- Xu
- 768,137,012


Con đi xa bao năm rồi mẹ nhỉ?
Bao mùa trăng cua ngoi ngóp lên bờ
Biển giờ này có mặn mà như trước
Hay biển lòng mẹ vẫn giấu âu lo
Núi cao chi lắm núi ơi
Núi che mặt trời..
Câu ca dao ngày xưa mẹ hát
Thủa chơi diều con có hiểu chi đâu
Ba năm trời con xa cách mẹ
Bỗng thảng thốt giật mình
Nhận thấy hết nỗi đau
Biển thì rộng nước mắt nhiều vô kể
Mẹ thì già giọt lệ chẳng thấm đâu
Con ghẹ con còng nhọc nhằn xe cát
Mẹ nhọc nhằn trong câu hát núi cao
Con xa mẹ bay đón mặt trời cao
Mẹ mong núi không cản đường con bước
Con nhớ mẹ chẳng thể nào ngủ được
Con vô tình bỏ mẹ lại lẻ loi
Mai con về với biển với mẹ thôi
Con không muốn làm phù du cánh mỏng
Và gió hỡi hãy thổi bùng lên khát vọng
Núi sẽ thấp dần, mặt trời mọc, mẹ ơi..
Thanh Loan
Bài thơ Núi Sẽ Thấp Dần của Thanh Loan là một khúc hát chan chứa tình mẫu tử, nơi nỗi nhớ của người con xa quê hòa quyện cùng hình ảnh thiên nhiên rộng lớn. Những câu thơ vừa mộc mạc vừa day dứt đã gợi lên bao mùa trăng, bao con sóng, bao lớp núi đồi như chở che, nhưng cũng như ngăn cách tình cảm của mẹ và con. Trong đó, biển hiện lên vừa mặn mà vừa thăm thẳm như tình mẹ, còn núi cao trở thành biểu tượng của những chướng ngại, của khoảng cách khiến con thêm khắc khoải.
Đọc bài thơ, ta cảm nhận rõ niềm thương nhớ khôn nguôi của người con dành cho mẹ, xen lẫn nỗi day dứt vì những tháng ngày xa cách. Hình ảnh mẹ nhọc nhằn, âm thầm chịu đựng, cùng những câu ca dao xưa như vọng lại càng làm nỗi nhớ thêm sâu. Thông điệp của bài thơ là khát vọng vượt qua mọi cách trở, để tình mẹ con luôn rạng ngời như mặt trời sau dãy núi. Và lời khẳng định cuối cùng "Núi sẽ thấp dần, mặt trời mọc, mẹ ơi" chính là niềm tin yêu tha thiết rằng, dù có bao xa cách, tình mẫu tử vẫn đủ sức làm tan biến mọi ngăn trở.
Bao mùa trăng cua ngoi ngóp lên bờ
Biển giờ này có mặn mà như trước
Hay biển lòng mẹ vẫn giấu âu lo
Núi cao chi lắm núi ơi
Núi che mặt trời..
Câu ca dao ngày xưa mẹ hát
Thủa chơi diều con có hiểu chi đâu
Ba năm trời con xa cách mẹ
Bỗng thảng thốt giật mình
Nhận thấy hết nỗi đau
Biển thì rộng nước mắt nhiều vô kể
Mẹ thì già giọt lệ chẳng thấm đâu
Con ghẹ con còng nhọc nhằn xe cát
Mẹ nhọc nhằn trong câu hát núi cao
Con xa mẹ bay đón mặt trời cao
Mẹ mong núi không cản đường con bước
Con nhớ mẹ chẳng thể nào ngủ được
Con vô tình bỏ mẹ lại lẻ loi
Mai con về với biển với mẹ thôi
Con không muốn làm phù du cánh mỏng
Và gió hỡi hãy thổi bùng lên khát vọng
Núi sẽ thấp dần, mặt trời mọc, mẹ ơi..
Thanh Loan

Bài thơ Núi Sẽ Thấp Dần của Thanh Loan là một khúc hát chan chứa tình mẫu tử, nơi nỗi nhớ của người con xa quê hòa quyện cùng hình ảnh thiên nhiên rộng lớn. Những câu thơ vừa mộc mạc vừa day dứt đã gợi lên bao mùa trăng, bao con sóng, bao lớp núi đồi như chở che, nhưng cũng như ngăn cách tình cảm của mẹ và con. Trong đó, biển hiện lên vừa mặn mà vừa thăm thẳm như tình mẹ, còn núi cao trở thành biểu tượng của những chướng ngại, của khoảng cách khiến con thêm khắc khoải.
Đọc bài thơ, ta cảm nhận rõ niềm thương nhớ khôn nguôi của người con dành cho mẹ, xen lẫn nỗi day dứt vì những tháng ngày xa cách. Hình ảnh mẹ nhọc nhằn, âm thầm chịu đựng, cùng những câu ca dao xưa như vọng lại càng làm nỗi nhớ thêm sâu. Thông điệp của bài thơ là khát vọng vượt qua mọi cách trở, để tình mẹ con luôn rạng ngời như mặt trời sau dãy núi. Và lời khẳng định cuối cùng "Núi sẽ thấp dần, mặt trời mọc, mẹ ơi" chính là niềm tin yêu tha thiết rằng, dù có bao xa cách, tình mẫu tử vẫn đủ sức làm tan biến mọi ngăn trở.
Chỉnh sửa cuối: