Phía bên Angel Clark và Albert Johnson đang đi, hướng tới một khu đất trụi lủi, không cây cỏ, chỉ là một ô đất lớn có hình hơi tròn và khá rộng. Nhưng những gì họ nhìn thấy là một bãi tha ma những xác chết đang nằm rải rác xung quanh.
Gương mặt Albert xanh hẳn đi và cảm thấy rợn sóng lưng. Chưa bao giờ cậu lại cảm thấy sợ hãi như lúc này. Những lúc cậu còn nhỏ thì cũng chỉ sợ phải tắt đèn để đi ngủ, chẳng có một con quái vật nào có thể làm hại cậu được, nhưng giờ đây thứ quái vật hữu hình đang ở trước mắt cậu, nó trở thành một bức tranh tàn khốc như đang trêu ghẹo một cậu bé mít ướt, dễ xúc động.
Angel không thấy động tĩnh từ người đang đứng trước mình, cứ như bất động thành một tượng đá. Đúng thật, là Albert còn non tay nghề. Dù cho là Angel cũng đã từng gặp những chuyện như thế này và đã quen nó, nhưng đây là chuyện kinh khủng nhất mà anh gặp.
Xung quanh ụ đất trống có khoảng mười lăm cái xác bị cắn xé nằm sấp, nằm ngửa. Có già, có trẻ, ngay cả nữ và nam cũng đều có tất. Những con người tội nghiệp bị chó dại tấn công khi đang đi trên núi và bị tha đến đây. Trông họ thật khốn khổ. Cơ thể bị cắn xé dã man, một đống thịt nhão đang bám đầy bùn đất, đó là những gì có thể biết được.
Chân của Albert run rẩy đến không thể cử động, nhưng rồi một thứ gì đó gõ vào hông cậu - bán súng của Angel.
"Đi thôi nào." Anh ta nói.
Albert cảm thấy mình như một tù nhân Do Thái đang bị áp giải đi bởi một gã Đức quốc xã hơn là một cảnh sát. Cậu cố cử động chân bắt đầu di chuyển tới cái xác gần nhất. Ngay khi đến nơi, Albert có cảm giác găng tay đang dính và tay cậu, nó ướt nhẹp bởi mồ hôi lạnh. Còn hơn thế nữa, nhịp tim của cậu đang đập nhanh và lớn tới nỗi Angel cũng có thể nghe thấy.
Nhưng khi nhìn vào xác người đàn ông, khá cao to và cơ bắp lực lưỡng, mặc một cái áo bằng vải mịn và quần thì màu xanh biển. Nhưng gương mặt đó khiến Albert nhớ ra một chuyện.. rất quan trọng trong công việc điều tra lần này theo như cậu nghĩ sau khi nhớ ra.
Albert nói vẻ ngạc nhiên, "Đây là.. David Lopez. Một trong những người được báo là mất tích trong đêm hôm trước."
Angel quay lại, thốt lên đầy ngạc nhiên không kém gì Albert khi nghe cậu nói, "Cái gì?"
Albert nhớ lại thông tin rồi trình ra một mạch, "David Lopez, bốn mươi tuổi, được báo là mất tích bởi gia đình sáng nay. Đêm hôm trước, ông ta đi sinh nhật cùng vài người bạn. Sở cảnh sát tìm thấy một chiếc xe bị bể bánh ở đường cao tốc gần đây và gia đình cũng đã xác nhận đó là của ông. Nhưng tại sao xác ông ta lại nằm trên này? Và những cái xác này, không lẽ.."
Albert nhìn xung quanh, những cái xác quen thuộc. Hơn hàng chục người mất tích trong một đêm. Khủng khiếp, nỗi sợ hãi dâng trào tạo thành một cái nấc cục rõ lớn. "Vậy là.." Cậu nhìn Angel với vẻ mặt cắt không một hột máu, "Lũ chó đã tấn công những người đi đường và tha họ lên đây. Cũng như đã tấn công luôn những người đi lên núi chỉ để.. Ăn!"
Người điều tra quỳ một chân xuống, đôi tay run rẩy bắt đầu đưa tới gần xác chết của David thì bỗng nhiên có một tiếng tru tréo như chó sói phát ra giữa màn đêm đen đặc.
Cả hai người đều giật mình vì tiếng tru đó, sau đó là một tràn những tiếng tru khác nữa bắt đầu cất lên và kéo dài suốt hơn một phút đồng hồ. Albert rên rỉ sợ hãi, té xuống đất, lùi lại với đôi bàn tay đeo găng dính đầy bùn đất, đôi mắt liên tục nhìn ra phía những thân cây cao to. Nhưng rồi sau đó một tiếng gầm gừ kỳ lạ phát ra đằng sau cậu.
Angel trong phút chốc xém làm rơi súng của bản thân, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và nắm chắc bán súng, quan sát xung quanh với đôi mắt đã thích nghi được trong đêm tối. Anh đảo mắt nhanh chóng, tìm kiếm xem có bất cứ một âm thanh xào xạc hay bất cứ một tiếng bước chân nào cất lên.
Nhưng thay vì là những thứ tiếng đó, một âm thanh la hét xé tan màn đêm một lần nữa từ phía sau Angel khiến anh xanh mặt. Ngay lập tức anh quay lại thì chứng kiến cảnh tượng hãi hùng: Albert nằm ngửa ra và bị David đè lên người một cách nặng nề, ông ta đang cắn vào cổ cậu, máu văng tung toé đến nỗi trúng vào gương mặt của Angel. Đôi tay run rẩy của Albert cố đẩy cằm của David ra khỏi nhưng cậu ngày càng la hét.
