Welcome! You have been invited by Hoa Nguyệt Phụng to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 23.2: Bánh nướng xốp giòn
[HIDE-THANKS]Vào cuối tháng hai, Dư Vãn và người cắm hoa nghệ thuật đi tới biệt thự của Hồ Kiều để trao đổi về chuyện trang trí hoa. Lần này Du Thế Mẫn không có ở đây, Dư Vãn thấy một mình Hồ Kiều ngồi trên ghế sô pha thì lập tức yên tâm.

"Hồ tiểu thư, đây là Hứa tổng của công ty trang trí hoa Duy Đình, hoa tươi trong hôn lễ của cô và Du tiên sinh đều do anh ấy phụ trách thiết kế."

Hồ Kiều nghe Dư Vãn giới thiệu xong, khẽ gật đầu: "Tôi đã nghe nói về Duy Đình, là công ty trang trí hoa hàng đầu ở Trung Quốc."

Hứa tổng vội vàng mỉm cười khách khí: "Hồ tiểu thư quá khen, tôi rất vinh dự khi được thiết kế hoa tươi cho hôn lễ của ngài."

Hắn nịnh nọt Hồ Kiều xong, mở máy tính ra giải thích cho Hồ Kiều: "Chắc hẳn Dư tiểu thư đã gửi bản kế hoạch cho ngài xem trước đó, vì màu sắc chủ đạo của hôn lễ lần này là màu đỏ cam lục nên lúc chúng tôi lựa chọn hoa tươi, chủ yếu chọn các loại hoa màu đỏ và màu cam..."

Khi họ đang thảo luận bên này, Lệ Thâm đang diễn tập tại Học viện Âm nhạc Thành phố A.

Học viện Âm nhạc Thành phố A sẽ tổ chức lễ kỷ niệm chào mừng ngày thành lập trường vào tháng ba, vì lần này là tròn năm mươi năm thành lập trường nên làm đặc biệt long trọng, không chỉ mời rất nhiều cựu sinh viên nổi tiếng làm việc đằng sau hậu trường, mà còn mời ca sĩ nổi tiếng như Lệ Thâm.

Học viện Âm nhạc Thành phố A đã được sáng lập nhiều năm như vậy, đào tạo ra rất nhiều ca sĩ trong nền âm nhạc Trung Quốc. Tuy rằng lần này không mời hết tất cả mọi người, nhưng với những người đã đồng ý tham dự cũng đủ rực rỡ nhưng đang làm một buổi biểu diễn nhỏ.

Các sinh viên trong trường dĩ nhiên là điên cuồng, mặc dù hôm nay chỉ là diễn tập nhưng cũng có rất nhiều người không kìm nén được mà chạy tới nhìn trộm. Trường đã cử hơn một nửa lực lượng cảnh vệ để bảo vệ sự an toàn của các cựu sinh viên nổi tiếng.

Lúc Lệ Thâm lên sân khấu mặc một bộ đồ màu đen khiêm tốn, ngay cả mũ cũng là màu đen. Anh đeo kính râm, vành nón đè thấp gần như không thể thấy mặt, nhưng khi khúc dạo đầu của <Dằm trong tim> vang lên, những sinh viên vây quanh bên ngoài bắt đầu hét lên.

Các anh cảnh vệ trường học cố gắng duy trì trật tự tại hiện trường, bọn sinh viên cùng đồng thanh hát hết bài với anh ngay cả khi không thấy được mặt Lệ Thâm.

Lệ Thâm vừa diễn tập xong đã được hộ tống rời khỏi trường. Sau khi ngồi lên xe bảo mẫu, anh mới cởi mũ và tháo kính râm xuống. Tiểu Đổng, người vẫn luôn đi theo anh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Các sinh viên đại học quá mãnh liệt, vừa rồi cô cứ sợ bọn họ sẽ đột phá vòng bảo vệ và xông vào hội trường.

"Anh Thâm, đi thẳng về nhà hay sao?" Hôm nay Tiểu Đổng không lái xe, yên tâm nép mình trên ghế điều khiển phụ nhìn Lệ Thâm. Kế tiếp Lệ Thâm không có lịch trình, anh gật đầu nói: "Ừ."

Tài xế chạy xe ra ngoài, Lệ Thâm quan sát trường học cũ của mình qua cửa kính xe. Anh có rất nhiều kỷ niệm ở nơi này, chỉ tiếc hôm nay không thể ngắm nhìn cẩn thận.

Bọn họ rời đi bằng cửa phụ của trường, con đường này có không ít hàng ăn vặt, mười giờ tối mới đóng cửa. Lúc đi ngang qua một hàng bán bánh nướng xốp giòn, ánh mắt Lệ Thâm hơi di chuyển, anh nói với tài xế ngồi phía trước: "Dừng ở đây một chút."

Tiểu Đổng lo lắng quay lại nhìn anh: "Làm sao vậy?"

Lệ Thâm nói: "Bánh nướng của tiệm này rất ngon, tôi đã lâu không ăn nó, em xuống mua giúp tôi một cái."

Tiểu Đổng: "..."

Được thôi, anh Thâm muốn ăn, sao cô có thể không đi mua.

Cô nhìn cửa hàng nhỏ không đáng chú ý trước mặt, ngoài cửa còn có khoảng năm sáu sinh viên đang xếp hàng: "Việc này còn phải xếp hàng à?"

"Ừ, cửa hàng bánh nướng này rất nổi tiếng trong trường chúng tôi, lúc nào tới mua cũng phải xếp hàng chờ." Lệ Thâm cũng nhìn sang hàng ngũ: "Mới có mấy người, đứng đợi khoảng hai mươi phút là có thể mua được."

Tiểu Đổng: "..."

Cô lau mặt và nói với Lệ Thâm: "Anh Thâm, không phải em không muốn xuống xe xếp hàng mua giúp anh, nhưng mà có fans biết xe bảo mẫu của anh, lỡ như có người nhận ra được rồi tới bao quanh xe thì phải làm sao?"

Lệ Thâm đáp: "Tôi bảo tài xế chạy xe tới phía trước tìm chỗ ẩn nấp một tí để đỗ xe. Em mua xong thì bắt taxi tới đó tìm bọn tôi."

Tiểu Đổng: "..."

Anh muốn ăn như thế à!

"Vâng." Cô mỉm cười nhìn Lệ Thâm, mở cửa xe định đi xuống để mua bánh bột ngô.

"Khoan đã."

Tiểu Đổng dừng lại nhìn anh.

Lệ Thâm dặn dò: "Mua hai cái nhân thịt bò, bỏ nhiều rau thơm một chút."

"... Vâng."

Tiểu Đổng vừa xuống xe xếp hàng, tài xế liền lái xe chạy đi, tầm mắt dừng tại cửa hàng bánh nướng của Lệ Thâm cũng dời đi.

Trước kia Dư Vãn thích nhất là bánh nướng xốp giòn của cửa hàng này trong trường của bọn họ, anh thường xuyên tới đây xếp hàng mua cho cô ăn.

Mấy năm trôi qua, hoạt động kinh doanh của cửa hàng bánh nướng vẫn tốt như mọi khi, mà anh và Dư Vãn đã không còn giống như trước nữa.

Anh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhìn màn hình suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhấp mở WeChat của Dư Vãn.

Lệ Thâm: Hôm nay tôi trở về thăm trường cũ, đúng lúc đi ngang cửa hàng bánh nướng xốp giòn, em có muốn ăn không?

Dư Vãn vừa về đến nhà thì nhận được tin nhắn từ Lệ Thâm, trả lời ngay mà không cần suy nghĩ: "Muốn!!!"

Dư Vãn: Đã lâu rồi tôi không ăn nó!

Lệ Thâm: Vậy tôi mua giúp em một cái?

Dư Vãn: Được thôi, cảm ơn!!

Lệ Thâm khẽ cười, hỏi cô: "Em về nhà chưa?"

Dư Vãn: Ừm ừm, vừa mới về.

Lệ Thâm: Tôi sẽ gọi cho em khi về tới nhà.

Dư Vãn: Ok, tôi muốn nhân thịt bò, bỏ nhiều rau thơm.

Lệ Thâm: Ừ.

Anh cất điện thoại, tự cười giễu mình. Mấy năm nay, anh vẫn luôn tự nhủ rằng mình đã hoàn toàn quên Dư Vãn, nhưng anh không chỉ không quên đi, mà ngay cả khẩu vị của cô cũng nhớ rõ ràng.

Anh hơi mím môi, đội mũ lên rồi dựa lưng vào ghế, chờ Tiểu Đổng trở về.

Hơn hai mươi phút sau, Tiểu Đổng mới cầm hai cái bánh nướng tìm thấy xe bọn họ. Lệ Thâm nghe thấy tiếng mở cửa liền nâng mũ lên, mở to mắt nhìn cô: "Bánh nướng còn nóng không?"

"Không quá nóng, anh ăn ngay luôn đi." Cô leo lên xe và đưa bánh nướng trong tay cho Lệ Thâm. Lệ Thâm cầm lấy nhưng không ăn, Tiểu Đổng có vẻ gấp gáp: "Ông chủ nói nên ăn ngay lúc còn nóng, nếu không thì lớp vỏ bánh sẽ không giòn."

Lệ Thâm nói: "Tôi thích ăn không giòn."

Tiểu Đổng: "..."

Vậy ngài còn ăn bánh nướng xốp giòn làm gì, ăn bánh bao không ngon hơn à!

Editor có lời muốn nói: Ảnh minh họa bánh bột ngô chiên giòn.

tu-lam-banh-bap-chien-gion-01.jpg
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 24.1: Chuyện tình cảm thời đại học của Lệ Thâm bị phơi bày
[HIDE-THANKS]Đến khi Lệ Thâm trở về tiểu khu, bánh nướng vẫn còn hơi nóng. Anh gọi điện thoại cho Dư Vãn, kêu cô xuống lầu để lấy, điện thoại chưa kịp ngắt, anh đã nghe được tiếng đóng cửa phát ra từ đầu dây bên kia.

Anh khẽ nhếch môi, cô ấy thật sự rất thích ăn bánh nướng của cửa hàng này.

Chưa tới một phút đồng hồ, Dư Vãn đã xuất hiện trước mặt anh, cô thậm chí còn không thay quần áo, trực tiếp mặc bộ độ ở nhà cùng chiếc áo khoác mỏng chạy xuống dưới.

Lệ Thâm đưa túi giấy đựng bánh nướng qua cho cô và nói: "Đã nguội, có lẽ ăn vào sẽ không ngon bằng lúc mới nướng xong."

"Không sao, không sao cả, có thể được ăn cũng rất cảm động rồi!" Cô nhận lấy túi giấy, phát hiện bên trong có hai cái bánh nướng nhân thịt bò: "Có hai cái, anh không ăn à?"

"Không ăn, ăn vặt vào buổi tối rất dễ tăng cân."

Dư Vãn: "..."

Ha, vậy anh còn mua cho tôi tận hai cái:)

Bánh nướng được đóng gói riêng lẻ, cô lấy một cái nhét vào trong tay Lệ Thâm: "Anh còn phải chạy bộ vào buổi tối mà, ăn xong rồi chạy, tiêu hóa hết là được."

Lệ Thâm cười một tiếng, cầm bánh nướng trong tay và không nói gì thêm. Dư Vãn cắn một miếng bánh trong tay mình, mặc dù đã nguội nhưng vỏ bánh vẫn còn giòn, cô hạnh phúc híp mắt, hỏi Lệ Thâm: "Đúng rồi, sao anh lại đi mua nó? Không bị người khác nhận ra sao?"

"Tôi để trợ lý đi mua, hôm nay đúng dịp qua bên đó diễn tập."

Dư Vãn ngước lên nhìn anh: "Diễn tập? Anh có buổi biểu diễn nào ư?"

"Ừ, sắp tới là ngày kỷ niệm năm mươi năm thành lập trường của Học viện Âm nhạc Thành phố A, sẽ tổ chức đêm liên hoan."

"Wow!" Dư Vãn tò mò hỏi anh: "Ai cũng đi được sao?"

"Đương nhiên là không, chỉ có sinh viên của Học viện Âm nhạc Thành phố A được tới, còn lại cần phải có giấy mời mới có thể vào."

"À..." Dư Vãn thất vọng cụp mắt xuống, không ai gửi giấy mời cho cô.

Lệ Thâm thấy cô như vậy, nghĩ một lát và nói: "Em muốn đi xem không? Nếu muốn đi thì tôi có thể tìm giúp em một tờ giấy mời."

"Thật vậy chăng?" Dư Vãn sáng mắt lên: "Đêm liên hoan tổ chức vào ngày nào?"

"Ngày 5 tháng 3."

Dư Vãn cầm điện thoại tra xét lịch trình của mình: "Ôi, tôi phải đi gặp một người MC ở nơi khác vào ngày 5 tháng 3, không biết có trở về kịp hay không."

MC cho hôn lễ của Hồ Kiều rất khó tìm, cô hỏi thăm lâu như vậy mà mới tìm được một người phù hợp yêu cầu, chỉ có điều người ta ở nơi khác, cô còn phải tự mình tới đó để gặp mặt nói chuyện.

Lệ Thâm nói: "Không sao, tôi sẽ lấy giấy mời giúp em trước, nếu em trở về kịp thì có thể đi xem."

"Hả, vậy cảm ơn anh." Dư Vãn hơi xấu hổ: "Lại nợ anh một ân tình."

"Tôi lấy một tờ giấy mời rất dễ dàng, em không cần lo lắng về điều đó." Lệ Thâm vừa nói tới đây, lập tức liếc nhìn Dư Vãn một cái: "Đúng rồi, tôi đã nhận được giấy mời đám cưới của Hồ Kiều, nó rất xinh đẹp, đó cũng do em thiết kế à?"

