Tập Thơ Thao Thức - Nguyễn Thành Sáng

Discussion in 'Văn Thơ' started by Nguyễn Thành Sáng, Aug 21, 2016.

  1. [​IMG]

    TÂM TÌNH

    Có phải người đang trầm ảm đạm
    Nỗi buồn lặng lẽ cuốn con tim
    Bởi trăng đã khuất chìm sau núi
    Để kẻ mơ trăng phải thẫn thờ!


    Tâm hồn cảm thấy như băng giá
    Một cõi không gian thấy lịm tàn
    Bóng tối phủ đầy, giăng ngập lối
    Nỗi niềm quạnh quẽ bởi mơ tan


    Còn đâu ngày tháng gieo mơ mộng
    Sóng nước, con thuyền vượt gió giông
    Lửa sống, rực hồng hồn lãng tử
    Đốt bầu lạnh lẽo bởi đông phong!


    Duỗi cánh bay xa, vượt biển ngàn
    Giữa trời lộng ánh dãy thênh thang
    Nâng thơ cao vút treo mây bạc
    Gửi gió tìm trăng trải ánh vàng


    Bỗng chốc chiều nay thu lạnh đến
    Nghe lòng tê tái với bâng khuâng
    Hồn yêu nửa mảnh trôi dòng nước
    Lạc lõng, chơi vơi giữa xoáy vần…


    Tôi cũng như ai, cũng nát bờ
    Mảnh đời vạn úa, kéo thành tơ
    Chiều tà lặng vắng giăng ra buộc
    Vào cánh hồn bay để biến thơ


    Lên giữa không trung gặp những mây
    Cũng lờ, cũng lững, cũng trôi bay
    Thơ tim cùng nhịp phù vân thế
    Quyện kết hồn tình thả đó đây!


    Nguyễn Thành Sáng
     
  2. [​IMG]

    HÃY ĐỂ TÀN TRÔI
    Em hãy mím môi, đừng nói nữa
    Những lời ly biệt xé tình tôi
    Thà nhìn mây bạc trôi xa thẳm
    Hơn để trăng vàng phải rụng rơi!


    Còn đâu ngày tháng hồn thương quá
    Chiều ngắm hoàng hôn trải ánh tà
    Hai quả tim yêu cùng nhịp đập
    Giữa bầu êm ả, nhịp ngân nga


    Còn đâu những tối ngắm trăng vàng
    Kéo ánh sao trời buộc gió mây
    Trôi giữa không gian về diệu vợi
    Hồn yêu dào dạt, thấm men say!


    Em từng e thẹn nói yêu tôi
    Tình ái những ngày ấp ủ nôi
    Tôi cũng yêu ai, yêu thật đậm
    Bao lời chung thủy đọng bờ môi


    Thế mà một sớm, sợi tơ lòng
    Vụt đứt phũ phàng bởi gió giông
    Nứt trái sầu đau tôi rỉ máu
    Rồi khô đóng cứng giữa trời đông


    Tôi biết tình tôi đã nát tan
    Nhưng ai đừng nỡ xoá trăng thanh
    Vì nơi tít tận bầu xa vợi
    Hồn ái ngày xưa đã vượt tầng


    Em cứ quên đi, đừng nói nữa
    Vì đâu còn mật ướt mềm môi
    Thời gian rồi cũng chìm quên lãng
    Những áng mây buồn vẫn phải trôi!



    Nguyễn Thành Sáng
     
  3. [​IMG]

    HẾT RỒI

    Em xé tim tôi, em xé tôi
    Rơi hồn tình ái, lệ hồn rơi
    Đau thương tan nát đau thương hỡi
    Buồn bã héo hon buồn bã ơi
    Trăng xanh thuở ấy bầu trăng đợi
    Bóng chiếc bây giờ bóng chiếc thôi
    Rủ ánh hồn xưa, ánh rủ rồi
    Sầu mây tít tận , sầu mây trôi!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  4. [​IMG]

    ĐỪNG BUỒN NỮA ANH ƠI

    Đừng buồn em nữa hỡi anh ơi
    Mộng ước thuyền duyên giờ đã trôi
    Đã nát cung yêu, tàn kỷ niệm
    Chuỗi ngày hai đứa sánh chung đôi


    Chưa hẳn bên chồng em hạnh phúc
    Vì nơi sâu thẳm đậm hình ai
    Dòng sông, bến nước, vần trăng mộng
    Chẳng dễ sớm chiều đã nhạt phai


    Đêm đêm giấc ngủ ở bên chồng
    Lửa rực trong lòng lại ngụội đông
    Hình bóng ai kia luôn lởn vởn
    Hồn yêu ngày cũ hóa cuồng phong


    Mật ngọt uống vào chỉ đắng cay
    Nhìn chồng mà ngỡ ảnh hình ai
    Con tim nhung nhớ luôn dày xéo
    Để biến tổ chim chốn đọa đày


    Không thể cải lời của Mẹ Cha
    Đành làm cánh nhạn phải bay xa
    Bỏ khung trời cũ ngàn yêu dấu
    Lóng lánh trăng thanh dãy ngọc ngà…


    Thôi đừng buồn nữa hỡi anh ơi
    Thuyền mộng năm nào nay đã trôi
    Sóng nước dòng sông còn mãi đó
    Thì còn vô số cánh thuyền bơi


    Giã từ dĩ vãng, tạ từ thương
    Lịm chết linh hồn, lệ nhỏ sương
    Chim quạnh hót lên lời thống thiết
    Tiển tình vạn kỷ bước ngàn phương!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  5. [​IMG]

    BỌT TRẮNG

    Thôi rồi! Em đã bước theo chồng
    Ngày tháng bên người có nhớ không
    Mảnh chết nơi đây ngàn lá úa
    Sầu tàn, ảm đạm xoáy thu phong!


    Rồi qua mấy thuở em làm vợ
    Sớm tối vai mang nghĩa cuộc đời
    Cửa đóng, then cài, chôn dĩ vãng
    Âm vang tình cũ lặn tan trôi


    Em vui hạnh phúc với con thơ
    Giấc ngủ say nồng trải cánh mơ
    Nơi đó thời gian không có kẻ
    Cùng ai êm ả dưới trăng trơ


    Năm mười năm nữa tình cờ gặp
    Ánh mắt chiều nào ôi rực thắm
    Đậm khắc tận sâu hồn kẻ lụy
    Nay màu tuyết lạnh cõi xa xăm!


    Em bình thản ngắm rồi em hỏi
    Có phải ông là…anh phải không?
    Trời hỡi! Tôi vui hay phải nghẹn
    Ngày nào yêu lắm… biến thành giông


    Khung tình mộng ái đã hoang sơ
    Để kẻ hồn đau, bước thẫn thờ
    Nát lịm tình tan trôi nẻo vắng
    Dưới trời thui thủi bóng chơ vơ…


    Tôi về lục những cánh hồn phi
    Thức trắng đêm nay cạn thuở thì
    Xưa cũ linh hồn… nay hóa đá
    Thôi thành tro bụi, thoáng em đi!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  6. [​IMG]

    QUÊN ĐI EM.

    Đêm nay dưới bóng ngọn đèn khuya
    Đọc lá thư em mới gửi về
    Mật ngọt ngày nào thoa cánh nhạn
    Giờ đây thu trải áng sầu tê!


    Em ơi! Dòng thắm của năm xưa
    Anh uống từng lời, giải khát khao
    Cảm xúc dâng trào bơi sóng nước
    Nhịp nhàng, nhấp nhố dưới ngàn sao


    Những tiếng yêu thương với nhớ nhung
    Pha thêm đôi chút nỗi bâng khuâng
    Nhưng như non nỉ, ngân tai nói
    Phủ mát hồn yêu tận suối ngàn


    Bây giờ cũng nét của ngày qua
    Mà ấm nồng nay lại cuốn mưa
    Để nhỏ mờ lên trang giấy mỏng
    Làm trôi, nhoè nhoẹt, tiễn tình xưa!


