Ngôn Tình Không Kịp Quay Đầu - Vân Tịch

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Linhchi12388, 15 Tháng sáu 2019.

  1. Linhchi12388

    Bài viết:
    14
    Không Kịp Quay Đầu

    Tác giả: Vân Tịch

    Thể loại: Ngôn tình

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Linh Chi

    Văn án:​

    Một li rượu độc. Chàng cho ta chết được toàn thây ta có nên cảm thấy vinh hạnh. Yêu chàng 8 năm ta đổi lại được một cái chết không hơn không kém. Phải chăng là đã quá muộn rồi. Ta đã không kịp quay đầu nữa rồi. Tình yêu cũng chỉ còn lại sự chờ mong vô vọng nơi thâm cung lạnh lẽo..
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng mười 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Linhchi12388

    Bài viết:
    14
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nàng gả cho hắn năm 16 tuổi. Nàng đối với hắn là nhất kiến chung tình. Nhưng hắn chính là một mặt lạnh lùng chưa bao giờ để nàng vào mắt. Bởi vì người hắn yêu là muội muội nàng. Nàng là Tô Huyễn-thiên kim phủ Tô Quốc công. Hôn sự của nàng với hắn có lẽ chỉ là để hắn củng cố ngôi vị thái tử mà thôi. Khi nàng gả cho hắn chưa đầy 3 tháng thì hắn lại tiếp tục đưa muội muội cùng cha khác mẹ của nàng vào làm trắc phi. Nàng chỉ là một thái tử phi hữu danh vô thực, lạnh lẽo, quạnh hiu một mình.

    * * *

    "_Thái tử, không xong rồi. Thái tử phi đang đánh nhau với Vân trắc phi."

    Nghi Viễn vừa nghe liền vội vã, bỏ hết công việc tới Hàn Đình viện. Tô Vân vừa thấy hắn đã òa khóc. Giọt lệ lớn như hạt châu. Nàng ta tựa như hoa lê giữa trời đông thật khiến người khác thương tiếc. Hắn ôm lấy nàng ta rồi quay sang nàng trách mắng:

    "_Tô Huyễn, nàng là thái tử phi lại gây chuyện làm ầm ỹ. Nếu nàng không cho ta câu trả lời thỏa đáng thì tới Lưu Hiên các chép phạt cho ta."

    Tô Huyễn cúi mặt cười lạnh:

    "_Thái tử, ta nói liệu chàng có tin ta? Ta nói nàng rắp tâm hãm hại ta. Ta nói nàng suýt nữa đẩy ta xuống hồ Lê Thủy. Liệu chàng có tin ta không?"

    Vừa dứt lời mắt nàng ửng đỏ. Lệ tràn khóe mắt. Một bộ dáng uất ức đau khổ. Hắn nhìn nàng khóc trong lòng liền không rõ tư vị, tựa như có lưỡi kiếm quét qua, đau nhói. Thấy vậy, Tô Vân càng khóc to hơn thành công gọi hắn tỉnh, lạnh lùng nói:

    "_Thái tử phi, nàng thân chính thất không quản lí tốt chuyện nội phòng, ầm ỹ đến cả chỗ ta. Ta phạt nàng cấm túc 1 tháng suy nghĩ."

    Nói xong hắn ôm nàng ta bỏ lại mình nàng. Tô Huyễn cuối cùng vẫn là không chịu nổi. Lệ nóng chảy đầy mặt. Tại sao nàng vẫn đau như thế? Tại sao nàng đã cố gắng tự nhắc nhở rằng hắn không yêu nàng mà vẫn đau tới thế?

    * * *

    Hai năm sau, Nghi Viễn lên ngôi lấy hiệu Minh Hiên đế. Nàng được phong là hoàng hậu. Nàng ta cũng trở thành Vân Quý phi tôn quý. Cả hậu cung không ai không biết hoàng hậu chính là bao cỏ bị hoàng thượng ghét bỏ. Bên cạnh đó Vân Quý phi chính là độc sủng hậu cung. Hoàng thượng đối với nàng chính là cầm trong tay sợ nát ngậm trong miệng sợ tan. Tựa như chuyện 2 tháng trước..

