TỰA ĐỀ: Những câu nói trong truyện ngôn tình. Nguồn: Sưu tầm. * * * Bấm để xem - Anh tên Dịch Liên Khải, cho em kẹo này, - Em còn nhớ hoàn cảnh đầu tiên chúng ta gặp nhau là khi nào không? Tên của em phiêu bạt theo làn gió Tưa như chuyện quá khứ không thể giấu hết được Tình yêu chẳng qua là một màn thắng thua Vô tình với cả thiên hạ chỉ vì em Dáng hình của em hóa thành giao ước Tựa tiếng chuông lạc đà câm lặng Đến cuối cùng vẫn trói buộc tim anh Chuyện kiếp trước đời này cuồn cuộn không ngừng Anh giữ em lại, khóa chặt trái tim anh Lại không thể ở mãi trong giấc mơ Một đời bất định, chân trời không có em Anh buông bỏ em, từ bỏ tình yêu Lại không thể ra quyết định Kiếp sau lại nữa tỉnh trong kiếp phù du * * *Không thể lấp đầy sự trống trải trong khi duyên đã hết Không thể đến được nơi cô độc của em Yêu hận không ngừng trỗi dậy Không thể nắm được vận mệnh. (Níu giữ em khóa cả trái tim - Tôn Bá Luân, ost nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ) * * * Một giọt lệ "sống" Hai khoãng lệ "già" Ba phần lệ "khổ" Bốn cốc lệ "hối tiếc" Năm tấc lệ "tương tư" Sáu chén lệ "bệnh tật" Bảy thước lệ "biệt ly" Đến ngày thứ 13, cuối cùng ta cũng biết được vị thứ tám vốn là giọt lệ "đau lòng" của Mạnh Bà. Hương Bỉ Ngạn say lòng đãng khách Sắc bỉ ngạn nhuộm thắm tà linh Lá kia đợi mãi hoa đâu thấy Lá buồn ủ rủ sắc hoa khoe Nại Hà kiều chân bước lòng vương vấn Canh Mạnh Bà gột rửa nỗi đơn côi Người ra đi không hẹn ngày trở lại Kiếp trần ai gửi lại cùng hoa Bao khổ ải qua Nại Hà tan biến Để một mai hóa kiếp luôn hồi. (Mạnh Bà truyền kì) Lừa nàng cũng là chàng Yêu nàng cũng là chàng Đều vì chàng mà nàng mất tất cả Người hỏi Mạnh bà có "có đáng không hả" Mạnh Bà cười tan biến: "Rất đáng" Có phải vì nàng tự đa tình Hay đến phút cuối chàng mới thấu là yêu nàng Hoa sẽ không vì người lạnh nhạt mà sang năm không nở nữa Nhưng người có thể vì sự bỏ lỡ của người mà chớp mắt đã thành người dưng Nhân sinh rắc rối Có khi lỡ hẹn một giờ, lần sau muốn gặp phải chờ nghìn năm Tiếc rằng tình Mạnh Bà như đóa Bỉ Ngạn Hoa nở nghìn năm, hoa tàn nghìn năm Lá hoa vĩnh viễn không thấy.. "Ta cười hỏi Phật Tổ:" Độ trăm ngàn vạn chúng sinh vì cớ gì độ ta không độ nàng " Nếu Phật Tổ đã không độ nàng, vậy thì ta sẽ biến thành ma quỷ để bảo vệ cho nàng". (Độ ta không độ nàng) * * * Một là đừng gặp gỡ để khỏi quyến luyến nhau Hai là đừng quen biết để khỏi tương tư nhiều Ba là đừng bầu bạn đỡ vương dây nợ Bốn là đừng tiếc nhớ khỏi hoài niệm đêm thâu Năm là đừng yêu nhau khỏi lỡ mai đoạn tuyệt Sáu là đừng chạm mặt để khỏi phải tương phùng Bảy là đừng hiểu lầm để khỏi sinh chia rẽ Tám là đừng thề hứa để khỏi phải dùng dằng Chín là đừng cậy trông để khỏi phải thành phụ thuộc Mười là đừng tái ước để khỏi phải bên nhau nhưng vừa gặp cũng như không chỉ muốn cùng người quyết tuyệt âm dương cách trở khỏi nặng lòng. (Bộ Bộ Kinh Tâm)
