Chương 450: Động tĩnh thanh khâu (3) Bấm để xem "Ngừng!". Thiên Hồ Đại Mi lớn tiếng bảo, bảo xong thì lấy tay xoa đầu, than: "Thật là hết cách với tiểu nha đầu con. Biết vầy lúc trước ta đã không sinh con ra làm gì". "Mẫu thân..". "Haizz.. Được rồi được rồi. Ta sẽ can thiệp vào chuyện này". "Mẫu thân, người nói thật chứ?". "Còn có thể giả?". Rất chi vui mừng, Thiên Hồ Cổ dang tay ôm chầm lấy mẫu thân mình, cảm ơn rối rít. Sau đấy nàng hỏi: "Mẫu thân, vậy khi nào chúng ta đi?". "Đi?". "Thì tới Thiên Kiếm Môn giúp Lăng Tiểu Ngư thanh minh". "Không vội". Thiên Hồ Đại Mi bổ sung thêm: "Bây giờ cho tới kỳ hạn mà tứ đại tông môn đưa ra, thời gian còn tận hơn nửa tháng nữa. Lăng Tiểu Ngư dù có xuất hiện thì cũng sẽ không lộ diện ngay đâu". "Nhưng mà..". "Tiểu nha đầu, Thiên Kiếm Môn bây giờ chẳng khác nào long đàm hổ huyệt, để phòng bất trắc thì chúng ta phải chuẩn bị cho kỹ lưỡng. Lại nói, chính sự Thanh Khâu vẫn còn không ít chuyện ta chưa xử lý xong..". Đang nói, Thiên Hồ Đại Mi bỗng ngưng. Nàng nhìn một thân ảnh đang hướng bên này tiến lại, bảo với nữ nhi: "Thấy không? Lại có chuyện ta cần giải quyết kìa. Được rồi Cổ Cổ, con trước cứ về phòng mình đi, khi nào xử lý xong sự vụ ta sẽ đến tìm con". "Mẫu thân..". "Đi đi". * * * Thân ảnh Thiên Hồ Cổ vừa khuất thì cũng là lúc huynh trưởng Thiên Hồ Bắc Gia của nàng chính thức tiếp cận mẫu thân mình. Vẫn bộ dáng thanh tao, khí chất siêu phàm thoát tục giống thuở nào, hắn cung kính cúi đầu: "Mẫu thân". "Ừm." Thiên Hồ Đại Mi nhẹ gật đầu. "Bắc Gia, tìm ta có việc gì?". "Mẫu thân, con vừa xuất quan, được nghe Hà Hoạch kể lại chuyện của quỷ diện nhân kia". "Ra vậy". Thiên Hồ Đại Mi hỏi: "Con nhận định sao về chuyện này?". Thiên Hồ Bắc Gia vốn đang định đáp, nhưng khi ngó thấy mẫu thân có động tác nâng tay hướng đến bình trà trên bàn thì lập tức giữ lại lời nói. Hắn cúi xuống, chủ động cầm bình trà lên rồi rót cho mẫu thân mình. "Mẫu thân, người dùng trà". Mặc dù đã quen với sự hiếu thuận của nhi tử, nhưng trông nét mặt Thiên Hồ Đại Mi thì cũng không có vẻ gì là vui vẻ lắm. Nàng bảo: "Bắc Gia, mấy chuyện nhỏ nhặt này con không cần phải để ý như vậy. Cứ để ta tự làm". "Không sao. Hài nhi chỉ muốn làm chút gì đó cho mẫu thân". "Bắc Gia, con chỉ cần làm tốt chức trách của mình, cố gắng bảo hộ cho Thanh Khâu này là được rồi". "Vâng, mẫu thân". "Được rồi, trả lời câu hỏi của ta đi". Trong lúc Thiên Hồ Đại Mi đưa tách trà lên môi, nơi đối diện, Thiên Hồ Bắc Gia cũng đem chính kiến nói ra: "Mẫu thân, theo hài nhi nghĩ thì sự việc lần này, quỷ diện nhân chắc chắn là người giật dây. Mục đích của hắn hẳn là vì cỗ quan tài, hay chính xác hơn là bộ thi thể bên trong quan tài". "Nói tiếp đi". "Vâng". Thiên Hồ Bắc Gia tiếp tục nói: "Quỷ diện nhân gây án khắp nơi, thoạt xem có vẻ tùy tiện nhưng thực chất, mục đích của hắn lại rất rõ ràng. Phổ Hạnh thần tăng, Phật châu, Tô Lam, đấy đều là nhân vật trọng yếu, bảo vật quan trọng, có ảnh hưởng rất lớn đến cao tầng tứ đại tông môn. Có thể thấy quỷ diện nhân hắn đối với tình hình chính giáo rất đỗi tường minh. Theo con suy đoán, kẻ này nếu không phải người trong chính giáo thì khẳng định cũng có những mối liên hệ nào đó". * * * "Ừm, không tệ". Thiên Đồ Đại Mi đặt ly trà hiện đã cạn xuống bàn, nói: "Vậy con nói xem, bộ tử thi biết đi kia, nó có gì đặc biệt mà quỷ diện nhân phải hao tổn tâm tư đến thế?". "Cái này..". Thiên Hồ Bắc Gia có chút ngập ngừng: "Con chỉ nghe Hà Hoạch nói bộ tử thi kia là nguồn gốc thái âm chi lực gì đấy, cụ thể cũng chưa rõ ràng lắm". "Vậy, thái âm chi lực, bốn chữ này Bắc Gia con đã nghe qua bao giờ chưa?". Thiên Hồ Bắc Gia lắc đầu, rõ ràng không biết. Thiên Hồ Đại Mi chẳng bình luận gì, chỉ nhẹ phẩy tay: "Được rồi, con lui xuống đi". "Mẫu thân..". "Con còn có chuyện gì muốn nói?". Thiên Hồ Bắc Gia hé môi, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn thu hồi: "Dạ không". "Nếu đã không có chuyện gì nữa thì lui xuống đi". "Vâng". * * * * * * Tầm một khắc sau. Cũng tại Tây Uyển. Thiên Hồ Đại Mi như cũ vẫn ngồi đấy, bên chiếc bàn đá màu trắng. Nhưng đối diện cùng nàng thì đã chẳng phải Thiên Hồ Bắc Gia nữa. Thiên Hồ Nguyệt, đấy mới là kẻ đang hiện hữu. * * * "Nguyệt Nhi." - Thiên Hồ Đại Mi mở lời - "Lúc nãy Cổ Cổ lại tới nài nỉ ta đi giúp Lăng Tiểu Ngư kia". "Vậy mẫu thân quyết định thế nào?". "Con cảm thấy ta nên quyết định thế nào?". Thiên Hồ Nguyệt thoáng trầm ngâm, rồi đáp: "Theo con, Thanh Khâu ta không nên ra mặt". "Tại sao?". "Chuyện lần này không chỉ là dính dáng tới quỷ diện nhân mà còn có liên hệ với nữ nhân trong cỗ quan tài kia nữa.. Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, quỷ diện nhân, nữ nhân trong quan tài, bọn họ đều chẳng ai là đơn giản. Sắp tới, tại Thiên Kiếm Môn rất có thể sẽ nổi lên một trận giông bão khó lường. Thanh Khâu ta góp mặt, thật.. không phải ý hay". "Nói vậy là con muốn Thanh Khâu chúng ta mặc kệ chuyện này?". "Không". Thiên Hồ Nguyệt lắc đầu: "Mẫu thân, Lăng Tiểu Ngư, Gia Gia, quỷ diện nhân, và cả nữ nhân trong quan tài kia nữa, mấy người bọn họ nắm giữ rất nhiều bí mật. Có những thứ mà bọn họ biết nhưng chúng ta lại chẳng tường. Rõ ràng, tri thức của bọn họ đã không nằm trong thời đại này". "Ý của con ta nghĩ là mình hiểu được". Thiên Hồ Đại Mi lại hỏi: "Nguyệt Nhi, vậy theo con Thanh Khâu ta nên ứng phó thế nào?". "Án binh bất động, đợi xem kỳ biến. Nếu có cơ hội thì lập tức ra tay đoạt lấy lợi ích". * * * "Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi". Thiên Hồ Đại Mi tán thưởng: "Nguyệt Nhi, con quả nhiên không phụ kỳ vọng của ta. Rất tốt". * * * Tuy là được mẫu thân ngợi khen, nhưng xem nét mặt thì Thiên Hồ Nguyệt chừng cũng chả vui vẻ gì. Trái lại, nàng hình như đang có điều khó nói. Rất tinh ý, Thiên Hồ Đại Mi chủ động hỏi: "Nguyệt Nhi, sao vậy? Có điều gì khiến con lo nghĩ ư?". "Mẫu thân." - Thiên Hồ Nguyệt nói ra - "Cổ Cổ muội ấy rất có cảm tình với Lăng Tiểu Ngư. Nếu chúng ta không ra mặt giúp Lăng Tiểu Ngư, chỉ sợ..". "Hừm..". Thiên Hồ Đại Mi thở ra một hơi: "Nguyệt Nhi, nói đến chuyện này ta lại không thể không trách con. Đáng ra con không nên để cho Cổ Cổ phát sinh quan hệ với tiểu tử kia như vậy". "Mẫu thân, là lỗi của con. Xin người cứ trách phạt." Thiên Hồ Nguyệt cúi đầu. * * * "Thôi bỏ đi. Chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, trách phạt con lại để làm gì?". "Về phía Cổ Cổ, ta sẽ có sắp xếp. Còn phần con..". Thiên Hồ Đại Mi chuyển thân đứng dậy, vừa đi vừa bảo: "Theo ta. Ta có vài việc cần con đi làm". * * * * * * Tối hôm ấy, bên trên đỉnh núi.. Chỗ này không phải Thanh Khâu. Nó ở cách Thanh Khâu rất xa. Dưới trời đêm, trong tiếng gió vi vu thổi nhẹ, sát bên mép vực, lúc này có một thân ảnh đang đứng, bóng hình rất đỗi cô đơn. Khoác trên mình một bộ hắc y, hắn đứng ngay đấy, hai mắt cúi nhìn thứ đồ vật đang cầm trên tay. Là một tấm truyền âm phù, bên trên có khắc dấu hiệu của Thiên Kiếm Môn. Trùng hợp, dấu hiệu này lại là đặc trưng của đệ tử Trúc Kiếm Phong.. * * * "Yến cô cô..". Từ trong miệng Lăng Tiểu Ngư, thanh âm khe khẽ cất lên. Nhưng, chỉ ba chữ rồi thôi. Cả một đỗi lâu cũng không nghe hắn thổt ra thêm một tiếng nào nữa. Tận cho tới khi.. "Tiểu Ngư". * * * một âm thanh khác cất lên.
