Bàn Tay Vàng Phụ Trợ - Tịnh Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tịnh Tâm, 3 Tháng mười một 2019.

  1. Tịnh Tâm Yêu bản thân

    Bài viết:
    0
    Tên truyện: Xuyên không: Bàn tay phụ trợ

    Tác giả: Tịnh Tâm

    Thể loại: Xuyên không, dị năng

    LinK thảo luận - góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Tịnh Tâm

    Văn án:

    Cô Hoàng Mai Linh Uyên, con của một gia đình giàu có cha tên Hoàng Ngọc Vĩnh Thần tổng giám đốc tập toàn hoàng thị, mẹ là một nhà thiết kế thời trang được người ta biết đến với cái tên gọi V, tên của bà là Nguyễn kiều Trâm.

    Cô sống trong gia đình giàu nhưng không có giàu mà sinh hư, ngược lại cô có tính trẻ con, yêu thương bạn bè và hay giúp đỡ những trẻ em nghèo. Trong một lần hưng trí bừng bừng đi leo núi chẳng may bị bạn ghen ghét đẩy xuống vực tình cờ nhặt được một hệ thống, cô phải xuyên qua các thế giới hoàn thành các nhiệm vụ sẽ được trở lại thế giới của cô. Cô sẽ ra sao khi xuyên qua?

    - -mời các bạn đón xem nhé--
     
    Lãnh YAlissa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười một 2019
  2. Tịnh Tâm Yêu bản thân

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Thế giới thứ nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đập vào mắt cô là cô đang nằm trên một vùng đất hẻo lánh quanh đây là những đồi núi hiểm trở, trên người truyền đến những đau nhức để cô biết rằng mình bị đẩy ngã từ trên núi xuống, cô nhìn xung quanh một hồi đột nhiên như có thứ gì đó ùa vào trong đầu khiến đầu cô đau như búa nổ và mất đi ý thức. Trong đầu truyền về những kí ức khống phải của cô, có những hình ảnh ùa vào giống như một bộ phim trình chiếu tua nhanh qua đầu, có cười nói vui vẻ, có tiếng mắng chửi, có hình ảnh cả nhà bên nhau quây quần. Vvv..

    Cách đó không xa, có nhóm người đang hô gọi:

    - Uyên nhi! Uyên nhi.. con ở đâu? Uyên nhi!

    - Nhị tỷ! Nhị tỷ! Tỷ có nghe thấy đệ gọi không? Nhị tỷ! Huhuhuu..

    - Uyên nhi! Con có nghe thấy mẫu thân gọi không, con trả lời đi, Uyên nhi! Nước mắt rơi như mưa.

    - Uyên nhi! Huhuu

    - Uyên nhi mẫu thân, ngươi đừng khóc nữa, khóc cũng không làm được gì cả, chi bằng chúng ta cố tìm cho được người thì tốt hơn, trời cũng sắp tối rồi -người vừa nói là mẫu thân của lý Lịch, hàng xóm cách vách thường ngày cũng qua lại với nhau, giúp đỡ nhà của nguyên thân.

    Mọi người cũng liên tiếp phụ họa Lý thị.

    - Đúng đấy! Đúng đấy!

    Vừa dứt lời bên kia truyền ra tiếng hô:

    - Bên này có dấu vết những cành cây và cỏ bị gãy!

    Phụ thân của nguyên thân là phản ứng nhanh nhất xoay người chạy đến hướng bên đó. Xột xoạt... xột xoạt... mọi người cũng phản ứng lại rồi chạy qua... tiếng dẫm đạp tạo nên âm thanh bịch! Bịch của nhóm người làm những con chim gần đó cũng bay mất.

    - Đâu? Đâu? Tiếng của phụ thân nguyên chủ nói.

    Một người đàn ông tầm tuổi của phụ thân nguyên chủ nói:

    - Đây này! Nhìn theo dấu vết này chắc con gái ông cũng ở gần đây thôi, mọi người chia nhau ra tìm chung quanh đây xem.

    - Mẫu thân uyên nhi: Cảm ơn mọi người! Cảm ơn... kèm theo tiếng nức nở... hức! Hức!...

    Mọi người phụ họa nói:

    - Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn! Giúp đỡ lẫn nhau là chuyện thường tình...

    Mọi người lục tục tốp hai tốp bốn chia nhau ra tìm...

    Cách đó không xa Hoàng Mai Linh Uyên vẫn nằm bất động trên mặt đất, trên người cô dính đầy bùn đất và vết thương chằng chịt, quần áo có chỗ rách tung toé vì lúc dơi xuống do va chạm vào nhưng lùm cây hay một nguyên nhân nào đấy... một nhóm ba người phụ nhân tầm ba năm đến bốn mươi đang đi về phía bên này, một người trong nhóm tinh mắt thấy ở đằng xa bọn họ một khoảng có bụi cỏ dạt ra hai bên và có người nằm trên mặt đất, nói:

    - Hình như bên đó có người nằm! Chạy chậm qua bên đó vè kêu lên:

    - Uyên nhi! Uyên nhi! Những người gần đó cũng chú ý động tính bên này cũng biết là tìm được nên nối đuôi nhau chạy qua

    - Cả nhà gọi uyển nhi: Uyên nhi! Uyên nhi! Nhị tỷ! Nhị muội! Trên mặt mỗi người hiện lên nét vui mừng nhưng khi nhìn thấy những vết thương trên người Uyển nhi thì nghẹn ngào, không nói thành lời:

    - Uyên nhi! Là mẫu thân đây, phụ thân đây, Uyên nhi! Huhu

    Có người bên cạnh nhìn cũng sót thương, nhưng mau chóng khuyên nhủ:

    - Hãy đem Uyên nhi về nhà trước đi, nhìn uyển nhi chắc cũng bị thương không nhẹ đâu!

    - Phụ thân uyên nhi cũng phụ họa: Đúng!... Đúng!... Và nhanh chóng đỡ uyển nhi lên lưng và cõng về đi tìm đại phu...

    - Ta cõng uyên nhi đi về trước khi nào uyên nhi đỡ thì ta dẫn nó xang nhà cảm tạ mọi người!... phụ thân uyên nhi nói, mẫu thân uyên nhi cũng phụ họa

    Mọi người cũng an ủi vào câu rồi đi theo sau ra về.

    -chúc mọi người một ngày cuối tuần cui vẻ-

    Hoàng Mai Linh Uyên: T_T số ta thật khổ, ta đối sử tốt với bọn họ như vậy tại sao lại đẩy ta xuống vực, huhu...
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười một 2019
  3. Tịnh Tâm Yêu bản thân

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi cô tỉnh lại lần nữa thì đã thấy mình nằm ở trên một chiếc giưỡng cũ kĩ, vỡi màn tre đã sẩm màu nhưng rất sạch sẽ nhìn quanh căn phòng thì thấy phía bên phải có một cái bàn trang điểm kiểu thời cổ đại và một cái ghế ngồi làm bằng gỗ vuông, căn phòng được dọn ngăn nắp và rất sạch sẽ. Cô từ từ chống tay ngồi dậy dựa vào thành giường, thì thấy trên người mình mặc một bộ quần áo cũ kĩ, viền dài nhìn như trang phục cổ đại thì cô ngạc nhiên..

