Chương 10: TƯƠNG TẦN "Bấm vào để xem" Tương Tịch thẫn thờ ngồi trước gương, mi tâm cũng cụp xuống. Hôm qua nghe phải chuyện không nên nghe thấy, khiến nàng không khỏi suy nghĩ. Cung nữ do Sở Định Long phái tới chải tóc và giúp nàng thay đồ. Nhưng chả hiểu sao, ả ta liên tục lẩm bẩm: "Xấu xí như vậy mà hoàng thượng cũng thích.." Chân mày Tương Tịch nhíu lại, rồi lại nhanh chóng giãn ra. Có những chuyện chi bằng bớt đi để đỡ phiền phức. "Tham kiến tiểu chủ!" - Tô công công bước vào hành lễ với nàng. Tương Tịch nhíu mày, gương mặt có chút khó hiểu. Tiểu chủ? Cái gì là tiểu chủ? Tô công công liền giải thích với nàng: "Hoàng thượng muốn cho người một danh phận, nhưng người vốn dĩ là phế hậu, hoàng thượng bây giờ chỉ có thể phong người ở tần vị." Tương Tịch khẽ lắc đầu, xoay người cúi xuống đỡ Tô công công dậy: "Bản thân ta là kẻ mang tội, không mưu cầu danh phận. Hoàng thượng có lòng ban cho ta, đã là miễn cưỡng lắm rồi." Khóe mắt nàng ánh lên tia chân thật, khiến Tô công công không những không nhìn ra gì, còn cung kính khôn nguôi: "Nô tài lần đầu thấy chủ tử như người, từ hoàng hậu thành phế hậu rồi thành tần. Chắc là đã chịu không ít khổ sở, vậy mà vẫn không màng tới hư danh." Nụ cười trên môi Tương Tịch trở nên dịu dàng vô cùng. Nàng xoay người nhìn vào gương, thanh âm cũng trong trẻo lạ thường: "Ngai vị càng cao thì càng mệt mỏi. Trải qua những chuyện trước đây, ta vẫn nên an phận thủ thường." - Nàng lấy một cái vòng tay đeo vào, vòng tay làm bằng ngọc cẩm thạch càng làm làn da trắng nõn của nàng càng được tô điểm: "Huống hồ vị trí lớn nhỏ trong cung, cũng là luận ân sủng của ai nhiều hơn." Ngẩn người một hồi, Tô công công cũng gật gù: "Nô tài ngu muội, lời tiểu chủ dạy chí phải." - Nói đoạn, hắn cười nịnh nọt nhìn nàng: "Mười ngày sau lễ sắc phong mới cử hành, hoàng thượng nói người cứ ở Dưỡng Tâm Điện, sau khi xong lễ sẽ đưa người về tẩm cung." "Như vậy không phải sẽ gây điều tiếng trong cung sao?" - Mi tâm Tương Tịch khẽ xao động. Trong cung này chưa từng có tiền lệ phi tần được ở lại Dưỡng Tâm Điện, huống chi hiện giờ nàng còn chưa được sắc phong. Nói không chừng, hậu cung, thậm chí là tiền triều sẽ nói nàng hồ mị mê hoặc, làm hoàng thượng u mê. Trên vai nàng bây giờ không chỉ là mối thù của Tiểu Ái, mà còn là cả nước Định, cả phụ hoàng và mẫu hậu. Chính vì vậy, nàng không được phép sai lầm ngày trước tiếp diễn. "Tiểu chủ đừng suy nghĩ nhiều, hoàng thượng sẽ không để người chịu thiệt thòi." - Tô công công trấn an nàng. Nhưng Tương Tịch lại thở dài, khuôn mặt xinh đẹp mang theo mấy phần phiền não: "Công công ở trong cung đã lâu, cũng hiểu là có những chuyện, hoàng thượng có thể không biết, mà có biết cũng không tiện xen vào." Gương mặt của Tô công công dường như hiểu ra, gật gù: "Nô tài đã hiểu!" "Ngươi lui đi, ta muốn một mình." - Đôi mắt nàng không chút xao động, phẩy tay áo một cái. Tô công công hiểu ý, cúi người lui ra ngoài. Trong Dưỡng Tâm Điện rộng lớn chỉ còn duy nhất mình Tương Tịch. Tay nàng vô thức miết nhẹ lên vết sẹo. Người ta nhìn thấy nó thật xấu xí, nàng lại thấy nó thật đẹp, đẹp hơn lòng người nơi hậu cung này. * * * Ninh Nghi lười biếng tựa lưng vào trường kỷ, mắt phượng lim dim tựa như đang ngủ. Cung nữ bên cạnh phe phẩy quạt, không dám kinh động nàng. "Hoàng quý phi nương nương, Hoàng quý phi nương nương!" - Ái Châu từ ngoài chạy vào, không để ý chút phép tắc. Chân mày Ninh Nghi khẽ nhíu lại, thanh âm cũng có chút không vui: "Có phải bổn cung nuông chiều ngươi quá, nên ngươi ngay cả cung quy cũng xem thường." Khuôn mặt Ái Châu không ngừng kích động, giọng cũng trở nên gấp gáp: "Nô tì có chuyện bẩm báo!" Ninh Nghi mở mắt hướng phía cung nữ đang cầm quạt. Nàng ấy hiểu ý, liền lui ra ngoài. Trong tẩm điện, chỉ còn nàng và Ái Châu. Lúc này nàng mới ra hiệu cho Ái Châu nói. "Nô tì nghe bọn cung nữ ở Dưỡng Tâm Điện nói hoàng thượng đã sủng ái một nữ nhân, còn phong cho nàng ta làm Tần." - Vẻ mặt bất mãn của Ái Châu hiện rõ. "Vậy à.." - Mi tâm Ninh Nghi cụp xuống. Hắn lại có thêm nữ nhân rồi. Cảm giác này, nàng đã trải qua bao nhiêu lần rồi, vẫn không thể quen thuộc nổi. Giọt lệ của nàng muốn trào ra nhưng lại chảy ngược vào trong. Lời hứa của hắn, tình cảm của hắn có mấy phần chân thật? "Nghe bảo còn cho nàng ta ở lại Dưỡng Tâm Điện tới ngày sắc phong" - Câu nói của Ái Châu như nhát dao đâm xuyên qua cơ thể của nàng, khiến nó cố gắng kìm chế những cơn run rẩy. Tim nàng sắp bị bóp nghẹt, cả hơi thở cũng trở nên nặng nhọc: "Ngươi ra ngoài đi, bổn cung muốn yên tĩnh." Ái Châu lui ra ngoài rồi, giọt lệ trên má Ninh Nghi cũng lăn dài. Nàng khóc vì cái gì chứ? Sở Định Long hắn là hoàng đế, là chân mệnh thiên tử. Tâm của hắn có tới vạn nữ nhân, nàng cùng lắm là một trong số đó. Tay nàng siết chặt lấy khăn tay, thanh âm mang theo chút thê lương: "Long.." * * * Nơi cửa sổ của Dưỡng Tâm Điện, một nữ nhân mặc thanh y, dung mạo bị che khuất bởi chiếc khăn mặt, thẫn thờ nhìn trăng đang chiếu rọi. Ánh trăng soi sáng hơn cả nến, lại thanh tao vô cùng. Tương Tịch đứng lặng nơi đó, những cơn gió đêm lướt qua nàng. Đã bao lâu rồi nàng không nhìn rõ trăng như hôm nay? Cảm giác như xa lạ vô