Dư Vãn cười ha ha hai tiếng: "Tôi và nhà thiết kế cùng nhau làm, Hồ Kiều rất kén chọn, bọn tôi sửa đi sửa lại rất nhiều lần đó."

Lệ Thâm nhẹ nhàng gật đầu, anh giơ túi bánh nướng lên và mỉm cười nhìn Dư Vãn: "Tôi về trước, cảm ơn bánh nướng của em."

"Không khách khí, không khách khí."

Đợi Lệ Thâm đi xa, Dư Vãn mới phản ứng lại, bánh nướng... không phải là do anh ta mua à.

Vào ngày kỷ niệm thành lập trường, Học viện Âm nhạc Thành phố A rất đông người, ngoài sinh viên trong trường và khách mời, còn có rất nhiều nhà báo đến. Nhiều fans của Lệ Thâm cũng nghe tin lập tức hành động, cầm "súng dài pháo ngắn" lao tới hiện trường, nhưng lần này an ninh của trường rất nghiêm ngặt, ai không có giấy mời đều bị chặn lại ở ngoài cổng trường.

Sau khi Dư Vãn nói chuyện xong với MC ở nơi khác, còn chưa kịp tới thành phố A thì Lệ Thâm đã lên sân khấu trình diễn. Trên Weibo có rất nhiều sinh viên Học viện Âm nhạc phát trực tiếp, bên phía truyền thông cũng liên tục cập nhật thông tin, Dư Vãn cầm điện thoại ngồi trên xe xem hết toàn cảnh.

Lúc Lệ Thâm lên sân khấu, tiếng hét tại hiện trường lên đến đỉnh điểm. Ca khúc <Dằm trong tim> thực sự quá hot, nhiều người không truy tinh cũng nghe nhiều nên thuộc nhờ phim truyền hình.

Dư Vãn xem video, từ đầu đến cuối hầu như không nghe được Lệ Thâm đang hát cái gì, bên tai toàn là âm thanh cùng nhau hát của khán giả tại hiện trường.

Nhưng mà không quan trọng lắm, bởi vì người Lệ Thâm cũng đẹp mắt:)

Nhìn giấy mời mà Lệ Thâm cho cô trong túi xách, Dư Vãn thở dài. Cô đợi đến khi Lệ Thâm xuống sân khấu liền gửi tin nhắn cho anh.

Dư Vãn: Tôi vẫn không đến kịp _(:з" ∠)_, lãng phí giấy mời.

Nếu biết trước thì cô đã đưa giấy mời cho Triệu Hân, để cô ấy tới hiện trường quẩy một lần.

Sau khi Lệ Thâm được hộ tống ngồi lên xe bảo mẫu mới có thời gian nhìn điện thoại. Trên màn hình có không ít tin nhắn chưa đọc, anh nhìn lướt qua và nhấp mở vào tin của Dư Vãn.

Hiện tại đã hơn chín giờ, Dư Vãn vẫn chưa về tới?

Lệ Thâm: Em tới đâu rồi?

Dư Vãn: Tôi còn đang đi trên xe, khoảng nửa tiếng nữa là đến thành phố A.

Lệ Thâm: Vậy tới nơi rồi em về nhà bằng cách nào, có ai đón em không?

Dư Vãn: Sếp đã nói sẽ tới đón tôi.

Đuôi lông mày của Lệ Thâm động một cái, sếp? Sếp chạy tới ga đường sắt cao tốc lúc mười giờ tối để đón công nhân?

Lệ Thâm: Sếp của em là Ngụy tổng trong tiệc cưới của giám đốc Quách hôm đó à?

Dư Vãn: Đúng vậy, anh ấy khá tốt.

Lệ Thâm cười lạnh một tiếng, là khá tốt.

"Anh Thâm, tiệm bánh nướng kia vẫn chưa đóng cửa, có cần em đi mua giúp anh hai cái bánh nướng không?" Tiểu Đổng nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ khi xe chạy ngang phố ăn vặt của trường.

Hôm này là ngày biểu diễn chính thức nên Trì Lộ cũng tới cùng Lệ Thâm, cô vừa nghe Tiểu Đổng nói như vậy liền hỏi: "Bánh nướng gì đó?"

Tiểu Đổng chỉ chỉ ngoài cửa sổ: "Là tiệm bánh nướng xốp giòn có học sinh đang xếp hàng kia, anh Thâm thích ăn."

Trì Lộ nhìn sang thì thấy đó chỉ là một cửa tiệm nhỏ, nhìn còn hơi cũ nát, hơi ngạc nhiên hỏi Lệ Thâm: "Cậu thích ăn cái này? Có sạch không?"

"Tạm được, học sinh làm gì kén chọn như vậy." Anh đội mũ lên, nói với Tiểu Đổng: "Hôm nay sẽ không ăn."

"À." Tiểu Đổng thấy anh đội mũ che mặt, lặng lẽ liếc nhìn Trì Lộ một cái, sau đó vội vàng dời mắt. Sắc mặt của Trì Lộ không tốt cho lắm, Lệ Thâm lại bày ra dáng vẻ không muốn để ý tới ai, cô liên nghiêng đầu hỏi Tiểu Đổng: "Em từng mua cho cậu ta à? Ăn vào bị đau bụng thì làm sao bây giờ, có phải lại trì hoãn ngày thu âm hay không?"

"..." Tiểu Đổng cảm thấy mình rất vô tội, không hiểu tại sao bị lửa đạn của Trì Lộ quét qua: "Chắc là không sao, lúc em mua thì thấy ông chủ làm rất vệ sinh, hơn nữa tiệm này ở ngoài trường học, mỗi ngày bán cho nhiều học sinh như vậy, nếu thực sự có vấn đề thì đã đóng cửa từ sớm."

Trì Lộ tức giận nhìn cô: "Tôi thấy em đi theo Lệ Thâm lâu rồi nên bây giờ cũng học được cách cãi lại đúng không?"

Tiểu Đổng: "..."

Được thôi, tâm trạng của chị Lộ Lộ không tốt, mà người làm cho tâm trạng của chị ấy không tốt lại một bộ lão tăng nhập định, rõ ràng là không muốn quan tâm. Lần ngậm bồ hòn* này, chỉ có thể để cho tiểu trợ lý là cô đây ăn: "Thật xin lỗi chị Lộ Lộ, sau này em sẽ không làm vậy nữa."

* Ngậm bồ hòn: phải nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng.

Trì Lộ mím môi, dựa lưng vào ghế và không nói gì nữa. Tiểu Đổng quay đầu lại, nhìn Lệ Thâm từ kính chiếu hậu. Gần đây anh Thâm và chị Lộ Lộ có vẻ như không hợp cho lắm nha.

Hiện tại trong giới giải trí, người đại diện và nghệ sĩ lục đục lẫn nhau cũng không phải chuyện hiếm, thậm chí có fans lục đục với người đại diện của minh tinh, nếu Lệ Thâm và chị Lộ Lộ thực sự lục đục với nhau... Vậy cô nhất định sẽ ủng hộ anh Thâm, hừ!

Sau khi đưa Lệ Thâm tới nhà, Tiểu Đổng và Trì Lộ đều rời đi, Lệ Thâm vẫn chạy bộ đêm như thường xong rồi về nhà tắm rửa. Lúc tắm xong, anh đặc biệt nhìn thoáng qua hướng nhà của Dư Vãn, phát hiện phòng cô đã sáng đèn.

Anh nghĩ một hồi, đặt khăn xuống và gửi tin nhắn cho Dư Vãn.

Lệ Thâm: Về đến nhà chưa?

Dư Vãn: Đến rồi.

Lệ Thâm: Thế còn sếp của em?

Dư Vãn: Anh nói Ngụy tổng à? Anh ấy đưa tôi về nhà thì lập tức đi rồi, chắc là bây giờ cũng đã về tới nhà.

Lệ Thâm: À, vậy em nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.

Dư Vãn hơi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn khung thoại của cô và Lệ Thâm. Anh ta gửi tin này rốt cuộc là muốn biết cô đã về nhà chưa, hay là muốn biết Ngụy tổng đã về tới nhà? Từ khi nào mà anh ta lại quan tâm đến Ngụy tổng như vậy?

Cô cũng gửi một câu chúc ngủ ngon cho Lệ Thâm, rồi cầm đồ ngủ đi vào phòng tắm.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 24.2: Chuyện tình cảm thời đại học của Lệ Thâm bị phơi bày
[HIDE-THANKS]Bữa tiệc kỷ niệm ngày thành lập Học viện Âm nhạc này đã gây nên một đợt xôn xao trên mạng, người ngoài rối rít suy đoán, đợt tuyển sinh năm nay của bọn họ sẽ nghênh đón kỷ lục mới.

Tuyển sinh có nghênh đón kỷ lục mới hay không thì không biết, nhưng bởi vì chuyện Lệ Thâm trở lại trường học cũ đã lộ ra chuyện tình cảm thời đại học của anh.

Người đầu tiên gửi tin tức này là một tài khoản marketing chuyên tung tin nóng về minh tinh, một cư dân mạng tự xưng là sinh viên của Học viện Âm nhạc Thành phố A đã gửi bản thảo cho hắn, nói rằng lúc Lệ Thâm còn học đại học đã từng có một người bạn gái, còn vô cùng rêu rao, hầu như toàn bộ giáo sinh viên ở trường đều biết.

Đại quất vi trọng 003: Lệ Thâm rất nổi tiếng lúc còn đi học, khi biết tin hắn có bạn gái, nữ sinh trong trường còn đau lòng trong thời gian dài. Bạn gái của hắn không phải sinh viên trường bọn tôi, còn lớn hơn hắn, hai người thường xuyên rải cẩu lương trong trường học.

Đại quất vi trọng 003: Phòng piano số bốn của trường chúng tôi là phòng piano huyền thoại, có rất nhiều đại thần giới ca sĩ đã từng tập đàn trong căn phòng đó, Lệ Thâm cũng vậy. Bởi vì đó là phòng piano tình yêu nên rất khó hẹn sẵn, hễ là hẹn được đều thích để lại trong đó mấy câu hào hùng.

Đại quất vi trọng 003: Bây giờ bốn phía vách tường trong phòng đều bị viết kín, lúc Lệ Thâm ở trong đó luyện đàn cũng có viết, nhưng hắn viết khác với người khác, bạn đoán xem hắn đã viết gì.

Đại quất vi trọng 003: Hắn vẽ một chiếc ô lên tường, một bên phía dưới ô dù viết Lệ Thâm, bên còn lại viết Lily :).

Đại quất vi trọng 003: Có thể nói là hết sức điên cuồng. Tôi còn có hình ảnh, gửi cho anh xem.

Đại quất vi trọng 003: [hình ảnh]

Tài khoản marketing chụp lại nội dung tin nhắn và đăng lên, chưa đầy một tiếng đã leo lên đứng đầu hot search, các tờ báo khác cũng ăn ké độ hot, tranh nhau đưa tin "Tình yêu thời đại học của Lệ Thâm".

Sau khi tin tức này lên hot search, người đầu tiên bị sốc chắc chắn là fans của Lệ Thâm. Người ngoài cuộc vốn tưởng rằng fans Lệ Thâm sẽ khóc thiên thưởng địa*, Weibo sẽ trở thành hiện trường thoát phấn* cỡ lớn, sau đó có lẽ ngay cả fan club cũng sẽ tuyên bố giải tán!

* Khóc thiên thưởng địa ( 哭天抢地): vừa khóc to miệng vừa gọi trời, đầu vừa đập xuống đất, miêu tả một loại đau đớn cực độ.

* Thoát phấn (脱粉): động từ chỉ việc không còn quan tâm, yêu thích idol đó nữa.

Tuy nhiên tất cả những việc này không xuất hiện, fans Lệ Thâm đều đang bận rộn oán giận Hoàng Việt – là á quân của <Âm Thanh Của Thiên Đường> năm nay.

"Cái acc phụ Đại quất vi trọng 003 này đã bị moi ra rồi, đó là fans nhà Hoàng Việt, mọi người chớ bị đánh lừa, tập trung R Hoàng Việt là được rồi [mỉm cười]."

"Cự Cự* của Hoàng Việt mỗi lần lên tiếng đều bốc mùi tanh rình, lúc ở hậu trường còn cướp micro của anh Thâm, chỉ có thể nói là chủ nhân nào có fans nấy [mỉm cười]."

* Tên fan club.

"Fan club chúng tôi có ai mà không biết Thâm Thâm đã từng có bạn gái thời đại học chứ, chính anh ấy đã nói lúc thi đấu, <Lily> được viết khi anh ấy học đại học. Bài hát này có phải được viết ra trong thời kỳ đang yêu hay không, tất cả mọi người đều tự biết rõ không phải sao [mìm cười]. Ngược lại fan club bọn bây lại gây chuyện ngay trước thời điểm bình chọn bài hát vào bảng xếp hạng, có mục đích gì thì tự mình biết nhỉ [mỉm cười]."

"Ha ha ha ha ha fans của Hoàng Việt tưởng tung tin tình cảm thời đại học của anh Thâm thì chúng ta sẽ lập tức thoát phấn tập thể, rồi không có ai bỏ phiếu cho anh Thâm ha ha ha ha, fans nhà hắn đáng yêu quá nha."

"Không có gì đáng nói, ngồi yên chờ bảng xếp hạng ca khúc vả mặt thôi [mỉm cười]."

Hai ngày nay Dư Vãn rất bận, cũng nhờ có Chu Hiểu Ninh gọi điện báo cho cô biết tin tức này. Lúc ấy câu đầu tiên Chu Hiểu Ninh nói là "Chuyện thời đại học của cậu và Lệ Thâm bị phơi bày!", làm Dư Vãn sợ tới mức súyt nữa đột phát bệnh tim.