    "_Hoàng hậu, nàng.."

    Tô Huyễn không hề mở miệng. Bởi vì vốn dĩ hắn cũng sẽ không tin nàng. Dù rằng hắn vẫn luôn tôn trọng nàng nhưng đó chỉ là sự tôn trọng không hơn không kém. Hắn đối với nàng trước nay chưa hề có một chút nào quan tâm. Rốt cục thì tâm nàng cũng đã lạnh rồi. Tình yêu đó của nàng phải chăng đã không còn chịu nổi sự lạnh lùng của hắn nữa rồi. Tô Huyễn cười lạnh nhìn nam nhân xa lạ trước mặt. Rốt cuộc thì nàng cũng hiểu rằng nam nhân này đã không còn là vị tiểu ca ca ôn nhu đó nữa rồi. Hắn nhìn thấy ánh mắt xa lạ của nàng tâm bỗng nhiên nổi lên một nỗi sợ không tên. Nghi Viễn hắn không thích nàng dùng ánh mắt này nhìn hắn hay còn có thể nói là sợ hãi ánh mắt lạnh lẽo cùng tuyệt vọng này của nàng..
     
    Last edited by a moderator: 7 Tháng tám 2020
  4. Linhchi12388

    Bài viết:
    14
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không lâu sau, Tô Vân mang thai. Nàng ta bây giờ chẳng khác gì hoàng thượng. Ăn đủ loại thức ăn tẩm bổ. Thái y luôn túc trực bên mình. Không chỉ vậy Nghi Viễn còn phái một ảnh vệ bảo vệ nàng ta. Từ khi Tô Vân mang thai không biết bao nhiêu phi tần trong cung không chỉ không tiếp cận được hoàng thượng mà còn bị biếm vào lãnh cung thậm chí là chu di cửu tộc. Nghi Viễn vốn là một người rất thích sạch sẽ. Hắn chưa từng đụng qua nữ nhân nào ngoại trừ Tô Vân. Kể cả nàng là hoàng hậu nhưng trong đêm động phòng vẫn là chia phòng ngủ riêng. Điều đó thật khiến nhiều nữ nhân đỏ mắt ghen tỵ. Nhưng điều đó đối với Tô Huyễn đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Nàng cũng không còn rõ nàng bây giờ đối với hắn là tình cảm gì nữa rồi.

    4 tháng sau khi sự kiện Tô Vân mang thai thì Huyền Vũ đổ sang xâm lược. Nghi Viễn ngự giá thân chinh cùng Tô Quốc Công-phụ thân nàng ra trận. Ngày hắn đi, tất cả cung tần mỹ nữ đều nhân cơ hội câu dẫn. Có kẻ còn mạnh bạo đòi đi cùng. Nhưng Nghi Viễn là một nam nhân cứng rắn tất cả đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Và có lẽ tình yêu của nàng với hắn cũng chỉ là toan tính của hắn mà thôi. Thật nực cười. Nghi Viễn thấy Tô Huyễn một thân y phục đỏ tươi nổi bật giữa đoàn người đột nhiên cảm thấy chói mắt. Tim hắn đập lỗi một nhịp. Không biết đã bao lâu rồi hắn không còn chú ý tới vị thê tử này nữa rồi. Hắn cũng không biết từ lúc nào nàng đã không còn quan tâm hắn nữa. Lồng ngực tự nhiên khó chịu kì lạ tựa như có một cái gì đó đè nặng. Rồi hắn cứ thế thúc ngựa lên đường mang theo trong lòng một loại tâm tư khó tả.

    * * *

    Quân Huyền Vũ quả thật rất mạnh. Nghi Viễn hắn quả thật phải nhìn đại nguyên soái của Huyền vũ bằng ánh mắt khác. Khi hắn đang nghiên cứu đối sách thì đột nhiên có tin cấp báo từ kinh thành truyền tới.

    "_Hoàng thượng, hoàng hậu bỏ độc vào trong rượu của Vân Quý phi khiến nàng sảy thai rồi."

    Lần đầu tiên hắn tức giận như vậy. Tại sao ra tới chiến trường rồi mà nàng vẫn khiến hắn phải lo nghĩ chứ. Đem xem qua hết một loạt chứng cứ. Không có một chút bằng chứng nào đứng về phía nàng. Hắn đem tấu chương nện mạnh xuống bàn tức giận quát:

    "_Phế chức hoàng hậu, thưởng rượu độc."

    Tại sao chứ. Hắn vẫn không hiểu tại sao nàng lại hại Vân nhi. Tại sao nàng lại hại con hắn chứ.

    * * *

    1 tháng sau, bọn họ đánh tan quân Huyền Vũ. Ba trăm vạn quân giặc giẫm đạp lên nhau mà chết. Đại nguyên soái Huyền Vũ bị Nghi Viễn chém đứt đầu.

    Hắn về cho đại quân mở tiệc rượu ăn mừng. Trong khi tất cả binh lính đang hò hét ăn mừng thắng lợi hắn lại thấy Tô Mặc Hiên một thân lửa giận nhào tới, bất chấp quân lính, bất chấp hoàng quyền túm lấy hắn quát lớn:

    "_Hoàng thượng, tại sao người ra lệnh giết Huyễn nhi."

    Nghi Viễn nhìn sâu vào mắt hắn lạnh lùng nói:

    "_Nàng hại chết con của trẫm suýt nữa hại chết Vân nhi. Chừng đó còn chưa đủ lí do để giết nàng sao?"

    Tô Mặc Hiên cười lớn rồi lại điên cuồng hét vào mặt hắn:

    "_Hahaha. Ta sai lầm sai lầm rồi. Đáng nhẽ ta không nên gả nó cho ngươi. Không phải ngươi nói với nó sẽ bảo vệ nó sao? Không phải ngươi hứa với nó chỉ yêu một mình nó sao? Nghi Viễn ta hỏi ngươi lừa gạt nó như thế, hại nó thảm như thế ngươi còn chưa vừa lòng sao? Hahaha. Ta thật ngu ngốc lại đi tin lời đế vương."

    Nghi Viễn đứng như trời trồng. Trong đầu hắn chợt lóe lên hình ảnh một tiểu cô nương dễ thương hay chạy theo hắn gọi thái tử ca ca. Hóa ra cô nương đó là nàng. Vậy mà hắn không nhận ra. Miếng ngọc bội nàng vẫn đeo trên người. Vậy mà hắn tưởng nàng hồng hạnh vượt tường lại không nhớ rõ lời hứa năm xưa một mực lạnh nhạt với nàng. Toàn bộ kí ức về nàng đổ về như thác lũ. Nàng cười. Nàng khóc. Nàng ngọt ngào gọi hắn là thái tử ca ca. Vậy mà hắn vẫn không nhận ra.

    * * *

    Nghi Viễn một mạch phóng ngựa về kinh thành: "Huyễn nhi đợi ta. Xin nàng đợi ta."..
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng sáu 2019
  5. Linhchi12388

    Bài viết:
    14
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hoàng thượng giá đáo"

    Nghi Viễn thúc ngựa từ biên ải trở về chưa kịp thay giáp liền gấp gáp tới Phượng Nghi cung. Tô Huyễn.. Tô Huyễn.. tiểu cô nương năm đó là nàng. Tại sao nàng chưa một lần nói với hắn. Đến khi hắn bị Tô quốc công nhắc nhở mới biết sự thật. Nhưng khi hắn tới nơi thì chén rượu đó nàng đã uống mất rồi. Trơ mắt nhìn cơ thể nàng vô lực ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Tuyệt vọng mà bi thương đến cùng cực. Máu nàng nhuộm đỏ cả bạch y. Nghi Viễn thẫn thờ. Tim hắn tựa như ngừng đập. Hắn thống khổ gọi:

    - Huyễn nhi. Nàng mở mắt nhìn ta đi Huyễn nhi. Ta về rồi. Ta về rồi này. Huyễn nhi ta đều biết hết rồi. Tại sao, tại sao nàng không nói cho ta biết chứ?

    Tô Huyễn nặng nề kéo dài hơi thở, yếu ớt đem bàn tay đầy máu áp lên mặt hắn:

    - Nghi Viễn, muộn rồi. Ta hận ta yêu chàng. Hẹn chàng vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.

