Chương 680: Không thể hồi tâm Bấm để xem "Thí chủ, hà tất phải cố chấp như vậy?". Lão ni nhẹ lắc đầu: "Vô Chân nay đã xuống tóc quy y, nhất dạ thanh tu, xin thí chủ đừng nên quấy rầy người thoát tục. Hãy về đi". "Được, ta sẽ đi. Nhưng.. ta phải mang nàng ấy đi cùng". Lão ni nhíu mày, rất không bằng lòng: "Thí chủ, bần ni mong thí chủ biết tự trọng". Lời của lão ni Lăng Tiểu Ngư chả muốn nghe nữa. Hắn nhấc chân hướng chính điện bước đi, vừa đi vừa nói: "Lăng Thanh Trúc! Nàng còn không ra gặp ta!". "Soạt!". Lăng Tiểu Ngư dừng bước, nhìn vị ni cô già trước mặt, nói: "Một chút thân thủ của sư cô không thể cản được ta đâu". Lão ni thần tình bất biến, ý tứ kiên định: "Thí chủ, xin hãy về cho". "Không đi thì thế nào?". "Nếu vậy thì bần ni đắc tội". Dứt câu, lão ni liền phát công, muốn đem Lăng Tiểu Ngư khống chế. Nhưng chỉ với chút công phu thế tục của bà, làm sao có khả năng chạm đến Lăng Tiểu Ngư được. Chỉ một chút lực lượng tán ra từ người Lăng Tiểu Ngư thôi thì lão ni đã bị chấn bay mất rồi. "Sư phụ!". "Sư phụ!". "Dừng tay!". * * * Bên cạnh lão ni bây giờ đã có thêm rất nhiều ni cô. Trong số đó có một người hết sức nổi bật. Tuy rằng chỉ mặc một bộ lam y bạc màu, đầu chẳng có tóc nhưng tổng thể dung nhan vẫn là xinh đẹp vô cùng. Thậm chí cái gọi lạc nhạn trầm ngư chưa chắc đủ để hình dung. "Chịu ra rồi?" Lăng Tiểu Ngư nhìn ni cô xinh đẹp, nói. Trái với tình cảnh Lăng Tiểu Ngư đã mường tượng, rằng Lăng Thanh Trúc sẽ rất kích động, thực tế thì nàng lại khá điềm tĩnh. Nhất là đôi mắt. Một chút sóng gợn hắn cũng không nhìn thấy. Lăng Thanh Trúc nàng thực đã buông bỏ hết rồi ư? Nghĩ tới đó Lăng Tiểu Ngư bất giác nhói đau. Năm tháng mặn nồng, nàng sao có thể nói quên là quên được chứ.. "Lăng thí chủ, xin hãy về đi". "Thanh Trúc..". "Pháp hiệu của bần ni là Vô Chân". "Vô chân? Vô Chân sao?". Lăng Tiểu Ngư cười, có phần chua chát. Sau đấy thì nói: "Lăng Thanh Trúc cũng được, Vô Chân cũng tốt, bất kể danh tự là gì thì nàng vẫn là nàng, nữ nhân mà ta yêu quý". "Yêu?". Lăng Thanh Trúc khẽ lắc đầu: "Tóc xanh đã đoạn, trần duyên đã dứt, bần ni hôm nay đã là đệ tử Phật môn. Yêu hận tình thù không còn bận tâm đến nữa". "Ta không tin". "Lăng thí chủ hà tất cố chấp". "Lăng Thanh Trúc..". "Trên thế gian đã không còn Lăng Thanh Trúc nữa". Lăng Thanh Trúc chấp tay từ biệt, quay mặt bước đi. "Lăng Thanh Trúc!". "Lăng Thanh Trúc!". Mặc cho người kêu gọi, Lăng Thanh Trúc vẫn đều đều cất bước. "Lăng Thanh Trúc đã không còn trên thế gian này nữa. Lăng thí chủ xin hãy về đi". "Nàng có tin ta khiến cho Thủy Vân am không còn trên đời này nữa không?". Lời vừa nói ra liền khiến người biến sắc. Từ am chủ cho tới các đệ tử, ai nấy đều cả kinh nhìn về phía Lăng Tiểu Ngư. Từ trên người hắn, một cỗ lực lượng màu xám đang lan tỏa, mắt thường có thể dễ dàng thấy được. Tới lúc này thì tất cả đều đã nhận thức được rằng Lăng Tiểu Ngư vốn chẳng phải thường nhân. Và điều đó cũng có nghĩa: Vô Chân cũng như vậy, không phải thường nhân. Rốt cuộc thì nàng là ai? Nhân vật dạng nào? Trước những ánh mắt vừa e ngại vừa hoài nghi của chúng ni, Lăng Thanh Trúc ném cho Lăng Tiểu Ngư một cái nhìn bất thiện. Bị hắn uy hiếp như vậy, cho dù bồ tát cũng phải nổi giận đấy! "Lăng giáo chủ, rốt cuộc là ngài muốn gì chứ?". "Ta muốn nàng ở bên cạnh ta". "Sau những chuyện đã xảy ra, sau những lừa dối, bất luân, trái đạo.. Ngài cho rằng bần ni và ngài còn có thể như trước sao?". Lăng Tiểu Ngư im lặng. Hắn vốn đã biết trước câu trả lời. Nhưng.. hắn vẫn hy vọng. Chí ít hắn cũng mong có thể ở bên cạnh nàng trong những ngày tháng sau cùng này. Lăng Thanh Trúc nàng không yêu hắn cũng được, nàng căm ghét hắn, thậm chí là hận hắn cũng được. Chỉ cần nàng có thể ở bên cạnh hắn, chỉ cần mỗi ngày hắn đều được nhìn thấy nàng, như thế cũng đủ rồi.. Đêm đó, sau khi bị nàng dùng Long Tru đâm vào ngực, hắn thật sự đã rất đau. Không ở da thịt mà tại tâm can. Trái tim hắn như bị cắt ra thành từng mảnh.. Lúc ấy hắn ngỡ mình đã chết. Trông thấy khuôn mặt đẫm lệ, ánh mắt bi thương ngập tràn oán hận kia của nàng, hắn hoàn toàn tuyệt vọng. Hắn nghĩ nên để nàng đi.. Nhưng khi nàng đi rồi, hắn chợt thấy trống rỗng. Cho dù Tôn Thi Hàn có kề cận sớm hôm, có quan tâm săn sóc thế nào đi nữa thì khoảng trống kia vẫn không sao khỏa lấp được. Nỗi tương tư từng đêm giày xéo hắn.. "Lăng giáo chủ, coi như bần ni xin ngài, hãy để bần ni được yên. Đừng đến tìm bần ni nữa". Lăng Tiểu Ngư hít sâu một hơi, đáp lại lời nàng: "Ta không làm được". Chính là như vậy, không làm được. Tôn Thi Hàn nói đúng, Lăng Tiểu Ngư hắn có thể phủ nhận bằng lý trí, nhưng còn con tim, hắn dối gạt thế nào đây? Hắn không muốn để cuối cùng mình phải ân hận.. "Thanh Trúc, đi cùng ta". Lăng Tiểu Ngư bước lên định bắt ép, nhưng lạ thay, Lăng Thanh Trúc chỉ đứng yên tại chỗ. Từ trong miệng nàng, câu chữ đi ra: "Lăng giáo chủ, bần ni biết mình tài nghệ kém cỏi, không đấu lại ngài. Nhưng nếu ngài nhất quyết muốn đưa bần ni đi, thứ mà giáo chủ nhận được sẽ chỉ là xác của bần ni". Cánh tay của Lăng Tiểu Ngư đang đưa ra từ từ rụt lại. Hắn im lặng một lúc rồi mới nói: "Thôi được, nếu Lăng Thanh Trúc nàng đã muốn lưu lại đây.. vậy thì cứ lưu lại đây cả đời đi". "Lăng Thanh Trúc nàng nghe cho kỹ. Nếu nàng dám bước ra khỏi Thủy Vân am này nửa bước, ta sẽ lập tức giết hết tất cả những người ở đây!".