Chương 451: Một đám nhện yêu Bấm để xem Bạch y thanh thuần, thần sắc hơi nhợt, Gia Gia đặt hờ một tay trên ngực, chậm rãi hướng chỗ mép vực tiến qua. Dừng chân thì hỏi: "Tiểu Ngư, ngươi lại đang nghĩ đến Yến cô cô của ngươi hả?". Lăng Tiểu Ngư nhẹ gật đầu, nhưng không nói gì. Thấy vậy, Gia Gia mới nắm lấy tay hắn, lựa lời khuyên nhủ: "Tiểu Ngư, ngươi cũng đừng lo lắng quá. Kỳ hạn mà bọn họ đưa ra còn tận hơn nửa tháng nữa, trong thời gian này bọn họ sẽ không làm gì Yến cô cô của ngươi đâu". "Ừm.. Đợi vài hôm nữa, chờ cho thương thế của ta khôi phục lên một chút, thuần thục thần thông thêm một chút, chừng đó chúng ta sẽ đi cứu Yến cô cô của ngươi.. Khục khục..". Nghe tiếng ho, Lăng Tiểu Ngư quan tâm hỏi: "Gia Gia, thương tích của ngươi?". Gia Gia lắc đầu: "Không sao đâu. Chắc lúc nãy do ta đã sử dụng lực lượng hơi nhiều". "Xin lỗi ngươi, Gia Gia". Trong nội tâm, Lăng Tiểu Ngư thật sự cảm thấy áy náy. Với một người đang bị thương nặng như Gia Gia, đáng ra phải nên tịnh dưỡng thật nhiều mới đúng, đáng ra hắn phải nên chăm sóc cho nó nhiều hơn mới đúng. Thế mà.. Vì chuyện của hắn, vì Yến cô cô, Gia Gia nó phải cố gắng dựa vào đoạn ký ức thức tỉnh trong quá khứ kia mà ra sức tu tập hòng đề thăng năng lực thao túng không gian pháp tắc.. * * * "Gia Gia, hay là.. ngươi đừng tập luyện nữa". Ngừng tập luyện? Gia Gia nghi hoặc: "Tại sao? Ta phải thuần thục được loại năng lực này thì mới có thể đảm bảo cứu được Yến cô cô của ngươi..". "Tiểu Ngư, ngươi.. ngươi có phải không muốn cho ta theo? Ngươi muốn một mình đi tới Thiên Kiếm Môn đúng không?". Lăng Tiểu Ngư hạ mình thấp xuống. Hắn đặt tay lên vai Gia Gia, giọng điệu chân thành: "Cái bẫy lần này là do quỷ diện nhân giăng ra, chắc chắn hắn đã lường tới khả năng của ngươi. Có thể hắn đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó..". "Điều đó ta biết. Bởi vậy cho nên ta mới cố gắng đề thăng năng lực lên". Gia Gia cố bày ra dáng vẻ tự tin: "Tiểu Ngư, ngươi yên tâm. Dựa vào đoạn ký ức thức tỉnh kia, ta có thể thấy được sau khi ta thuần thục thì năng lực thao túng không gian của ta sẽ trở nên vô cùng lợi hại. Cho dù quỷ diện nhân kia có dùng thủ đoạn cố định không gian cũng không thể ngăn được ta đâu". "Nhưng mà ngươi..". "Ta không sao mà". Gia Gia dang rộng hai tay, nở một nụ cười: "Ngươi thấy không? Ta vẫn rất ổn. Ta..". Gia Gia nói đến đấy thì im bặt. Trong vòng tay Lăng Tiểu Ngư, nó bĩu môi: "Tiểu Ngư, ngươi làm gì vậy? Tự dưng lại ôm ta..". "Gia Gia, cảm ơn ngươi..". "Cảm ơn gì chứ, chúng ta không phải bằng hữu tốt sao?". Lăng Tiểu Ngư cười một cách yếu ớt, mắt dõi về chốn xa xăm: "Phải. Chúng ta là bằng hữu tốt. Là bằng hữu tốt..". * * * "Bằng hữu", Lăng Tiểu Ngư hắn có không nhiều. Đối với hắn, khái niệm này chỉ đúng ở duy nhất hai người. Một là Chu Đại Trù, còn hai thì chính là người hắn đang ôm: Gia Gia. Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều? Họ là sư huynh, sư tỷ của hắn. Còn Dương Tiểu Ngọc.. Nàng không phải bằng hữu. Nàng là người bạn thanh mai trúc mã, là một thân nhân. Trong cuộc đời mình, người mà Lăng Tiểu Ngư hắn yêu quý nhất thì dĩ nhiên vẫn là Lăng Ngọc Yến - cô cô của hắn. Tiếp đến sẽ là Dương Tiểu Ngọc, Chu Đại Trù, Gia Gia. Phần Lăng Thanh Trúc.. Nàng là sư phụ của hắn. Vĩnh viễn là sư phụ của hắn.. "Sư phụ, là bất đắc dĩ phải không?". * * * "Đại Trù sư huynh, huynh có còn là Chu Đại Trù mà đệ biết?". * * * "Đã không phải." Nếu nghe được câu hỏi của Lăng Tiểu Ngư thì Chu Đại Trù hẳn sẽ trả lời như vậy. Hôm nay, Chu Đại Trù hắn đã không còn giống như thuở xưa nữa. Hắn khác rồi. Dẫu cho có cố gắng tranh đấu, chịu nổi dày vò thì rốt cuộc, sự đổi thay nó vẫn cứ diễn ra. Từng ngày. Từng tháng.. Mãi tới hôm nay, khi hơn mười năm đã trôi qua.. Nhiều thứ đã mất đi. Và.. lại sắp mất đi nhiều thứ nữa. Khác, có chăng là lần này, thay vì đấu tranh ngăn chặn thì Chu Đại Trù đã để nó suông sẻ diễn ra. Lại còn là cố tình chủ động. Vì sao ư? Rất đơn giản: Chu Đại Trù hắn muốn cứu Lăng Ngọc Yến. Trong hoàn cảnh hiện nay, khi Lăng Ngọc Yến bị giam tại Hình Đài, ngày đêm được cao tầng tứ đại tông môn coi giữ, để cứu được nàng, Chu Đại Trù không thể không có sức mạnh. Hắn cần nó. Mà để huy động được sức mạnh to lớn tiềm ẩn trong người mình, hắn lại không thể không để cho ma tính tăng trưởng. Máu, thịt, đấy là những thứ hắn đang cần.. * * * Mấy ngày vừa qua, Chu Đại Trù đã không ở trong môn phái. Nơi mà hắn đến, hết thảy đều là chốn thâm sơn cùng cốc, những chỗ có nhiều yêu thú xuất hiện. Mục đích thì thiết nghĩ chả cần phải nói. Chu Đại Trù, hắn cần máu thịt. Tươi sống. Giống như lúc này.. Trong đêm tối mịt, tại một hạp cốc vô danh. Chu Đại Trù thân mặc thanh y nhuốm máu, đang đứng giữa vòng vây của một đám nữ nhân. Có tất cả tám người, ai nấy đều xinh đẹp cực kỳ. Tất nhiên, các nàng không phải người. Các nàng là yêu, cụ thể thì là nhện yêu. Một trong số đó bước ra nói: "Nhân loại các ngươi thật đúng là càng ngày càng không ra gì. Bất quá một tiểu tử chân nhân cảnh sơ kỳ mà cũng dám chạy đến địa bàn của ta náo loạn". Chuyển mắt nhìn qua mấy nữ nhân khác, nàng hỏi: "Các tỷ muội, tiểu tử này dám ra tay giết hại con cháu tộc ta, các tỷ muội nói xem nên xử lý hắn thế nào?". "Hi hi..". Sau lưng Chu Đại Trù, một cô gái khác lên tiếng: "Tam tỷ, cái này còn phải hỏi? Giết người thì đền mạng a". "Đúng vậy." - Lại thêm một người nữa bước ra - Đại tỷ, nhị tỷ, tam tỷ, gã nhân loại này tròn trịa như vầy, cắt ra làm đồ nhấm cũng không tệ đâu ". " Cái gì mà không tệ? Khẩu vị của tứ tỷ thật là khác người, thịt không muốn lại muốn mỡ ". " Thất muội à, muội sao lại nói tứ tỷ của chúng ta như vậy? Coi chừng tứ tỷ sẽ ăn luôn muội đó ". " Ôi! Tứ tỷ, tỷ sẽ ăn muội sao? Thật là sợ quá đi.. ". " Ha ha.. ". " Hi hi.. ". * * * Tỷ một câu, muội một câu, cả đám nhện yêu cứ thế mà ở trước mặt Chu Đại Trù trêu đùa, bỡn cợt. Các nàng không biết rằng kẻ mà các nàng đang đùa bỡn đây, hắn nguy hiểm tới độ nào. Ngu ngốc lắm thay. " Các ngươi.. "- Im lặng hồi lâu, Chu Đại Trù cuối cùng cũng lên tiếng -".. thật muốn giết ta? ". Ngay lập tức, một giọng cười đáp lại:" Hì hì.. Thật là xin lỗi nha. Tỷ muội chúng ta cũng chưa có nhu cầu sinh nở, không thể lưu ngươi ". " Ha ha.. Nhị tỷ thật là không biết xấu hổ ". " Phải phải.. Thật không biết xấu hổ.. ". * * * Người cười mặc người cười, nét mặt Chu Đại Trù vẫn cứ như vậy, rất chi lãnh đạm. Cánh tay nâng lên, hắn khẽ nói:" Xin lỗi ". " Xin lỗi? ". Đám nữ nhân cảm thấy buồn cười. Một người nói:" Các tỷ muội có nghe hắn nói gì không? Tiểu tử này vừa mới nói xin lỗi chúng ta đấy ". " Ha ha ha.. Xin lỗi? Thật buồn cười quá đi! ". " Ha ha.. Đúng vậy! Đúng vậy! Tiểu tử này rất buồn.. A! ". Cô gái được gọi" tam tỷ "chỉ mới nói đến chữ buồn, chữ" cười "còn chưa kịp thốt thì đã thất thanh hô lên. Nhưng cũng bất quá một tiếng rồi thôi. Bởi lẽ, cái cổ trắng ngần của nàng, nó đã bị kéo về phía Chu Đại Trù, rồi bị bóp chặt. Chứng kiến dị biến vừa nổi lên, đám nhện yêu nào còn dám có chút tâm tư trêu đùa hay là khinh thị nào nữa, bảy người như một, tất cả đồng loạt khẩn trương xuất sử thần thông cùng công kích Chu Đại Trù hòng ứng cứu cho" tam tỷ "kia. Nhưng.. Một đám chân nhân sơ kỳ, tu vi cao nhất cũng bất quá trung kỳ, há lại đấu nổi với Chu Đại Trù? Không sai. Cảnh giới của Chu Đại Trù đích xác mới chỉ là chân nhân sơ kỳ, tuy nhiên, Chu Đại Trù hắn chẳng phải người thường. Hắn là Thao Thiết chuyển thế. Sức mạnh tiềm ẩn trong hắn, nó kinh khủng hơn cái vỏ bọc chân nhân sơ kỳ rất nhiều. Chỉ thấy hai mắt Chu Đại Trù bỗng trở nên đen ngòm, rồi ngay sau đó, một luồng tà khí bốc lên ngùn ngụt. Từ bên trong, bảy hắc thủ vươn ra với tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đem cả đám nhện yêu bắt giữ. Tương tự" tam tỷ", giờ phút này bảy vị tỷ muội khác của nàng, ai nấy đều đã không còn có khả năng nói chuyện được nữa. Cổ của các nàng, chúng đều bị bóp nghẹt. Nếu hỏi cảm xúc của đám nhện yêu lúc này là gì thì câu trả lời chắc hẳn sẽ là sợ hãi. Và tất nhiên là cả hối hận. Trêu đùa? Bỡn cợt? Ôi! Thật ngu xuẩn lắm thay..