    Tay nàng cứ thế chưa kịp chạm tới mặt hắn thì đã vô lực rơi xuống đất.

    Nghi Viễn chợt cảm thấy xung quanh đều tối đen. Hắn ghì chặt nàng trong ngực như muốn cố gắng giữ lại sinh mạng yếu ớt sắp rời xa hắn. Hắn không cần không cần nàng đi. Hắn còn chưa kịp nói xin lỗi nàng, còn chưa kịp bù đắp cho nàng mà. Nghi Viễn thống khổ gào to:

    - Huyễn nhi, không cần. Nàng không cần nhắm mắt. Thái y đâu? Mau gọi thái y cho ta. Huyễn nhi nàng không được chết. Huyễn nhi không phải nàng nói sẽ đợi ta sao. Nàng đừng ngủ. Nghe ta. Ngoan đừng ngủ được không?

    Hắn cứ thế điên cuồng ôm lấy thân thể lạnh lẽo của nàng lay mạnh. Tất cả mọi thứ xung quanh đều sụp đổ. Mắt Nghi Viễn đỏ rực, tràn đầy tơ máu. Thái y chạy tới bắt mạch cho nàng rồi rung rẩy quỳ sụp xuống:

    - Hoàng thượng, Hoàng hậu đã.. băng hà rồi ạ. Xin người nén bi thương.

    Nghi Viễn chỉ nghe lọt tai câu đầu rồi xung quanh hắn đột nhiên ù đi. Không phải. Không phải như thế. Hắn hét lớn:

    - Không phải. Các ngươi lừa ta, đều là lừa ta. Huyễn nhi chưa chết. Nàng còn chưa chết. Tất cả các ngươi đều lừa ta.

    Đúng vậy Huyễn nhi của hắn chưa chết là nàng đang giận hắn. Đúng chính là như thế. Nghi Viễn áp mặt mình vào mặt nàng, ghì chặt nàng trong ngực nỉ non:

    - Huyễn nhi.. ta sai rồi. Huyễn nhi.. đều là tại ta không tốt. Là ta hại nàng. Nàng đừng xảy ra chuyện được không?

    - Huyễn nhi.. nàng tỉnh lại đi. Ta đều nghe nàng. Cái gì ta cũng nghe nàng. Nàng mắng ta cũng được, đánh ta cũng được. Ta đều không quan tâm. Chỉ xin nàng đừng rời xa ta được không?

    - Huyễn nhi.. nàng mau tỉnh lại. Nàng đang gạt ta đúng không? Đừng đùa nữa.. Huyễn nhi

    Hắn ôm lấy nàng ghì chặt vào trong lòng như muốn khảm nàng vào trong xương cốt mặc cho nàng đã không còn hơi thở. Huyễn nhi đừng bỏ lại ta được không. Nàng muốn gì ta cũng đều sẽ cho nàng. Tính mạng này, trái tim này, thân thể này đều cho nàng. Xin nàng đừng đi được không..

    Nghi Viễn lảo đảo ôm nàng tới giường, ôm chặt nàng như đang ôm cả thiên hạ, si ngốc cười:

    - Huyễn nhi, ta yêu nàng
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng sáu 2019
  6. Linhchi12388

    Bài viết:
    14
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ lúc hoàng hậu mất hoàng thượng cũng không lên triều, ngày ngày túc trực bên nàng. Hậu cung bị giải tán. Vân quý phi mất tích. Nhưng không ai ngờ tới nữ nhân tôn quý cao cao tại thượng này đang bị hành hạ thừa sống thiếu chết trong đại lao. Bên ngoài nơi nơi đồn đại. Tin vịt ngập trời. Loạn đến gà bay chó sủa.

    Trong Phượng Nghi Cung,

    Nghi Viễn vừa tỉ mỉ chải tóc cho Tô Huyễn, vừa nhẹ nhàng nói:

    - Huyễn nhi nếu không đẹp nàng đừng trách ta nhé.

    Từ lúc trở về hắn liền không rời nàng nửa bước. Hắn sợ nếu hắn lỡ bỏ nàng một mình nàng sẽ cô đơn.