Cô dùng tốc độ nhanh nhất để lên Weibo, thấy tình hình không tệ như cô nghĩ mới bình tĩnh lại. Nhưng cô vẫn lo lắng cho Lệ Thâm, nghĩ rằng bây giờ Lệ Thâm có thể đang vội, cô không nên làm phiền nên chỉ gửi tin nhắn WeChat cho anh.

Dư Vãn: Tôi đã thấy tin trên weibo, bên anh sao rồi? Chuyện này có gây ảnh hưởng gì tới anh không?

Dư Vãn: Nếu có điều gì cần tôi làm, anh cứ nói với tôi.

Khi Lệ Thâm biết được chuyện này từ người đại diện, anh đã thực sự hơi hoảng loạn. Sau khi đọc hết nội dung tin nóng được đăng, anh cảm thấy mình cực kỳ may mắn vì lúc trước viết tên Lily.

Nếu lúc ấy anh viết tên Dư Vãn, vậy bây giờ Dư Vãn sẽ thế nào? Nghĩ tới đây, sắc mặt anh càng thêm giận dữ.

"Bây giờ mọi thứ cũng không tồi tệ như tôi nghĩ, tôi cảm thấy cậu không cần phản hồi lại. Sau khi tổ chức xong bình chọn bài hát, chuyện này sẽ tự nhiên trôi qua."

Liên hoan âm nhạc và bảng xếp hạng ca khúc Trung Quốc là hai lễ trao giải quan trọng nhất trong giới âm nhạc, một cái vào đầu năm, một cái vào cuối năm. Vào giữa tháng ba, bảng xếp hạng ca khúc sẽ chính thức khởi động, Lệ Thâm là hắc mã* lớn nhất năm nay, rất nhiều người ủng hộ anh.

* Hắc mã: hạt giống tiềm lực không lường được.

"Như fans của cậu đã nói, đến lúc đó dùng giải thưởng để nói chuyện." Trì Lộ nói với Lệ Thâm.

Lệ Thâm ngồi trên sô pha, thuận miệng "ừ" một tiếng. Giọng điệu của anh không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì, Trì Lộ im lặng một hồi và hỏi anh: "Bạn gái thời đại học này là bạn gái cũ mà cậu nói phải không?"

"Ừ."

"Có phải là Dư Vãn hay không?"

Lệ Thâm ngẩng đầu nhìn Trì Lộ, ánh mắt sắc bén cô chưa từng thấy qua: "Sao chị lại biết Dư Vãn?"

Trì Lộ cười nhạo một tiếng, nhìn phản ứng này của cậu ta thì biết ngay cô đã đoán đúng: "Có lẽ cậu không biết, cậu gọi tên cô ấy trong lúc ngủ mơ."

Lệ Thâm mím môi, không nói lời nào.

Trì Lộ nghiêm mặt lại, trong giọng nói mang theo ý cảnh cáo: "Tôi không quan tâm bạn gái cũ của cậu là ai, cũng không quan tâm Dư Vãn là ai, tóm lại tốt nhất là cậu chia tay dứt khoát một chút. Cậu đoán xem nếu lần sau tung tin về bạn gái đương nhiệm của cậu, fans của cậu có còn giúp cậu như bây giờ hay không?"

Lệ Thâm cụp mắt nhìn mặt đất, một lát sau mới mở miệng nói: "Tôi biết mình đang làm gì."

Trì Lộ giật giật khóe miệng, nhịn xuống lời nói sắp thốt ra ngoài: "Vậy thì tốt, cậu đừng dùng sự nghiệp của mình để nói giỡn."

Lệ Thâm nhíu mày: "Tôi là một ca sĩ, sự nghiệp của tôi là âm nhạc của tôi, chỉ cần âm nhạc là đủ rồi, người viết nhạc có liên quan gì tới độc thân chứ?"

"Nếu cậu trông xấu xí một chút, vậy thì đúng thật là không liên quan lắm."

"..." Lệ Thâm im lặng một lát rồi nói: "Ý của chị là, bọn họ chỉ thích mặt của tôi, cũng không thích âm nhạc của tôi đúng không?"

"Ý tôi không phải vậy." Trì Lộ đương nhiên biết rõ thực lực của Lệ Thâm, độ phổ biến hai bài hát của cậu ta đều rất rộng rãi, đã sớm vượt khỏi phạm vi bình thường, chắc chắn là hâm mộ về âm nhạc. Nhưng điều đó không có nghĩa là fans không thích gương mặt của cậu ta.

"Tôi đã nói những gì nên nói, tự cậu nghĩ lại đi." Trì Lộ nói xong thì cầm lấy túi và bước ra khỏi phòng nghỉ. Lệ Thâm rút điếu thuốc loại Dư Vãn thường hút từ ngăn kéo ra và ngậm vào trong miệng, sau đó nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Đợi đến khi tâm trạng bình tĩnh hơn, anh mới lấy điện thoại định lên Weibo, nhưng lại thấy có hai tin nhắn đến từ Dư Vãn. Sau khi đọc xong, anh trả lời cô: "Không có gì ảnh hưởng, công ty sẽ xử lý. Em không cần lo lắng."

Dư Vãn vẫn luôn chú ý động tĩnh của chuyện này thì thấy phản hồi của Lệ Thâm. Trong lúc đang gõ tin trả lời cho anh, điện thoại chợt reo lên một tiếng, là thông báo của Weibo.

Lệ Thâm đăng bài viết mới trên Weibo.

Lệ Thâm V: Xin lỗi vì chuyện riêng tư của tôi đã gây ra cuộc thảo luận lớn như vậy trên mạng, chiếm hết thời gian sử dụng internet của mọi người. Đối với chuyện này, tôi cũng đã tự kiểm điểm bản thân và chân thành gửi lời xin lỗi tới mọi người: Tôi không nên vẽ bậy lên tường, phá hoại tài sản chung của trường. Cũng mong mọi người lấy đó để làm gương, tự giác bảo vệ tài sản chung, làm một người văn minh và có trách nhiệm.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 25.1: Người đàn ông rớt xuống từ trên trời
[HIDE-THANKS]Giống với chuyện tình cảm của anh bị phơi bày trên weibo, phản hồi của Lệ Thâm cũng nhanh chóng đứng đầu hot search weibo.

Sau khi fans, anti fans, người ngoài cuộc thấy hot search này, rối rít tò mò nhấp vào xem thử anh phản hồi thế nào. Nhưng mọi người đều không đoán được lại là điệu bộ kỳ lạ như vậy

"Ha ha ha ha ha ha ha XSWL*, trước đây rất ghét mấy chuyện hư hỏng này của minh tinh lên hot search, tới khi đọc phản hồi này, tui quyết định thành fans [OK]."

* XSWL: là chữ đầu phiên âm 笑死我了 = Xìao sǐ wǒle = Cười chết tôi rồi!!!!

"Anh Thâm cố chấp phết [icon cười khóc], anh nói đúng lắm, nếu trước kia không vẽ bậy bạ thì bây giờ đã không có mấy chuyện như này, ha ha ha ha ha ha ha ha."

"Sinh viên của Học viện Âm nhạc Thành phố A Thâm cho biết, thật ra vẽ bậy lên tường trong phòng piano số bốn được coi như là một trong những văn hóa của trường tụi tui [che mặt]. Sơn lại vách tường thực ra rất dễ đối với nhà trường, nhưng mà trên đó có rất nhiều vết tích của các sư huynh sư tỷ đã trở thành đại già* trong giới ca sĩ, nhà trường không nỡ sơn lại thôi [che mặt]."

* Đại già (大咖): có nghĩa là một người thành công trong một lĩnh vực nhất định, hoặc là một người đã đạt được kết quả tốt trong một lĩnh vực nhất định. (Nguồn: Baidu.)

"Vẫn luôn cảm thấy mọi người tâng bốc Lệ Thâm quá mức, cho đến hôm nay đọc tin trên weibo mới phát hiện Lệ Thâm không chỉ có tài sắc, mà còn có tư tưởng hài hước [che mặt], quá thơm."

"Cảm ơn hôm nay Thâm Thâm đã dạy cho tụi em một tiết đạo đức sống động [đáng yêu]. Mong mọi người hưởng ứng lời kêu gọi của Thâm Thâm, tự giác bảo vệ của công và làm một công dân tốt [đáng yêu]."

"Trời ạ, anh Thâm thực sự quá đáng yêu [che mặt], muốn làm chuyện đó [che mặt]."

"Anh Thâm đưa ra lời phản hồi này, không ai còn nhớ ban đầu có chuyện gì nữa [OK]. Tiện thể về bình luận nóng bỏng của lầu trên, tui cũng muốn [gian ác]."

Dư Vãn đọc xong phản hồi của Lệ Thâm và im lặng hai giây, lặng lẽ cho anh một like.

Chuyện tình yêu đại học cứ thế lướt qua, tuy rằng fans Hoàng Việt còn cắn không nhả, nhưng bảng xếp hạng ca khúc Trung Quốc đã gần ngay trước mắt, các fan club khác cũng không rảnh đi làm to chuyện, đều đang tập trung hỏa lực để bỏ phiếu cho minh tinh nhà mình.

Trong số các giải thưởng lớn của bảng xếp hạng ca khúc, giải thưởng duy nhất mà người xem có thể tham gia trực tiếp đó là <Nam/ nữ ca sĩ được yêu thích nhất năm>, được chọn hoàn toàn dựa theo số phiếu bầu. Đây là lần đầu tiên Lệ Thâm lọt vào bảng xếp hạng ca khúc, dĩ nhiên là fans muốn có một khởi đầu tốt, đều dồn hết sức bỏ phiếu cho anh ấy.

Dư Vãn cũng dành chút thời gian vào mỗi này để bỏ phiếu cho Lệ Thâm, Triệu Hân còn phát bao lì xì trong nhóm công ty để kêu gọi mọi người bỏ phiếu cho Lệ Thâm. Cô cảm thấy Triệu Hân chuyên nghiệp hơn trong việc truy tinh này.

Mặc dù Lệ Thâm mới ra mắt chưa đầy một năm, nhưng anh bước ra từ cuộc thi hát nổi tiếng, hơn nữa còn là người hát OST của bộ phim rất hot, đủ đạt mức độ quốc dân. Trong lần bầu chọn này, số phiếu bầu của anh vẫn luôn đứng nhất cho đến thời hạn cuối cùng.

Dư Vãn ngồi trong biệt thự của Hồ Kiều, trong lúc chờ cô ấy xuống lầu, tiện thể bỏ phiếu lượt hôm nay cho Lệ Thâm. Cô vừa tắt điện thoại, Hồ Kiều đã đắp mặt nạ chậm rãi đi xuống lầu.

Ban đầu mỗi lần Hồ Kiều gặp cô đều dày công trang điểm mới ra ngoài, kiểu cách cũng khác nhau. Mấy tháng trôi qua, Hồ tiểu thư đã không còn lãng phí thời gian và đồ trang điểm của cô ta.

Dư Vãn thấy cô ta đi tới, chủ động đưa máy tính và một hộp quà được đóng gói tinh xảo qua. Hồ Kiều nhìn xuống và hỏi cô: "Có gì bên trong đó?"

Bởi vì đang đắp mặt nạ nên cô ta không thể mở miệng quá lớn, giọng nói nghe hơi cứng đờ. Dư Vãn mỉm cười nhìn cô ta và mở hộp quà ra, bên trong là một vài cây nến màu đỏ có hình dạng khác nhau được sắp xếp gọn gàng: "Đây là cây nến được dùng để đặt tại hiện thường hôn lễ, chủ tiệm làm xong hàng mẫu, tôi đem đến cho cô xem."

Hồ Kiều cầm lấy một cây nến và nhìn kỹ nó, cây nến này thoạt nhìn thì có màu đỏ bình thường, nhưng nhìn kỹ hơn sẽ thấy đó không phải màu đỏ thuần, mà là có hoa văn ngầm khác nhau.

"Cây nến này thật xinh đẹp, còn có mùi thơm."

"Đúng vậy, toàn bộ đều là cây nến thơm, chủ tiệm được giới thiệu bởi ông chủ tiệm bánh ngọt mà chúng ta hợp tác."

Hồ Kiều gật đầu, đặt cây nến trên tay về chỗ cũ và cầm lấy cây khác: "Tôi nhớ tiệm bánh ngọt hợp tác với công ty các cô là của Úc thị?"

"À, cũng không thể tính là Úc thị, đó là cửa hàng của phu nhân của Úc tổng, nhưng mà chúng tôi cũng có thể liên lạc với thợ bánh ngọt của Úc thị." Mục đích mà Ngụy Thiệu chuyển trụ sở công ty tới thành phố A là muốn lợi dụng mối quan hệ của mình ở thành phố A, hợp tác với các tinh anh của những ngành khác để tạo ra hôn lễ cao cấp.

"Cửa hàng này tên Monster ư? Hình như tôi đã nghe qua."

Dư Vãn nói: "Cửa hàng này là cửa hàng online, có lẽ cô đã thấy trên Weibo. Ban đầu tôi nghe nói đó là cửa hàng online nên cảm thấy không quá đáng tin, nhưng sau khi tới xem bên ngoài thì phát hiện tay nghề và ý tưởng của chủ tiệm rất tốt."

"Ừ, tôi rất thích mấy cây nến này."

Dư Vãn nghe cô ta nói như vậy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm: "Tôi sẽ ký hợp đồng chính thức với chủ tiệm ngay, số lượng nến cần dùng trong hôn lễ hơi nhiều, chủ tiệm cần có đủ thời gian chuẩn bị."

"Ừ, cứ làm vậy đi." Hồ Kiều nói xong thì xé mặt nạ xuống, vô cùng hứng thú quan sát Dư Vãn: "Đúng rồi, trước kia cô từng nói với tôi cô và Lệ Thâm là bạn thời đại học đúng không? Là quan hệ bạn trai bạn gái sao?"