Chương 681: Vị khách phiền nhiễu Bấm để xem Lời đe dọa của Lăng Tiểu Ngư cốt yếu chỉ để trói buộc Lăng Thanh Trúc, không cho nàng có cơ hội lẩn trốn đi nơi khác. Lăng Thanh Trúc nàng muốn làm ni cô? Tốt thôi, vậy thì nàng cứ làm ni cô. Nàng không nguyện theo hắn về Huyết Sát Giáo? Cũng được, vậy thì cứ ngự ở Thủy Vân am, ngày ngày hắn đều sẽ tự mình tới gặp. Tuy rằng có chút bất tiện nhưng thiết nghĩ chả sao. Và như thế, từ sau hôm đó, Thủy Vân am trở thành nơi Lăng Tiểu Ngư lui tới thường xuyên. Có lúc ban ngày, có khi ban đêm, mà đa phần thì đều là ban đêm. Tất nhiên, đối với sự viếng thăm quá đỗi thường xuyên của Lăng Tiểu Ngư, người trong am cảm thấy rất phiền lòng. Nói sao Thủy Vân am cũng là chốn thiền môn thanh tịnh, trên dưới một đám nữ nhân, ngày ngày đều có một nam nhân lui lui tới tới như vậy, thật rất là bất tiện, trái với thanh quy. Nhưng phiền thì phiền, biết làm sao hơn được? Lăng Tiểu Ngư đâu phải người thường. Còn nếu đuổi Lăng Thanh Trúc đi, điều ấy lại càng không được. Lăng Tiểu Ngư hắn đã nói rồi, nếu mà Lăng Thanh Trúc dám bước chân ra khỏi Thủy Vân am nửa bước thì hắn sẽ lập tức giết hết tất cả mọi người ở đây. Cái dáng vẻ hung ác khi nói những lời đó, nó cho thấy hắn cũng chẳng nói chơi. Hắn chắc chắn sẽ làm thật. Lăng Thanh Trúc biết, đám ni cô cũng hiểu. Vì để bảo vệ Thủy Vân am, bảo toàn tính mạng cho mọi người, am chủ Tích Thụy bất đắc dĩ phải đành thỏa hiệp. Lăng Tiểu Ngư lui tới thì lui tới, bà không ngăn cấm chi nữa. Lực bất tòng tâm, muốn ngăn cũng ngăn không được. Thành thật mà nói, thoạt đầu Tích Thụy rất là e ngại, lo Lăng Tiểu Ngư sẽ cùng Lăng Thanh Trúc, cũng chính là Vô Chân làm ra chuyện gì trái đạo, phạm vào thanh quy nhà Phật. Nhưng theo thời gian, qua những lần cùng Lăng Thanh Trúc chuyện trò, hướng dẫn tu hành, Tích Thụy đã biết mình sai. Lăng Thanh Trúc trước sau như một, ngày đêm tinh tấn tu hành, mặc cho có bị người quấy rầy thì tâm cũng chẳng hề dao động. Nhiều lần Tích Thụy lưu tâm quan sát đều thấy nàng ngồi an tĩnh đọc sách kinh phật khô khan, ngày tháng tẻ nhạt lặp đi lặp lại nhưng không hề chán nản. Trong các đệ tử của bà, khó ai có thể bì được với sự kiên trì khổ hạnh kia. Cứ thế lâu dần Tích Thụy cũng an tâm, để Lăng Thanh Trúc tùy ý. Bà tin Lăng Thanh Trúc nàng sẽ dứt bỏ được duyên nợ hồng trần, thoát ly thế tục. * * * Thời gian làm việc nghỉ ngơi trong Thủy Vân am rất quy củ, sáng mõ chiều chuông lại hết một ngày. Như thường lệ, Lăng Thanh Trúc tụng kinh tối xong thì trở về phòng. Vừa mở cửa nàng đã thấy thân ảnh Lăng Tiểu Ngư. Hắn ngồi trên giường nàng, đang nhắm mắt dưỡng thần. Đôi mắt đang nhắm nhanh chóng mở ra, Lăng Tiểu Ngư dịu dàng nhìn nàng: "Thanh Trúc, nàng về rồi". "Lăng thí chủ, bần ni danh gọi Vô Chân." Lăng Thanh Trúc đem lời người sửa lại. Lăng Tiểu Ngư chả buồn để ý. Hắn hỏi: "Sáng nàng tụng kinh, trưa nàng tụng kinh, chiều nàng tụng kinh, đến tối nàng lại tụng kinh, không thấy nhàm chán sao?". "Tiếng kệ lời kinh giúp cho lòng người thanh thản, bần ni đã quen. Lăng thí chủ, thí chủ cũng nên thường nghe". "Lời Phật tổ ta nghe không lọt. Ta chỉ cần nhìn thấy nàng, nghe giọng nói của nàng là đủ rồi". Lăng Thanh Trúc lắc đầu, khẽ thở dài. "Lăng thí chủ, trời cũng đã muộn, xin thí chủ hãy về. Bần ni muốn nghỉ ngơi". "Cùng ngủ đi". "Thí chủ, xin tự trọng". Ngó xem khuôn mặt nghiêm túc của người, Lăng Tiểu Ngư bất đắc dĩ thở dài. Hắn chuyển mình đứng lên, bước ra khỏi phòng: "Ngày mai ta lại tới". * * * Đúng như lời hứa, ngày hôm sau Lăng Tiểu Ngư lại tới. Nhưng thời gian thì muộn hơn rất nhiều, tận những canh hai. Khi tất cả mọi người trong Thủy Vân am đều đã ngủ say, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới tiến vào phòng riêng của Lăng Thanh Trúc. Nàng đã lên giường đi ngủ. Mà không, hiện nàng đã tỉnh rồi. Tốt xấu gì cũng là tu sĩ chân nhân cảnh hậu kỳ, sao lại chẳng phát hiện ra tung tích Lăng Tiểu Ngư. Hắn đâu hề che giấu. "Ta biết nàng đang thức, ngồi dậy nói chuyện với ta đi". Đợi một lúc vẫn chưa thấy người nằm trên giường phản ứng gì, Lăng Tiểu Ngư "đe dọa" : "Nếu nàng không dậy thì đừng trách ta sẽ động tay động chân đấy". Cực chẳng đã Lăng Thanh Trúc phải trở mình ngồi dậy. Nàng nhíu mày, thanh âm không vui vẻ gì: "Lăng thí chủ, bây giờ cũng đã canh hai, thí chủ đột nhập tư phòng bần ni, không biết hổ thẹn hay sao?". Lăng Tiểu Ngư không cho là: "Ta đến thăm thê tử, sao lại là việc làm đáng thẹn?". Thê tử? Hắn có thể nói thế sao.. Lăng Thanh Trúc nghiêm giọng: "Lăng thí chủ, bần ni nay đã là người xuất gia, duyên nợ hồng trần sớm đã cắt bỏ. Thí chủ nếu còn buông lời ô uế..". "Thì thế nào?". Quan sát thấy sắc mặt Lăng Thanh Trúc tái đi, Lăng Tiểu Ngư rốt cuộc đành nhượng bộ. "Được rồi được rồi, không cần tức giận. Nàng không cho ta nói thì ta sẽ không nói nữa". Đưa tay kéo ghế, Lăng Tiểu Ngư rót ra một chén trà nguội, uống xong thì bảo: "Ta không ngủ được, trong dạ chẳng yên. Nàng nói chuyện với ta một lúc". Lăng Thanh Trúc không nói gì, vươn tay lấy tới cái mõ, bắt đầu tụng kinh. "Thái thượng động huyền linh bảo thập phương cứu khổ bạt tội diệu kinh Nhĩ thời. Cứu khổ thiên tôn, biến mãn thập phương giới, thường dĩ uy thần lực, cứu bạt chư chúng sanh, đắc ly ư mê đồ. Chúng sanh bất tri giác, như manh kiến nhật nguyệt, ngã bổn thái vô trung, bạt lãnh vô biên tế, khánh vân khai sanh môn, tường yên tái tử hộ, sơ phát huyền nguyên thủy, dĩ thông tường cảm cơ. Cứu nhất thiết tội, độ nhất thiết ách. Miểu miểu siêu tiên nguyên, đãng đãng tự nhiên thanh. Giai thừa đại đạo lực, dĩ phục chư ma tinh. Không trung hà chước chước, danh viết nê hoàn tiên. Tử vân phúc hoàng lão, thị danh tam bảo quân. Hoàn tương thượng thiên khí, dĩ chế cửu thiên hồn. Cứu khổ chư diệu thần, thiện kiến cứu khổ thời. Thiên thượng hồn vô phân..". Lăng Tiểu Ngư kiên nhẫn lắng nghe, đợi cho Lăng Thanh Trúc đọc xong, đương tính bắt chuyện thì.. "Cốc cốc cốc cốc..". * * * Tiếng gõ mõ lại vang lên. "Nam-mô Đại-Bi Hội-Thượng Phật Bồ-Tát. Thiên thủ thiên nhãn vô ngại đại-bi tâm đà-la-ni. Nam-mô hắc ra đát na, đa ra dạ da. Nam-mô a rị da, bà lô yết đế, thước bát ra da, Bồ-đề tát đỏa bà da, ma ha tát đỏa bà da, ma ha ca lô ni ca da, án, tát bàn ra phạt duệ số đát na đát tỏa. Nam-mô tất kiết lật đỏa y mông a rị da, bà lô kiết đế thất Phật ra lăng đà bà. Nam-mô na ra cẩn trì hê rị ma ha bàn đa sa mế, tát bà a tha đậu thâu bằng, a thệ dựng, tát bà tát đa, na ma bà già, ma phạt đạt đậu, đát điệt tha. Án a bà lô hê, lô ca đế, ca ra đế, di hê rị, ma ha bồ-đề tát đỏa, tát bà tát bà, ma ra ma ra, ma hê ma hê, rị đà dựng, cu lô cu lô kiết mông, độ lô độ lô, phạt xà da đế, ma ha phạt xà da đế, đà ra đà ra, địa rị ni, thất Phật ra da, dá ra dá ra. Mạ mạ phạt ma ra, mục đế lệ, y hê y hê, thất na thất na a ra sâm Phật ra xá-lợi, phạt sa phạt sâm, Phật ra xá da, hô lô hô lô ma ra, hô lô hô lô hê rị, ta ra ta ra, tất rị tất rị, tô rô tô rô, bồ-đề dạ bồ-đề dạ, bồ-đà dạ, bồ-đà dạ, di đế rị dạ, na ra cẩn trì địa rị sắc ni na, ba dạ ma na ta bà ha. Tất đà dạ ta bà ha. Ma ha tất đà dạ ta bà ha. Tất đà du nghệ thất bàn ra dạ, ta bà ha. Na ra cẩn trì ta bà ha. Ma ra na ra ta bà ha. Tất ra tăng a mục khê da, ta bà ha. Ta bà ma ha, a tất đà dạ, ta bà ha. Giả kiết ra a tất đà dạ, ta bà ha. Ba đà ma yết tất đà dạ, ta bà ha. Na ra cẩn trì bàn đà ra dạ, ta bà ha. Ma bà lị thắng yết ra dạ, ta bà ha. Nam-mô hắc ra đát na, đa ra dạ da. Nam-mô a rị da, bà lô yết đế, thước bàng ra dạ, ta bà ha. Án tất điện đô, mạn đa ra, bạt đà dạ, ta bà ha..". "Thanh Trúc." - Lăng Tiểu Ngư nghe đọc kinh đến buồn ngủ, thành ra giọng nghe có chút lười biếng - "Bài kinh nàng đọc có tác dụng gì?". "Cầu siêu cho người chết". Lăng Tiểu Ngư: "...".
