Admin

Nothing to lose.. your love to win..
23,356 ❤︎ Bài viết: 4206 Tìm chủ đề
8483 30
Kiếm tiền
Admin đã kiếm được 84830 đ
Trăng trên biển soi thấu lòng cát sỏi

Mây đêm xa mài miệt cuộc giang hồ

Dẫu biết chứ chuyện đời đâu tính được

Vẫn muốn cầm bàn tay ấy và mơ


Biết có cùng nhau qua nọ núi kia sông

Biết có thể nào chia hết mùa trăng ấy

Biết có còn nhau khi sớm mai thức dậy

Hay ta sẽ quên nhau như nhiều phen đã dặn lòng phải nhớ trong đời.


Ta vẫn muốn nhớ người

Sau muôn đêm sâu nữa

Ta muốn nhớ người khi tơ tóc rồi phai

Ta muốn nhớ người dẫu qua tháng năm dài

Chúng ta đều chẳng còn là nhau của thời ước mơ nào cũng lung linh, khoảng trời nào cũng chật chội

Mắt xa vắng kể nhau nghe chuyện mới

Ta vẫn muốn nhớ người dẫu tan nát rồi đây..


Nguyễn Thiên Ngân

NLb0XQc.jpg


Cảm nhận bài thơ Vẫn Muốn Cầm Bàn Tay Ấy Và Mơ


Bài thơ là một lời tự sự rất mềm, rất buồn, và rất thật của một trái tim còn tha thiết thương, dù biết tình yêu không thể nào nắm giữ trọn vẹn. Ở đó, Nguyễn Thiên Ngân mang đến giọng điệu quen thuộc: dịu như gió biển đêm, nhưng sâu và rát như cát mịn dưới ánh trăng.

Ngay từ những câu đầu, không gian được mở ra bằng hình ảnh trăng trên biển và mây đêm giang hồ. Đó là một bối cảnh vừa đẹp, vừa hoang hoải, khiến mọi suy tư trở nên trần trụi hơn. Dẫu biết chuyện đời đâu tính được – một sự thừa nhận đầy mệt mỏi – vậy mà lòng vẫn muốn cầm tay và mơ. Khát vọng được yêu và được ở bên người mình thương mạnh hơn cả nỗi sợ thất vọng.

Cả đoạn thơ tiếp theo xoay quanh những câu hỏi không lời đáp: có cùng nhau vượt núi qua sông, có chia hết mùa trăng, có tỉnh dậy mà vẫn còn bên nhau? Những câu hỏi ấy không phải để tìm câu trả lời, mà để cho thấy sự bất an của trái tim: yêu là mong manh, nắm tay nhau hôm nay nhưng chưa chắc là còn nhau ngày mai. Câu cuối đoạn này đặc biệt hay: "Hay ta sẽ quên nhau như nhiều phen đã dặn lòng phải nhớ trong đời." Một nghịch lý rất người, rất đời: càng dặn mình nhớ, lại càng dễ quên; càng cố quên, lại càng nhớ nhiều hơn.

Đến đoạn sau, giọng thơ chuyển sang một nỗi buồn đẹp, một sự buông xuôi mà vẫn đầy thương. Ta vẫn muốn nhớ người – điệp khúc ấy vang lên như một lời thú nhận không thể giấu. Dù "muôn đêm sâu nữa", dù "tơ tóc rồi phai", dù "qua tháng năm dài", người nói vẫn muốn giữ ký ức về người kia, như giữ một phần thanh xuân đã cũ. Bài thơ trở nên day dứt nhất khi thừa nhận rằng vẫn muốn nhớ người dẫu đôi bên đã không còn là nhau như thuở mơ mộng, thuở bầu trời nào cũng lung linh, khoảng trời nào cũng chật chội vì có nhau.

Câu kết "Ta vẫn muốn nhớ người dẫu tan nát rồi đây" là một nốt trầm sâu, khẽ mà nhói. Nó không tuyệt vọng, mà là một sự chấp nhận: có những tình yêu không giữ được, nhưng ký ức về nó vẫn đẹp đến mức người ta sẵn sàng đau thêm một lần nữa để còn được nhớ.

Bài thơ vì vậy không chỉ nói về tình yêu, mà còn về sự kiên trì của một trái tim – trái tim thà nát còn hơn quên. Một bài thơ buồn, đẹp, và rất Nguyễn Thiên Ngân: mong manh nhưng không hề yếu đuối, đau mà vẫn đầy dịu dàng.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,544 ❤︎ Bài viết: 1210 Tìm chủ đề

Phân tích bài thơ: Vẫn Muốn Cầm Bàn Tay Ấy Và Mơ​


Bài thơ mở ra bằng một không gian rộng lớn, tràn đầy ánh trăng và những chuyển động lặng lẽ của thiên nhiên, như chính sự lênh đênh trong lòng người viết.

