Khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã thấy mình nằm ở trên một chiếc giưỡng cũ kĩ, vỡi màn tre đã sẩm màu nhưng rất sạch sẽ nhìn quanh căn phòng thì thấy phía bên phải có một cái bàn trang điểm kiểu thời cổ đại và một cái ghế ngồi làm bằng gỗ vuông, căn phòng được dọn ngăn nắp và rất sạch sẽ. Cô từ từ chống tay ngồi dậy dựa vào thành giường, thì thấy trên người mình mặc một bộ quần áo cũ kĩ, viền dài nhìn như trang phục cổ đại thì cô ngạc nhiên..
Đúng lúc cô đag thất thần nhìn y phục thì một phụ thân trung niên đi vào, bà thấy cô tỉnh lại thì vui mừng:
- Uyên nhi! Cuối cùng con cũng tỉnh, con đã ngủ hai ba ngày dồi làm nương và phụ thân con rất lo cho con con biết không, huhuu.. vừa nói vừa khóc..
- Nói đến đây ghì bà ngừng lại và hỏi: Chắc con cũng khát rồi để nương lẫy chén nước cho con uống. Bà vừa nói vừa dót nước, còn Hoàng Mai Linh Uyên thì ngờ nghệch. Không biết gì rồi cô nhỡ đến trước khi cô tỉnh lần đầu thì có một đoạn phim chảy vào trong đầu hình như nó là kia ức của một người nào đó.. chẳng lẽ.. •. • cô xuyên qua, một chuyện cẩu huyết dơi trên người côT. T ở thế giới đó cô còn chưa ăn hết sơn hào hải vị mà, chưa đi du lịch khắp thế giới mà, còn chưa được ngủ với trai mà.. a.. a.. aa A tại sao, huhu, cô mới có hai mươi tuổi thôi mà, tại sao số cô lại đen đủi vậy cơ chứ, tại sao, huhu, cô càng nghĩ càng khóc.. đúng lúc nương của thân thể này quay sang thấy nguên chủ khóc thì tưởng rằng cô sợ hãi nên vội vãng an ủi vài câu. Đợi cô ngừng khóc thì đút cô uống bát thuốc để trên bàn lúc nãy cầm vào. Cô nhìn thấy chén thuốc thì cứng người vì cô không thích thuốc đông y, nó rất đắng nhưng cô lại cắn răng uống vì biết mình bị thương. Uống thuốc xong thì nương thân bảo cô nghỉ ngơi rồi ra ngoài.
- Nhị tỷ! Nhị tỷ! Cô vừa nằm xuống đã thấy tiếng gọi của một người, hình như là đang gọi cô thì phải, cô tìm kiếm trong chí nhớ của nguyên chủ thì biết là đệ đệ nhỏ nhất trong gia này tên là phương Anh Toàn, mà thân thể cô mượn sác hoàn hồn này là phương Linh Uyên, phụ thân nguyên chủ là Phương văn Trình, nương là Tô thùy Mai, nguyên thân còn một tỷ tỷ lớn tuổi tên phương Linh Quyên năm nay 16 tuổi chưa định hôn ước, đệ đệ 8 tuổi, nguyên chủ 12 tuổi, mẫu thân và phụ thân nguyên chủ 35 bằng tuổi nhau.
Cô giật mình hồi thần lại thì đã thấy đệ đệ nguyên chủ đứng ở trước mặt
- Nhị tỷ! Tỷ tỉnh rồi! Đệ rất lo lắng cho tỷ!..
Cô nhìn đệ ấy một lúc rồi hạ quyết tâm sẽ thay nguyên chủ hảo hảo chiếu cố một nhà nguyên chủ, nuôi trắng trẻo mới thôi, kakaa
(tỷ ấy đang mộng mơ ấy mà)
- Tỷ không sao rồi! Cô trả lời, theo chí nhớ thì nguyên chủ rất thân với đệ đệ này, trả lời xog còn mỉm cười để an ủi đệ đệ nguyên chủ.
- Vâng! Vậy tỷ dưỡng thương đi. Đệ đi ra ngoài phụ mẫu thân làm việc đây!
(8 tuổi mà đã chăm ghê, con người ta 8 tuổi còn chơi bời lêu lổng, không biết cái khỉ gì hết, kakaa khen 1 tí thôi)
- Uh! Vậy đệ đi đi! Nhớ đóng cửa lqij dùm tỷ
Do vừa mới tỉnh dậy nên không bao lâu sau cô lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết, còn những chuyện khác cô nghĩ là tỉnh lại thì nghĩ sau.
Trong lúc cô đang ngủ thì cái gia lại bận rộn làm việc vì lo chi phí thuốc thang tiền dư trong nhà đã sài hết đễ khám bệnh cho cô nhưng họ không than khổ vì may mắn đã cứu được cô, họ vui vẻ làm việc.
Vì bồi bổ cho uyên nhi thì phụ thân nguyên chủ nói:
- Tối nay sẽ hầm một con gà cho cà nhà ăn và bồi bổ cho nguyên chủ mau khỏi bệnh, ha hả.
- Đệ đệ nguyên chủ nhãy cẫng lên hoan hô vì lâu lắm rồi cậu chưa được ăn thịt
{sót quá :() }
Cả nhà cùng cười vui vẻ và trở lai gia, trở lại gia thì trời cũng sẩm tối, con lớn ở nhà cũng bắt đầu nấu cơm, cũng không được gọi là cơm vì trong đõ có trộn thêm bột bắp.
- Quỳnh nhi còn vào lồng bắt con gà ra đây, hôm nay chúng ta ăn gà hầm!.. phương mẫu nói
- Vâng! Cô không nhiều lời mà đi bắt tay vào làm việc, cả nhà phân chia nhau làm việc bận rộn nhưng rất vui vẻ. Tiếng cười rộn rã cả căn nhà.
Phương Linh Uyên bị đánh thức bởi tiếng vười ngoài sân vọng vào.
(phương linh uyên và hoàng mai linh uyên cùng một người nhé các bạn, nói vậy cho rễ đọc ạ)
Tiết lộ: Chưng sau xuất hiện dị năng nhé các bạn, hihi. Chúng mình cùng đón xem nhé