau, đôi khi em hay chạnh lòng về người cũ. Anh bảo đừng lo đã cho anh xoa dịu cõi lòng em. Anh nguyện bên em suốt đời. Vậy mà ngày chia tay, anh bảo anh phải đi, anh không xứng với em, tụi mình không hợp, anh không thể tiếp tục lo cho em. Anh viện ra vô vàn lý do để rời xa em. Em biết mình khờ dại. Ừ! Hóa ra ngày còn yêu nhau, dù cho người ta có thề non hẹn biển, thì khi chia tay, những lời thề thốt ấy lại như mây trôi gió thoảng với người muốn ra đi. Còn người ở lại ngu si mà khư khư giữ lấy.
Chỉ mình em đơn phương "mở" Điều ảo tưởng nhất trong cuộc đời của em, đó là nghĩ rằng anh cũng yêu em như em từng dốc cạn tấm chân tình này thương anh. Tháng ngày ấy, anh chiếm trọn cõi lòng em, chiếm trọn từng hơi thở, từng khoảnh khắc trong đời em. Em còn nhớ anh đã từng nói rằng, sau này không còn anh nữa em cũng phải mạnh mẽ mà sống tiếp. Em vùi đầu vào ngực anh nũng nịu nói, không còn anh đời em xem như đã chết! Anh đã quan trọng như thế đấy đối với cuộc sống quá nhiều bão giông nơi em. Nhớ ngày ấy, sau khi tan tầm là anh về nhà ngay để sum vầy bên em, em bảo sao anh không cà phê cùng bạn bè, anh nói anh đã nghiện em mất rồi nên làm gì cũng muốn nhanh nhanh quay về bên em. Em thích cái cách anh nhẹ nhàng chải tóc cho em. Em thích cái cách anh ôm em vào lòng và hai chúng mình cùng nhau xem hết bộ phim yêu thích. Anh chưa bao giờ nói yêu em nhưng những cử chỉ ân cần ấy cũng khiến em đủ ấm lòng. Có lẽ em đã quá ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh. Ảo tưởng rằng người cũng xem em là tất cả - như em đã từng. Ngày chia tay, anh bảo anh hết yêu em, anh xin lỗi vì không thể cùng em đi tiếp. Anh thốt ra những lời ấy nhẹ bẫng rồi quay đi. Bỏ lại em giữa thế giới bao la. Ừ, có lẽ ngay từ khi bắt đầu cho đến giờ chỉ mình em mộng tưởng, mình em đặt quá nhiều niềm tin và hi vọng nơi anh, mà anh thì chỉ xem tất cả những điều ấy như một cơn mơ thoáng qua. Em mong anh sẽ yêu người sau chân thành và đừng trao cho ai quá nhiều sự ân cần để họ lại huyễn hoặc - như em đã từng!
Đến một lúc nào đó, đời em sẽ an yên "mở" Đến một lúc nào đó, trong thành phố rộng lớn này, anh sẽ nhận ra em từng tồn tại ở đó, từng hít thở khí trời êm ả mà anh và cô gái nào đấy đang chung thân cuộc đời. Đến một lúc nào đó, em không còn khóc hay buồn thương vì anh. CHỈ thấy tuổi trẻ của mình vì một người mà dệt nên quá nhiều mộng tưởng! Đến một lúc nào đó, em thầm cảm ơn thanh xuân của những tháng năm ấy, anh như một cơn mơ đủ dài để ru em qua bao chênh chao hằn vỡ. Đến một lúc nào đó, em chợt nhận ra thứ người ta cần giữ lại trong lòng là ký ức, còn việc cố níu một người mà tim họ không thuộc về mình, đi bên mình mà họ dửng dưng không rung động thì mãi mãi là điều không thể! Đến một lúc nào đó, lòng em không còn oan than hay trách móc, cũng chẳng nuối tiếc khi anh cất bước. Em bắt đầu quen dần việc không có ai cạnh bên, không có ai cùng em chuyện trò mỗi đêm, không có ai đèo em qua mấy con phố thân quen, không có ai hôn lên má em, không có ai hay vuốt tóc em, không có ai xoa đầu em mỗi khi em giận dỗi. Không còn ai nữa.. Đến một lúc nào đó, khi xem lại những tấm ảnh ngày xưa của hai đứa, em có thể mỉm cười an nhiên. Khi xem những tấm ảnh anh chụp cùng cô gái khác, em vẫn thấy lòng bình lặng. Không còn cảm xúc oằn mình thương tổn. Đến một lúc nào đó, khi nghe ai khác nhắc về anh, về chuyện hai tụi mình. Em có thể nói rằng, chuyện cũ đã qua rồi. Đến một lúc nào đó, nếu vô tình chúng ta gặp nhau trên phố. Em sẽ đi thật nhanh, để anh mắt em và anh không vương phải nổi nhớ niềm thương xưa cũ. Đến một lúc nào đó, đời em sẽ an yên như thế!