Bi Thương Ngược Thành Dòng Sông Bấm để xem - Tề Minh tớ làm gì để cậu tin tớ? - Dịch Dao giết Cố Sâm Tương, còn muốn nhảy sông - đừng gây chuyện nữa mau lên đi, giả vờ gì chứ bắt nạt Tiểu Mễ còn giết Cố Sâm Tương mau lôi cậu ta lên. - Tôi không giết người các cậu im hết cho tôi - Dịch Dao lên đây đi nước lạnh lắm, - Tin nhắn là cậu gửi hung thủ là cậu chứ ai - Không phải là cậu ấy, tin nhắn là do tôi gửi - Cố Sâm Tây cậu điên rồi hả người chết là chị cậu. - Chính là cậu Dịch Dao cậu đã giết Cố Sâm Tương - Các người im hết đi tôi không giết người, tôi không giết người, nếu các người nói tôi giết người vậy hôm nay các cậu sẽ biết giết người là mùi vị gì. Các người đều không thừa nhận chuyện bản thân ác độc đến bao nhiêu, tương lai nói rằng sao tôi lại không nhớ, sao tôi lại không nhớ mình bị tạt mực đỏ vào cô ấy, chỉ là đùa thôi à? , còn cậu sẽ nói tôi chưa từng đổ thức ăn thừa lên thức ăn của cô ấy, còn các cậu nữa chưa từng dội nước lạnh, lột đồ của cô ấy. Ngày tháng sau này của các cậu sẽ bình bình thản thản không chút áy náy, các cậu nhìn lại cách sống của mình cảm thấy bản thân chưa làm hại ai cả, thật nực cười thật sự quá nực cười. Nếu như tôi mãi mãi không quên được các cậu đã từng ức hiếp tôi thế nào, mùi vị nhét bút lông vào miệng là mùi vị gì, mùi vị bị bật lửa đốt tóc ra sao. Bị từng người các cậu gọi là hung thủ giết người như thế nào. Nếu tôi mãi mãi không quên được các cậu đừng mong quên được. Các cậu chửi tôi bằng những lời lẽ khó nghe nhất, bịa ra những thứ hèn hạ nhất. Tim các người đóng băng rồi, vừa độc ác vừa ngu xuẩn, là kẻ nhát gan người khác làm gì cũng hù theo chỉ mong sao chết thêm một người bởi cuộc sống của các cậu thực sự rất vô vị vì các cậu thấy bản thân chưa chịu bất cứ hậu quả gì. Hung thủ giết chết Cố Sâm Tương, tôi không biết là ai nhưng hung thủ giết tôi các người biết là ai? Dịch Dao chạy một mạch nhảy xuống con sông trước chứng kiến của nhiều người, nước mắt bi thương chảy ngược thành dòng sông phải chăng đã mất biết bao bi thương lệ mới chảy thành dòng sông. Không một ai tin tưởng Dịch Dao ngay cả Tề Minh người cùng lớn lên từ bé cũng là mối tình đầu, chỉ có Cố Sâm Tây "Tây" trong mặt trời lặn hướng Tây, giám nhảy xuống sông cứu cô lên. Kết cục của nó không dừng lại tình bạn tình yêu thanh xuân mà là vấn đề bạo lực học đường. Nước mắt bi thương đã chảy thành dòng sông dòng sông chứa nước mắt bi thương phải chăng đã biết bao bi thương mới trở thành dòng sông.
Những câu nói ngược tâm Bấm để xem Họa Bì- Yêu bất hối * * * Chàng yêu nàng đến vạn năm, nhưng tim nàng lại thuộc về người phàm nguyện cả đời giam cầm trong động băng. Có một Phù Sinh yêu một tiểu hồ ly vạn năm thổi cho nàng nghe phù sinh tiểu khúc, nguyện dùng tinh lực ngàn năm cứu nàng nguyện cùng nàng giam cầm, cho đến cuối cùng nàng mới nhận ra cầm lấy chiếc tiêu thổi lên phù sinh tiểu khúc, cuối cùng nàng cũng được là chính nàng. * * * Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài - "Sơn Bá chàng muốn nói với thiếp rằng, chàng chưa từng rời xa thiếp, chàng chỉ đi trước thiếp rồi chờ thiếp đúng không? Lúc nào chàng cũng hiểu lòng hiểu tình cảm của thiếp (nàng cắn ngón tay dùng máu viết lên bia mộ). Xin trời đất làm chứng, hôm nay Chúc Anh Đài sẽ làm vợ của Lương Sơn Bá sau đó chúng tôi sẽ biến thành đôi uyên ương hồ điệp mãi mãi bên nhau, sẽ mãi mãi bay khắp nhân gian đời này kiếp này không chia lìa. Có sinh có tử mãi không phân li". * * * Kịch tình Hoa Tư Dẫn Thập Tam Nương Dung Tầm: Thay Cẩm Tước nhập cung, vì ta làm một chuyện cuối cùng từ nay về sau nàng sẽ được tự do Oanh Ca: Dung Tầm có phải ngài cảm thấy sát thủ đều là những kẻ không có trái tim? Làm sao mà không có trái tim chứ. Ta giao trái tim của mình đặt ở chỗ ngài. Oanh Ca: Được rồi Dung Tầm ngài đem trái tim của ta ném đi nơi nào rồi đã quãng đi nơi nào rồi? Oanh Ca: Ta muốn hỏi ngài một câu, nhiều năm như vậy ta ở trong lòng ngài được coi là cái gì. Dung Tầm: Nguyệt Nương, nàng vẫn luôn làm rất tốt là thanh đao tốt nhất của Dung Gia. (nhân gian mười hai tháng trăng tròn, cớ gì có số mười ba còn dư lại sao trời dày đặc như tấm màn phủ lên bầu trời. Nghe chim Hoàng Anh khóc chảy máu mắt cất lên tiếng ca đau thương- ost) Dung Viên: Là ai dạy nàng thành ra như vậy chân gãy cũng không kêu lên một tiếng, đau đớn thế nào cũng cố chịu đựng. Cẩm Tước khóc lên đi (tiếng khóc nức nở) được rồi có ta ở đây. Nàng có biết tình yêu Quân Vương là như thế nào không? Oanh Ca: Vũ lộ quân tát, trạch pha thương sinh (ân trạch ban khắp muôn dân) Dung Viên: Ta với họ không giống nhau (hắn hỏi yêu hận của quân vương về đâu con đường của hắn tương tư đã thấu tận xương- ost) Tiếng đao kiếm giết người vang lên Dung Viên: Nàng cướp đao nhanh như vậy để làm gì vào những lúc thế này chỉ cần núp phía sau ta là được rồi. (trông thấy hắn buông tay tới hoàng tuyền- ost) Oanh Ca: Độc móng vuốt con báo kia có độc (mười đầu ngón tay nhuộm máu cuối cùng lại trông thấy quan tài phủi bụi cười ôm lấy bộ xương khô của hắn) Oanh Ca: Chúng ta cuối cùng cũng có thể ở chung một chỗ rồi cuối cùng cũng có thể ở cạnh chàng rồi Dung Viên Dung Tầm: Ta là ai? Oanh Ca: Bọn họ nói chàng chết ta không tin nếu chàng chết ta phải làm sao chứ Quân Phất: Nàng ta như vậy phân nữa là điên rồi Dung Tầm: Cho dù là điên cuối cùng chung quy cuối cùng là ta có được nàng. Hồi ức Dung Viên: Linh Luy đầu tử an hồng đậu (súc xắc gắn đậu tương tư) nàng đưa ta con súc xắc này làm gì? Oanh Ca: Chàng không biết sao? Dung Viên: Ta không biết Oanh Ca: Không biết thật à Dung Viên: Chưa từng có ai dùng giọng điệu này nói chuyện với với ta, nàng đợi ta khỏe lại rồi.. Oanh Ca: Đợi chàng khỏe lại thì như thế nào? Ta đợi chàng khỏe nhanh lên một chút. Linh luy đầu tử an hồng đậu (súc xắc gắn đậu tương tư) (tương tư thấu tận xương tủy quân có biết hay không- ost) Oanh Ca: Ta đã nói rồi nếu chàng chết ta sẽ chết cùng chàng.
