Tác phẩm: Tấm chăn hẹp Nguồn: Sưu tầm Thể loại: Truyện ngắn, tình cảm Văn án: Hạnh phúc là một tấm chăn hẹp. Người này đắp thì người kia sẽ lạnh
Chương 1: Tình yêu bất ngờ Bấm để xem Hạnh phúc là một tấm chăn hẹp. Người này ấm thì người kia sẽ lạnh. Tôi quả thực không ngờ câu nói này lại có thể vận vào mình, một thiếu nữ hai mươi tuổi, luôn lạc quan, yêu đời. Khi tôi hai mươi tuổi. Tôi yêu đời, tôi lãng mạn nhưng tôi chẳng muốn yêu ai. Trong khi bạn bè chia tay đến lần thứ hai, thứ ba tôi vẫn ca bài ca cô đơn trong hạnh phúc. Bởi vì, tôi muốn tình yêu đầu tiên của tôi phải là cảm xúc thật sự chứ không phải là lo ế mà vơ đại một người để yêu. Tôi làm thu ngân kiêm phục vụ quán bia của chú tôi vào mỗi buổi tối. Ở đó tôi tận mắt chứng kiến người yêu, người chồng, người cha của người khác họ ra sao khi trong người đã có tí men. Họ nói năng, hành xử thật kinh khủng tôi càng quyết tâm sẽ FA (độc thân) đến suốt đời. Tối thứ bảy trời mưa. Quán vắng khách. Vợ chồng chú tôi đi vắng chỉ còn tôi dọn dẹp cửa hàng. Tôi ngừng tay bên đống cốc chén khi nghe tiếng xe dừng trước cửa. Một người đàn ông ướt sũng nước mưa bước vào gọi một ca bia. Tôi nhìn những giọt nước nhỏ tong tong trên quần áo anh mà thấy rét thay cho anh. Nhưng tôi không có thời gian bận tâm nhiều chuyện đó. Tôi phải dọn cho xong tàn dư của mấy bàn nhậu chiều nay. Vị khách tửu lượng rất khá nên tôi cũng vất vả chạy đi chạy lại mấy lượt. Hai ba giờ ba mươi. Tôi bắt đầu thu dọn bàn ghế chuẩn bị đóng cửa. Vị khách đã say mềm. Thanh toán xong thì cũng lăn đùng ra giữ quán. Tôi đành phải dắt xe máy anh vào cất rồi kêu giúp chiếc taxi về Công ty anh. Phải chật vật lắm anh taxi và tôi mới đỡ anh lên xe được. Vị khách gục xuống ngủ sau sưa. Có lẽ anh phải chán nản lắm mơi suống say tới mức này. Tôi và anh quen nhau vây đấy. Những tháng ngày anh công tác tại Hà Nội, anh dành mọi buổi tối để có mặt tại quán bia nhà chú tôi chỉ để sau đó tôi lại gọi taxi đưa anh về. Mỗi ngày lặng lẽ trên taxi đưa anh về, tôi thấy thiện cảm và nảy sinh tình cảm đơn phương với anh, một người tôi không biết chút thông tin gì. Tối thứ bảy khác, anh tới quán như thường lệ. Vẫn gọi bia, vẫn đi một mình, vẫn ướt lạnh như ngày đầu tiên gặp anh. Nhưng lần này tôi không mang bia cho anh. Tôi pha cho anh một ly trà lipton nóng. Anh ngỡ ngàng khẽ mỉm cười: – Em không muốn đưa tôi về nữa hả? – À, không. Tại em nghĩ anh đang bị lạnh. Một ly trà sẽ tốt cho anh hơn. Anh không nói gì, chỉ trầm ngâm bên tách trà nhỏ. Hà Nội rộng và đông người. Nhưng Hà Nội lạnh lắm vì anh chẳng tin ai. Nhưng cái cảm giác khi mình say được người khác đưa về nó ấm lắm. Anh đã nói vậy khi tôi và anh lang thang ở những con phố Hà Nội. Thời gian trôi qua, tôi càng ở bên anh lâu thì tình cảm tôi dành cho anh càng hiều. Tôi mong chờ một tín hiệu nơi