Rồi một ngày em chợt nhận ra "mở" Tôi ước nhiều năm sau nữa, khi chúng tôi gặp lại nhau ở nơi này. Tôi sẽ nói cho người biết rằng, người - từng là tất cả thanh xuân của tôi! Rồi một ngày em chợt nhận ra, mình không còn khóc được nữa. Có lẽ bao nhiêu nước mắt đã rơi hết vào khoảng thời gian anh cất bước ra đi. Em còn nhớ ngày ấy, đêm nào em cũng khóc, gặp ai giống anh em cũng khóc, nghe bài hát buồn cũng khóc, chạy xe một mình trên đường cũng khóc, ăn cơm một mình cũng khóc, nỗi nhớ anh cứ thường trực trong lòng em như thế! Rồi một ngày em chợt nhận ra, mình vẫn còn nhớ anh nhưng mắt thì ráo hoảnh. Em tự hỏi nước mắt dành cho anh đã cạn hay tim chẳng còn đọng lòng trong ký ức sâu xưa về anh. Rồi một ngày đi trên đường có thấy bóng dáng ai hao hao giống anh, em cũng không còn cố vượt lên để xem đó có phải là anh hay không. Bởi em biết, nếu là anh thì hai ta sẽ nhìn nhau bằng ánh mắt thế nào ngay khoảnh khắc ấy. Thôi thì cứ để một mình em mang vương vấn về chuyện cũ là đủ rồi. Rồi một ngày, số điện thoại anh không nằm trong danh sách ưu tiên của em nữa. Em không còn cầm máy mỗi đêm để chờ đợi những dòng tin nhắn từ anh. Em không còn thuộc nằm lòng những dãy số ấy nữa. Mọi thứ trở nên bình thường với em. Rồi một ngày, hình như em quên mất giọng nói anh, giọng nói nồng ấm và dịu ngọt hay thì thầm lời yêu bên tai. Rồi một ngày, em bắt đầu hẹn hò một vài chàng trai. Em được đón đưa, em được nâng niu chăm sóc, em được họ ân cần hơn anh từng đối với em. Em bận rộn hơn với việc sắp lịch hẹn hò. Em suy nghĩ nhiều về những bộ váy áo trước khi gặp ai đó. Em kiêu ngạo và bất cần! Vậy mà sao ngần ấy năm, ngần ấy cuộc ái ân, em vẫn chưa thể quên được anh.. Tại sao? Tại sao?
Những lời hứa không thật "mở" Cảm ơn người đã xuất hiện trong cuộc đời tôi. Trân quý tôi. Thương tôi bằng tình thương thật nhất! Chúc người sẽ tìm được bến đỗ bình an trên hành trình cuộc đời! Anh từng hỏi em rằng, trên đời này, em sợ nhất điều gì. Em nhớ lúc ấy mình đang tựa đầu vào vai anh, mặt biển ngoài kia êm ả và trong lành, hai chúng ta bình yên. Em bảo rằng, em sợ mất anh! Anh hỏi vì sao? Em lại bảo, mất anh là mất đi bầu trời, mất đi hơi thở, mất đi sự sống, mất đi bình yên, và mất anh là em mất tất cả. Anh ôm em vào lòng và khẽ nói, anh sẽ không bao giờ rời xa em dù có bất cứ điều gì xảy ra. Vậy mà sau lời hứa ấy, sau hai tháng, một buổi sáng an lành như mọi ngày, anh gọi cho em và bảo anh phải cưới gấp. Anh hết thương em rồi. Em im lặng Lòng em bão giông ùa đến. Sau đó một thời gian em chợt biết được rằng, hóa ra anh quyết định cưới gấp vì anh sắp làm bố. Em lại đau thêm lần nữa khi biết bấy lâu nay anh lừa dối em. Cú lừa ngoạn ngục đến nỗi khi anh còn ở cạnh, em tưởng con tim anh luôn trao hết cho riêng mình. Nào ngờ, phía sau em, lòng anh đã sẻ đôi dành cho ai kia mất rồi. Anh thừa biết anh là tất cả trong em. Anh còn hứa sẽ bên em mãi mãi. Rồi thì những điều đấy cũng bị biển đời cuốn xô đi mất. Đêm tân hôn, anh nhắn tin xin lỗi vì đã lừa dối em, đã làm em đau khổ. Em bảo anh không có lỗi. Chỉ do mình em đơn phương, ngu ngốc, yêu anh mù quáng thôi. Em cúp máy. Em khóc giữa bốn bức tường lạnh câm, mùi hương của anh quyện vào những ký ức cũ, cõi lòng em như tan ra. Em, cô bé ngây ngô của thuở nào giờ chẳng còn nữa. Em cắt phăng mái tóc dài đen óng ngày ấy, em xếp tất cả váy hoa vào ngăn tủ. Giờ đây em là em, cô gái nhỏ nhắn có mái tóc ngắn vàng hoe, là em với quần jeans áo thun, là em với bộn bề nỗi nhớ! Người ta bảo em thay đổi vì em trốn chạy. Em bảo sao cũng được. Lòng em cạn rồi!
