[Edit] Hoàng Cung Này Hơi Lạ - Thiển Đạm Sắc

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Kunie, 10 Tháng tám 2019.

  1. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 80:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 81:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 82:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Kin093Alissa thích bài này.
  4. Kunie Lười~ing

    Bài viết:
    268
    Chương 83:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời tiết nóng bức mùa hè dần dần chuyển thành râm mát. Gần như chỉ chớp mắt, trên đường đã đầy lá rụng bay bay. Những chiếc lá khô vàng rơi trên mặt đất, bị người đi đường giẫm lên phát ra tiếng xào xạc. Khi người đi đường đi rồi, lưu lại những chiếc lá nát và những đường gân lá gãy đầy đất.

    Trên đường nhỏ hoàng cung, cho dù cung nhân không ngừng vẩy nước quét nhà, thì vẫn không cưỡng lại nổi quà tặng khác bị gió thu liên tục thổi rơi xuống.

    Trong Thượng Thư phòng, một đám đầu củ cải đang đọc theo giọng dài của thái phó. Tiếng đọc sách lanh lảnh, khiến mùa thu đột nhiên bớt hiu quạnh, trở nên ung dung thanh thoát hơn. Sau tiếng "Tan học", tiếng đọc sách vốn lanh lảnh có trật tự lập tức thành một mớ hỗn độn. Tiếng hoan hô liên tiếp của đám đầu củ cải thoáng chốc sa sút sau tiếng dặn dò "Đừng quên bài tập về nhà", khiến thái phó đứng trước bục giảng kìm lòng không được mà nở nụ cười.

    Làm một thái vị phó nghiêm khắc và chuyên nghiệp, mỗi lần thấy đám đầu củ cải này không vui, thái phó liền vui vẻ!

    Chỉ có Thất hoàng tử là vẫn bình tĩnh như thường. Cho dù hôm nay Thất hoàng tử vẫn phải làm gấp đôi bài tập, thì cũng không ngăn cản nổi tâm tình đang tốt của Thất hoàng tử.

    Bởi vì hôm nay Tiểu Thất hoàng tử lại có thể đến nhà Tiểu Hạnh làm khách rồi nha!

    Đúng vậy, sau khi bị Tiểu Thất hoàng tử đeo bám dai dẳng, cùng với lúm đồng tiền nhỏ làm cái gì cũng thuận lợi của cậu. Cha Lê gia cuối cùng cũng không kiên trì được nữa, phải dạy Tiểu Thất hoàng tử nấu ăn!

    Đây là do Tiểu Thất hoàng tử chịu trăm cay nghìn đắng mới được cho phép đó!

    Là một mần đậu nhỏ rất mẫn cảm về mọi thứ của Tiểu Hạnh, Tiểu Thất hoàng tử đương nhiên cũng lờ mờ cảm giác được sự không hoan nghênh của Lê gia và thái phó. Người nhiều như thế, nhưng Tiểu Hạnh chỉ có một. Mọi người chia ra còn không đến lượt, sao lại bằng lòng để người khác đến cướp sự chú ý của Tiểu Hạnh chứ?

    Nhưng trong những người này, một người là ông của Tiểu Hạnh, một người là cha của Tiểu Hạnh, một người là anh của Tiểu Hạnh. Tiểu Thất hoàng tử cân nhắc một lúc, thì nhận ra mình là người có lý lịch xa nhất.

    Vì vậy, là một mần đậu nhỏ có lý lịch xa nhất, Tiểu Thất hoàng tử hết sức buồn rầu. Làm thế nào mới có thể cùng yêu mến Tiểu Hạnh như mọi người đây?

    Tiểu Thất hoàng tử nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn chỉ có một biện pháp. Đó chính là, dung nhập vào!

    Chỉ cần trở thành một thành viên cưng chiều Tiểu Hạnh, yêu mến Tiểu Hạnh, mỗi ngày đều được hôn hôn Tiểu Hạnh. Như vậy về lâu về dài, mọi người nhất định sẽ tiếp nhận cậu!

    Thế là sau khi bỏ ra rượu Hoa Hạnh ủ lâu năm mà cha Lê gia yêu thích nhất; "Hai, ba chuyện thường ngày trong hoàng cung của Tiểu Hạnh" mà đại ca Lê gia thích nhất; Tranh chữ danh gia mà thái phó thưởng thức nhất, cùng với mỗi ngày chịu trách nhiệm giữ trật tự lớp học thay thái phó không tính công. Tiểu Thất hoàng tử cuối cùng cũng được ba người quan trọng nhất của Tiểu Hạnh tiếp nhận.