    - Vì vậy, Huyễn nhi.. nàng cũng đừng rời xa ta được không? Ta cũng thật sợ cô đơn.

    Bên ngoài, tuyết đã rơi dày thêm một tầng. Cơ thể Tô Huyễn lại lạnh thêm một phần. Dù hắn cố ủ ấm như thế nào cũng không được? Hắn vậy mà đến khi mất nàng mới hiểu nàng đối với hắn quan trọng thế nào..

    * * *

    Cơ thượng thư bất lực nhìn nam nhân tiều tụy ngồi trên long sàng. Hoàng thượng từ khi hoàng hậu mất liền không chịu đi ngủ:

    - Hoàng thượng xin người đừng làm khó vi thần. Một nước không thể một ngày không có vua. Người phải cố gắn bảo vệ long thể. Dù sao thì hoàng hậu nàng đã..

    Vừa nghe tới đây mắt Nghi Viễn liền đỏ rực tràn đầy tơ máu, ôm chặt lấy nàng ghì vào trong ngực mà bảo hộ, quát:

    - Nàng chưa chết. Huyễn nhi của ta chưa chết. Các ngươi cút hết cho ta.

    Hắn không cần cái gì hoàng quyền, cái gì ngai vị. Thiên hạ này, giang sơn này nếu có thế đem ra đánh đổi mạng sống của nàng hắn nguyện ý đổi.

    Huyễn nhi.. nàng đừng sợ. Ta sẽ bảo vệ nàng, vĩnh viễn bảo vệ nàng. Hắn sẽ không cho phép ai mang nàng đi, tuyệt đối không cho phép..

    * * *

    - Bẩm hoàng thượng, Tô quốc công cầu kiến.

    Nghe tiếng thái giám bẩm báo, hắn dịu dàng sửa lại cổ áo cho nàng:

    - Huyễn nhi, phụ thân nàng tới rồi. Nàng còn ngủ lười nữa ông sẽ tức giận đấy.

    Hắn chưa nói hết câu, Tô Mặc Hiên đã đùng đùng bước tới. Ông cũng không thèm hành lễ đột ngột đem nàng từ trên tay hắn bế đi chỉ để lại một câu:

    - Hoàng thượng người đã cướp đi tất cả của nó chúng ta chỉ mong nó có thể yên nghỉ. Tô gia nay mang tội danh gì thần cũng cam lòng.

    Nghi Viễn sửng sốt nhìn người trong ngực bị cướp đi, thần sắc điên cuồng lại tuyệt vọng nhìn Tô Mặc Hiên. Tô Mặc Hiên hắn đau đầu nhắc nhở:

    - Người nhìn xem người có chút nào giống vua một nước. Hoàng thượng lạnh lùng, tàn nhẫn đâu rồi.

    Nghi Viễn chợt lóe lên sát khí. Không khí trong phòng liền có chút quỷ dị. Tô Mặc Hiên thấy thế liền ưu thương nói:

    - Hoàng thượng Huyễn nhi.. nó.. Tô gia đã nợ nó quá nhiều. Xin người cho ta đưa nó về Tô gia. Từ nay về sau Tô gia sẽ rút khỏi triều đình, người không cần phải cảm thấy Tô gia là một mối đe dọa nữa.

    Tô Mặc Hiên Nói một hồi vẫn không thấy Hoàng thượng trả lời thì liền quay bước đi nhưng chưa bước được hai bước thì Nghi Viễn mở miệng lạnh lẽo lại nang theo vạn phần tuyệt vọng:

    - Tô quốc công xin người trả nàng cho ta. Ta không cần thiên hạ, không cần ngai vị. Ta không cần gì cả. Ta chỉ cần nàng. Ta chỉ muốn từ giờ tới lúc ta chết ta sẽ luôn có thể ở bên cạnh nàng. Cho dù nàng sẽ vĩnh viễn..

