Nếu Có Thơ Mà Không Có Em Nếu có thơ mà không có em Làm sao mỗi tối ngước nhìn đêm Hồn thu lãng đãng về xa vợi Trăn trở, u hoài, hóa cánh chim! Lờ lững khung mờ chậm chậm bay Dõi đôi tha thiết kiếm tìm ai Để rồi lặng lẽ trong vô vọng Mượn bút nhỏ lòng, trải áng say Chắc sẽ không còn chuỗi nhớ thương Cho dài thao thức ngắm mưa tuôn Tâm tư trĩu nặng niềm vương vấn Tất cả là đây, một nỗi buồn.. Nếu có thơ mà không có em Đâu còn lai láng ở con tim Ngân nga điệp khúc ngàn xao xuyến Êm ả dòng sông, một chiếc thuyền! Cuộc đời sẽ đẹp biết bao nhiêu Bởi sẵn nơi đây trải thật nhiều Xanh biếc, vàng tươi, cùng đỏ thắm Hòa chung giấy mực thả phiêu diêu Chân bước nhẹ nhàng qua nẻo xa Dạt dào, thắm thiết những lời ca Phôi phai mỏi mệt đường thăm thẳm Mỗi độ hoàng hôn sụp nắng tà.. Em là trăng sáng tỏa vào thơ Một khối long lanh đẩy mịt mờ Lại cũng là mây giăng phủ ám Khiến màn sương lạnh quấn sầu lơ Nhưng thà có được bóng hình em Để kẻ hồn thơ biết chỗ tìm Vạn khúc nhạc tình đau khổ hận.. Và muôn tiếng sáo nhẹ ru êm!.. 19/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Lòng Thi Sĩ Có phải giờ đây đã mỏi rồi Nên dòng nước bạc muốn ngừng trôi Lững lờ, lặng lẽ như buồn bã Chầm chậm đong đưa dưới bóng trời! Để cho bảng lảng với bâng khuâng Nhẹ đẩy hồn thu lảo đảo dần Lư lắc, vật vờ ôm sẫm tối Nghẹn phù vân thế, rẽ ly tan? Vậy cớ làm sao mộng hãy còn Trái hồng lai láng vẫn từng cơn Tâm tư luôn đó, niềm trăn trở Mà ánh đèn soi mãi chập chờn Khiến người thao thức dưới canh thâu Đốt sắc vàng rơi nhớ thuở nào Dõi mắt quanh vườn mong kiếm lá Ngước nhìn đây đó chẳng còn bao Lác đác chỉ nầy chút tả tơi Từ mùa thu trước cánh trùng khơi Quay về lảy rụng nằm bên gốc Đánh dấu thời gian khoảnh khắc đời Ta hãy còn đây nỗi vấn vương Một thời xa cũ bước ngàn phương Biết bao kỷ niệm đầy yêu dấu Da diết tâm hồn vạn luyến thương Tất cả đọng vào trong quả tim Hoàng hôn rũ cánh một loài chim Cố tay bươi móc hồn di ảnh Ngắm nghía ngày xưa.. lại khó tìm! 20/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Bóng Ma Nhị Tỳ Hôm qua mặt báo loan tin Có người chém chết kẻ xình xập ca Giật mình chợt kịp nghĩ ra Thì do căng thẳng quá mà.. Đứt dây! Để nay một kẻ tù đày Một lô đất ẫm vùi thây dại khờ Bên con và vợ khổ đờ Bên cha cùng mẹ vật vờ trách, thương Hai bên chung giống chữ buồn Ngày qua ngày lại nghe chuông vọng chiều Êm đềm, hạnh phúc bao nhiêu Giờ đau với nhớ bấy hiu hiu sầu! Chỉ vì không thể chịu lâu Âm thanh xé nát cả bầu lặng yên Chỉ vì xem nhẹ xóm giềng Biết mình nào biết gây phiền đồng lân Cứ vui thiệt đã cóc cần Nhức tai, điếc óc ở gần xung quanh Chỉ muốn sao, vượt đỉnh tầng Ngất ngây thưởng thức lâng lâng được rồi Mặc cho bức bối bao người Chẳng màng lý lẽ ở đời đúng sai Không gian xem của ta đây Tung hoành thả cửa, đố ai làm gì Nay khu vắng vẻ Nhị Tỳ Gánh thêm cái bóng lầm lì ngồi kia Cứ từng mỗi tối canh khuya Hận nông nổi dại.. Đầm đìa trũng đen.. 18/8/2019 Nguyễn Thành Sáng