    Đúng lúc cô đag thất thần nhìn y phục thì một phụ thân trung niên đi vào, bà thấy cô tỉnh lại thì vui mừng:

    - Uyên nhi! Cuối cùng con cũng tỉnh, con đã ngủ hai ba ngày dồi làm nương và phụ thân con rất lo cho con con biết không, huhuu.. vừa nói vừa khóc..

    - Nói đến đây ghì bà ngừng lại và hỏi: Chắc con cũng khát rồi để nương lẫy chén nước cho con uống. Bà vừa nói vừa dót nước, còn Hoàng Mai Linh Uyên thì ngờ nghệch. Không biết gì rồi cô nhỡ đến trước khi cô tỉnh lần đầu thì có một đoạn phim chảy vào trong đầu hình như nó là kia ức của một người nào đó.. chẳng lẽ.. •. • cô xuyên qua, một chuyện cẩu huyết dơi trên người côT. T ở thế giới đó cô còn chưa ăn hết sơn hào hải vị mà, chưa đi du lịch khắp thế giới mà, còn chưa được ngủ với trai mà.. a.. a.. aa A tại sao, huhu, cô mới có hai mươi tuổi thôi mà, tại sao số cô lại đen đủi vậy cơ chứ, tại sao, huhu, cô càng nghĩ càng khóc.. đúng lúc nương của thân thể này quay sang thấy nguên chủ khóc thì tưởng rằng cô sợ hãi nên vội vãng an ủi vài câu. Đợi cô ngừng khóc thì đút cô uống bát thuốc để trên bàn lúc nãy cầm vào. Cô nhìn thấy chén thuốc thì cứng người vì cô không thích thuốc đông y, nó rất đắng nhưng cô lại cắn răng uống vì biết mình bị thương. Uống thuốc xong thì nương thân bảo cô nghỉ ngơi rồi ra ngoài.

    - Nhị tỷ! Nhị tỷ! Cô vừa nằm xuống đã thấy tiếng gọi của một người, hình như là đang gọi cô thì phải, cô tìm kiếm trong chí nhớ của nguyên chủ thì biết là đệ đệ nhỏ nhất trong gia này tên là phương Anh Toàn, mà thân thể cô mượn sác hoàn hồn này là phương Linh Uyên, phụ thân nguyên chủ là Phương văn Trình, nương là Tô thùy Mai, nguyên thân còn một tỷ tỷ lớn tuổi tên phương Linh Quyên năm nay 16 tuổi chưa định hôn ước, đệ đệ 8 tuổi, nguyên chủ 12 tuổi, mẫu thân và phụ thân nguyên chủ 35 bằng tuổi nhau.

    Cô giật mình hồi thần lại thì đã thấy đệ đệ nguyên chủ đứng ở trước mặt

    - Nhị tỷ! Tỷ tỉnh rồi! Đệ rất lo lắng cho tỷ!..

    Cô nhìn đệ ấy một lúc rồi hạ quyết tâm sẽ thay nguyên chủ hảo hảo chiếu cố một nhà nguyên chủ, nuôi trắng trẻo mới thôi, kakaa

    (tỷ ấy đang mộng mơ ấy mà)

    - Tỷ không sao rồi! Cô trả lời, theo chí nhớ thì nguyên chủ rất thân với đệ đệ này, trả lời xog còn mỉm cười để an ủi đệ đệ nguyên chủ.

    - Vâng! Vậy tỷ dưỡng thương đi. Đệ đi ra ngoài phụ mẫu thân làm việc đây!

    (8 tuổi mà đã chăm ghê, con người ta 8 tuổi còn chơi bời lêu lổng, không biết cái khỉ gì hết, kakaa khen 1 tí thôi)

    - Uh! Vậy đệ đi đi! Nhớ đóng cửa lqij dùm tỷ :))

    Do vừa mới tỉnh dậy nên không bao lâu sau cô lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết, còn những chuyện khác cô nghĩ là tỉnh lại thì nghĩ sau.

    Trong lúc cô đang ngủ thì cái gia lại bận rộn làm việc vì lo chi phí thuốc thang tiền dư trong nhà đã sài hết đễ khám bệnh cho cô nhưng họ không than khổ vì may mắn đã cứu được cô, họ vui vẻ làm việc.

    Vì bồi bổ cho uyên nhi thì phụ thân nguyên chủ nói:

    - Tối nay sẽ hầm một con gà cho cà nhà ăn và bồi bổ cho nguyên chủ mau khỏi bệnh, ha hả.

    - Đệ đệ nguyên chủ nhãy cẫng lên hoan hô vì lâu lắm rồi cậu chưa được ăn thịt

    {sót quá :() }

    Cả nhà cùng cười vui vẻ và trở lai gia, trở lại gia thì trời cũng sẩm tối, con lớn ở nhà cũng bắt đầu nấu cơm, cũng không được gọi là cơm vì trong đõ có trộn thêm bột bắp.

    - Quỳnh nhi còn vào lồng bắt con gà ra đây, hôm nay chúng ta ăn gà hầm!.. phương mẫu nói

    - Vâng! Cô không nhiều lời mà đi bắt tay vào làm việc, cả nhà phân chia nhau làm việc bận rộn nhưng rất vui vẻ. Tiếng cười rộn rã cả căn nhà.

    Phương Linh Uyên bị đánh thức bởi tiếng vười ngoài sân vọng vào.

    (phương linh uyên và hoàng mai linh uyên cùng một người nhé các bạn, nói vậy cho rễ đọc ạ)

    Tiết lộ: Chưng sau xuất hiện dị năng nhé các bạn, hihi. Chúng mình cùng đón xem nhé
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười một 2019
  4. Tịnh Tâm Yêu bản thân

    Bài viết:
    0
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn ra bên ngoài thì trời cũng sẩm tối, cỗ nghĩ cô đã ngủ lâu vậy rồi sao. Nhìn quanh căn phòng chợt nghĩ cô chả biết hình dạng mình ra sao cả, cô chống người ngồi dậy và xuống giường đi về phía bàn, trên bàn có một chiếc gương đồng nhìn lên rất mờ nhưng cô vẫn nhận ra thân thể này rất thanh tú, đôi mắt linh động, sắc mặt tái nhợt vì yếu, thân hình cao gầy! Cũng không phải là xấu. Nhìn xog bộ dạng nguyên chủ cô chải một kiểu tóc rồi đi từ từ ra cửa, đẩy nhẹ một cái nhìn ra ngoài hiên rộng, có bốn gian phòng theo kí ức của nguyên chủ để lại ở trong thôn như vậy được coi là khá giả đi. Cô bước chậm chậm xag bên nhà chính thấy trong nhà có đệ đệ và cha của nguyên chủ thì lên tiếng gọi hai người:

    - Cha, đệ đệ!

    - A, nhị tỷ (uyên nhi), sao tỷ (con) lại ra đây, đệ đệ nguyên chủ chạy nhanh ra đỡ cô vào trong ngồi trên ghế.

    - Con (tỷ) không sao, trong phòng ngột ngạt quá nên con đi ra ngoài cho hít thở không khí, cũng tốt cho cơ thể hơn ạ!.. cô mỉm cười nói.

    - Vậy cũng tốt! Ngồi đây lát dùng bữa tối luôn đi, mẹ và tỷ tỷ con cũng làm sắp xog rồi.

    Mẫu thân nguyên chủ thấy bên ngoài có tiếng nói của nguyên chủ thì bước vội ra từ cái bếp nhỏ:

    - Uyên nhi sao con lại ra đây, nhỡ chúng gió thì sao!