Chương 682: Dứt bỏ hồng trần, dứt bỏ luôn ta Bấm để xem Sáng mõ chiều chuông, Lăng Thanh Trúc cứ thế ở Thủy Vân am thanh tu, cố gắng tiêu trừ tạp niệm. Theo ngày tháng trôi, nhờ vào tuệ căn hơn người của mình, nàng dần thông hiểu Phật pháp, được am chủ Tích Thụy đặc biệt coi trọng. Nhớ có lần Tích Thụy phải ra ngoài mấy hôm, bà đã nhờ Lăng Thanh Trúc thanh mình thuyết giảng cho chúng ni trong am, dù rằng so với Lăng Thanh Trúc nàng thì bọn họ ai cũng đều thọ giới sớm hơn. Đối với chuyện đó Lăng Tiểu Ngư dĩ nhiên không vui. Hắn đâu có muốn Lăng Thanh Trúc nàng biến thành người như vậy, thanh tâm quả dục. Hắn chỉ muốn nàng trở lại giống như trước đây. Tiếc rằng không được. Lăng Thanh Trúc nàng đã chọn buông bỏ rồi. Đêm nay Lăng Tiểu Ngư lại chạy đến Thủy Vân am tìm Lăng Thanh Trúc. Thời gian cũng độ canh hai. Hơi khác, lần này hắn có vẻ tâm trạng hơn. Trên người hắn lúc này nồng nặc mùi rượu, hẳn đã uống rất nhiều. Lăng Thanh Trúc ngửi thấy mùi rượu, khẽ cau mày. Nàng ngồi dậy toan trách, thế nhưng lời ra tới miệng thì đành giữ lại. Bộ dạng của Lăng Tiểu Ngư lúc này, trông sao mà buồn bã. "Thanh Trúc, ta lại đến thăm nàng đây". Đối với lối xưng hô của Lăng Tiểu Ngư Lăng Thanh Trúc nàng đã cố sửa, nhưng sửa mãi không được nên đành để mặc. Nàng nhẹ lắc đầu, bảo: "Lăng thí chủ nên về nghỉ ngơi đi". "Ngủ cùng đi." Lăng Tiểu Ngư khẽ cười, nửa đùa nửa thật. Lăng Thanh Trúc không nói thêm gì nữa. Giống như thường lệ, nàng với tay lấy tới chiếc mõ, bắt đầu tụng kinh. Bài kinh hôm nay nàng tụng không phải là "kinh siêu độ". Hai đoạn "kinh siêu độ" kia Lăng Thanh Trúc nàng chỉ tụng duy nhất đêm hôm đó, còn những đêm sau, mỗi lần Lăng Tiểu Ngư tìm tới thì nàng đều tụng một bài kinh khác: Kinh Bát nhã. "Quán Tự Tại Bồ Tát hành thâm Bát nhã Ba la mật đa thời, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhứt thiết khổ ách. Xá Lợi Tử, sắc bất dị không, không bất dị sắc, sắc tức thị không, không tức thị sắc, thọ tưởng hành thức diệc phục như thị. Xá Lợi Tử, thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố không trung vô sắc, vô thọ tưởng hành thức. Vô nhãn nhĩ tỷ thiệt thân ý, vô sắc thanh hương vị xúc pháp, vô nhãn giới nãi chí vô ý thức giới. Vô vô minh, diệc vô vô minh tận, nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận. Vô khổ, tập, diệt, đạo. Vô trí diệc vô đắc, dĩ vô sở đắc cố. Bồ đề tát đõa y Bát nhã Ba la mật đa cố, tâm vô quái ngại, vô quái ngại cố, vô hữu khủng bố, viễn ly điên đảo mộng tưởng, cứu cánh Niết bàn. Tam thế chư Phật, y Bát nhã Ba la mật đa cố, đắc A nậu đa la Tam miệu Tam bồ đề. Cố tri Bát nhã Ba la mật đa, thị đại thần chú, thị đại minh chú, thị vô thượng chú, thị vô đẳng đẳng chú, năng trừ nhất thiết khổ, chân thật bất hư. Cố thuyết Bát nhã Ba la mật đa chú, tức thuyết chú viết: Yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha..". Lăng Tiểu Ngư yên lặng ngồi nghe tụng kinh, từng chữ từng chữ lọt vào tai, trang nghiêm, bất khả xâm phạm. Hắn ngẩng đầu lên một chút để nhìn kỹ gương mặt Lăng Thanh Trúc, bỗng thấy.. Con người này từ lúc nào lại trở nên xa cách như vậy, khó gần như vậy? Thân ảnh nàng rõ ràng đang ở ngay trước mắt, nhưng sao hắn chỉ cảm thấy đấy là một mảnh hư vô.. Kinh bát nhã, Lăng Tiểu Ngư hắn nghe không hiểu. Lời Phật tổ hắn không thể thấu, Là vì nó quá cao thâm hay do lòng hắn không muốn thấu, không muốn hiểu? Mặc dù vậy, hắn vẫn im lặng ngồi nghe.. Nghe thêm được một lúc, Lăng Tiểu Ngư từ từ đứng dậy, đi đến bên giường. Lăng Thanh Trúc phát hiện ra, nhưng không phản ứng gì, vẫn tiếp tục tụng kinh. Lăng Tiểu Ngư di chuyển ra phía sau lưng nàng, vòng tay ôm lấy nàng. Lăng Thanh Trúc vẫn không phản ứng. Những ngón tay tựa linh xà du động, Lăng Tiểu Ngư luồn vào trong áo ni cô, tìm đến đôi gò bồng đảo căng tràn nhựa sống. Hắn cảm nhận được nhịp tim của nàng. Trái tim ấy rõ ràng vẫn đập, nhưng sao hắn lại nghe ra trống rỗng, không chỗ cho ái tình nương nấu. Ngón tay chậm rãi vân vê, Lăng Tiểu Ngư trêu đùa thật lâu mà Lăng Thanh Trúc vẫn không mở mắt, cũng chẳng có phản ứng gì. Tiếng kệ lời kinh vẫn đều đặn vang lên.. Lăng Thanh Trúc, nàng thật đã buông bỏ rồi sao? Năm tháng mặn nồng, nàng quên hết rồi sao? Lăng Thanh Trúc, nàng dứt bỏ hồng trần, dứt bỏ luôn ta.. Bất giác, một giọt lệ rơi xuống áo tràng, thấm ướt da. Lăng Tiểu Ngư rút tay lại, đứng dậy bước đi. Đợi thân ảnh hắn khuất xa, lúc này Lăng Thanh Trúc mới chịu mở mắt. Trước mặt nàng, cái mõ vô tội trên giường đã bị gõ thủng một lỗ tự khi nào..
Chương 683: Cốt nhục của Lăng Tiểu Ngư Bấm để xem Sau đêm hôm đó thì mọi thứ cũng trở lại bình thường. Nước mắt người đã khô, tâm người cũng không còn dao động. Lăng Tiểu Ngư vẫn giữ thói quen mỗi ngày đến tìm Lăng Thanh Trúc, còn Lăng Thanh Trúc thì cũng hằng đêm gõ mõ tụng bài kinh Bát nhã cho hắn nghe. Cứ như vậy, một người đều đặn tụng kinh còn một người thì lẳng lặng ngồi nghe, đôi khi đụng chạm một chút. Nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi thôi, chẳng có chuyện trái đạo nào xảy ra. Tháng ngày yên ả trôi đi, ngoảnh đi ngoảnh lại đã qua hết nửa năm. Trong quãng thời gian này Lăng Thanh Trúc đối với Lăng Tiểu Ngư vẫn y như cũ, rất đỗi thờ ơ. Đến mức khiến cho người ta có cảm tưởng ở trong mắt Lăng Thanh Trúc nàng Lăng Tiểu Ngư sớm đã biến thành không khí. Riêng phần Lăng Tiểu Ngư.. Nửa năm trôi qua, hắn đối với Lăng Thanh Trúc cũng càng ngày càng đạm mạc. Theo số lần đến Thủy Vân am tăng lên, cách cư xử của hắn cũng dần trở nên lãnh đạm. Trước đây hắn mỗi ngày đều đến, nhưng hai tháng gần đây thì những đợt viếng thăm đã thưa dần. Và trong những đợt thăm viếng đó, thời gian hắn lưu lại cũng càng lúc càng ngắn. Có khi hắn đến, chỉ nghe hết một bài kinh liền đi; có khi còn ngắn hơn, uống cạn chung trà liền đứng dậy; thậm chí có lúc hắn chỉ đứng ở một góc nào đó lặng lẽ nhìn Lăng Thanh Trúc, vài ba giây sau thì thân ảnh đã hoàn toàn tiêu thất.. Lăng Tiểu Ngư hắn đã ngộ ra rồi chăng? Lăng Thanh Trúc mong rằng như vậy. Nàng không hy vọng hắn cứ mãi khư khư cố chấp. Để làm gì kia chứ? Nàng và hắn, căn bản là không thể nào. * * * Đã nửa tháng rồi Lăng Tiểu Ngư không đến Thủy Vân am. Đây là khoảng trống nhiều nhất từ trước đến giờ. Trong am, một số ni cô đối với vấn đề này ít nhiều có thắc mắc. Thỉnh thoảng bọn họ có đề cập, nhưng cũng chỉ thoáng qua rồi thôi. Lăng Thanh Trúc thì lại càng không để ý. Nàng hoàn toàn dửng dưng. Người ấy đến thì đến, không đến thì không đến, chả ảnh hưởng gì tới chuyện thanh tu của nàng cả. Sáng mõ chiều chuông, cuộc sống thanh bần tẻ nhạt Lăng Thanh Trúc nàng đã quen rồi.. * * * * * * Thanh Khâu. Một góc nhỏ. Hôm nay chốn thâm sơn vừa mới đón một vị khách phương xa. Người tới bề ngoài tuổi độ hai lăm, hai sáu, còn rất trẻ, tuy nhiên khuôn mặt của y thì lại hiện rõ tang thương. Nhất là khi nhìn vào mái tóc hai màu trắng - đen kia, nó khiến cho người ta có cảm giác đây vốn không phải thanh niên mà là một lão nhân đã trải qua lắm nỗi thăng trầm. Lăng Tiểu Ngư lặng lẽ bước trên con đường mọc đầy cỏ dại dẫn ra hậu sơn. Đi thẳng tới bờ vực, hắn đưa mắt nhìn xuống dưới, bất ngờ nhảy xuống. Giữa chừng, đương lúc đang rơi, cả người hắn đột nhiên tiêu thất. Không như những gì mà mắt thường quan sát được, bên dưới đáy vực khung cảnh hoàn toàn khác xa. Rõ ràng không gian nơi này đã bị bao bọc bởi kết giới, ngoại nhân khó lòng nhìn thấu. Để làm gì? Tại sao lại muốn che mắt thế nhân? Nếu đi hỏi tộc nhân Thanh Khâu, e rằng sẽ không thể nào tìm ra được lời giải. Đơn giản là vì bọn họ chưa từng nghe ai nhắc tới. Biết được duy cũng chỉ hai người: Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ - những kẻ còn đang sống. Bằng nếu xét luôn người đã chết thì phải tính thêm một người nữa: Thiên Hồ Đại Mi. Nàng.. đang hiện diện ở đây, dưới đáy vực này. Tất nhiên là nàng không phải một hồn ma. Nàng là người, bằng xương bằng thịt. Nói cách khác, nàng là người chết còn sống. Cái chết của nàng ngay từ đầu chỉ là để che mắt thế nhân. Thực ra hôm đó, khi Thiên Hồ Cổ tìm đến Huyết Sát Giáo nói cho Lăng Tiểu Ngư biết mẫu thân nàng đã tự sát, Lăng Tiểu Ngư chẳng chút nghi ngờ. Bởi xét trên cương vị và tính tình của Thiên Hồ Đại Mi thì hành động quyên sinh của nàng là hoàn toàn hợp lý. Biết được nàng chưa chết, Lăng Tiểu Ngư hắn đúng là cũng bất ngờ lắm. Nhưng qua một hồi tìm hiểu, thông qua tra xét linh hồn của tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ - những người vừa bị hắn sai Tôn Thi Hàn bắt giữ, đem áp giải về Huyết Sát Giáo thì hắn đã tường tận nguyên do. Ngày đó, do thần trí bất minh, cảm xúc bị mất kiểm soát mà hắn đã cùng mẫu tử Thiên Hồ Đại Mi và Thiên Hồ Nguyệt phát sinh quan hệ. Đêm cuồng hoan ấy, không ngờ lại lưu lại mầm mống trong người Thiên Hồ Đại Mi. Nàng đã mang thai cốt nhục của hắn. Luyện hóa thai nhi, tự mình kết liễu, đấy là những gì Thiên Hồ Đại Mi đã nghĩ, và định làm. Nhưng khi Thiên Hồ Cổ và Thiên Hồ Nguyệt biết chuyện, vì muốn cứu lấy mẫu thân mình, các nàng đã lựa lời khuyên can, cố gắng thuyết phục Thiên Hồ Đại Mi. May sao, trong số những lời khuyên bảo kia, có một ý tưởng đã đá động được Thiên Hồ Đại Mi, khiến nàng hồi tâm chuyển ý. Và cái ý tưởng ấy chính là.. trả thù. Dùng chính cốt nhục của Lăng Tiểu Ngư để trả thù hắn! Thiên Hồ Đại Mi đã tính như thế đấy. Nàng sẽ sinh đứa trẻ ấy ra, sẽ nuôi dạy nó. Nhưng tuyệt đối nàng sẽ không yêu thương nó, một chút cũng không. Nàng sẽ không bao giờ cho nó biết thân thế thật sự của bản thân. Nàng sẽ hành hạ nó, sẽ bắt nó phải căm hận Lăng Tiểu Ngư, ép nó đi giết hắn. Giết không được? Chẳng sao. Vậy thì để cho Lăng Tiểu Ngư giết nó đi. Phụ tử tương tàn.. cũng thú vị lắm.. Độc. Quá là độc! Lòng căm hận của Thiên Hồ Đại Mi, những toan tính của nàng khiến cho người ta phải rùng mình ớn lạnh. Thế mới thấy, một khi nữ nhân đã sinh hận, quyết tâm báo thù thì chuyện gì nàng ta cũng có thể làm ra. Chỉ tiếc.. Thiên Hồ Đại Mi dù muốn cũng khó lòng còn báo thù được nữa. Ý nghĩ thâm độc của nàng, Lăng Tiểu Ngư hiện đã am tường. "Ngươi.. tại sao?" Bên trong thạch động, Thiên Hồ Đại Mi nhìn kẻ vừa tiến nhập, thần tình khẩn trương thấy rõ. Sự viếng thăm này quá là ngoài ý muốn đi. "Rất ngạc nhiên sao?". Lăng Tiểu Ngư chậm rãi đi vào trong hang động. "Thiên Hồ Đại Mi, không ngờ ngươi lại dùng cái chết để giày vò ta". Thông qua ký ức của hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, Lăng Tiểu Ngư hắn đã biết ai là người sắp đặt. Tất cả đều là ý muốn của Thiên Hồ Đại Mi nàng. Nàng trước muốn lương tâm hắn dằn vặt, nếu như hắn vẫn còn lương tâm, rồi sau đó.. Lăng Tiểu Ngư hữu ý liếc nhìn xuống bụng Thiên Hồ Đại Mi: "Ngươi còn muốn dùng cốt nhục của ta để trả thù ta". Thiên Hồ Đại Mi biến sắc. Nàng đang tự hỏi là tại sao đối phương lại biết nàng đang mang thai chính cốt nhục của hắn. Chuyện này rõ ràng chỉ có hai nhi nữ của nàng biết, mà nàng thì đã cấm chúng không được nói ra.. Liên hệ trước sau, Thiên Hồ Đại Mi rất nhanh liền đoán được vài phần. Nàng chất vấn: "Ngươi đã làm gì chúng nó?". "Chẳng làm gì cả, chỉ là đưa các nàng ấy về Huyết Sát Giáo thôi". "Ngươi!". "Lăng Tiểu Ngư, đến cùng thì ngươi muốn cái gì?". "Ta muốn gì?" - Lăng Tiểu Ngư nói, giọng không rõ buồn vui - "Vậy còn ngươi, Thiên Hồ Đại Mi, ngươi muốn gì?".
