ĐA TÌNH CHO AI Có phải ai kia, chất ngất tình Mà sao khắp cả bóng lung linh Trôi trôi, lởn vởn bầu loang ảnh Bốn phía đong đưa vạn sắc hình! Tha thiết yêu hoa, cảm luyến trăng Lắc lư dòng chảy, gợn lăn tăn Lan man xuôi ngược theo triều sóng Vi vút hồn bay vượt cõi tầng Thẫn thờ vườn mộng dưới hàng xanh Trắng, đỏ, vàng, nâu, tím…ửng cành Hấp dẫn dâng tràn, rung nhịp đập Ơi nầy! Lai láng nước trôi nhanh Muốn tay nâng nhẹ cánh hoa lan Hồng thắm bên kia cũng toả ngần Phía trái cúc vàng trăm cánh nở Ôi sao! Da diết phả cung tầng! Để ngắm, để say, để lảy hồn Dẫu rằng từng khắc trĩu hoàng hôn Bởi tràn nhựa sống, đầy phiêu lãng Suối biếc yêu đương, róc rách gờn… Rồi ngợp nhớ nhung, luống dạt dào Chiều tàn, lặng vắng trải niềm sâu Con tim khảy khúc đàn vương vấn Rung cảm âm thầm dãy ánh sao Khát khao ôm ấp cánh hoa dung Ủ ấm hồn sương khỏi mịt mùng Phủi sạch tuyết dầy băng giá đóa Nầy đây! Em hỡi! Nhắm…anh hôn! Nguyễn Thành Sáng
TIẾNG ĐÀN Nơi đây năm tháng cũng từng Vấn vương, lưu luyến bao lần…ngày xưa Ngàn mây giăng phủ bốn mùa Âm u, ảm đạm, gió lùa sầu sương! Chiều thu héo hắt bên đường Nhớ về dĩ vãng, giọt buồn rụng rơi Bây giờ nát mảnh trăng soi Cho đêm mờ mịt, cho đời buồn tênh Thức thao đợi ánh vàng lên Mà như thăm thẳm, chênh vênh nỗi niềm… Đàn em lảy nhịp bên thềm Du dương điệp khúc lay tìm…hồn thương Tim người nhịp đập tơ vương Xuyến xao, xúc cảm, chẳng dừng ngân nga Bâng khuâng xa cũ dưới tà Nửa vầng đã khuất, nửa ngà còn đây Từ trong giếng lặng hình ai Gợn gờn loang ảnh mộng say thuở nào Soi gương nước động dạt dào Bao nhiêu chờn chập là bao nhiêu vờn… Qua rồi dòng xoáy cuộn tròn Một lôi xuống đáy, một còn xoay đi Hôm kia nát mảnh trăng thề Hôm nay lững thững mây về chốn xa Lộ ra khung ảnh ngọc ngà Long lanh từng giọt sương pha ửng trời Phủ đen giây phút cuộc đời Rồi đây gió thổi trôi trôi giạt tàn! Nguyễn Thành Sáng
VẦNG TRĂNG ĐÃ KHUẤT Em ơi! Một mảnh trăng sương Sớm nhòa nhạt ánh bên đường còn đâu Đã chìm, đã khuất từ lâu Phía sau vách núi nát nhầu hồn soi! Chiều tàn lặng vắng chơi vơi Thả niềm vương vấn một thời bến sông Bây giờ tim đã hóa đông Đâu còn nhịp đập ngân trong thuở nào Ai kia một cánh hoa đào Cả bầu lộng ánh đón chào sắc xuân Tiếng đàn điệp khúc bâng khuâng Để sầu héo hắt muôn phần mà thôi!... Nguyễn Thành Sáng
VẪN MÃI QUAY VỀ Em bừng tỉnh cơn mê sầu mộng ảo Để hồn nhiên vui dạo bước chân qua Cả không gian muôn sắc thắm mượt mà Đang đợi đón trăng ngà soi ánh tỏ! Còn nơi tôi cứ luôn sao trăn trở Nhớ nhung hoài một thuở cánh ngàn phương Lướt dòng sông, sóng nước dưới mây sương Ngang bến mộng bên đường, hoa trước cổng Mây vần vũ, gió vụt vù khuấy động Niềm mênh mang, ảnh bóng vẫn trùng khơi… Thế mà nay ánh nhạt, nỗi chơi vơi Luôn vương vấn một thời xưa cũ mãi… Có đôi lúc tuổi xuân như sống lại Buổi hẹn hò, luyến ái khúc tình yêu Bãi cỏ, bờ sông, ghế đá…những chiều Hồn ngây ngất phiêu diêu vào ngọn thổi! Và cũng rồi biết bao lần nhức nhối Quay ngược dòng rười rượi của năm nào Hiểu vì sao vỡ nát cánh hoa đào Cho vĩnh biệt, lệ trào nơi khoé mắt… Đã lỡ rồi, đành vẽ tranh trầm mặc Đẩy thu trôi xa lắc tận phương ngàn Để thảm xanh thôi trải sắc rụng tàn Vầng ánh rạng phủ choàng hoa cỏ lá… Vậy mà sao lòng cứ luôn buồn bã Bởi mãi hoài bôi xóa chẳng mờ tan Mây phủ dầy lấp kín một vầng trăng Gió cuốn tới cũng lần ra cõi sáng! Nguyễn Thành Sáng