Chương 452: Chuẩn bị hoàn tất Bấm để xem .. Đã có vùng vẫy, cố gắng thi triển thần thông, nhưng vô ích vẫn hoàn vô ích. Nói gì thủ đoạn, đến chân nguyên, linh lực đám nhện yêu còn chả thôi động được nữa là. Giống như cơ thể của các nàng, chúng đang bị giam trong một chiếc lồng chật hẹp vậy. Nài nỉ, van xin, đấy là những điều mà đám nhện yêu sẽ làm. Nếu còn được chút tự do. Đáng tiếc, tự do của các nàng, tám người như một, đều mất cả rồi. Hy vọng duy nhất của các nàng bây giờ chỉ còn trông cậy ở lòng trắc ẩn của Chu Đại Trù. Mà Chu Đại Trù thì.. Thiện tâm, hắn vẫn còn đấy. Nhưng nó sẽ không thể dành cho đám nhện yêu này được. Các nàng là ai chứ? Chỉ cần cứu được Yến cô cô, giữ tròn lời hứa với huynh đệ, Chu Đại Trù hắn dẫu thành ác nhân cũng cam! Vẻ dữ dằn có tăng không giảm, thông qua bảy cánh tay màu đen do lực lượng hóa thành, sau một hồi đem chân khí của đám nhện yêu thu lấy, Chu Đại Trù bất ngờ đem các nàng ném mạnh lên không trung. Tất nhiên, vị "tam tỷ" bị bắt giữ đầu tiên cũng chịu chung hoàn cảnh, đều bị ném đi. Thả? Là trước thả sau ăn. Đúng theo nghĩa đen. Chỉ thấy Chu Đại Trù há miệng, hét lên một tiếng. Tức khắc, từ trong miệng hắn, một cỗ hấp lực kinh khủng phát ra, đem đám nhện yêu còn chưa kịp hoàn hồn hút lấy. Trong cảnh thập tử vô sinh, chẳng đường tẩu thoát, đám nhện yêu đã vô cùng hoảng loạn. Các nàng cố dùng chút sức lực cuối cùng để bay ra, để cầu cứu. Nhưng.. vô ích. "Không!". "Cứu ta!". "Á! Không!". * * * Những tiếng hét thảm cứ vậy mà nối nhau vang lên. Sau mỗi lần, trong đám nhện yêu lại có một người bị Chu Đại Trù nuốt vào trong bụng. Diễn tả thì lâu, tuy nhiên thực tế, mọi thứ lại xảy ra mau lẹ hơn rất nhiều. Tính từ lúc Chu Đại Trù há miệng thi triển thần thông cho tới khi nữ yêu nhền nhện cuối cùng bị nuốt chửng, thời gian cũng bất quá hai ba nhịp thở. Rất ư chóng vánh. * * * "Ha a a a..". Chu Đại Trù thu pháp, thở mạnh một hơi. Tiếp đấy, hắn thả ra thần thức để quan sát, tìm kiếm.. Tầm chục giây sau. Họ Chu mở ra hai mắt, một lời không nói đã tung người lên không trung, nhắm phương bắc bay đi. "Chủ nhân..". Phía sau, lúc thân ảnh Chu Đại Trù vừa khuất thì một giọng trầm thấp cất lên. Thanh âm này, nó không phải của người, cũng không phải của yêu. Thiên Tà, hắn chỉ là một kiếm linh.. Dõi mắt trông theo phương vị họ Chu, kiếm linh Thiên Tà chẳng hiểu sao lại bỗng thở dài. Là do thất vọng? Hay vì cảm thương? Không ai biết, ngoại trừ chính Thiên Tà. Mà Thiên Tà hắn thì.. hẳn sẽ không chủ động nói ra. Hắn chỉ là một kiếm linh thôi.. Nhẹ lắc đầu, Thiên Tà xếp lại tâm tư. Nhập vào bên trong thanh bảo kiếm, dựa vào cảm ứng mà lần theo dấu vết Chu Đại Trù.. * * * Đêm ấy Chu Đại Trù đã giết đi không ít yêu loại. Có tinh, có quái. Và dĩ nhiên là toàn bộ số tinh quái ấy, hết thảy đều bị đưa vào trong bụng Chu Đại Trù hắn, bị hắn hấp thụ. Đó là máu tươi, là thịt sống - những thứ mà Chu Đại Trù hắn cần để huy động sức mạnh Thao Thiết tiềm ẩn trong người mình. Ác? Cứ cho là. Nhưng, Chu Đại Trù hắn có lựa chọn khác ư? Hắn không thấy. Yến cô cô đã bị đưa đến Hình Đài, sư phụ Lăng Thanh Trúc của hắn hiện cũng đã bị Cơ Thành Tử giam giữ, còn ai có thể giúp được nữa đây? Lâm Chí Viễn, Mộng Kiều, bọn họ có lòng nhưng sức thì lại quá yếu. Lăng Tiểu Ngư ư? Không. Chu Đại Trù hắn không thể đợi Lăng Tiểu Ngư tới cứu Yến cô cô được. Một khi Lăng Tiểu Ngư hắn tới, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra? Danh môn chính phái, Chu Đại Trù hắn đã chẳng còn có thể tin được nữa rồi. Không người có thể giúp, lại càng không muốn để huynh đệ mình gặp nguy hiểm, vì vậy cho nên Chu Đại Trù hắn phải tự thân gánh vác. Cứu Yến cô cô, đó là trách nhiệm của hắn.. "Tiểu Ngư, ta đã hứa là sẽ hết lòng chăm sóc, bảo hộ cho Yến cô cô. Ta sẽ không phụ đâu". "Năm đó, huynh đệ ngươi có thể vì ta mà gánh oan tội tình thì hôm nay, Chu Đại Trù ta há lại không thể vì Yến cô cô làm ra chút việc.. Cho dù có phải chống lại toàn thể chính giáo thiên hạ, thậm chí bại lộ thân thế Thao Thiết đi nữa, Chu Đại Trù ta cũng chẳng màng". "Huynh đệ, ngươi phải đợi ta. Sư huynh ta nhất định sẽ đưa Yến cô cô hoàn hảo vẹn nguyên đến gặp ngươi". Chu Đại Trù siết chặt nấm tay, tự nguyện với lòng. Rồi tiếp đấy, đợi cho tâm tình lắng dịu lại, hắn lập tức ngồi luôn xuống đất. Từ bên trong giới chỉ, hắn lấy ra một chiếc bình ngọc nho nhỏ, trút hẳn ba viên đan dược, cho hết vào miệng. Nuốt xong, hắn nhanh chóng điều động linh lực, tiến hành điều tức, luyện hóa..