Angel sợ hãi nhưng, anh nhanh chân sút vào hông David vừa chửi tục, "Cút ra! Cút ra! Cái con mẹ gì vậy? Tôi cứ nghĩ ông ta đã chết rồi chứ? Sao vẫn còn có thể cử động được."
Người đàn ông đó ngay lập tức văng ra xa, nhưng rồi nhanh chóng đứng dậy trong sự chứng kiến của Angel. Anh trợn mắt nhìn, không thể tin chuyện vừa xảy ra. Cái xác mới đây nằm bất động và có thể đã chết từ đêm hôm trước giờ đây bỗng nhiên đứng dậy và cắn người. Thịt của ông ta thối rửa, đôi mắt đen hốc hoác như lỗ sâu, miệng gầm gừ từng bước giảm khoảng cách giữa cả ba.
Angel chạy đến bên cạnh và choàng cánh tay của Albert qua vai mình.
Tiếng thở hồng hộc cùng tiếng rên ư ử cho thấy Albert đang rất đau đớn. May mắn khi David/cái thứ bị nguyền rủa đó không cắn vào động mạch ở cổ mà chỉ cắn phần bên hông.
Angel lo lắng nói, "Cậu đi được chứ, anh bạn?"
Albert gật đầu, cậu đau đến nỗi không thể cất lên tiếng nói. Một tay của cậu đang chặn dòng máu đỏ thẫm chảy xuống cái áo sơ mi màu lục và nhiễu từng giọt xuống đất.
Albert có thể chết vì mất máu.
Tình thế nguy cấp, Angel dìu Albert bằng sức của mình, hai người nhanh chóng di chuyển ra xa khỏi sự truy đuổi của cái thứ quái quỷ vừa sống lại như một thây ma. Nhưng rồi sau đó, những cái xác nằm ngổn ngang kia cũng bắt đầu cử động và đuổi theo họ.
******
Phía bên của tổ trinh sát Lee Jodarnt và tổ điều tra Jim Kent đang lanh quanh trong rừng đầy rẫy những thân cây to lớn. Bỗng họ nghe thấy những tiếng tru tréo trong đêm đầy kinh hoàng. Nhưng có vẻ nó cách khá xa nơi này nên họ nghe không lớn lắm so với chó hú bình thường.
"Anh nghe thấy chứ?" Jim hỏi.
Lee nghĩ ngợi, đáp, "Vâng, nhưng có lẽ cách khá xa nơi này. Chúng ta vẫn được an toàn ở đây."
Jim bỗng thấy gì đó phía bên kia những thân cây to lớn nên anh đi nhanh hơn bình thường, sau đó gọi Lee rồi cả hai cùng bước theo đuôi nhau. Họ nhanh chóng ra khỏi rừng cây và ánh mắt nhìn vào cánh cổng lớn phía trước đang bị rễ cây bám đầy trên tấm biển và cả những cây sắt trên cổng - một khu vui chơi.
"Đây là.." Lee ngạc nhiên nói. "Oliwoff."
Jim quay sang hỏi, mắt mở to, "Anh biết chỗ này à?"
Lee cười, "Vâng, lúc nhỏ ba mẹ vẫn thường dẫn tôi đến đây để chơi vào lúc sáu bảy tuổi, hình như là năm 1982. Nhưng khi biết được khu vui chơi đóng cửa nên tôi cũng buồn lắm." Anh nhún vai. "Cũng lâu lắm rồi. Tôi cứ nghĩ nó đã bị tháo dở sau dự án xây biệt thự trên núi của công ti Guillermo. Nhưng không, nó vẫn ở đây." Trông anh phấn khích kể nó như một trong những kỷ niệm đầu đời.
"Chúng ta đang làm nhiệm vụ đấy anh bạn. Và cái dự án gì gì đó của công ti Guillermo cũng đã bị dừng lại rồi nên chỗ này mới còn đến ngày hôm nay." Jim nhắc nhở.
Lee chợt thất vọng. "À vâng, tôi xin lỗi."
Bọn họ dợm bước tiến đến cánh cổng khu vui chơi, nó làm bằng sắt thép nhưng đã bị rỉ sét sau hàng chục năm không được bão dưỡng, sơn lại. Ngay cả những hàng rào bao quanh lẫn những máy móc, trò chơi cũng thế, chúng là hiện thân cho sự tàn phá của thời gian còn hơn cả con người. Cánh cửa đã bị khóa bằng một ổ xích lớn với những lỗ của sợi dây xích dài, ngoài ra còn có thêm cả cái ống khóa rỉ sét đang nằm chổng chểnh, móc vào các lỗ xích nữa nên cơ bản là không thể phá được.
"Chúng ta cần phải vào trong," Jim nói, ánh mắt nhìn vào bên trong những máy móc bị hoen rỉ đang nằm cô đơn trong nhiều năm. "Rất có thể cũng có những cái xác đang nằm ở trong này."
Lee gật đầu, anh đảo mắt nhìn xung quanh. Dọc những hàng rào, ở dưới bờ tường được cắm bởi những cây sắt có một cái lỗ đi qua cho chó khá lớn. Ngay lập tức anh nói với Jim và hai người họ cùng chui qua đó.
Lee nói đùa, "Dường như lũ chó khá thích vào trong đây đúng chứ? Chúng đục một cái lỗ lớn đến thế mà."
Jim quan ngại với những gì Lee nói, rõ ràng anh không thích câu đùa này. "Tôi thì lại thấy sợ nhiều hơn tò mò."
Họ đi vào sâu khu vui chơi. Đây cũng chỉ là một khu vui chơi nhỏ được xây dựng vào năm 1968 theo những gì Lee đã nói, nhưng cũng thật bất ngờ vì sau năm 1987 thì nó đã bị đóng cửa vì quá ít người đến ủng hộ. Những lúc trước, cái thời mà sự thịnh vượng của những khu vui chơi vừa xây dựng và lên ngôi thì phải nói rằng người người đều đưa con mình đến đây. Mặc dù lúc đó trò chơi tàu lượn siêu tốc, bánh xoay kỳ diệu, nhà ma.. không tuyệt vời như bây giờ. Khu vui chơi Oliwoff, nằm trên gần đỉnh núi Argagoon (tên trước đó của Artoon - sau chiến tranh thế giới thứ hai thì nó đã bị đổi tên bởi một nhà quý tộc tới đây để xây dựng lại vào tạo nên một thành phố gần đó - Deaver - như bây giờ). Những chiếc tàu lượn cũ kỹ, bám đầy bụi và mạng nhện cũng như bên trong đã hỏng hóc và những quầy bắn súng giờ cũng chẳng còn một khẩu súng đồ chơi nào, hay là trò thảy banh thì những trái banh cũng đã mất hết, hoặc là trò ném miếng mút vào người chui đầu vào cái lỗ nhỏ một tấm biển lớn được sơn hình thầy giáo và có dòng chữ "TÔI LÀ GIÁO VIÊN" để cho lũ trẻ xả cơn giận thì chỗ đó giờ nhìn chẳng khác nào một bãi chiến trường phân chuột. Những bóng đèn của khu trò chơi tất cả đều không thể bật lên được nữa, có bóng đã bị bể và có những sợi dây đã bị đứt, rơi những bóng đèn xuống, lổm chổm những mảnh miểng kính xung quanh. Trong nhà ăn không còn một chiếc ghế nào nữa, cái tủ lạnh nhỏ gần đấy, bên trong cũng bốc một mùi hôi và là nơi sinh sống của lũ chuột lẫn gián.
Jim mở cửa tủ lạnh, những con chuột bên trong đó lập tức hoảng loạn, kêu lên rồi bỏ chạy như vừa bị khủng bố. Anh tặc lưỡi trong khi bên kia là Lee đang vật lộn với một cái lò quay vịt, quay heo đen như than khi anh cố đá nó xuống một cái rầm, làm bụi bay lên không trung khiến anh ho xù xụ. Họ mở những cái tủ bếp ra thì thấy sâu bên trong góc kẹt còn có một hộp thức ăn chưa cạy nắp hộp.
"Rất có thể nó cũng hư rồi." Jim nói, cầm cái hộp thức ăn lên. Ngay cả hình quảng cáo bao ngoài hộp cũng đã sờn gần hết, không còn biết được sản xuất ở công ti nào vì chữ đã bay màu. "Rốt cuộc đã bao lâu rồi từ sau cuộc viếng thăm cuối cùng dành cho cái khu này đây?"
"Dường như tất cả mọi người đều quên nó rồi." Lee nói, cười nhạt. "Ngay cả tôi cũng thế mà. Con người có mới nới cũ. Khi những khu vui chơi lớn hơn, nhiều trò chơi và đa dạng thể loại hơn để bắt kịp xu thế mong muốn của thanh thiếu niên hay trẻ em bây giờ, những khu vui chơi này liền bị bỏ xó. Dù sao nó cũng hoạt động được 19 năm chỉ với những loại trò chơi nhàm chán." Anh nhún vai. "Mà tôi lại thích cái sự nhàm chán ấy.. cho đến khi nhìn thấy mấy đường ray siêu tốc uốn lượn, lăn lộn và trông khá nguy hiểm hơn bây giờ. Kích thích."
"Cũng là một khoảng thời gian dài so với đống hỗ lốn này." Jim quăng lon thức ăn xuống và đá nó văng đi. Để rồi nó bay qua một cái lỗ bị bể ra trên tường đá. "Ê, Lee. Đường này!"
Jim gọi Lee đi theo mình vào chui qua cái lỗ bị bể ra đấy của nhà ăn. Họ ra phía sau một túp lều có chóp mũi nhọn rách nát. Cả hai liền đi quanh bờ liều và tìm thấy nơi đi vào trong của cái lều trông như một cái cửa nhưng nó rách lưa tưa đủ chỗ và còn hơn là bị chuột gặm.
Lee nhận ra nơi này, anh nói vẻ hoài niệm, "Đây là nơi từng dùng để diễn kịch."
"Diễn kịch?" Jim cau mày nhìn Lee rồi quay trở lại nhìn xung quanh. Theo như Lee, những cái ghế được đặt trước một sân khấu giống như một nhà hát, nhà kịch, phòng trà thu nhỏ và những người mặc đồ thú hay mặc đồ chú hề sẽ lên trình diễn những tiết mục mua vui. "Chú hề à.." Jim cảm thấy khó chịu.
"Có chuyện gì ư?" Lee nói qua cái mạng che mặt màu đen của bộ đồ đặc nhiệm.
"Ừ thì.." Jim gãi đầu. "Nói ra hơi xấu hổ nhưng tôi sợ chú hề lắm."