    Tô Mặc Hiên nghe đến đây chỉ có thể thở dài, rút trong ngực ra một cuộn thánh chỉ có lẽ là đã rất cũ rồi. Nghi Viễn cũng phối hợp cầm lấy nó. Bên trong là chữ viết của phụ thân. Hắn yêu cầu Tê Linh công chúa, cũng là nàng giúp thái tử thuận lợi lên ngôi. Thời gian hạn định là 5 năm. Nhưng từ lúc nàng trở thành thê tử hắn đã 6 năm. Tâm hắn chợt đau thắt. Nàng cứ vậy mà cố gắng chịu đựng. Nàng có thể rời đi mà. Cuối cùng hắn vẫn là tên khốn nạn. "Bốp" khi Tô Mặc Hiên chưa kịp phản ứng hắn tự cho mình một tát, lại giơ thêm một tay chuẩn bị tát xuống thì đã bị Tô Mặc Hiên lớn tiếng ngăn lại:

    - Hoàng thượng, người..

    Nghi Viễn cười tự giễu, máu tràn từ khóe miệng. Hắn vô lực tựa vào thành giường trượt xuống. Tại sao tới bây giờ hắn mới nhận ra tất cả.. Tại sao đến khi nàng đi rồi thì hắn mới quay đầu. Cuối cùng là tại sao..

    Nghi Viễn quỳ trước mộ Tô Huyễn 7 ngày 7 đêm, không ăn không uống. Cuối cùng hắn vẫn phải buông xuống tất cả. Nhìn thi thể nàng hạ huyệt tim hắn như bị khoét một lỗ lớn. Linh hồn cũng muốn đi theo nàng. Hắn nhìn bia mộ nàng còn mới không dám sờ vào. Hắn sợ phải chấp nhận rằng nàng đã mất rồi. Nàng đã vĩnh viễn rời xa hắn. Hắn nhìn vào hư không cười thống khổ. Huyễn nhi, nàng hận ta lắm đúng không. Hận ta đến nỗi không cho ta một cơ hội để được bù đắp cho nàng mà cứ thế bỏ đi. Ta thà để cho nàng đánh ta, nàng mắng ta còn hơn phải nhìn nàng cứ thế mất đi sự sống mà không thể làm gì. Huyễn nhi..

    7 ngày sau khi hắn hạ táng nàng trời mưa lớn không dứt, hắn cứ thế quỳ giữa trời mưa. Lạnh buốt. Nhưng có thấm vào đâu sự lạnh lẽo trong tim hắn. Tiến Lưu đem ô tới che cho hắn bị hắn đuổi đi. Tô Huyễn đứng xa xa nhìn hắn. Thật không hiểu tại sao từ lúc nàng chết tới giờ vẫn chưa được siêu thoát. Nhìn hắn tâm nàng vẫn khẽ nhói. Có lẽ nàng vẫn còn yêu hắn. Nghi Viễn dường như cảm nhận được nàng. Hắn quay lưng lại khẽ gọi:

    - Huyễn nhi. Huyễn nhi là nàng phải không? Huyễn nhi nàng ra đây đi được không? Huyễn nhi.. đừng bỏ ta một mình được không?
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng sáu 2019
  7. Linhchi12388

    Bài viết:
    14
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt hắn chợt sáng lên như đứa trẻ được quà, trên mặt tràn ngập ý cười. Ánh mắt hắn có chút không thể tin cùng mừng rỡ khôn xiết:

    - Huyễn nhi.. Huyễn nhi..

    Hắn dịu dàng gọi tên nàng rồi từ từ bước tới.

    Tô Huyễn lúc này thật sự muốn trốn đi nhưng có thứ gì đó níu giữ nàng lại.

    Nghi Viễn một bước lại một bước tiến về phía nàng, ánh mắt tràn đầy dịu dàng cùng vui mừng khôn xiết.

    Nàng thấy hắn như thế chợt mỉm cười thê lương. Đột nhiên hắn bước hụt chân, ngã nhào xuống nền đất lạnh lẽo.

    Thị vệ xung quanh vội vàng chạy lại đỡ hắn dậy. Hắn vùng ra khỏi bọn họ, ánh mắt hoảng hốt tìm kiếm xung quanh. Sắc mặt hắn trắng bệch tràn đầy chua xót..

    Nghi Viễn.. ta chưa từng thấy chàng thống khổ tới vậy.