    Anh muốn tìm quên, muốn xé thơ
    Để không vương vấn bóng hồn mơ
    Kéo theo trăng khuất sau đêm lạnh
    Gói giữ khung tàn, mảnh ánh trơ…


    Từ nay em hãy cố quên đi
    Đừng có bay về cánh vỡ chi
    Cho nát đau thêm hồn cõi lạnh
    Ẵm tàn, ôm quại, quấn sầu bi


    Em cứ phôi phai, vui mộng mới
    Đừng vì dang dỡ chuyến đò đưa
    Nản lòng lữ khách lùi chân bước
    Nắng cháy đường dài giữa sớm trưa!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  7. [​IMG]

    KẾT TÌNH

    Em nói bao lời xao xuyến anh
    Lời ai lảnh lót điệp vàng oanh
    Khiến hồn thu giá vơi sầu lạnh
    Nở cánh hồng hương ngát đượm nhành
    Biến cõi mây mờ trùm bóng cảnh
    Thay xuân hoa rạng rực hồn xanh
    Dang tay đón nhận, ôi! vinh hạnh
    Nguyện giữ tình trăng vẹn chữ thành!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  8. [​IMG]

    Tạ Từ Cánh Nhạn

    Nhạn ơi! Cả trắng đêm thao thức
    Uống cạn tình ngươi phút cuối cùng
    Bến nước, con đò nay vĩnh biệt
    Lửa sầu đưa tiễn cõi không trung!


    Ngươi hãy ra đi về cát bụi
    Nhịp cầu duyên cũ thế là thôi
    Mảnh lòng ta nát nhưng đành đốt
    Giữ lại làm gì những lá rơi


    Và ta cũng muốn cuộc đời ai
    Chẳng vướng sợi buồn buổi sớm mai
    Dưới nắng ửng hồng hoa rực thắm
    Nhẹ nhàng, êm ả cánh chim bay


    Thời gian rồi cũng sẽ dần qua
    Những tối đêm trăng trải ánh ngà
    Những nắng chiều tà trông trái hẹn…
    Lắc theo sóng nước chảy trôi xa!


    Vườn hoa yêu dấu giờ đây khép
    Cổng kín tường cao phía lặng tờ
    Thuở mộng hương say bay tỏa khắp
    Giờ như cơn thoảng lướt khung tơ


    Ta nhỏ lệ lòng đưa tiễn ngươi
    Về nơi rời khỏi trái tim côi
    Nhẹ nhàng nắn nót màu xanh thắm
    Nay gửi gió mây rải dưới trời


    Tạ từ kỷ niệm chuỗi vàng yêu
    Lặng lẽ, ôm đơn dưới ráng chiều
    Thưởng thức tiếng đàn kêu khúc biệt
    Thu hồn tận hưởng cảnh cô liêu!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  9. [​IMG]

    TÌM THANH THẢN

    Ta trải ngàn yêu dưới bóng sầu
    Một lần lai láng, một lần thôi
    Rồi gom tất cả về đây hết
    Giũ sạch chiều nay dưới ánh rơi!


    Để cho héo úa chẳng vào sâu
    Tận trái tim đầy những giọt ngâu
    Vì cả thời xuân hồn trọn gởi
    Chỉ như gió nhẹ thoảng qua cầu


    Giữ mãi làm gì giọt nước trong
    Bởi thuyền năm cũ chẳng xuôi dòng
    Mộng hồn tình ái ôm dang dỡ
    Đành thả trôi đi, trả lại đầu


    Ký ức đậm sâu bóng một người
    Giờ đây gỡ lấy để lòng vơi
    Cho thời phai lãng, thôi buồn nữa
    Có phút trăng thanh nhả nụ cười!

    Nguyễn Thành Sáng
     
  10. [​IMG]

    TÌM THANH THẢN

    Ta trải ngàn yêu dưới bóng sầu
    Một lần lai láng, một lần thôi
    Rồi gom tất cả về đây hết
    Giũ sạch chiều nay dưới ánh rơi!


    Để cho héo úa chẳng vào sâu
    Tận trái tim đầy những giọt ngâu
    Vì cả thời xuân hồn trọn gởi
    Chỉ như gió nhẹ thoảng qua cầu


    Giữ mãi làm gì giọt nước trong
    Bởi thuyền năm cũ chẳng xuôi dòng
    Mộng hồn tình ái ôm dang dỡ
    Đành thả trôi đi, trả lại đầu


    Ký ức đậm sâu bóng một người
    Giờ đây gỡ lấy để lòng vơi
    Cho thời phai lãng, thôi buồn nữa
    Có phút trăng thanh nhả nụ cười!

    Nguyễn Thành Sáng
     
Trả lời qua Facebook
Loading...