- Xu
- 25
Chương 10: Gặp cướp
Cô chạy theo hướng mà cô bạn chạy nhưng không thấy gọi to cũng không trả lời, lúc này cô tự trách bản thân sao lại để cho cô ấy một mình: "Phùng Phùng à cậu đang ở đâu, đừng đùa nữa ra đây đi. Xin cậu đó! Xin lỗi mình không nên để cậu một mình xin lỗi" những lời tự trách chỉ có cô nghe và trời đất cùng hiểu thấu.
Giờ cô không biết đi đâu, lúc này trong nơi nào đó đang láo loạn cả nên vì không tìm được người không chỉ mất một mà mất cả hai người liền, đi lúc nào cũng không ai biết mụ tú bà sôi máu quát loạn lên: "Một lũ vô dụng, hai đứa con gái chân yếu tay mềm mà không giữ được. Bây giờ phải làm sao đây, đúng rồi bảo con A Lạt vô tiếp. Còn không mau đi đứng đực ra đấy làm gì, còn hai người cứ đợi ta xử tội sau"
Hai người mà mụ ta nói là A Thạch nhất tỷ và A Loan nhị tỷ của thanh lâu, làm cho hai cô gái bé bỏng sợ hãi run rẩy: "Chúng tôi không biết bọn họ trốn thoát ra như thế nào, mong bà.. tha cho chúng tôi, bọn tôi sẽ làm mọi thứ tất cả để chuộc lỗi"
Nhưng bà ta đâu có nghe, định gạt tay của hai người kia ra nhưng người không còn chút sức nào nữa, chẳng phải một mình bà ta mà tất cả những người có mặt ở đây đều như vậy. Ầm tất cả ngã gục - thuốc của Lạc Tuyết Mai đã có tác dụng.
Chẳng có chút tin tức nào của Hoàng Phùng Phùng, càng khiến cho cô tự trách mình hơn nhưng lúc này bụng đã kêu ' òng ọc ' lấy bánh mì mà cô bạn thân chuẩn bị cho. Lại nhìn hai túi nhỏ kia, cô lại nhớ đến kỉ niệm của hai người cái túi đó là Phùng Phùng tự tay thêu cho cô còn túi của Phùng Phùng là cô thêu. Cả đêm đi cô nghĩ nên đến chỗ vắng nếu không mụ tú bà kia sai người bắt cô thì sao? Đến nơi vắng vẻ không có một bóng người nhưng có vật gì đó lành lạnh chạm vào cổ cô.
Quay người nhìn lại thấy cái bản mặt hung tàn, cùng có mấy tên đồng bọn chúng có gươm! Gươm thật đó, là thật đó! Trời ơi thế mà cô gặp cướp cơ chứ
"Mang hết tiền ra đây nếu không thì chết không biết lí do" tên cầm hung dữ quát to, bắn nước bọt hết lên mặt của cô, cho dù cô giỏi võ nhưng không thể đánh thắng hết được bọn họ được, chúng lại có vũ khí nhưng cô lại tay không chẳng lẽ cô ' lấy trứng trọi đá ' sao? Cô đâu có ngu.
"Các vị đại ca mong tha cho một cô nương nhỏ bé, tôi đưa tiền cho các đại ca. Xin giữ mạng nhỏ mày".
Giờ cô không biết đi đâu, lúc này trong nơi nào đó đang láo loạn cả nên vì không tìm được người không chỉ mất một mà mất cả hai người liền, đi lúc nào cũng không ai biết mụ tú bà sôi máu quát loạn lên: "Một lũ vô dụng, hai đứa con gái chân yếu tay mềm mà không giữ được. Bây giờ phải làm sao đây, đúng rồi bảo con A Lạt vô tiếp. Còn không mau đi đứng đực ra đấy làm gì, còn hai người cứ đợi ta xử tội sau"
Hai người mà mụ ta nói là A Thạch nhất tỷ và A Loan nhị tỷ của thanh lâu, làm cho hai cô gái bé bỏng sợ hãi run rẩy: "Chúng tôi không biết bọn họ trốn thoát ra như thế nào, mong bà.. tha cho chúng tôi, bọn tôi sẽ làm mọi thứ tất cả để chuộc lỗi"
Nhưng bà ta đâu có nghe, định gạt tay của hai người kia ra nhưng người không còn chút sức nào nữa, chẳng phải một mình bà ta mà tất cả những người có mặt ở đây đều như vậy. Ầm tất cả ngã gục - thuốc của Lạc Tuyết Mai đã có tác dụng.
Chẳng có chút tin tức nào của Hoàng Phùng Phùng, càng khiến cho cô tự trách mình hơn nhưng lúc này bụng đã kêu ' òng ọc ' lấy bánh mì mà cô bạn thân chuẩn bị cho. Lại nhìn hai túi nhỏ kia, cô lại nhớ đến kỉ niệm của hai người cái túi đó là Phùng Phùng tự tay thêu cho cô còn túi của Phùng Phùng là cô thêu. Cả đêm đi cô nghĩ nên đến chỗ vắng nếu không mụ tú bà kia sai người bắt cô thì sao? Đến nơi vắng vẻ không có một bóng người nhưng có vật gì đó lành lạnh chạm vào cổ cô.
Quay người nhìn lại thấy cái bản mặt hung tàn, cùng có mấy tên đồng bọn chúng có gươm! Gươm thật đó, là thật đó! Trời ơi thế mà cô gặp cướp cơ chứ
"Mang hết tiền ra đây nếu không thì chết không biết lí do" tên cầm hung dữ quát to, bắn nước bọt hết lên mặt của cô, cho dù cô giỏi võ nhưng không thể đánh thắng hết được bọn họ được, chúng lại có vũ khí nhưng cô lại tay không chẳng lẽ cô ' lấy trứng trọi đá ' sao? Cô đâu có ngu.
"Các vị đại ca mong tha cho một cô nương nhỏ bé, tôi đưa tiền cho các đại ca. Xin giữ mạng nhỏ mày".
Last edited by a moderator: