Một Thoáng Vật Vờ Sáng nay ngồi cạnh bàn tròn Lim dim tìm kiếm cái hồn trong mơ Tâm tư cứ mãi vật vờ Ngả nghiêng theo gió, bơ phờ hoài thôi! Phải chăng ánh đã lụn rồi Cung đàn êm ả đến hồi đứt dây Khung trời phủ ám vầng mây Bóng tàn ảm đạm, kéo dài buồn tênh Thuở nào giữa độ trăng lên Nỗi niềm lai láng, bồng bềnh thênh thang Đó đây hốt lá thu vàng Ngắm từng tan tác, ngập tràn ý thơ Thuyền nan lặng lẽ xa bờ Vượt bao nhấp nhố chẳng chờ đợi chi Lắng nghe sóng vỗ rầm rì Lâng lâng xúc cảm, lê thê tiếng lòng! Sông xanh uốn lượn muôn dòng Rồi về bát ngát mênh mông điệp trùng Tay chèo mạnh mẽ ung dung Dặm ngàn vượt lướt có dừng lại đâu Cớ sao bỗng chốc nhạt màu Bước chân sỏi đá rơi vào chơi vơi Thấy như thắt thẻo, ngậm ngùi Nước dòng khô cạn từng hồi trong tim Chí đời xoải cánh loài chim Vượt qua biển lớn mong tìm vườn xuân Giờ đây giữa cõi không tầng Hồn bay vạn kỷ.. muốn dừng lại sao?.. 28/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Thảnh Thơi Tâm Hồn Hiu hiu ngọn gió đầu đông Cà phê từng ngụm, nghe lòng thảnh thơi Trải bao gian khổ cuộc đời Hôm nay cảm thấy yên vui xế chiều! Thuở nào vất vả thật nhiều Suy tư, trăn trở lắm điều lo toan Bước chân dẫm nát lối mòn Gập ghềnh đá sỏi, sớm hôm nặng nề Nỗi niềm canh cánh lê thê Lo cho con trẻ đường về mai sau Phẳng phiu đượm thắm sắc màu Hai bờ cây trái ngọt ngào vị hương Mặc dầu dãi nắng dầm sương Chưa lần bi lụy hoặc buồn vu vơ Tình nhà là cả vần thơ Căng tràn nhựa sống từng giờ lênh đênh! Những khi thao thức mình ên Thả hồn tìm ánh trăng lên đỉnh ngàn Để gom, để uống ảnh vàng Vào tim nung nấu cho hằng sáng soi.. Dẫu thuyền đang giữa trùng khơi Biết bao sóng dữ cố lôi mạn thuyền Chẳng hề nao núng ngả nghiêng Vững tay lèo lái qua miền lặng yên Hết rồi năm tháng truân chuyên Giờ đây thong thả bên thềm ngắm cây Lủng la, lủng lẳng treo đầy Nhờ công khó nhọc chuỗi dài cần lao!.. 29/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Lòng Chiếc Xe Đạp (2) Ta lặng lẽ sát mình bên vách trắng Ngày tháng buồn, trĩu nặng nỗi niềm đau Mãi vương vấn dạt dào trên lối phẳng Mà giờ đây hụt hẫng dưới tầng cao! Bóng thời gian chầm chậm kéo dần qua Nghe khắc khoải, xót xa hồn vận chuyển Đã hết rồi gió quyện thổi ngân nga Tim xúc động, đậm đà bao quyến luyến Còn đâu nữa êm đềm say nhịp đạp Khúc nhạc tình ấm áp kiếp phong sương Vui đây đó trên đường ra vô tấp Dãy cung đàn từng chập khảy tơ vương! Có những sáng vầng đông rộ nắng hồng Chậm thong thả thấy lòng muôn phơi phới Người thao thức, nhẹ lơi, nhìn khung lộng Ta mơ màng hướng vọng nẻo ngàn khơi Rồi thay đổi, không còn bôn ba lắm Chỉ chiều về, nhạt nắng được cùng ai Dưới mưa gió miệt mài ôm khối nặng Nghĩa cuộc đời, trầm lắng ngắm vầng mây.. Tất cả nay đã trở thành quá khứ Khép thu hình sau cửa, đụng tường loang Nhưng xuôi ngược vẫn còn trong nỗi nhớ Để âm thầm trăn trở bóng hoàng hôn!.. 30/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Hồn Xưa Đã Chết Cảm thấy giờ đây đã hết rồi Vầng trăng thuở ấy rụng xa xôi Không gian tỏa sáng chìm đâu mất Chỉ tối âm u một góc trời! Em không còn nữa của ngày xưa Nhẹ thoảng êm êm tợ gió lùa Suối biếc long lanh ngàn cảm xúc Gửi về thân ái lắm vần thơ Chẳng còn ấp ủ với bâng khuâng Sợ phải buồn đau, sợ ánh tàn Mộng thắm dâng tràn bao nỗi nhớ Năm dài thao thức đợi tình anh.. Giờ trước mặt tôi một bóng hình Nghẹn đời chán ngán mất niềm tin Khô cằn sỏi đá, nằm thung lũng Quạnh quẽ còn hơn phải khổ mình! Cung đàn dìu dặt khúc man mơn Trao tặng về ai khối ửng tròn Đứt sợi dây rồi không tiếng nữa Chỉ còn đông lạnh buốt hoàng hôn.. Dẫu cho bến nước với dòng sông Vẫn mãi thời gian chuỗi lớn ròng Đất lở ven bờ theo sóng vỗ Nhưng còn nơi đó lững lờ rong Bởi vậy chiều nay có một người Năm nào tha thiết, mộng đầy vơi Quay hồn dĩ vãng, thăm tình cũ Buồn bã, nhìn xưa đã chết rồi!.. 2/12/2016 Nguyễn Thành Sáng
Ta Cho Nhau.. Nhưng! Nương ơi!.. Đã mấy thu rồi ta có nhau Sầu xưa, héo cũ đã chìm sâu Trở thành, dĩ vãng, màu phai nhạt Chỉ mộng chiều nay hướng nguyệt lầu! Anh trọn tấc lòng với tiếng yêu Không còn vương vấn hoặc đăm chiêu Dang tay vói kéo về di ảnh Lựa tặng người thương một cánh diều Rồi thả lưng trời, lất phất bay Ru hời điệp khúc phả phôi phai Ưu tư, khắc khoải bầu tâm sự Dưới bóng hoàng hôn nhỏ giọt dài.. Và em chốn ấy cũng cho anh Một bức tranh tình vạn sắc xanh Ngộp gió, muôn hoa, nhiều nắng ấm Bốn bề êm ả tắm long lanh!.. Đôi ta trải mộng giữa khung trời Rót rượu hồng đào, cạn chén vui Khi tỉnh mơ màng thêm hướng vọng Nửa niềm trông đợi, nửa hồn trôi Vì yêu cho hết chẳng màng chi Khép mảnh trăng khuya, đậy ánh thề Xúc cảm tận cùng hương mộng ái Men nồng, ngây ngất dãy lê thê.. Nhưng Nương ơi! Cứ mãi cho nhau ảo ảnh ngàn Biết rồi có loãng ánh trăng vàng Có vơi ý sống, hoài tư lự Khi hãy còn đây nước ngập tràn!.. 20/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Rung Cảm Theo Tiếng Đàn Ôi tiếng đàn! Muôn phần như tha thiết Trổi âm thanh da diết khúc chiều đông Lắng nghe qua, xúc cảm tận đáy lòng Thương bến vắng bên dòng sông lặng lẽ! Ở nơi đây cũng rụng nhiều trước ngõ Bóng thời gian quạnh quẽ tím màu thu Đêm từng đêm thao thức dưới khung mờ Hồn lam khói, vật vờ theo gió thổi Niềm vọng tưởng đến phương trời diệu vợi Nhưng cái gì nhức nhói ở con tim Bởi mỏi rồi cánh của một loài chim Hay bay mãi mà tìm đâu chẳng thấy Từ thung lũng âm u dầy bóng tối Hãy còn đây nắng rọi khoảng thời gian Nơi âm thầm róc rách tiếng reo vang Con suối nhỏ ngập tràn muôn thổn thức! Cũng khao khát cũng từng giây từng phút Muốn gió về khảy khúc nhạc du dương Mong ánh vàng ôm ấp giọt sầu sương Đợi hoa nở tỏa hương ngàn êm ả Để không còn những cơn mưa rỉ rả Cõi khuất chìm buồn bã nghẹn vì sao Bờ trên kia được chốn đỉnh tầng cao Còn ta phải nghẹn ngào nơi tịch vắng Chiều hôm nay nghe tiếng đàn văng vẳng Vực sâu nầy trĩu nặng vấn vương xa Cảm dòng sông lờ lững dưới trăng ngà Sóng nhô nhấp ngân nga lời của nước!.. 3/12/2016 Nguyễn Thành Sáng
Tím Cả Lòng Tôi! Tiếng của em buồn.. Qua điện thoại.. Như cái gì nhức nhói quả tim tôi! Yêu làm chi! Rồi khi nghe giọng nói Thấy lòng nầy rười rượi nỗi buồn rơi! Trăng không nhạt! Tình không vắng! Nhưng cảnh đời phải trầm lắng bởi xa xôi! Em ơi! Một chuyến xe đời! Em đỗ bến! Buổi trưa nào khấp khểnh bước chân đơn Bởi sợ ráng tắt, sợ khung mờ giăng phủ Sợ hoa tàn cánh rũ nẽo đông phong Khiến em vội lấy chồng.. Mà tình yêu đâu thắm thiết Cho chuỗi dài phải da diết nghẹn sầu ai Năm bốn mùa mãi vẫn có heo may Đêm vẫn lạnh và ngày luôn áng xám.. Cuộc đời của em.. Là cả ngàn mây phủ ám Chưa một lần lai láng trải niềm thương Chỉ rút co, lẩn tránh cạnh bên đường Tai văng vẳng hồi chuông từ viễn xứ.. Chiều hôm qua Tôi! Người lữ thứ Thấy chạnh lòng xúc cảm với tình ai Một quả tim Ôi! Còn nhiều nhịp đập thật là dài Máu trong đó còn tràn loang đang chảy Vậy mà sao! Em lại đứng dưới trăng tà Đong ánh lệ Xót xa bài não nuột.. Có phải chăng duyên ta từ bao kiếp trước Trở về đây hẹn ước buổi hoàng hôn? Cớ mà sao lại phải vấn vương! Lại phải thương nhớ mảnh linh hồn! Đang tẻ lạnh! Đang từng cơn gào trước gió!.. 22/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Tình Ơi Hỡi! Em gian nan! Em khấp khểnh! Trên một chuyến xe đời! Còn ở tôi! Cũng một thời đau, khổ, hận.. Cũng năm dài quại quằn trong lận đận Ngóng mây chiều, hụt hẫng cánh trùng khơi! Em ơi! Tôi cũng buồn, cũng da diết sầu tơi Sương cũng trắng một đời trong nỗi nhớ! Cũng trăn trở Cũng từng đêm hướng ngõ Cũng vườn tàn vàng võ phủ rong rêu.. Nào ai hiểu! Tiếng kêu từ sâu thẳm! Ai chạnh lòng sẻ ấm với chia êm Tôi phải nén lòng, trầm lắng, lặng im Hồn lãng đãng, bay tìm nơi ảo ảnh.. Em đã lạnh.. Và tôi đây cũng lạnh.. Hai nỗi niềm hiu quạnh giữa trần gian Một trăng tan, một lỡ làng Niềm tan tác ngập tràn muôn khắc khoải! Ta gặp nhau! Lúc thả hồn mơ về biển ái Khúc tình đàn khơi sống lại cái xác lờ trôi Và em cũng như tôi Trả lại một thời Bao kỷ niệm ngậm ngùi, bao héo úa.. Khung trời mơ của ta có hoa vàng trước ngõ Đường ta đi có gió thổi du dương Có pha sương Có sáng tỏ loang đường Có ngây ngất hòa chút buồn treo hướng vọng Duyên ta thắm trải khung trời lồng lộng Nhưng lại là cái bóng của mơ duyên Cho dẫu nay! Có phải triền miên! Có diệu vợi cái bến để neo thuyền Tình ơi hỡi! Đôi miền.. đâu nhạt ánh! 23/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Băng Giá Mà Chẳng Thấy Mùa Đông Anh và em hai trái tim côi Đang cứ mãi từng hồi ôm thổn thức Nhớ! Thương! Chờ đợi ngóng trông! Với cõi lòng ngập tràn tha thiết.. Vậy mà em ơi! Phương trời xa xôi cách biệt Đã khiến lòng da diết một niềm đau Ai chân bước qua cầu, dẫu cho cầu tre lắc lẽo Còn đây thì! Như khắp nẻo chẳng thấy có cầu qua! Tình của đôi ta! Một mảnh tình xa Hương thoang thoảng là đà gieo nỗi nhớ Đời của ta! Vầng sáng sớm loé vụt qua Rồi u ám phủ nhòa lên khung ảnh Trăng của ai sáng! Còn trăng ta! Một bầu trăng chạnh Khuất lu mờ đỉnh núi nẻo xa xăm Đêm của âm thầm Đêm của tối tăm Gió loáng thoáng bao lần trong khoảnh khắc Mỏi mê nhiều với vạn lần trầm mặc Hằng muôn thu tan nát bởi chìm sâu Trăm ngàn lần tự hỏi vì sao? Sương đã trắng mái đầu mà đêm dài còn đó!.. Rồi hôm nay! Thêm lần yêu.. vọng ngõ! Khao khát nhiều, có đó tợ bằng không Tiếng vợ vợ, chồng chồng còn tình treo lơ lững Dãy chập chờn lởn vởn ánh ven sông Một tấc lòng! Một Sợi tơ hồng! Một chén rượu nồng!.. Hồn tận hưởng mà xác thì lại cứ mãi bềnh bồng! Ở tận cõi mênh mông! Trời phủ giá, mắt chẳng thấy mùa đông!.. 24/3/2017 Nguyễn Thành Sáng
Nhắm Mắt Lại Đi Em! Hôm qua! Anh nắn nót một áng thơ tình Để khuây khỏa lòng mình mà phôi phai nghẹn tủi Anh cũng gửi tặng em! Và chắc em cũng đã đọc!.. Vậy đêm rồi em có trằn trọc cũng như anh? Có quay tròn trong thổn thức? Có cảm thương? Có nhói nhức? Bởi mong manh Sao lại phải chông chênh, nhiều khổ lụy? Dòng sông ai êm đềm xuôi phỉ chí Còn dòng sông ta! Thì nước ngược, sóng cuồng dâng Năm tháng dài cứ mãi dạ bâng khuâng Cứ vương vấn.. Cứ xót xa cùng vọng tưởng.. Ngày lặng lẽ dấu mình nghe gió chướng Đêm muộn phiền lởn vởn bóng ma trơi Canh khuya dài không ngủ được, mệt làn hơi Cho héo hắt phủ dầy thêm vàng võ.. Hồn đơn độc thoát mình ra cửa ngõ Ngắm khung trời đây đó thả niềm mơ Nhìn suối chảy Trông mây ngàn diệu vợi.. Hốt sương buồn từng giọt kết thành thơ.. Chiều hôm qua trên khung mờ ngập xám Hai linh hồn u ẩn nghẹn cô đơn Gặp được nhau, xúc động khúc cung đàn Từ sâu thẳm vô vàn khơi ý nhạc.. Ta cạn chén rượu nồng say chất ngất Máu từng hồi rần rật chảy vào tim Một cánh rũ loài chim, một khắc khoải về đêm Đã bừng tỉnh sau cơn dài tuyết lạnh.. Dẫu trăng ta cũng chỉ là vầng trăng chạnh Bởi khung mờ, khuất vắng vạn vì sao Mây vẫn treo đầy, còn gió thì khuất dạng ở nơi đâu Để tình mộng mãi sầu trong nỗi nhớ! Thà như vậy còn hơn hoài trăn trở Bên khung tàn than thở lẻ loi ta.. Hãy nhắm mắt lại đi em!.. Anh đây mà! Em đó mà! Hồn mãi quyện dưới trăng ngà soi bóng nước!.. 25/3/2017 Nguyễn Thành Sáng