Lee cười thành tiếng, anh không thể nhịn được. "Vậy à? Thế mà tôi cứ tưởng anh là người không sợ trời sợ đất gì chứ? Nhìn xem, tới cả một cái công viên bỏ hoang này mà anh còn không sợ. Ban đầu tôi cứ nghĩ sẽ có con ma nào đó trú ngụ ở đây lao ra hù đấy."
"Ừ thì ai mà chẳng có thứ mà mình sợ trong đời chứ." Jim nói xong. Anh nhớ lại lúc nhỏ mình vừa lên tám tuổi, ba và mẹ anh đã thuê một chú hề tới để góp vui cho bữa tiệc sinh nhật của anh. Nhưng dù những người bạn của đứa nhóc chủ buổi tiệc cười phá lên thì nó lại nhìn chú hề với một ánh mắt sợ hãi. Và rồi khi chú hề mặc quần áo sặc sỡ bước tới bên cạnh nó, vừa định trao cho nó quả bóng bay thì đứa nhóc sợ hãi chạy tới núp sau lưng mẹ của mình. Nhớ lại ký ức đó làm Jim cảm thấy tức cười với bản thân. Thạt không hiểu vì sao lúc đó mình lại sợ một gã đàn ông nào đấy ăn mặc như một kẻ dở hơi và trang điểm với gương mặt trắng bốc, mắt tô viền xanh và gắn một cái mũi màu đỏ chót to bự.
Bên trong túp lều cũ nát chẳng còn gì nữa ngoài những sợi dây treo những tấm vải xanh và vàng đã bị đứt và chúng nằm khắp trên nền đất, gần như lún xuống sau khi cả hai đạp lên. Những cái ghế được cố định bằng nhiều thanh gỗ mục nát ở hai bên sân khấu đều cũ kỹ, ngay cả cái sân khấu giờ đây trông chẳng khác nào một nơi được dùng để diễn kịch gothic hay kịch ma hơn là dùng để mua vui cho lũ trẻ.
Jim ngồi xuống một trong những cái ghế, hi vọng rằng nó sẽ không gãy và anh lấy một bình nước ra từ bên trong va li của mình mang theo.
Lee hỏi, "Các anh đều có một bình nước như thế trong mỗi va li à?"
Jim đáp, "Ừ, có sao không?" Rồi anh thấy câu hỏi này thật ngớ ngẩn.
"À không có gì. Tôi chỉ thấy nó khá tiện lợi."
"Cám ơn vì lời khen." Jim cười, sau đó quay trở lại và uống cho đến còn nửa bình.
Bỗng nhiên có một tiếng gầm gừ đâu đó phát ra khiến cả hai giật mình, rồi sau đó trở nên cảnh giác hơn. Jim nhanh chóng cất chai nước của bản thân, lấy khẩu súng được trang bị - Colt M1911 - và nhanh chóng chạy đến bên cạnh Lee. Cả hai đều quan sát những góc chết mà người kia không thể đảm nhận. Rất có thể đó là một con chó dại, và nó sẽ tấn công rất nhanh vào góc chết nếu nó xuất hiện từ sau lưng.
Tiếng gầm gừ hoang dại lại cất lên một lần nữa, và lần này nó rõ hơn bao giờ hết. Lee cùng với Jim quay ra phía nơi mà họ đã bước vào túp lều. Âm thanh phát ra từ những bước chân dẫm lên cỏ, có thứ gì đó đang đi tới.
Tiếp sau đó, một cánh tay xuất hiện chỗ lối ra vào, rồi tới thân hình của một người phụ nữ, đôi chân trần đầy sình bùn. Một người phụ nữ mặc một cái đầm dây đỏ chấm bi tới đùi, một bên dây bị đứt và để lộ bộ ngực to của cô ta đang đỏng đảnh theo từng bước chân.
Lee cảm thấy nóng ran người, đỏ mặt, nhưng anh thực ra lại tức giận, nghiêm nghị nói, vừa dõi chân bước tới. "Này cô kia, phiền cô mặc quần áo đàng hoàng lại được chứ? Nhân tiện chúng tôi là.."
Nhưng rồi có một bàn tay nắm vai anh lại - Jim Kent. Đôi mắt anh ta quan sát người phụ nữ đang rút ngắn khoảng cách giữa họ.
"Khoan đã Jodarnt." Jim nói, đôi mắt hình viên đạn nhìn người phụ nữ đang bước tới. "Có gì đó không ổn ở đây."
"Ý anh là sao? Không lẽ định để cô ta phơi bộ ngực cho anh ngắm tới khi chảy máu mũi, còn cô ta thì lạnh tới chết thì anh mới chịu giúp à?"
Nếu bây giờ đang ở một quán bar hay ở đâu đó ngoài phố thì Jim sẽ cảm thấy cây đùa này thực sự mắc cười, nhưng bây giờ anh đang khó chịu với lời nói đùa cợt đó của Lee. Không biết đang đùa hay nói thật nhưng anh vẫn chậm rãi nói. "Nhìn cô ta đi rồi anh sẽ hiểu thôi."
"Nhìn cái gì? Anh đang nói cái quái gì vậy Jim?"
Ngay sau đó Lee quay trở lại với người phụ nữ ăn mặc lả lơi kia, anh bỗng giật bắn người, trợn mắt nhìn như thể vừa thấy cảnh tượng giao phối giữa hai con chó cái mà anh vô tình thấy lúc nhỏ. Người phụ nữ đó không chỉ có một bên dây bị đứt mà quần áo còn rách rưới đủ chỗ. Những vết cắn xé - dường như là chó dại - đến đứt cả da thịt và chúng trông thật kinh tởm khi có những con ruồi đang bay bay xung quanh. Và gương mặt cô đầy những vết cắn thối rửa y như thân hình bên dưới, làn da đen sạm dễ nhận thấy khi Jim rọi ánh đèn về phía cô, và mái tóc cô ta rối nùi hơn cả chổi lau nhà. Nhưng một điều nữa, phía dưới cổ người phụ nữ có một vết cắn lớn ở động mạch và nếu là người thường thì đã chết lâu rồi.
"Anh nghĩ gì về chuyện này?" Lee chậm rãi lùi lại cùng Jim.
Jim đáp, không chắc chắn. "Tôi nghĩ chúng ta nên rời khỏi đây thì hơn."
"Còn tôi thì lại nhớ tới mấy bộ phim thể loại thây ma kinh dị mà tôi hay xem trên ti vi. Chẳng hạn The Night Of The Living Dead. Đáng nhớ đấy chứ, nhưng chuyện này thì.." Gương mặt Lee thể hiện rõ vẻ bối rối dù đang đeo mạng che mặt, sợ hãi đến tím da. "Thật dị thường. Cô ta không thể sống với những vết thương ngu ngốc đó. Vậy là do xác chết sống lại ư? Không khoa học chút nào."
"Nhưng giờ nó đang ở ngay trước mắt anh rồi đấy." Jim thở mạnh, nhịp đập của tim tăng dần và lớn tới nỗi anh có thể nghe thấy. "Đi thôi! Có vẻ cái thứ quái quỷ này cũng chẳng đuổi theo ta dược đâu."
Lee hỏi, "Anh không định bắt nó à?"
Jim buồn nôn với ý định đó, cảm thấy như mình đang xông vào miệng cọp và anh chưa từng thấy anh mà anh muốn đấm mạnh vào mặt như Lee lúc này. Anh bình tĩnh nói cho Lee nhớ ra, "Nếu đúng như trong phim thì khi bị cắn, chúng ta cũng sẽ nhiễm bệnh. Dù tôi không hay xem phim về đề tài thây ma lắm, và tôi cũng chẳng phải một tên tin vào chuyện này. Nhưng một lần nữa tôi phải nói rằng, nó đang ở ngay trước mắt, ngoài đời, bằng xương bằng thịt và gớm ghiếc, tởm lợm. Trông cái thứ đó như vừa xuất hiện từ đâu đó dưới lỗ cống đầy rác và phân người."
Cả hai tránh né người phụ nữ đã chết bằng cách đi vòng quanh, sau đó lùi lại và tiếp tục là một vòng tuần hoàn. Cái thứ quái dị đội lốt người phụ nữ đấy cũng chẳng nhanh nhạy gì nên họ yên tâm nó sẽ không bắt được họ.
Lee cũng hiểu, anh liền nói, "Vậy nếu đây là một đại dịch thì sao? Tôi tự hỏi nếu nó lan tràn như trong phim thì.. thật khủng khiếp!"
"Lo xa quá rồi đấy. Trong phim là trong phim. Chúng ta có súng, có thể chống lại chứ chẳng phải lũ đần thối. Nói thật là khi xem phim, tôi tự hỏi lực lượng quân đội mắc dịch làm cái đách đéo gì không thể chặn được dịch bệnh bùng phát."
Lee gật đầu. "Cũng có lí. Nhưng dù sao thì đây là một phát hiện lớn."
"Lớn thì lớn, nhưng chúng ta cũng phải rời khỏi đây trước đã. Rất có thể.." Jim nghĩ tới một giả thuyết rợn người.
"Có thể chuyện gì?" Nhìn vào gương mặt của Jim làm Lee cảm thấy khó chịu, nhăn mặt lại.
Jim rùng mình, anh cầu mong những gì anh nghĩ sẽ không trở thành sự thật. "Tất cả những xác chết ở trên núi này liệu.. chúng cũng sẽ sống lại đúng chứ?"
Lee chợt nhận ra, anh cảm giác có một tia điện vừa xẹt ngang mình, báo hiệu một điềm chẳng lành. Rõ ràng đúng là thế, như Jim đã nói lúc nãy.
"Vậy thì ta phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nếu giả thuyết cũng anh đúng thì.. Ôi trời đất!" Lee hốt hoảng. Ngay lập tức con thây ma lao tới anh nhưng anh đã tránh được, anh dùng súng lục - Glock 19 - nả hai phát vào đầu nó làm lõm một lỗ sâu hoác.
"Nếu đúng thì chắc nó sẽ chết sau khi bị tổn thương não." Lee thở hỗn hễnh.
Nhưng không, thây ma nữ đó đang chậm rãi chống tay và đứng dậy, Lee lùi lại trong sự ngạc nhiên một lần nữa hiện rõ trên gương mặt của anh.
"Khốn kiếp! Cái quái gì nữa đây?" Anh gần như thét lên.
"Vậy có đủ lí do để chúng ta.." Jim nói, mắt nhìn Lee.
"Đi thôi!" Lee ngắt tiếp lời của Jim.