    Đương nhiên, về phần Tiểu Thất vì thế mà lần lượt bị đánh vào mông; Buổi tối thức đêm viết "Hai, ba chuyện của Tiểu Hạnh," viết ra luôn quầng thâm mắt; Còn bị các huynh đệ bắt chẹt hết những thứ tốt. Theo Tiểu Thất, đó đều là những gánh nặng ngọt ngào cả.

    Hoàn toàn đáng giá nha!

    Nhưng mà, sự tiếp nhận ngắn hạn không phải là mục đích thật sự của Tiểu Thất hoàng tử. Vì vậy sau khi tỉ mỉ quan sát, cẩn thận tìm chứng cứ, dũng cảm phán đoán. Tiểu Thất hoàng tử đã quyết định, cậu muốn học nấu ăn từ cha Lê gia!

    Vì mỗi ngày chỉ được ở chung trong cung có một buổi, vẫn là quá ít với Tiểu Thất hoàng tử.

    Mục đích của Tiểu Thất hoàng tử, chính là muốn chiếm mỗi giây mỗi phút của Tiểu Hạnh nha. Nếu không phải vì biết là không được, Tiểu Thất hoàng tử thậm chí còn muốn ngủ cùng Tiểu Hạnh nữa đấy.

    Cho nên mới nói, lý do chính đáng để có thể liên tục lượn qua lượn lại ở nhà Tiểu Hạnh, là phải học nấu ăn!

    Hơn nữa, học nấu ăn còn có rất nhiều rất nhiều lợi ích. Cậu không chỉ có thể làm cho phụ hoàng, mẫu phi và hoàng tổ mẫu ăn. Mà quan trọng nhất, cậu còn có thể làm cho Tiểu Hạnh ăn nữa!

    Tiểu Hạnh nhất định sẽ thích thôi!

    Nghĩ đến nụ cười hạnh phúc của Tiểu Hạnh sau khi ăn thức ăn cậu làm, thì nội tâm của Tiểu Thất hoàng tử liền cháy hừng hực. Cậu thề phải học được toàn bộ tay nghề của cha Lê gia, tốt nhất là trò giỏi hơn thầy, vậy thì càng tốt!

    Vì vậy, sau thời gian dài đeo bám dai dẳng, hơn nữa ở phương diện này Thất hoàng tử thật sự rất có thiên phú. Cha Lê gia cuối cùng cũng không kiên trì nữa, mà dạy Tiểu Thất hoàng tử nấu ăn!

    Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trong cung đồng ý.

    Trong nội cung, quý phi nương nương bày tỏ đồng ý với việc này, cũng nhấn mạnh dặn Tiểu Thất học thêm các loại canh thịt dê, lẩu thịt dê. Sau khi thái hậu nương nương nghe Tiểu Thất nói muốn tự tay làm cho bà ấy ăn, cũng nhảy vào tán thành một phiếu. Chỉ có hoàng đế bệ hạ có khuynh hướng đại trượng phu là bày tỏ, là một người đàn ông đội trời đạp đất, sao có thể làm cử chỉ đàn bà, đi học nấu ăn chứ?

    Sau đó hoàng đế bệ hạ bày tỏ không được học nấu ăn liền bị thái hậu nương nương phạt đi làm bánh dày. Còn là phải tự tay nghiền, tự tay giã, tự mình làm nữa!

    Hoàng đế bệ hạ: Trẫm, trẫm, trẫm.. Được rồi, trẫm đi còn không được sao?

    Đúng vậy, với tư cách là hoàng đế của Đại Tấn, hoàng đế bệ hạ không học cử chỉ đàn bà trong truyền thuyết, thật ra cũng biết làm món ăn nha!

    Nhất là bánh dày, làm rất giỏi!

    Ai bảo trước đây mỗi khi hoàng đế bệ hạ làm sai chuyện gì, sẽ bị thái hậu nương nương phạt đi giã gạo chứ. Thế cho nên còn nhỏ tuổi đã có tuyệt kỹ một tay giã gạo tốt nhất. Bánh dày làm ra vừa dẻo vừa thơm, quả thực ăn rất ngon. Đến ngay cả tiên đế cũng thích ăn đó.

    Vì vậy, không có việc gì cũng phạt con trai chính là tiết mục giải trí mà tiên đế đã từng yêu thích nhất!