cùng. Còn nhớ, sinh thần năm nàng vừa tròn mười lăm, cũng là cùng phụ hoàng và mẫu hậu ngắm trăng. Lúc đó thật yên ả biết bao. Nàng thật muốn trở lại như trước, không mưu mô, toan tính. "Đang suy tư gì sao?" - Một vòng tay ấm áp ôm lấy nàng, thêm cả mùi trầm hương bao bọc. Thân thể nàng không tự chủ mà run rẩy, không dám ngẩng mặt nhìn hắn. Sở Định Long cọ cọ cằm lên tóc nàng, khuôn mặt cực kỳ thỏa mãn. Dường như câu trả lời của nàng có hay không cũng không sao. Tương Tịch bị hắn cọ đến nhột, miệng cười khúc khích: "Hoàng thượng.. Nhột.." Đến lúc này, nàng bỗng nhiên bị hắn bế lên. Ý cười trong mắt hắn khiến nàng cứ tưởng là đang nhìn lầm. Sở Định Long hôn lên trán nàng, vòng tay ôm nàng cũng siết chặt hơn. Tương Tịch khẽ động đậy, mi tâm có chút xao động nhìn hắn: "Hoàng thượng, mau bỏ thiếp xuống, người khác sẽ nhìn thấy mất." Dường như lời nói của nàng không tác động tới hắn. Thân ảnh hắn ôm nàng nhảy qua khung cửa sổ Dưỡng Tâm Điện, cả đời này sẽ khắc sâu trong tâm trí nàng. Khuôn mặt hắn cương nghị, lại gần như phóng đại trước mặt nàng. Đẹp đẽ vô cùng. Sở Định Long bế Tương Tịch lách hết nơi này đến nơi khác, cuối cùng đến một nơi quang đãng liền thả nàng xuống. Đôi mắt nàng nhìn quanh, tâm tư khẽ rung động. Ánh trăng chiếu xuống nơi đây, khiến cảnh vật gần như hiện rõ. Trước mặt nàng, bờ hồ rộng lớn gợn chút sóng, lấp lánh lung linh. Những dải hoa trải dài trên hàng cột cao, cây cỏ như đang rung động trước gió. Tương Tịch ngẩn người, ngỡ mình đang lạc nơi tiên cảnh. Sở Định Long nhìn nữ nhân đang ngơ ngẩn, môi bất giác nở nụ cười. Không biết vì sao, hắn lại muốn đưa nàng tới đây. Nơi đây là nơi phụ hoàng ban cho riêng mẫu phi của hắn. Là nơi chất chứa cả những niềm vui, và cả đau khổ. "Hoàng thượng.. Đây là.." - Tương Tịch xoay người nhìn hắn, đáy mắt long lanh vô cùng. Khẽ ngồi xuống ghế gần đó, hắn không trả lời nàng. Mi tâm Tương Tịch cụp xuống. Nàng nhìn sang cây cột gần đó, vô tình nhìn thấy, lại vô tình đọc lên: "Ái Hương Viện". Tâm trí nàng không khỏi tự hỏi đây là đâu, tại sao lại đưa nàng tới đây. Làn gió lướt qua, khiến nàng ôm lấy cơ thể bé nhỏ của mình. Ở nơi đây quả thật rất lạnh. Môi nàng cắn nhẹ, cố gắng không để cho răng đánh vào nhau. Sở Định Long nhìn thấy, không nói gì, liền kéo nàng ôm vào lòng. Cảm giác ấm áp truyền tới, khiến hai gò má nàng ửng lên một mảng đỏ. Phần nhiều là vì nếu cứ như vậy thì nhìn thật mờ ám. "Hoàng thượng, sao lại đưa thiếp đến đây." - Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, cơ thể cũng động đậy muốn thoát khỏi vòng tay hắn. Nhưng chuyện nàng làm thật vô ích, đã không thoát được, còn bị giữ chặt hơn. Đôi mắt Sở Định Long khẽ nhắm lại, thanh âm trầm ấm vô cùng: "Không phải nàng thích ngắm trăng sao? Trẫm đang cho nàng ngắm thỏa thích đấy." Khuôn mặt Tương Tịch ngày càng đỏ hơn. Hắn là đang nói cái gì vậy? Người như hắn cũng quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này sao? Chợt, tim nàng hẫng một nhịp. Cảm giác này.. Thật lạ.. "Thần thiếp về Dưỡng Tâm điện trước." - Tương Tịch vỗ vỗ hai má, trấn tĩnh bản thân, lại gỡ tay hắn ra. Không để hắn kịp trả lời liền chạy như bay, biến mất trong bóng đêm. Đôi mắt Sở Định Long nhìn theo, cho đến khi bóng hình nhỏ bé ấy biến mất hoàn toàn. Mọi thứ lại trở nên yên ả đến đáng sợ. Nụ cười trên môi hắn thoáng chốc trở nên nhạt nhẽo. Ái Hương Viên.. "Long nhi, mau lại đây với ta!" - Bóng dáng mẫu phi hắn nhật nhòa. Bàn tay hắn giơ lên khoảng không vô định, môi mấp máy: "Mẫu phi.." - Đáng tiếc, đáp lại hắn là tiếng rít của gió. * * * Thấp thoáng đã tới ngày lễ sắc phong. Chủ trì buổi lễ là Hoàng Quý Phi, lại càng khiến buổi lễ trở nên trịnh trọng. Ninh Nghi ngồi trên phụng tọa, nhìn chúng phi tử đang thi nhau diễn hài kịch. "Nghe nói nữ nhân này chưa gì đã dụ dỗ hoàng thượng để cô ta ở Dưỡng Tâm Điện gần mười ngày." - Trinh Phi giọng nói có mấy phần châm chọc. Bên cạnh, Lệ đáp ứng phụ họa liên tục: "Không biết là yêu hồ phương nào, thật ghê gớm nha." "Còn phải nói, chắc chắn là dùng yêu đạo để quyến rũ hoàng thượng rồi" - Trinh Phi càng nói càng hăng, không thèm ngượng miệng. Người trên phụng tọa nghe mấy lời này, cảm thấy rất dơ tại, liền nói: "Trinh Phi, muội là phi, là thân phận cao quý, hà cớ đi so đo?" Nhưng người kia lại không giấu nổi đố kị, gương mặt xinh đẹp uất ức giãi bày: "Nhưng nàng ta chưa vào hậu cung đã làm được như vậy, vào được rồi sẽ không coi ai ra gì." "Được rồi, muội cũng bớt nói đi. Cả các muội nữa, đừng có mà thể hiện ra ngoài, kẻo bọn nô tài lại chê cười." - Ninh Nghi cười nhạt, đưa tay xoa xoa mi tâm. Trên dưới chúng phi nghe lời nàng, liền đồng thanh: "Dạ!". "Giờ lành đã tới, mời Tương Tần nhập điện hành lễ" - Giọng Tô công công vang cả đại điện. Thuần Dung nhíu mày? Tương Tần? Đừng nói là người kia? Nhưng nhanh chóng cũng xóa đi suy nghĩ đó. Họa chăng là trùng hợp. Cho đến lúc Tương Tần bước vào, cả đại điện một phen kinh hãi thật sự. Tương Tịch mặc lễ phục sắc phong, uy phong lẫm liệt. Hai cung nữ đỡ hai tay nàng, bị khí thế bức người, chỉ dám cúi đầu. Phi tần nhìn thấy nàng, gương mặt không khỏi ngạc nhiên tột độ. Riêng Thuần Dung, tay siết chặt lấy y phục, đôi mắt rực lên ngọn lửa hận một lần nữa