    - Bà vội cái gì, nó nói trong phòng khó chịu quá nên ra đây ngồi!.. mẫu thân nguyên chủ nhìn xang cô nghi ngờ nên cô bất đắc dĩ gật đầu bà cũng không nói gì nữa.

    Bà quay lại phòng bếp, một lúc sau thì cả nhà cùng dọn cơm lên ăn, cô mới thấy bộ mặt của tỷ tỷ nguyên chủ, dáng dấp rất đẹp, làn ra trắng nhưng gầy vì căn cứ theo tình hình nhà nguyên chủ là cả nhà ăn không đủ chất dinh dưỡng nên mới vậy. Cô thầm hạ quyết tâm sẽ cố gắng thay nguyên chủ nuôi gia đình này béo tròn hơn và cũng cảm ơn ông trời đã cho cô sống lại một lần nữa cảm ơn nguyên chủ!..

    Cả nhà dùng bữa xog thì ai về phòng nẫy vì nhà rất tiếc kiệm dầu nên không đốt đèn và những gia đình nơi này đều ngủ sớm. Cô gọi nương nguyên chủ lại và có ý là cô muốn đi tắm

    (ngượng ngùng)

    Xin bà múc nước dùm cô vì cô đang bị thương nên không thể hoạt động mạnh, bà nhìn nét ửng đỏ trên mặt cô cũng không nói gì và đi lấy nước cho cô tắm tửa. Khi cô tắm xog cũng hơn một khắc

    (ý là 15' ạ)

    Vì bị thương nên nương nguyên chủ không cho tắm lâu sợ ảnh hưởng đến vết thương.

    Cô quay lại phòng ngủ và nằm trên giường lăn qua lăn lại nhưn không ngủ được vì ban ngày cô đã ngủ quá nhiều, theo thói quen cô sờ lên cổ vuốt cái vòng cổ cô đã đeo từ nhỏ nhưng sờ chẳng thấy, cô ngồi bật dậy và tìm quanh cái giường nhưng cũng chả thấy đâu, cô nhớ lại là lúc đầu mở mắt theo bản nằng vẫn cảm nhận nó đeo trên cổ mà? Tại sao lại không thấy, nó đi đâu được? Kệ nó chắc là đánh rơi trên đường về đây rồi. Cô nghĩ lại hình như cô tỉnh lại đi về phía gương đồng thấy có hình gì đó nhưng cũng không để ý giờ nghĩ lại thì thấy trên cổ tay có cái bớt hình hoa sen y như vòng cổ cô đã đeo, cô vừa nghĩ đến tại sao lại giống nhau vậy thì tự dưng trước mắt màu đen, khi vài dây sau cô mở mắt lần nữa thì đã ở một chỗ khác, cô trợn tròn mắt đây là đâu tại sao cô tới đây, cô nghĩ nãy cô đang ngồi trên giường mà ập cái cô lại phát hiện mình đang ngồi lại chỗ cũ, cô thử nghiệm vài lần cũng giống như lần cũ thì mừng dỡ, muốn nhảy cấng lên, đây có phải không gian trong truyền thuyết không, haha.. chắc chắn phải rồi, cô lại vào không gian lần nữa và đi dạo xong quanh, trong đây có một cái hồ nước với hai nguồn dòng chảy, cô sờ thử thì là vậy, cô luồn tay suống là sốc một ít nước lên dửa mặt thì cảm thấy ra mặt dễ chịu hơn, cô nghĩ và uống thử vài ngụm cảm thấy trong người nhẹ bẫng, các lỗ chăn lông đều dãn ra, rất thoải mái, mắt cô sáng lên như đèn pha, không lẽ cái nước này có thể trị bệnh nghĩ thôi cô hành động luôn là cởi y phục ra và bước vào nguồn nước cô mới chia ra thành ba nguồn, khi cô nằm xuống cảm nhận người mình tiếp ra rất nhiều tạp chật bẩn thỉu, vết thương cũng gần kết vảy, hiệu quả thần kì. Khi cô bước ra thì làn ra cô mịn màng và trắng hơn trước rất nhiều. Cô mặc y phục lại và dạo xong quanh phát hiện cách đó không xa có một căn nhà gỗ và mẫy mẫu ruộng, đất đai trong này rất màu mỡ. Cô đi về phía nhà gỗ và đẩy cửa bước vào, trong này rất bụi bặm chắc lâu không ai quét dọn

    (chị ấy lại bậy rồi, cái vòng cứ đeo trên cổ mãi thì có ai quét cho)

    Trong căn phòng có một cái giường nhỏ và một giá sách, nhìn lên hình như là sách y dược cô cũng chả quan tâm vì khong có hững thú cô nhìn quanh hồi lâu rồi bước ra khỏi căn phòng, cô cũng không xem gì nữa nên đi ra khỏi không gian, nhìn trời bên ngoài cô khảng định là bên trong đó và bên ngoài vì sắp trời không thay đổi chút nào. Cô nằm suống suy nghĩ và thiếp đi không biết lúc nào.

    * * *^_^lại kết thúc một chương mới ạ ----

    Mong mọi người ủng hộ mình nhiều hơn nhé <tym tym >333
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười một 2019
  5. Tịnh Tâm Yêu bản thân

    Bài viết:
    0
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy ngày hôm sau cô cũng sinh hoạt bình thường, chỉ ăn và ngủ vì cô bị thuơng mà.

    Hôm nay là cả nhà cô ra ruộng gặt thóc, nương nguyên chủ bảo cô ở nhà nhưng vì vết thương cô đã khỏi nên cũng ra phụ giúp, tranh thủ mấy hôm nắng tróc xong lúa nên cả đệ đệ nhỏ nhất trong nhà cũng phụ giúp.

    Làm việc được hai canh giờ thì nương nguyên chủ bảo cô và đại tỷ về chuẩn bị cơm rồi mang ra ngoài ruộng ăn, cô và đại tỷ về đến nhà rồi chia nhau làm việc, làm một món mặn và hai món chay, vì làm việc cực khổ nên cha nguyên chủ bảo mẫu thân nguyên chủ mua chút thịt để cấp đủ năng lượng cho ngày mùa.

    Cô và tỷ tỷ dải quyết cơm ở tại nhà rồi nhanh chóng mang thức ăn cho mọi người trong nhà. Ra đến ruộng thì còn thấy phụ mẫu đang tiếp tục gặt để tranh thủ mang về rồi phơi khô.

    - Phụ thân, nương! Lại đây ăn cơm thôi!.. Cô gọi

    - Uh, đến ngay đây, con có mang theo bình nước mà nãy nương dặn không hả!..

    - Có ạ!..

    - Tam đệ! Ăn cơm!.. đại tỷ gọi đệ đệ nguyen chu vì nó đã đi chơi với mấy đứa trẻ con khác từ lúc bọn cô về làm cơm.

    - Chắc khoảng hai canh giờ nữa là xog hết chỗ này, mai không cần làm nữa!.. phụ thân nguyên chủ nói chuyện.

    - Năm nay gia đình nào cũng được mùa, sẽ không phải chịu đói như năm ngoái nữa!.. nương thân nói và cả gia đình đều cười.

    Lúc gia đình cô dùng bữa xong có người mới lục tục từ dữoi ruộng bò lên, nông dân mà phải chịu khổ mới có cái ăn.

    Đến khoảng chiều thì gia đình cô gặt xong toàn bộ, nhanh hơn dự tính, rồi chất lúa về sân để tróc rồi phơi.