Dư Vãn: "..."

Tại sao Hồ tiểu thư thích hỏi chuyện về cô và Lệ Thâm như thế.

Dư Vãn lộ ra nụ cười lúng túng nhưng không mất lịch sự, cô không nói gì, trái lại Hồ Kiều càng thêm hứng thú: "Chuyện tình cảm đại học của Lệ Thâm vừa bị phơi bày mấy hôm trước, tôi đoán đó là cô, nhưng mà sao bọn cô lại chia tay? Fans trên mạng đều đang cảm ơn bạn gái cũ của Lệ Thâm vì đã chia tay với hắn."

"..." Dư Vãn mỉm cười mở máy tính, nói với Hồ Kiều: "Hồ tiểu thư, về chuyện MC hôn lễ, tôi chưa nói với ngài."

"À." Hồ Kiều bất đắc dĩ nhìn về phía máy tính: "Là người này à? Thoạt nhìn không phù hợp với yêu cầu của tôi nhỉ."

Dư Vãn vội giải thích: "Là như thế này, chiều cao thật của cô ấy chỉ có 156 cm, ngày thường lên sân khấu đều mang giày cao gót rất cao nên nhìn khá cao. Hơn nữa khi lên sân khấu, cô ấy trang điểm hơi trưởng thành, không giống với phong cách mà cô yêu cầu. Nhưng cô ấy rất thích lén mặc váy lolita, đây là bộ ảnh LO* mà cô ấy đã chụp, ngài có thể xem thử."

* Bộ ảnh lolita.

Dư Vãn nhấp mở sang thư mục khác, bên trong có mười bức ảnh, phong cách hoàn toàn khác so với bức ảnh trên sân khấu vừa rồi, nếu không nhìn kỹ thì khó mà biết đây là cùng một người.

Hồ Kiều xem ảnh xong, gật đầu: "Có vẻ ổn."

"Tôi đã tìm rất lâu, ngoại hình của cô ấy phù hợp với yêu cầu của cô nhất. Nếu không có vấn đề gì thì xem thử cô có thích cách cô ấy dẫn chương trình hay không."

Dư Vãn nhấp mở một bộ sưu tập video, Hồ Kiều bỗng đứng dậy nói với cô: "Đợi chút rồi xem, tôi đi rửa mặt trước đã."

"... Ok." Dư Vãn mìm cười nhìn Hồ Kiều rời đi.

Đến khi bàn xong chuyện MC với Hồ Kiều, trời đã tối đen, cũng may Hồ Kiều còn tương đối có nhân tính, lại cho tài xế đưa cô trở về.

Sau khi tới tiểu khu, Dư Vãn vô thức nhìn thoáng qua biệt thự của Lệ Thâm. Từ sau tết âm lịch, cô rất ít khi nhìn thấy Lệ Thâm ở trong tiểu khu, ngay cả Lili cũng hiếm khi xuất hiện trong sân. Công việc mỗi ngày của cô rất bận, công việc của Lệ Thâm cũng nhiều hơn, sau lần đưa bánh nướng lúc trước, có phải bọn họ chưa từng gặp mặt lại hay không?

Mặc dù ở tại nơi chỉ cách vài bước chân, nhưng lại giống như cách nhau rất xa. Lần gặp mặt kế tiếp, chẳng lẽ là trong hôn lễ của Hồ Kiều ư?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 25.2: Người đàn ông rớt xuống từ trên trời
[HIDE-THANKS]Cô đứng một mình dưới lầu một lúc mới đi vào nhà của mình.

Vài ngày sau, lễ trao giải Bảng xếp hạng Ca khúc Trung Quốc chính thức được tổ chức, đối với giới âm nhạc mà nói, đây là buổi lễ long trọng mỗi năm chỉ có một lần, còn đối với Dư Vãn mà nói, hôm nay chỉ là một ngày làm việc bình thường.

Triệu Hân rất hào hứng từ lúc đi làm, một phần vì bảng xếp hạng ca khúc, phần khác là vì hôm nay cô ấy nhận được tạp chí bản đặc biệt của Lệ Thâm.

Cô ấy vừa nhận được cuộc gọi từ nhân viên chuyển phát nhanh thì tung tăng đi đến quầy lễ tân để ký biên nhận. Khi quay lại, poster Lệ Thâm đã được cô ấy mở ra và cầm trên tay.

"Dư Vãn, cô xem này, rất đẹp trai đúng không! Còn có chữ ký!" Triệu Hân trở về chỗ ngồi, loay hoay tại bàn làm việc của mình, giống như là muốn tìm chỗ để dán poster lên: "Thôi vậy, loại poster này dán trong phòng ngủ của mình sẽ tốt hơn."

Dư Vãn mua tạp chí bản thường, bởi vì không qua tay thứ hai nên nhận được sớm hơn Triệu Hân. Cô liếc nhìn tấm poster của Triệu Hân, góc dưới bên phải có một chữ ký màu vàng: "Chữ ký này được in lại mà."

"In lại cũng là chữ ký!" Triệu Hân nói: "Lúc <Âm Thanh Của Thiên Đường> vừa kết thúc năm trước, Tinh Diệu đã cho ra một bộ ảnh của minh tinh, tất cả đều được chính nhân ký, tôi giành được! Có cần ngày mai tôi đem lên cho cô xem không!"

"... Không cần, cảm ơn." Cũng không phải cô chưa thấy. Dư Vãn say mê nhìn bức hình trên máy tính.

Cô nhớ lúc Lệ Thâm mới bắt đầu ra ngoài đi hát, cả ngày cảm thấy mình sắp nổi tiếng, còn ở nhà dốc sức luyện ký tên một đêm. Sau đó Dư Vãn lật cuốn vở mà anh tập ký tên thì thấy trên giấy toàn là tên của Dư Vãn.

Lúc ấy mặt mày cô xám xịt, đứa nhỏ này định ra ngoài ký tên cho người khác là "Dư Vãn" sao? Sau đó Lệ Thâm còn vui cười hớn hở đưa cuốn vở chữ ký này cho cô.

Bây giờ cuốn vở này đang đặt ở đâu? Chắc là ở quê cô nhỉ?

Dư Vãn nghĩ ngợi, lần sau về nhà tiện thể tìm nó vậy.

Sáu giờ tối, tiết mục đi trên thảm đỏ của bảng xếp hạng ca khúc bắt đầu, các minh tinh lần lượt tiến vào, các loại ảnh chụp khác nhau cũng được đăng khắp Weibo. Lúc này Dư Vãn còn chưa tan ca, buổi chiều cô lại tới Thập Lý Sơn Thủy một chuyến để trao đổi với người phụ trách sắp xếp hiện trường.

Lần này Dư Vãn không đi tàu, Ngụy Thiệu bảo cô mua vé máy bay, nói rằng công ty sẽ trả chi phí. Đi máy bay đúng là tiết kiệm không ít thời gian, Dư Vãn vốn định xem lễ trao giải bảng xếp hạng ca khúc trên máy bay, kết quả vừa lên máy bay đã ngủ thiếp đi.

Đến khi cô tỉnh dậy, máy bay đã sắp tiếp đất, cô lên mạng xem bảng xếp hạng ca khúc, kết quả đã được đưa ra.

Đêm nay Lệ Thâm giành được ba giải thưởng, cụ thể là nghệ sĩ mới xuất sắc nhất, nam ca sĩ được yêu thích nhất và mười ca khúc vàng hay nhất năm.

Trong ba giải thưởng này, nghệ sĩ mới xuất sắc nhất được ban giám khảo bình chọn, nam ca sĩ được yêu thích nhất là do mọi người bỏ phiếu, còn mười ca khúc vàng hay nhất năm được ban tổ chức tính theo số liệu thống kê trong một năm từ các phần mềm nghe nhạc lớn trong ngoài nước, lượng tiêu thụ và chỉ số tìm kiếm của các trang web chính, mức độ phổ biến trên mạng xã hội, để tuyển chọn ra mười bài hát có sức ảnh hưởng lớn nhất năm.

Đây cũng là giải thưởng có giá trị nhất trong các giải thưởng được thiết lập trong bảng xếp hạng ca khúc.

Bài hát lọt vào mười ca khúc vàng hay nhất năm của Lệ Thâm là <Lily>, đứng hàng thứ tư, ba hạng đầu lần lượt là bài hát của Đinh Mông, Cố Tín và Tư Mã Tiêu Tiêu.

Mặc dù không lọt vào top ba, nhưng đó là thành tích rất tốt, không chỉ có fans bắt đầu chè chén say sưa, truyền thông báo chí cũng dùng tên Lệ Thâm làm tiêu đề.

Dư Vãn chưa kịp đọc kỹ, tiếp viên đã nhắc nhở cô cất máy tính, máy bay sắp hạ cánh rồi. Dư Vãn đành phải cất máy tính vào túi, đợi tới khi ngồi lên tàu điện ngầm tại sân bay, cô lại lấy máy tính ra lần nữa.

Bảng xếp hạng ca khúc chắn chắc là chủ đề nóng nhất tối nay. Dư Vãn mở Weibo ra, cảm thấy cả thế giới đều đang truy tinh, riêng mình cô là đang đi làm:)

Bên phía Weibo chính thức của bảng xếp hạng ca khúc đã có hàng triệu bình luận.

"Chúc mừng tất cả các ca sĩ đoạt giải tối nay! Năm ngoái đã vất vả rồi, năm nay cũng phải tiếp tục cố gắng nha!"

"Mông chủ của tui hôm nay quá đẹp! Kiều Dĩ Thần cũng rất đẹp trai! Chúc mừng đã giành được hạng nhất trong mười ca khúc vàng hay nhất!"

"Aaaaa Cố Tín! Aaaaaa Lệ Thâm! Em yêu các anh!"

"Nhiều bình luận vậy mà không có tên họ Tư Mã Tiêu Tiêu của tui sao!"

"Lệ Thâm giành hạng tư còn kiêu ngạo hơn người khác giành hạng nhất [mỉm cười], fans quá ghê gớm [mỉm cười]."

"Phản hồi lại bình luận nào đó, trước hết <Lily> của Lệ Thâm mới phát hành cuối tháng sáu năm ngoái, ba bài hát trong top ba đều phát hành đầu năm, có nhiều thời gian tích lũy dữ liệu hơn; thứ hai, top ba đều là tay già đời, Lệ Thâm vừa mới lấy nghệ sĩ mới xuất sắc nhất [mỉm cười]. Các bạn đừng quá kiêu ngạo, trên bảng xếp hạng ca khúc cũng không có tên họ của người nhà các bạn [mỉm cười]."

"Ha ha ha ha, truyền thông thích dùng tên của anh Thâm làm tiêu đề, đây là lỗi của anh Thâm à? Người nào đó không kiếm được fans, thì đừng chanh chua ở đây [móc mũi]."

"Thâm của mày dựa vào sức nóng của phim truyền hình kiếm fans, còn không biết xấu hổ lôi ra nói [mỉm cười], thật mất mặt [mỉm cười]."

"Ê ê ê, độ hot của anh Thâm đều nhờ phim truyền hình ban tặng, vậy bạn nói xem tại sao phim truyền hình người ta không mời Việt của bạn hát nhạc phim chứ? [buồn cười]."

"Nổi lên nhờ bình luận, thật xuất sắc [buồn cười]."

"Người ngoài cuộc xin nói một câu, tui cảm thấy <Dằm Trong Tim> của Lệ Thâm và <Hành Trình Cuối Cùng> không ăn xén độ hot của ai cả, chúng nó nâng đỡ lẫn nhau, thiếu cái nào cũng không thể có được hiệu quả như bây giờ."

"Fans đừng giả thành người ngoài cuộc, ghê tởm!"

Dư Vãn đọc xong bình luận xâu xé nhau, đã hoàn toàn tỉnh táo, cô cảm thấy mấy người này không làm con truy tinh cũng rất mệt mỏi.

Nhưng dù nói thế nào, tối nay Lệ Thâm nhận được nhiều giải thưởng như vậy, vẫn nên vui vẻ, Dư Vãn cảm thấy mình cẩn phải chúc mừng anh ta một câu.

Dư Vãn: Chúc mừng anh ôm được ba cái cúp về nhà tối nay!

Lệ Thâm: Cảm ơn.

Dư Vãn hơi bất ngờ, cô nghĩ rằng hiện tại Lệ Thâm chắc hẳn rất bận, không ngờ anh ta lại trả lời ngay.

Dư Vãn: Tối nay anh rất đẹp trai đó! [nhe răng]

Lệ Thâm: Em có xem lễ trao giải?

Dư Vãn: Tôi chỉ xem hình ảnh [che mặt]. Hôm nay tôi tới Thập Lý Sơn Thủy để xem hiện thường, vừa mới trở về [che mặt].

Lệ Thâm: ... Công việc của bọn em vẫn luôn bận rộn vậy à?

Dư Vãn: Cũng không phải, chủ yếu là đơn hàng của Hồ tiểu thư quá lớn, có rất nhiều việc.

Lệ Thâm: Nói vậy thì, bọn em chỉ cần tiếp một đơn và chơi bời nửa năm.

Dư Vãn: Tôi cũng muốn chơi bời [che mặt], nhưng công việc không cho phép [che mặt].

Dư Vãn: Tàu điện ngầm tới nơi, tí nữa lại nói tiếp.

Lệ Thâm: Ừm.

Dư Vãn rời khỏi ga tàu điện ngầm, cầm điện thoại tải ảnh của Lệ Thâm. Tối nay anh ấy thật sự rất đẹp trai, áo sơ mi màu đen kết hợp với âu phục màu trắng, trên bộ âu phục không biết thêm cái gì mà lại lấp lánh trên sân khấu.