Chương 453: Náo động hình đài Bấm để xem .. "Ríu rít..". "Ríu rít..". Sáng hôm sau, giữa chốn núi rừng hoang vu, trong thanh âm vang vọng của đám chim hỉ thước, Chu Đại Trù cuối cùng cũng mở mắt ra. Quá trình luyện hóa, nó đã kết thúc. "Chủ nhân." - Chân to như cột, mắt lớn như miệng chén, trên đầu còn đính thêm đôi sừng, trong hình hài hung ác ấy, kiếm linh Thiên Tà tiến lại gần, hỏi - "Ngài cảm thấy thế nào?". Hiểu rõ tâm tư của Thiên Tà, Chu Đại Trù trấn an: "Ngươi đừng lo, có linh đan của sư phụ giúp ta bảo hộ tâm thần lại thêm ý chí bao năm qua ta ngày đêm tôi luyện, thừa đủ để trấn áp được ma tính". "Chủ nhân, ta không lo ngài bây giờ, điều ta sợ là khi ngài đi cứu Lăng Ngọc Yến". Chu Đại Trù trầm mặc. Hắn tự vấn hồi lâu thì nói: "Không sai, đúng là khi ta sử dụng quá nhiều sức mạnh thì sẽ dẫn động ma tính. Nhưng nếu không vượt quá giới hạn kia.. sẽ ổn thôi". "Lại nói, cao tầng tứ đại tông môn kia, tu vi cao nhất cũng bất quá chân nhân cảnh hậu kỳ, so với sức mạnh ta nắm giữ vẫn có nhiều chênh lệch. Cho dù tính luôn pháp bảo, thiết nghĩ cũng chưa đủ để tổn hại được ta đâu". "Chủ nhân, sức mạnh của ngài Thiên Tà đương nhiên không dám hoài nghi, chỉ là Thiên Tà ta cảm thấy.. Chủ nhân, trong lòng ta có chút bất an". "Đừng quá lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu". * * * Ngẩng đầu nhìn về phương nam, hướng Thiên Kiếm Môn, Chu Đại Trù bảo: "Thiên Tà, bây giờ chúng ta sẽ lập tức đi cứu Yến cô cô". "Chủ nhân, như vậy có phải hơi gấp?". Họ Chu lắc đầu: "Sức mạnh của bản thân tới đâu, ta biết rất rõ. Bao nhiêu đây là đủ rồi". "Thêm nữa.. Thiên Tà, ta không thể để thời gian kéo dài. Tiểu Ngư hắn là người trọng tình trọng nghĩa, đối với Yến cô cô hết mực yêu quý. Nói không chừng hắn sẽ rất nhanh liền chạy tới Thiên Kiếm cứu người". "Vì vậy nên chủ nhân muốn sớm đem Lăng Ngọc Yến cứu ra". Thiên Tà nói tiếp: "Chủ nhân, ta hiểu rồi. Lát nữa khi đối đầu với tứ đại tông môn, chủ nhân ngài cứ phóng tay hành động, phần Lăng Ngọc Yến cứ giao cho ta giữ". "Cảm ơn ngươi, Thiên Tà". "Chủ nhân, hà tất nói câu ân nghĩa. Ta là bảo kiếm của ngài". Chu Đại Trù gật nhẹ hai cái, đến khi quay nhìn hướng Thiên Kiếm Môn thì thần tình trang nghiêm lên hẳn. "Thiên Tà, xuất phát!". "Tuân lệnh chủ nhân!". * * * Để tránh xảy ra điều bất trắc, Chu Đại Trù đã quyết định ra tay ngay. Hắn không muốn đợi thêm khi mà sức mạnh đã có. Đợi chờ là không cần thiết. Còn như âm thầm hành động.. Hiệu quả sao? Kể từ thời điểm Yến cô cô bị bắt giữ, đưa lên Hình Đài thì cao tầng tứ đại tông môn đã tập trung sự chú ý, tùy thời đều có thể ra "nghênh đón" rồi. Muốn qua mặt? Bọn họ cũng đâu phải loại tép riu, rau cỏ. Ban ngày hay ban đêm, quang minh tiến vào hay ám muội mà đi, thời khắc nào thì cũng đều như nhau cả thôi. Đây là thế giới tu sĩ, chẳng phải phàm nhân. * * * Một người một kiếm, Chu Đại Trù cứ vậy mà bay thẳng tới Kim Kiếm Phong. Do là chân truyền đệ tử nên ở mấy cửa đầu, đệ tử Kim Kiếm không có ai dám ngăn cản. Tuy nhiên, lúc Chu Đại Trù lên tới đỉnh núi thì khác. Ở đây, có một đám đệ tử đã đứng ra chắn lối. "Chu Đại Trù, đứng lại!". Trình Thái - kẻ đứng đầu đội ngũ - bước ra nói: "Chưởng môn có lệnh, phàm những ai không phận sự thì không cho phép tiến vào!". "Không phận sự?". Nét mặt lạnh lùng, Chu Đại Trù hỏi lại: "Thế nào là không phận sự?". "Không phải đệ tử Kim Kiếm Phong, không giữ cương vị phong chủ." Trình Thái nói. * * * Chu Đại Trù im lặng mấy giây, kế đó thì.. "Ha ha..". * * * hắn cười. Tiếng cười của hắn, xét ra khá nhỏ. Nhưng ý tứ, nó mới là điều đáng nói. Đó là khinh thị. Đó là mỉa mai. "Kim Kiếm Phong các người bắt sư phụ ta, giam Yến cô cô của ta, vậy mà lại bảo ta không phận sự". "Không phận sự sao? Thế thì để ta cho thấy" phận sự "của mình!". Mắt thấy Chu Đại Trù có ý làm càn, Trình Thái dứt khoát thúc động linh lực, toan xuất thủ thì.. "Ong!". Từ nơi đối diện, một cỗ uy áp kinh khủng bất chợt nổi lên, đem cả đám người bọn hắn chấn bay. Trừ hắn, toàn bộ đều bất tỉnh. "Nhiêu đây" phận sự ", đủ rồi chứ?". * * * Chu Đại Trù lần này đúng là đã chẳng màng chi nữa. Hắn đã thực sự bộc lộ sức mạnh của mình, bất chấp nó sẽ đưa đến những hoài nghi, thậm chí.. một chứng cứ khẳng định. Đây.. là vì huynh đệ. Là vì lời hứa.. Lẽ tất nhiên, cái tâm tư này của hắn, Kim Kiếm Phong sẽ không người thấu hiểu. Một chút đồng tình cũng không, được phân công coi giữ Hình Đài, Tô Đông Vũ vừa trông thấy Chu Đại Trù xông vào thì liền xuất động linh kiếm. "Chu Đại Trù, không được làm càn!". "Tô Đông Vũ". "Chu Đại Trù, ngươi thật to gan, lại dám xông vào cấm địa!". Nhẹ nhàng hơn, kế bên Tô Đông Vũ, Đồ Tự cau mày: "Đại Trù, đệ có biết mình đang làm gì không? Còn không mau thu tay nhận tội". * * * "Tội?". Chu Đại Trù càng nắm chặt bảo kiếm hơn: "Muốn cứu một người vô tội lại là tội ư?". "Chu Đại Trù..". "Không cần nhiều lời!". Chu Đại Trù lớn tiếng: "Hôm nay các người đừng hòng cản được ta!". "Cuồng đồ!". Mắt loé hàn quang, Tô Đông Vũ chẳng nhiều lời thêm nữa, động thủ luôn. Nhiều năm qua, Trúc Kiếm Phong đã luôn là cái gai trong mắt hắn. Lăng Tiểu Ngư, Lăng Thanh Trúc, Chu Đại Trù, đối với ba cái tên này Tô Đông Vũ hắn thật là muốn giẫm đạp ghê lắm. Lăng Tiểu Ngư thì thôi không nói, đối phương sớm đã ở ngoài Thiên Kiếm Môn. Phần Lăng Thanh Trúc, nàng hiện đang bị giam giữ. Chỉ còn lại Chu Đại Trù.. Rất lâu rồi Tô Đông Vũ hắn đã nung nấu ý định dạy dỗ Chu Đại Trù một bài học, tiếc là bấy lâu vẫn chưa có cơ hội. Hôm nay cái gai trong mắt này lại chạy tới Kim Kiếm Phong làm càn, thật đúng là.. Cơ hội trời ban! Kháng lệnh chưởng môn tội đã không nhẹ, cộng thêm việc đả thương đồng môn nữa.. Tội càng thêm tội, cho dù bây giờ Tô Đông Vũ hắn có nặng tay một chút, thiết nghĩ trưởng bối cũng sẽ chẳng ai nói gì. "Chu Đại Trù, đây là ngươi tự tìm". Tâm sinh ác độc, vì muốn tránh cho Đồ Tự kịp thời can ngăn, Tô Đông Vũ vừa ra tay đã liền là thủ đoạn lôi đình. Linh kiếm rực sáng kim quang, hắn dồn đại lượng linh lực chém xuống Chu Đại Trù. Với một kiếm chứa đựng uy năng khiếp người này, Tô Đông Vũ hắn hoàn toàn tin tưởng sẽ đủ để khiến cho Chu Đại Trù phải trọng thương ngay tức khắc. Nên nhớ, Tô Đông Vũ hắn đã là chân nhân trung kỳ. Còn Chu Đại Trù? Mới chỉ ở cảnh giới chân nhân sơ kỳ mà thôi. * * * Ý tứ là vậy. Tô Đông Vũ đã ác tâm tính toán, muốn nhân cơ hội mà đường đường chính chính dạy bảo Chu Đại Trù. Nhưng, hắn sai rồi. Cái gai trong mắt này của hắn, nó nào có dễ nhổ. Thần thái chả có tí gì gọi là e sợ, Chu Đại Trù đứng yên ngay đó, miệng quát: "Cút!". Chỉ duy nhất một tiếng rồi thôi, Chu Đại Trù đã chẳng làm ra thêm hành động nào khác nữa. Thế nhưng.. một tiếng quát này, nó đã làm cho người ta phải kinh ngạc. Đương nhiên là cả khiếp sợ nữa. Kiếm của Tô Đông Vũ, nó chính là vừa mới bị tiếng quát của Chu Đại Trù phản lại. Riêng phần mình, Tô Đông Vũ hắn cũng đã bị chấn bay. Thương tích nặng nhẹ ra sao thì chưa biết, chỉ thấy giờ phút này, khi hắn cố gượng dậy thì khoé miệng lập tức trào máu tươi.