Cầu mong người được yên an "mở" Người đừng thương em nữa, được không? Hãy dành thời gian thương chính mình đi! Người bảo em mở lòng đi, cho người một cơ hội được vá lành tim em, cho em một cơ hội để biết rằng ngoài anh ta, vẫn còn có người thương em chân thành. Em bảo, em mệt rồi, tim em giờ đã nát, lòng em đã cạn thương yêu. Người đừng phung phí thời gian và niềm tin nơi em. Em sẽ chẳng thể yêu ai nữa. Người đừng đứng trước sân nhà em mỗi đêm. Người đừng nhắn tin hỏi em đang làm gì, ăn tối chưa, có muốn đi đâu người qua chở đi ngay. Người đừng tự nguyện ở bên em như thế, em thấy áy náy, em thấy có lỗi, em thấy lòng mình trĩu nặng! Vậy mà người chẳng nghe em, người bảo em không yêu người là chuyện của em. Người yêu em là chuyện của người. Vậy là suốt ngần ấy năm qua, người cứ đi bên lề cuộc sống của em, luôn lắng lo cho em, quan tâm em vô điều kiện. Em hỏi người mệt chưa, dừng lại đi. Người bảo, được quan tâm người mình yêu thì chẳng có điều gì phải hối tiếc trong cõi đời này cả. Em nhớ ngày anh ta rời bỏ em, em khóc dưới mưa như một con ngốc, người đứng phía sau cầm ô che cho em. Em quay lại đấm thật mạnh vào ngực người. Người vẫn đứng im cho em trút những đớn đau. Đôi khi em tự hỏi mình có tàn nhẫn, có bất công với người không. Sao em không mở lòng đón nhận tình cảm của người. Đôi khi em giận bản thân lắm, vì mỗi lần em định cho người một cơ hội thì hình ảnh anh ta lại chập chờn trước mặt khiến cõi lòng em se sắt lại. Em lại thôi. Lại để người đứng phía sau em. Bao năm rồi người vẫn thế, không thở than, không oán trách. Em bảo người lấy vợ sinh con rồi sẽ quên em thôi. Người nắm lấy tay em, em cảm nhận được từng hơi ấm trên bàn tay kia đàng dành cho em, em tựa vào ngực người để cảm nhận rõ từng hơi thở người dành cho em. Vậy là em đã có câu trả lời cho câu hỏi em hỏi người. Em không dám chắc ngày mai sẽ ra sao, hoặc em sẽ quên anh ta và đến bên người. Hoặc em và người vĩnh viễn không chung đời. Nhưng em luôn cầu mong đời người được an yên, đó như là sự đáp đền cho tình thương người dành cho em.