Chương 684: Thiên địa kinh biến, oán khí trùng thiên Bấm để xem "Ngươi đến để giết ta?". Sợ hãi qua đi, Thiên Hồ Đại Mi rất nhanh đã trấn định trở lại. Nàng giễu cợt: "Vậy mà ta cứ tưởng Lăng giáo chủ ít nhất vẫn còn chút lương tâm cơ đấy, hóa ra..". "Sao? Lăng giáo chủ cuối cùng cũng đã e ngại? Cảm thấy không nên để cho Thiên Hồ Đại mi ta sống tiếp?". "Không cần phải mượn những lời này để tác động ta". Ý tứ của Thiên Hồ Đại Mi Lăng Tiểu Ngư sao lại không hiểu. Hắn lắc đầu, nói: "Ngươi yên tâm, ta đến không phải để giết ngươi. Ta đến đưa ngươi về Huyết Sát Giáo". Nét mặt Thiên Hồ Đại Mi đanh lại: "Lo cho cốt nhục của ngươi?". Trái với ý nghĩ của Thiên Hồ Đại Mi, Lăng Tiểu Ngư lần nữa lắc đầu: "Là vì tính mạng của ngươi". Thiên Hồ Đại Mi cố nghĩ, nhưng rốt cuộc vẫn là nghĩ không thông. Lời Lăng Tiểu Ngư nói, Thiên Hồ Đại Mi nàng chẳng hiểu được bao nhiêu. Không mấy bận tâm đến vẻ nghi hoặc của nàng, Lăng Tiểu Ngư tiếp tục lên tiếng: "Ngươi tự nguyện theo ta đi hay là để ta bắt đem ngươi đi?". "Theo ngươi về Huyết Sát Giáo? Nằm mơ!". "Hiểu rồi". Thanh âm vừa dứt thì Lăng Tiểu Ngư đã lập tức hành động. Hắn lao mình về phía Thiên Hồ Đại Mi, nháy mắt sau, khi thân ảnh dừng lại thì Thiên Hồ Đại Mi cũng đã nằm gọn trong tay hắn. Nàng ngất xỉu rồi. * * * Cũng hôm đó, sau khi quay trở về Huyết Sát Giáo, Lăng Tiểu Ngư lại tiếp tục làm ra những chuyện khó hiểu. Đầu tiên hắn tống giam Đồ Tam Nương, sau đó cũng đánh ngất Tôn Tiểu Yến, đem tất cả giam cùng với ba mẫu tử Thiên Hồ Đại Mi, Thiên Hồ Cổ, Thiên Hồ Nguyệt. Gia Gia, Chu Đại Trù, Âm Tiểu Linh, bọn họ cũng có mặt bên trong căn phòng giam này. Dĩ nhiên là đã từ lâu.. Lăng Tiểu Ngư đến cùng là đang muốn làm gì? Không ai biết. Trừ hắn. Trừ Tôn Thi Hàn. Đêm khuya, bên trong tẩm cung. Tôn Thi Hàn khoác một bộ bạch y đơn giản nằm tựa đầu lên ngực Lăng Tiểu Ngư, thấp giọng hỏi: "Tiểu Ngư, tại sao chàng không để thiếp nói?". "Để làm gì?" Lưng tựa vách tường, Lăng Tiểu Ngư một tay ôm lấy Tôn Thi Hàn, mắt nhìn ra cửa, hỏi lại. "Bọn họ cần biết". "Biết rồi thì sao?". Lăng Tiểu Ngư dừng một chút, rồi nói tiếp: "Thi Hàn, ta không cần sự thương hại, cũng không cần người phải cảm thông". "Nhưng..". "Kết cục nếu không thể thay đổi thì cứ để nó diễn ra như vậy đi. Mệnh là của ta, sinh tử hà tất phải để người vướng bận. Ít nhất là khi bọn họ còn ở thế giới này". Tôn Thi Hàn tách ra khỏi ngực Lăng Tiểu Ngư, thẳng lưng nhìn hắn: "Vậy còn Lăng Thanh Trúc? Ngay cả nàng ấy chàng cũng không muốn nói gì sao?". Lăng Tiểu Ngư cúi mặt, thanh âm trở nên có chút u buồn: "Tóc xanh đã đoạn, hồng trần đã dứt. Đối với nàng ấy ta bây giờ cũng chỉ như muôn vạn người khác. Nàng ấy biết hay không thì có gì quan trọng..". "Lăng Thanh Trúc, nàng ấy thật vô tình như vậy sao?". "Nàng ấy.. buông bỏ rồi". * * * * * * "Boong!". "Boong!". * * * "Cốc cốc cốc cốc..". "Cốc cốc..". Sự ở hồng trần không làm ảnh hưởng đến kẻ chân tu. Nơi chốn thiền môn vẫn như cũ sáng mõ chiều chuông, ngày ngày lặng lẽ trôi qua. Tại Thủy Vân am, Lăng Thanh Trúc tinh tấn tu hành, đối với lời Phật dạy đã hiểu được rất nhiều. Mỗi lời nàng nói, mỗi chữ nàng buông, hết thảy đều trở nên thanh thản lạ thường. Có lẽ Lăng Thanh Trúc nàng đã đạt đến cảnh giới "thoát tục" rồi chăng? Không rõ nữa. Chỉ biết là hiện giờ nàng rất được chúng ni trong Thủy Vân am kính trọng, ngay cả am chủ Tích Thụy cũng đặc biệt ưu ái, thậm chí đôi lúc tỏ ý khiêm nhường trước nàng. Hết thảy Lăng Thanh Trúc đều thấy được, đều nghe được, dù vậy, nàng chẳng hề để tâm. Ban ngày nàng vẫn đọc sách tụng kinh, tối đến nàng vẫn thiền vẫn gõ. Trong đêm, tiếng mõ đều đều cất lên, bài kinh Bát nhã cũng là tương tự, lặp đi lặp lại, giống như mọi ngày. Khác, duy chỉ ở người nghe kinh. Đã hơn một tháng rồi không còn ai đến chỗ nàng uống trà, nghe bài kinh Bát nhã nữa. Lăng Tiểu Ngư tại sao không đến? Hắn đã bỏ cuộc, đã ngộ ra rồi chăng? Lăng Thanh Trúc mong rằng như thế. Yêu là sai. Yêu sai thành hận. Hận đã buông. Trần duyên đã dứt. Níu giữ làm gì một mối oan duyên? * * * "Cốc cốc cốc cốc..". "Cốc cốc cốc cốc..". "Quán tự tại bồ tát hành thâm Bát nhã ba la mật đa thời chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Xá Lợi Tử! Sắc bất dị không, không bất dị sắc; sắc tức thị không, không tức thị sắc; thọ, tưởng, hành, thức diệc phục như thị. Xá Lợi Tử! Thị chư pháp không tướng, bất sanh bất diệt, bất cấu bất tịnh, bất tăng bất giảm. Thị cố không trung, vô sắc, vô thọ, tưởng, hành, thức; vô nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ý; vô sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp; vô nhãn giới, nãi chí vô ý thức giới; vô vô minh diệc vô vô minh tận; nãi chí vô lão tử, diệc vô lão tử tận; vô khổ, tập, diệt, đạo; vô trí diệc vô đắc. Dĩ vô sở đắc cố, bồ đề tát đỏa y Bát nhã ba la mật đa cố tâm vô quái ngại; vô quái ngại cố vô hữu khủng bố; viễn ly điên đảo mộng tưởng; cứu cánh niết bàn, tam thế chư Phật y Bát nhã ba la mật đa cố đắc a nậu đa la tam miệu tam bồ đề. Cố tri Bát nhã ba la mật đa, thị đại thần chú, thị đại minh chú, thị vô thượng chú, thị vô đẳng đẳng chú, năng trừ nhứt thiết khổ, chơn thiệt bất hư. Cố thuyết Bát nhã ba la mật đa chú, tức thuyết chú viết: Yết đế, Yết đế, Ba la Yết đế, Ba la tăng Yết đế, Bồ đề. Tát bà ha..". "Roẹt!". "Ầm!". Giữa lúc Lăng Thanh Trúc đang ngồi trong phòng đọc bài kinh Bát nhã như thường lệ thì bỗng ngoài trời một tiếng sét bất ngờ nổ vang. Thanh âm lớn đến nỗi khiến cho nàng phải giật mình, ngưng hẳn thanh âm. Lăng Thanh Trúc cảm thấy kỳ lạ. Nàng chẳng hiểu vì sao cõi lòng lại trở nên bất an khó hiểu. Sau những tháng ngày khổ hạnh thanh tu, tâm nàng sớm đã như mặt hồ phẳng lặng, có lý gì chỉ bởi một tiếng sét vang mà dậy sóng? "Là thiên địa biến động ư?". Rốt cuộc thì đã có chuyện gì xảy ra? Mang theo ngờ vực, Lăng Thanh Trúc buông dùi đứng dậy, đưa tay mở cửa phòng bước ra. Thời điểm nàng đi ra thì bên ngoài đã có không ít người đứng sẵn. Tất cả bọn họ đều đang hướng mắt về hướng tây nam, xôn xao bàn tán. Chẳng biết từ bao giờ không gian chỗ ấy đã đổi màu. Cả một vùng rộng lớn đều bị sắc đỏ bao trùm. Bên trong oán khí trùng thiên. Lăng Thanh Trúc chưa xem còn tốt, vừa mới khai mở pháp nhãn, tâm thần liền chấn động. Oán khí quá là kinh khủng! "Phương vị đó.. chính là Bạch Lộ sơn". Nghĩ đến Lăng Tiểu Ngư, trong lòng Lăng Thanh Trúc khó có thể bình tĩnh được. Nàng đang lo lắng. Không phải cho Lăng Tiểu Ngư mà là cho những môn đồ chính giáo, cho thế gian này. "Lăng Tiểu Ngư, rốt cuộc là ngươi đang tính làm gì..". Thiên địa kinh biến, oán khí trùng thiên, Lăng Thanh Trúc sau khi nhìn thấy cảnh ấy thì không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa. Hóa thành một đạo tử quang, nàng bay thẳng về hướng Bạch Lộ sơn.
