Hãy yêu thương khi còn có thể Ngày đẹp trời, một cặp vợ chồng khoảng 70 tuổi đến văn phòng luật sư. Họ muốn làm thủ tục ly hôn. * * * Lúc đầu vị luật sư vô cùng ngạc nhiên, nhưng sau khi nói chuyện với đôi vợ chồng già, ông đã hiểu ra câu chuyện.. Hơn 40 năm chung sống, cặp vợ chồng này luôn cãi nhau suốt cuộc hôn nhân của họ và dường như chẳng bao giờ đi đến quyết định đúng đắn. Họ chịu đựng được như vậy đến tận bây giờ là vì những đứa con. Giờ con cái đã lớn, đã có gia đình riêng của chúng, đôi vợ chồng già không còn phải lo lắng điều gì. Họ muốn được tự do sau những năm tháng không hạnh phúc. Cả hai vợ chồng đều đồng ý ly hôn. Hoàn tất thủ tục ly hôn cho cặp vợ chồng này, với vị luật sư, là điều không hề dễ. Ông thực sự không hiểu vì sao, sau 40 năm chung sống, đến tuổi 70, đôi vợ chồng ấy vẫn muốn ly hôn. Vừa ký các giấy tờ, người vợ già vừa nói với chồng: "Tôi thực sự yêu ông, nhưng tôi không thể chịu đựng hơn được nữa. Tôi xin lỗi." "Không sao mà, tôi hiểu.." – Ông chồng già đáp lời. Nhìn cảnh này, ông luật sư đề nghị được mời hai vợ chồng ăn tối. Người vợ nghĩ: "Sao lại không? Dù ly hôn vẫn sẽ là bạn cơ mà." Bên bàn ăn, một không khí im lặng đến khó xử. Món ăn mang ra đầu tiên là gà quay. Ngay lập tức người chồng gắp một miếng đùi gà cho vợ: "Bà ăn đi, đó là món bà thích mà." Nhìn cảnh này, vị luật sư nghĩ "vẫn còn cơ hội cho họ". Nhưng người vợ đã cau mày đáp lại: "Vấn đề ở đấy đấy. Ông luôn đề cao mình quá và không bao giờ hiểu cảm giác của tôi. Ông không biết tôi ghét đùi gà thế nào à?" Nhưng người vợ không biết, bao nhiêu năm qua, người chồng luôn cố gắng để làm hài lòng bà. Bà không biết, đùi gà là món yêu thích của ông, cũng như ông không biết, bà chưa bao giờ nghĩ rằng ông hiểu bà. Ông không biết bà ghét đùi gà, mặc dù ông chỉ muốn dành những miếng ngon nhất, những điều tốt nhất cho bà thôi. Đêm đó cả hai vợ chồng già đều không ngủ được. Sau nhiều giờ trằn trọc, người chồng không thể chịu đựng được nữa, ông biết rằng ông vẫn còn yêu bà và không thể sống thiếu bà. Ông muốn bà quay trở lại. Ông muốn nói lời xin lỗi, muốn nói "tôi yêu bà" Ông nhấc điện thoại lên và bắt đầu bấm số của bà. Tiếng chuông không ngừng reo, ông càng không ngừng bấm máy. Đầu bên kia, bà vợ cũng rất buồn. Bà không hiểu điều gì đã xảy ra sau tất cả những năm tháng sống cùng nhau đó. Ông ấy vẫn không hiểu bà. Bà vẫn rất yêu ông nhưng bà không thể chịu đựng cuộc sống như vậy nữa. Mặc cho chuông điện thoại reo liên hồi, bà không trả lời dẫu biết rằng đó chính là ông. Bà nghĩ "Nói làm gì nữa khi mọi chuyện đã hết rồi. Mình đòi ly hôn mà, giờ đâm lao phải theo lao, nếu không mất mặt lắm". Chuông điện thoại vẫn cứ reo và bà quyết định dứt dây nối ra khỏi điện thoại. Bà đã không nhớ rằng ông bị đau tim.. Ngày hôm sau, bà nhận được tin ông mất. Như một người mất trí, bà lao thẳng đến căn hộ của ông, nhìn thấy thân thể ông trên chiếc đi văng, tay vẫn giữ chặt điện thoại. Ông bị nhồi máu cơ tim trong khi đang cố gắng gọi cho bà. Bà đau đớn vô cùng. Một cảm giác mất mát quá lớn bao trùm lên tâm trí. Bà phải làm rõ tất cả tài sản của ông. Khi bà nhìn vào ngăn kéo, bà thấy một hợp đồng bảo hiểm, được lập từ ngày họ cưới nhau, là của ông làm cho bà. Kẹp vào trong đó, bà thấy có một mẩu giấy ghi rằng: "Gửi người vợ thân yêu nhất của