Cả hai chạy nhanh ra phía lối ra mà mình đã vào trong túp liều này. Họ chứng kiến cảnh tượng gồm năm đến sáu xác chết, có nam có nữ đang chậm rãi bước ra từ nhiều phía. Bọn chúng ngay lập tức tìm thấy mục tiêu của bản thân và đuổi theo. Lee và Jim bị lũ quái vật hình người này dọa chết khiếp. Họ không biết sẽ còn bao nhiêu con xuất hiện nữa nên họ nhanh chóng chạy dọc theo con đường, đấm văng lũ quái vật ngay khi chúng lao đến, dùng những khẩu súng lục nã đạn vào đầu lũ quái vật đi ra từ phía tàu lượn siêu tốc rởm. May mắn thay là lũ quái vật này chẳng mạnh mẽ hay thông minh - đúng dạng thây ma trong phim - gì khi chỉ biết có đòn vồ vập - trừ việc chúng quá đông. Cả hai nhanh chóng chạy đến lỗ chó nhưng một con thây ma cao lớn chặn trước mặt và lao tới như một chiếc xe lửa đồ đầy than vào lò năng lượng. Họ không còn thời gian, lũ phía sau đang đuổi tới nên Lee dùng khẩu M4A1 của mình dắt sau vai, xả đạn vào đầu của gã đàn ông. Thứ quỷ dị đó ngã xuống và cả hai tiếp tục chạy. Họ nhanh chóng chui qua lần lượt rồi chạy xa khỏi khu vui chơi Oliwoff như Hansel và Gretel đang chạy trốn khỏi nhà phù thủy.
Họ không muốn chậm trễ, liền gọi qua bộ đàm đến hai đơn vị còn lại nhưng phía bên Angel và Albert không có động tĩnh gì. Jim sợ hãi và chuyển qua gọi cho Alex, có tiếng bắt sóng rè rè như một đàn ong bắp cày to bự đang bu quanh.
Jim nói, "Đơn vị số hai gọi cho đơn vị số ba, nghe rõ trả lời!"
Bên kia là một giọng nói cực kỳ gấp gáp cùng tiếng thở dốc, "Đơn vị số ba, Alex Smith. Bên chúng tôi đang gặp phiền phức, cần chi viện."
"Có chuyện gì vậy chỉ huy? Ông đang ở đâu?"
Lee ngóng tai tới gần bộ đàm, dường như cũng đang tò mò muốn biết hai bên đơn vị còn lại như thế nào rồi. Nhưng với bộ dạng của Jim nhìn xuống đất với đôi mắt mở to sợ hãi thì xem ra có chuyện chẳng lành.
"Chúng tôi đang bị một bầy chó dại đuổi theo, nhưng chúng có vẻ như.. A!"
Tiếng rơi mạnh của một thứ gì đó, sau đó là những tiếng tít dài hơi làm cho Jim cảm thấy như mình vừa rơi vào một lỗ đen tối mịt. Anh ngay lập tức quay sang Lee đứng bên cạnh. "Chúng ta cần phải nhanh chóng hỗ trợ bọn họ. Đơn vị số một của Albert và Angel dường như đang gặp sự cố, tôi không thể gọi cho họ. Còn bên đội trưởng thì họ lại bị một bầy chó đuổi theo. Đúng thật, ngay từ đầu tôi thấy quyết định chia nhau ra là một sai lầm. Chỉ tại tôi quá chủ quan." Jim gần như hét lên. "Khốn kiếp!"
"Bình tĩnh anh bạn," Lee vỗ vai trấn an. "Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng đi hỗ trợ đội trưởng tiêu diệt lũ chó đã rồi tìm đơn vị một sau. Cậu cũng không cần tự trách mình. Tất cả chúng ta đều có lỗi vì chẳng ai thèm nghĩ việc chia đội lần này lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đến vậy."
"Vậy chúng ta nhanh.."
Gâu!
Một tiếng sủa vang lên ở phía sau lùm cây gần đó khiến cả hai giật bắn người. Họ thận trọng cầm chặt súng của bản thân và quan sát lùm cây, chậm rãi lùi lại - lùi xuống dưới con dốc núi.
Tiếng xào xạc phát ra, rồi sau đó là thân hình của một con chó bước ra khỏi đấy - một con chó dại. Nhưng nó không giống chó dại bình thường, một con chó dại với những tấm thịt như bị bung tróc khỏi cơ thể và để lộ cả xương bên trong của nó. Bộ xương ngực nhỏ, trắng nõn đang phô bày trước mắt. Đôi mắt của con chó màu đỏ hung tợn, khát máu như một kẻ đi săn thật sự trong đêm tối. Nó nhe răng sủa liên hồi, những giọt nước dãi văng tung toé ra và phía bộ hàm của nó nhiễu xuống bãi cỏ dưới chân. Một con chó, và nó cũng bị nhiễm bệnh.
"Nếu đúng theo tôi đoán.. có lẽ những con chó này chính là nguyên nhân khiến những cái xác đó sống lại." Jim nói, thận trọng nhìn con chó như là một con rắn hổ mang chúa có thể lao đến và nọc độc sẽ giết chết anh nếu anh bị cắn, vô phương cứu chữa.
"Điều gì khiến anh nghĩ như thế?" Lee nói, vẫn nắm chặt khẩu súng, chờ đợi con chó lao đến thì anh sẽ khoét một lỗ đạn vào đầu nó.
"Tôi không chắc nhưng.. A!" Jim thét lên, chân anh bị vấp phải một lỗ đất bị lõm và ngã xuống.