    * * *

    Ngày dỗ đầu của nàng, hắn một thân một mình giữa trời tuyết tới Phượng Nghi cung. Nơi đây hằng ngày vẫn được quét dọn sạch sẽ. Trong phòng vẫn còn đâu đó hình bóng của nàng. Hắn bước vào chợt nhận ra một thân ảnh quen thuộc. Nàng vẫn ngồi đó tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra. An tĩnh như nước. Hắn không dám bước tiếp chỉ dịu dàng gọi:

    - Huyễn nhi, nàng về rồi.

    Tô Huyễn nhẹ giọng đáp lại:

    - Hoàng thượng, ta về rồi.

    Hắn lại nhìn nàng giọng nói khàn đi:

    - Huyễn nhi.. đừng bỏ đi nữa được không? Tất cả đều là ta sai. Ta xin nàng đừng bỏ ta lại nữa được không?

    Tô Huyễn chỉ có thể lắc đầu. Lúc này nàng là quỷ hồn âm khí quá nặng ở bên cạnh hắn chẳng khác nào hại hắn.

    Nghi Viễn nhìn thấy biểu hiện của nàng thống khổ nói:

    - Huyễn nhi nàng vẫn hận ta đúng không? Hận ta bạn nàng ly rượu đó? Hận ta không tin nàng? Huyễn nhi.. ta sai rồi. Cái gì ta cũng nghe nàng được không?

    Ánh trăng từ ngoài cửa vào chiếu xuyên qua cơ thể nàng. Tô Huyễn nhìn cơ thể đang dần mất đi vẫn khẽ lắc đầu:

    - Hoàng thượng, người quên ta đi được không? Ta cũng đã không còn.. Mộ ta cũng đã xanh cỏ rồi. Tất cả kết thúc rồi.

    - Huyễn nhi.. vậy nàng dẫn ta đi đi được không? Ta đi cùng nàng.

    Thân ảnh nàng tan dần theo ánh trăng. Đến lúc nàng phải đi rồi. Nghi Viễn, vĩnh biệt.

    Nghi Viễn bổ nhào về phía nàng tuyệt vọng hét lớn:

    - Huyễn nhi.. đừng đi.. đừng bỏ lại ta..

    Hắn đâu biết bộ dạng hắn bây giờ có bao nhiêu đau khổ. Gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Ánh mắt tuyệt vọng. Từ hốc mắt từng hàng lệ mặn chát chảy xuống. Điên cuồng. Tang thương.

    Ánh mắt hắn tựa như năm đó đánh mất nàng. Tuyệt vọng đến cùng cực. Nàng đi theo hắn nhìn hắn từ điên cuồng, đau đớn, ân hận tới tuyệt vọng bi thương. Cuối cùng mối nghiệt duyên này vẫn là phải kết thúc.

    Nghi Viễn, quên ta đi..

    Chúng ta đã không còn kịp quay đầu rồi.

    Thế gian này thật nhỏ đi một vòng cuối cùng vẫn có thể gặp lại nhau. Nhưng không ai biết rằng nó cũng thật rộng để hai người quay lưng đi tất cả chỉ là quá khứ.

    Nghi Viễn. Ta đã từng nói cùng chàng: Sau này chúng ta cái gì cũng có chỉ là không còn chúng ta..

    Năm thứ 2 sau khi nàng mất, Nghi Viễn bệnh nặng. Khi tỉnh lại liền tới chỗ Phượng Nghi Cung của tiên Hoàng hậu quỳ hết một ngày một đêm.

    * * *

    Năm thứ 12 sau khi nàng mất, Nghi Viễn thoái vị nhường ngôi cho Hàn Vũ đế-con trai trưởng của Hàn vương gia.

    Năm thứ 13 sau khi nàng mất, Nghi Viễn băng hà.

    * * *

    Nghi Viễn lắc ly rượu trong tay. Hắn nhìn ly rượu đến thất thần. Toàn bộ kí ức về nàng lần lượt ùa về lấp đầy tâm trí hắn. Tưởng rằng nàng đi lâu như vậy hắn đã quên mất nàng rồi kia chứ. Nghi Viễn cuối cùng vẫn dốc cạn ly rượu. Máu tràn khóe miệng nhuộm đỏ cả bạch y. Hắn đem miếng ngọc bội từ trong ngực ra nắm chặt:

    - Huyễn nhi, đưa ta đi cùng được không?