Chương 454: Cuồng đồ Bấm để xem "Thảm hại", đó là tình trạng của Tô Đông Vũ. Nhưng Đồ Tự, những người còn lại, bọn họ chẳng hề có động thái nào cho thấy là sẽ chạy tới hỏi han hay là quan tâm dìu đỡ họ Tô kia cả. Thay vào đó, bọn họ chỉ nhìn chằm vào Chu Đại Trù, khuôn mặt đầy rúng động. Không làm sao được khi mà ở ngay trước mắt bọn họ, Chu Đại Trù đã vừa thể hiện ra một thứ sức mạnh ghê gớm tới như vậy. Một tiếng quát liền chấn bay chân nhân cảnh trung kỳ, khiến cho hắn phải hộc máu tươi, đây là khái niệm gì chứ? Lực lượng kia, nó chắc chắn vượt xa mức chân nhân cảnh trung kỳ. Nói cách khác, người hô quát, tu vi của y tối thiểu cũng phải là chân nhân cảnh hậu kỳ. Thế nhưng.. Chu Đại Trù là chân nhân cảnh hậu kỳ sao? Mặc dù giữa các chi mạch ít nhiều có tồn tại khoảng cách, nhưng trong lớp chân truyền, nhân số tính ra nào được bao nhiêu? Chu Đại Trù là ai, có tu vị gì, Đồ Tự biết rõ. Chân nhân cảnh sơ kỳ, rành rành chỉ là chân nhân cảnh sơ kỳ.. Lầm ư? Sao mà lầm được. Cứ cho là Đồ Tự hắn sai, nhưng còn sư phụ hắn, các vị sư thúc, lẽ nào bọn họ cũng nhìn sai? Chu Đại Trù chắc chắn chỉ là chân nhân cảnh sơ kỳ. Trước đây hay là bây giờ, pháp nhãn của Đồ Tự đều cho ra kết quả như vậy. Có điều uy áp, lực lượng mà Chu Đại Trù bày ra kia, đấy lại là chuyện gì? Linh đan? Hay là một dạng pháp bảo? Cố trấn định tâm tình, sau một hồi cả kinh bất động, Đồ Tự cuối cùng cũng có phản ứng. "Chu Đại Trù, ngươi!". Mới nói được đến đấy thì Đồ Tự đã phải biến sắc thêm một lần nữa. Ở nơi đối diện, cái thứ lực lượng kinh khủng kia lại tiếp tục được Chu Đại Trù phát ra. Khác chăng là thay vì hô quát, lần này Chu Đại Trù đã dùng tay phẩy mạnh. "Tránh ra!". "...". "A!". * * * Chẳng có gì khác biệt. Giống như Tô Đông Vũ, đám người Đồ Tự đã lập tức bị đánh văng. Trừ bỏ Đồ Tự, tất cả những người khác đều bất tỉnh. Thương tích không nhẹ. Đây chính là chênh lệch. Tại thời khắc này, so với lớp đệ tử, Chu Đại Trù đã quá to lớn. Hiện, có tư cách đối đầu cùng hắn, họa may chỉ những cao tầng, thuộc hàng trưởng bối mà thôi. Ví như.. Cơ Thành Tử chẳng hạn. Đúng ngay lúc Chu Đại Trù phóng lên Hình Đài thì một giọng oai nghiêm truyền tới: "Cuồng đồ lớn mật!". Vẫn bộ hoàng y thường mặc, từ trên không trung, Cơ Thành Tử bay xuống, vung tay hướng Chu Đại Trù đánh ra một chưởng. Lẽ dĩ nhiên, trước một chưởng này của sư bá mình, Chu Đại Trù chẳng lý gì lại đứng yên phó mặc. Linh lực xuất ra, hắn giơ cao tay phải, trực tiếp cùng Cơ Thành Tử ngạnh kháng. "Ba!". * * * "Cơ chưởng môn!". Trương Dĩnh - Tần Ngọc, Ân Diệt - Ân Hồng, Phổ Minh - Phổ Hằng, sáu vị lãnh tụ của tam đại thế lực vừa mới hiện thân, trông thấy Cơ Thành Tử bị Chu Đại Trù đẩy lui thì thần tình không khỏi trở nên quái lạ. Ân Diệt bước tới, đang định nói gì đấy thì bị Cơ Thành Tử ra dấu ngăn lại. Biết ý, Ân Diệt giữ lại lời nói, tránh sang một bên. Đám người Trương Dĩnh - Tần Ngọc, Phổ Minh - Phổ Hằng cũng là như vậy, lựa chọn tránh lui. Đây là chuyện nhà của Thiên Kiếm Môn, vẫn nên để cho Thiên Kiếm Môn tự mình xử lý. * * * Khuôn mặt âm trầm, đáy lòng nghi hoặc, Cơ Thành Tử nhìn chằm vào Chu Đại Trù - một kẻ vốn rất quen thuộc bỗng chốc lại trở nên quá đỗi lạ lùng. Một cách âm thầm, hắn cùng với Hỗn Độn trao đổi.. "Ngươi có nhìn ra gì không?". "Chủ nhân, ta không thấy có dấu hiệu cải trang. Chu Đại Trù kia ta cũng gặp qua rồi, khí tức này đích thị là hắn. Chỉ là..". "Thế nào?". "Lực lượng lưu chuyển trong cơ thể hắn, có chút cổ quái. Nó cho ta cảm giác quen thuộc, giống như..". Hỗn Độn kiến nghị: "Chủ nhân, ngài hãy ép hắn xuất ra thêm nhiều lực lượng hơn nữa, ta cần kiểm chứng". Kiểm chứng? Tuy chưa biết cái mà Hỗn Độn muốn kiểm chứng là gì nhưng Cơ Thành Tử cũng lập tức đồng thuận ngay. Một tên đệ tử bình thường loáng cái lại biến thành một cường giả đỉnh cấp, lực lượng đánh ra còn chả kém gì chân nhân cảnh hậu kỳ.. Bí mật đằng sau chuyện này, Cơ Thành Tử hắn cũng đang rất muốn biết. "Chu Đại Trù." - Theo trình tự, đúng với phẩm chất người quân tử, một vị chưởng môn, Cơ Thành Tử dùng lời mà hỏi - "Thứ lực lượng này là thế nào? Rốt cuộc ngươi đang dùng thứ tà môn gì?". "Tà môn?". Chu Đại Trù đối với vị sư bá của mình càng thêm thất vọng: "Trong mắt sư bá người, hễ phàm chống đối thì đều là tà ma ngoại đạo hay sao?". "Hỗn xược!". Cơ Thành Tử tỏ ra tức giận: "Chu Đại Trù, ngươi đừng quên thân phận của mình!". * * * "Ha ha..". Ngoài ý muốn của Cơ Thành Tử, của Tô Đông Vũ, của Đồ Tự, và của cả Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử - những người vừa mới tới, Chu Đại Trù hắn vậy mà cười khinh. "Thân phận gì chứ?". "Môn nhân Thiên Kiếm? Chân truyền đệ tử?". "Hôm nay.. Chu Đại Trù ta không cần nữa!".
Chương 455: Ai ngăn cản ta đều phải chết! Bấm để xem Thanh âm chưa lắng bảo kiếm đã ngân, Chu Đại Trù quán thâu đại lượng linh lực vào trong Thiên Tà, hướng Cơ Thành Tử chém ra một đường, buộc đối phương phải tránh lui. Kế đó, khi liếc thấy đám người Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử định xông lên, Chu Đại Trù lại lật bảo kiếm, quét ngang một vòng. Trước kiếm khí bá đạo ấy, tương tự Cơ Thành Tử mới rồi, đám người Lý Ngọc Thường không thể không lui. Biết nếu chỉ đơn thuần dùng pháp lực sẽ khó lòng áp chế được Chu Đại Trù, cả đám nhanh chóng đem pháp bảo của mình tế ra. Trong khi ấy, ở trên Hình Đài.. "Yến cô cô!". Chu Đại Trù nhìn thân ảnh đang mê man bất động, bị giam bên trong kết giới, cõi lòng chợt dâng nỗi xót xa. Một phàm nhân vô tội, cớ gì lại lâm vào cảnh này, trở thành con tin của toàn thể giới chính đạo? Danh môn chính phái.. thật quá đê hèn! Sau thương đến giận, Chu Đại Trù một lần nữa vung kiếm. "Crắc!". Không có gì ngoài ý muốn, dưới một kiếm mạnh mẽ của Chu Đại Trù, toàn bộ kết giới tức thì tan vỡ. "Yến cô cô..". Nhanh chân áp sát, Chu Đại Trù vội vàng kiểm tra cơ thể Lăng Ngọc Yến, đến khi xác nhận nàng cũng không chịu thương tổn hay là bị áp đặt cấm chế gì thì mới thở phào một hơi. Tuy nhiên, hắn nhẹ nhõm còn chưa được bao lâu thì thần sắc đã liền căng cứng trở lại. Xung quanh hắn, một lồng giam đã vừa mới hiện ra. * * * "Đám người các ngươi quả nhiên là đã chuẩn bị bẫy rập..". Đối với sự thể vừa phát sinh, cái lồng giam bao quanh nọ, Chu Đại Trù chẳng bất ngờ lắm. Kể từ khi nhận ra bộ mặt thật của cái gọi là "danh môn chính phái" thì hắn đã lường được rồi. Trước đây, Chu Đại Trù hắn vẫn thường được nghe kể về những âm mưu, thủ đoạn của giới tà đạo, rằng bọn họ hèn hạ ra sao, hành xử âm độc tới độ nào.. Thế nhưng hôm nay, sau những gì đã nghe và đã nhìn, Chu Đại Trù hắn cảm thấy giới chính đạo đôi lúc còn đáng ghê tởm hơn phường tà đạo nhiều. Tà đạo là tiểu nhân, bọn họ dám thừa nhận. Chính giáo thì sao? Lúc nào cũng nói nhân nghĩa, cũng hô hào trừ ma vệ đạo, bảo hộ thương sinh.. Bắt một người vô tội, sẵn sàng gây thương hại cho nàng để dẫn dụ địch nhân ra, đấy là bảo hộ thương sinh, là việc làm nhân nghĩa hay sao? Đều là giả nhân giả nghĩa! "Thiên Tà!". Nghe tiếng gọi, từ bên trong thanh kiếm, kiếm linh Thiên Tà lập tức hiện ra. Hình dáng của hắn vẫn là như vậy, cao lớn đồ sộ, rất chi dữ dằn. "Chủ nhân". Đem cả bảo kiếm và Lăng Ngọc Yến giao qua, Chu Đại Trù dặn: "Bảo hộ cho Yến cô cô". "Tuân lệnh chủ nhân". * * * "Chu Đại Trù! Nghiệt đồ ngươi còn không mau buông tay chịu trói!". Xoay đầu nhìn lại, Chu Đại Trù thoáng đảo qua một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của Cơ Thành Tử. "Cuồng đồ, nghiệt đồ, tà ma ngoại đạo? Chưởng môn sư bá, ngay cả một cách gọi tốt đẹp ngài cũng không thể sao?". Triệt để thất vọng với tông môn, với chính giáo, Chu Đại Trù nói tiếp, giọng đã trở nên lạnh lùng: "Cơ Thành Tử, ông bất quá cũng chỉ là một tên ngụy quân tử thôi!". "Nghiệt đồ! Ngươi!". Đường đường là chưởng môn nhân Thiên Kiếm, người đứng đầu của chính giáo thiên hạ, danh vọng lớn biết bao nhiêu, ấy vậy mà tại thời khắc này đây, Cơ Thành Tử hắn lại bị một tên hậu bối lớn tiếng mắng là ngụy quân tử.. Cảm xúc của Cơ Thành Tử hiện thế nào thật không khó để hình dung. Vô cùng tức giận. Cần biết, ở đây không chỉ có mỗi Chu Đại Trù và Cơ Thành Tử hắn! Trừ bỏ hai người bọn hắn ra thì còn có thêm cả các vị sư đệ, sư muội của hắn, rồi đồ nhi của hắn. Chưa hết, Tam Tiên Đảo, Cửu Hoa Cung, Lam Yên Tự, người của tam đại thế lực cũng đang có mặt ở đây đấy! Trong môn ngoài môn, trước mặt bao nhiêu người như vậy lại bị một tên hậu bối lớn tiếng mắng mỏ, câu mắng còn là nhắm đúng vào tim đen, thử hỏi Cơ Thành Tử hắn có thể bình tĩnh được sao? Đỏ mặt tía tai, Cơ Thành Tử tức đến phát run. "Nghiệt đồ.. Đúng là nghiệt đồ..". "Cơ Thành Tử ta cả đời vì Thiên Kiếm, vì chính đạo. Hôm nay, ta vì thiên hạ chính giáo, bởi lo cho bách tính thương sinh nên đành gánh hổ thẹn, đành cam tiếng xấu, chỉ mong diệt trừ tai họa.. Chu Đại Trù ngươi thân là đệ tử chân truyền Thiên Kiếm, đã không hiểu thì thôi, ngươi lại còn lớn tiếng phỉ báng..". "Nghiệt đồ, hôm nay ta nhất định phải thay Thanh Trúc sư muội giáo huấn ngươi!". "Giáo huấn ta?". Một tia tôn kính cũng chẳng còn sót lại, Chu Đại Trù đáp trả. "Ta khinh!". "Cơ Thành Tử ngươi! Đám danh môn chính phái các ngươi! Tất cả đều chỉ là một lũ đạo đức giả!". "Cái gì mà vì chính nghĩa, vì bách tính thương sinh? Dối trá!". "Lũ các ngươi nghe cho rõ đây! Hôm nay Chu Đại Trù ta nhất định phải đưa Yến cô cô đi! Ai ngăn cản ta đều phải chết!".
