Hồn Lang Trở Về Âm Giới (39) Gió âm hú, đẩy mơ choàng tỉnh giấc Lang trở mình, chất ngất nỗi sầu thương Nay âm dương đôi đường, tan ngọt mật Kiếp vợ chồng rụng mất, giọt sương buông! Mai ơi! Em giờ nầy nơi cõi thế Ngắm mây chiều, ửng lệ nhớ người đi Tóc đã trắng, ánh thề phơi bọt bể Nắng rụng tàn, bóng xế vọng hồn phi Còn đâu nữa tháng năm dài yêu dấu Nghĩa tào khang, đau đáu nỗi niềm lo Cảnh khó khăn, ưu tư tiền cơm gạo Chuyện học hành, con cháu, cảnh nên hư… Em lặng lẽ, nội tâm nhiều hơn nói Nhưng nghĩa tình vời vợi đỉnh tầng mây Trọn một đời không phai mờ sắc mới Ảnh vợ hiền trọn lối mãi cùng ai! Từng món ngon, vật lạ nhịn cho chồng Việc phiền phức, gánh gồng thân ôm chịu Thèm ăn chi, em đều mua nhanh chóng Kín then cài, cửa đóng, chẳng quạnh hiu Em siêng năng, cần mẫn cả một đời Vui an phận, không rời xa hạnh đức Yêu thú vật, chăm chút vẹn đầy vơi Lòng chính trực, từng lời trong mỗi lúc… Mình thương ơi! Giờ đây đà ly biệt Tấc lòng anh tha thiết nhớ về em Ngàn kỷ niệm êm đềm treo sóng biếc Cõi âm buồn, da diết xéo quằn tim!... “Hồn Lang buồn, nhớ vợ” 7/9/2016 Nguyễn Thành Sáng
HÃY QUÊN VÀ GIỮ HỒN XƯA ANH NHÉAnh ơi! Hương thắm, sắc hồng hoa Nay đã tàn phai dưới bóng tà Thuở nhẹ lung linh ngàn tỏa sáng Giờ đây kéo lặn chốn non xa! Còn gì đâu nữa để anh chờ Ảm đạm, héo mòn, giữ cánh mơ Vọng bến sông thương, tìm sóng gợn Cả niềm canh cánh ngóng trăng trơ Biết chốn trời kia có đổi thay? Sao tình anh cứ gửi về ai Trải lòng vương vấn thời xưa cũ Sống chuỗi hắt hiu, với đọa đày Chẳng màng thân phận, cứ buông trôi Mặc nắng mưa sa, thả bóng dài Thắm thoát ráng chiều dần phủ tới Còn đâu nẻo sống, bước tương lai! Xin đừng lụy nữa hỡi anh ơi! Bể ái ngày xưa đã cạn rồi Ánh tỏ hôm nào đà khuất núi Chỉ vầng mây xám phủ đêm thôi Còn nghĩa sinh thành, công hoạn dưỡng Còn xuân, lắm mộng vẫn thênh thang Há chi một đóa hoa vườn vỡ Để cuộc đời ai phải lỡ làng Người ta thất vọng nếu trông anh Héo úa, khô khan, rủ lá cành Cánh gió một thời tung biển sóng Lẽ nào chìm xuống, rã tan nhanh! Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (40)Nắng đã tắt, khung trời sao lấp lánh Đường lên đèn, gió lạnh thổi dần qua Bao vấn vương, xót xa, tràn ngút tận Tái tê lòng, trĩu nặng bóng hồn ma! Lang ngồi dậy, phôi pha niềm trăn trở Xoè cánh ra hít thở thật là sâu Nén trong tim nỗi sầu thương nhớ vợ Rồi lững lờ đây đó, giải buồn đau Xe dập dìu tới lui bầu sáng sủa Muôn sắc màu rạng rỡ trải hàng đen Thỉnh thoảng có tiếng kèn loang vọng phố Không gian ngàn sóng vỗ nhịp vào tim Chầm chậm bay ngắm nhìn xem cảnh vật Hồn lâng lâng phảng phất chuyện ngày xưa Thuở dương thế vần thơ ngàn chất ngất Tặng cho đời cung bậc điệu ầu ơ ! Nhớ con đường, phố chợ, nhớ hàng cây Nhớ quạnh quẽ tháng ngày ôm thống thiết Niềm luyến lưu da diết vọng tầng mây Nỗi héo hắt, u hoài lay khúc biệt Nhớ Mẹ Cha, nhớ ân tình lai láng Nghĩa Thầy Trò rạng sáng ửng vầng đông Cảnh tan tác, tím lòng theo trăng lặn Vỡ toang thuyền, nuốt hận ngắm dòng sông Nhớ hoàng hôn phủ mờ lên ánh lệ Con chim buồn ngắm xế, dạ sầu tơi Trên tận đỉnh chơi vơi từng ánh loé Bắn vào tim của kẻ sắp tàn rơi !... 10/9/2016 Nguyễn Thành Sáng
TÌNH THI SĨCánh hồn Thi Sĩ chuỗi thời gian Thao thức, suy tư cuốn mảnh vàng Lai láng tâm tình ngân sóng nước Quấn bầu lộng gió trải mênh mang! Tiếng lòng êm ả tợ như nhung Vướng khổ tha nhân lắm lạnh lùng Nhẹ bước len sâu vào cõi mộng Dạt dào, thanh thoát vút không trung Thống thiết cảm sâu cảnh đọa đày Quại quằn, day dứt trước bi ai Thiết tha, lưu luyến ngàn khôn tả Rải chí thênh thang tận chốn dài Khắc khoải khi trời mây phủ ám Thương trăng tơi tả sợi lung linh Buồn trông phong vũ từ xa tới Quét sạch âm u, dựng xác hình!... Nhưng rồi Thi Sĩ lại u hoài Bởi choáng ngợp đời rượu chuốc say Khoả lấp muội mê cơn giả thản Tạm phai nhòa nhạt, ảnh trăng gầy Chiếc bóng cô đơn ngắm dãy tà Nát lòng cho lắm chỉ mà thôi Đành về bậu bạn cùng sương cỏ Vạn mối thu sầu thả nổi trôi Thơ thẩn, bâng khuâng giữa lộng ngàn Bởi từ diệu vợi có thênh thang Hồn mây lững thững vương tình bạn Điệp khúc tri giao, phá lỡ làng! Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (41) Đời ngợp hương ngàn loang quấn quyện Thối hôi cũng rải mặc truân chuyên Người trồng hoa nở vườn xuân thắm Kẻ đốt rừng hoang, kiếm bẩn tiền ! Cao nhân nắn nót lời nhân nghĩa Truyền bá trần gian đạo lý tình Lủ ác trau giồi mưu mánh khoé Chẳng màng vấy đục nước sông xanh… Ta thấy lòng ta quá đổi thương Ai kia thao thức dưới canh trường Vợ con, cơm gạo, rầu lo mãi Bốn phía mịt mờ, chỉ có sương Tuổi thơ được dưỡng trong lồng kín Cha mẹ ngàn yêu phủ ấm mình Giờ phải gánh gồng lên bé nhỏ Từng tờ vé số, cuộc mưu sinh! Lên xe, vào chợ ý chia hai Nửa trở trăn tìm… mấy củ khoai Nửa liếc nhìn xem gần kế cận Giả đò đụng nhẹ, thọc bàn tay Vì lợi mặc tình ai sống chết Củ rau xịt thuốc để tươi màu Vật nuôi tạp chất tăng nhiều kí Ngộ độc thân tàn, âm cảnh mau… Biết bao bệ rạc giữa đường đi Ngán ngẩm từ khi ửng ánh thề Nay cõi âm buồn, Lang chạnh nhớ Niềm thương, nỗi hận, kéo lê thê!... “Hồn Lang chạnh lòng nhớ” 15/9/2016 Nguyễn Thành Sáng
TÌNH YÊU VÀ NGHỊCH CẢNH Ôi! Tình yêu và nghịch cảnh! Tái tim ta, héo hắt cõi âm u Đã bao ngày sương mù giăng kín nẻo Ôm nỗi sầu thắt thẻo ngóng trời thu! Em thương ơi! Giờ nầy em có hiểu? Ngã ba đường rã rệu ghị chân anh Biết làm gì để trăng còn mãi chiếu Ngọn phất phơ vẫn dịu mát hồn xanh Gặp lại nhau sau gió vờn sóng biếc Cánh hồng hương ly biệt lại quay về Từng tối chiều luyến lưu ngàn da diết Điệu êm đềm, tha thiết trổi lê thê… Lễ đính hôn kết chặt mối tơ hồng Thuyền mộng đi trên dòng sông êm ả Bỗng từ đâu kéo gió chuyển cuồng phong Thổi dập tới đẩy tông vào ghềnh đá! Anh tai nạn ngặt nghèo trong bạo bệnh Bao dụm dành chờ định cuộc thành thân Đổ sạch hết cứ mãi lắc tròng trành Rơi dòng xoáy, dập dềnh trên biển hận Cứ dây dưa bào mòn dần thân xác Bước tương lai, vật chất chỉ còn không Luyến lưu nhiều, nát lòng, từng đoạn nhạc Cả vạn lần ánh bạc loãng trôi sông… Hồn sĩ khí quyện tình ai bật thẳng Chẳng gục đầu buồn chán nhỏ lời than Không để giạt trôi dần vào nẻo tận Đôi rã rời cố thẳng ghịt hồn trăng Ba mươi năm thắm thoát tự bao lần! Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (42) Vừa ngắm, vừa đi, vừa thổn thức Ngàn năm tiền sử với hôm nay Không gian một cõi, tình hai cảnh Vạn mối tơ vò níu chặt ai ! Phố đã lên đèn, đêm rực sáng Bộ hành, xe cộ tới lui nhanh Khác xưa lặng lẽ khi trời tối Lác đác lửa hồng rải rác quanh Sơ khai hoang dã thú săn mồi Mạnh được, yếu thì cái mạng toi Còn ở thời nay nhiều đổi khác Đồng tiền quyết định cuộc lên ngôi Thiếu thốn, nhọc nhằn phủ lối xưa Tâm an, tự tại trước bao mùa Bây giờ vật chất giăng đầy nẻo Cứ mãi quay tròn cuộc bán mua!