anh. Nhưng anh chỉ im lặng, hờ hững. Đêm đem nằm thao thức trên giường tôi nghĩ về anh. Hay anh chỉ co tôi là một người bạn, một người thân? Hay anh đã có vợ? Nước mắt tôi ứa ra. Đừng là như vậy nhé. Sinh nhật tôi. Anh và tôi bên chiếc bánh thắp hai mươi cây nến trong một quán cà phê yên tĩnh. Tôi nhắm mắt thì thầm: – Em ước anh là người yêu em. Tôi biết tôi nói đủ to để anh có thể nghe thấy. Nhưng kh mở mắt ra, anh vẫn cố thản nhiên như không nghe thấy gì. Anh giục tô cắt bánh. Hai đứa ăn bánh, cười đùa nhưng nụ cười của tôi sượng ngắt. Anh đưa tôi về trước cửa nhà tôi rồi quay xe đi. – Anh! Tôi gọi lại. – Em yêu anh. Im lặng. Một lát anh nói khẽ. – Anh về đây. Muộn rồi em cũng nghỉ sớm đi. Giờ thì tôi nổi khùng lên. Tại sao khi tôi chủ động tỏ tình với anh rồi anh vẫn không chịu thẳng thắn trả lời tôi. Tại sao anh không đón nhận cũng không từ chối tình cảm của tôi. Anh gieo hi vọng rồi lại giật nó khỏi tôi. Bao ấm ức tôi trút hết ra theo cách trẻ con nhất. Cũng đúng mà. Anh là người đầu tiên tôi thích, tôi làm sao ó kinh nghiệm mà biết cái gì nên nói và cái gì không nên. Giận dữ, xấu hổ, tủi thân, tôi trút hết vào anh. Anh nghe hết. Anh nói khi tôi không còn gì để mắng anh nữa. – Anh xin lỗi. Anh đã có vợ rồi. Anh không thể nhận lời yêu em để lừa dối tình cảm em được. Mình chỉ dừng lại ở tình bạn được không em? Tôi sững người. Bó hoa anh tặng cả buổi tối tôi nâng niu giờ rơi rụng tan tác dưới chân tôi. Mất một lúc lâu tôi mới hiểu hết những gì anh nói. Có vợ.. làm bạn.. Tôi bước vào nhà không quan tâm mình đặt chân vào đâu. Leo lên giường mà không cần tháo giày, tôi bỏ mặc những giọt nước mắt thi nhau rơi. Hai tuần. Tôi không ra khỏi nhà. Không xuống quán bia. Không tha thiết bất kì thú vui nào. Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm FA, tôi thực sự cảm thấy cô đơn. 0 giờ 34 phút không ngủ được, tôi trầm lặng bên ban công. Điện thoại reo. Anh gọi. Tôi tắt nguồn. Nếu anh đã có vợ, đã thẳng thừng từ chối tình cảm của tôi thì anh còn gọi để làm gì nữa? Để an ủi hay ban phát cho tôi tí tình cảm thương hại? Tôi hét anh. Tôi không muốn nghĩ tới anh nữa.
Chương 2: Hạnh phúc chỉ là cơn gió thoảng Bấm để xem Ba giờ năm phút sáng. Tôi mở điện thoại. Hai mươi cuộc gọi nhỡ của anh và một tin nhắn duy nhất: - Anh chờ em ở cổng nhà em Khoác thêm áo khoác tôi chạy xuống mở cổng. Anh vẫn ngồi trước cổng trên mặt bê bết máu. Thấy tôi anh vụt đứng lên. - Sao giờ anh vẫn còn đứng đây nữa. Anh sao vậy? Anh ôm chầm lấy tôi. Mặc kệ cái đẩy ra yếu ớt của tôi. Tôi biết từ giây phút này tôi sẽ làm sai. Nhưng tôi đang hạnh phúc, thứ hạnh phúc cướp của người khác. Thuở anh còn là chàng sinh viên tỉnh lẻ mới tốt nghiệp đại học đã may mắn được nhận vào một tập đoàn lớn. Anh thậm chí còn may mắn hơn khi lọt vào mắt xanh con gái duy nhất của Tổng