Chương 11: LỄ SẮC PHONG "Bấm vào để xem" "Thần thiếp tham kiến Hoàng Quý Phi" - Tương Tịch thân mang lễ phục, dung nhan được điểm tô xinh đẹp rực rỡ, quỳ dưới phụng tọa hành lễ với Ninh Nghi. Nhưng nàng lại bị rất nhiều ánh mắt muốn xé xác nàng ra nghìn mảnh bao quanh. "Không phải là ả phế hậu sao?" - Trinh Phi cả kinh, quay sang Diệp đáp ứng cũng đang ngạc nghiên không kém: "Hay thật, quả nhiên là hồ mị mê hoặc chủ. Đã bị đá vào lãnh cung, còn ti tiện trèo lên giường của hoàng thượng." Những lời khó nghe của Trinh Phi khiến Tương Tịch nở một ngụ cười thật nhạt nhẽo. Không ngờ dưới chân thiên tử lại có một nữ nhân ngu ngốc như vậy. Bao nhiêu tâm tư đều bộc lộ ra hết, sống trong hậu cung này tới bây giờ, nàng nên ngưỡng mộ sự may mắn của nàng ta. "Trinh Phi tỷ tỷ quả nhiên nói không sai." - Thuần Dung cũng không vừa, còn hùa theo Trinh Phi chấm chọc nàng: "Đúng là hồ ly tinh." "Bổn cung là tần vị, Thuần muội muội là phẩm quý nhận. Có phải hay không muội là đang không phân tôn ti lớn nhỏ trong cung?" - Tương Tịch đưa mắt nhìn Thuần Dung, mi tâm khẽ dấy lên chút xao động. Hình ảnh nàng ta cười đắc ý bên xác Tiểu Ái ngày đó hiện về. Tay nàng siết chặt thành đấm, móng tay đâm vào lòng bàn tay, một vệt máu đỏ chảy ra. Không ai nhìn thấy, cũng chả ai biết. Tương Tịch cơ hồ cảm thấy muốn một dao giết chết nàng ta, nhưng thời cuộc không cho phép. Hiện tại thì nhẫn nhịn là cách tốt nhất. Đôi mắt Thuần Dung không chút sợ hãi đối diện với nàng khiêu khích, lại còn chợt nhả: "Muội nào dám. Chỉ là Trinh Phi tỷ tỷ vốn lớn hơn tỷ một bậc. Nếu đúng như lời tỷ nói, chẳng phải kẻ không luận tôn ti ở đây mới là tỷ sao?" Cả đám phi tần thay nhau che miệng cười, không ngừng chấm chọc Tương Tịch: "Đúng đó, đúng đó, Tương tần thật quá đáng nha." Mọi ánh mắt đều như muốn nhấn chìm nàng, chỉ hận không thể đem nàng ngũ mã phanh thây. Tương Tịch không chút dao động, nụ cười trên môi ngày càng ý vị: "Vậy các vị tỷ tỷ nói muội là hồ ly mê hoặc chủ, khác nào nói hoàng thượng là hôn quân, đam mê tửu sắc?" Xung quanh bỗng chốc im lặng đến đáng sợ. Không ai dám lên tiếng, bầu không khí cơ hồ khiến lòng người trở nên sợ hãi. Thuần Dung cũng không dám manh động, chỉ biết nhìn Tương Tịch một cách khó hiểu. Chưa đầy một năm không gặp, nữ nhân này đã trở thành một kẻ tâm cơ khó đoán. Thứ nàng ta sai, chính là không nghĩ tới việc Tương Tịch sẽ thoát khỏi lãnh cung đó. Mi tâm Thuần Dung thoáng chốc suy nghĩ ra gì đó, rồi lại nở một nụ cười, một nụ cười khiến lòng người bất an. "Các muội náo loạn đủ chưa?" - Ninh Nghi nãy giờ ngồi xem bọn họ diễn trò, khiến nàng không khỏi phiền não. Nhân gian nơi nào tụ hội càng nhiều nữ nhân thì càng thối nát, đây không phải là ám chỉ hậu cung sao? Trinh Phi tỏ vẻ uất ức, khuôn mặt xinh đẹp thoáng chốc đẫm lệ: "Hoàng Quý Phi nương nương, muội vốn là kẻ không được hoàng thượng để mắt đến nhiều nên bị Tương Tần khinh thường là chuyện bình thường, tỷ đường trách phạt muội ấy." - Nói đoạn, nàng ta còn tỏ vẻ diệu hiền, khiến người ngoài cuộc ngẫm trưởng nàng ta quả thật đang bị ức hiếp. "Vậy à?" - Bàn tay Ninh Nghi xoa nhẹ tay vịn của phụng tọa. Môi nàng nhếch lên thành một nụ cười như có như không: "Bổn cung lại thấy các muội ngay cả cung quy của tiên đế cũng dám làm trái, đủ thấy gan của các muội lớn thế nào?" Tất cả phi tần vội quỳ xuống, miệng không ngừng kêu van: "Hoàng quý phi bớt giận!" - Bọn họ dù chết cũng không muốn đắc tội với người ngồi trên phụng tọa kia. Tương Tịch cuối đầu quỳ xuống, cảm thấy uy nghiêm của Hoàng Quý Phi quả thật bức người. Khó trách Sở Định Long lại yêu thương nàng ấy đến vậy. "Trinh Phi!" - Thanh âm nhẹ nhàng nhưng lại như cơn gió lạnh, khiến Trinh Phi run rẩy không ngừng. Nàng ta cúi đầu, môi mấp máy: "Có.. có muội.." "Thân là phi tử lại không có phép tắc, gây chuyện thị phi trong cung, muội nghĩ bổn cung nên xử trí thế nào?" - Ninh Nghi khẽ nghiêng đầu, ngụ cười trong thật vô hại. Người dưới phụng tọa vẫn đang trong cơn hoảng loạn, run rẩy: "Phàm là muốn diệt cái gì.. nên giải quyết tận gốc nó.. Nếu là gây chuyện thị phi, thì chỉ cần khiến y không thể nói điều xấu, điều thị phi là được." Ninh Nghi gật gù, tỏ vẻ đã thông tuệ, liền sai người mang đến một lò than rực hồng. Đang là giữa tiết hạ, đem lò than ra làm gì? Không kẻ nào dám hỏi. Nàng cười, một nụ cười không rõ là tàn độc hay thánh thiện: "Trinh Phi, nghe đồn muội rất thích những thứ ấm áp, lò than này thưởng cho muội." Gương mặt xinh đẹp thoáng chốc trở nên mừng rỡ, Trinh Phi liền khấu đầu tạ ơn: "Tạ ơn hoàng quý phi bản thưởng." - Nhưng chưa kịp vui mừng, đã như bị rơi vào địa ngục bởi câu nói của Ninh Nghi: "Bổn cung muốn nhìn muội ăn thử." - Trinh Phi tái xanh mặt, vội vàng bò lại phụng tọa, ôm lấy chân Ninh Nghi mà kêu khóc: "Xin Hoàng quý phi tha tội, cúi xin người tha tội." Ninh Nghi quay sang tên công công bên cạnh. Hắn hiểu ý, liền tiến tới cùng hai tên nữa kéo Trinh Phi ra. Tiếng la hét của nàng ta vang vọng khắp đại điện: "Xin tha cho muội.. Hoàng thượng, mau cứu thần thiếp.." Trinh Phi bị bóp miệng, giữ chặt tay chân không cho vùng vẫy. Tên công công gắp cục than còn đang đỏ hồng, từ từ thả vào miệng nàng ta, rồi bụm chặt lại. Nàng ta cố gắng để thoát ra, những lại trở nên vô lực. Đến lúc hắn thả tay, từ miệng Trinh Phi chảy ra toàn máu là máu, nhìn kinh hãi vô cùng. Bụng Tương Tịch co thắt liên hồi, truyền tới một trận buồn nôn. Nhìn cảnh tượng trước mặt, mới biết rõ bảo nhiều lời đồn về Hoàng Quý Phi là đúng. Hai chân nàng cơ hồ không đứng nổi, cũng may có cũng nữ bên cạnh dìu. Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng hô vang: "Hoàng thượng giá đáo!" - Phi tần nghe xong, liền thấy bóng dáng hắn đi tới, vội vàng hành lễ: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!" Sở Định Long nhìn cảnh tượng trước mắt, khuôn mặt vẫn không lộ chút xúc cảm. Đột nhiên hắn rời ánh mắt trên người Tương Tịch, cảm thấy nàng sắp ngã xuống, liền đem nàng bảo bọc trong lòng. Tương Tịch cảm giác như trời đất sắp sụp đổ, thì một vòng tay ôm chặt lấy nàng. Vừa ngước lên thì bắt gặp gương mặt kia, liền cụp mắt xuống, hai má cũng đỏ bừng. Nàng vẫn không quen với cảm xúc quá mức thân mật này. ".. àng.. ượng.." - Trinh Phi nhìn thấy hắn, liền xúc động mà không màng hình tượng bò lại nắm lấy đuôi áo hắn. Giọng nói của nàng ta không còn được bình thường, miệng cũng đầy máu. Kêu lần thứ nhất, Sở Định Long vẫn không thèm để mắt đến. Nàng ta cơ hồ rơi lệ đến đau lòng, máu và lệ quyện lại trên gương mặt xinh đẹp: ".. àng.. ượng.." - Trinh Phi kiên nhẫn, cố gắng kêu hắn. Nhìn nàng ta giờ đầy chả khác một con chó muốn được chủ nhân vuốt ve. Cảm thấy chân áo bị kéo, Sở Định Long nhìn xuống chân. Nữ nhân gương mặt đầy máu và nước mắt, nhìn thấy hắn nhìn mình, liền ú ớ kêu lên: ".. àng.. ượng.." - Những hắn lại lần nữa giáng một đòn chí mạng vào nàng ta: "Nàng là ai?" Trinh Phi sững người, không khóc nữa, nhưng đôi mắt đã nhuốm mấy phần bi thương. Đám công công lôi nàng ta ra ngoài, nàng ta cũng không thèm chống cự. Gương mặt nàng ta lúc đó, tựa như một bông hoa đang chờ mong nắng sớm, chờ hắn quay đầu nhìn. "Hoảng sợ à?" - Sở Định Long vuốt ve bàn tay nàng. Đến lúc này Tương Tịch mới nhận ra rằng tay hắn vốn dĩ rất ấm. Nhưng nàng lại cảm thấy lưng như lưng bị hàng ngàn mũi kim châm vào. Nàng chỉ biết cúi đầu, thanh âm trở nên nhẹ nhàng vô cùng: "Thiếp không sao.." Hai người ân ân ái ái, lại không để ý người trên phụng tọa, gương mặt có tới mấy phần bi ai. Ninh Nghi cụp mi tâm, cố che đi phần tâm tư đang xao động. Nàng không phải đã quá quen với cảnh này sao? Nhưng tại sao nàng lại cơ hồ cảm thấy tim như bị đè chặt. Sở Định Long sai người lấy ghế, không nói không rằng ép Tương Tịch ngồi xuống. Nàng muốn nói gì đó, liền cảm thấy bên tại truyền tới cảm giác nóng bỏng. Câu nói thì thầm của hắn lúc đó, cả đời nàng không thể quên được: "Có trẫm ở đây, trẫm sẽ không để nàng tổn thương." - Khóe mắt Tương Tịch thoáng chốc rung động. Nàng đã ngu ngốc tin tưởng vào lời nói của đế vương. Mọi chuyện đang xảy ra đều lọt vào mắt Thuần Dung. Bàn tay nàng ta siết chặt lấy y phục, đôi mắt hằn lên tia thù hận. Tại sao Tương Tịch này đã bị nàng ta đạp xuống, còn cố gắng bò lên lại? Có phải nhất định muốn tranh giành. Đôi môi xinh đẹp kia cong lên thành một nụ cười tàn độc: "Tương Tịch, hãy vui vẻ khi ngươi còn có thể." Khẽ xoay người, Sở Định Long bước lên long tọa, ngồi xuống cạnh Ninh Nghi, tay đặt lên tay nàng. Cảm thấy tay truyền đến sự ấm áp, Ninh Nghi ngước mắt nhìn người bên cạnh, khóe mắt thoáng chốc ươn ướt. Hắn vẫn như vậy, vẫn khiến tâm can nàng xao động không ngừng. Ninh Nghi cười tự giễu. Hóa ra lời nói của đế vương chỉ có như vậy, là hư ảo mà thôi. Sở Định Long nhìn Ninh Nghi hồi lâu, bàn tay nàng trở nên lạnh nhạt với hắn. Dường như khóe mắt nàng đang ngấn nước, khiến hắn không khỏi đau lòng. Thanh âm trầm ấm của hắn lại mang theo chút ưu thương: "Nghi Nghi.." Ninh Nghi ngước mặt nhìn hắn, môi nở nụ cười xinh đẹp. Hà cớ hắn lại thấy nụ cười ấy rất giả dối. Bàn tay hắn khẽ vươn lên chạm khẽ khuôn mặt xinh đẹp kia, nhưng nàng lại nhanh chóng tránh đi. Xung quanh Sở Định Long hàn khí vây lấy, khiến mọi người có chút sợ hãi. "Các nàng lui đi, trẫm có chuyện muốn bàn bạc với Hoàng Quý Phi." - Từng người từng người cáo lui, để lại mình hắn với Ninh Nghi. Không gian chìm vào im lặng một lúc lâu, nàng lại nhìn hắn: "Hoàng thượng có gì căn dặn?" Gương mặt hắn thoáng chốc bi thương vô hạn, muốn ôm lấy nàng, nhưng nàng lại né tránh. Ninh Nghi lạnh nhạt, cố gắng nở nụ cười nhìn hắn: "Thần thiếp thân mang phong hàn, cúi xin hoàng thượng đừng chạm vào để tránh làm ô long thể." "Nàng là đang giận trẫm sao?" - Sở Định Long nhìn nữ nhân trước mặt, cơ hồ đau lòng. Nhưng nàng lại nở nụ cười, nụ cười giả tạo mà hắn chán ghét: "Hoàng thượng là thiên tử, lời thiên tử là lệnh, thần thiếp có là ai mà giận." "Nghi Nghi.." - Hắn lại lần nữa kêu tên nàng, nhưng nàng lại lần nữa khước từ: "Thần thiếp cảm thấy khó chịu trong người, xin phép cáo lui." - Vừa nói liền quay gót bước nhanh. Bóng lưng nàng uy phong, nhưng hắn lại như nhìn thấy nàng đang rơi lệ.
Chương 12: HOA NHĨ "Bấm vào để xem" Tương Tịch tựa đầu bên khung cửa sổ, ngắm nhìn trăng soi rọi xuống mặt đất. Làn gió nhẹ nhàng thổi bay sợi tóc mai trên khuôn mặt nàng. Khẽ nhắm mắt, nàng nở một nụ cười thỏa mãn. Bây giờ không phải rất yên bình sao? Không lễ phục, không cung quy, không tranh đấu. "Cạch!" - Tiếng cửa cung mở ra khiến Tương Tịch rời khỏi tâm tư bản thân. Tầm mắt nàng vừa vặn rơi đến một thân hắc bào đi tới. Nàng vội vàng quỳ xuống hành lễ: "Hoàng thượng!" - Nhưng chưa kịp nói hết câu, thân ảnh to lớn đó đã phủ xuống người nàng. Hương rượu thoang thoảng len lỏi vào sóng mũi nàng. Chân mày nàng nhíu lại, cố gắng đỡ lấy hắn: "Hoàng thượng, người say rồi.." "Đừng động đậy.." - Thanh âm trầm ấm của hắn khiến nàng bất đắc dĩ không dám cử động. Sở Định Long dựa vào lòng nàng, đôi mắt lim dim như đứa trẻ đang ngủ. Bàn tay nàng khẽ vuốt nhẹ khuôn mặt hắn, liền phát hiện một giọt nước ấm áp còn đọng lại nơi khóe mắt hắn. Nàng lập tức đông cứng người. Đây là nước mắt? Hắn rơi lệ sao? Một kẻ như hắn có thể rơi lệ sao? "Mẫu phi.." - Hơi thở ấm áp của hắn phả vào lòng ngực nàng. Bàn tay đang vuốt ve hắn chợt ngừng lại. Tương Tịch nhìn người trong lòng, khẽ thở dài: "Để thần thiếp đưa hoàng thượng nghỉ ngơi." Nàng dìu hắn nằm xuống giường, kéo chăn đắp lên cho hắn. Cung nữ theo lệnh nàng, mang đến một chậu nước ấm và ly trà hoa cúc. Nhẹ nhàng dùng khăn lau nhẹ lên vùng trán hắn, bất chợt tay nàng bị hắn siết chặt: "Mẫu phi, Long nhi không hư, không cứng đầu nữa, người đừng buồn nữa.." Tâm tư Tương Tịch chấn động mạnh. Hắn là đang nghĩ nàng là mẫu phi của hắn sao? Mi tâm nàng khẽ cụp xuống. Ngày trước, khi chuẩn bị về Sở Nguyên, nàng từng nghe qua một số chuyện của hắn. Cả gia tộc của mẫu phi hắn có mưu đồ lật đổ ngai vị, bị phát giác nên bị tru di cửu tộc. Không thể tưởng tượng nổi, lúc đó hắn phải chịu bao nhiêu đả kích. Đột nhiên nàng lại thấy hắn như một đứa trẻ, một đứa trẻ khao khát tình thương của mẫu phi. Khẽ thở dài, nàng vuốt nhẹ sợi tóc vương trên trán hắn, thanh âm nhẹ nhàng dỗ dành hắn: "Hoàng thượng, đừng sợ.." - Phải mất một lúc, Sở Định Long mới có thể an ổn mà ngủ. Tương Tịch khẽ đứng dậy, trở về nơi cửa sổ kia. Nến thắp sáng cả cung Bích Loan, nhưng vẫn không bằng ánh trăng kia. Nàng vươn tay bắt lấy vài vệt trăng chiếu xuống, nhưng nó lại xuyên qua kẽ tay nàng, không thể bắt kịp. Cung Bích Loan này là hắn ban cho nàng, tuy không bằng Phượng Hoan Cung ngày trước, nhưng cũng có thể xem là tốt rồi. "Tương Tần Nương Nương, người đó đã đến rồi ạ." - Cung nữ khẽ khàng bước vào, sợ kinh động đến nàng và hắn. Gương mặt nàng lộ ra ý cười, liền bước ra đại sảnh cung. Trước lúc đi, không quên nhìn vào người đang nằm trên giường. Thấy hắn vẫn ngủ say liền dặn dò cung nữ: "Nếu hoàng thượng tỉnh lại, nhớ cho người uống trà hoa cúc để giải rượu." Xong xuôi tất cả, nàng liền nhanh chân bước tới đại sảnh của Bích Loan Cung. Trước mặt nàng, một cung nữ phủ phục hành lễ, gương mặt có mấy phần giống Tiểu Ái. Khóe mắt nàng không nhịn được ngân ngấn lệ nhìn nàng ấy, tựa như nhìn thấy Tiểu Ái của ngày nào. "Mau đứng lên, quỳ lâu sẽ đau chân." - Khẽ cúi xuống đỡ nàng ấy dậy, Tương Tịch cơ hồ muốn rơi lệ. Vài ngày trước nàng sai người điều tra, liền biết được Tiểu Ái có một tỷ tỷ ruột, tên là Hoa Nhĩ, vì phạm tội mà bị giam ở Phạm Hình Ti. Liền bỏ chút công sức mà mua chuộc công công quản sự ở đó, đem nàng ấy về đây. "Tiểu Ái trước khi chết còn được nương nương hậu ái, quả thật nô tì không biết lấy gì báo đáp." - Khóe mắt nàng ấy cũng rơi lệ tự lúc nào. Hoa Nhĩ nàng và Tiểu Ái từ nhỏ đã bị đem vào cung, sau đó bị tách ra, mỗi người hầu hạ một chủ. Vốn dĩ nàng nghĩ cứ cho Tiểu Ái hầu hạ hoàng hậu sẽ được hưởng vinh hoa. Nào ngờ muội muội nàng không có phước phần, chưa được sung sướng đã bị kẻ khác hại chết. Bản thân nàng lúc đó bị giam trong Phạm Hình Ti, đành lực bất tòng tâm. Tương Tịch cụp mi tâm, cầm tay nàng ấy, thanh âm cũng nghẹn ngào: "Bổn cung dẫn ngươi đến một chỗ." - Hai người bước ra khỏi Bích Loan Cung, phía sau là vài cung tì hộ giá. Ánh trăng chiếu sáng từng bước chân của hai người, những cơn gió nhẹ nhàng đùa nghịch y phục họ. Được một lúc, Tương Tịch và Hoa Nhĩ dừng lại. Trước mắt họ, hai chữ "Lãnh Cung" hiện rõ ràng như ban ngày. Gió bắt đầu rít mạnh hơn, khiến con người trở nên lạnh lẽo. Tương Tịch xoay đầu, dặn dò cung nữ phía sau: "Các ngươi đứng ở đây đợi bổn cung." Nắm lấy tay Hoa Nhĩ, nàng đẩy cánh cửa lãnh cung bước vào. Tên thị vệ bên trong ngủ quên, nghe tiếng bước chân, liền choàng tỉnh dậy. Thấy nàng, hắn liền quỳ sụp xuống hành lễ: "Tương Tần Nương Nương kim an." Nàng nhìn thấy hắn, liền ra hiệu cho hắn miễn lễ. Đôi mắt nàng rơi tại một ngôi mộ, sóng mũi dâng lên chút cay cay. Cả Hoa Nhĩ cũng không kìm được, cả thân run rẩy bước gần đến gần ngôi mộ. Bốn chữ: "Tiểu Ái Chi Mộ" khắc sơ sài trên tấm gỗ đã sờn cũ. Ngón tay Hoa Nhĩ vuốt ve dòng chữ, mắt tự lúc nào đã rơi lệ. Thanh âm nàng ấy khẽ tựa cơn gió yếu ớt: "Ái Ái.." "Tỷ tỷ không tốt, không thể bảo vệ muội muội." "Tỷ xin lỗi, xin lỗi.." Lời xin lỗi lọt thỏm nơi lãnh cung rộng lớn. Hoa Nhĩ cứ ôm lấy tấm gỗ ấy, lệ rơi đầy mặt. Đáng lẽ kẻ phải chịu những chuyện này, phải nằm nơi đây chính là Hoa Nhĩ nàng, chứ không phải Tiểu Ái. "Tương