    Mệt mỏi một ngày mọi người dùng bữa xong tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.

    Sau mấy ngày phơi khô lương thực thì cũng đến phiên trợ, cứ mỗi ngày mười lăm hàng tháng thì diễn ra một lần, nương muốn đi bán mấy quả chứng gà và bán giùm mấy khăn thêu do đại tỷ thêu, cô cũng muốn đi cùng để xem phiên trợ cổ đại như nào, cô nài nỉ mẫu thân rất lâu mơis được đi cùng. Dùng bữa xong cô và mẫu thân đi ra ngoài chỗ tụ tập để ngồi xe bò nhà bác vương, theo kí ức nguyên chủ thì bác vương này có hai vợ rồi, vợ trước do khó sinh mà chết để lại một đứa con trai tên là vương lâm mấy năm này mới cưới thêm vợ mới để chắm sóc con, vợ mới cũng có lại lịch rất đàng hoàng vì không sinh được con nên bị hưu, cũng an phận thủ thường.

    Trên xe bò đã có ba bốn người ngồi đợi, toàn là phụ nhân trung niên, cô và mẫu thân đi qua rồi bước lên trào hỏi nhau, đi khoảng nửa canh giờ thì đến thành, bác vương hẹn ước giờ và địa điểm rồi mội người cũng tản ra. Hai mẫu thân cô đi về phía chợ bán trứng gà, cũng coi như vận khí mẹ con cô tốt vì ngồi chưa ấm mông đã có người mua hết số chứng đấy, tổng cộng có ba mươi quả, mỗi quả được ba van tiền tổng số tiền là sáu mươi van, bán xog hai mẫu thân đi đến một con phố đi vào cửa hàng bán đồ thêu, bán được mười hai van tiền một cái khăn, tỷ cô thêu cả tháng được năm cái được sáu mươi van tiền, cô lôi kéo nương đi dạo các cửa hàng khác mục đích của cô là đoán giá trọ tiền đồng và mặt hàng nào dễ bán không sai cô định bán công thức món ăn và một số đồ thêu do cô thêu mấy hôm trước. Xem xong thì cô và nương đi về nơi đã nói để đợi mọi người cùng tụ tập ngồi xe bò đi về.
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười một 2019
  6. Tịnh Tâm Yêu bản thân

    Bài viết:
    0
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc hai người về tới gia đã là nửa canh giờ sau, mọi người đang chờ hai người về dùng bữa.

    - Nương, tỷ tỷ! Hai người đã về!.. ăn cơm thôi, ăn cơm thôi? Đệ đệ nguyên chủ nói và hô lên.

    - Uh, ăn cơm thôi! Nương nói và mọi người cũng bắt đầu dùng cơm.

    Cơm nước xong thì cô lấy lý do là thân mình hơi mệt nên về phòng, thực ra là cô muốn thử nghiệm mấy loại hạt giống mà cô lén lấy trong mấy tiệm, cô cũng không muốn lấy trộm đâu nhưng mà cô không có bạc nên chỉ có thể làm vậy thôi, cô nghĩ khi nào cô phát tài rồi lại chỗ đấy úng hộ nhiều hơn.

    (Amen, chị ấy chưa làm được gì mà đã nghĩ mình giàu rồi chứ lị)

    Cô vào phòng và đóng cửa lại tiến vào không gian, cô đi đến mảnh đất mà cô đã xới tơi trong mấy ngày hôm trước lúc đang nằm trên giường bệnh rồi gieo hạt giống xuống đất và vùi qua, dùng thần thức mà cô mới phát hiện không lâu dùng nước trong hồ tưới là xong.

    (chị ấy gieo đại đấy, nhà chị ấy trước đây giàu quá mà, có phải làm gì đâu)

    Làm xong những việc này thì thấy trên người có bụi bẩn và xuất nhiều mồ hôi nên cô cởi y phục và xuống hồ linh tuyền tắm, từ khi dùng hồ nước này thì thân thể này cũng khoẻ mạnh và trắng hơn trước, gia đình này mọi người trong nhà cũng trắng ra và có khuôn mặt hồng hào hơn rồi. Cô đang suy nghĩ làm sao để mang công thức món ăn ra bán, mấy công thức này là khi ở thế giới cũ (ý là hiện đại ấy ạ) trong lúc hưng chí bừng bừng đi học, cô còn phải tự công nhận mình có thiên phú ở phương diện này vì học đến đâu cô biết đến đấy nấu ăn thì không phải chê, ở trong gia đình cô cũng hay nấu cho cả nhà cô ăn, vì cô có thiên phú trong việc này nên cô học qua ba bốn đầu bếp năm sao, những người cô học qua đều rất tự hào vì có một đồ đệ như vậy, dựa vào mấy công thức này thì cô tin chắc là sẽ giàu to.

    (mấy trăm công thức mà chị ấy còn bảo ít :(( . Chị ấy cũng tự kỉ quá rồi)

    Cô càng nghĩ càng tự tin hơn, nghĩ xong cô hành động luôn, bước ra khỏi không gian thì cô đi xin phép nương lên núi, vì lần trước bị thương ngã xuống núi nên mẫu thân không cho cô đi, cô bảo đảm là đi loanh quanh gần đây và có đệ đệ đi theo nên mẫu thân miễn cưỡng chấp nhận nhưng vẫn lo lắng, cô huých đệ đệ bên cạnh đệ ấy cũng đảm bảo rồi mẫu thân mới đồng ý. Được nương đồng ý cô nhanh chóng kéo đệ đệ chạy đi sợ nương đổi ý.

    - Nha đầu này!.. bà phương lắc đầu đi vào nhà chính.

    Cô và đệ đệ chạy được một đoạn thì dừng lại đi chầm chậm, gặp người trong thôn thì chào hỏi, đi khoảng tầm một khác là đến chân núi. Cô vừa đi vừa nói

    - Đệ có biết nơi nào có nhiều cây ăn quả không!..

    - Đệ có, tỷ tìm về làm gì ạ? Cậy ăn quả bây giờ chưa có chín!..

    - Tỷ chỉ đi xem thôi, xem vận khí có tốt gặp được con gì mang về để tối có món ngon không!..

    - Vâng! Đi theo hướng này này nhị tỷ

    Đúng hôm nay vận khí cô và đệ đệ rất tốt, đi lên khỏi chân núi một đoạn là thấy một con gà rừng.

    - Suỵt! Đệ nhỏ tiếng chút! Nó không hiểu nhưng vẫn làm theo lời tỷ tỷ nói.

    - Đệ đứng đây đợi tỷ một lát, nó do dự nhưng vẫn gật đầu. Cô cầm theo mấy hòn đã rồi đi về hướng chỗ con gà đang đứng và chọi đá về phía nó. Ở hiện đại cô có học qua võ nên ném chúng nó rất dễ dàng.

    - Được rồi! Đệ qua đây đi! Cô hô về hướng đệ đệ đang đứng cách đó không xa.

    - Tỷ vừa làm gì vậy! Oa.. gà rừng.. là tỷ ném chúng nó hả? Tỷ tỷ thật giỏi.. bữa tối chúng ta có thịt ăn rồi.. đệ ấy nhảy cẫng lên và vỗ tay vui mừng.

    - Uh.. tối nay chúng ta có thịt ăn rồi, tỷ sẽ làm món ngon cho đệ ăn.. cô xoa đầu nó mỉm cười và qua nhặt con gà.