… Luẩn quẩn trải dài theo bước đi Đẫm mờ thu lệ đọng vành mi Nhớ nhung kỷ niệm thời dương thế Hai kiếp cõi trần, một bóng phi Để lại trong ma cả khối sầu Luyến lưu, vương vấn ghịt niềm đau Dư âm theo gió ngân lời hỏi Hỡi mảnh linh hồn liệu tính sao? Bâng khuâng, vọng tưởng vết rêu phong Thắt thẻo tâm can, tím nỗi lòng Rồi nghĩ kiếp đời vừa tạ thế Vạn ngàn héo hắt, buốt tê đông !.... “Lang lần vào thành phố dưới trời đêm, vừa đi vừa thổn thức” 23/9/2016 Nguyễn Thành Sáng
TƯƠNG PHÙNG. Trời dịu mát, thanh thao bầu nhạt nắng Gió nhẹ lay hoa thắm toả bay hương Rượu tương phùng, cảm vương lời rôm rã Cạn mừng ai nay đã đến bên đường Khu vườn nhỏ hôm nào hiu quạnh vắng Thú đong đưa, nhảy nhánh động cành dao Trên mây mờ dạt dào trôi mộng tứ Để ai niềm tư lự thoáng sầu xao! Những đêm sương, thả hồn trôi nhè nhẹ Về phương trời thơ trẻ của ngày xưa Nơi lồng lộng ngàn đưa hương đượm ngát Nhớ xuân trăng vằng vặc ánh vàng thưa Bao thâm tình, nỗi niềm đan gối mộng Trải thời gian dòng động nước trôi nhanh Duyên thuyền thơ, long lanh tình ánh hiện Nghe ấm lòng gió quyện bóng trăng thanh! Nguyễn Thành Sáng
Hồn Lang Trở Về Âm Giới (43) Vào thành phố, ánh đèn rực sáng Hồn Lang nghe lai láng nỗi niềm Vấn vương tràn ngập con tim Biết bao kỷ niệm êm đềm đã qua!... Chân duỗi bước, lòng ma da diết Nhớ thuở nào sóng biếc đong đưa Mỗi chiều dạo bến mộng mơ Ninh Kiều trải bóng, đợi chờ hồn ai Tuổi xuân xanh, mê say lộng gió Niềm mênh mang phơi phới khung trời Hướng về tít tận ngàn khơi Mơ màng, vọng tưởng một đời thênh thang… Cơn bão lớn, vỡ toang ước nguyện Để đàn cò lảy tiếng canh thâu Âm thanh réo rắt điệp sầu Quấn tròn, siết chặt niềm đau tháng ngày! Cố mở mắt, phôi phai héo hắt Bước độc hành, bóng mát dừng chân Xem hoa khép nụ dưới trăng Thả hồn lãng đãng bao lần trên sông Duyên tao ngộ, bến lòng ngỡ đậu Có ngờ đâu bể chậu, tàn hoa Thêm lần tê tái, xót xa Nhìn mây lặng lẽ, ngắm tà buồn tênh… Cả chuỗi dài lênh đênh sóng nước Con thuyền nan cố vượt tìm nơi Bến trăng ấp ủ một đời Mộng ngàn gãy cánh, một thời chênh chao!... “Hồn Lang hồi tưởng những tháng ngày chơi vơi ở trần thế” 27/9/2016 Nguyễn Thành Sáng
TÌNH THƠ. Anh nhớ hôm nào ta biết nhau Từ trong tấc dạ nỗi nôn nao Nghe như vương vấn tình tri kỷ Cảm xúc trào dâng lắm ngọt ngào Thế rồi lặng lẽ bước thời gian Tình của đôi ta trải mộng ngàn Em gửi trao anh tình thắm đượm Còn đây nhung nhớ với bâng khuâng Anh đã tặng em một mảnh hồn Gói tim vào đó nhịp từng cơn Ngân nga điệp khúc mừng tao ngộ Khắc đậm từ nay chẳng đổi dời Và đã dần trôi theo tháng ngày Từng đêm gặp gỡ cỏi mênh mông Tâm tư, ý sống cùng san sẻ Theo gió, theo mây gửi tấc lòng Những đêm buồn bã vắng cô đơn Như cả khung trời chìm quạnh quẽ Canh cánh nỗi niềm, bao vọng nhớ Cuốn sầu ảm đạm ngắm sao khuê Anh đã nguyện lòng vẹn khắc sâu Tình ta thắm thiết mãi bền lâu Dẫu cho ngày tháng bằng yêu mộng Nhưng mãi cùng nhau đến bạc đầu Gió lộng vô tình để chập chùng Lòng ai trăn trở với mông lung Em ơi! đừng nữa, đừng lo nghĩ Tận đáy lòng anh chỉ có mình! Nguyễn Thành Sáng