"Trăng trên biển soi thấu lòng cát sỏi

Mây đêm xa mài miệt cuộc giang hồ"


Hai câu thơ dựng lên một khung cảnh mênh mông nhưng đầy hoang hoải, nơi ánh trăng soi vào tâm hồn chất đầy "cát sỏi" – những tổn thương khó gọi thành tên. Dòng cảm xúc ấy dẫn đến sự đối lập giữa lý trí và khao khát tình cảm. Con người biết rằng mọi chuyện đều khó đoán, tình yêu càng không thể tính toán, nhưng trái tim vẫn thổn thức một cách rất thật:

"Dẫu biết chứ chuyện đời đâu tính được

Vẫn muốn cầm bàn tay ấy và mơ"


Ở đây, tình yêu không còn là sự níu kéo mà trở thành một mong ước giản đơn: Được nắm tay người mình thương, chỉ vậy thôi cũng đủ để mơ thêm một lần nữa.

Phần tiếp theo của bài thơ chứa đầy băn khoăn, lo lắng về tương lai-những nỗi sợ rất thật của những người đã từng trải qua tan vỡ.

"Biết có cùng nhau qua nọ núi kia sông

Biết có thể nào chia hết mùa trăng ấy

Biết có còn nhau khi sớm mai thức dậy"


Tác giả dùng liên tiếp ba câu hỏi như ba nhịp nấc của trái tim. Những thử thách, những mùa trăng, những buổi sớm mai đều trở thành phép thử cho một tình yêu nhiều chông chênh. Và đau đớn nhất là sự tự hỏi cuối cùng:

"Hay ta sẽ quên nhau như nhiều phen đã dặn lòng phải nhớ trong đời."

Đây là câu thơ hay nhất của đoạn, bởi nó bộc lộ sự bất lực của con người trước chính cảm xúc của mình. Ta muốn nhớ mà không nhớ được, muốn quên mà lại càng nhớ sâu hơn-một nghịch lý rất nhân sinh.

Khi bước sang đoạn giữa, bài thơ rời bỏ những câu hỏi và chuyển sang giọng tâm tình đầy tha thiết, như lời thú nhận của một trái tim không còn che giấu điều gì nữa.

"Ta vẫn muốn nhớ người

Sau muôn đêm sâu nữa

Ta muốn nhớ người khi tơ tóc rồi phai

Ta muốn nhớ người dẫu qua tháng năm dài"


Nỗi nhớ ở đây không phải muốn níu kéo, mà là muốn giữ lại. Giữ một phần ký ức đẹp đẽ đã từng làm tim mình rung lên. Ba lần lặp lại "muốn nhớ người" như một nhịp trống khẳng định rằng ngay cả khi thời gian trôi, ngay cả khi tuổi trẻ phai màu, tình cảm ấy vẫn đáng để lưu giữ.

Dòng thơ sau đó mở ra khoảng trời của những năm tháng cũ:

"Chúng ta đều chẳng còn là nhau của thời ước mơ nào cũng lung linh, khoảng trời nào cũng chật chội"

Đó là lời nhìn lại quá khứ vừa dịu dàng, vừa đau. Một thời mà mọi ước mơ đều đẹp, mọi bầu trời đều quá nhỏ để chứa hết những háo hức của thanh xuân. Giờ đây, hai người đã không còn là hình bóng cũ của nhau. Điều này tạo nên một khoảng cách không thể lấp đầy, khiến bài thơ tràn ngập sự tiếc nuối khi bước từ dĩ vãng sang hiện tại.

Kết thúc bài thơ là một nốt lặng nhưng rất sâu:

"Ta vẫn muốn nhớ người dẫu tan nát rồi đây.."

Nỗi đau ở đây không ồn ào mà chậm, nhẹ nhưng thấm. Đó là nỗi đau của người trưởng thành-một dạng tình yêu không còn đòi hỏi sở hữu, không còn mong hồi đáp, mà chỉ mong được giữ lấy những gì đẹp nhất đã từng. Dẫu biết rằng càng nhớ càng đau, người ta vẫn chọn nhớ.

Bài thơ vì vậy không chỉ là một cuộc độc thoại với chính trái tim, mà còn là sự giằng co giữa lý trí và cảm xúc-giữa điều ta biết và điều ta muốn. Với giọng thơ mềm mại, nhịp thơ tự do, và lựa chọn hình ảnh tinh tế, Nguyễn Thiên Ngân đã viết nên một bài thơ vừa đẹp vừa đau, chạm đến nỗi niềm sâu kín mà ai đã từng thương một người không trọn vẹn đều có thể thấy mình trong đó.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back