    Sau lần có vận khí tốt đó thì cũng không gặp được con nào nữa. Cô dắt đệ đệ nguyên chủ đi vòng vòng thì tìm được thêm một cây ớt làm cô mừng như điên vì thời này chưa có cây ớt, cô nghĩ khi cho ớt vào món ăn thì không gì bằng nghĩ thôi nước miếng chảy ra rồi. Còn nó thì chả hiểu sao tỷ ấy nhìn chúng cây ớt cỏ biểu hiện vui mừng hơn bắt được một con gà. Nhưng nó cũng mặc kệ vì tối nay nó được ăn thịt. Phấn khích đi qua cô lấy cành cây đào gốc nó lên mang về trông. Còn nó không hiểu tỷ tỷ lấy về làm gì cả vì cây này lần trước trong thôn có người ăn vào thấy miệng cay rồi xưng phù vì nóng, ăn cái gì cũng không có vị.

    - Tỷ tỷ, tỷ lấy cây này về nhà làm gì vậy! Nó nói những gì sảy ra khi có người ăn quả này vào.

    - Sùy.. haha.. tại họ không biết cách chế biến nên bị vậy đấy! Về nhà tỷ làm cho đệ ăn thì đệ sẽ biết hiệu quả của nó! Cô nói rất thần bí cũng không giải thích gì nhiều, vì giải thích nó cũng không hiểu chi bằng hành động tốt hơn.

    - Đệ phụ tỷ đào nhanh nhanh rồi về! Trời cũng gần tối rồi, không nhanh lát nương lại lo lắng cho chúng ta giờ!

    Khi cô và đệ đệ đào xong nhanh chóng xách những thứ lúc nãy tìm được rồi ra về. Lúc về tới gia thì trong nhà chỉ thấy mẫu thân và đại tỷ, chắc phụ thân nguyên chủ ra ngoài làm công chưa trở lại gia.

    - Nương! Tụi con về rồi.. cô hô lớn.

    - Nương.. nương.. còn về rồi! Con và nhị tỷ còn bắt được một con gà rừng đó.. nương! Nó nói với khuôn mặt đỏ bừng và kích động. Đôi mắt chông ngóng về phía mẫu thân như đang chờ khen nó và tỷ tỷ.

    Nương cô bật cười:

    - Uh.. hai tỷ đệ giỏi lắm! Mà sao hai tỷ đệ lại bắt được con gà rừng vậy? Vì gà rừng chạy rất nhanh rất ít người bất được.

    ^_^ ^_^ ^_^ ^_^ ^_^ ^_^ ^_^ ^_^

    Lại hết một chương mới nhé!

    Mong mọi người ủng hộ ạ
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười một 2019
  7. Tịnh Tâm Yêu bản thân

    Bài viết:
    0
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Dạ.. là tỷ tỷ bắt được ạ! Nhị tỷ chỉ cần một cục đã là con gà đã chết đấy nương! Nó nói xong còn dùng ánh mắt xùng bái nhìn về phía cô.

    - Thật là con bắt được hả uyên nhi! Nương cô quang ánh mắt nghi ngờ về phía cô.

    Cô bất đắc dĩ gật đầu rồi giải thích:

    - Chắc vận khí quá con may mắn nên bắt được ạ.

    Bà cũng nghĩ vậy và không nghi ngờ gì nữa, sách lấy con gà đi vặt lông. Cô gọi theo:

    - Nương làm xong thì gọi con nhé! Để lát con nấu cho mọi người ăn!

    - Con biết làm sao..

    - Lát con làm rồi nương ăn thì biết! Hihi

    - Rồi rồi.. con đúng là lắm trò! Bà nói vậy nhưng vẫn để cô làm.

    Khi cô đang chuẩn bị gia vị thì phụ thân cũng về tới gia.

    - Phụ thân (ông) về rồi! Đi rửa mặt đi, tôi múc nước rồi đấy!

    - Hôm nay sao không chông thấy uyên nhi đâu!

    - Nó đang trong phòng bếp nấu ăn đấy, hôm nay nó bắt được con gà rừng, muốn tự làm cho cả nhà ăn nên tôi để nó làm!

    - Ha hả.. con gái chúng ta lớn rồi, để nó trổ tài cho chúng ta ăn! Ông vừa nói vừa rửa mặt chân tay.

    (Mới có 12 tuổi đó má)

    Mọi người ngồi trong nhà chính một lúc lâu sau thì ngửi được mùi thơm truyền đến nhà chính, ai cũng tự giác nuốt nước bọt. Để giảm bớt sự sấu hổ lúc nãy nên ai cũng giả vờ ho khan vài tiếng. Mọi người bắt đầu chờ mong món ăn này hơn. Trong phòng bếp cô làm ba món là thịt gà xào cay, thịt gà hầm nấm, nấm là lúc cô đi dạo trên núi thấy nên lấy về luôn, món còn lại là thịt gà kho gừng. Cô còn làm một ít rau trộn. Xong tất cả thì cô kêu tỷ tỷ và đệ đệ vào phòng bếp bưng ra. Bưng ra đến thì mọi người ai cũng phải hít mũi vì quá thơm, màu sắc rất đẹp.

    - Mời cả nhà dùng bữa! Cô nói vậy ai cũng bắt đầu động đúa, khi ăn vào miệng thì mọi người trợn tròn mắt vì quá ngon, ngon đến mức muốn nuốt cả đầu lưới luôn, đặc biệt là món thịt gà xào cái đỏ đỏ này, mọi người không biết kêu thế nào nên kêu đại ra. Nó có vị cay nồng ăn rất ngon. Quy củ trên bàn ăn thời này là ăn cơm không nói chuyện nên cũng không ai nói. Ăn xong thì mọi người đều ợ lên vì quá no, bọn họ chưa bao giờ được ăn món ngon như này, ngay cả tửu lâu trên trấn cũng không ngon như vậy đâu. Mọi người ăn cũng khen cô:

    - Món này ăn rất ngon, chắc ngon hơn tửu lâu trên trấn luôn đấy.. phụ thân nói. Mọi người cũng phụ họa theo.

    - Cái cay cay này là gì vậy uyên nhi.. sao nương chưa từng thấy qua!

    - Dạ là ớt ạ.. con tình cờ được một bà lão dạy ạ!

    - Bà lão nào.. sao nương và phụ thân con không biết có ai dạy cho con!

    - Lâu rồi ạ.. bà bảo không được kể với ai nên con không kể cho phụ thân và nương nghe! Cô nói với vẻ chột dạ vì lần đầu tiên cô nói dối.

    - À!.. cô nói vậy mọi người cũng không hỏi nhiều nữa. Dùng bữa xong đại tỷ và tam đệ xung phong dọn bát đúa và rửa chén nên cô không cần phải làm gì cả. Cô ngồi nghe phụ thân và mẫu thân hàn huyên một chút rồi tắm rửa quay trở lại phòng ngủ. Mới bước chân vào khỏi cửa phòng thì đầu óc chợt choáng váng, cô cố gắng vịn tường rồi đến giường ngồi xuống, và rồi ngất lịm đi ở mép giường. Khi cô tỉnh lại thì chắc tầm qua hai canh giờ sau rồi, đầu cũng không còn choáng như trước nữa nên cô leo lên giường rồi ngủ, khi bắt đầu thiếp đi thì đột nhiên có một giọng nói không biết từ đâu vọng ra:

    (- xin chào kí chủ..