Tần Nương Nương, Tiểu Ái vì sao mà chết?" - Câu hỏi của Hoa Nhĩ khiến Tương Tịch như rơi vào hố sâu. Kí ức đau thương lần nữa ùa về, khiến hơi thở nàng như bị nghẹn lại. Tay nàng siết lấy y phục, môi cắn chặt, cố không cho lệ rơi ra. Hoa Nhĩ thấy nàng như vậy, liền lo lắng, khẽ kêu nàng: "Nương nương.." - Nhưng nàng vẫn im lặng, khiến nàng ấy phải chạm nhẹ vào tay nàng, mới khiến nàng có thể bình ổn. Tương Tịch ngồi xuống, mặt đối mặt với Hoa Nhĩ: "Chuyện này sau này bổn cung sẽ nói cho ngươi rõ, chỉ cần ngươi nhớ, kẻ hại chết Tiểu Ái, chính là Thuần Dung, Thuần Quý Nhân." Cả người Hoa Nhĩ kinh động mà lui về sau. Thuần Dung, Thuần Quý nhân là kẻ hại chết Tiểu Ái sao? Khóe mắt nàng ấy dâng trào lên một tầng nước mắt. "Bổn cung biết ngươi từng hầu hạ Thuần Dung, cũng biết ngươi từng vì nàng ta mà chấp nhận chịu cực hình nơi Phạm Hình Ti. Chỉ là bổn cung nghĩ, ngươi và Tiểu Ái vốn dĩ là tỷ muội, nàng ấy chắc chắn rất muốn gặp ngươi." - Nhìn Hoa Nhĩ như vậy, nàng cũng hiểu nàng ấy đang nghĩ gì. Thân phận cung nữ, lời chủ tử là mạng sống, muốn trái cũng không được. Tương Tịch nàng không trách nàng ấy, Tiểu Ái càng không trách. "Nương nương, xin người thu nhận nô tì." - Hoa Nhĩ quỳ dưới chân nàng, giọng vô cùng khẩn khoản: "Nô tì hiện không nơi nương tựa, ngày trước ngu muội đi cứu kẻ giết hại muội muội mình. Chỉ mong nương nương có thể để nô tì thay Tiểu Ái hầu hạ người." Không có tiếng trả lời nàng ấy. Chỉ có tiếng gió và tiếng côn trùng rít lên nơi màn đêm tối đen. Cơ thể bé nhỏ của Hoa Nhĩ run lên, cả thanh âm cũng thêm phần khẩn cầu: "Cúi xin người, nô tì cúi xin người!" Tương Tịch đỡ nàng ấy đứng dậy, tay vuốt nhẹ lấy gương mặt nàng ấy, môi nở nụ cười nhẹ: "Ngươi không chỉ muốn hầu hạ bổn cung, đúng không?" - Gương mặt Hoa Nhĩ khẽ dao động, rồi gật nhẹ đầu. Nụ cười trên môi nàng càng ý vị, bàn tay siết lấy vai nàng ấy: "Nói, ngươi muốn làm gì?" Mi tâm Hoa Nhĩ dao động không ngừng, dường như đang đắn đo gì đó. Một lúc lâu sau, nàng ấy kiên định nhìn vào mắt nàng: "Nô tì muốn báo thù cho Tiểu Ái, muốn Thuần Dung sống không bằng chết, muốn ả ta phải trả giá." Thời khắc đó, Tương Tịch nhìn thấy lửa hận rực lên nơi mắt Hoa Nhĩ, một ngọn lửa không bao giờ dập tắt được, thiêu rụi mọi thứ cản đường nó. * * * Lúc nàng trở về Bích Loan Cung, đã là canh hai. Những ngọn nến đã cháy gần hết, nhưng cung vẫn sáng tỏ như đang giữa ngày. Người trên giường vẫn an ổn ngủ. Tương Tịch nhón chân, nhẹ nhàng cầm lấy một cây kéo lại gần chân nến nơi giường ngủ. Khẽ khàng sợ người kia thức giấc, nàng cắt bớt đi tia nến. Ánh sáng đã giảm bớt, khiến lòng người cũng an ổn. "Về rồi à?" - Thanh âm trầm ấm khiến Tương Tịch như hóa đá. Người trên giường đã dậy tự lúc nào, đôi mắt nhìn nàng đầy ý vị. Vội giấu cây kéo trong tay áo, nàng cúi đầu: "Thần thiếp sợ làm kinh động hoàng thượng nghỉ ngơi, nên mới ra ngoài đi dạo." Sở Định Long nhìn nữ nhân trước mặt, giọng nói có chút nghi hoặc: "Thật vậy?" - Khẽ gật đầu, nàng cầu mong hắn đừng phát hiện nàng đang cầm kéo. Vốn là kẻ đa nghi, hắn sẽ nghĩ nàng đang muốn giết hắn. Không gian chìm vào im lặng một lúc lâu, hai người bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào. Tương Tịch cảm thấy hơi khó chịu, liền nhỏ giọng: "Hoàng thượng, thần thiếp muốn đi nghỉ." "Lại đây!" - Nghe thấy câu nói của hắn, nàng liền đi lại gần. Nào ngờ, hắn lại kéo tay nàng, khiến nàng không phòng bị mà ngã nhào vào lòng hắn. Hai má Tương Tịch thoáng chốc ửng đỏ, cả người của động không ngừng. Nàng quả thật không thích ứng nổi với chuyện nam nữ ân ái này, thật khó chịu. Người trong lòng Sở Định Long khiến hắn không thể yên ổn mà ngủ. Vòng tay hắn khẽ siết lại, thanh âm có chút mệt mỏi: "Yên một chút" - Cảm thấy người kia đã không còn quậy nữa, hắn liền chìm vào giấc ngủ. Một cơn gió thổi tắt những ngọn nến nơi giường ngủ, nhường chỗ cho ánh trăng chiếu sáng. Nơi giường ngủ, hai người họ tựa như đôi uyên ương say giấc dưới trăng. Dẹp đến nao lòng người. * * * Tương Tịch choàng tỉnh dậy, tay sờ sang nơi bên cạnh, liền phát hiện người kia đã đi tự lúc nào. Cả gối chăn cũng trở nên lạnh lẽo. Mi tâm nàng cụp xuống, chứa đựng chút tâm tư khó ai nhìn thấu. "Nương nương, người tỉnh rồi!" - Hoa Nhĩ từ trong bước ra, so với hôm qua, hôm nay được điểm trang đôi chút, trở nên vô cùng xinh đẹp. So với Tiểu Ái, nàng ấy lại có phần trầm ổn hơn. Sau khi hầu hạ nàng rửa mặt và trang điểm, nàng ấy liền cùng nàng đi dạo Ngự Hoa Viên. So với hậu cung thối nát này, đây có lẽ là nơi đẹp nhất, thanh thoát nhất. Nhưng cảnh đẹp bao nhiêu, gặp kẻ không muốn gặp thì cũng trở nên vô nghĩa. Tương Tịch nhìn người trước mặt, môi nhếch lên thành nụ cười nhạt nhẽo. Nhưng người bên cạnh nàng lại không nhịn được, cả thân đều run rẩy. "Đừng để lộ cảm xúc" - Thanh âm nàng khẽ khàng, chỉ để mình Hoa Nhĩ nghe thấy. Nàng ấy siết tay thành nắm đấm, cố kiềm chế ngọn lửa trong lòng. "Thần thiếp Thuần Dung, tham kiến Tương Tần nương nương!" - Thuần Dung quỳ xuống hành lễ với nàng, nhưng Tương Tịch lại hận không thể một cước đá chết kẻ này. Gặp lại nàng ta, hình ảnh Tiểu Ái ngày trước chết không nhắm mắt lại hiện về. Tâm can nàng như bị ai đó đè bẹp, khó chịu vô cùng. "Ầm!" - Tiếng sấm vang trên đầu Tương Tịch, mà tựa như đang kề bên tai. Báo hiệu cho cơn mưa đầu mùa, khiến lòng người không khỏi khó chịu.