Trên đường về cô đã tải rất nhiều ảnh, đến khi về tới tiểu khu, vừa ngẩng đầu đã thấy một người đàn ông mặc âu phục trắng đứng dưới lầu.

Âu phục màu trắng còn lóe lên tia sáng mỏng manh dưới ánh trăng.

Dư Vãn ngây người đứng tại chỗ, Lệ Thâm quay đầu lại nhìn về phía cô.

Ngay lúc này tim Dư Vãn đập rất nhanh, cảnh tượng trước mắt khiến cô cảm thấy không chân thật như thế.

Một phút trước cô còn đang lướt xem ảnh của một người, ngay sau đó người ấy lập tức đứng trước mặt cô. Dáng vẻ của anh ở ngoài và trong ảnh không quá khác nhau, giống như là bước ra từ ảnh và bước tới trước mặt cô.


Editor có lời muốn nói: Hôm qua sửa laptop, không đăng chương được, đây là chương bù ngày hôm nay:3[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 26.1: Vừa rồi Lệ Thâm muốn hôn cô ư?
[HIDE-THANKS]Lúc này Lệ Thâm khiến Dư Vãn cảm thấy vừa quen thuộc lại xa lạ, bọn họ từng là tình nhân yêu nhau tha thiết, từng có tiếp xúc thân mật nhất trên thế giới, mà Lệ Thâm với lễ phục màu trắng là siêu sao trên sân khấu làm vô số fans rít gào, đó là thế giới mà Dư Vãn chưa bao giờ đặt chân đến.

"Trở về rồi?" Lệ Thâm tự nhiên mở miệng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng trầm thấp như thường. Dư Vãn ổn định tâm trí, cuối cùng cũng tìm được giọng nói của mình: "Ừ, sao anh lại đứng đây?"

Lệ Thâm cụp mắt nở nụ cười, nhìn về phía cô và hỏi: "Nhà tôi ở bên cạnh, tôi đứng đây rất kỳ quái ư?"

"Không phải..." Dư Vãn phát hiện mỗi khi gặp Lệ Thâm, năng lực biểu đạt của cô lập tức thoái hóa tới trình độ cực kì thấp: "Ý tôi là, anh không tham gia tiệc ăn mừng gì đó? Dù sao anh cũng giành được nhiều giải thưởng như vậy."

Lệ Thâm nói: "Không có, tham gia lễ trao giải xong rồi trở về, ngày mai còn phải thu âm bài hát."

"À..."

"Cảm thấy hơi ngột ngạt nên đi dạo trong tiểu khu." Lệ Thâm nhìn cô, hôm nay cô vẫn ăn mặc kiểu thông cần*, trên vai đeo một cái túi lớn, nhìn rất nặng, dưới chân mang giày đế bằng, xem ra sau lần trẹo chân trước, cô đã biết rút kinh nghiệm.

* Thông cần: thông thường, chăm chỉ.

Lệ Thâm vừa nói xong câu đó, hai người im lặng vài giây, Lệ Thâm hơi chán nản, cũng hơi tự giễu. Sau khi giành giải thưởng hôm nay, anh rất muốn gặp Dư Vãn, khi trở về thì thấy nhà Dư Vãn chưa sáng đèn thì dứt khoát đứng đây chờ cô.

Bây giờ vất vả lắm mới đợi người trở lại, nhưng anh không biết nên nói gì với cô.

Anh nhìn Dư Vãn đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ không phải anh muốn nói gì với Dư Vãn. Anh chỉ là muốn gặp cô.

"Ừm... Chúc mừng anh lần nữa, giành được nhiều giải thưởng như vậy, anh cảm thấy thế nào?" Dư Vãn nghẹn một hồi, cuối cùng cũng nghẹn ra đề tài có thể kéo dài cuộc trò chuyện.

Lệ Thâm cười khẽ một tiếng, nói với cô: "Cảm thấy hơi mơ màng, nói theo cách thoải mái hơn là, trong ba người đứng trong top ba ca khúc vàng, đặc biệt là Cố Tín và Tư Mã Tiêu Tiêu, tôi được xem như là nghe nhạc của họ mà lớn lên, không ngờ còn có một ngày đứng cùng sân khấu nhận thưởng với bọn họ."

"Ha ha ha ha ha ha ha." Dư Vãn bị Lệ Thâm chọc cười: "Anh dám nói lại lần nữa không, tôi ghi âm lại giúp anh rồi đăng lên mạng, anh có thể lên hot search ngay lập tức."

Lệ Thâm cũng thấp giọng mỉm cười theo, Dư Vãn cười xong thì tò mò hỏi anh: "Cúp của bảng xếp hạng ca khúc trông như thế nào, tôi có thể xem không?"

"Cúp để trong xe." Lệ Thâm quay đầu lại nhìn về phía ga ra nhà mình: "Em có muốn vào xem không?"

"Muốn chứ!"

Cô hào hứng đi theo Lệ Thâm vào ga ra của anh, trong ga ra có hai chiếc xe, một chiếc là xe việt dã Dư Vãn đã thấy qua, chiếc còn lại là chiếc xe mà Lệ Thâm lái đi tham dự lễ trao giải tối nay.

Lệ Thâm mở cửa xe nói với Dư Vãn: "Ba cái cúp đều cất trong hộp đặt bên trong, nó khá nặng."

Anh lấy một cái hộp và mở ra, bên trong được đặt chiếc cúp bảng xếp hạng ca khúc vàng. Cúp có màu vàng, con số trên cùng đại diện cho khóa thứ mấy, hàng chữ nhỏ phía dưới được khắc ca khúc đoạt giải và thứ hạng.

Dư Vãn hơi muốn duỗi tay sờ thử, nhưng vẫn nhịn xuống: "Cái này là vàng thiệt à?"

"Cái micro kia là vàng thiệt."

"Vậy cũng không tệ, cái micro này không nhỏ!"

Lệ Thâm cười cười, cúi người lấy hai cái hộp khác. Dư Vãn cũng tò mò nhìn vào trong, khi Lệ Thâm chui người ra vừa lúc cọ qua mặt cô.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, trong ga ra lại không bật đèn, không gian tối tăm lập tức sinh ra chút mập mờ. Lệ Thâm tạm thời quên chuyển động, Dư Vãn cũng giống như bị trúng Định Thân Chú, ngơ ngác đứng yên tại chỗ, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Hơi thở của Lệ Thâm đều đặn phả vào mặt cô, mang theo tia nóng bỏng, hàng lông mi được vô số fans khen ngợi của anh nhẹ nhàng run rẩy giữa không khí.

Trái tim Dư Vãn cũng run rẩy theo, cô nhìn đôi môi Lệ Thâm ngày càng gần mình hơn, chẳng mấy chốc sẽ chạm vào môi mình.

Chiếc điện thoại bị Lệ Thâm bỏ lại ở ghế sau đột nhiên reo lên, tiếng chuông bất chợt như phá vỡ lời nguyền nào đó, khiến cho cả hai tỉnh dậy khỏi cơn mơ.

Lông mi của Lệ Thâm lại run rẩy một đợt, anh dời tầm mắt sang chỗ khác và tiếp điện thoại: "Mẹ à? Vâng, về nhà rồi, vâng, cảm ơn. Con sẽ..."

Dư Vãn nghe Lệ Thâm và mẹ anh nói chuyện điện thoại, hai má từ từ nóng lên. Vừa rồi Lệ Thâm muốn hôn cô ư? Nhưng điều tệ hơn đó là cô không muốn tránh chút nào.

Cô chép chép miệng, dùng điện thoại gõ mấy chữ "Tôi đi về trước" và đưa tới trước mặt Lệ Thâm.

Lệ Thâm còn đang nghe mẹ anh nói chuyện, anh nhìn Dư Vãn đeo túi xách và nhanh chóng bước vào màn đêm, ánh mắt nặng nề.

Vừa rồi anh súyt nữa hôn Dư Vãn, nếu mẹ không gọi điện thoại tới, có phải anh đã hôn lên rồi không?

Bây giờ bọn họ không phải tình nhân, hành động này rõ ràng đã vượt qua giới hạn, nhưng anh không thể kiểm soát bản thân, ngay lúc anh chưa kịp ý thức được thì đã làm như vậy.

"Thâm Thâm, con có nghe không?"

"Có." Lệ Thâm đáp: "Con sẽ tự chăm sóc cho mình."

"Vậy thì tốt rồi, đừng làm việc quá sức, sức khỏe vẫn quan trọng hơn."

"Vâng." Lệ Thâm dừng một chút rồi nói với mẹ anh: "Mẹ, cảm ơn ngài đã gọi cuộc gọi này."

"Thằng nhóc này, sao lại nói chuyện với mẹ một cách khách khí như vậy?"

Lệ Thâm cười cười, không trả lời. Nếu không có cuộc gọi này, Dư Vãn sẽ cho anh một bạt tai rồi rời đi nhỉ.

Đêm nay Dư Vãn nằm mơ, trong mơ đều là lông mi của Lệ Thâm, đôi mắt của Lệ Thâm, còn có nụ hôn của Lệ Thâm dành cho cô.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô cay đắng mím môi, quả nhiên mùa xuân sắp tới rồi sao, cô vậy mà lại bắt đầu tư xuân*.

* Tư xuân: nhớ mùa xuân, chìm đắm trong tình yêu/ biết yêu.

Có lẽ là vì chuyện đêm trước khiến hai người cảm thấy xấu hổ, Dư Vãn và Lệ Thâm đã không liên lạc trong vài ngày. Đến khi nhìn thấy người có liên quan tới Lệ Thâm lần nữa là vào cuối tháng ba, lúc Dư Vãn tan làm về nhà thì nhìn thấy một cô gái dắt Lili đi dạo trong tiểu khu.

Cô gái này không phải là người lần trước, Lili vừa thấy Dư Vãn vẫn niềm nở như trước. Sau khi chào hỏi với Lili, Dư Vãn nhìn cô gái và hỏi: "Cô là?"

"À, tôi là em họ của chủ nhân chú chó!"

Dư Vãn: "..."

Sau khi về nhà, cô vào WeChat của Lệ Thâm và chia sẻ một bài hát với anh.

Lệ Thâm đang quay gameshow ở nơi khác, đầu tháng tư mới trở lại thành phố A. Khi tới giờ nghỉ của chương trình, anh dựa vào vách tường trong phòng luyện tập, rút điện thoại ra.

Tin nhắn của Dư Vãn nằm trên đầu nên vừa mở WeChat lên thì lập tức thấy tên bài hát <Rốt cuộc là anh có bao nhiêu em gái> được cô chia sẻ qua.

"Phụt." Lệ Thâm không nhịn được mà cười ra tiếng, anh nhấp vào bàn phím và trả lời cô: "Có phải em lại gặp trợ lý của tôi không?"

Dư Vãn: Không phải Tiểu Đổng.

Lệ Thâm: Ừ, Tiểu Đổng đi cùng tôi tới nơi khác để quay chương trình, đó là Tiểu Tô.

Dư Vãn: [OK].

Lệ Thâm: Tôi không yên tâm đưa Lili cho người khác chăm sóc, hơn nữa nó sẽ không thích nghi được với nơi ở mới, cho nên đều kêu trợ lý tới nhà của tôi.

Dư Vãn: À, vậy khi nào anh trở về, Lili ở một mình quá lâu sẽ không gây chuyện à?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 26.2: Vừa rồi Lệ Thâm muốn hôn cô ư?
[HIDE-THANKS]Lệ Thâm: Sẽ, nó lợi hại lắm [mỉm cười]. Lần trước tôi bị sốt là do nó tha chăn của tôi đi mất lúc nửa đêm [mỉm cười].

Dư Vãn: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha.

Lệ Thâm: [cười] Mấy ngày nữa tôi sẽ trở về, nếu em có rảnh thì có thể đến chơi với Lili, tôi thấy nó rất thích em.

Trì Lộ ngồi bên cạnh nhìn Lệ Thâm vừa gửi tin nhắn vừa cười, lông mày khẽ nhíu lại. Tiểu Đổng cũng lén quan sát Lệ Thâm, suy nghĩ anh Thâm có chuyện gì đây? Tình huống này nhìn thế nào cũng thấy giống như đang gửi tin nhắn cho bạn gái.

Mặc dù trong lòng cô nghĩ vậy nhưng bên ngoài không nói gì cả. Dù sao Lộ Lộ tỷ cũng đang ở đây, nếu có chuyện gì thì không đến lượt cô nhúng tay.

Sau khi chương trình buổi tối quay xong, Lệ Thâm về khách sạn tắm rửa, vừa bước ra thì nhận được mấy tấm ảnh chụp Lili do trợ lý Tiểu Tô gửi tới, nói Lili giận dỗi không chịu ăn cơm.

Lệ Thâm đang xem ảnh Lili, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa phòng, anh thò mình ra và nhìn cửa hỏi: "Ai đó?"

"Là tôi, Trì Lộ, tôi tới nói lịch trình ngày mai cho cậu."

Lệ Thâm xuống giường, đi tới mở cửa cho Trì Lộ. Trì Lộ chỉ mặc áo tắm dài và đứng trước cửa, Lệ Thâm hơi nhíu mày hỏi cô: "Chị Lộ Lộ, sao chị lại mặc như vậy tới đây?"

Trì Lộ nói: "Tôi vừa tắm xong, lười phải thay quần áo."

Lệ Thâm mím môi: "Chị mặc áo ngủ tới phòng của tôi, nếu bị người khác nhìn thấy, không biết sẽ loan truyền thành chuyện gì."

Trì Lộ nói: "Không nghiêm trọng như vậy, tất cả mọi người đều biết tôi là người đại diện của cậu."

