Thể loại: Truyện ngắn, tình cảm gia đình, tự truyện.
Bên cạnh những thành tựu mà mỗi con người đạt được đều in bóng đôi bàn tay ấm áp, đằng sau mỗi bước chân trên đường đời đều có bóng dáng của người phụ nữ..
Ai cũng vậy, từ kẻ sát nhân máu lạnh cho đến một đứa trẻ đơn thuần, sâu trong mỗi trái tim đều có một chỗ trống dành riêng cho người phụ nữ họ yêu nhất..
Tôi cũng vậy..
Những đắng cay ngọt bùi trong cuộc đời tôi đều song hành bên những người phụ nữ tôi yêu nhất. Ban đầu, chính tôi cũng luôn mơ hồ không rõ người phụ nữ tôi yêu nhất là ai, trải qua vô số những khó khăn, tôi chợt nhận thấy người ấy vẫn luôn âm thầm dõi theo tôi cùng bước, âm thầm yêu thương và bảo vệ tôi..
Tiết trời vừa chuyển hạ, không khí vẫn còn vương vấn chút ấm áp của mùa xuân, từng ánh nắng buổi sớm nhẹ nhàng đổ xuống những chiếc lá màu xanh biếc, cái nắng đầu hạ còn chưa kịp chói chang, vẫn còn nhẹ nhàng ấm áp bao bọc lấy vạn vật xung quanh. Hôm nay là 8/3, là ngày phụ nữ Việt Nam, một ngôi trường cấp 3 trên vùng đất thành phố Hải Phòng có tổ chức một sự kiện lớn với sự tham gia của học sinh và mẹ của họ, bầu không khí nhộn nhịp và náo nhiệt hơn hẳn, các học sinh tung tăng lôi kéo tay mẫu thân đại nhân nhà mình xem hết nơi này đến nơi khác, lại giới thiệu mẹ với bạn học của mình. Một số khác lại thất vọng ngồi nói chuyện phiếm với nhau vì mẹ không thể đến. Nhưng, chỉ duy nhất có một người không tham gia vào sự nhộn nhịp ấy, một cô bé học sinh lớp 10C2, tên em là Lan Hương em chỉ ngồi một mình, vụng về hướng đôi mắt ao ước về phía bạn học của bản thân..
Hôm nay em chỉ đi một mình, đối lập hoàn toàn với mọi người xung quanh, không phải mẹ em bận việc, càng không phải em không có mẹ, trên danh nghĩa, cô bé ấy có đến hai người mẹ. Nhưng, em chưa từng được hưởng hạnh phúc trọn vẹn từ hai người mẹ của mình. Cô bé nở một nụ cười đầy đắng chát, ngước đôi mắt nhìn lên bầu trời xanh ngắt, em là kết quả của một sai lầm, khi đó bố mẹ em sau một lần uống say, làm loạn một hồi liền có em, nhưng cả hai đều không có ý định bước đến hôn nhân, đều mải mê theo đuổi sự nghiệp của bản thân, em sống với ba, đến năm em ba tuổi, ba em kết hôn, em có thêm một người mẹ..
Tiếng nhạc vang lên đánh thức Hương khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn, lết tấm thân mệt mỏi đến hội trường, Hương gặp Thư, cô bạn thân nhất của mình đang ríu ra ríu rít bên người một phụ nữ trung niên nhưng vẫn toát lên vẻ nhã nhặn, thành thục đáng mơ ước, nhìn cảnh này, chóp mũi Hương bỗng chua xót, em xoay người bước vào hội trường, đập tan ý định bước đến bên cạnh người bạn của mình..
Hội trường được trang hoàng vô cùng đẹp ánh đèn flash với đủ màu sắc tạo nên một khung cảnh mộng mơ nhưng cũng lung linh lạ thường. Hương ngồi ở cuối dãy, rũ hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt, cũng tự cười giễu bản thân, sao lại đi ghen tỵ với người khác chứ?