    - Ai nói, người nói đang ở đâu, ra đây mau! Cô hoảng sợ hỏi.

    - Cô hỏi nhiều vậy sao tôi trả lời hết một lúc được! Hệ thống bất mãn.

    - Èm èm.. tôi xin tự giới thiệu.. tôi là một hệ thống.. tôi là người đưa cô đến thế giới này.. tôi đang ở trong tâm trí cô, cô không nhìn thấy được tôi, cố có thể dùng thần thức. Nói chuyện với tôi! Và cô cũng đã kí hiệp định giữa tôi và cô rồi.

    - Từ từ đã, tôi kí hiệp định với ông khi nào hả?

    - À.. trong lúc cô mất ý thức ở thế giới kia thì tôi đã cưỡng chế cô kí hiệp định!.. ho khan và chột dạ.

    - Chết tiệt!..

    - Cô có quyền tức giận sao, thế giới kia cô đã chết nhưng dương số chưa tận nhìn cô cũng xinh đẹp nên tôi chọn cô làm kí chủ chứ cô nghĩ sao tôi lại chọn cô hả!.. hỉ mũi khinh thường.

    Cô chảy dài mấy vạch hắc tuyến, nhưng cô cũng không thể phản bác được gì vì sự thật là vậy.

    - Tôi còn khuyến mãi cho cô bàn tay vàng đấy, cái này bù đắp cho tôi đã cưỡng chế cô kí hiệp định với tôi!

    - Được rồi được rồi, vào vấn đề chính đi, ông cần tôi làm gì nào!

    - Nhìn vậy mà cũng thông minh đấy.. kk. Nhiệm vụ của cô ở thế giới này là xây dựng cho gia đình này giàu có và giúp đỡ người trong thôn để họ có cuộc sống ấm no và xung túc hơn. Cô hiểu vấn đề tôi nói không!

    - Dễ vậy thôi sao! Cô nghi ngờ hỏi

    - Vậy cô muốn như thế nào hả vì đây là nhiệm vụ đầu tiên cô làm nên chỉ vậy thôi, xuyên qua nhiều thế giới hơn thì nhiệm vụ càng khó hơn!

    - À.. mà lúc nãy tại sao tôi lại ngất xỉu!

    - Lúc nãy cô ngất xỉu là quá đường tỉnh dậy do sự chuyền tống của tôi vào ý thức của cô nên cô mới bị vậy.

    - Nhưng sao tôi xuyên tới thế giới này lâu vậy rồi mà giờ ông mới xuất hiện vậy!

    - Vì do tiêu hao quá nhiều năng lượng khi đưa cô đến thế giới này nên giờ tôi mới tỉnh dậy đó!

    - Vậy.. cha mẹ tôi ở thế giới bên kia họ biết tôi chết không bị đả kích quá lớn chứ!

    - Chuyện đấy cô không phải lo, thân thể kia cũng sống lại như cô, là trao đổi linh hồn giữa cô và linh hồn chủ thân thể này. Linh hồn chủ thân thể này sẽ xuyên đến thế thân cho cô, và cô ấy cũng tự nói sự thật về mình cho gia đình cũ cô nghe, cha mẹ cô cũng dần chấp nhận cô ấy và coi cô ấy chở thành cô để yêu thương và bảo vệ cô ấy. Họ cũng biết cô phải đi làm các nhiệm vụ để cứu vớt nhân loại.

    * * *

    Đón xem chương mới cô ấy sẽ làm giàu ra sao và hệ thống phụ trợ cô ấy như thế nào nhé mọi người
     
    Last edited by a moderator: 6 Tháng mười một 2019
  8. Tịnh Tâm Yêu bản thân

    Bài viết:
    0
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Và còn một điều tôi quên chưa nói với cô là nhiệm vụ của cô phải hoàn thành trong vòng ba tháng, nếu không cô sẽ bị trừng phạt, khi trừng phạt sẽ theo mức độ của nhiệm vụ đề ra!

    - Tại sao bây giờ ông mới nói hả!

    - Cô có hỏi đâu mà tôi nói.. giọng điệu bất cần đời.

    - Ông! Cô đen mặt)

    Cô và hệ thống nói chuyện khi tới canh hai, thì cô mới chợp mắt một lúc lâu.

    Cô tỉnh dậy thì mặt trời đã ló dạng cả nhà ai cũng không gọi cô dậy cả. Cô dời giường đánh răng rửa mặt ăn sáng rồi đến nhà chính thì thấy mẫu thân của lý lịch đang ngồi thêu khăn và nói chuyện cùng nương cô:

    - Cháu chào lý bá mẫu! Cô chào hỏi hơi xấu hổ vì vừa mới thức dậy.

    - Uyên nhi hả con! Thương thế của con đã khỏi hẳn chưa! Bà mỉm cười hiền hậu hỏi han cô.

    Cô chưa chả lời thì mẫu thân đã trả lời thay:

    - Ôi dào! Bà không cần lo cho nó, hôm qua nó còn chạy lên núi chơi được!

    - Thế là khoẻ rồi! Thế là khoẻ rồi! Nhưng vẫn nên nghỉ ngơi nhiều hơn thì vẫn tốt hơn!

    - Dạ con không sao rồi ạ, không cần nghỉ ngơi nữa đâu!

    Cô cũng ngồi cạnh mẫu thân cầm đồ thêu lên thêu, vì cô kế thừa kí ức nguyên chủ nên cô vẫn biết thêu, với lại có IQ cao của cô thì không có việc khó lý bá mẫu thấy cô thêu thì không ngớt lời khen ngợi cô khéo tay.

    Cô ngồi hơn hai canh giờ thì thấy đại tỷ và tam đệ về nên cô ra phụ giúp họ mang cỏ vào trong nhà bếp cất để sâng mang cắt cho heo ăn.

    Cô có ý định ngày mai lên trấn bán khăn tay do cô thêu mấy hôm trước và bán công thức món ăn nhưng chưa biết mở lời như thế nào với phụ thân và nương.

    Đang thất thần vì suy nghĩ biện pháp thì phụ thân cũng về tới gia, phụ thân nhắc đến chuyện đi lao dịch, mỗi một gia đình ít nhất phải có một người đàn ông khoẻ mạnh đi nếu không muốn đi thì phải nộp hơn mười lượng bạc, nếu không đi và không nộp bạc thì họ sẽ đến cửa bắt người, vì là gia đình nông dân nên nhà ai đi đâu lấy bạc được với lại nếu một người đàn ông khoẻ mnahj trong gia đình đi thì ai làm việc nặng nhọc cho gia đình, nên phụ thân đang phát sầu vì chuyện này.

    Cô nghe đến đây thì mắt sáng lên, đúng là ông trời giúp cô mà, cô đang không biết lấy cớ gì để bán công thức món ăn. Đúng là ông trời giúp cô, nhưng cô không biểu hiện ra bên ngoài chỉ mừng thầm trong bụng, bề ngoài thì mặt đang bi sầu, cô giả vờ kích động nói ra:

    - Phụ thân, con có cách rồi!

    Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cô hỏi:

    - Cách gì vậy uyên nhi! Con mau nói nhanh lên!

    Đệ đệ và đại tỷ còn nhìn ánh mắt trông ngóng về phía cô ánh mắt như vị bồ tát cứu sống vậy.