"Cũng nên tránh một chút, ngày thường không phải chị luôn nói với tôi rằng phải chú ý sao?"

Khóe miệng Trì Lộ giật giật, đang định nói gì đó, Tiểu Đổng ở cách đó không xa đã mở cửa phòng ra và nhìn về phía bọn họ: "Chị Lộ Lộ, anh Thâm, có chuyện gì sao?"

Lệ Thâm thấy cô ra ngoài thì nói: "Chị Lộ Lộ nói trao đổi về lịch trình ngày mai, em cũng tới đây đi."

"À, vâng."

Tiểu Đổng đóng cửa lại và đi tới phòng Lệ Thâm, trước khi cô ấy lại đây, Trì Lộ lập tức xoay người đi về phòng: "Tôi đi thay quần áo."

Tiểu Đổng thấy cô ta đi về phòng, nhỏ giọng hỏi Lệ Thâm: "Anh Thâm, có chuyện gì với chị Lộ Lộ vậy?"

Lệ Thâm nghiêng người đi vào phòng: "Không biết."

Tiểu Đổng lại nhìn sang phòng Trì Lộ rồi đi theo Lệ Thâm vào phòng.

Lệ Thâm ở nơi khác tổng cộng bảy ngày mới quay xong gameshow. Sau khi trở lại thành phố A, anh được nghỉ một ngày rồi mới tiếp tục thu âm bài hát.

Trong mấy ngày anh rời đi, Lili đã sắp phá nát cái nhà này, súyt chút nữa anh nghi ngờ nó là một con chó Husky giả dạng thành Shiba.

"Mỗi khi tao không ở nhà, mày muốn làm gì thì làm phải không?" Lệ Thâm ngồi trên thảm véo mặt Lili. Lili bất mãn sủa bậy với anh, giống như đang nói "Cái tên đàn ông thay lòng đổi dạ này!".

Lệ Thâm cười xoa đầu nó, nói với nó: "Tao nghe Tiểu Tô nói mày không chịu ăn cơm, nhưng nhìn vẫn không gầy đi nha, mặt vẫn đầy thịt."

"Gâu gâu!"

Lili sắp nhảy lên đầu Lệ Thâm, Lệ Thâm kéo nó xuống, động viên nói: "Được rồi, tao dọn dẹp đồ xong rồi dắt mày đi dạo."

"Gâu gâu!" Lili cũng không nghe lời, giống như là muốn anh đưa nó ra ngoài ngay lập tức. Lệ Thâm bó tay, đành phải dắt nó ra cửa.

Bởi vì thân phận đặc thù nên anh rất hiếm khi đi dạo trong tiểu khu vào ban ngày, thông thường nếu có dắt chó đi dạo cũng chọn lúc trời tối. Hôm nay vì đưa Lili ra ngoài, Lệ Thâm đặc biệt đội mũ vào, thỉnh thoảng đi ngang qua vài hộ gia đình, anh còn cố tình vùi đầu thật thấp.

Đi được nửa đường thì Trúc Can gọi điện tới, Lệ Thâm hơi ngạc nhiên, anh suy nghĩ sao cậu ta lại gọi cho mình, sau khi tiếp điện thoại, lời nói của Trúc Can càng khiến anh ngạc nhiên hơn: "Thực ra thì, chuyện đó, tớ định kết hôn."

Lệ Thâm: "..."

Anh không ngờ rằng, người đầu tiên trong ký túc xá bọn họ kết hôn lại là Trúc Can.

"Cùng ai?"

"Còn ai nữa, đương nhiên là Trần Tư rồi!"

Trần Tư và Trúc Can quen nhau sau khi Trúc Can tốt nghiệp, Lệ Thâm cũng mới biết được khi xuất ngũ, không ngờ xoay một cái hai người đã sắp kết hôn.

Anh kéo Lili định chạy tới trước lại và nói với Trúc Can: "Chúc mừng cậu, khi nào thì tổ chức hôn lễ?"

"Chuyện đó à..." Trúc Can ngại ngùng cười hai tiếng: "Thực ra tớ chưa cầu hôn cô ấy."

Lệ Thâm: "..."

Vậy cậu nói nhiều như thế làm gì?

"Tớ chỉ nghĩ rằng, không phải cậu rất được nữ sinh yêu thích à, vì vậy muốn hỏi cậu nên cầu hôn con gái như thế nào mới tốt đây."

Lệ Thâm đáp: "Được nữ sinh yêu thích là trời sinh, tớ chưa từng nghĩ tới điều này."

Trúc Can: "..."

Hắn lầm bầm hai tiếng rồi nói với Lệ Thâm: "Tớ đi tìm Lily, dù sao tớ đã biết biệt hiệu trong game của cô ấy. Cô ấy làm nghề lập kế hoạch, chắc hẳn là biết."

Lệ Thâm nói: "Lập kế hoạch hôn lễ chủ yếu là phụ trách chuyện sau khi cậu cầu hôn thành công."

Trúc Can: "..."

Tạm biệt, điều thất bại nhất trong cuộc đời hắn là có một người bạn cùng phòng như Lệ Thâm.

"Cậu đừng vào game tìm Dư Vãn, trước đây cô ấy chơi game là vì công việc, bây giờ rất ít online. Nếu cậu thực sự muốn tìm cô ấy, tớ sẽ hỏi giúp."

"Thật vậy chăng?" Trúc Can mừng rỡ: "Anh Thâm, cậu đúng là người anh em tốt của mình!"

"Đừng làm ra dáng vẻ đó, tớ sẽ liên lạc lại với cậu sau khi có tin tức."

"Được thôi!"

Sau khi ngắt điện thoại, Lệ Thâm cố ý đi vòng tới dưới lầu của Dư Vãn. Hiện tại là ban ngày, trong nhà không bật đèn nhưng có thể thấy được không có cô ở nhà. Anh đi dạo một vòng quanh tòa chung cư mà Dư Vãn sống, thấy trên ban công nhà cô đang treo một chiếc áo sơ mi nam.

Lệ Thâm chợt dừng chân, mắt không chớp một cái mà nhìn chằm chằm chiếc áo sơ mi nam đó. Có lẽ Dư Vãn vừa mới giặt quần áo, trên ban công còn treo cả váy và áo khoác lông, mà ngay chính giữa những món quần áo đó là một chiếc áo sơ mi nam được giặt sạch sẽ.

Từ khi anh gặp lại Dư Vãn, mặc dù không nói rõ ràng về vấn đề này nhưng có thể nhìn ra được cô còn độc thân, chỉ có điều tại sao trên ban công nhà cô lại có quần áo của đàn ông? Chẳng lẽ từ khi anh tới nơi khác quay chương trình thì cô đã quen bạn trai?"

Lệ Thâm cau mày, là sếp của cô ấy sao? Tên là gì đó, Ngụy Thiệu?

Anh đứng dưới lầu nhìn một hồi rồi dắt Lili trở về biệt thự. Lili đi dạo một vòng bên ngoài, dường như vẫn chưa chơi đủ, khi về trong sân còn ầm ĩ đòi Lệ Thâm chơi với nó.

Lệ Thâm lấy vài món đồ chơi nó thích tới đây, đóng cửa sân lại và đi ra ngoài.

Dư Vãn sống ở tòa chung cư 47 gần biệt thự của anh, căn thứ ba số nhà 602.

Dưới lầu tòa chung cư đơn còn có cửa gác thứ hai, Lệ Thâm thử bấm số và gọi.

Hôm nay đúng lúc Dư Vãn không tới công ty, Hồ tiểu thư cũng không gọi cô tới, hiếm khi có một ngày nghỉ. Tuy nói là nghỉ, cô ở tại nhà cũng không phải chơi mà vẫn tiếp tục làm việc.

Nghe điện thoại tại cửa reo lên, cô chạy tới nhìn lướt qua mắt soi cửa, sau khi ấn nút nghe, trên màn hình xuất hiện mặt của Lệ Thâm.

Dư Vãn hơi bất ngờ: "Lệ Thâm?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 27.1: Bây giờ quan hệ giữa cậu và Lily là thế nào?
[HIDE-THANKS]Lệ Thâm nghe thấy tiếng Dư Vãn, anh cố đè nén cơn giận đang sôi trào trong lòng, cố gắng tự nhiên chào hỏi với Dư Vãn: "Ừ, hôm nay em ở nhà à."

"Ừm, hôm nay tôi được nghỉ." Dư Vãn nói xong, nhấn mở khóa cổng dưới lầu cho Lệ Thâm, Lệ Thâm nhìn cánh cửa phát ra tiếng mở khóa trước mặt và đẩy cửa đi vào.

Khi đi thang máy lên lầu sáu, Dư Vãn đã đứng trước cửa chờ anh: "Sao anh lại đột nhiên tới đây? Có chuyện gì sao?"

"Ừ." Lệ Thâm khẽ gật đầu, nhìn Dư Vãn mang một đôi dép lê đi ra.

Là đôi dép Dư Vãn mang đi từ nhà anh trước kia.

Lúc này Dư Vãn cũng mới nhớ chưa trả đôi dép lê này: "À, vẫn quên trả đôi dép lê cho anh."

"Không sao." Lệ Thâm thay giày và đi vào nhà Dư Vãn ngắm xung quanh. Dư Vãn đóng cửa lại, đi theo anh vào phòng khách: "Anh trở về khi nào vậy?"

"Hôm nay." Lệ Thâm nói xong, lập tức đi về hướng ban công: "Nhà em được trang trí cũng không tệ lắm, có thể tham quan không?"

"Có thể, có thể." Dư Vãn cười ha ha hai tiếng: "Đều nhờ Ninh Ninh làm giúp, tôi không lo nghĩ chút nào."

Lệ Thâm đi xuyên qua phòng bếp và thẳng tới ban công, trên sào phơi đồ có treo một chiếc áo sơ mi nam, anh không nhìn nhầm. Dư Vãn nhìn theo tầm mắt của anh thì thấy anh đang nhìn chiếc áo sơ mi nam kia, lập tức hơi lúng túng: "À, cái áo đó là của Ninh Ninh cho tôi."

"Ninh Ninh?" Lệ Thâm quay đầu, vẻ mặt nghi ngờ nhìn cô.

Dư Vãn giải thích: "Ninh Ninh nói cô gái độc thân sống một mình thì phải treo một vài món đồ của đàn ông mới an toàn, lúc cô ấy mua áo sơ mi cũng mua giúp tôi một cái, bảo tôi treo cùng khi phơi quần áo."

Con ngươi của Lệ Thâm nhẹ nhàng chuyển động, anh lên tiếng: "Thế à."

Cơn giận nghẹn trong lòng đột nhiên tan thành mây khói, anh suy nghĩ một lát rồi nói với Dư Vãn: "Vậy em treo một cái có đủ không? Nhà tôi có rất nhiều áo sơ mi, nếu không thì tôi lấy hai cái cho em."

"... Hả?"

"Còn quần, có cần quần không?"

"Không cần, cảm ơn." Dư Vãn quay đầu sang chỗ khác và ho khan một tiếng: "An ninh trong tiểu khu rất tốt, chắc là không có nguy hiểm gì."

"Tốt hơn là ngăn chặn trước khi nó xảy ra, em chỉ treo một cái áo sơ mi thì nhìn không thật."

"À..." Dư Vãn sờ mũi, đổi chủ đề khác: "Đúng rồi, anh tìm tôi có chuyện gì?"

Nghe cô hỏi như vậy, Lệ Thâm mới nhớ tới Trúc Can đã bị mình quên ở ngoài chín tầng mây: "Là về Trúc Can, cậu ta muốn cầu hôn với bạn gái nên muốn hỏi em có phương pháp nào không?"

Dư Vãn hơi ngạc nhiên: "Trúc Can sắp kết hôn rồi á?"

"Ừ, điều kiện trước tiên là cậu ta phải cầu hôn thành công."

Dư Vãn cười nói: "Phát triển đến mức muốn cầu hôn với bạn gái thì chắc là đã hiểu nhau rồi. Tôi có thể giới thiệu thợ làm bánh ngọt cho cậu ấy, ngoài làm bàn bánh ngọt cho tiệc cưới, bọn họ còn làm bàn bánh ngọt cầu hôn."

Lệ Thâm nghĩ ngợi và hỏi cô: "Chỉ cần một bàn bánh ngọt là đủ rồi sao?"

"Không hẳn vậy, hãy để Trúc Can chọn ra địa điểm cầu hôn trước, sau đó thợ làm bánh ngọt sẽ tới nơi sắp xếp, việc này và bàn bánh ngọt ở hiện trường hôn lễ không khác nhau mấy, cũng cần trang trí hoa tươi và nến, chủ yếu xem cậu ấy dự tính chi bao nhiêu, muốn làm đơn giản hay tinh tế hơn."

Lệ Thâm lại nghĩ ngợi một hồi rồi nói với cô: "Tôi không quá hiểu về khía cạnh này, em xem khi nào có thời gian thì có thể gặp mặt nói chuyện trực tiếp với Trúc Can."

Dư Vãn biết Trúc Can là bạn thân nhất của Lệ Thâm thời đại học, bây giờ cậu ấy muốn cầu hôn, cô cũng sẵn sàng giúp đỡ: "Hôn lễ của Hồ tiểu thư được tổ chức vào ngày 29, mấy ngày gần đó tôi phải tới hiện trường hôn lễ để sắp xếp, không xác định được khi nào có thời gian. Nếu không anh hỏi Trúc Can thử xem hôm nay có được không?"

"Được, tôi sẽ gọi cho cậu ấy ngay bây giờ."

Lệ Thâm gọi điện cho Trúc Can ngay tại nhà Dư Vãn, khi Trúc Can nghe anh nói trợ giúp hẹn Dư Vãn, đầu óc hơi mơ màng: "Hóa ra hai người các cậu có liên lạc bên ngoài trò chơi ư? Vậy mà nói hẹn ngày gặp mặt là hẹn?"