Trong lúc đó, con chó gầm gừ, sủa liên hồi rồi lao tới, miệng của nó nhỏ dãi, đôi mắt đỏ rực đầy man dại. Lee dùng khẩu súng M4A1 mà anh cầm bắn nó. Con chó dại dường như cũng chẳng thông minh lắm khi nó chỉ lao một mạch tới và nhảy bổ lên, nhưng rồi lại bị những phát đạn ghim vào người làm nó ngã nằm sóng soái ra đất, vẫn còn thấp thỏm. Ngay lập tức, con chó chậm rãi đứng dậy, nó bắt đầu điên tiết lên nhìn hai thân hình trước mặt nó, chỉ cách có vài bước chân. Nó nhìn vào khẩu súng, họng súng mà gã đàn ông ăn mặc đồ kín mít đang cầm như nam châm chỉa thẳng vào nó. Sau đó nó gầm gừ rồi lùi lại.
Lee và Jim nhìn con vật nguy hiểm, đáng sợ lùi bước, tránh xa khỏi cả hai cho đến khi nhảy vào một bụi rậm và bỏ chạy xa khỏi họ.
Đôi tay của Lee run rẩy, anh cố nắm chặt khẩu súng của mình để tránh nó sẽ rơi ra một lần nữa. Đôi mắt anh nhìn xuống Jim thì thấy mặt của người đồng đội còn lại trắng toát, chẳng còn một giọt máu nào. Cả hai người để thở dốc, tim đập mạnh và nhanh tới nỗi tưởng như đều bị bệnh tim.
Lee nuốt nước bọt, đưa tay về phía Jim, người đang ngồi trên đất và dường như không thể di chuyển. "Anh còn đi được chứ?"
Jim vẫn nhìn về phía bụi rậm, nơi mà con chó vừa bỏ chạy, mường tượng nó có thể quay lại bất ngờ và cắn vào cổ anh một phát. Anh nhìn về phía cánh tay đưa đến của người đồng đội thì thoáng bất ngờ. "Ồ xin lỗi!" Anh nắm cánh tay đó và được kéo lên nhanh chóng. Tự kiểm tra chân mình, may mắn khi nó không bị bong gân hay gì khác.
Ngay sau đó, họ nghe thấy những tiếng gầm rừ mà chắc chắn cả hai đều biết tiếng đó phát ra từ cái gì. Lũ thây ma đã xoay sở chui ra được cái công viên cũ nát đó. Hoặc cũng có thể là lũ khác đã sống lại sau một ngày phơi thây trên ngọn núi này đang dần xuất hiện. Và đúng thế, những âm thanh đó cứ như đang bao quanh lấy nơi mà hai con người còn sống đang đứng.
Một con xuất hiện chắn ngang đường dự định di chuyển của hai người để xuống chân núi. Rồi hai con. Rồi ba con. Rồi bốn con. Sau đó là xung quanh của bọn họ.
Lee tặc lưỡi, "Không có kẽ hở để thoát." Anh nói.
Jim bình tĩnh nói, trái ngược với vẻ sợ hãi lúc nãy của mình, "Lũ này dễ xử hơn chó nhiều. Chúng di chuyển rất chậm nên chúng ta sẽ.." Anh nhanh chóng giơ khẩu súng ngang vai, nhắm chuẩn và bắn vào đầu những con thây ma khiến chúng ngã nhào ra sau lưng.
"Bắn tốt đấy!" Lee khen ngợi.
"Anh còn thời gian để làm chuyện đó à? Chạy nhanh thôi?" Nói xong, Jim chạy theo hướng những con thây ma đang ngã xuống, Lee đuổi theo sau lưng.
Khi họ đã chạy ngang qua lũ bọn chúng thì chúng có dấu hiệu động đậy và chậm rãi đứng dậy. Xác định những mục tiêu đang chạy rồi đuổi theo một cách rề rà, chậm chạp.
******
Tiếng súng lạch tạch liên hồi, ghim thẳng những viên đạn bắn ra từ khẩu M4A1 vào mấy con chó đang xông đến và chúng có con nằm bất động vì bị trúng quá nhiều, có con vẫn còn ngồi dậy và tiếp tục lao lên trong khi Jackson đợi Alex đứng dậy một cách hậu đậu vì sau cú ngã trời giáng của mình.
Những tiếng lạch tạch hết đạn, ngay lập tức với kinh nghiệm tập thay đạn của mình ở khu tập bắn của sở cảnh sát nên Jackon lập tức tháo băng đạn ra và lấy một băng khác thay vào. Tiếp tục công việc tàn sát lũ chó dại lẫn lũ thây ma gớm ghiếc đang lảo đảo đi đến.
Jackson chửi rủa, "Khốn kiếp! Sau bọn chúng có thể sống lại sau khi ăn hàng đống đạn thế chứ?" Rồi cậu nhìn những cái xác bất động, tự an ủi rằng cậu không lãng phí công sức của mình và những viên đạn thực sự có tác dụng với chúng. Cậu cũng không hối hận với những bộ phim kinh dị về thây ma mà cậu hay xem với gia đình hồi lúc nhỏ và những lúc ám ảnh trong giấc mơ đến mất ngủ vài ngày, như: White Zombie, Revenge of the Zombies.. Chúng đã chỉ cho cậu biết điểm yếu mặc dù không thực sự hữu dụng cho lắm. Nhưng dù sau nhờ vậy mà đã giảm thiểu những con chó lao tới. Mặc dù thế, gương mặt tái mét của Jackson vẫn sợ hãi, dán vào vết cắn từ một con chó đang nằm trên đùi trái của Alex. Nó làm rách cả chiếc quần dài và sâu vào trong da thịt.
Nếu đúng như những gì trong các bộ phim đã mô tả về chất độc thây ma, cậu không nghĩ Alex có thể sống được. Nhưng dù sau đó cũng chỉ là phim, cậu vẫn sợ, nhưng nỗi sợ đó chẳng có căn cứ. Rất có thể những thây ma mà cậu thấy, trước đó thì những người còn sống phải bị chó dại cắn cho đến chết thì họ mới trở thành thây ma - theo như những gì Jackson phỏng đoán và níu kéo một cách khó khăn.
"Ông vẫn đi được chứ đội trưởng?" Jackson nói, ánh mắt anh vẫn lăm lăm trợn trắng hung ác với lũ chó dại lao đến, khẩu súng xả đạn ì đùng lên chúng cùng ánh lửa xanh và làn khói nóng từ nòng súng đang bốc lên.
"Tôi nghĩ là.." Alex gồng sức đứng dậy, không thể đứng thẳng nhưng có lẽ vẫn đi được. "Anh nên bỏ tôi lại."
"Ông đang nói cái quái gì vậy đội trưởng Smith? Bỏ ông lại à? Tôi không thể làm thế." Jackson lùi lại, anh chỉ còn lấy hai băng đạn mà với tốc độ xả đạn như nước để tiêu diệt lũ quái vật đang lao đến thì chỉ còn cầm cự khoảng một phút là nhiều.
"Nhưng hiện tại cậu cũng đâu còn nhiều đạn nữa. Với cái chân này tôi cũng không thể chạy được. Nếu cậu nhất quyết muốn kéo tôi đi thì chúng ta chỉ có thể có con đường chết." Alex nói, ông nhìn về phía lũ chó dại. Có khoảng hai hay ba con đã gục xuống, không còn cử động nữa, nhưng năm đến sáu con khác tuy đang bị thương mà chúng vẫn còn rất hung hăng, lao đến một cách ngu ngốc mà có hiệu quả để chờ Jackson không còn gì chống lại ngoài khẩu súng lục dắt ngang lưng cùng con dao bén ngọt nằm trong bao.
Cậu ta đã tới băng đạn cuối cùng của mình.
"Cậu không thể Jackson. Tôi là chỉ huy, tôi kêu cậu chạy là cậu phải chạy. Cậu hiểu chứ? Đừng để hi sinh vô ích." Alex nói lớn.
Jackson trong một giây nhìn liếc qua ánh mắt của vị đội trưởng - chỉ huy - của mình. Cậu cắn môi rồi quyết tâm dừng việc bắn lại, quay đầu mà chạy nhanh hết sức của bản thân. Ngay lập tức sau đó, tiếng la hét chói tai từ bên trong bộc phát bởi Alex. Những con chó đã lao đến và cắn xé ông như một món thịt được chờ đợi rất lâu, nhưng Jackson không quay đầu lại mà vẫn bỏ chạy. Tiếp sau đó là tiếng những con chó dại quay sang đuổi theo cậu. Chúng bám sát sau lưng và kèm theo những âm thanh sủa, hú lên trong màn đêm tăm tối, tĩnh mịch cùng tiếng xào xạc của những bụi cây mà chúng lao qua. Một con chạy song song với Jackson và đang giảm khoảng cách theo chiều ngang đường chạy, cho đến khi gần tới thì nó nhảy bổ ra để rồi nhận những phát đạn ghim vào người từ Jackson. Nó kêu lên oẳng oẳng rồi văng ra xa một khoảng cách gần.
Jackson men theo con đường để chạy, phía trước là một ánh sáng cho cậu, nó cho cậu biết là cậu có thể sẽ ra khỏi khu rừng này được rồi. Hai hàng cây cuối cùng để có thể tiến vào con đường dốc chạy xuống núi mà trước khi leo lên đây để cậu có thể cùng với Alex đi tìm kiếm những xác chết. Nhưng.. đó là một mỏm đá rất cao..
Cậu tím tái mặt và nhìn xuống bên dưới, nếu té xuống thì chắc chắn là cậu sẽ chết. Nhưng ở phía sau, lũ chó đang lao đến và chúng sẽ giết cậu bằng những chiếc răng nhọn hoắc. Cậu đã chạy sai đường, đây không phải là một lối thoát mà đây là một ngõ cụt. Cậu nghe thấy sau lưng mình là lũ chó đang sủa rất lớn - ngày càng lớn, chứng tỏ chúng ngày càng gần cậu hơn.
Quay đầu lại cái rập cùng cả cơ thể, cậu thấy lũ chó chỉ còn cách vài bước chân. Jackson lùi lại, những viên đá rơi lạo xạo xuống phía dưới.
Cậu đã làm cho đội trưởng Alex thất vọng, hi sinh tính mạng của đội trưởng một cách uổng phí mà cậu vẫn không thể chạy thoát được. Và giờ chúng đã ập đến trước mắt. Cậu chỉ còn có thể.. Jackson nhắm mắt, không dám nhìn và lùi lại một lần nữa để tiến đến một cửa chết khác.
Cậu té xuống vách đá cùng âm thanh vù vù bên tai mình. Và những con chó dại đứng nhìn trên mỏm đá cho đến khi con mồi của chúng biến mất.
Chúng quay đầu bỏ đi tìm kiếm một thức ăn mới.
Deaver, Pennsylvania, ngày 30, tháng 08, năm 2001.