Đại Ngư Hải Đường Bấm để xem Có một loài cá, mãi mãi cũng không giam cầm được vì nó thuộc về bầu trời. Biển Bắc có cá Tên gọi cá Côn Thân Côn lớn Không biết dài mấy ngàn dặm. Chúng tôi là ai? Chúng tôi đến từ đâu? Phải đi đến đâu? Chẳng có ai quan tâm điều này cả, người ta mỗi ngày đi làm mỗi ngày vui chơi than phiền mua đồ đạc, ăn cơm, đi ngủ.. Một trăm năm đã qua rồi tôi cũng đã 117 tuổi rồi mỗi lần tôi kể cho người ta nghe rằng tất cả cuộc sống của nhân loại đều là những con cá dưới đáy đại dương, sinh mệnh của chúng ta giống như việc vượt biển lớn vậy. Chẳng có ai tin tôi nói tôi hồ đồ nhưng mỗi lần trong giấc mơ của tôi, tôi thấy rõ ràng một đàn cá lớn từ trên trời rơi xuống nghe thấy tiếng tụi nó gọi nhau, những âm thanh đẹp đẽ ấy đã đánh thức hồi ức của tôi, 4 tỷ 500 triệu năm về trước trên Trái Đất chỉ có một đại dương rộng lớn với một đàn cá cổ xưa. Đàn cá lớn này chính là linh hồn của loài người, trên thực tế từ khi được sinh ra họ chưa từng quên. Tôi là Xuân đến từ thế giớ dưới lòng đại dương, bầu trời ấy của bọn tôi nối liền với thế giới loài người. Linh hồn của con người trôi nổi rất lâu trong nhân gian cuối cùng đi đến nơi chân trời của thế giới đáy biển. Chúng tôi cai quản linh hồn của vạn vật trên thế giới chúng tôi không phải là người cũng không phải là thần, chúng tôi là những "Người khác". ( "Vì cá heo đỏ Côn bỏ lại em gái chìm xuống đại dương, Vì Côn Xuân đánh đổi linh hồn cho sứ giả địa ngục, vì Thu ông nội chết, vì Côn Xuân đẩy gia tộc chìm trong biển nước cũng vì Xuân, Thu chết. Vì hai chữ" tình yêu ", Xuân Côn Thu hy sinh cho nhau nhưng cuối cùng sự hy sinh cao cả của Thu đối với Xuân gọi là gì")
Độc Cô Thiên Hạ Bấm để xem "A Hộ thứ chúng ta yêu nhất không phải đối phương.. mà là quyền lực. Hoàng Đế như vậy giữ lại cũng để làm gì? Vì Độc Cô Thiên Hạ chết vài người cũng sá gì chứ. Độc Cô Bàn Nhược ta bất luận gả cho ai cũng khiến cho kẻ đó thành Vương, còn Vũ Văn Hộ chàng không có ta vĩnh viễn làm thần. Ta yêu Vũ Văn Hộ nhưng so với Độc Cô gia ta chàng không quan trọng đến thế so với Độc Cô Thiên Hạ này lại càng không quan trọng. Độc Cô Bàn Nhược ta cái gì cũng tốt, chỉ có điều thích bao che khuyết điểm của người nhà. Nếu chàng giám động vào một sợi lông của người nhà ta, ta nhất định sẽ khiến chàng hối hận cả đời. Vũ Văn Hộ quả thật ngươi có sức hấp dẫn nhưng chưa khiến Độc Cô Bàn Nhược ta phải thần hồn điên đảo đâu. Nếu có một ngày ở giữa ranh giới sự sống và cái chết ta sẽ chọn được chết bên người ta yêu. Đáng tiếc là hiện tại ta vẫn sống, chừng nào còn sống ta sẽ sống vì Độc Cô gia ta sống vì Độc Cô Thiên Hạ ta. Vũ Văn Hộ sao nào, chàng nghĩ ta sẽ không gả cho chàng thì trong lòng không có chàng sao? Ta chỉ có thể nói hai chúng ta tình sâu duyên mỏng. Trên đời này tất cả những cặp nam nữ đều sẽ vì yêu mà bên nhau. Còn những cặp chia xa kia không có nghĩa là không yêu chỉ là.. không thể sống dựa vào nhau mà thôi. Thứ mà Độc Cô Bàn Nhược ta muốn làm xưa nay chưa từng thất bại. Ta muốn chàng an tĩnh ngồi xem xem ta từng bước từng bước đưa chàng lên ngôi vị Cữu Chí Tôn như thế nào. Vũ khí lợi hại nhất của nữ nhân chính là sự không đành lòng của nam nhân. Ta phải đấu với Vũ Văn Hộ một trận cuối cùng này và ta cũng muốn trước khi chết được lần cuối tới gặp người ta yêu nhất." "A Hộ dáng vẻ Độc Cô Thiên Hạ của ta có đẹp không?" "Đẹp, Độc Cô Bàn Nhược nàng trong lòng ta mãi mãi là Độc Cô Thiên Hạ."
Lạc Chỉ yêu Trịnh Hoài Nam không ai hay biết. Bấm để xem - Tôi không tin rằng có người sẽ không có tăm hơi gì mà sống thành một ánh quang. Kẻ đứng trong bóng tối thì phải hét thật to, để người mình yêu nhìn thấy tọa độ của mình. * * * - Ngại quá mặt mũi của cậu có chút khác nhau. * * * Có lẽ cậu không còn nhớ nỗi nữa. - Cậu suy lên nghĩ xuống giống như cậu giữ nhà cho cậu ta, không phải vì muốn tiếp cận Trịnh Hoài Nam hay sao? * * * - Vốn dĩ tôi đã có một phần tình cảm tốt nhất trước giờ, tôi sẽ không từ bỏ đâu. * * * - Lạc Chỉ thật ra cậu đã nói rất nhiều với tôi trước đây, đều là giả hết đúng không. - Trịnh Hoài Nam cậu chính là tên khốn. * * * - Cậu xem chúng tôi là cái gì? Xem Lạc Chỉ là cái gì? Nói đi chứ. * * * - Tôi sợ tôi vui uổng phí, tôi sợ người cậu thích chỉ là tôi trong quá khứ, còn tôi thực tại không giống như người cậu tưởng tượng. * * * - Xin lỗi tôi không phải loại người hết sẹo thì sẽ quên được nỗi đau. Lạc Chỉ yêu Trịnh Hoài Nam không ai hay biết - Thầm yêu Quất Sinh Hoài Nam.