tôi. Vào lúc bà đọc tờ giấy này, tôi chắc chắn không còn trên cõi đời này nữa. Tôi đã mua bảo hiểm cho bà. Chỉ có 100 đô thôi, nhưng tôi hy vọng nó có thể giúp tôi tiếp tục thực hiện lời hứa của mình khi chúng ta lấy nhau. Tôi đã không thể ở cạnh bà nữa. Tôi muốn số tiền này tiếp tục chăm sóc bà. Đó là cách mà tôi sẽ làm nếu như tôi còn sống. Tôi muốn bà hiểu rằng tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh bà. Yêu bà thật nhiều". Nước mắt bà tuôn chảy. Bà cảm thấy yêu ông hơn bao giờ hết. Bà muốn nói lời xin lỗi, muốn nói "tôi yêu ông". Nhưng ông đã không thể nghe được nữa.. Nguồn: Sưu tầm
Hãy yêu thương khi còn có thể Cuộc đời là một chuyến đi dài, trên chặng đường ấy ta sẽ gặp được những người bạn đồng hành. Gặp được người yêu ta sẽ cho ta sự ấm áp, niềm tin và lòng can đảm. Gặp người quý ta sẽ giúp ta hiểu và biết yêu thương. Còn gặp người không ưa ta sẽ dạy cho ta biết khoan dung, tha thứ. Ta sẽ trải qua hết, gặp gỡ hết những người ta sẽ phải gặp trong đời. Có ai đó chỉ là qua đường, có ai đó là người khắc cốt ghi tâm, có ai đó mà ở bên người ấy ta cảm thấy ấm áp, yên bình nhưng cũng có ai đó đến, đi và để lại những vết thương. Suy cho cùng những người mà ta gặp gỡ trên chặng đường dài của mình đều không phải tình cờ, họ đến và đi qua đời ta là đều có lí do. Nhưng dù là lí do gì đi nữa thì cũng không thể phủ nhận rằng, họ là những quyển sách quý giá giúp ta vững vàng hơn trong mỗi bước chân để có thể đi hết chặng đường của mình. Nhưng không phải ai cũng có thể đi cùng ta tới cuối cuộc hành trình. Gặp nhau là cái duyên, cái duyên ngắn ngủi, chỉ một cái quay đầu vĩnh viễn đã trở thành quá khứ. Nên dù là bất kì lí do gì, cũng đừng oán trách, dày vò, đừng ghen ghét, đố kị hay hận thù nhau, hãy tha thứ và yêu thương khi còn có thể
Khoảng 5 giờ sáng tại Sân bay Tân Sơn Nhất, một người phụ nữ làm thủ tục ở quầy vé. Quần áo cũ kĩ, mặt mày chị hốc hác, tiều tụy mà thân hình chỉ độ 1, 5 m nên chắc là gia đình chị cũng không khấm khá gì mấy. Với thái độ khẩn cầu, chị xin được đổi giờ bay chuyến 6h, nhưng vé thường đã hết chỉ còn vé hạng thương gia, buộc chị phải bù thêm 1, 5 triệu. Những người xung quanh nhìn chị tiều tụy, nghèo khổ ấy lục túi lấy ra tiền, những đồng tiền chẵn lẽ khác nhau, chứng tỏ được được thu hgom theo kiều bỏ ống, nhưng may cũng đủ để trả tiền. Ai cũng ngạc nhiên khi thấy chị quyết định không chút đắn đo, có người thậm chí còn cười cợt vì cho rằng nghèo mà "chơi leo". Nhưng chọ không quan tâm đến chuyện đó, có lẽ với chị được đổi giờ bay là quan trọng nhất. Nam nhân viên iams sát mặt đất như muốn xác định lại: "Chị mua vé hạng thương gia cơ à?". Chị đáp lại:"Dạ vâng! Chứ mẹ mất thi sao hã chú? Những người xung quanh sau khi nghe xong câu nói đó đều im lặng. Có thể chị không hề biết hạng thương gia là gì, và cũng không hề bận tâm số tiền 1, 5 triệu đó, để chỉ về với mẹ. Một giờ thôi cũng quý báu vô cùng. Dù không kể ra nhưng ai cũng có thể biết chị là người tha phương kiếm sông. Mưu sinh và nghèo khổ không cho chị cơ hội bên mẹ nhưng ngày đau ooms, chỉ khi từ dã cõi đời mới có thể về Không ai biết anh nhân viên đã làm thế nào. Có thể anh đã trình bày với người có trách nhiệm cao để cho chị không phải bù thêm tiền. Rất cám mơn những tấm lòng nhân hậu làm cho cuộc sống đáng yêu hơn.