Chương 685: Chỉ có chính giáo, không có ta Bấm để xem Với tu vị chân nhân cảnh hậu kỳ của mình, lại cộng thêm tốc độ được thi triển tối đa nên chẳng bao lâu sau thì Lăng Thanh Trúc đã đến nơi. Bạch Lộ sơn đã ở ngay dưới chân nàng. Đập vào mắt Lăng Thanh Trúc là một tòa đại trận to lớn với hàng ngàn người đang di duyển xung quanh. Dựa vào kiểu cách cùng màu sắc y phục, nàng không khó để nhìn ra thân phận. Có một phần là giáo đồ Huyết Sát Giáo, còn lại đa phần đều là môn nhân chính giáo - những kẻ đã bị giam giữ từ lâu. Và hiện giờ, bọn họ đang bị mang ra hành quyết. Thi thể nằm la liệt, chất thành đống, máu thi nhau chảy vào bên trong tòa đại trận. Oán khí trùng thiên mà Lăng Thanh Trúc nàng nhìn thấy lúc ở Thủy Vân am chính là từ đây mà sinh ra. Sững sờ, chết lặng, Lăng Thanh Trúc như không tin nổi vào mắt mình. Tại sao? Tại sao lại như vầy? Lăng Tiểu Ngư, hắn tại sao lại làm như vầy.. Lăng Thanh Trúc đưa mắt tìm kiếm, rất nhanh thì bắt gặp ánh mắt của Lăng Tiểu Ngư. Hắn cũng đang ngẩng đầu nhìn nàng. "Dừng lại.. Dừng lại..". Tiếng Lăng Thanh Trúc không lớn, chỉ thều thào, nhưng Lăng Tiểu Ngư vẫn dễ dàng nghe rõ. Nàng đang đau xót. Vì những môn nhân chính giáo kia mà đau xót. Cùng với thương tâm, Lăng Thanh Trúc nàng cũng bắt đầu sinh ra oán hận. Là hận Lăng Tiểu Ngư hắn. "Lăng Tiểu Ngư! Ta bảo ngươi dừng lại!". "Ong!". Linh lực ngưng tụ thành kiếm, trong tiếng hét, Lăng Thanh Trúc đâm thẳng về phía Lăng Tiểu Ngư. "Phốc!". * * * "Tách tách..". "Tách..". Nhất kiếm xuyên tâm, máu đào tuôn chảy. "Tiểu Ngư!". Lăng Tiểu Ngư đưa tay trấn an Tôn Thi Hàn: "Đừng lo, ta không sao". Nói rồi hắn nắm lấy huyễn kiếm, thoáng dụng lực. Thanh kiếm lập tức tán đi, vết thương cũng mau chóng liền lại. Hắn nhìn Lăng Thanh Trúc - kẻ vừa mới đứng lên sau khi bị lực lượng thần nhân trong người mình chấn bay, từ tốn nói: "Ta cứ tưởng nàng đã đoạn tuyệt hồng trần, tâm đã hoàn toàn thanh tịnh.. Thì ra nàng cũng vẫn như vậy". "Lăng Thanh Trúc, nàng vẫn tự xem mình là người trong chính đạo, vẫn tâm niệm lời thề bảo vệ chính giáo.. Nàng chạy tới đây, một câu không hỏi đã liền dùng kiếm đâm ta..". "Lăng Thanh Trúc, đối với nàng chính giáo quan trọng tới như vậy sao? Ở trong lòng nàng ta vĩnh viễn đều không thể so được với đạo nghĩa mà nàng tôn thờ ư?". Lăng Thanh Trúc cố gắng bình ổn khí huyết nhộn nhạo trong người, không đáp mà hỏi: "Ngươi tại sao phải làm như vậy? Tại sao phải thương hại môn nhân chính giáo?". "Tại sao? Nàng hỏi ta? Nàng rốt cuộc chịu hỏi ta" tại sao "rồi ư..". Lăng Tiểu Ngư cười, có chua chát, có mỉa mai: "Ha ha ha.. Lăng Thanh Trúc, nàng bảo nàng đã đoạn tuyệt hồng trần, đã buông xuôi quá khứ, không luyến không lưu, không yêu không hận..". "Dối trá.. Hết thảy đều là dối trá!". "Lăng Thanh Trúc nàng bảo ta đừng chấp, hãy buông tay. Ha ha ha! Rốt cuộc là ta chấp hay nàng chấp? Ta không muốn buông hay nàng không thể buông?". "Lễ giáo, luân thường Lăng Thanh Trúc nàng không dám bỏ, tình cảm trong lòng nàng cũng không dám thừa nhận. Nàng mượn cửa thiền môn, lấy việc thanh tu để trốn tránh ta. Lăng Thanh Trúc, nàng là kẻ hèn nhát!". Đưa tay chỉ những môn nhân chính giáo đang chờ lệnh hành quyết, Lăng Tiểu Ngư tiếp lời: "Nàng muốn làm thánh mẫu, muốn cứu môn nhân chính giáo của nàng ư? Được, ta cho nàng cơ hội". "Lăng Thanh Trúc, nàng chỉ cần hoàn tục, cùng ta cử hành hôn lễ, tiến hành xong ta sẽ lập tức đem toàn bộ môn nhân chính giáo của nàng phóng thích". "Lăng Tiểu Ngư..". "Ta không muốn nghe lời nói nhảm! Đồng ý hoặc từ chối, nàng chọn một trong hai!". Ngó thấy thần tình quyết liệt kia của Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc tự biết không thể thương lượng. Nhưng nếu bảo nàng đồng ý lấy hắn, chuyện này.. "Sao? Không muốn?". Lăng Tiểu Ngư nhếch môi, tỏ vẻ không sao cả: "Tốt thôi, bây giờ nàng có thể lui về Thủy Vân am của nàng tiếp tục thanh tu thiền định. Còn những môn nhân chính giáo này.. Từng người từng người một sẽ lần lượt bị xử tử. Lam Yên Tự, Cửu Hoa Cung, Tam Tiên Đảo, và sau cùng sẽ là Thiên Kiếm Môn, toàn bộ đều sẽ phải chết". "Lăng Tiểu Ngư, ta không hiểu..". Lăng Thanh Trúc cảm thấy đã không còn nhận ra Lăng Tiểu Ngư được nữa. Hơn một tháng không thấy, hắn vì sao lại biến thành thế này? Giết nhiều người như vậy lẽ nào chỉ để Lăng Thanh Trúc nàng hồi tâm chuyển ý, chấp nhận cùng hắn nên nghĩa phu thê thôi ư? "Quyết định đi". Mặc kệ Lăng Thanh Trúc có hiểu hay không, Lăng Tiểu Ngư vốn dĩ là không muốn giải thích cái gì. Chính như những lời đã từng nói với Tôn Thi Hàn, Lăng Tiểu Ngư hắn không cần người thương hại. * * * Qua một đỗi mà vẫn chưa nhận được câu trả lời từ Lăng Thanh Trúc, Lăng Tiểu Ngư quyết định hành động. Hắn hướng chúng giáo đồ ra lệnh: "Giết!". Một lời nói ra giáo chúng không người dám trái. Vô số lưỡi đao được giơ lên, rồi chém xuống. Trong nháy mắt, hàng trăm nhân mạng của tu sĩ chính giáo đã bị tước đi. Máu từ thân xác bọn họ thi nhau chảy vào bên trong tòa đại trận. Oán khí lại tăng cao vào phần. "Dừng lại!". Liếc qua Lăng Thanh Trúc - kẻ vừa đau đớn hét to, Lăng Tiểu Ngư lặp lại câu hỏi: "Đồng ý hay từ chối?". "Ta..". Lăng Thanh Trúc cắn răng, siết tay đến độ rướm máu: "Ta.. đồng ý". Người đã thỏa hiệp, đáng ra Lăng Tiểu Ngư nên vui mới đúng, ấy vậy mà.. hắn vẫn không hài lòng. Chân nhấc lên, hắn đi thẳng về phía Lăng Thanh Trúc, chừng khi tiếp cận thì.. đem nàng đánh ngất. Ôm thân thể yêu kiều, ngửi mùi đàn hương trên tóc, hắn khẽ giọng: "Trong lòng nàng rốt cuộc vẫn chỉ có chính giáo".