Lệ Thâm làm lơ vấn đề của hắn: "Vậy cậu có rảnh không?"

"Có, có, có, cậu cho cái địa điểm đi."

Lệ Thâm nghĩ rồi nói: "Tới nhà tớ đi."

Nếu hẹn ở nơi khác, anh và Dư Vãn phải di chuyển, hơn nữa anh cũng không tiện lộ mặt, không bằng để Trúc Can tới thẳng đây.

Trúc Can ở đầu dây bên kia vừa nghe anh nói tới nhà anh thì lại bùng nổ lần nữa: "Vậy nên cô ấy đã tới nhà cậu? Rốt cuộc hai người có phải đã quen lại hay không, cậu nói thật lòng đi, tớ sẽ không lộ ra ngoài."

"Cậu có muốn cầu hôn không? Lo làm chuyện của mình trước đi."

Anh cúp điện thoại và nói với Dư Vãn đứng bên cạnh: "Tôi hẹn Trúc Can gặp mặt tại nhà tôi, cậu ta sẽ tới đây ngay, chúng ta sang đó trước chờ cậu ấy."

"Được thôi." Dư Vãn đáp một tiếng rồi đi về phía phòng ngủ của mình: "Tôi thay quần áo, tiện thể lấy máy tính."

Lệ Thâm đứng trong phòng khách chờ cô, nhân tiện đi tham quan một chút. Nhà Dư Vãn được trang trí theo phong cách Bắc Âu phổ biến, ghế sô pha, bàn trà, tủ TV đều là màu trắng, bức tranh treo tường là màu hồng nhạt.

Rất giống với màu loại thuốc lá cô thường hút.

Lệ Thâm dạo một vòng quanh phòng khách nhưng không thấy hộp thuốc lá, không biết cô đã cai thuốc chưa.

"Tôi xong rồi, đi thôi."

Giọng Dư Vãn phát ra từ phía sau, Lệ Thâm quay đầu lại nhìn cô. Bởi vì hôm nay là ngày nghỉ, cô ăn mặc tùy ý hơn khi đi làm rất nhiều, bên ngoài áo sơ mi sọc trắng xanh là áo len có mũ trùm màu trắng rộng thùng thình, phần dưới kết hợp một chiếc quần jean sậm màu, tóc bên tai phải được vén ra sau theo thói quen, lộ ra một đôi khuyên tai màu hồng đào.

Cô đeo cái túi lớn lên vai, mỉm cười nhìn Lệ Thâm: "Xuống thôi."

"Ừ." Lệ Thâm thu hồi tầm mắt, đi xuống lầu cùng cô.

Lili vẫn đang chơi trong sân, vừa thấy bọn họ trở về thì lập tức chạy tới. Dư Vãn ngồi xổm xuống chào nó, Lệ Thâm nhẹ nhàng chặn Lili lại và nói với Dư Vãn: "Nó vừa đi dạo về, lại chạy giỡn trong sân lâu như vậy, móng vuốt hơi dơ, đừng để nó làm bẩn áo của em."

"Gâu gâu!" Lili bất mãn nhìn Lệ Thâm sủa, giống như đang nói anh nói ai dơ đó?

"Tôi lau móng vuốt cho nó đã." Lệ Thâm lấy khăn lông chuyên dùng để lau chùi móng vuốt của Lili và lau sạch bốn móng vuốt của nó, sau đó ôm vào nhà: "Vào đi."

"Ừ." Dư Vãn đi theo sau anh, vừa bước vào phòng khách đã hoảng sợ: "Nhà anh bị sao vậy?"

Lần trước cô tới đây, phòng khách của Lệ Thâm được dọn dẹp rất ngăn nắp, lần này không chỉ có chậu cây xanh bị quật ngã, bùn vương vãi khắp nhà, ngay cả vách tường màu trắng cũng có vài dấu chân đen.

"..." Dư Vãn nghĩ, vừa rồi Lệ Thâm lau móng vuốt cho Lili là hành động rất đúng đắn.

"Tất cả đều là kiệt tác của Lili, bây giờ tính tính của nó rất nóng nảy, không vui một chút là phải phá nhà."

Lili ngoan ngãn ngồi một bên, mở to mắt nhìn anh – anh đang nói gì vậy? Lili không biết, không phải Lili làm.

Lệ Thâm nhéo mặt nó rồi đứng dậy nói với Dư Vãn: "Hôm nay tôi vừa trở về nên vẫn chưa kịp thu dọn, vốn định quét sơ qua thì Lili lại đòi ra ngoài đi dạo."

Anh thu dọn ghế sô pha lại một chút và nói với Dư Vãn: "Em ngồi trước đi, tôi quét đất trên sàn."

Dư Vãn đặt túi xuống, trái lại không ngồi yên: "Tôi giúp anh, Trúc Can sắp tới đây rồi, hai người quét sẽ nhanh hơn."

Lệ Thâm nhìn cô một hồi, mở miệng nói: "Được thôi."

Lúc Lệ Thâm quét rác, Dư Vãn vẫn luôn nghiên cứu chậu cây xanh kia, cô đào một ít đất từ trong sân và trồng nó vào chậu lại, không biết có sống được không: "Lili, em quá nghịch ngợm."

"Gâu!" Lili ngồi xổm xuống bên cạnh cô, ánh mắt ngây thơ vô tội.

Dư Vãn: "..."

Mắt to quả thực rất có ưu thế.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 27.2: Bây giờ quan hệ giữa cậu và Lily là thế nào?
[HIDE-THANKS]Hai người vừa dọn xong thì Trúc Can cũng đến, Lili nghe thấy có ai đó đến, tò mò chạy qua. Trúc Can đứng ở cửa, ngạc nhiên khi trông thấy một con chó Shiba vọt ra sau khi cửa mở.

Hắn nhớ Lệ Thâm có nuôi một con chó, còn đăng hình nó lên weibo, sau khi mấy cô gái thấy hình trên mạng lập tức tranh nhau muốn biến thành chú chó mà Lệ Thâm ôm trong ngực.

Ôi chao.

Lệ Thâm theo sau Lili bước ra, Trúc Can vừa thấy anh thì nhiệt tình vẫy tay: "Anh Thâm, đã lâu không gặp ha!" Sau khi nói xong, hắn lại cảm thấy không đúng, lập tức sửa lại: "Đã lâu không gặp trong hiện thực ha!"

"..." Lệ Thâm giật giật lông mày, nhìn hắn nói: "Đừng nói giống như chúng ta chỉ là bạn trên mạng có được không?"

Trúc Can cười hì hì: "Chỉ có thấy gặp cậu trên mạng, đó không phải là bạn trên mạng à?"

Hắn vừa dứt lời, Dư Vãn cũng từ trong nhà bước ra, Trúc Can vừa thấy một nữ nhân đi ra từ trong nhà Lệ Thâm, vốn định thét chói tai hai tiếng, tới khi thấy rõ mặt Dư Vãn, hắn cố đè xuống tiếng la sợ hãi và nhìn cô nói: "Trời ạ, cậu là Lily ư, cậu xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều đó! Bây giờ cậu ở chung với anh Thâm à??"

"..." Lệ Thâm đi tới kéo hắn vào nhà. Trúc Can bị anh túm cổ áo, liên tục cầu xin tha thứ: "Đừng, đừng mà anh Thâm, mẹ ki*p sao cậu mạnh dữ thế, bây giờ tớ mập hơn 20 kg, cậu vẫn nhấc tớ lên nổi! Được rồi, tớ sai rồi, tớ biết cậu từng đi lính nên sức lớn!"

Trúc Can vừa bị ném vào trong nhà, Dư Vãn đứng ở phòng khách xấu hổ mỉm cười nhìn hắn. Lệ Thâm đóng cửa lại và dắt Lili vào nhà, Trúc Can thấy anh đi tới thì nhanh chóng ngồi xuống, sửa sang lại quần áo lộn xộn của mình: "Lily, đã lâu không gặp ha."

"Đã lâu không gặp."

Trúc Can kêu một tiếng Lily, Lili ở bên cạnh cũng sủa hai tiếng, Lệ Thâm ôm nó ngồi lên sô pha và nhìn Trúc Can nói: "Dư Vãn rất bận, cậu có chuyện gì thì mau nói."

Trúc Can 'chậc' một tiếng, quay đầu cười tít mắt nhìn Dư Vãn: "Chắc anh Thâm đã nói với cậu rồi nhỉ, tôi định cầu hôn bạn gái, tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ có kinh nghiệm hơn nên muốn học hỏi kinh nghiệm từ cậu."

Dư Vãn mở máy tính cô cố tình mang qua đây và nhấp vào một vài hiện trường cầu hôn cho Trúc Can xem: "Trong đây là ảnh chụp của một số hiện trường, cậu có thể tham khảo. Ngoài ra, cậu muốn cầu hôn trong nhà hay ngoài trời?"

Trúc Can suy nghĩ một hồi rồi hỏi cô: "Cậu nghĩ sao?"

"À... Cái nào cũng được, chủ yếu xem thử cậu thích kiểu nào, còn phải dựa theo dự toán mà quyết định."

Trúc Can gãi đầu: "Mấy bức ảnh này rất đẹp, chắc hẳn rất đắt nhỉ."

"Kế hoạch có thể thay đổi theo dự toán, muốn đơn giản sẽ có cách làm đơn giản. Nếu dự toán của cậu không nhiều, tôi đề nghị có thể giữ lại tiền cho đám cưới, dù sao cầu hôn xong cũng phải kết hôn đúng không?"

"Đúng đúng, tôi cũng muốn tiêu tiền vào chỗ cần thiết nhất, sau đó tổ chức hôn lễ tốt hơn chút."

"Chúng ta có thể làm cầu hôn đơn giản một chút, nếu là ngoài trời thì chỉ cần có sân thượng là được, sau đó trải một tấm cỏ giả, làm một bàn bánh ngọt, còn có thể chuẩn bị thêm ít pháo hoa, bởi vì số lượng hoa tươi và nến cần dùng không nhiều lắm nên có thể giao cho bên phụ trách bánh ngọt làm."

Trúc Can liên tục gật đầu: "Ồ ồ."

"Nếu là trong nhà thì có thể làm bên trong tiệm bánh ngọt, bọn họ sẽ trang trí giúp cậu, còn cung cấp dịch vụ chụp ảnh." Dư Vãn nói xong thì lật sang vài tấm ảnh khác cho Trúc Can xem: "Kiểu như này cũng tương tự, có sân thượng cũng có tiệm bánh ngọt, cậu xem thử thích loại nào."

Trúc Can nhìn một lát rồi nói: "Tôi thấy đều được, cậu quyết định giúp tôi đi!"

Lệ Thâm lườm hắn: "Rốt cuộc là cậu cầu hôn hay người ta cầu hôn? Có chủ kiến một chút được không?"

"Ở trước mặt kế hoạch sư chuyên nghiệp, chủ kiến của tớ không đáng một đồng!" Trúc Can phóng túng nói.

Lệ Thâm: "..."

Dư Vãn nghĩ ngợi một hồi rồi đưa ra đề nghị: "Vậy thì tổ chức ngoài trời, tại sân thượng nhà cậu hoặc bên nhà gái đều được, chắc sẽ tiết kiệm hơn ở trong nhà một chút, hơn nữa hẹn tới nhà cũng tự nhiên hơn."

"Ờ ờ, cậu nói rất đúng!"

Dư Vãn mỉm cười hỏi hắn: "Bạn gái của cậu thích màu gì?"

Trúc Can đáp: "Cô ấy à, là màu hồng nhạt."

"Vậy bàn bánh ngọt làm thành màu hồng san hô, cậu thấy thế nào?"

Trúc Can thực hiện "Không có chủ kiến" đến mức tận cùng: "Tôi cảm thấy tất cả làm theo lời cậu nói đều được cả! Cậu đáng tin hơn anh Thâm nhiều, tôi cảm thấy rất nắm chắt buổi cầu hôn này!"

Lệ Thâm ngồi bên cạnh thản nhiên liếc nhìn hắn: "Nếu sau cùng cầu hôn thất bại thì cậu tự mình gánh, đừng đổ thừa người khác."

Trúc Can bất mãn lườm anh: "Con người cậu sao thế? Không thể nói lời xuôi tai tí được à? Sao cứ mở miệng là cầu hôn thất bại chứ!"

Lệ Thâm cúi đầu cười một tiếng, Dư Vãn qua loa viết ra kế hoạch và nói với Trúc Can: "Lát nữa trở về tôi sẽ liên lạc với thợ làm bánh ngay, phải hẹn ngày với cô ấy trước vì sắp tới là mùa kết hôn cao điểm, bọn họ sẽ rất bận."

"Ok, ok." Trúc Can nghe cô nói xong, ngại ngùng bẻ tay nhìn cô: "Cậu lập kế hoạch này giúp tớ, vậy thu phí thế nào đấy?" Tuy rằng hắn chưa kết hôn qua, nhưng cũng biết không có chuyện lập kế hoạch miễn phí, kế hoạch càng sang trọng thì thu phí càng đắt.

Dư Vãn cười nói: "Chúng ta đều là bạn bè, tôi cũng không làm gì, sao có thể thu tiền của cậu. Tới lúc đó tôi sẽ trao đổi với bên phía thợ làm bánh và để bọn họ ra giá, cậu xem lại giá cả có hợp lý hay không, nếu không thích hợp thì có thể bàn lại."

"Được được, làm phiền cậu rồi." Trúc Can xúc động muốn đứng lên bắt tay với Dư Vãn lại bị Lệ Thâm âm thầm đè lại trên sô pha. Trúc Can cười to nói với Dư Vãn: "Đến khi cưới cậu nhất định phải tới đó nha, không cần đưa tiền mừng!"