Kết thúc sự kiện, về đến nhà cũng đã là gần 11 giờ 30, dắt xe vào sân, Hương ngẩn người nhìn cánh cửa khép hờ, xong cũng chỉ yên lặng bước vào nhà. Vừa đi qua phòng bếp, ánh mắt Hương sáng lên, chỉ thấy thân ảnh một người phụ nữ trẻ đang bận rộn với đám thức ăn trên bếp, người kia vẫn còn mặc áo sơ mi trắng, trên người đeo tạp dề, hiển nhiên vừa mới đi làm về. Người phụ nữ ấy không ai khác chính là người mẹ thứ hai của Hương, tên cô là Liên, năm nay chỉ vừa 36 tuổi. Cô ấy là một người tốt, hoàn toàn không giống như hình ảnh những bà mẹ kế độc ác trong những câu chuyện của các bà hàng xóm xung quanh, cô ấy tốt với Hương lắm, cực kì yêu chiều đứa con gái riêng của chồng mình.
Chỉ là, cô ấy không cho phép Hương gọi mình là mẹ.
Dường như vẫn chưa phát giác sự hiện diện của Hương, người phụ nữ kia vẫn chăm chú vào công việc trên tay, Hương nhẹ nhàng bước tới từ đằng sau, dùng cánh tay mảnh khảnh ôm eo người trước mặt, nũng nịu nói: "Cô, con về rồi, con đói."
Liên quay đầu, bắt gặp gương mặt tươi cười của Hương, bản thân cũng nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Được rồi, con mau đi thay quần áo rồi xuống ăn cơm đi. Hôm nay bố con không về, chỉ có hai cô cháu mình thôi."
"Vâng." Hương đáp giòn tan, nhanh chóng chạy lên phòng thay đồ, chỉ là trong đôi mắt có một điểm mất mát, cô ấy vẫn là không để cho bản thân mình gọi một tiếng mẹ. Cô ấy rốt cuộc vẫn coi việc chăm sóc mình như một nghĩa vụ, vốn không phải tình thân. Hương vất chiếc cặp sách xuống giường, nhìn vào mấy tấm ảnh chụp trên bàn, đếm đi đếm lại cũng chỉ được hai tấm, ảnh Hương và người mẹ thứ hai của mình chụp chung ít đến đáng thương nha.
Bữa cơm diễn ra trong không khí thoải mái, Hương cũng khá có khiếu hài hước, cả bữa cơm cứ chọc cười người đối diện hoài. Bữa cơm trôi đi, hai cô cháu cùng nhau rửa bát, rồi cùng nhau ngồi trên ghế sofa coi TV.
Một hồi sau, Hương bỗng lên tiếng, kể về sự kiện sáng nay tại trường, thoáng thấy cánh tay người kên cạnh khẽ khựng lại nhưng vẫn không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe, lòng Hương một mảng chua xót, tuy nhiên vẫn kiên trì kể, từng chuyện từng chuyện bản thân thấy ban sáng, kể đến đoạn bạn học vui đùa bên bạn của mình, Hương bỗng ngừng lại, hướng đôi mắt hơi hơi phiếm hồng nhìn sang bên cạnh, cất giọng khàn khàn: "Con cũng muốn được như thế, cô.. con gọi cô bằng mẹ được chứ?"
Bàn tay người phụ nữ khẽ run lên, đôi mắt khẽ động, cũng đã đỏ lên, Hương thấy, song cũng chỉ im lặng không nói, chỉ một mực chờ đợi đáp án của người kia. Nhưng, lời người ấy nói vẫn là những lời Hương không muốn nghe, Hương rõ ràng, cô ấy nói: "Không được đâu, con vẫn còn mẹ mà không phải sao? Cô không thể làm mẹ của con được."
Lại nụ cười ấy, nụ cười khiến Hương yêu thích không thôi nhưng cũng thực chán ghét. Người phụ nữ này luôn dùng nụ cười che lấp tất cả, trước sự chỉ trích của họ hàng nhà chồng cũng chỉ im lặng. Hương siết chặt nắm tay, ngước đôi mắt đỏ bừng nhìn lên, nức nở hét: "Vậy thì sao chứ? Bà ấy cũng đâu để ý đến con, một năm cũng đâu nhìn con đến mấy lần, ngược lại đều là cô chăm sóc con từ nhỏ đến lớn. Cô cũng không thể sinh con, vậy thì con không thể trở thành con của cô sao?" Đến lúc này, Hương đã bật khóc, từng giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên đôi gò má non nớt. Người phụ nữ ngồi đối diện cũng không nhịn được chảy ra từng giọt nước mắt, cô ấy đứng lên, chỉ để lộ cho Hương một bóng lưng nhỏ bé: "Con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện con chưa hiểu, mỗi người trên đời chỉ có một mẹ mà thôi, cô vẫn là không thể làm mẹ con được." Nói xong liền bước trở về phòng.