Chương 456: Quyền Kinh Bấm để xem Trong mắt thế nhân, khắp giới tu tiên này, những nhân vật thuộc hàng đỉnh cấp nhất, đếm đi đếm lại cũng bất quá một đôi bàn tay. Trong đó, tà đạo chiếm ba phần, chính giáo chiếm năm phần, hai phần còn lại thì thuộc dạng trung lập kiểu như Thanh Khâu biệt quốc. Hôm nay, Cơ Thành Tử, Ân Diệt, Trương Dĩnh - Tần Ngọc, Phổ Minh - Phổ Hằng, cả một đám chân nhân hậu kỳ, bốn phần thiên hạ cùng tề tựu ở Hình Đài Thiên Kiếm, lực lượng hùng hậu bậc nào có thể nghĩ. Ấy thế mà Chu Đại Trù, hắn lại dõng dạc nói rằng hễ phàm ai ngăn cản hắn đưa Lăng Ngọc Yến đi thì đều phải chết.. Lời tuyên bố này, có phải là tự tin thái quá rồi không? Dám cá bất cứ ai khi nghe được những lời nói của Chu Đại Trù thì đều sẽ nghi vấn như vậy. Giống như đám người của tứ đại tông môn lúc này.. Tránh lui trước đó, Trương Dĩnh - Tần Ngọc hiện đã lần nữa ra mặt. Tần Ngọc nhìn kẻ trên Hình Đài, cười lạnh: "Ai cản đều giết? Gió cũng quá lớn rồi". "Hừ! Một tên tiểu tử như ngươi, bất quá cũng chỉ là sử dụng mấy thứ tà môn dị thuật mà thôi, có tài cán gì mà ở trước mặt chúng ta cuồng ngôn?". Quay sang Cơ Thành Tử, Tần Ngọc nói: "Cơ chưởng môn, Lăng Ngọc Yến có can hệ rất lớn tới việc diệt trừ mối họa Lăng Tiểu Ngư, tuyệt không thể để thứ yêu nghiệt này mang đi". Cơ Thành Tử gật đầu, kế đó thì hướng mọi người bảo: "Các vị đạo hữu yên tâm, tên nghiệt đồ này hiện đã bị giam trong Mộc Liên Giới, sẽ chẳng làm ra thêm được trò trống gì nữa đâu". "Ong!". Như một lời đáp trả, ngay khi Cơ Thành Tử vừa dứt câu thì trên Hình Đài, bên trong Mộc Liên Giới, Chu Đại Trù đã vung tay đấm mạnh. "Ong!". "Ong!". "Ong!". * * * Một quyền tiếp một quyền, chỉ trong vài nhịp thở, Mộc Liên Giới đã bị Chu Đại Trù làm rung lên tận những mười lần. Có điều hiệu quả thì.. nó không được cao cho lắm. Kết giới, nó vẫn còn nguyên. Chứng kiến cảnh ấy, Ân Hồng mới chế nhạo: "Tiểu tử, vừa rồi không phải rất mạnh miệng? Tại sao bây giờ ngay đến cả cái lồng giam nho nhỏ này ngươi cũng bước ra không được?". Không thấy đối phương nói gì, Ân Hồng mất đi hứng thú, chuyển mắt sang nhìn Cơ Thành Tử: "Cơ chưởng môn, ngài tính xử trí hắn thế nào?". Cơ Thành Tử ra vẻ trầm ngâm: "Nghiệt đồ này vốn dĩ tu vi chỉ là chân nhân cảnh sơ kỳ, đạo hạnh cũng rất đỗi bình thường, nay loáng cái lại bộc lộ ra sức mạnh ghê gớm như vầy.. Trong chuyện này chắc phải có nguyên do gì đó, ta sẽ nhanh chóng làm rõ". "Sư huynh." - Đứng phía sau, Ngọc Vân Tử bước lên trước, hỏi - "Huynh tính sẽ làm gì?". Cơ Thành Tử ngẩng đầu nhìn lên. "Sư huynh, Chu Đại Trù nói sao cũng là đệ tử chân truyền của Thanh Trúc sư tỷ, việc xử trí hắn phải nên hỏi qua tỷ ấy". "Vân Tử nói đúng". Lý Ngọc Thường cũng chen vào: "Chưởng môn sư huynh, chân truyền phạm tội, nhẹ thì sư phụ tự quyết, nặng phải do các phong chủ chúng ta cùng thương nghị. Chúng ta phải làm theo môn quy". Cơ Thành Tử nghe xong mấy lời đó thì đáy mắt liền ánh lên một tia khác lạ. Có điều, một chút bất mãn này đã chẳng kéo dài quá lâu. Hắn thở dài, cảm khái: "Thanh Trúc sư muội tầm nhìn sâu rộng, tại sao lại thu phải những tên đồ đệ thế này chứ?". * * * "Giả nhân giả nghĩa!". Giống như bị cái dáng vẻ cao thượng của Cơ Thành Tử chọc giận, bên trong Mộc Liên Giới Chu Đại Trù hét to. Đồng tử trở nên đen ngòm, quanh thân tà khí bốc lên ngùn ngụt, hắn siết chặt nấm đấm, hướng kết giới đánh ra một quyền. "A a a a!". * * * "Ong.. g.. g!". Khác trước, một quyền mà Chu Đại Trù vừa đánh ra đây, uy lực đã tăng lên gấp cả chục lần. Hiệu quả mang đến thì.. Những tiếng "crắc crắc", chúng chính là minh chứng rõ ràng nhất. Mộc Liên Giới - một trong những pháp bảo tùy thân của Cơ Thành Tử, nó hiện đã vỡ nát tan tành. Kinh ngạc? Đâu chỉ là kinh ngạc. Tứ đại tông môn có kẻ còn khiếp sợ nữa kìa. Mộc Liên Giới là thứ gì chứ? Pháp bảo có thể vây khốn chân nhân cảnh hậu kỳ đấy! Nếu như Chu Đại Trù dùng thần binh lợi khí hay là bảo vật nào đó thoát ra thì cũng thôi, đằng này.. Tay. Chu Đại Trù, hắn chỉ dùng tay! Rốt cuộc lực lượng phải lớn tới mức nào mới có thể tay không hủy đi Mộc Liên Giới chứ? * * * "Yêu nghiệt". Sau tất cả, Trương Dĩnh là người đầu tiên lên tiếng. Trông theo đạo hắc quang vừa từ Hình Đài phóng lên không trung hòng đào tẩu, nàng vươn tay chỉ, miệng hô: "Thu!". Tiếng hô của Trương Dĩnh vừa dứt thì thần kỳ thay, bầu trời bỗng đột nhiên vặn vẹo, nháy mắt đã đem cả ba người Chu Đại Trù, Lăng Ngọc Yến, kiếm linh Thiên Tà cho nuốt chửng.