Chương 686: Kết cục - Tiên môn Bấm để xem Ba ngày sau. Áo lam đã cởi áo hồng được thay, từ một ni cô chốn am thiền hiện Lăng Thanh Trúc đã chính thức hoàn tục. Trong bộ lễ phục tân nương, với mái tóc dài buông xõa, nhìn nàng lại càng thêm xinh đẹp, cao quý bội phần. Trên tòa đại trận, Lăng Tiểu Ngư bế lấy thân thể giai nhân, đưa nàng đến chính giữa trận pháp, nhẹ nhàng đặt xuống, cùng với đám người Thiên Hồ Đại Mi, Thiên Hồ Cổ, Gia Gia, Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc.. Đếm đi đếm lại tổng số là chín người, và tất nhiên là ai nấy cũng đều đang trong tình trạng hôn mê. Bên trong Huyết Sát Giáo hiện giờ, trừ bỏ Lăng Tiểu Ngư, Tôn Thi Hàn và Chu Tước ra thì cũng chỉ còn chín người bọn họ là vẫn sống. Những kẻ còn lại đều chết cả rồi. Không chỉ môn nhân chính giáo mà cả tu sĩ tà đạo nữa, tất cả đều đã bị Lăng Tiểu Ngư giết chết. Hãy nhìn xem. Huyết trì đang hiện hữu ngay bên trong tòa đại trận đây, nó chính là được tạo thành từ máu thịt của bọn họ.. Từ phía sau, Chu Tước đi tới. Nàng nhìn chín thân ảnh đang nằm bất động ngay chính giữa tòa đại trận, cuối cùng ánh mắt dừng trên khuôn mặt Dương Tiểu Ngọc, thần tình hiện chút ưu thương. "Ý thức của Vũ đã triệt để tan biến rồi sao?". "Phải". Lăng Tiểu Ngư gật đầu, chuyển mình đứng lên. "Vũ là do chính khí thiên địa sinh thành, một khi cõi này bị diệt, mệnh của Vũ tất cũng sẽ tắt. Ta không thể để Vũ tồn tại bên trong Tiểu Ngọc được". "Vì chín người bọn họ mà ngươi không chút do dự đem hàng vạn người giết đi.. Lăng Tiểu Ngư, ta thật không biết nên nói ngươi trọng tình hay là bảo ngươi vô tình, không biết nên thương cảm cho ngươi hay là nên oán hận ngươi". "Ngươi nên hận". Lăng Tiểu Ngư tiếp lời: "Bởi vì chính sự hiện diện của ta mà thế giới của ngươi phải đi đến hồi kết, mệnh ngươi cũng là như vậy". "Chu Tước ta trước giờ chưa từng tham luyến cái gọi trường sinh. Cuộc sống bất tử đối với ta mà nói cũng chỉ là phương tiện". Chu Tước xoay nhìn một vòng huyết trì, thâm tâm không khỏi xót xa: "Tứ linh chúng ta sinh ra là để duy trì chính khí thiên địa, bảo hộ cho thế giới này. Nay cõi này sắp diệt, sự tồn tại của ta cũng đã mất đi ý nghĩa, sống chết đâu còn quan trọng". Ngó xuống chín thân ảnh đang nằm bất động, nàng gửi gắm: "Chỉ mong bọn họ có thể bình an đến được Tiên giới". "Ngươi không cần lo, ta biết mình đang làm gì". Lăng Tiểu Ngư dõi mắt ngó lên thương khung: "Tiên Môn cho dù có đóng, trước trận này của ta cũng buộc phải mở ra thôi. Chỉ cần có sinh mệnh của ngươi - kẻ đại diện cho ý chí thiên địa này - làm vật dẫn, ta khắc có thể khai thông được vô minh". Chu Tước nặng nề thở ra: "Ngươi có chắc mình vẫn kiểm soát được?". "Nếu sử dụng quá nhiều lực lượng, ý thức của ta chắc chắn sẽ nhanh chóng tiêu tán. Nhưng ngươi yên tâm, ta đã tính qua rồi. Trước khi mở được Tiên Môn đưa bọn họ ra khỏi thế giới này thì ta sẽ không để bản thân gục ngã đâu". "Chỉ mong là như vậy". * * * "Tiểu Ngư". Lăng Tiểu Ngư quay đầu nhìn lại thì cũng vừa lúc tiếng Tôn Thi Hàn lần nữa cất lên: "Chàng vẫn không muốn nói gì với nàng ấy sao?". "Nàng ấy" trong lời Tôn Thi Hàn chính là Lăng Thanh Trúc, vị tân nương của ngày hôm nay. Lăng Tiểu Ngư thừa hiểu ý tứ, khẽ lắc đầu: "Cứ để như vầy đi. Lặng lẽ chia ly sẽ tốt hơn". "Nhưng.. một lời từ biệt chàng cũng không muốn nói sao?". "Thay đổi được gì chứ?". Lăng Tiểu Ngư liếc nhìn chín thân ảnh nằm im bên cạnh thêm một lần nữa, rồi dứt khoát quay đi. "Chu Tước, bắt đầu đi". Theo sau tiếng than nhẹ, Chu Tước nhanh chóng hóa thành cự điểu. Trong tiếng phượng minh, nàng đem thân thể mình thiêu đốt, dùng chính sinh mệnh dung nhập vào thần trận. "U u u u!". "U u u u!". "U u u u.. u u u!". Tòa đại trận thu lấy toàn bộ lực lượng của Chu Tước xong, những hoa văn tức thì sống dậy. Máu huyết bên trong cũng bắt đầu xoay chuyển, càng lúc càng nhanh. Thoáng chốc, từ Bạch Lộ sơn, huyết quang xông phá tận trời xanh. "Roẹt!". "Ầm!". "Ầm!". "Ầm!". Sấm vang, chớp giật, đất rung, núi chuyển, cảnh tượng chẳng khác nào tận thế. Lăng Tiểu Ngư đứng giữa tòa đại trận, nhìn Tôn Thi Hàn, hỏi: "Nàng có sợ không?". Tôn Thi Hàn lắc đầu: "Có chàng ở bên, thiếp cái gì cũng đều không sợ". "Sau này nếu ta không kiểm soát được, xuống tay giết nàng, nàng cũng không sợ sao?" Lăng Tiểu Ngư lại hỏi. Và hồi đáp như cũ vẫn là một cái lắc đầu, thần tình kiên định: "Không sợ. Thiếp sẽ cùng chàng đi đến tận cùng sinh mệnh". "Thi Hàn, nàng thật ngốc". "Phải, thiếp là một nữ nhân ngốc". Lăng Tiểu Ngư mỉm cười đưa tay đặt lên má Tôn Thi Hàn, hôn lên trán nàng. Một nụ hôn rất ngọt ngào. Đáng ra Tôn Thi Hàn nàng nên thấy hạnh phúc. Nhưng.. nàng không thể cười được. Giờ phút này nàng chỉ muốn khóc. "Không!". "Tiểu Ngư! Không! Không!". Bị đẩy vào bên trong kết giới, nơi đám người Thiên Hồ Đại Mi, Dương Tiểu Ngọc đang nằm, Tôn Thi Hàn cố gắng dùng tay đập, ra sức kêu gọi. Nàng không muốn.. Nàng thật sự không muốn.. Tại sao? Không phải đã nói sẽ để nàng ở bên cạnh? Không phải nói sẽ cùng nhau trở lại Đào Hoa thôn, làm một đôi phu thê bình dị, sống hết những ngày còn lại.. Tại sao? Tại sao hắn lại làm thế.. "Tiểu Ngư! Thả thiếp ra! Thả thiếp ra!". * * * Tôn Thi Hàn vừa kêu gọi, vừa ra sức đập mạnh, lực đạo lớn tới nỗi khiến cho đôi tay nàng dập nát, máu chảy không ngừng. Nhưng bất kể nàng có kêu gọi bao nhiêu tiếng, đập lên kết giới bao nhiêu lần thì Lăng Tiểu Ngư đều không chịu mở. Trong tư thế quay lưng ngoảnh mặt, hắn khép hàng mi, thầm nhắn nhủ: "Thi Hàn, xin lỗi.. Đời này ta nợ nàng, nếu có kiếp sau ta nguyện lại cùng nàng kết nghĩa phu thê, cả đời sẽ chỉ yêu duy nhất một mình nàng. Đáng tiếc.. ta lại không có kiếp sau..". "Lăng Thanh Trúc không buông được, ta cũng không buông được. Đã vậy hãy để ta là người kết thúc..". "Lăng Tiểu Ngư, thần hồn chí thượng, kể từ hôm nay hết thảy đều sẽ cùng thế giới này tan biến". Khuôn mặt đanh lại, hai mắt rực sáng kim quang, Lăng Tiểu Ngư hít sâu một hơi, khoé môi bỗng nhếch. Hắn đang cười. Một nụ cười kì dị không người hiểu được. * * * "Ầm!". "Ầm!". "Ầm!". Xung quanh cột huyết quang, sấm chớp rền vang liên hồi. Trừ bỏ phạm vi tòa đại trận ra thì những ngọn núi xung quanh đã bắt đầu sụp đổ, ngày càng lan rộng. Lấy mắt thường có thể dễ dàng nhận biết, thế giới này đang sắp bị hủy hoại rồi. Và tất nhiên là không chỉ một chút, vài ba khu vực. Đứng giữa tòa đại trận, trong những thanh âm hỗn loạn của đất trời, Lăng Tiểu Ngư hét dài một tiếng. Tà áo tung bay, tóc dài dựng ngược, hắn điều động lực lượng, dẫn huyết trì dâng cao. "Chuyển Luân Pháp: Thần Ma Khai Thiên!". Thanh âm vừa ra, huyết quang thịnh càng thêm thịnh. Cùng với đó, huyết trì cũng hóa thành biển máu, phủ rộng khắp trời Bạch Lộ sơn. Tầm chục giây sau, ở nơi thương khung màu đỏ, một thông đạo từ từ mở ra. Nó không phải màu đen. Nó phát ra ngũ sắc tường quang, mười phần chính khí. Chính thị Tiên Môn! "Tiểu Ngư! Không!". "Thả thiếp ra! Mau thả thiếp ra!". Bên trong kết giới, ngay trung tâm đại trận, cũng chính là cột huyết quang hiện tại, Tôn Thi Hàn kêu gào đến khản giọng, mong thoát ra. Tiên giới? Nàng không cần. Trường sinh? Nàng không thiết. Nàng chỉ muốn được ở bên cạnh Lăng Tiểu Ngư, cùng hắn đi đến tận cùng sinh mệnh. Ngày tháng còn lại dù ít ỏi cũng được.. Một ngày, một giờ, một khắc, hay thậm chí dù chỉ một một phút một giây để rồi tàn lụi, Tôn Thi Hàn nàng cũng cam tâm tình nguyện. Vậy mà.. "Thi Hàn, Thanh Trúc, Gia Gia, Đại Trù, Tiểu Ngọc.. Tạm biệt..". "Không g g g!". Theo tiếng kêu gào của Tôn Thi Hàn, từ bên dưới, mười thân ảnh ở giữa cột huyết quang nhanh chóng bay lên, từ từ vượt qua thông đạo ngũ sắc tường quang.. Tiên Môn khép lại. Còn lại một mình, Lăng Tiểu Ngư cúi mặt gục đầu. Từ trong đôi mắt hắn, một giọt lệ mới vừa rơi. "Thần hồn Chí Thượng, đi cùng ta thôi". Nói rồi Lăng Tiểu Ngư lao mình vào trong biển máu, lợi dụng vô thượng uy năng của thần trận thu lấy toàn bộ lực lượng của trời đất để đối phó với sức mạnh thần nhân, phá hủy thân xác mình, song song, hắn dùng ý chí bản thân, cái thuộc về "Lăng Tiểu Ngư" để cùng với thần hồn Chí Thượng đồng quy vu tận. "Nửa kia của ta. Một đòn quyết tuyệt này.. hẳn là đã đủ giết ngươi đi". * * * Đất trời sụp đổ, thập phương chúng sinh toàn bộ đều tan biến. Nơi đã từng là "thế giới", bây giờ chỉ còn lại một mảnh hư không. Ở giữa màn đêm tăm tối, trong sự trống rỗng, chợt có một thứ gì hiện ra. Là người. Đúng là người. Kẻ này vừa mới tụ thành từ những giọt tinh huyết phiêu đãng. Dám cá là như vậy. Bởi ngay tại lúc này, những giọt tinh huyết cũng đang từ bốn phương tám hướng hội về, từng giọt từng giọt dung nhập vào trong thân thể hắn. Không biết qua bao lâu, người đó rốt cuộc cũng mở mắt. Từ trong miệng hắn, thanh âm khe khẽ phát ra: "Lăng Tiểu Ngư, vĩnh biệt".