Cũng từ lúc người cô kính yêu kia bước đi, Hương cũng đứng lên chạy về phòng, lấy tấm chăn chùm kín cả cơ thể, nức nở khóc. Cô bé đáng thương ấy cũng chỉ muốn có một người mẹ mà thôi, Hương cũng chỉ như một đứa trẻ chưa chịu lớn, muốn được yêu thương, tham luyến hơi ấm từ một người mẹ, tại sao những đứa trẻ khác đều có thể mà em lại không? Một điều tưởng chừng như đơn giản như vậy mà đối với em lại khó khắn đến như vậy? Trước kia, chứng kiến những chỉ trích của họ hàng về chuyện cô ấy không thể sinh con, Hương đã từng tức giận nói: "Ai nói cô ấy không có con, cháu chẳng phải là con của cô ấy sao, cô ấy là mẹ của cháu, sau này lớn lên cháu sẽ lo cho cô ấy." Nhưng, cô ấy lại nói cô ấy không phải mẹ em. Từng lời nói như lưỡi dao đâm vào trái tim một cô bé mới lớn, đâm đến đầy máu tươi. Hương luôn cố gắng, làm mọi thứ có thể để được người phụ nữ ấy công nhận, nhưng, cô ấy vẫn không chịu để em gọi một tiếng mẹ..
Đã một tuần trôi qua kể từ ngày hôm đó, quan hệ của hai cô cháu dường như đã không còn được tốt đẹp như vậy nữa.
Trên bàn ăn, ba người vừa ăn vừa trò chuyện, nhìn qua có vẻ là một gia đình hạnh phúc, chỉ là gia đình này không được trọn vẹn. Đang ăn, ba của Hương lên tiếng: "Đúng rồi, Hương, qua ba ngày nữa là mẹ con về nước, cô ấy sẽ ở nhà chúng ta khoảng một tuần, vui không con gái?"
Hương ngạc nhiên nâng mắt, nở một nụ cười thật tươi nhìn ba của mình, lên tiếng: "Vui ạ."
Hương đã bao lâu không gặp mẹ ruột của mình rồi, chính em cũng không nhớ nữa, có khi đã gần hai năm rồi, không điện thoại, không video call, cũng không một lần về thăm, bà ấy vốn không làm tròn trách nhiệm và nghĩa vụ của một người mẹ. Những đứa trẻ mới lớn như em đơn thuần lắm, nhất là khi đã khuyết thiếu tình cảm của mẹ từ nhỏ, ai cho em ấm áp thì em sẽ hướng về người đó, chỉ đơn giản như vậy mà thôi. Chẳng phải Hương cũng như một đứa trẻ, làm mọi cách níu lấy chút ấm áp của người mẹ thứ hai trên danh nghĩa hay sao, đứa trẻ tổn thương quá nhiều, chịu đựng quá nhiều, nhưng trong vô thức vẫn là vô tình tổn thương một số người xung quanh bản thân..
Ba ngày sau, Hương cùng ba ra sân bay đón mẹ ruột của mình, đứng trong sân bay đông đúc, Hương vẫn có thể dễ dàng nhận ra bóng dáng mẹ mình, có lẽ là do huyết thống đi, người phụ nữ kia cao gầy, khí chất trầm ổn và mạnh mẽ, nhưng khi nhìn thấy Hương cũng không nhịn được mà tiến lên ôm lấy Hương vào lòng, đôi mắt đã phiếm hồng, Hương cũng thuận thế ôm lại, ngoài cô Liên ra, đây chẳng phải người phụ nữ Hương vẫn luôn mong nhớ bao lâu nay sao? Dù sao cũng là mẹ ruột của mình, có hận vì không làm tròn trách nhiệm của người mẹ nhưng hơn hết vẫn là yêu, Hương khẽ cất tiếng gọi: "Mẹ.."
Thân hình người phụ nữ ấy chấn động, Hương cảm nhận rõ ràng có chút gì đó ẩm ướt rơi trên vai mình, mẹ đang khóc? Đôi mắt Hương cũng cay đến kì lạ, nếu có thể, em mong bà ấy có thể mãi ở bên cạnh em, muốn hỏi vì sao lại bỏ em nhiều năm như vậy, chỉ vì em là kết quả của một sai lầm hay sao? Nhưng Hương không dám, bà ấy đã bớt chút thời gian về thăm em, thế là đủ rồi, em sợ nếu nói ra sự cân bằng hiện tại sẽ bị phá vỡ. Sẽ không sao nếu bản thân tham lam muốn hai người mẹ chứ?
Vẫn là do ba Hương nhắc nhở, hai mẹ con cuối cùng cũng chịu tách ra, cả ba ngồi xe trở về.
Rõ ràng là một lời bông đùa, Hương đáng lẽ nên tức giận nhưng hơi ấm trong bàn tay lại khiến em lưu luyến, Hương cũng nhận ra cả niềm vui, sự hạnh phúc trong lời nói đùa ấy. Gương mặt của cô bé bỗng đỏ bừng, Hương cúi đầu, gấp gáp nói: "Quà.. quà con vẫn để ở nhà, đợi.. đợi chút nữa về liền lấy ra cho mẹ xem."
Ba mẹ Hương cùng cười vang, không khí trong xe bỗng hài hòa hơn nhiều lắm.
Về đến nhà cũng đã là bữa trưa, vừa bước vào nhà đã thấy thân ảnh Liên bước đến, cô nhẹ nhàng cười, vuốt vuốt mái tóc dài của Hương, lại quay qua chỗ mẹ ruột của Hương nói: "Chị đến rồi, chị cũng mau thay đồ rồi xuống dùng cơm đi, em chuẩn bị hết rồi."
Mẹ Hương cũng cười hướng Liên lên tiếng: "Mấy hôm nay làm phiền em nhiều đây."
Cả ba người lớn đều cười, chỉ có Hương là nhanh chóng chạy lên phòng, mở ra ngăn tủ ở đầu giường, cẩn thận lấy ra một hộp quà nhỏ. Đây là món quà mà em cất công chuẩn bị cho mẹ, là em tự tay làm một chiếc vòng cổ nhỏ. Hương không mong mẹ em sẽ thích, chỉ cần bà giữ lại nó là được. Nhưng ngoài dự đoán, vào lúc nhận được quà, mẹ em đã thực vui mừng, như ngay lập tức, bà ấy mang lên cổ, trân trọng mà nâng niu món đồ tầm thường ấy, Hương không biết bản thân lúc ấy trong lòng là loại tư vị gì, chỉ là thực hạnh phúc.
Mẹ em ở lại khoảng một tuần, trong quãng thời gian đó ba em lại đi công tác ở trong Năm, cả nhà cũng chỉ có em, mẹ và cô Liên, mỗi ngày đều trôi qua vô cùng vui vẻ, ba người vô cùng hòa thuận với nhau, Hương được mẹ dẫn đi mua sắm, được mẹ giảng cho những bài toán khó hiểu, có được sự quan tâm của hai người phụ nữ này, Hương tự thấy không còn muốn gì hơn. Chỉ là..
Hương bước từng bước xuống lầu, muốn tìm cô Liên học làm bánh, cũng đã sắp đến sinh nhật của ba rồi, lúc ấy em sẽ tự mình làm một chiếc bánh kem thật đẹp mắt, cả nhà bốn người sẽ quây quần bên nhau. Hương tự cười tủm tỉm một mình, đến chân cầu thang chợt nghe thấy tiếng người nói chuyện trong phòng ba mẹ..
"Liên, em nói xem cái Hương có phải vô cùng ghét người mẹ như chị không."
Cánh tay đang đưa giữ không trung của Hương chợt dừng lại, đáy lòng em bỗng run lên, thân hình nặng nề di chuyển áp sát vài cửa, lắng nghe từng tiếng nói chuyện.
"Haizzz.. Mỗi lần chị gọi con bé đều không chịu bắt máy, đều đẩy cho em nghe, em không cần phải an ủi chị như vậy đâu. Bỏ nó là chị không tốt, cũng may có em chăm sóc yêu thương nó như vậy, cảm ơn em.."
Trong đầu Hương nổ đùng một cái, em không còn có thể nghe thấy bất kì cái gì nữa, khóe mắt Hương đã cay cay, từ trước giờ mẹ chưa từng gọi điện về cho mình, ngẫu nhiên sẽ chỉ về thăm mình đôi chút. Nhưng.. mẹ lại nói mình không nghe máy.. mình có bao giờ không nghe máy đâu chứ, bản thân cũng vì sợ hãi mà không dám gọi. Cô Liên.. mỗi lần em hỏi cô đều nói không gọi được cho mẹ..
Hương đẩy mạnh cửa phòng, đôi mắt đỏ hoe vì tức giận nhìn hai người phụ nữ trong phòng, mẹ em giật mình đứng dậy, Hương chỉ chăm chú nhìn cô Liên, cô ấy hiện tại đã gần như đứng hình, đôi mắt mở lớn đầy kinh ngạc, lại đỏ lên, từng thay đổi nhỏ nhất đập vào mắt Hương như một lưỡi dao sắc bén, đau điếng..
Cô Liên lên tiếng, giọng nói run rẩy khàn khàn: "Hương, không.. không phải như con nghĩ đâu.. không.."
Là thật, Hương khóc nức nở chạy ra khỏi nhà, màn đêm đã sớm buông xuống, sương cũng giăng thành tấm lưới lạnh lẽo, cũng như sự lạnh lẽo trong lòng Hương vậy. A.. người phụ nữ chăm mình từ nhỏ đến lớn vẫn luôn gạt mình, cô ấy vẫn luôn chia cắt tình cảm của hai mẹ con mình, tại sao chứ? Hương chạy mãi, chạy mãi trong màn đêm mờ mịt, vẫn không hề để ý đằng sau có hai người phụ nữ đang đuổi theo..
Ánh đèn ô tô sáng đến chói mắt, ma xui quỷ khiến thế nào mà Hương ngừng lại..
Không đau đớn một chút nào hết, cơ thể em tự chuyển động, tự nhiên bị người đẩy ra một bên, Hương cứng ngắc quay người lại, một bóng hình quen thuộc ôm lấy em, đôi tay ấm áp run rẩy kiểm tra người em từ trên xuống dưới. Em không thấy đau, cả cơ thể cũng không có vết thương nào..
Đôi mắt Hương bắt đầu có tiêu cự khi bàn tay ấm áp kia rời đi, em thấy mẹ đang ôm một cơ thể mảnh khảnh khác, đôi tay run rẩy bấm điện thoại, chất giọng khàn khàn: "Liên.. Liên.. tỉnh dậy đi em, đừng có chuyện gì.."
Lạ quá, mưa sao? Tại sao lại có nước..
Ánh đèn điện chập chờn chiếu sáng cả một khu vực, không khí đầu hạ mát mẻ. Trời không mưa..
Là Hương đang khóc, nhìn thân ảnh Liên trong lòng mẹ mình, Hương thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn, đau đớn từng cơn, Hương từ từ bò lại gần hai người, run rẩy muốn vươn tay chạm tới nhưng lại không dám.
"Aaaaaa.."
Người phụ nữ kia khóc, vừa ôm lấy một người lại vừa lớn giọng gọi: "Hương.. con sao vậy.. Hương."
Nếu như bản thân không kích động như vậy, nếu bản thân bình tĩnh nói rõ ràng mọi chuyện. Liệu tình thế sẽ như thế này sao?
* * *
Cô Liên được đưa vào bệnh viện, ba của Hương cũng ngay lập tức trở về trong đêm, từ lúc trở về, Hương vẫn luôn một mực không nói, chỉ ngồi yên bên giường bệnh, nhẹ nắm lấy bàn tay của người phụ nữ đang nằm trên giường.
Ba và mẹ Hương đã đi gặp bác sĩ, Liên chỉ bị chấn thương nhẹ, nhưng cũng gãy mất một chân, tổng thể không có gì đáng lo ngại, trong phòng, từng tiếng máy móc vang lên như đánh vào tâm trí Hương, gương mặt người phụ nữ tái nhợ, đôi môi đỏ thường ngày hiện tại đã trắng bệch như tờ giấy. Hương chua xót nghĩ về những ngày đã qua bên người phụ nữ này..
Phải rồi, mỗi lần em chán nản, luôn là người này động viên em, mỗi lần bị ba quở trách, vẫn luôn là người này lên tiếng bảo vệ em, người phụ nữ này vẫn luôn dành cho em những điều tốt đẹp nhất, vẫn luôn yêu chiều em..