Dư Vãn cất máy tính lại cười nói: "Vậy không được, tiền mừng là phải đưa. Tôi về trước, đợi tin tốt từ cậu."

"Ok ok, cảm ơn nhen!"

Sau khi Dư Vãn rời đi, Trúc Can nghiêng đầu nhìn Lệ Thâm, ánh mắt vi diệu: "Bây giờ quan hệ giữa cậu và Lily là thế nào?"

Lệ Thâm đùa giỡn với Lili, không tập trung mà trả lời: "Cần phải báo cáo với cậu à?"

"Rồi rồi, chuyện của cậu tớ không quản được, nhưng mà tớ nhắc nhở cậu, Lily người ta bây giờ đã không còn giống như trước, cậu thấy giờ cô ấy xinh đẹp hơn rất nhiều đấy! Người theo đuổi cô ấy chắc cũng rất nhiều!"

Cuối cùng Lệ Thâm cũng ngước lên nhìn hắn: "Trước kia cô ấy không xinh đẹp sao?"

"Không phải trước kia không xinh đẹp, chẳng qua trước kia là nữ sinh mới tốt nghiệp, hiện tại trưởng thành càng có khí chất hơn! Cô ấy rất hợp với tóc ngắn, nhìn rất thời trang và chuyên nghiệp." Trúc Can chụp vai anh và hỏi: "Cậu không muốn đuổi theo người ta lại à? Tớ nói cho cậu biết, điều cần chú ý nhất khi theo đuổi phụ nữ là hiệu suất, cậu mà chậm một bước, cô ấy sẽ là của người khác!"

Trong lòng Lệ Thâm chợt nảy lên cơn bực dọc, anh hất tay Trúc Can ra và nói: "Được rồi, tớ tự mình biết được."

"Vậy thôi." Trúc Can đứng dậy, cũng không tiếp tục khuyên anh: "Tớ đi trước đây, nhớ cảm ơn Lily thay tớ nhá."

"Ừ."

Sau khi Trúc Can rời đi, Lệ Thâm vào phòng ngủ ngồi ngẩn người. Trước khi đi nơi khác, anh đã lấy cây đàn ghi ta trong phòng khách cất vào phòng ngủ của mình xem ra là quyết định cực kỳ sáng suốt, nếu không thì kết cục hiện tại của cây đàn cũng không khác mấy so với chậu cây kia.

Anh đứng dậy từ ghế sô pha nhỏ trong phòng ngủ và cầm lấy cây đàn ghi ta treo trên tường. Bên mặt trái của đàn có một hình dán nhỏ, nó hơi phai màu vì thời gian lâu.

Ngón tay Lệ Thâm nhẹ nhàng sờ qua hình dán, miếng dán này là do Dư Vãn dán lên cho anh vào năm đó.

Tác giả có lời muốn nói: Trúc Can mới thật sự là thần trợ công [doge].
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 147 Tìm chủ đề
Chương 28.1: Vãn Vãn, đợi sau khi anh tốt nghiệp, chúng ta kết hôn đi
[HIDE-THANKS]Kỳ nghỉ hè năm bốn đại học chính thức bắt đầu, Lệ Thâm cũng bắt đầu tìm việc làm.

Bởi vì kiếm tiền nhờ đàn guitar, cậu quyết định thay mới thằng nhóc dùng để kiếm tiền cho mình. Cây guitar hiện tại của cậu đã rất cũ, nó cũng là loại tương đối cơ bản, xét về mọi mặt thì nên bị loại bỏ. Vấn đề duy nhất đó là, cây guitar mới mà cậu muốn mua mất hơn mười nghìn tệ nếu nhờ người quen mua hộ, cũng không thể trả góp.

Lúc cậu còn ở trường học có tiếp nhận một số hoạt động biểu diễn thương mại cùng bạn bè, cộng với tiền tiết kiệm từ phí sinh hoạt thì dồn lại góp đủ một nửa. Một nửa còn lại thực sự là không còn cách nào.

Nếu xin từ gia đình, mẹ cậu chắc chắn sẽ cho cậu, nhưng mà cậu không thể mở lời được. Bên phía bạn cậu cũng có thể giúp cậu mua được cây guitar rẻ hơn, nhưng tiền trên người cậu cũng đủ mua nó. Mấy ngày nay cậu vẫn đang do dự, cuối cùng nên mua cây rẻ hơn để dùng trước, hay là một bước tới chỗ mà đưa tình nhân trong mộng của mình về nhà.

Dư Vãn thấy mấy ngày nay cậu cứ thở dài nhìn điện thoại, cuối cùng không thể không hỏi: "Anh sao vậy? Không tìm được việc làm à? Ai vừa tốt nghiệp cũng đều như thế cả."

Lệ Thâm nhìn cô, ánh mắt vô cùng đáng thương: "Anh chưa tìm được việc làm, người ta thấy cây guitar trên lưng của anh chắc sẽ không muốn nhận anh."

"À... Không phải anh đã nói muốn thay ghi ta từ trước à, chưa chọn được sao?"

"Đã chọn được, nhưng quá đắt, không mua nổi." Lệ Thâm nói tới đây thì thở dài một hơi: "Quên đi, anh vẫn nên mua cây rẻ hơn, đợi kiếm được tiền rồi tính tiếp vậy."

Dư Vãn tò mò đi tới trước mặt anh và hỏi: "Là đắt cỡ nào mà khiến anh buồn rầu như thế."

"Hơn mười nghìn tệ lận, em nói có tức hay không!"

Dư Vãn ngây người nhìn anh: "Sao lại đắt như thế? Lúc còn học đại học, Ninh Ninh cũng đột nhiên có ý tưởng học guitar nên mua một cây, cây guitar cô ấy mua chỉ có mấy trăm tệ."

"Đó là vì không cùng đẳng cấp." Lệ Thâm mở hình cây guitar đó ra và đưa tới trước mặt Dư Vãn như dâng hiến báu vật: "Đây là thương hiệu hàng đầu trong các loại guitar, giống như loại mỹ phẩm dưỡng da đắt nhất mà bọn con gái các em thường dùng."

Dư Vãn: "..."

Ví dụ này rất sống động.

Mấy phút tiếp theo, Lệ Thâm phân tích chất liệu, dây đàn, các mặt chêch lệch về thang âm từ bảng thông tin guitar cho Dư Vãn biết tại sao cây guitar này lại bán mắc như vậy. Dư Vãn nghe không hiểu chút nào, nhưng cô nhìn ra được, Lệ Thâm thực sự rất thích cây guitar này.

Cô nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Em thấy anh thích như vậy thì mua nó ngay luôn đi, cây rẻ hơn mà anh nói cũng tận mấy nghìn tệ, không bằng bỏ thêm chút tiền mua cây này có đúng không?"

Lệ Thâm nhíu mày: "Nhưng anh dồn hết tiền tiết kiệm cũng chỉ đủ một nửa, vừa đủ mua cây rẻ hơn."

Một cây guitar mười nghìn tệ đối với tình hình bây giờ của cậu vẫn quá lớn.

Dư Vãn nói: "Em được tăng lương sau khi lên nhân viên chính thức mà, mấy tháng này em cũng dành dụm ít tiền, có thể cho anh mượn trước. Nhưng có lẽ sẽ còn thiếu một ít, chúng ta suy nghĩ thêm cách khác."

Lệ Thâm ngơ ngác nhìn Dư Vãn với đôi mắt sáng ngời tựa như một hồ nước. Một lát sau, cậu nghĩa chính ngôn từ* mà từ chối: "Không được, anh đã ăn của em, ở của em, sao có thể còn lấy tiền của em được."

* Nghĩa chính ngôn từ: câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng.

Dư Vãn chớp mắt vài cái, nhìn cậu: "Nhưng mà em cũng đã ngủ với anh rồi."

Lệ Thâm: "..."

Vậy nên đây là tiền bán thân của cậu ư orz.

"Được rồi, mấy nghìn tệ thôi mà, cũng là em cho anh mượn, đợi sau này anh nổi tiếng phải trả lại gấp đôi cho em."

Cuối cùng Lệ Thâm cũng động lòng, cậu nhào tới trước ôm lấy cô như một chú chó to xác: "Vãn Vãn, em tốt quá! Anh chắc chắn sẽ trả tiền lại cho em!"

"Rồi rồi rồi, biết rồi."

Lệ Thâm nghiêm túc ghi một tờ giấy nợ đưa cho Dư Vãn, còn in dấu tay đỏ, làm cho Dư Vãn cảm thấy mình giống cho vay nặng lãi. Sau đó Lệ Thâm gọi điện cho mẹ cậu, hỏi mượn bà ấy hai nghìn tệ, miễn cưỡng dành đủ tiền.

Vào ngày nhận được guitar, Lệ Thâm vui vẻ đến mức muốn bay nhảy, tối hôm đó cậu ôm Dư Vãn làm lâu hơn rất nhiều so với những lần trước, cũng triền miên hơn rất nhiều so với bất kỳ lần nào khác.

Lúc kết thúc, không chỉ riêng Dư Vãn mệt mỏi tới mức không còn chút sức lực, ngay cả Lệ Thâm cũng thở hổn hển. Nhưng trên mặt cậu vẫn treo ý cười, cậu vén tóc mái ướt đẫm mồ hôi của Dư Vãn ra và khẽ hôn lên trán cô: "Vãn Vãn, anh cảm thấy anh là người hạnh phúc nhất trên thế giới."

"Ồ..."

"Vãn Vãn!"

"... Vậy thì sao?"

Lệ Thâm nhìn cô chăm chú, tình cảm trong mắt như sắp tràn ra ngoài, mà Dư Vãn chính là người ngâm mình trong dòng tình cảm cuồn cuộn ấy: "Vãn Vãn, đợi sau khi anh tốt nghiệp, chúng ta kết hôn ngay đi."

Dư Vãn trông có vẻ hơi ngẩn người, Lệ Thâm chờ không thấy cô trả lời, lập tức ồn ào: "Vãn Vãn, em cũng đã ăn người ta sạch sẽ, chẳng lẽ em không muốn chịu trách nhiệm à?"

Dư Vãn: "..."

"Em định bội tình bạc nghĩa* với anh ư? QAQ."

* Bội tình bạc nghĩa: phản bội lại tình nghĩa của người khác.

Dư Vãn: "..."

"Hay là em cảm thấy anh hầu hạ em chưa đủ dễ chịu?"

"... Đừng nói nữa, đủ rồi."

Dư Vãn vừa dứt miệng, Lệ Thâm lại ngây người, một lát sau cậu mới mừng rỡ nhìn cô: "Vãn Vãn, em đồng ý rồi đó nha? Bà xã!"

"..."

"À mà dù em đồng ý, nhưng chuyện kết hôn cần phải gặp người lớn trong nhà nhỉ?" Lệ Thâm vừa nói xong thì lập tức căng thẳng: "Anh phải tranh thủ thời gian tìm được công việc tốt thừa dịp trước kia tốt nghiệp, vậy mới có mặt mũi đi gặp ba mẹ vợ chứ!"

Dư Vãn nghe cậu nhắc tới mẹ mình, ánh mắt trầm xuống, cô chưa từng nói với Lệ Thâm rằng cô giấu giếm mẹ cô, một mình chạy tới thành phố A.

Nếu mẹ cô biết cô ở bên này không chỉ quen bạn trai mà còn định kết hôn với hắn vậy có tức chết hay không đây?

Lệ Thâm không biết những điều này, vì kết hôn với Dư Vãn, cậu đã đầu nhập cả thể xác lẫn tinh thần vào trong công việc. Sinh viên tốt nghiệp từ Học viện Âm nhạc không nhất định phải làm ca sĩ, có người đi dạy âm nhạc, cũng có người làm nhạc sĩ, thậm chí có người đổi nghề. Nhưng Lệ Thâm vẫn luôn muốn ký hợp đồng với công ty âm nhạc, lấy thân phận ca sĩ để chính thức ra mắt.

Bởi vì biểu hiện và điều kiện cá nhân của cậu trong trường đều tương đối tốt, giáo viên trong trường nói sẽ giúp cậu chú ý tin tức về mặt này. Nếu có cơ hội thích hợp sẽ đề cử cậu, nhưng cũng đã nói với cậu, chuyện này phải nhờ vào duyên phận, không gấp gáp được.

Cây guitar của Lệ Thâm đã gần như tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm của cậu và Dư Vãn, cuộc sống của hai người cũng trở nên nghèo nàn – không thể ăn đồ ăn vặt thường ăn, cũng không dám gọi thức ăn bên ngoài, khẩu phần lương thực nhiều nhất trong nhà chính là mì ăn liền trong siêu thị Lâm Kỳ.

Mặc dù cho tới bây giờ Dư Vãn vẫn chưa từng phàn nàn điều gì, hai người ở chung thì dù ăn mì tôm cũng rất vui vẻ, nhưng Lệ Thâm cũng không chỉ luôn ở nhà chờ tin từ giáo viên, cậu học theo sư huynh sư tỷ mà chạy tới quán bar để xin hát tạm thời.

Thanh Nam Ngõ là con đường quán bar nổi tiếng ở thành phố A, có rất nhiều ca sĩ bắt đầu điểm xuất phát từ nơi đó. Lệ Thâm cũng tới Thanh Nam Ngõ, mặc dù nơi này có nhiều quán bar, nhưng không phải quán nào cũng cần tìm ca sĩ, mà một khi có sẵn ca sĩ sẽ không đăng tin tuyển dụng thêm người mới.

Lệ Thâm gặp may, có một quán bar ban đầu không muốn tuyển ca sĩ, nhưng vì ông chủ thích giọng hát của cậu nên giữ cậu lại thử việc.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Back