    - Là con có mấy công thức món ăn do bà lão chỉ cho còn trước kia, giờ con còn nhớ! Chúng ta mang công thức này đi bán lấy bạc ạ!

    - Cái này! Do dự

    - Bà lão chỉ nói không được mang đi làm ciệc sấu chứ có phải bảo là không được mang bán đâu!

    - Mọi người động tâm với lại cũng chỉ có cách này thôi, không còn cách nào khác rồi.

    - Vậy quyết định cậy đi! Phụ thân nguyên chủ đồng ý.

    - Ngày mai sáng sớm chúng ta đi trấn trên bán cho tửu lâu! Phụ thân nguyên chủ quyết định nói.

    Đã có cách giải quyết nên mọi người không lo lắng gì nữa cười đùa nói chuyện tiếp.

    Buổi chiều thì cả nhà đi đào khoai lang, nhà cũng không chồng nhiều cho lắm nên chỉ cần đào một buổi chiều là xong.

    Về tới gia thì mặt trời cũng gần lặn rồi. Mọi người chia công việc ra để làm, cô thì ra ngoài vườn nhặt một ít rau và đỗ cô định xào đỗ và làm một món rau trộn, trong nhà hình như còn một ít thịt gà rừng của ngày hôm qua để giành chỉ cần hầm lên là ăn được, cô chỉ làm vậy thôi. Cô quay lqij phòng bếp rửa rau rồi bắt đầu xào, cô không dám bỏ nhiều dầu vì nương rất tiếc kiệm, ngày thường cũng không dám mang ra dùng chỉ những ngày lễ tết nên mới xài chút ít, kể từ khi cô quản lí việc nấu ăn thì cô mới hay dùng, mới đầu nương cũng cằn nhằn và trách móc nhưng được cô hun đúc tư tưởng hiện đại thì dần dần về sau cũng không quản cô nữa, tùy cô làm gì thì làm. Lúc cô nấu ăn cũng trộn với nước linh tuyền nên sức khoẻ và dáng người cũng béo lên không ít. Mỗi buổi sáng và tối lúc không có người tại trong phòng bếp thì cô cũng chộm cho nước linh tuyền vào lu nước. Nên mọi người trong nhà khi dùng nước cũng không nghi ngờ gì. Dần về sau mọi người cũng không để ý.

    Trên bàn cơm thì hôm nay phá lên náo nhiệt, vừa cười vừa nói vì tâm tình rất tốt khi nghĩ được cách kiếm bạc.

    Phụ thân và nương đồng loạt khích lệ cô:

    - Đều là nhờ công lao của uyên nhi! Nương gắp cho cô một miếng thịt gà, cô cũng gắp cho mọi người mỗi người một miếng và chỉ cười vì nương cô nói đúng nên cô cũng không nói gì.

    - Đúng đúng! Đều là công lao uyên nhi! Con gái ta mà không giỏi mà được sao! Haha

    - Đệ cũng ăn đi! Cô gắp cho tam đệ một miếng.

    - Muội thiên vị đệ đệ rồi, sao không thấy cho tỷ vậy! Tỷ tỷ mỉm cười trêu ghẹo cô, cô cũng phản bác ngay và gắp cho tỷ ấy.

    - Muội nào có! Là chưa đến lượt tỷ thôi.. haha.

    Mọi người đều cười và dùng cơm, phần thức ăn trên bàn mọi người đều chia nhau ăn hết, ăn no đến nỗi phải xoa bụng vì quá no.

    Cô thấy mọi người đều như vậy nên tự giác đứng lên thu dọn bát đúa, tỷ tỷ muốn giúp thì cô vội nói:

    - Tỷ cữ ngồi đấy đi để muội dọn được rồi!

    Tỷ ấy cũng không miễn cưỡng phụ cô dọn nữa chắc là do ăn quá no.

    Cô trong phòng bếp rửa bát đũa và tắm rửa xong thì nhanh chận chạy về phòng lấy đồ thêu ra thêu để hoàn thiện nốt cái này để ngày mai mang lên trấn bán luôn một thể.

    Mọi người lại thống nhất với nhau là không tiết lộ chuyện cô bán công thức món ăn ra ngoài. Và quyết định ngày mai cô cùng nương đi lên trấn bán. Bàn bạc hồi lâu thì mọi người đều về phòng của mình ngủ.

    Một đêm không mộng mị. Nên tinh thần cô rấy tốt, dung bữa sáng xong thì cô và nương đi ra chỗ lần trước tụ tập để ngồi xe bò nhà bác vương.

    * * *

    Hệ thống: Sao cô kém cỏi vậy

    Cô: Tôi kém chỗ nào?

    Hệ thống: Cô còn lại 57 ngày để hoàn thành nhiệm vụ.

    Cô bất mãn vì nó không trả lời câu hỏi của cô vừa nãy.

    * * *

    Cùng đón xem cô ấy sẽ ra sao khi cô ấy vào thành nhé, tym tym tym @_@

    Mong mọi ngừoi thong cảm vì mấy hôm nay em hơi bận nên ra ít chương hơn ạ.
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng mười một 2019
  9. Tịnh Tâm Yêu bản thân

    Bài viết:
    0
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cũng như lần trước đi tới trấn trên đã mất nửa canh giờ mới tới nơi. Hẹn với bác vương thời gian trở về rồi cô cùng nương đi tới tiệm may lần trước mua kim chỉ và bán hà bao cho tỷ tỷ cô lần trước để bán hà bao cô thêu gần một tháng nay. Khi tới cửa hàng cũng ít người qua lại vì còn sớm nên cửa hàng không có khách. Bà chủ cửa hàng này tên Xuân Hoa nương cô là khách quen ở đây.

    Nương cô bước vào cửa thì nói vài câu chào hỏi nhau:

    - Xuân hoa tỷ!

    - Là phương muội ấy hả.. mau vào mau vào trong! Cô cũng theo bước chân của nương cô.

    - Hôm nay muội tới đên bán khăn thêu!

    - Vậy lấy ra cho tỷ xem đi! Khi bà thấy thì hơi ngạc nhiên vì lần trước không thêu được tinh sảo như vậy, nhưng cái này lại khác.

    Nương cô thấy vậy nên nói luôn:

    - Là của nha đầu đi cùng tôi, uyên nhi chào bã mẫu đi con!

    - Uyên nhi chào bã mẫu! Cô nở nụ cười và chào lại.

    - Không nghĩ tới bà còn giấu một đứa con tài giỏi như vậy nha! Bà ta chêu ghẹo cô

    Cô đãnh gãy lời hai người nói vì cũng chỉ là quan hệ quen biết bình thường nên cô vào vấn đề chính luôn:

    - Bá mẫu.. vào vẫn đề chính luôn đi!

    - A.. là ta quên mất!

    - Con bán khăn thêu của con gấp đôi số lần trước! Cô vừa mới nói rra thì nương cô vội quay đầu nhìn cô. Bà ta thì không nói gì và chỉ trầm ngâm. Cô bồi thêm một câu là:

    - Nếu con thêu được đồ tốt hơn thì con sẽ mang đến cho bá mẫu xem! Nghe đến đây thì bà ta sảng khoái đồng ý vì biết cái giá này quá hời với bà ta nãy bà ta chỉ giả bộ cho hai người xem mà thôi.

    - Được!