giám đốc. Một bước anh đã đổi đời. Có vợ đẹp, có biệt thự hàng chục tỉ, có địa vị mà bất kì ai cũng ganh tị. Anh biết ơn vợ và gia đình vợ. Nhưng oái oăm thay, vợ anh không thể có con. Anh chưa từng nghĩ đến ai khác ngoài vợ, vậy nên càng không có chuyện anh muốn có con bên ngoài. Mỗi ngày trở về căn biệt thự rộng thênh thang, vắng lặng lòng anh thấy trống rỗng. Để rồi chuyến công tác Hà Nội giám sát việc xây dựng chi nhánh tại miền Bắc, anh đã gặp tôi và bị lỡ nhịp bởi người kém anh những mười bảy tuổi. Hằng đêm anh giằng xé giữa hai ý nghĩ sống thật với trái tim hay sống cho tình nghĩa vợ chồng. Anh quen vợ một tuần thì cưới, chưa đủ thời gian để yêu. Nhưng mười lăm năm qua đã có quá nhiều vui buồn khiến tình nghĩa vợ chồng sâu đậm. Sau đêm sinh nhật tôi, đêm nào anh cũng đến cổng nhà tôi cho tới khi tôi tắt đèn đi ngủ. Đêm nay, anh quyết định bày tỏ tình cảm của mình nhưng điện thoại tôi tắt máy. Anh cứ chờ tôi. Anh bị một nhóm thanh niên cướp mất xe và toàn bộ tài sản lại còn bị đánh bầm dập. Tôi gục đầu vào ngực anh. Hạnh phúc trong bất an. Anh chỉ còn một ngày trước khi kết thúc đợt công tác. Anh nói sẽ trở về vào ngày mười chín tháng sáu kỉ niệm ngày cưới của anh chị. Anh dành nhiều thời gian bên tôi. Đưa tôi đi dạo trên những triền đê đầy gió thổi. Dạy tôi thả diều, những con diều vi vút trong gió lộng. Anh nói từng mơ ước được đưa vợ và những đứa con đi thả diều, được chạy chân trần trên cỏ xanh, được nói cười với những người mình yêu thương nhất. Anh đưa tôi đến nhà thờ vào một buổi sáng chủ nhật. Tôi hơi bất ngờ khi phát hiện ralis do anh biến mất mỗi sáng ngày nghỉ. Anh thường tới nhà thờ cầu kinh. Vậy là anh có tôn giáo khác tôi. Tôi thờ Phật, nhưng chỉ dịp lễ tết mới tới đền chùa. Tôi lặng im quỳ bên anh nghe tiếng nguyện mà lòng thanh thản. Buổi cầu kinh kết thúc, anh và tô ngồi lại nơi giáo đường. Anh kể cho tôi nghe về nghi thức đám cưới của người theo đạo Thiên Chúa. Tôi thấy đâu đó xa xa hình ảnh tôi trong chiếc váy trắng sánh bước bên anh tới trước Cha. Cha sẽ ban phước cho cuộc hôn nhân của tôi. Tôi biết đó là viển vông. Tôi không đòi hỏi anh li hôn để cho tôi danh phận. Chỉ là tôi muốn được yêu anh cho trọn mối tình đầu. Ngày mười chín tháng sáu. Ngày nước mắt tôi rơi, còn vợ anh mỉm cười trong hạnh phúc. Anh không cho tôi đi tiễn anh ở sân bay. Anh nói anh ghét thấy tôi khóc. Tôi gật đầu đồng ý. Nhưng anh không hề biết rằng tôi lặng lẽ đứng ở xa nhìn anh. Tôi muốn thu vào mắt, cất hình bóng của anh vào tim để rồi sau này xa mãi mãi. Điện thoại báo tin nhắn. Tôi vội vàng mở máy: - Anh nợ em một chiếc nhẫn và lời cầu hôn. Một ngày nào đó anh sẽ trả lại em. Tôi không gọi điện hay nhắn tin gì cho anh từ khi anh về Sài Gòn. Đó là cách duy nhất bảo vệ hạnh phúc của cả ba. Thứ hai hằng tuần anh đến công ty họp, anh sẽ gọi cho tôi. Mỗi tuần chỉ có một ngày vui mừng, hạnh phúc để nghe thấy giọng Nam thân thuộc của anh. Để có thể nói cho anh những nỗi nhớ dày vò tôi cả tuần qua. Khi đó tôi thấy mình được sống trọn vẹn. Tôi xin việc ở một công ty điện lực tại Bắc Ninh. Tôi cũng cần một công việc để ổn định cuộc sống. Và giờ tôi đã có thai. Tôi biết điều ấy khi anh về Nam hai tháng. Nhưng đó là bí mật tôi giữ cho riêng mình. Tôi yêu anh nhưng tôi không muốn dùng đứa con để trói buộc anh, để phá hoại gia đình và sự nghiệp của anh. Đứa bé lớn lên âm thầm cùng những nỗ lực của tôi để có thể lo cho con lúc chào đời. Một ngày, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi của một phụ nữ người miền Nam. Tôi chưa từng gặp nhưng tôi biết đó là ai. Người đó hẹn gặp tôi ở quán cà phê gần nơi tôi làm việc. Tôi đối diện với chị, vợ của người tôi yêu. Chị mặc chiếc váy sang trọng, mang nữ trang đắt tiền. Còn tôi mặc đồng phục công ty. Tôi nghĩ chị sẽ đánh tôi, chửi tôi hay làm gì đó tương tự. Nhưng không. Chị mỉm cười mời tôi ly nước cam đã gọi sẵn.
Chương 3 Bấm để xem Một ngày, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi của một phụ nữ người miền Nam. Tôi chưa từng gặp nhưng tôi biết đó là ai. Người đó hẹn gặp tôi ở quán cà phê gần nơi tôi làm việc. Tôi đối diện với chị, vợ của người tôi yêu. Chị mặc chiếc váy sang trọng, mang nữ trang đắt tiền. Còn tôi mặc đồng phục công ty. Tôi nghĩ chị sẽ đánh tôi, chửi tôi hay làm gì đó tương tự. Nhưng không. Chị mỉm cười mời tôi ly nước cam đã gọi sẵn. Linh cảm của phụ nữ cho chị biết những biểu hiện khác thường của chồng. Chị đã thuê thám tử điều tra. Chị rất sốc khi biết về tôi và đứa trẻ. Chị quyết định bay ra Bắc gặp tôi. Khi nghe lời hứa của tôi rằng sẽ cắt đứt với chồng chị thì chị đã vui vẻ ân cần đỡ tôi đứng dậy ra về. Chị đưa cho tôi một khoản tiền rất lớn để tôi lo cho cuộc sống sau này. Khi bóng vợ anh vừa đi khuất tôi đã thấy những cơn đau bụng bất thường. Tôi ngã xuống đường ngất đi.. Tỉnh lại trong bệnh viện. Tôi sững sờ nghe bác sĩ hỏi tại sao cái thai lớn như vậy mà tôi vẫn cố tình uống thuốc phá thai. Tôi chết lặng nhớ tới ly nước cam vợ anh ngọt ngào mời tôi uống. Thật may là đứa bé không sao. Từng giọt nước mắt lăn dài. Sự ghen tuông có thể khiến một người nỡ ra tay với đứa trẻ còn trong bụng sao? Tôi nằm im nghe con động đậy trong bụng. Em bé của tôi chắc đã sợ lắm. Ngày trở dạ, một mình tôi vật lộn trong bệnh viện. Không người thân, bạn bè. Tôi nhớ anh quay quắt nhưng chỉ biết gọi tên anh trong thầm lặng. Đứa bé sinh ra khỏe mạnh. Con có chiếc mũi cao thanh tú thanh tú của anh. Có đôi mắt dài và có cái miệng tròn vo. Tôi ngắm con, thầm ước anh có thể ở bên tôi lúc này để có thể chia sẻ niềm vui cùng tôi. Nhưng tôi biết, hạnh phúc của tôi chỉ là hạnh phúc đi mượn. Tôi sẽ nuôi con lớn lên