Chương 457: Bên trong họa đồ Bấm để xem "Thú Nhân Đồ quả không hỗ danh chí bảo, thật là lợi hại". Đáp lại lời tán dương của Ân Diệt - đảo chủ Tam Tiên Đảo, Trương Dĩnh khiêm nhường: "Ân đảo chủ đã quá lời rồi". "Không quá không quá..". Trương Dĩnh chuyển mắt nhìn sang đám người Thiên Kiếm Môn. "Cơ chưởng môn, tên nghiệt đồ này có chút không đơn giản. Chưởng môn cho phép ta phóng tay chứ?". "Trương cung chủ, giữ cho hắn không chết, thân thể không tàn là được." Cơ Thành Tử nói. "Tốt. Vậy bây giờ ta sẽ vào đem hắn ra giao cho Cơ chưởng môn". Trương Dĩnh nói xong liền hóa thành một đạo bạch quang bay vào bên trong bức họa đồ đang lơ lửng giữa tầng không. Liếc xem Tần Ngọc - người còn ở lại, Ân Diệt hỏi: "Tần đạo hữu, tên tiểu tử Chu Đại Trù này vừa rồi bạo phát ra sức mạnh ghê gớm như vậy, một mình Trương đạo hữu liệu có ổn?". Rất đỗi tự tin, Tần Ngọc bảo: "Ân đảo chủ không cần lo lắng. Một khi đã bị thu vào bên trong Thú Nhân Đồ, cho dù đối thủ có là năm bảy chân nhân hậu kỳ thì tỷ tỷ ta cũng sẽ dễ dàng giải quyết thôi". Thái độ của Tần Ngọc cho thấy nàng rất đỗi tự tin. Tất nhiên đấy không phải một niềm tin mù quáng. Hoàn toàn có cơ sở cả. Thân là nhị cung chủ của Cửu Hoa Cung, Tần Ngọc nàng há lại không biết bí mật của Thú Nhân Đồ? Pháp bảo này, địch nhân bất kể là ai, nhân loại hay yêu loại, hễ phàm rơi vào bên trong thì sức mạnh đều sẽ bị áp chế. Ngoại trừ chủ nhân họa đồ ra hết thảy đều chẳng ai còn tự do hành động được nữa. Đó là pháp tắc. Tiểu tử Chu Đại Trù kia đúng là cũng ghê gớm đấy, nhưng hắn muốn thoát ra mà nói.. viển vông mà thôi. Tần Ngọc là vậy, đã rất tin tưởng. Và Trương Dĩnh, nàng cũng không hề phụ niềm tin của muội muội dành cho mình, kể từ khi tiến nhập Thú Nhân Đồ thì nàng đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, liên tục dồn ép địch nhân là Chu Đại Trù. Bên trong họa đồ, giữa không gian u ám xám xịt, Chu Đại Trù, Lăng Ngọc Yến, kiếm linh Thiên Tà, tình cảnh cả ba hiện đều đang rất nguy hiểm. Bởi lẽ xung quanh, trừ bỏ Trương Dĩnh ra thì còn có hàng tá sinh vật nửa người nửa thú đang bao vây, không ngừng công kích. "Chủ nhân! Ở trong này pháp lực của chúng ta bị áp chế rất nhiều!". "Chủ nhân! Ta sắp không thể trụ được nữa!". * * * Liếc xem kiếm linh Thiên Tà đang phải chật vật chống đỡ với đám thú nhân, sắc mặt Chu Đại Trù lại càng thêm âm trầm. Hắn hiểu, nếu còn tiếp tục ở bên trong pháp bảo này, sớm muộn gì cũng sẽ bị Trương Dĩnh thu phục. "Hừ! Các ngươi nghĩ có thể dùng thứ này để giam giữ ta sao?". Sau khi dùng một quyền tạm đẩy lui Trương Dĩnh, Chu Đại Trù liền gồng mình hét dài một tiếng. Theo tiếng hét của hắn, một lần nữa, tà khí lại cấp tốc gia tăng. Đất đá, cỏ cây và thậm chí là bầu trời huyễn cảnh, chúng vậy mà cũng bị tà khí phát ra từ người Chu Đại Trù tác động, khiến cho vặn vẹo.. "Chuyện này..". Chứng kiến sự thể vừa phát sinh, lần đầu tiên kể từ khi tiến nhập Thú Nhân Đồ, Trương Dĩnh phải cả kinh thất sắc. Vốn là chủ nhân họa đồ, Trương Dĩnh nàng đối với sự thay đổi của nó thì rõ ràng hơn ai hết. Nàng cảm nhận được pháp tắc nơi này đang bị nhiễu loạn. "Đây là thứ lực lượng gì mà ghê gớm tới như vậy?". Tự biết nếu còn tiếp tục để cho Chu Đại Trù huy động sức mạnh thì Thú Nhân Đồ rất có thể sẽ bị phá hỏng, Trương Dĩnh tức tốc quán thâu đại lượng linh lực vào bên trong thanh kiếm đang cầm, nhắm vị trí của Chu Đại Trù bổ xuống. "Ong!". Nhưng, rất không may, nhát kiếm của nàng, nó đã chẳng thể làm gì được đối thủ. Đây không phải vì đòn tấn công của nàng yếu mà là bởi Chu Đại Trù, hắn quá mạnh. So với kẻ vừa rồi bị Trương Dĩnh nàng áp chế, Chu Đại Trù bây giờ cứ như là một con người khác vậy. Lực lượng trước - sau, thiết nghĩ phải chênh nhau cả chục lần.. Đây mới là sức mạnh chân chính của hắn ư? Nhưng.. Hắn bất quá chỉ là một tên hậu bối, làm sao lại sở hữu được nhiều lực lượng tới như vậy? Trương Dĩnh, nàng thật tình không tài nào hiểu được. Mà, lúc này, Trương Dĩnh nàng làm gì còn có thời gian để đi tìm hiểu. Bên dưới, Chu Đại Trù đã bắt đầu phản công. Bằng tốc độ khiến chân nhân cảnh hậu kỳ cũng phải kinh thán, Chu Đại Trù lao thẳng vào giữa đám thú nhân, vung quyền đấm hạ từng tên. Dăm bảy giây bất quá, toàn bộ đám thú nhân đã liền bị đánh cho tan nát. Đè nén nỗi khiếp sợ trong lòng, Trương Dĩnh trích một giọt tinh huyết đánh ra, miệng hô lớn: "Tụ!". Tiếng hô của Trương Dĩnh vừa dứt thì ngay tức khắc, từ hư không vô định, một đám sinh vật liền hiện ra. Toàn bộ đều là thân người mặt thú, rất chi dữ dằn. Chả có tí gì gọi là e ngại, Chu Đại Trù nhìn đám thú nhân đang lao tới, bất ngờ há miệng. Trong tiếng gầm khó nghe của loài thú dữ, một cái đầu to lớn màu đen xuất hiện. Nháy mắt, dưới hấp lực kinh khủng của nó, toàn bộ thú nhân đều bị nuốt chửng.
Chương 458: Thiên chỉ sơn Bấm để xem "Tới lượt ngươi!". Thôn phệ đám thú nhân xong, Chu Đại Trù một giây không nghỉ đã liền chuyển hướng tấn công Trương Dĩnh. Từ trong miệng hắn, một luồng hắc quang bắn ra. Những tưởng trước nó, Trương Dĩnh sẽ bày ra thêm thủ đoạn gì đó đển ngăn đỡ thì không, nàng đã lựa chọn né tránh. Bằng cách.. thoát ra khỏi Thú Nhân Đồ. Đúng vậy. Trương Dĩnh, nàng đã bỏ chạy. Kể cả khi Thú Nhân Đồ là của nàng, không gian bên trong là do nàng kiểm soát. Cũng đúng thôi. Nàng đánh làm sao được chứ? Ngay đến pháp tắc của Thú Nhân Đồ - một chí bảo trấn môn bao đời của Cửu Hoa Cung - còn chẳng áp chế nổi Chu Đại Trù thì huống hồ là Trương Dĩnh nàng. Không có pháp bảo hỗ trợ, nàng sẽ chỉ bất quá một tên chân nhân hậu kỳ yếu nhược mà thôi. Chí ít là đối với loại địch nhân cường đại như Chu Đại Trù. Bên ngoài bức họa.. "Ồ, đã ra rồi." Trong lúc mọi người đều đang chăm chú nhìn vào bức họa đồ treo lơ lửng giữa tầng không thì một giọng nói cất lên. Là của đảo chủ Tam Tiên Đảo. Đúng như lời hắn, Trương Dĩnh thật sự là đã đi ra. Chỉ có điều.. Ngoài mong đợi, Trương Dĩnh nàng chỉ tay không mà ra. Tại sao? Không phải ban nãy Trương Dĩnh nàng đã bảo sẽ tiến nhập Thú Nhân Đồ bắt bọn người Chu Đại Trù kia ra giao cho Thiên Kiếm Môn xử trí ư? Lẽ nào.. Tần Ngọc, Ân Diệt - Ân Hồng, Phổ Minh - Phổ Hằng, môn nhân Thiên Kiếm, cả đám vốn dĩ đều rất tin tưởng vào thủ đoạn của Trương Dĩnh, nay thấy nàng tay không mà ra, trong lòng không khỏi âm thầm suy đoán. Nhưng nghi hoặc, nó đã chẳng tồn tại lâu. Vừa mới từ Thú Nhân Đồ đi ra, Trương Dĩnh liền nói lớn: "Mau xuất bảo vật!". Không đầu không cuối. Câu nói của Trương Dĩnh, nó bị tóm lược rất nhiều. Dẫu vậy, căn cứ vào hoàn cảnh trước mắt, đám người Cơ Thành Tử, Ân Diệt, Phổ Hằng cũng chẳng khó để hiểu ra ý tứ. Trương Dĩnh, nàng ta bại rồi. Nói cách khác, Chu Đại Trù, hắn sắp sửa phá họa đồ mà ra. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tâm tình của đám cao tầng tứ đại tông môn đã lập tức từ ung dung đi đến trầm trọng, chả khác nào vừa có tảng đá đè lên. Không ai bảo ai, tất cả cùng theo lời Trương Dĩnh đem bảo vật trọng yếu nhất xuất ra. Đặc biệt lần này, ngay đến Cang - một trong Ngũ Đại Tiên Kiếm - cũng đã được Cơ Thành Tử điều động. Còn có chút phân vân, Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử - ba vị phong chủ - cùng nhìn về phía Cơ Thành Tử, ý tứ hỏi xem có nên điều động luôn những thanh tiên kiếm do bọn họ nắm giữ hay không. Đáp lại, Cơ Thành Tử bảo: "Xuất!". Vậy là đã rõ. Đã có sự đồng thuận từ Cơ Thành Tử, ba vị phong chủ không chần chừ thêm nữa. Lý Ngọc Thường, Dịch Bất Dịch, Ngọc Vân Tử, tất cả cùng thông qua kiếm ấn đem tiên kiếm gọi ra. * * * "Ầm!". "Ầm!". Sau không biết bao nhiêu năm tháng, hôm nay, tứ đại tiên kiếm đã cùng nhau hiện thế. Động tĩnh do chúng gây ra, khỏi phải nghĩ, rất chi hoành tráng. Đất rung, núi chuyển, trong sự kinh sợ của chúng đệ tử, những thanh tiên kiếm lần lượt bay lên. * * * "Rẹt..". "Rẹt..". Lẫn trong tràng hỗn loạn do tứ đại tiên kiếm gây nên, ở giữa tầng không, Thú Nhân Đồ cũng phát sinh động tĩnh khác lạ. Những tia lôi điện, chúng đang hiện rõ trên bề mặt bức họa. Nhìn xem cảnh ấy, nội tâm Trương Dĩnh thật là đau như cắt. Nàng biết, chí bảo bao đời truyền lưu của Cửu Hoa Cung, thật là đã xong rồi. "Ư!". "Tỷ tỷ!". * * * "Tỷ tỷ!". Dưới sự dìu đỡ của muội muội, Trương Dĩnh nén bi thương, bảo: "Ta không sao". Nấm tay siết chặt, đau thương hóa thành oán hận, nàng nghiến răng mà rằng: "Phải giết hắn..". "Oành!". "Ư!". "Tỷ tỷ!". * * * Bảo vật bị phá hủy, thân là chủ nhân, Trương Dĩnh bị thương tổn vốn dĩ bình thường. Đấy coi như là cái giá phải trả cho sự chủ quan khinh địch đi. Bởi lẽ, nếu ngay từ đầu Trương Dĩnh nàng cẩn trọng hơn thì sự tình đâu đến nỗi.. * * * Có hối tiếc thì cũng đã muộn. Trước đã sai sau không thể lại tiếp tục sai. Ngay khi nhìn thấy bóng dáng Chu Đại Trù, Lăng Ngọc Yến, kiếm linh Thiên Tà từ trong Thú Nhân Đồ đi ra thì tứ đại tông môn liền động thủ. Ra tay sớm nhất chính là Ân Diệt. Vốn chuẩn bị sẵn, hắn hô to: "Trấn!". Liền sau tiếng hô của hắn, ngay phía trên đỉnh đầu mấy người Chu Đại Trù, một vật khổng lồ tức thì áp xuống. Là một ngọn núi màu đen tuyền. "Ầm!". "Ầm!". * * * "Dưới Thiên Chỉ Sơn của ta, yêu nghiệt ngươi còn có thể vẫy vùng?". "Ân đảo chủ, chớ nên khinh suất!" - Đứng cách Ân Diệt một đoạn ngắn, Trương Dĩnh - người đã ăn đau khổ trước đó - lên tiếng cảnh tỉnh - "Thứ yêu nghiệt này không dễ bị thu phục đâu!". Chân mày khẽ nhíu, Ân Diệt hé môi, đang định nói gì đấy thì thần tình chợt biến. Hắn cúi đầu nhìn xuống. Ở bên dưới, bảo sơn Thiên Chỉ vừa mới nhích động. Từ trong lòng đất, một thân ảnh đang chậm rãi hiện ra. Hai mắt đen ngòm, tà khí ngùn ngụt. Chẳng phải Chu Đại Trù thì ai?
Chương 459: Thân phận bại lộ Bấm để xem "Chuyện này.. Làm sao có thể?". Thay cho tiếng lòng Ân Diệt, muội muội của hắn là Ân Hồng nhất thời không nhịn được mà thốt lên. Nàng cảm thấy rất khó tin. Hơn ai hết, Ân Hồng nàng hiểu rõ Thiên Chỉ Sơn có bao nhiêu cân lượng. Tòa bảo sơn này, nó nặng lắm. Tới độ mà cho dù là chân nhân hậu kỳ như nàng đây, muốn nâng cũng phải gồng mình cố sức. Thế nhưng.. đó là trong trạng thái bình thường, không phải như bây giờ! Hiện tại, dưới sự thao túng của huynh trưởng nàng, Thiên Chỉ Sơn đã hiển lộ thần thông, đã giăng ra pháp tắc, uy năng đã tăng lên chẳng biết bao nhiêu lần rồi. Chưa cần bàn tới pháp tắc, riêng mỗi trọng lượng thôi cũng dư sức nghiền nát cả tá chân nhân cảnh hậu kỳ. Vậy mà Chu Đại Trù kia.. Pháp tắc trói buộc cũng tốt, sức nặng kinh khủng của tòa bảo sơn cũng được, hết thảy đều vô pháp trấn áp được hắn. Đáng nói, hắn đây chẳng hề dùng tới bất kỳ một loại pháp bảo nào. Tay không nâng đại sơn, chống pháp tắc, đây.. là thứ sức mạnh gì chứ? Ân Hồng đã kinh, nhiều người đã sợ. Thật không may là nỗi kinh sợ này vẫn chưa dừng lại. Tà khí quanh thân có tăng không giảm, trước sự chú mục của tứ đại tông môn, khi mà bọn họ còn chưa kịp làm ra thêm hành động gì thì Chu Đại Trù tụ lực hướng bảo sơn trên đầu đánh ra một quyền. "Ong.. g.. g.. g!". Tiếng ngân khá dài. Từ lúc khởi lên cho đến khi tàn lụi, ước tính cũng phải tầm năm sáu giây. Tuy nhiên, tiếng ngân ấy, nó chưa phải duy nhất. Theo sau nó, đã có một loạt những thanh âm khác vang lên. Từ bên trong Thiên Chỉ Sơn, những tiếng "crắc crắc" thi nhau truyền ra. Để rồi.. nối gót Thú Nhân Đồ của Trương Dĩnh, tòa bảo sơn vỡ vụn tan tành. "Ư!" Pháp bảo bị hủy, Ân Diệt lập tức hộc liền một ngụm máu tươi, thân hình lảo đảo. * * * Một quyền hủy đi Mộc Liên Giới của Cơ Thành Tử, một quyền toái vụn Thiên Chỉ Sơn của Ân Diệt, trước đó lại còn đả bại Trương Dĩnh, phá hỏng Thú Nhân Đồ của nàng, như vậy tổng lại, chỉ với hai bàn tay trắng, Chu Đại Trù đã lần lượt khiến cho ba vị lãnh tụ của Thiên Kiếm Môn, Cửu Hoa Cung, Tam Tiên Đảo phải ngậm trái đắng. Tới nước này, thật đã không ai còn coi Chu Đại Trù là một tên hậu bối nữa rồi. Cao tầng tứ đại tông môn, một tia khinh thị bọn họ cũng chẳng dám. Bằng chúng đệ tử dạng như Tô Đông Vũ, Đồ Tự.. Hãy xem khuôn mặt bọn họ kìa, hoạt kê đến lạ. * * * Trưởng bối phía trên hay là đệ tử bên dưới, ai ai cũng đang vô cùng rúng động vì sức mạnh to lớn của Chu Đại Trù. Ở đây, tại cái Hình Đài sớm đã bị phá nát này, kẻ duy nhất còn giữ được sự trấn định cũng chỉ có mỗi mình Cơ Thành Tử. Đã tích súc lực lượng từ nãy giờ, hắn rốt cuộc cũng cầm Cang kiếm hướng đám người Chu Đại Trù chém xuống. "Yêu nghiệt chịu chết!". Thế kiếm đi quá nhanh, lại có pháp tắc trói buộc không gian, cộng thêm Lăng Ngọc Yến ở ngay bên cạnh, Chu Đại Trù dẫu muốn cũng không thể né tránh được. Máu huyết sôi lên, trong thể nội lực lượng điên cuồng được điều động, Chu Đại Trù vung quyền nghênh đón đạo kiếm ảnh hoàng kim vừa đánh tới, miệng hét dài. "A a a a!". "Oành.. oành.. h.. h!". * * * Tiếng hét tuy lớn nhưng nếu đem so với vụ nổ do sự va chạm giữa kiếm ảnh hoàng kim và hắc quyền thì thật vẫn còn rất bé. Thậm chí, khi va chạm xảy ra, mọi người còn chẳng ai có thể nghe được tiếng của Chu Đại Trù nữa. Thấy được, họa chăng là dáng hình của một loài sinh vật. Đủ gọi sống động. Sinh vật này mặt mày dữ tợn, hai mắt sáng ngời, dáng vẻ thịnh nộ, mũi lồi ra, hai tai như hai cục thịt; trên đầu có một đôi sừng uốn lượn, khá giống sừng trâu, hai chân cũng uốn lượn vô định phương hướng, móng sắc như móng hổ, răng nhọn như lưỡi cưa.. "Thao Thiết", đấy là danh tự vừa hiện lên trong đầu cao tầng tứ đại tông môn. * * * "Quả nhiên là hắn!". "Quả nhiên là hắn!". Trong đầu Cơ Thành Tử, Hỗn Độn sau khi nhìn thấy hình ảnh Thao Thiết xuất hiện thì liền kích động hô to. Mặc dù chỉ là cảnh tượng thoáng qua, chưa phải chân thân thật sự nhưng Hỗn Độn vẫn dám khẳng định điều đó, rằng Chu Đại Trù - kẻ đứng trước mặt hắn đây - chính là Thao Thiết chuyển thế. Cỗ tà khí khiếp người kia, nó không sai đi đâu được. "Chủ nhân! Không được để hắn thoát! Phải bắt hắn!". * * * "Toàn lực công kích!". Thao Thiết, đấy là nhân vật bậc nào? So với Hỗn Độn còn muốn ghê gớm hơn. Cơ Thành Tử há có khả năng phóng thích đi? Theo như ý niệm Hỗn Độn truyền đạt cho hắn thì chỉ cần bắt giữ Chu Đại Trù, để cho nó thôn phệ thì hai người bọn hắn sẽ nhất cử đột phá cảnh giới tiên nhân ngay. Thậm chí còn có thể là Huyền tiên chi cảnh nữa. Như vậy cũng tức là nói so với thân xác Ái Chân Kha Lạc Hoàng, giá trị của Chu Đại Trù còn lớn hơn rất nhiều. Nhân lúc Chu Đại Trù vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, trở thành Thao Thiết, bọn hắn phải nắm bắt cơ hội hi hữu này mà ra tay. "Yêu nghiệt chịu chết!".