Mong Em Tha Lỗi Cho Tôi Không biết giờ nầy em ở đâu Buồn vui, sướng khổ ra làm sao Mạnh lành hạnh phúc bên mái ấm Trút sạch trong tim dĩ vãng sầu? Đăng đẳng thời gian thắm thoát trôi Thuyền tình thuở ấy đã xa xôi Chính đây là kẻ cầm tay lái Đành đoạn rời đi chẳng một lời Vì sao lại phụ tấm lòng em Ngả rẽ đôi đường, bỏ mối duyên Khi khắp dòng sông con nước chảy Lững lờ đây đó vẫn xuôi êm Chưa có lúc nào giọt đắng cay Rớt vào chén mật giữa bàn tay Và em luôn mãi hồn trong sáng Ửng ánh trăng vàng đẩy áng mây! Vậy mà lý tưởng nặng đầy vơi Đặt quá tầm cao, để phải rồi Vội xé khăn hồng em gói mộng Đứt lìa hai mảnh, rã đôi nơi.. Em ơi! Day dứt biết bao nhiêu Đeo đẳng theo tôi những sớm chiều Nỗi nhớ, niềm thương cùng hối hận Giày vò, kéo níu, lắm liêu xiêu Xin hãy thứ tha một lỗi lầm Cánh ngàn sớm giũ vụt xa xăm Phụ tình bóng mát, vườn thơ thắm Chuỗi nắng hanh hao đậu dưới tàn!.. 21/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Đàn Lay Nỗi Nhớ Chân chậm bước, dưới vầng trăng sáng Chợt từ xa lai láng cung đàn Âm sầu vọng tiếng thở than Chạnh lòng lữ khách trào dâng nỗi niềm! Thương quạnh quẽ bên thềm nhung nhớ Chuỗi thời gian trăn trở, vấn vương Canh khuya đọng giọt sương buồn Đìu hiu gió thổi, bên đường nhẹ rơi Cánh chim trắng khung trời biền biệt Có hay chăng da diết nơi nầy Luyến lưu, khắc khoải tháng ngày Màu thu ảm đạm, u hoài héo hon.. Tôi đứng giữa hoàng hôn nhạt nắng Biết bao lần trầm lắng tâm tư Thả hồn dĩ vãng thời thơ Dòng sông êm ả, lững lờ thuyền rong! Thuở ươm mộng, bềnh bồng theo gió Nẻo phong trần đây đó bôn ba Tấc lòng dào dạt, thiết tha Vườn hoa, bến nước đậm đà luyến lưu Rồi bỗng chốc mịt mù giăng phủ Dãy mênh mông bão tố tràn về Vó câu lạc nẻo sơn khê Lao đao, khốn đốn, lê thê miệt mài Đã đánh mất tuổi đời xanh thắm Để tặng tình sâu nặng năm xưa Thôi thì lặng lẽ bốn mùa Còn đây kỷ niệm, gió lùa nhớ thương! 22/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Nỗi Niềm Day Dứt Ở chốn ấy cứ hờn em nhé! Hãy hận nhiều một kẻ vô tâm Đoạn đành phủ lấp thời gian In hằn kỷ niệm muôn phần dấu yêu! Mới một sớm rồi chiều tắt nắng Để ai kia hụt hẫng nỗi niềm Luyến lưu hình bóng duyên thuyền Trên dòng êm ả về miền vấn vương Cho lặng lẽ sương buồn nhỏ giọt Dưới màn đêm chua xót ngậm ngùi Trăng vàng khuất nẻo xa xôi Khiến hoa lá rũ, rụng rơi ánh sầu Ngày mấy lượt nhuốm màu ảm đạm Vọng không gian chỉ xám lững lờ Héo hồn tận đỉnh chơ vơ Bốn bề lồng lộng, vật vờ sắc thu!.. Tôi là khách viễn du rải mộng Thuở năm nào trên sóng đong đưa Bây giờ nhớ lại ngày xưa Trách mình cánh bướm giỡn đùa đó đây Com bướm bạc lượn bay vườn thắm Đậu nhánh cành, say đắm bên hoa Chỉ trong thoáng chốc rời xa Đậu trên đóa lạ, mặn mà tiếp theo Nay đứng giữa đìu hiu quạnh quẽ Một cái gì cào xé buồng tim Gieo chi khúc nhạc êm đềm Để rồi khoảnh khắc lặng im tiếng đàn! 23/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Những Món Nợ Chưa Trả Có một sớm từ phương trời xa lạ Gót phong trần theo gió chuyển về đây Tuổi còn xanh, nhựa sống ngập tràn đầy Ít tư lự, say bay đời phiêu lãng! Cũng từng quen với dầm mưa dãi nắng Lại dạt dào, trầm lắng nỗi yêu thương Thích nghe đàn réo rắt vọng ngàn phương Mê ngắm cảnh trên đường đi xuôi ngược.. Người lữ khách mười mấy năm về trước Đã bao lần ghé bước đến ven sông Hồn mênh mang theo sóng vỗ bập bồng Nhìn dòng chảy, cõi lòng muôn xúc cảm Một ngày kia, khung trời giăng phủ xám Ánh nắng hồng khuất dạng nẻo mù khơi Cánh hải hồ sớm giạt tận xa xôi Bầu u ám, ngậm ngùi bao tức tưởi!.. Chiều hôm nay nơi đây niềm nhức nhói Của một người rẽ lối thuở ngày xưa Nhớ cầu tre, bến nước, chuyến đò đưa Nhớ hoa thắm giữa mùa đang hé nở Kẻ năm ấy thấy mình mang nặng nợ Để thời gian trăn trở mãi con tim Nợ nhớ nhung da diết ở trong em Chân lặn lội đi tìm thăm anh đó.. Nợ những lần ghé nhà nơi xóm nhỏ Chén cơm đầy, rạng rỡ sắc đan thanh Lúc giã từ để lại mảnh trăng tan Khiến ai phải lệ tràn nơi khoé mắt!.. 24/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Bên Khung Cửa Tôi cũng muốn thời gian đừng trôi nữa Rồi quay về cái thuở của xa xăm Để từ nay không còn phải bâng khuâng Bên khung cửa bao lần ôm nỗi nhớ! Sắp tới giờ rồi, lẹ mau đi nhỏ Sao hãy còn đứng đó đợi chờ ai? Ạ! Hay là chưa có ở bàn tay Mấy đồng bạc cho say hồn bánh mứt Có những lúc nhìn kia ngồi cắn bút Một cái gì lúc nhúc ở trong tim Nghe thấy lòng lo lắng quá cho em Sợ hai điểm, im lìm thôi không giỡn Nhớ lần ấy gặp tôi, mừng hí hởn Anh Sáng ơi! Sướng lớn rồi đó nha Chiều hôm nay có ghe hát ghé qua Lên làng mình dựng che lều rộng lắm! Buổi nghỉ học kiếm rau về ngâm giấm Bước qua cầu em nắm lấy tay tôi Lời ngọt ngào thắm thiết tụ vành môi Hãy chầm chậm, kẻo rơi đau anh nhé.. Tất cả đã qua rồi trong lặng lẽ Nay không còn sợ té với sợ đau Hết mừng vui tìm gặp kể cho nhau Chỉ còn đây dạt dào bao vương vấn Bên kia rào em đang ngồi sưởi nắng Tôi bên nầy trĩu nặng nỗi niềm xưa Suối tóc mây lất phất ngọn gió lùa Bao sóng gợn, bao thẫn thờ kẻ nhớ!.. 25/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Em Cứ Buồn Rồi Quên Tôi Đi Em cứ buồn, buồn thật là nhiều đi Cho phút cuối ảnh thề còn lảng vảng Để mai kia khung trời tan nhạt nắng Chuỗi héo tàn, trầm lắng, nhẹ nhàng rơi! Bởi vì ta khoảnh khắc một canh đời Duyên thơ thắm đầy vơi ngàn cảm xúc Và cũng lắm ngập tràn bao nhói nhức Khiến thời gian từng phút nhẹ rời xa Mới hôm nào, sắc nét đóa huỳnh hoa Dưới hoàng hôn, ngọc ngà phơi diễm lệ Một cái gì thanh tao hòa ngạo nghễ Khiến lữ hành bóng xế động lòng xem Rồi từ đó cứ mỗi độ về đêm Có một kẻ bên thềm giương ánh mắt Đến nơi ấy cho niềm mơ góp nhặt Men hương tình phảng phất đọng đâu đây!.. Hồn đôi mình xoè nắm chặt bàn tay Giữa lộng gió nhẹ bay vào vũ trụ Tấc lòng tôi luôn nâng niu cùng ấp ủ Mộng suối nguồn, biển cả, cõi thênh thang Mà hỡi ôi! Đàn trổi khúc tình tang Não nuột quá khiến trăng vàng rớt núi Đành âm thầm dưới khung trời thui thủi Khép buồng tim, rẽ lối vó buông cương Con ngựa tôi lặng lẽ nẻo màn sương Xa mất hẳn con đường chiều thu trước Có đôi lúc chạnh lòng người cất bước Nhớ bờ sông, bến nước, một con đò!.. 26/11/2016 Nguyễn Thành Sáng
Ngậm Ngùi Bên kia đôi bóng héo tàn Đang ngồi nghỉ mệt dưới hàng cây xanh Lão bà khoảng quá lục tuần Kề bên trai nhỏ độ gần mười hai! Vận may ở xấp cầm tay Nửa ngơi, nửa đợi chờ ai mua dùm Trên cao nắng vẫn lạnh lùng Phả bao oi bức phủ trùm hanh hao Mắt chiều đọng nét u sầu Hừng đông ánh sáng nhuốm màu âm u Tiết trời chẳng phải mùa thu Mà sao như thể mịt mù lối đi Biết bao bằng phẳng đường về Còn đây ghềnh gập, kéo lê kiếp đời Mỏi mòn nào được thảnh thơi Mãi bôn ba kiếm chút lời mua cơm! Trẻ thơ cây hãy còn non Bạc phần tơi tả theo cơn gió lùa Ba chân, bốn cẳng khi vừa Đến giờ xổ số mà chưa hết nầy.. Cà phê ở quán bên đây Trầm ngâm lặng lẽ, nhìn hai cháu bà Cái gì như thể xót xa Nhẹ loang vào quả để mà trở trăn Thương cho cái trái đeo cành Mà cành khô héo, thôi đành rụng non Thương cho cái tuổi hoàng hôn Mà hoàng hôn lại.. nặng cơn mưa dầm!.. 27/11/2016 Nguyễn Thành Sáng