Cánh tay người kia hơi động, Hương lại như bức tượng gỗ nhìn chằm chằm hàng mi dài kia rung động, đôi mắt người kia mở lớn, rồi nhìn người phụ nữ ấy liều mình cố gắng ngồi dậy, tay còn day day hai bên thái dương..
Hương thấy mắt mình lại nóng hổi, nước mắt lại rơi từng giọt từng giọt, Hương vùi đầu vào người người đối diện, cảm nhận từng hơi ấm khiến em an tâm, Hương òa lên khóc nức nở, em sợ mất đi người này, mất đi hơi ấm ấy..
Đôi tay mảnh khảnh kia chợt run rẩy đặt lên trên đầu Hương..
"Hương.. cô xin lỗi.. cô xin lỗi.."
Người ấy chỉ biết lặp lại từng lời xin lỗi, đáy lòng Hương chua xót, nhưng em vẫn không nhịn được chất vấn: "Tại sao? Tại sao cô lại làm vậy chứ? Cô vẫn biết con luôn mơ ước có một người mẹ mà? Vậy mà.."
"Cô.." người phụ nữ mím môi, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, yếu ớt nói: "Cô không thể có con, cô cũng mơ ước có được một đứa con, chính là cô.. con từng nói muốn cô làm mẹ của con, cô vui lắm, nhưng lại không muốn chia sẻ con.. Cô xin lỗi, cô không xứng làm mẹ của con.. Cô.."
Cả người Hương bỗng cứng lại, cô ấy chính là..
Hương ngồi dậy, bên môi lại nở một nụ cười, em nhẹ nhàng nói, từng chữ từng chữ rõ ràng: "Cảm ơn cô từ trước tới nay luôn yêu thương con, con không hận cô, chính là.. cô.. vẫn muốn làm mẹ của con chứ?"
Cảm giác rõ ràng người kia thân mình cứng ngắc, Hương vẫn cố gắng trưng ra một nụ cười, chỉ là đáp án lại vẫn như bao lần trước: "Cô không xứng làm mẹ của con, mẹ của con vẫn còn bên ngoài, con.."
"Đủ rồi.." một tiếng nói vang lên cùng tiếng mở cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cô cháu, mẹ Hương bước vào, bên môi vẫn vương một nụ cười buồn: "Cho dù em có làm bất cứ chuyện gì thì hiện tại cũng đều không quan trọng nữa. Em là người chăm sóc, yêu thương con bé từ nhỏ, đối với nó em mới chính là mẹ của con bé, nhận đi, một tiếng mẹ này con bé gọi không sai đâu."
Trong phòng bệnh lại vang lên tiếng khóc nức nở, không phải Hương khóc, người phụ nữ trưởng thành hiện tại lại khóc như một đứa trẻ. Có lẽ đang khóc hết những tích tụ trong lòng bấy lâu nay, tiếng khóc nặng nề nhưng cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều..
Sau khi cô Liên nghỉ ngơi, Hương và mẹ của mình liền bước ra ngoài, Hương bước đến nắm tay mẹ, chỉ ngập ngừng nói một câu: "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ.." Cả hai mẹ con liền cùng đi lên sân thượng.
Hai mẹ con cùng đi lên sân thượng của bệnh viện, khác với không khí toàn mùi thuốc sát trùng bên trong, đứng trên sân thượng, từng làn gió thoang thoảng qua cuốn đi tâm trạng nặng nề của hai người. Hương vẫn một mực không nói, mẹ Hương cũng trầm mặc, lúc sau mới lên tiếng: "Hương, nếu không muốn thì không cần miễn cưỡng bản thân đâu. Bỏ con là mẹ, không quan tâm con cũng là mẹ, mẹ.. xin lỗi."
Hương giật mình, ngước mắt nhìn người phụ nữ trước mắt, em nói: "Mẹ.. mẹ không cần con sao?"
Đôi mắt người kia khẽ động: "Không phải mẹ không cần con. Mẹ.."
Khi tôi thất bại, họ sẽ ở bên cạnh động viên tôi. Họ không an ủi, cũng sẽ không dạy tôi đổ lỗi cho hoàn cảnh, cũng sẽ không nói: "Lần này không phải lỗi do con..". Họ sẽ chỉ ra từng lỗi sai của tôi nhưng không bao giờ cười nhạo nó. Họ sẽ càng không đỡ tôi dậy, chỉ im lặng dang rộng vòng tay, âm thầm chờ tôi bước đến..