Chương 687: Lời mở đầu Bấm để xem Phần hai: Ngọc Vô Tâm (*) Giới thiệu: Phần thứ hai này, nhân vật chính không phải Lăng Tiểu Ngư hay là thần hồn Chí Thượng nữa. Tất cả sẽ chỉ viết về Ngọc Vô Tâm (Lai lịch thì tất nhiên cũng từ Chí Thượng mà ra, sau này từ từ giải thích). Nếu (ta nói là nếu) có viết thêm phần 3 thì đó sẽ là ở đại thiên thế giới, nơi mà Ngọc Vô Tâm, Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc, Dương Tiểu Ngọc, Thiên Hồ Đại Mi, Quảng Hàn.. tụ hội. Đó sẽ là cái kết đại viên mãn cho toàn bộ hệ thống Tiên Môn. Nhưng để sau, trước mắt cố viết xong phần Ngọc Vô Tâm này đã (Bởi vì nằm chung trong một hệ thống, một thế giới cho nên ta sẽ gộp chung luôn cho tiện theo dõi chứ không tách ra thành từng bộ khác nhau). Lại nói một chút về phần hai Ngọc Vô Tâm này. Thú thật là ta không định viết, nhưng có một nàng Bách tối ngày rủ rỉ bên tai, cảm thấy rất là phiền, đành ráng chiều. (Và cũng bởi vì cái mong muốn "nhỏ nhoi" này của nàng mà ta phải thay đổi ý tưởng ban đầu, đổi nhân vật nam thành nữ). Tóm lại thì đây là thể loại Bách hợp, tức Nữ x Nữ, không có nam chính. Đây là một bộ nữ quyền, ta nhấn mạnh là "Nữ quyền", các bạn nam nếu không thích đọc thì không cần đọc. Trong truyện thỉnh thoảng sẽ có những cảnh 18+, và tất nhiên là nữ x nữ. Vị mặn vừa đủ. Câu cuối: Ta là nam, nhưng ta thích Bách hợp. Đam mỹ thì ta không thích lắm, nhưng cũng không kì thị. Nói chung ta thuộc thành phần ủng hộ cộng đồng LGBT. Những ai kì thị thì không cần đọc phần này. Cảm ơn vì đã lắng nghe. Sau đây là văn án: "Sinh ở trong mộ, lớn giữa bầy ma, Ngọc Vô Tâm ta sao có thể là người?" "Máu dính trên tay ta không rửa được, vậy thì cứ để nó như thế đi." "Liễu Phù Dung! Ta không cần!" Một người là thiên kiêu chính giáo, một kẻ là ma đầu trong giới hắc đạo muôn người sợ run. Vốn dĩ chỉ là một trò chơi, cuối cùng lại động lòng. Muốn dứt, dứt không nổi nhớ nhung. Muốn tuyệt, tuyệt không hết chân tình. Trò chơi này, cuối cùng ai là người chiến thắng đây? * * * Đại thiên thế giới, bên trong Thái Huyền Âm. Giữa bốn bề tịch mịch, ở tại trung tâm, có một người đang bị giam cầm. Là nam nhân. Hắn không có tên, cũng không có họ. Mọi người ai nấy đều quen gọi hắn là.. Chí Thượng. Thần Phật mười phương, chúng sinh mười cõi, tất cả đều biết đến hắn, nghe qua danh hắn. Đối với hắn, hết thảy đều tôn kính, e ngại oai linh. Hay ít ra là đã từng. Còn bây giờ.. Hắn không biết nữa. Hắn đã bị giam cầm ở đây cũng đã được một thời gian rồi. Đối với những chuyện xảy ra bên ngoài, hắn thực là không rõ. Nhưng hắn đoán nhân tâm cũng vẫn như vậy thôi.. "Chí Thượng.." Trước mặt bậc chí tôn đứng trên cả thiên địa thần nhân, một thanh âm nhỏ nhẹ cất lên. Chủ nhân thanh âm là một cô gái, bề ngoài tuổi tầm hai lăm hai sáu, tướng mạo tựa phấn điêu ngọc mài, vô cùng tinh xảo. Quảng Hàn thân khoác tử y, nhìn người đang bị giam cầm, nói tiếp: "Rốt cuộc Quảng Hàn phải làm sao người mới hồi tâm chuyển ý đây?" "Ngươi lại đến." Người bị trói giữ vẫn nhắm nghiền đôi mắt, miệng cũng chẳng hề mở ra. Có lẽ hắn đang dùng ý niệm để nói chuyện. "Quảng Hàn, ngươi nếu có thời gian lui tới thăm ta, chi bằng dùng nó để chuẩn bị thì hơn." Chuẩn bị? Quảng Hàn đón là người trước mặt muốn ám chỉ đến đạo thần hồn kia. Khuôn mặt điềm tĩnh, nàng đáp: "Đạo hồn kia của người vị tất hơn được Quảng Hàn?" "Ha ha ha.." Người bị trói bỗng cười lên mấy tiếng, hàm ý giễu cợt: "Quảng Hàn, ngươi lầm rồi. Ngươi cho ngày đó đào thoát được chỉ có thần hồn của ta thôi sao?" Quảng Hàn biến sắc. Nàng vội truy: "Chí Thượng, người nói thế là ý gì? Lẽ nào.." Người bị trói không trực tiếp trả lời, chỉ cười nhạt: "Quảng Hàn, ngươi là tạo vật hoàn mỹ nhất mà ta từng tạo ra. Nhưng cũng chính vì ngươi quá hoàn mỹ nên không thể nào tiến xa hơn được nữa. Tuy nhiên, hắn lại khác. Hắn chính là tạo vật mang nhiều khiếm khuyết, có thể nói là ngoài ý muốn sinh ra. Nhưng Quảng Hàn, ta nhắc nhở ngươi: Không gian phát triển của hắn là vô hạn. Một ngày nào đó hắn thậm chí có thể vượt qua cả ta." "Vượt qua cả người? Không thể nào." Quảng Hàn cảm thấy điều đó rất khó tin. Hơn ai hết nàng hiểu Chí Thượng là ai. Siêu việt Chí Thượng người ư? Làm sao có khả năng đó được. Ngay đến nàng còn không thể.. "Chí Thượng, hắn là thứ gì?" "Chí Thượng?" "Chí Thượng!" Chẳng ai đáp lại. Chí Thượng lại chìm vào giấc ngủ..
Chương 688: Nhân tình ấm lạnh Bấm để xem Núi Ai Lão. Ma Thần Tông. Thoạt nghe cái tên "Ma Thần Tông", đa số mọi người sẽ nghĩ đây là một đại tông môn, nội tình to lớn. Nhưng không, lầm rồi! Ma Thần Tông thực ra chỉ là một tiểu tông môn nằm ở phía nam của Ô La đại lục thôi. Bên trong môn phái, người có tu vị cao nhất cũng bất quá mới ở trúc cơ hậu kỳ. Quá thấp? Không đâu. Trúc cơ hậu kỳ, ở chốn khỉ ho cò gáy này đã là rất cao rồi. Cao nhất luôn ấy chứ. Đông tây nam bắc, trong bán kính mấy ngàn dặm, làm gì có tu sĩ nào có cảnh giới cao hơn. Hắc bạch lưỡng đạo đều như thế cả thôi, trúc cơ hậu kỳ đã là cao nhất rồi. Thế mới thấy, thần long không ngụ, đại giao không trú thì rắn nước cũng có thể xưng vương a. * * * Xét trong giới hắc đạo vùng Nam man này, tiểu tông môn như Ma Thần Tông cũng khá có tiếng tăm. Ở đây không có ai nghĩ Ma Thần Tông là tiểu tông môn đâu, bọn họ hầu hết đều xem nó là đại tông môn, là cự đầu. Âu cũng khó trách, ai bảo chốn này chẳng có long, giao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, một nơi tài nguyên thưa thớt, linh khí nghèo nàn như Nam man, long giao há lại thèm tới? Ở đây chỉ có rắn. Con nào lớn hơn, độc hơn thì xưng bá thôi. Những con nhỏ yếu ư? Chờ bị thôn phệ đi! Tu tiên giới chính là như vậy, cá lớn nuốt cá bé, nấm đấm ai to thì kẻ ấy có quyền. Môn nhân chính giáo thì tốt hơn tu sĩ tà đạo, nhưng chung quy vẫn phải sống theo quy luật đó thôi. Đạo nghĩa ước thúc? Tâm ma con người dễ gì ước thúc. Mạnh được yếu thua, nhược nhục cường thực, tu tiên giới chính là tàn khốc như vậy. Nó khác xa so với những gì mà đám phàm nhân chốn thế tục mường tượng, ao ước. Bọn họ ai nấy đều khát vọng tu tiên, mong được trường sinh, nhưng nào biết tu tiên chi lộ có lắm chông gai, cạm bẫy, chỉ một chút sơ sẩy thôi liền hồn phi phách tán, thân tử đạo tiêu. Tu tiên, đấy là nghịch thiên. Tu sĩ không chỉ đương đầu với thiên uy mà còn phải tranh đấu với yêu, với quỷ, thậm chí với người. Nhân tâm hiểm ác, ai cũng có thể là kẻ tiễn đưa ngươi xuống chốn hoàng tuyền. Mà có khi đến cả hoàng tuyền, chết rồi ngươi cũng không tới được ấy chứ. May mắn, Ma Thần Tông nhờ có một vị tu sĩ trúc cơ kỳ tọa trấn nên tông đồ cũng đỡ bị các thế lực thù địch bên ngoài hà hiếp, cướp giật. Mối lo thì đúng là cũng có lo, nhưng chỉ cần lão tông chủ còn sống, hết thảy đều sẽ được giải quyết. Nên cảnh giác phòng bị hơn, họa chăng là người ở trong tông. Huynh đệ? Đồng môn? Phi! Đây là ma tông, là chốn hắc đạo! Ở đây không có giảng đạo nghĩa, lễ giáo luân thường! Muốn sinh tồn trong Ma Thần Tông này thì ngươi phải biết dùng thủ đoạn, tâm tính phải độc. Thiện lương? Lập tức cút ra khỏi Ma Thần Tông đi! Ở đây không có nuôi dưỡng thánh mẫu! Tóm lại, hễ phàm là đệ tử của Ma Thần Tông, tiên quyết nhất là lòng dạ phải ác. Tất cả những cái mà môn nhân chính giáo gọi là "bỉ ổi, đê hèn, xảo trá, âm độc..", tại Ma Thần Tông, ở trong hắc đạo, chúng chính là phẩm chất cần thiết, tuyệt không thể thiếu. Những điều đó, các vị trưởng lão, chấp sự, hầu hết đều có nói qua. Đệ tử Ma Thần Tông, từ lớn tới nhỏ đều thuộc nằm lòng, đêm ngày rèn luyện ác tâm. Trong số đó, kẻ lĩnh hội tốt nhất phải kể đến hai người. Người thứ nhất là Vũ Mộng Tương - đệ tử của Kim Hoa trưởng lão, còn người thứ hai thì chính là Ngọc Vô Tâm - đệ tử của Bạch Bào trưởng lão. Ở Ma Thần Tông, trừ bỏ lão tông chủ Tạ Trường Thanh ra thì hai vị trưởng lão này chính là những người có tu vi cao nhất, từ lâu đã đạt đến luyện khí hậu kỳ đại viên mãn. Tất nhiên, đệ tử do đích thân họ tuyển chọn làm chân truyền, tư chất cũng không thể nào kém được. Hoàn toàn ngược lại, so với bậc làm sư, phận đệ tử còn có tiền đồ hơn. Thông thường, từ một tên phàm nhân chẳng biết tí gì về đạo thuật, muốn đạt đến cảnh giới luyện khí trung kỳ, tối thiểu cũng phải mất sáu năm. Tiếp đó, để từ luyện khí trung kỳ đi lên luyện khí hậu kỳ, chí ít cũng phải mất thêm mười lăm năm nữa. Trước sau cộng lại vị chi là mất hơn hai mươi năm mới đạt đến cảnh giới luyện khí hậu kỳ. Nhưng Vu Mộng Tương và Ngọc Vô Tâm thì lại tu luyện nhanh hơn rất nhiều. Từ lúc bọn họ bắt đầu tu luyện cho đến nay, thời gian tính ra còn chưa đến mười năm, ấy vậy mà hiện cả hai ai nấy đều đã ở cảnh giới luyện khí hậu kỳ hết rồi. Tốc độ so ra còn vượt trội Kim Hoa với Bạch Bào. Thiên tài? Tạm gọi thế đi. Dù sao ở đây cũng là đất Nam man, một nơi tài nguyên thưa thớt, linh khí nghèo nàn, có thể chỉ trong mười năm leo lên đến cảnh giới luyện khí hậu kỳ đã là ghê gớm lắm rồi. Các thế lực xung quanh, tiến cảnh như thế nào được mấy người? Ma Thần Tông cùng lúc xuất ra hai vị thiên tài, cao tầng tông môn đương nhiên là rất đỗi vui mừng. Nghe nói lão tông chủ Tạ Trường Thanh đối với Vu Mộng Tương và Ngọc Vô Tâm gửi gắm rất nhiều, thậm chí còn có ý sẽ chọn một người để truyền thừa đạo pháp nữa. Quyết định chính thức, theo suy đoán của các vị trưởng lão thì hẳn sẽ được công bố vào ngày mười lăm tháng chín, tức là sau năm ngày nữa. Hôm ấy, chiếu theo thông lệ, Ma Thần Tông sẽ tổ chức một đại hội. Trên lôi đài, các đệ tử sẽ phải đem hết bản lãnh ra mà so đấu với nhau. Dựa vào các chiến tích mà Vu Mộng Tương và Ngọc Vô Tâm đã từng bày ra trước đó, đa phần mọi người đều nhận định kẻ chiến thắng sau cùng sẽ là Ngọc Vô Tâm. Trong năm vị trưởng lão của Ma Thần Tông, Bạch Bào trưởng lão là người có lòng tin hơn ai hết. Sau những gì mà bản thân đã tận mắt chứng kiến, Bạch Bào tin đệ tử của mình sẽ ẵm giải quán quân. Thực lực cao hơn, lòng dạ cũng độc không kém, có lý gì mà Ngọc Vô Tâm lại bại dưới tay Vu Mộng Tương kia được? Một cách phô trương, Bạch Bào thậm chí còn ra mặt khiêu khích, gạ Kim Hoa trưởng lão, cũng tức là sư phụ của Vu Mộng Tương một canh bạc. Tiền cược rất lớn, đủ khiến cho những vị trưởng lão khác nghe xong liền trợn mắt há mồm. Phải nói, Bạch Bào đã rất đắc ý, chuẩn bị ăn mừng. Nhưng.. có lẽ ông trời nhìn thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí kia của hắn gai mắt quá, không vừa ý nên đã giáng tai ương. Trước đại hội mấy hôm, Ngọc Vô Tâm bất ngờ xảy ra chuyện. Trong lúc tu luyện, bởi quá nôn nóng hay sao đó mà nàng bị tẩu hỏa nhập ma, khí tuyệt thân vong ngay tại đương trường. Thời điểm Bạch Bào hay tin chạy tới thì đã muộn. Ngọc Vô Tâm không cứu được nữa. * * * Đối với cái chết của Ngọc Vô Tâm, Ma Thần Tông tiếc thì có tiếc, nhưng nếu bảo thương tâm.. mơ đi. Nói rồi, đây là tà tông, đâu phải chính giáo. Kẻ sống trong hắc đạo, mấy người lại có nghĩa có tình? Thậm chí ngay đến Bạch Bào - vị sư phụ bao năm nuôi dạy Ngọc Vô Tâm - còn chả thương xót cho nàng nữa là. Trừ bỏ tiếc nuối ra thì hắn cũng chỉ còn oán giận. Vì tiền tài, địa vị của mình mà sinh hận. Tuy nhiên, trên đời cái gì cũng đều có ngoại lệ, không trước thì sau. Trong sự vô tình, ở Ma Thần Tông vẫn hiện hữu một tấm chân tình. Ngay lúc này, ở trước mộ phần của Ngọc Vô Tâm, một tiểu cô nương đang ngồi thắp nhang, đốt ít quần áo..
Chương 689: Bật dậy từ trong phần mộ Bấm để xem Tiểu cô nương còn rất nhỏ, chỉ cỡ bảy tám tuổi là cùng, mặc một bộ y phục màu hồng phấn, khuôn mặt tinh xảo tựa phấn điêu ngọc mài, nhìn rất là khả ái. Ở trước mộ phần vừa mới đắp chưa lâu, tiểu cô nương vừa khóc vừa cầm một cành cây khô nâng quần áo, để cho chúng cháy được dễ dàng. "Híc híc.. Ngọc sư tỷ, sư tỷ hãy yên nghỉ.." "Híc.. Tố Tâm đốt cho sư tỷ mấy bộ quần áo để xuống dưới đó sư tỷ có đồ mà mặc. Tố Tâm nghe nói chốn cửu tuyền lạnh lẽo lắm.. híc.." "Ngọc sư tỷ, tỷ thật là ngốc, tu luyện mà cũng để bị tẩu hỏa nhập ma nữa.." "Ầm!" "A a a!" Hồng y tiểu cô nương, cũng tức Tố Tâm đang ngồi trước mộ khóc thương thì trên bầu trời, giữa những đám mây đen, một tiếng sét bất thình lình vang lên, khiến cho cô bé giật mình. Phải mất mấy giây Tố Tâm mới lấy lại được bình tĩnh. Cô bé liên tiếp vuốt ngực trấn an, miệng thở phù phù mấy hơi: "Làm ta sợ.." "Sấm chớp nổi lên như vậy, chắc là trời đang chuyển mưa.." Tố Tâm đứng lên, nhìn tấm bia đề năm chữ "Ngọc Vô Tâm chi mộ" nói: "Ngọc sư tỷ, Tố Tâm về. Ngày mai Tố Tâm lại tới." Nói rồi cô bé quay đầu bước đi. Nhưng chân bước còn chưa được bao nhiêu thì từ phía sau, những thanh âm kì lạ cất lên, tựa như.. bàn tay ai đó vừa mới gõ, đập vào tấm ván. Tố Tâm trời sinh vốn đã khác người, linh giác vô cùng nhạy bén. Những thanh âm kia tuy không lớn nhưng cô bé vẫn nghe ra mồn một. Đó là tiếng gì? Dạ thắc mắc, Tố Tâm xoay đầu nhìn lại. Cẩn thận lắng nghe một hồi, cuối cùng Tố Tâm cũng xác định được. Những thanh âm kia, chúng rõ ràng là phát ra từ dưới mộ của Ngọc Vô Tâm. Đây là chuyện gì? Ngọc Vô Tâm không phải đã chết rồi sao? Tố Tâm càng nghe khuôn mặt càng tái đi. Cô bé đang nghĩ đến một khả năng, và cái khả năng ấy, nó khiến bản thân cô bé rùng mình ớn lạnh. "Ngọc sư tỷ không lẽ biến thành quỷ rồi sao?" "Chắc là không đâu. Chắc chỉ là.." Tố Tâm cố tìm lời tự trấn an bản thân. Theo bản năng, cô bé thụt lùi trong khi hai mắt vẫn ngó chừng ngôi mộ. "Ầm." "A a a!" Một tiếng sét lại bất ngờ vang lên, khiến cho Tố Tâm kinh hoảng la hét, ngã luôn xuống đất. Trong lòng rất hãi, cô bé chẳng dám nấn ná thêm nữa, lập tức bò dậy, đang toan chạy đi thì.. Giây phút ngẩng đầu, cô bé mới bàng hoàng nhận ra là ngôi mộ trước mặt đã vỡ nát tự bao giờ. Và.. ngay trong đống đổ nát ấy, có một bóng người đang đứng. Là một cô gái, trên thân khoác bộ lam y, tóc dài phủ mặt.. Là Ngọc sư tỷ Ngọc Vô Tâm. Tố Tâm chắc chắn như vậy. Cô bé vẫn còn nhớ rõ hình dáng của sư tỷ mình. Thêm nữa, bộ lam y mà cô gái tóc tai rũ rượi này đang mặc, nó cũng chính là bộ đồ sư tỷ cô bé mặc lúc chôn cất.. Thế nhưng.. Ngọc sư tỷ không phải đã chết rồi sao? Bây giờ bật dậy.. Mắt cắt không còn giọt máu, qua một hồi chết lặng, Tố Tâm hét toáng lên, bật người dậy, vừa chạy vừa khóc. "A a a! Quỷ! Có quỷ!" "Hu hu! Có quỷ! Cứu mạng!" "Soạt!" Trong cơn hoảng loạn, Tố Tâm ra sức chạy, và thật sự thì cô bé đã chạy rất nhanh. Tiếc rằng "con quỷ" kia, nó còn nhanh hơn. Tựa như một làn gió lướt qua, Ngọc Vô Tâm vừa tiếp cận được Tố Tâm thì liền vươn tay nắm lấy cổ áo cô bé. "Đừng a!" Theo bản năng sinh tồn, Tố Tâm xuất chưởng hòng đấy lui con quỷ. Nhưng không may cho cô bé, tu vi thiếu hụt, chưởng xuất ra chẳng được bao nhiêu lực, căn bản là không đủ để xoay chuyển tình thế. "Nha đầu thối, ngay cả sư tỷ ngươi cũng dám đánh." Từ trong miệng Ngọc Vô Tâm, một tiếng hừ lạnh phát ra. "Ngọc sư tỷ tha mạng! Tỷ thành quỷ thì cũng đừng có ăn thịt Tố Tâm a!" Trong sự kìm tỏa của Ngọc Vô Tâm, Tố Tâm khóc lóc cầu xin: "Hu hu.. Ngọc sư tỷ, Tố Tâm chưa muốn chết! Tố Tâm sẽ đốt nhiều vàng mã cho sư tỷ! Hu hu.." "Bốp!" Khi mà Tố Tâm vẫn còn đang kinh hoảng khíc xin thì một nấm tay chợt đánh mạnh lên đầu cô bé, làm cô bé lâng lâng choáng váng. "Nha đầu thối, ai cần ngươi đốt vàng mã hả? Sư tỷ ngươi còn chưa chết, vàng mã cái gì?" "Sư tỷ ngươi thành quỷ rồi.." "Bốp!" Tố Tâm nói chưa hết câu thì đầu đã bị đánh thêm một cái nữa. Lực đạo so với trước còn lớn hơn mấy phần. "Quỷ? Sư tỷ của ngươi vẫn còn là người đấy." * * * Một lát sau. Tố Tâm dần bình tĩnh lại. Cô bé ngước nhìn người trước mặt, ánh mắt chăm chú dò xét.. So với ban nãy thì bộ dạng Ngọc Vô Tâm đã tốt hơn rất nhiều. Chí ít thì mái tóc đã thôi không còn rũ rượi phủ hết khuôn mặt nữa. Ngọc Vô Tâm rất xinh đẹp, phải công nhận là như vậy. Mặc dù nét đẹp của nàng có hơi khác người. Làn da trắng tái, đôi mắt thâm quầng, môi cũng thâm tím.. màu sắc thật sự rất không giống nữ nhân bình thường. Tuy nhiên, nếu xét ở ma tông, trong giới tà đạo mà nói, diện mạo kia cũng chẳng lấy làm kì lạ lắm. Đừng nghĩ bởi Ngọc Vô Tâm "chết" đi nên mới thế. Khuôn mặt này, hình dáng này, lúc bình thường cũng đã như vậy rồi. Bởi do tu luyện tà công? Không, bẩm sinh đấy. Ngọc Vô Tâm nàng vốn dĩ là do một người chết sinh ra ở trong mộ phần kia mà.