khỏe mạnh, với kí ức đẹp về anh. Ba năm đã trôi qua như thế. Tôi nhớ anh nhưng không mong anh trở lại. Tôi yêu anh nhưng không mong anh là của riêng mình. Điện thoại tôi đổ chuông số của vợ anh. Tôi sợ hãi nghe máy. Tôi rất sợ có điều gì đó xảy ra nếu chị biết đứa bé vẫn còn sống. Nhưng có vẻ chị không quan tâm điều đó. Giọng chị lạnh lùng nói tôi ra sân bay đón anh. Anh bị ung thư gan. Giờ anh và chị đã li hôn. Toàn bộ tài sản đã giao lại cho chị. Tôi và đứa bé không được phép mơ về số tài sản đó. Tôi và con vội vã ra sân bay. Anh yếu tới mức chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Bốn năm xa cách. Tôi nhào vào lòng anh nghẹn ngào. Đứa con yên lặng nhìn anh, vẻ mặt sợ hãi. - Con hãy gọi ba đi con. Đây là ba con đó. - Ba! Ba ơi! Giờ anh mới thật sự bất ngờ. Tôi chưa từng nói với anh về sự tồn tại của con. Có lẽ vợ anh cũng không cho anh biết. Đôi bàn tay anh run run chìa ra đón con vào lòng. Anh đã đợi quá lâu để có thể được làm cha anh òa khóc ôm chặt con, tay còn lại cứ siết mãi tay tôi. Tôi không dám mơ có ngày như thế. Ngày anh thật sự về bên tôi. Dù ốm đau bệnh tật, dù khố rách áo ôm tôi chỉ cần có anh là đủ rồi. Tôi phải tăng ca nhiều hơn để đủ tiền lo chữa trị cho anh và cho con đi học. Mỗi ngày rời công ty tôi hoàn toàn kiệt sức. Nhưng về tới nhà nhìn anh và con cùng chơi đùa vui vẻ tôi tự nhủ sẽ cố gắng nhiều hơn nữa. Vất vả một chút nhưng đổi lại ngày tháng anh bên con và tôi tôi cũng cam lòng. Một chiều thứ bảy, khi tôi đi làm về, anh và con đã biến mất. Ngoài trời mưa gió và màn đêm sầm sập buông xuống. Tôi lo lắng đến cuống cuồng. Anh và con đi đâu? Có chuyện gì đã xảy ra? Bỗng chuông điện thoại. Một thanh niên lạ mặt thông báo anh bất tỉnh ở nhà thờ. Tôi lao tới và nhìn thấy con trai bé bỏng đang đứng cạnh anh, tình yêu của đời tôi, gầy gò với ánh mắt rực cháy yêu thương. Quá giận dữ tôi lao tới tát anh. Cơn giận của tôi không tài nào kiềm chế được. - Em đánh anh đi. Đánh xong thì cho phép anh được cầu hôn em nhé! Anh rút chiếc nhẫn trong túi ra đeo vào tay tôi. Hóa ra anh đã bí mật dàn cảnh để gây bất ngờ cho tôi. Không gì có thể làm tôi hạnh phúc hơn thế, khi người tôi yêu thương nhất đờilồng chiếc nhẫn cưới mỏng manh vào ngón tay áp út, trước nụ cười ngây thơ của con trai và sự chứng kiến của tượng Chúa. Chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng, và một năm sau thì anh ra đi bởi căn bệnh ung thư trong vòng tay của tôi. Cuộc sống bên nhau ngắn ngủi, hạnh phúc như cơn gió thoảng qua, nhưng thời gian sống bên anh mãi mãi là mùa xuân, là tuổi trẻ và tình yêu của tôi! Tuổi trẻ cũng giống như ánh mặt trời sáng rực trước khi hoàng hôn buông xuống, cố hết sức vụt sáng một lần để không phải nuối tiếc. Tình yêu không có ai nhận được ít hơn hay nhiều hơn, chỉ có yêu hoặc không, có gì là không đáng.