    * * *

    Nơi cầu Nại hà đầy âm u, lạnh lẽo. Hai bên bỉ ngạn nở đỏ rực lại bi thương. Một nam tử mặc bạch y thong thả đi tới. Mạnh bà đưa chén canh cho hắn. Hắn lại khẽ lắc đầu, nói:

    - Ta có thể không uống nó không? Ta không muốn quên mất nàng.

    Mạnh bà trầm mặc không trả lời như muốn hắn nói tiếp.

    Nam tử đó lại tiếp tục một đoạn bi thương:

    - Cho dù nàng quên ta. Cho dù nàng không muốn gặp lại ta. Cho dù nàng.. không yêu ta. Ta cũng không muốn phải quên mất nàng.

    Hắn nói rồi đặt tay lên ngực trái:

    - Bởi vì nàng đã đem tâm ta đi mất rồi.

    Mạnh bà khẽ thở dài. Vốn dĩ Diêm Vương cung không thể cho các linh hồn đem kí ức qua kiếp sau. Bởi vì nó sẽ ảnh hưởng tới nhân duyên của kẻ đó. Kẻ si tình không thiếu nhưng tất cả đều có quy luật của nó. Mỗi người có nhân duyên cùng kiếp số khác nhau, tuyệt đối không thể thay đổi.

    Nam tử kia vẫn mỉm cười nhợt nhạt trông thật chói mắt. Tựa như ánh sáng toàn thiên hạ đều tập trung trên người hắn. Duy chỉ có đôi mắt lại sâu thẳm như hồ nước mùa thu lạnh lẽo, tang thương lạ lùng. Mạnh bà sống lâu như vậy chưa bao giờ gặp được người nào thú vị như vậy:

    - Vậy ngươi liền đem chín kiếp luân hồi của ngươi đổi đi. Ngươi sẽ có được một đời bên nữ nhân kia. Còn chín kiếp còn lại sống trong lạnh lẽo cùng u ám không được nhìn thấy ánh sáng.

    Vậy nhưng nam nhân kia cũng không lúng túng mà nhanh chóng đáp ứng:

    - Được. Ta đáp ứng. Chỉ cần được bên nàng một đời ta nguyện đánh đổi tất cả. Tuyệt không hối hận.

    Mạnh bà nhìn hắn hơi sửng sốt rồi chỉ sang một con đường khác:

    - Chín kiếp cô đơn, đau khổ chỉ đổi một hồi tương phùng đáng sao.

    Hắn cũng không chần chờ cảm tạ Mạnh bà, một đường bước đi. Hắn bước mỗi bước đều trải qua đau đớn tới tột cùng. Đau đến giày xéo linh hồn. Nhưng hắn không dám dừng lại. Hắn sợ nếu đến muộn một khắc nàng sẽ bỏ lại mình hắn với đêm đen vô tận. Máu hắn nhuộm đỏ cả con đường. Bỉ ngạn trắng cũng bị máu nhuộm thành đỏ chói lại không hề bi thương. Hoa nở đỏ rực tựa như tình yêu cùng chấp niệm hắn dành cho nàng.

    Toàn bộ vì nàng đều trở nên đáng giá. Cho dù hắn phải chờ hàng ngàn năm cô đơn. Cho dù hắn phải chịu thêm hàng ngàn đau đớn. Cho dù hắn phải sống trong âm u vô tận. Tất cả đều vì nàng.

    Hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ dừng lại, không bao giờ hối hận. Bởi vì có nàng ở cuối con đường kia thì cay đắng cũng hóa ngọt ngào.

    Chấp niệm.. cũng được.

    Ngu ngốc.. cũng được.

    Đau đớn.. cũng được.

    Không muốn quên chính là.. không muốn quên.

    Cuối con đường kia,

    - Nương tử, đến lượt ta đợi nàng quay đầu lại nhìn ta.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...