    Thế là một đường đèn xanh, Tiểu Thất hoàng tử liền đến bái cha Lê gia làm thầy, trở thành tiểu sư đệ không được nêu tên của Tiểu Hạnh. Cách vài ngày lại hí ha hí hửng chạy đến Lê gia, dứt khoát xem nhà Tiểu Hạnh là ngôi nhà thứ hai của mình!

    Đối với việc này, lúc đầu mấy người Lê gia đã thấy không vừa mắt, nhưng ai bảo Tiểu Thất lại ngọt như thế chứ?

    Làm một chuyên gia làm nũng lấy vui, Tiểu Thất hoàng tử luôn có thể tìm ra người nào thích gì nhất. Vì vậy không có việc gì thì khen Tiểu Hạnh, làm đồ ăn ngon thì để phần cho mọi người. Thỉnh thoảng còn mang chút rượu, bản giới hạn, còn có đồ tập thể dục điều dưỡng cho cha Lê gia. Cung tiễn tuyệt phẩm cho đại ca Lê gia. Nói chuyện, làm việc luôn có thể sờ đến chỗ ngứa của người nhà Lê gia. Cười rộ lên còn có một bên lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào đáng yêu.

    Vì vậy, sau một thời gian sống chung, Tiểu Thất mần đậu nhỏ vừa đáng yêu vừa hiểu chuyện lại thông minh, cuối cùng cũng cắm rễ ở Lê gia!

    Thậm chí cha Lê gia còn làm riêng cho Tiểu Thất một cái giường nhỏ, thuận tiện để Tiểu Thất hoàng tử nghỉ ngơi luôn.

    Đối với những thứ này, Tiểu Hạnh hoàn toàn mờ mờ mịt mịt.

    Ồ, phát triển thế này, có phải hơi nhanh quá rồi không?

    Tiểu Thất hoàng tử, sao lại cắm rễ ở nhà nàng rồi?

    Mà càng khiến Tiểu Hạnh không thể ngờ được là, lần cắm rễ này của Tiểu Thất hoàng tử, liền cắm tròn ba năm.

    Ba năm, đủ để mầm cây nhỏ lớn thành cây lớn rậm rạp cao bằng ngôi nhà; Đủ để Nhị Béo nho nhỏ mập mập lớn thành Nhị Béo to to mập mập; Đủ để tửu lâu Lê gia nổi tiếng khắp kinh thành Đại Tấn; Cũng đủ để đám mầm đậu nho nhỏ, lớn thành thiếu niên thanh tú và thiếu nữ mảnh mai.

    Đương nhiên, ở trên chỉ đại diện cho bạn nhỏ khác, chứ tuyệt đối không đại diện cho Tiểu Hạnh nha!

    Bởi vì cho dù đã ba năm qua đi, Tiểu Hạnh cũng không thể biến thành thiếu nữ mềm mại, mảnh mai xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha trong truyền thuyết. Mà ngược lại, được cha Lê gia và Tiểu Thất hoàng tử cho ăn, nàng càng thêm ngọt ngào, vẫn là cục thịt nhỏ tròn tròn.

    Tiểu Hạnh cũng từng cố gắng làm cho mình biến thành một thiếu nữ xinh đẹp mảnh mai, thậm chí còn từng lén lút giảm cân. Chẳng qua, kể từ khi bị Tiểu Thất hoàng tử phát hiện, cậu lập tức báo cáo ngay cho cha Lê gia và đại ca Lê gia. Người cả nhà lập tức coi việc này là việc hệ trọng nhất cần quan tâm. Thế nên kế hoạch giảm cân của Tiểu Hạnh vừa mới bắt đầu, thì đã hoàn toàn chết non.

    Đâu chỉ chết non, thậm chí cha Lê gia và Tiểu Thất hoàng tử còn vì đau lòng Tiểu Hạnh đã mấy ngày không ăn bữa khuya, nên đã nấu rất nhiều món ngon trong nguyên một tháng. Cho nên một tháng sau, Tiểu Hạnh không những không gầy đi, ngược lại còn tăng thêm mấy cân thịt.

    Vì vậy, đối mặt với cơ thể càng ngày càng nhiều thịt thịt của mình, cùng Tiểu Thất hoàng tử và cha Lê gia ra sức cho ăn, Tiểu Hạnh cuối cùng cũng không khiến mình khó xử nữa. Thịt viên nhỏ thì thịt viên nhỏ đi, có lẽ đợi đến khi nàng lại lớn hơn một chút, thì sẽ tự gầy đi?