BỨC ẢNH ĐẸP Dòng thơ em viết khá dài Cung đàn lảy nhịp cho ai tỏ niềm Nào đâu mơ ước mộng thuyền Chỉ là nước chảy trôi duyên…thơ mà! Em ơi! Điệp khúc ngân nga Từ nơi chốn lạ vọng qua cõi ngàn Tim tôi cảm mảnh trăng vàng Chơi vơi giữa cõi mơ màng canh thâu Rung tơ trải tấc lòng sâu Vơi niềm ảm đạm bể dâu cuộc đời Tình xanh, ý sáng rạng ngời Chút hồn thu nhỏ để rồi tan phai Từ trong suối biếc hình ai Đượm màu tươi thắm, điểm hoài bức tranh Gió đong đưa nhẹ trên cành Tiếc cho lá héo chẳng dành hứng sương!... Nguyễn Thành Sáng
SỢI TƠ BUỘC KÉO Hàng cây vun vút ngược bên lề Đến dãy cát vàng dẫn lối quê Vắng lặng ngôi nhà đêm tĩnh mịch Lờ mờ, lởn vởn rủ canh khuya! Bao lần giấc điệp dẫn hồn tôi Vào mộng đi tìm một ánh trôi Nhưng cõi mịt mờ đâu chẳng thấy Chỉ rời chân bước, dạ sầu tơi Cứ thế để hoài nỗi vấn vương Bóng ai nhàn nhạt cuối con đường Nằm trong ảo ảnh mờ lam khói Thoáng tụ lại rồi nhỏ giọt buông Bởi dưới mưa ngàn quyện bóng đêm Thì làm sao có một loài chim Lượn theo tầm tã mà vương nắm Chỉ đụt qua cơn đợi hết chìm! Da diết tâm hồn chuỗi tháng năm Thiết tha ấp ủ mảnh tình trăng Nhưng trăng khuất dạng sau vành núi Đành ngóng trời xa, loãng nhạt tàn… Nếu được một lần quay trở lại Thành loài cánh trẻ thả tầng mây Phũ phàng nước đổ tôi dừng ghé Đầy bụng, trong trời mới cất bay Để không phải cảnh tắm thu chiều Rồi mỗi tối ngồi cạnh hắt hiu Lần dỡ từng trang nhòa nét chữ Cho từ trong trái thổi sầu tiêu Để không đăng đẳng sợi dây tơ Lay động, chập chờn giữa giấc mơ Quấn cuốn linh hồn lôi dĩ vãng Cột bên bờ suối ngắm trăng trơ! Nguyễn Thành Sáng
CÔ ĐƠN Rộn rã đâu đây những tiếng cười Dập dìu, tấp nập cảnh thuyền bơi Ngả đường xuôi ngược dòng loang ảnh Mà ở nơi đây chỉ một người! Hứng hiu hiu thổi mái sau hè Lượm lác đác vàng phủ gốc tre Tắm nắng bức oi, bầu vắng vẻ Khảy đàn lặng lẽ chỉ mình nghe Tĩnh mịch canh khuya, áng lững lờ Bên thềm, một góc, quấn dây tơ Thấy như sợi tối, mong manh quá Rồi mắc lên cành, mặc lắc lư Xung quanh sẩm xịt màu u ám Lãng đãng xa xa bóng chập chờn Đom đóm dật dờ bay lấp loé Từng hồi lay động, ánh man mơn! Khát khao, vọng tưởng, biết đâu tìm Muốn vút lên trời xoải cánh chim Bay thẳng, bay xa về diệu vợi Mà sao ai níu, ghịt con tim Để thu cứ mãi cuốn hồn đau Tối tối hoàng hôn uống giọt sầu Da diết tận cùng bao nỗi nhớ Muộn phiền chờn chập giấc canh thâu… Cô đơn! Rất thật nỗi cô đơn Tại gió, tại mây, tại dỗi hờn Hay tại bạc phần nên quạnh quẽ Lại đành bó gối, chẳng dời chân! Nguyễn Thành Sáng
TÌNH LẶNG Nói để rồi đây có vỡ tan? Với ôm nỗi nghẹn lịm cung tầng Anh đành phải nén niềm tha thiết Em hỡi! Bên bờ có hiểu chăng! Yêu ai từ độ mùa thu ấy Anh thấy hoa xuân trải bóng dài Đi dưới ráng chiều trôi lãng đãng Người ơi! Có hiểu ngất men say? Anh mang vương vấn gói vào tim Yêu lặng âm thầm thả dưới đêm Thật thắm như trăng ngàn rạng ánh Nhiều trong giấc ngủ ảnh hình em… Bây giờ con sáo đã sang sông Ôi! Nát hồn thương, nhỏ lệ hồng Em bước theo chồng về xứ lạ Đâu còn chi nữa để mà trông Từ nay vĩnh biệt tình yêu nhé! Tất cả vùi chôn đáy huyệt rồi Bến mộng phủ dầy sương tuyết trắng Đêm dài, ảm đạm ngắm mây trôi!... Nguyễn Thành Sáng
Khen Và Chê Khen cháu hiên ngang trước cảnh đời Gặp điều trái khoáy chẳng hề lơi Quan tâm chia sẻ và lên tiếng Tìm chữ công minh hiến tặng người! Khen cháu lòng ngay, dạ chính nhân Tâm hồn trong sáng tợ vầng trăng Trải muôn lóng lánh, xua màn tối Khai mở đường đi dưới cõi tầng Khen cháu dầy công với sách đèn Hoặc đời khốn khó lắm bon chen Cố theo ngày tháng tìm thăng tiến Đáp nghĩa cù lao hoạn dưỡng mình… Nhưng mà cháu hỡi! Để bây giờ Tôi thấy đắng lòng chê cháu đây Hấp tấp, ngông cuồng, không chính chắn Chỉ nhìn bề mặt vội ra tay! Chưa biết đầu đuôi chuyện thế nào Sự tình đen trắng ra làm sao Chỉ xem lá rụng cho là gió Chẳng hiểu vì thu, phải rớt màu Nghe đàn héo hắt, trách ru mê Nào biết du dương dưới ánh thề Là để thăng hoa hồn mộng ước Giúp dài đượm thắm chuỗi lê thê… Sự đời muôn mặt khó đo lường Tí nước đêm trường nhỏ giống sương Nhưng khác ở nhau đâu sự thật Một đàng kết tụ, một ngàn phương Muốn hiến cho đời nghĩa vị tha Bình tâm, tường tận lẽ gần xa Chớ nên vội vã lao vào cuộc Tự chuốc vào thân ách nghiệt mà! 11/5/2017 Nguyễn Thành Sáng
TÌNH THẮM CỦA ANH Mang ước vọng đi vào biển lớn Mặc ngàn khơi sóng giỡn thét gào Vượt theo ngọn gió lên cao Trải phơi ý sống biết bao nỗi niềm! Đường rong ruổi, con thuyền tấp bến Gác mái chèo tìm đến vườn ai Hương loang tỏa nhẹ bên ngoài Dừng chân lữ khách say bay mộng hồn Gần một năm sớm hôm mài bút Gửi tấc lòng từng phút vào thơ Vấn vương, lưu luyến bao giờ Nay đan thành nhạc ru mơ chốn ngàn Nợ sách đèn soi trăng trải chí Nghĩa cù lao trọn ý đáp đền Vút vào cõi lộng mông mênh Xoải đôi cánh rộng vượt lên chin tầng… Rồi một chiều lâng lâng nguồn cảm Gặp hồn ai ảm đạm bên đường Em buồn lặng lẽ ngắm sương Mà sao trông giống người thương kiếp nào! Lung lay động xạc xào cành lá Ngọn hiu hiu êm ả đưa về Dang tay ôm mảnh trăng thề Tim yêu ngân nhịp lê thê tiếng lòng Cùng nắm tay xuôi dòng nước chảy Thuở hoa xuân sống lại từ đây Không gian hai cánh chim bay Trời xa, biển rộng chuỗi ngày thang thênh! Bến dừng chân lênh đênh năm trước Giờ lặng tờ, mộng ước pha phôi Nên đành dời bước tìm nơi Bởi xây nghĩa sống một đời trùng dương Anh rời bước lên đường ly biệt Ai lệ sầu da diết con tim Mây trôi, sương nhỏ bên thềm Hắt hiu, giá lạnh, từng đêm thẫn thờ… Nửa mảnh hồn ở bờ năm cũ Nửa mảnh hồn theo ủ tình xanh Hỡi em! Vầng sáng long lanh Trăng thơ! Mộng thắm của anh đây mà! Nguyễn Thành Sáng