Chương 13: ĐỐI ĐẦU "Bấm vào để xem" "Thuần Quý nhân cũng có nhã hứng ngắm hoa à?" - Tương Tịch cười nhạt, tiện tay ngắt một bông hoa mẫu đơn bên cạnh. Nhìn nữ nhân đang quỳ dưới đất hành lễ, nàng không nhanh không chậm vuốt ve cánh hoa mong manh: "Muội nhìn xem, mẫu đơn hôm nay nở đẹp quá nhỉ" Gương mặt Thuần Dung khẽ ngẩng cao lên, không giấu nổi vẻ kiêu ngạo. Nàng ta nở nụ cười nhếch, có tới mấy phần khinh miệt: "Đẹp thì sao, màu sắc vốn dĩ quá nhạt nhòa, đã bị các loài hoa khác lấn át." - Nói đoạn, thanh âm nàng ta càng tăng thêm phần châm chọc vào nàng: "Cũng như tỷ trước, cao quý đến mấy vẫn không bằng một quan nữ tử." "Nhưng vẫn phải khiến nhiều kẻ phải quỳ xuống hành đại lễ." - Câu nói nhẹ nhàng của Tương Tịch khiến nàng ta run rẩy, bàn tay siết chặt y phục. Nụ cười trên môi nàng càng trở nên ý vị: "Thuần Quý nhân nên nhớ rằng, kẻ thua cuộc thì vẫn là kẻ thua cuộc, dù có giở bao nhiêu thủ đoạn, thì vĩnh viễn cũng không bằng." Đôi tay Thuần Dung càng lúc càng siết lấy y phục. Tương Tịch lúc này mới làm ra vẻ thảng thốt, quay sang trách Hoa Nhĩ: "Ngươi xem, bổn cung quên mời Thuần Quý nhân đứng dậy, ngay cả ngươi cũng quên nhắc bổn cung. Mau mau dìu muội ấy đứng dậy." Hoa Nhĩ im lặng từ đầu đến cuối, lặng lẽ đến cạnh đỡ nàng ta dậy. Lúc đó, Tương Tịch nhìn thấy bàn tay của nàng ấy có bao nhiêu là run rẩy. "Ngươi là.." - Thuần Dung nhìn cung nữ trước mặt, trong tâm trí có mấy phần là quen thuộc. Ngẫm nghĩ một hồi, môi nàng ta nhếch lên, tựa hồ vừa nghĩ ra chuyện gì đó. "Hai người các muội hình như rất có nhã hứng ngắm hoa." - Từ đằng xa, một chiếc phụng kiệu đi tới, phía sau có rất nhiều cung nữ theo hầu. Tất cả tạo thành một hàng dài. Xa hoa vô cùng. Ninh Nghi ngồi trên kiệu, phong thái uy nghi vô cùng. Trên người nàng là phụng bào, trên trán điểm trang thêm châu sa khiến khuôn mặt trở nên xinh đẹp đến yêu nghiệt. "Hoàng quý phi kim an!" - Tương Tịch và Thuần Dung quỳ xuống hành đại lễ. Đôi mắt nàng khẽ liếc nhìn Ninh Nghi. Xinh đẹp, thông minh, lại có phong thái uy nghi. Thảo nào Sở Định Long từ trước đến nay nhất mực sủng ái. Trên kiệu, Ninh Nghi chống tay, mắt phượng nhìn xuống hai nữ nhân bên dưới. Một Thuần quý nhân xinh đẹp nhưng tâm cơ khó đoán, một Tương tần dù trên mặt có vết sẹo, vẫn khiến người khác si mê. Không phải Sở Định Long rất có mắt nhìn, mới chọn ra những nữ nhân đặc biệt này. "Các muội đứng lên đi." - Bọn công công khiêng kiệu hạ dần kiệu, để Ninh Nghi bước xuống. Một cung nữ chạy đến đỡ lấy tay nàng, gương mặt cũng cúi thấp xuống. Chỉ cần vậy cũng đủ thấy, người trong cung của nàng, được dạy dỗ tốt thế nào. Tương Tịch đứng dậy, môi nở thành một nụ cười nhẹ nhàng: "Quả nhiên hoa ở Ngự Hoa Viên này thực đẹp, ngay cả Hoàng Quý Phi cũng bị thu hút đến." Khẽ nâng tay sửa lại cây trâm phụng hoàng đã bị lệch đi, Ninh Nghi không nhanh không chậm nói: "Cũng phải, nhất là huyết mai. Nghe nói, hoàng thượng còn phải si mê còn gì?" Nụ cười trên môi Tương Tịch cứng đờ. Thuần Dung bên cạnh nãy giờ không nói lời nào, cũng vội che miệng cười: "Ây da, Hoàng quý phi tỷ tỷ, huyết mai là ở Bách Mai Viên nha." "Ồ, các muội nói xem, bổn cung lại quên mất rồi." - Ninh Nghi ung dung bước qua hai người, cũng chả thèm liếc nhìn, chỉ tập trung ngắm hoa. Nhưng Thuần Dung không chịu bỏ cuộc. Nàng ta bước theo sau, miệng luyên thuyên: "Có thể mai ở đó thành tinh rồi cũng nên, xấu xí mà vẫn quyến rũ được hoàng thượng." Đôi mắt nàng ta liếc nhìn Tương Tịch phía đằng sau, như đang châm chọc nàng. Nhưng người đó vẫn mỉm cười, lại chỉ nhẹ nhàng trả lời: "Theo muội nghĩ, xinh đẹp cũng được, xấu xí cũng được. Chỉ cần là người hoàng thượng thích, thì dù là xấu đến ma chê quỷ hờn, cũng trở thành mỹ nhân sao?" Nàng vừa nói xong, liền nhìn thấy Thuần Dung run rẩy, như đang kiềm chế cơn giận dữ. Giọng nàng tuy nhẹ nhàng nhưng bên trong lại có mấy phần châm chọc: "Vẫn hơn kẻ dù xinh đẹp đến đâu, làm mọi cách để hoàng thượng chú ý, nhưng vẫn không được." "Ngươi!" - Thuần Dung không còn kìm chế được nữa, bàn tay vung lên cao. Đôi mắt nàng ta hằn lên tia đỏ, cả cơ thể cũng run rẩy liên tục. "Chát!" - Cả Ninh Nghi cũng bị thanh âm chát chúa đó kinh động. Tương Tịch không né tránh, lãnh trọn cái tát của nàng ta. Gò má xinh đẹp của nàng in rõ bàn tay năm ngón. Tay Thuần Dung bị hai tên công công giữ lại. Ninh Nghi bây giờ thật sự nổi giận. Gương mặt nàng u ám, môi nở nụ cười tàn độc: "Thuần Quý nhân, có phải hôm nay muội ăn gan hùm, trước mặt bổn cung dám đánh phi tần khác?" Đến lúc này, Thuần Dung mới chợt bừng tỉnh, vội quỳ sụp xuống: "Hoàng quý phi, muội nhất thời hồ đồ, mong tỷ tỷ tha tội." - Nhưng Ninh Nghi lại không hề nguôi giận, trái lại càng nổi trận lôi đình: "Nhất thời hồ đồ? Bổn cung thấy muội là xem bổn cung đã chết. Tương Tần phẩm vị cao hơn muội mà còn dám động thủ, có thể thấy trong mắt muội vốn không xem cung quy ra gì." "Hoàng quý phi, muội thật sự không có, thật sự không có.." - Trong phút chốc, Thuần Dung đã lệ rơi