    Tiểu Hạnh đáng thương với suy nghĩ cam chịu hoàn toàn không còn ôm hy vọng với chuyện mình sẽ gầy đi nữa.

    Mà trong ba năm này, đối với Thất hoàng tử mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là cậu đã cao hơn Tiểu Hạnh rồi!

    Đúng vậy, Tiểu Thất hoàng tử vẫn luôn thấp hơn Tiểu Hạnh một tí, đã không ngừng rèn luyện và uống canh xương mỗi ngày. Cuối cùng cậu cũng đã cao hơn Tiểu Hạnh chút xíu!

    Tiểu Thất hoàng tử quả thực rất vui vẻ vì việc này. Tuy chỉ có một xíu, nhưng cậu vẫn cao hơn Tiểu Hạnh, không phải ư?

    Hơn nữa, hiện tại chỉ là cao hơn một chút, sau này có thể sẽ cao hơn rất rất nhiều chút. Nghĩ đến lúc cậu cúi đầu là có thể nhìn thấy xoáy tóc của Tiểu Hạnh, thậm chí xoa đầu mà không cần tốn sức, Tiểu Thất hoàng tử liền âm thầm vui vẻ trong lòng.

    Cao hơn nữa là có thể bảo vệ Tiểu Hạnh rồi!

    Mà ngoài cao lên, dưới sự dạy bảo của cha Lê gia, với tài nấu nướng của Tiểu Thất hoàng tử, cậu rốt cuộc cũng thành công xuất sư!

    Hiện tại Tiểu Thất hoàng tử đã hoàn toàn là trò giỏi hơn thầy. Ở phương diện làm ra bánh ngọt, cậu đã là bậc thầy hạng nhất. Đặc biệt là bánh ngọt hoa hạnh mà Tiểu Thất làm, ăn ngon đến nỗi mỗi khi mùa xuân đến, ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng ỷ vào Tiểu Thất trong cung không đi, chỉ vì muốn ăn bánh ngọt hoa hạnh mà Tiểu Thất làm!

    Cũng chính vì vậy, mấy năm qua hoàng cung xây dựng rầm rộ, rất nhiều loại cây ăn quả khác đều bị nhổ đi, đổi thành cây hạnh. Nhưng việc khiến người ta thấy đáng tiếc nhất là, cây hạnh này lúc nào cũng chỉ kết lác đác vài quả.

    Hết cách rồi nha, hoa hạnh đều bị hái đi làm bánh ngọt hoa hạnh, cây hạnh này còn kết quả bằng cách nào chứ?

    Chỉ tiếc, Tiểu Thất hoàng tử thật sự rất hẹp hòi. Phần lớn bánh ngọt hoa hạnh mà cậu làm đều đem cho Tiểu Hạnh, số ít còn lại mới đem ra cho mọi người ăn. Việc này cũng khiến hoàng đế bệ hạ ăn không đủ than vãn sao lại nuôi con trai làm gì, cứ như nuôi con gái ấy!

    Đều đem cho nhà người ta!

    Chẳng qua lời này của hoàng đế bệ hạ cũng không thuyết phục lắm. Ai bảo không chỉ có Tiểu Thất, mà ngay cả hắn, trong ba năm này cũng thường hay đến nhà Tiểu Hạnh ăn uống chùa chứ?

    Tay nghề của cha Lê gia quá tốt đi, hoàn toàn khiến người ta kìm lòng không đặng!

    Mà ngoại trừ cả nhà Lê gia và Tiểu Thất đều bình an, thì trong ba năm nay thái phó cũng càng hiền hòa hơn. Đương nhiên, thái phó càng ngày càng hiền hòa vẫn cứ trước sau như một với Tiểu Thất. Ai bảo lúc nào Tiểu Thất cũng dính lấy cháu gái nhỏ của lão chứ?

    Thái phó đại nhân cũng ghen nha!

    Cho nên, dưới sự mài giũa của thái phó đại nhân, nền tảng học thuật hiện tại của Tiểu Thất đã vững chắc kinh người. Vì vậy, tuy tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ mới chín tuổi, đã có thể đến Quốc tử giám rồi!

    Đúng vậy, ba năm sau, Tiểu Hạnh đã mười tuổi, còn Tiểu Thất chín tuổi. Cuối cùng bọn chúng cũng có thể rời khỏi Thượng Thư phòng, đến tuổi vào học ở Quốc tử giám.

    Mà lúc này, ánh nắng tươi sáng, cảnh xuân vừa hay.
     
    Alissa thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...