Những ngày không còn nữa "mở" Người sẽ hiểu được nỗi cô đơn trong lòng ta nhiều đến nhường nào khi nhìn thấy ánh mắt ráo hoảnh những đêm đau.. Tôi không thích đám đông ồn ào, kể cả việc đi cà phê vẫn thích ngồi ở những nơi yên tĩnh, chừng dăm ba người bạn đủ trò chuyện, đủ nói cho nhau nghe nỗi lòng. Ngày xưa, khi còn là sinh viên, tôi ở cùng một anh bạn, sau khi anh ấy tốt nghiệp, tôi lại quyết định ở một mình. Có lẽ nhiều người sẽ cảm thấy cô đơn và trống trải. Nhưng tôi thích buổi đêm, thích không gian lặng im của bốn bức tường, nghe rõ từng nhịp thở trong lòng ngực, nghe rõ thanh âm của cõi lòng đang vang lên từng tiếng nấc. Với những người không quen, có lẽ họ sẽ sợ phải đơn độc như thế. Còn với tôi, chừng ấy năm trên cuộc đời, với nỗi buồn và đơn độc, đã đủ thân sơ đến mức an yên hơn là có quá nhiều người xuất hiện trong đời mình. Tôi là người ghét sự thay đổi, có nhiều người hỏi tôi tại sao đồng hồ trên tay không còn chạy nữa, dây đã sờn cũ mà vẫn đeo nhiều năm như thế, sao cứ thích mặc hoài chiếc sơ mi đã bạc màu, sao ăn mãi một món ăn, vào mãi một quán cà phê và gọi mãi một ly đen đá. Tôi cười bảo, những người như thế thường rất chung tình và đa đoan. Có lẽ vậy, từ ngày người bỏ tôi đi, tất cả những thói quen tôi đều giữ lại, tất cả mọi thứ trong cuộc sống của tôi không hề thay đổi. Chỉ có một khoảng trống trong lòng chưa ai có thể lấp đầy. Từ ngày người rời đi, tôi vẫn ở con phố ấy, đi làm bằng chiếc xe cũ ngày xưa người chở, mỗi độ thu về vẫn nhìn ngắm những hàng cây thay lá, thay cả một trời thương nhớ, vẫn nghe đi nghe lại bài hát ngày trước đêm nào người cũng ôm tôi vào lòng mà ru tôi ngủ. Tôi tự hỏi, có nên cho ai đó một cơ hội để vá víu cõi lòng mình. Nhưng dường như chẳng có ai, người không đủ kiên nhẫn, người như bụi đường, người như gió thoảng. Tôi khép lòng mình lại sau ngần ấy thương tâm. Những ngày người rời đi, tôi ghét đám đông và sự thay đổi.
Là chính mình sau một tình yêu tan vỡ "mở" Khi một tình yêu rạn nứt, đồng nghĩa rằng tình bạn sau tình yêu ấy, hoặc là sứt mẻ đôi phần, hoặc là không bao giờ tồn tại. Đã có rất nhiều người nói rằng, tình bạn có thể tiến triển thành tình yêu, nhưng chưa ai dám khẳng định, sau khi tình yêu tan vỡ, chúng ta sẽ trở về tình bạn tốt đẹp. Chưa ai dám khẳng định không có nghĩa là không có trường hợp như thế. Có nhiều người biết cách trân trọng mối quan hệ và đủ thông minh để sắp xếp lại một tình bạn, họ có thể trở thành tri kỉ. Nhưng. Điều này thì hiếm hoi vô cùng, bởi sau khi tình yêu tan vỡ, người ta sẽ rất khó để nhìn mặt nhau. Chúng ta luôn có tâm lý rằng, khi gặp lại nhau sẽ rất ngượng ngùng, chẳng biết nói gì. Có nhiều người cần một khoảng thời gian xa nhau để mọi chuyện tạm lắng xuống mới có thể chào nhau một câu khi gặp lại trên phố. Đó cũng là điều bình thường và hiển nhiên trong cuộc sống này! Ai mà có thể tươi vui cười nói khi không có chuyện gì xảy ra với một người vừa mới hôm qua tay trong tay, yêu thương ngọt ngào, bỗng hôm nay mọi thứ tan vỡ. Nếu có, thì đó là nụ cười, là lời nói dối lòng. Tại sao phải chúc nhau hạnh phúc khi trong lòng mình niềm thương chưa nguôi. Tình yêu như con dao hai lưỡi, nếy không khéo léo, thế nào cũng sẽ tổn thương. Hãy nhớ nhé, sau khi chia tay, đừng cố gắng tỏ ra cao thượng để mỉm cười chào nhau như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Càng cố gắng, người ta càng khinh thường mình nhiều hơn thôi. Hãy là chính mình với những lần tan nát sau một tình yêu.