Hồng Đậu tương tư Bấm để xem Từng giọt tương tư vô tận, huyết lệ hóa thành hồng đậu. Cây liễu chẳng mở ra mùa xuân, xuân hoa họa đầy lần. Hoàng hôn mưa trút, mảnh cửa lay động trong gió mưa chẳng yên. Buồn mới cùng buồn cũ, không cách nào quyên. Chẳng nuốt trôi hạt lúa vàng, nghẹn lại nơi cổ họng. Chẳng thể trông thấy hình dáng hao gầy trong lăng hoa kính. Không mở được đôi chân mày, càng chống cự càng lộ rõ. Cũng tựa như chẳng thể giấu được núi xanh mơ hồ. Nước biển thong dong chảy không ngừng. Nước biển thong dong chảy không ngừng. Hồng đậu khúc - Đồng Lệ * * * Tơ hồng đoạn tuyệt tình duyên, tương tư ơi là tương tư, Tú Tài ơi là tú tài vì công danh hay há vì một chữ sợ làm gãy mất tình duyên khắc cốt ghi tâm. Theo truyền thuyết Trung Hoa hạt hồng đậu là tín vật tương tư, nó chứa đựng cả một câu truyện mà không ai kìm được nước mắt khi đọc nó. Hồng Đậu Nam Quốc truyện
Chúng ta của sau này Bấm để xem Sau này: Sau này của chúng ta cái gì cũng có, chỉ là không có chúng ta. * * * Sau này, khi cuối cùng anh cũng học được cách yêu thương. Đáng tiếc, em đã biến mất giữa biển người mênh mông! Sau này, trong màn nước mắt anh cuối cùng cũng hiểu được, có những người, khi đã bỏ lỡ sẽ mãi chẳng bao giờ gặp lại nữa. Sau này - Lưu Nhược Anh
A Mạch Tòng Quân Bấm để xem "Được chàng cứu giúp, trả chàng tuấn mã, ân nghĩa như nước, báo đáp hậu hĩ." * * * "Chỉ mong kiếp sau, người không còn là Trần Ngọc Thanh, ta không còn là Mạch Huê nữa." * * * "Nàng muốn sông pha trận nào, ta sẽ xông pha thay nàng; nàng muốn tấn công thành trì nào, ta cũng thay nàng đoạt thành trì đó." A Mạch tòng quân là cuốn tiểu thuyết của nhà và văn Tiên Chanh. Cuốn tiểu thuyết xoay quanh cuộc đời tòng quân của Mạch Huê cho đến khi nàng trở thành nữ tướng nắm được binh quyền trong tay, và tình cảm giữa ba người nam nhân. Câu truyện kết thúc A Mạch không thuộc về ai cả. A Mạch tự mình cưỡi ngựa đi tìm người.
Cô Thành Bế Bấm để xem Đem lòng yêu thầm người quân tử, cởi bỏ gấm vóc lụa là. Trong thành bốn hướng mười dặm soi sáng bởi đào hoa. Gió xuân như giấc mộng khẽ khàng, ký ức của cát bay đi. Cung thành nguy nga, mở ra lầu son, rời bỏ phồn hoa. Mượn rượi nói thay lời từ biệt. Ngoài thành bốn hướng giang sơn ngàn dặm tựa như tranh. Nữa đời xa cách, một đời tri kỷ. Bầu bạn bên ngoài chốn lầu son, xuân khai hoa, thu nảy lộc, đông đến thu đi. Nữa đời bầu bạn cùng người trong tòa thành cô đơn. Kiếp sau nguyện không làm chim trong lồng, mà bay lượn cùng liễu khóc cùng hoa. Ca hát nhảy múa, rượu tràn ly nắm chặt tay nhau về nhà. Kiếp sau nguyện làm đôi phi yến, bao bọc người dưới đôi cánh của ta, gió thổi mang âm thanh xào xạc. Tỉnh mộng chỉ còn bình phong gấm vóc, phận phù du oán hận mãi không vui. Song Phi Yến - ost Cô Thành Bế - Thôi Tử Cách. Lòng quân tử trăng hoa, chỉ thương hoàng hậu Tào Bân yêu phải quân tử này .