    Tổng cộng cô có mười hai cái khăn thêu mỗi cái được hai tư van tiền tổng cô được hai trăm tám tám van tiền. Trừ đi dụng cụ đồ thêu là còn hai ba mươi van tiền. Mua đồ xong cô và nương đi ra khỏi đó và đi về hướng tửa lâu mà lần trước cô âm thầm quan sát. Tửa lâu này làm ăn rất không được, chẳng có mấy người nguyện ý vào ăn vì thức ăn không ngon, mùi vị không đủ hấp dẫn. Cô đi nghe ngóng thì người quanh đây đều nói vậy, nên cô quyết định chọn tửu lâu này.

    Cô và nương bước vào trong quán thì có một tiểu nhị bước ra:

    - Khách quan dùng gì ạ!

    - Gọi ông chủ cửa hàng này ra đây!

    - Nhưng! Tiểu nhị do dự rồi cũng đi chuyển lời.

    Đợi một lúc lâu thì thấy một người phụ thân bước ra cũng tầm tuổi nương cô vậy.

    - Hai vị tìm tôi sao! Vị phụ thân kia nói

    - Đúng, chúng tôi tới để bàn chuyện làm ăn với cửa tiệm, không biết vị đây nghĩ như thế nào! Cô nở nụ cười và nói với giọng đầy tự tin.

    Từ khi bà ra thì đã âm thầm quan sát hai người này, nhìn quần áo mặc trên người hẳn là nông dân gia đình nghèo nhưng khí chất trên người cô gái kia thì không giấu đi đâu được, vừa nghe cô gái này nói thì làm cho bà muốn tin tưởng vào cô nương này hơn với lại cửa tiệm này nếu không khấm khá lên nữa thì cũng phải đóng cửa trong tháng này. Nên bà quyết định đặt cược vào cô gái này.

    - Không biết vị cô nương này định hợp tác như thế nào! Bà mỉm cười vừa nói.

    - Tôi cũng không vòng vo nhiều, tôi muốn bán công thức món ăn, không cần vội nói, tôi sẽ làm thử để mọi người thưởng thức rồi chúng ta tính sau, cho tôi mượn phòng bếp được không vậy! Cô mỉm cười lễ độ nói.

    - Được! Bà sảng khoái đồng ý

    - Vậy mời dẫn đường! Cô đứng lên và bước tới phòng bếp. Cô nhìn quanh phòng bếp rồi cô tính làm món với những nguyên liệu có sẵn tại đây, cô làm ba món mặn thịt heo xào đỗ, xườn xào chua ngọt, và món thịt gà xào cay. Cô quay sang mọi người mỉm cười và bảo hộ ra khỏi phòng bếp đề phòng họ học chộm, có người còn khinh thường cô nhưng cô không quan tâm đợi món ăn ra ngoài thì họ sẽ đổi thái độ khác.

    Khi mọi người ra ngoài hết thì cô cũng bắt tay vào làm. Cô làm hết một canh giờ để hoàn thiện món ăn.

    Ngoài kia có người tỏ thái độ mong đợi cũng có người tỏ thái độ khinh thường và cười chừ.

    Cô làm xong thì bước ra khỏi phòng bếp và bảo người bưng ra, cô tiến tới ngồi trên ghế và không khách khí rót trà về uống một ngụm to.

    Còn mọi người cũng dần thay đổi cách nhìn về cô khi món ăn được bưng lên đại sảnh, mọi người đều âm thầm nuốt nước bọt vì nhìn rất đẹp mắt và nhất là mùi vị phả vào múi của họ.

    - Mời mọi người thưởng thức! Vì cô làm rất nhiều đủ phần ăn của người trong đại sảnh, họ thấy bà chủ không có ý kiến thì cũng ngồi xuống thưởng thức.

    Khi họ nếm thì mắt đều trợn ngược vì hương vị này.

    - Tym tym tym tyym tym tym tym tym -
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười một 2019
  10. Tịnh Tâm Yêu bản thân

    Bài viết:
    0
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Còn bà khi nếm thử thì ngạc nhiên, mùi vị rất khác lạ bà đảm bảo chưa có ai làm ra hương vị này. Nếu mà bán loại thức ăn này thì chắc tửu lâu này sẽ ngày càng phát triển bà nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.

    Cô thấy sự kinh ngạc trên mặt bà ta thì biết là thành công rồi, nhưng cô cũng chưa nói cái gì muốn để bà ta mở miệng trước.

    Bà thấy cô không mở miệng nên biết ý của cô, bà đang suy nghĩ nên mở lời như nào cho hợp lý.

    - Cô ra giá đi!

    - Không biết vị bá mẫu đây có thể chả mấy phần bạc! Cô nói với vả mặt thản nhiên.

    - Một món mười lượng bạc, cô thấy thế nào! Bà ta suy nghĩ rồi đưa ra giá.

    - Thành giao! Cô cũng sảng khoái mà đáp ứng không do dự.

    - Tôi có thể hỏi cô cho gia vị gì vào đây không, và có thể thương lượng về chuyện gia vị này không!

    - Gia vị này là công thức bí truyền nhà tôi! Bất quá tôi có thể châm trước nếu bã mẫu đây chả giá cả hợp lý!

    Bà cũng biết gia vị này không ai có, bà xem xét lợi hại của nó rồi quyết định:

    - Vậy cô ra giá đi!

    - Một trăm lượng bạc! Cô mỉm cười nói như số bạc này chả là gì.

    Mọi người há hốc mồm vì cô giám nói như vậy, nhưng thấy bà chủ không nói gì nên cũng không lên tiếng.

    Bà trầm ngâm, sự thật là giá này quá hời với bà nếu bà có phối phương gia truyền này thì không sợ không kiếm được lại số bạc này.

    - Được! Nhưng với điều kiện là cô không được bán phối phương này cho ai nữa.

    - Tất nhiên rồi, vậy chúng ta hãy kí bản khế ước trong đó có điều kiện cả hai bên đi! Tôi sẽ viết phối phương và công thức món ăn tại đây và chỉ đầu bếp làm luôn!

    Bà sai một tiểu nhị đi lấy giấy và nghiên mực cho cô. Còn nương cô vẫn chưa hoàn hồn vì lúc nãy cô nói số bạc kia.

    Viết xong cô xuống phòng bếp chỉ đầu bếp nấu theo công thức.

    Xong thì cô lên chào tạm biệt bà chủ tửu lâu này và bàn về việc chia hoa hồng mỗi tháng và cô sẽ cung cấp món ăn cho tửu lâu. Đi nha môn kí khế ước rồi trở lại lấy tổng cộng một trăm ba mươi lượng lúc nãy mà cô đã bán phối phương và công thức món ăn.

    Làm xong mọi việc thì cô kéo nương đi tới cửa hàng vải mua mấy thước vải làm y phục cho cả nhà, đi qua chợ bán lương thực và các loại khác mua giống rau cây ăn quả.. tới quầy thịt heo mua hai cân xương và ba cân thịt ba chỉ về ăn mừng kiếm được nhiều bạc. Lúc này nương cô thấy vậy mới hoàn hồn vì thấy cô mua nhiều vậy định ngăn cản nhưng nghĩ lại bạc do cô kiếm nên cũng không nói gì nữa. Tổng cộng mua thịt và sương hết ba trăm sáu mươi van tiền. Cô cũng định mua gì nữa nên quay sang hỏi nương thì nương thấy đủ rồi nên quay lại chỗ mua vải rồi đến chỗ hẹn với vương thúc rồi trở về thôn.
     
    Last edited by a moderator: 12 Tháng mười một 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...