đầy mặt. Gương mặt xinh đẹp phủ một tầng lệ, khiến người khác phải xao động. Nhưng kẻ mà nàng ta đang van xin là Ninh Nghi, một hoàng quý phi tàn nhẫn. Tương Tịch nhếch môi. Nếu nàng không nhìn rõ con người thật của Thuần Dung, chắc cũng bị nàng ta lừa rồi. Hoa Nhĩ bên cạnh nàng, không nhịn được khẽ nói: "Nương nương, người mau xem, quả thật là thảm hại." Đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho nàng ấy im lặng, Tương Tịch nhẹ nhàng quỳ xuống, mắt ngấn lệ, ra chiều ủy khuất: "Hoàng quý phi, muội biết mình vào cung bị các tỷ muội ghét bỏ. Nhưng muội không muốn tranh giành với ai, chỉ muốn an phận thủ thường." - Nói đoạn, nàng giơ tay áo quệt đi giọt lệ chực rơi, giọng nghẹn ngào: "Thuần muội muội là do không kiềm chế được mới hành xử như vậy. Cúi xin nương nương giơ cao đánh khẽ, đừng trừng phạt muội ấy." Ninh Nghi im lặng chờ Tương Tịch nói hết, môi nhếch lên thành một nụ cười: "Nếu bổn cung xử nhẹ muội ấy, kẻ khác sẽ tưởng cung quy không nghiêm, hậu cung sẽ hỗn loạn." - Đến lúc này, giọng nói Tương Tịch trở nên yếu đuối vô cùng: "Nương nương có bao nhiêu uy nghiêm, hậu cung này ai chẳng rõ. Kẻ nào lại dám vi phạm cơ chứ." Thuần Dung như được cứu, vội nắm lấy y phục của Ninh Nghi, đôi mắt đầy lệ: "Hoàng quý phi, Tương Tần nói đúng, cúi xin người, muội là nhất thời hồ đồ.." - Mắt phượng Ninh Nghi rơi xuống người nàng ta, khiến nàng ta như bị gió lạnh lùa vào, run rẩy liên hồi. Để cung nữ dìu tay, Ninh Nghi khẽ nói: "Nếu Tương Tần đã mở lời, bổn cung cũng không nhỏ nhen. Nhưng có tội thì vẫn phải phạt. Thuần Quý nhân, muội về đóng cửa cung xám hối đi." Gương mặt Thuần Dung mừng rỡ, vội vội vàng vàng đứng dậy, đến mức suýt ngã. Nàng ta như sợ ở lại sẽ bị đem xử trảm, liền cáo từ, chạy như bay về cung. Bóng dáng nàng ta vừa khuất, Ninh Nghi không nhanh không chậm nói với Tương Tịch: "Muội có thể tránh được, tại sao không né?" - Cả người Tương Tịch như bị điểm huyệt, phút chốc cứng đờ. Ninh Nghi bước về phía trước, không quên để lại một câu: "Mắt và tai bổn cung không tốt, không thích nhìn thấy những chuyện không nên thấy, cũng không thích nghe những điều không nên nghe. Muội hiểu ý ta chứ?" "Muội đã hiểu.." - Tương Tịch cúi đầu, thanh âm trong như gió. Đến lúc nàng ngẩng đầu thì bóng dáng Ninh Nghi đã biến mất. Hoa Nhĩ đỡ nàng dậy, giọng có mấy phần lo lắng: "Nương nương, sao người lại để Thuần Quý nhân đánh chứ? Còn xin giảm tội cho nàng ta nữa?" Gương mặt Tương Tịch không chút xao động, chỉ nắm tay Hoa Nhĩ: "Ngươi muốn thành việc lớn, thì phải chịu thiệt thòi. Hôm nay bổn cung hi sinh một chút, đã là gì?" - Hoa Nhĩ dường như muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng. "Bổn cung hơi mệt, muốn về cung nghỉ ngơi." - Tương Tịch nhíu mày, khẽ nói với Hoa Nhĩ. Nàng ấy dìu nàng rời khỏi Ngự Hoa Viên, hướng Bích Loan Cung mà bước. * * * Ngự thư phòng, nơi các vị đại thần bàn chuyện triều chính cùng hoàng thượng. Vốn dĩ nơi này từ trước đến nay rất căng thẳng, nhưng vẫn khiến các lão đại quan đổ mồ hôi. Người ngồi trên long tọa xoay hạt long châu trên tay, không nhanh không chậm nói: "Việc phiến loạn đã giải quyết xong chưa?" Cao thừa tướng tấu trình, giọng vô cùng khảng khái: "Muôn tâu hoàng thượng, hạ thần đã dẹp gần hết, chỉ có một vài tên trốn thoát được." "Một vài tên? Cao thừa tướng, trong lúc ngươi đang ở đây, thì chúng đã chiêu mộ được thêm rồi." - Sở Định Long lim dim mắt, không nhanh không chậm nói ra. "Chuyện này.." - Cao thừa tướng ngập ngừng, cả gương mặt cũng trở nên căng thẳng. "Cao Thừa tướng, ông là kẻ bách chiến bách thắng trên chiến trận. Không ngờ lại để thoát vài tên tép riu như vậy" - Ninh tể tướng bắt đầu châm chọc, môi nhếch lên thành nụ cười khinh thường. Kẻ nhà võ và kẻ nhà văn vốn dĩ như nước với lửa, xung đột liên tục. Cao thừa tướng nghe xong lời nói của Ninh tể tướng, liền đập bàn, tay run run chỉ vào mặt lão: "Lão già như ngươi, cả đời chỉ biết vùi đầu vào sách vở, biết gì về việc dụng binh mà nói." "Ta là tể tướng, cả đời ta trải qua vô số chuyện. Tuy ta thua ngươi ở việc dụng binh, nhưng có nhiều thứ ta hơn ngươi. Hãy cẩn trọng cái miệng!" - Cả cơ thể già nua Ninh tể tướng run bần bật, ngay cả giọng cũng không kiềm được. "Rầm!" - Tiếng đập bàn làm hai kẻ kia ngậm miệng lại. Sở Định Long hờ hững nhìn xuống, nhưng trong mắt lại tràn đầy tức giận. Cả Cao thừa tướng và Ninh tể tướng trong lòng không khỏi sợ hãi. Hoàng thượng nổi giận rồi, sẽ đem hai người ra xử trảm. "Mau cút ra ngoài!" - Thanh âm của hắn không nhanh không chậm, lại mang theo uy phong của đế vương. Hai người bên dưới như bắt được vàng, nhanh chóng lui ra ngoài. "Tô Thịnh" - Tô công công bên ngoài nghe gọi liền vào trong. Sở Định Long xoa hai thái dương, lười biếng ngồi trên long tọa: "Mau gọi Tương Tần đến đây." Gương mặt Tô công công khó hiểu: "Hoàng thượng, Ngự thư phòng vốn không nên cho nữ nhân.." - Nhưng lời nói chưa kịp hết, đã bị ánh mắt của hắn làm cho nuốt ngược vào trong. Sở Định Long nhìn hắn, môi nhếch lên: "Dạo này ngươi có vẻ chấp hành cung quy tốt quá nhỉ?" Khẽ nuốt nước bọt vào trong, Tô công công cúi đầu: "Nô tài đi làm ngay ạ" - Nói rồi, liền lui ra ngoài.